Chương 390:
Tuyết Nhạn
05/05/2021
Hàn Tam Thiên không muốn gây chuyện thị phi, kéo Thanh Vân đi.
Nhưng rõ ràng Thanh Vân không chịu từ bỏ ý đồ, vẫn còn hét lên dọc đường, nói mấy câu công kích người khác như phẫu thuật thẩm mỹ mặt, hút mỡ chân ra miệng, khiến cô gái cao gầy kia sắp tức hộc máu.
"Đại ca, không ngờ rằng anh lại tốt với tôi như vậy, sợ tôi gặp chuyện không may nên mới kéo tôi đi hả. Yên tâm đi, loại phụ nữ đó chỉ có mồm miệng lợi hại chứ không có bản lĩnh gì thật sự." Thanh Vân vừa cười vừa nói.
Hàn Tam Thiên nhìn Thanh Vân bằng ánh mắt lạnh lùng u ám, tốt với anh ta? Nếu tên này kéo anh vào chuyện này, cho dù anh ta có bị đánh chết, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không chớp mắt.
Thanh Vân cảm nhận được lạnh lẽo truyền tới từ người Hàn Tam Thiên, vô thức run rẩy, nói: "Đại ca, nếu anh không thích tính cách nhiều chuyện này của tôi, sau này tôi nói ít lại một chút được không?"
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, hỏi: "Tại sao anh muốn đi với tôi?"
"Ăn no." Thanh Vân không chút do dự đáp.
"Trừ chuyện này ra thì sao?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
"Đại ca, anh xem tôi đã lớn tuổi rồi, đến bây giờ còn chưa từng nếm thử mùi vị phụ nữ là thế nào, nếu anh lương thiện thì giúp tôi tìm một người bạn gái cũng được." Thanh Vân nói.
"Được, tôi có thể để anh ở lại bên cạnh tôi, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở
anh, kết quả của người phản bội tôi, trừ chết ra không còn lựa chọn nào khác." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Thanh Vân vừa cười vừa bảo: "Đại ca, sao tôi lại phản bội anh, yên tâm đi, loại người như tôi không có ước mơ gì to tát, ăn đủ no mặc đủ ấm, còn có phụ nữ làm ấm giường đã thỏa mãn."
Sở dĩ Hàn Tam Thiên nhận lời Thanh Vân, trừ việc anh ta mặt dày mày dạn khó chơi ra, còn một điều, bước chân của Thanh Vân có vẻ yếu ớt như bèo tây không rễ, nhưng mọi thứ đều là biểu hiện giả dối, anh ta cố ý dùng cách này để ẩn giấu
thực lực của mình.
Hàn Tam Thiên thấy anh ta không phải một người bình thường, tìm cách ở lại bên cạnh mình, tuyệt đối có mục đích nào đó.
Nếu như anh ta có mục đích, tất nhiên Hàn Tam Thiên phải nghĩ cách để anh ta lộ đuôi.
"Đại ca, thành phố Dung có một nơi rất vui, không bằng tôi dẫn anh đi xem nhé? Thanh Vân nói.
"Nơi nào vui?"
"Thời gian còn sớm, đợi khi trời tối anh sẽ biết, nhất định sẽ không để anh thất vọng." Thanh Vân cố ý thừa nước đục thả câu nói.
Sau khi trời tối, Thanh Vân dẫn Hàn Tam Thiên tới một quán ăn đêm, điều này khiến Hàn Tam Thiên không còn gì để nói, bởi vì anh không có chút hảo cảm nào với hoàn cảnh ầm ĩ này.
"Đây là nơi vui mà anh nói đó hả?" Hàn Tam Thiên nói.
Thanh Vân ôm vai Hàn Tam Thiên, nói:
"Mỹ nữ như mây, hộp đêm này có tiếng là nhiều người đẹp."
"Một tên đạo sĩ lường gạt bịp bợm như anh, sao lại quen thuộc với mấy chuyện này như vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Đại ca, tôi cũng là người, sao có thể không động lòng trước sắc đẹp được chứ."
Sau khi tiến vào hộp đêm, dưới tiếng nhạc heavy metal, quần ma loạn vũ, kêu hét ầm 1, quả thực phụ nữ không ít, là một nơi săn người đẹp tuyệt hảo.
"Ninh Vũ, hôm nay em đụng trúng một kẻ ngu, cũng không biết chui từ đâu ra, anh báo thù giúp em được không?" Ghế dài trên tầng hai, chỗ này chỉ có khách VIP của hộp đêm mới có tư cách ngồi, Ninh Vũ dùng tiêu xài hơn mười tháng đã trở thành khách VIP chí tôn của hộp đêm này, cô gái nói chuyện tên là Khâu Mộc, cũng chính là cô gái cao gầy mà ban ngày Thanh Vân đã mắng chửi thỏa thế buổi sáng.
Khâu Mộc đã quen biết với Ninh Vũ từ lâu, cô ta luôn hi vọng có thể trở thành bạn gái của Ninh Vũ, nhưng Ninh Vũ trời
sinh tính đa tình, chỉ thích săn gái, chưa từng có bạn gái chính thức. Mặc dù đã lên giường với Ninh Vũ nhưng sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, Ninh Vũ không cân nhắc tới cô ta nữa, nếu không phải da mặt cô ta đủ dày, mỗi lần trời tối đều ngồi trước của hộp đêm thì cả tư cách lên tầng hai cũng không có.
Trong lòng Ninh Vũ, Khẩu Mộc còn chẳng được tính là lốp xe dự phòng, sở dĩ không cắt đứt quan hệ với Khâu Mộc là vì Khâu Mộc có một chị em rất tốt, Ninh Vũ nghĩ hết mọi cách cũng không theo đuổi được.
"Giúp thì được, chừng nào khuyên nhủ chị
em của cô một chút, ăn với tôi một bữa cơm." Ninh Vũ nói.
Nhắc đến chuyện này, Khâu Mộc vô cùng bực bội, cô ta cảm thấy sở dĩ không thể phát triển quan hệ tình yêu nam nữ với Ninh Vũ cũng là vì sự tồn tại của người chị em này, nhưng cô ta lại không dám trở mặt với chị em, bởi vì cô ta biết nếu làm vậy Ninh Vũ cả tư cách đi cùng cũng sẽ không cho cô ta.
"Ninh Vũ, dáng người của cô ta không đẹp bằng em, rốt cuộc anh vừa ý với cô ta
điểm hả?" Khâu Mộc hỏi.
em của cô một chút, ăn với tôi một bữa cơm." Ninh Vũ nói.
Nhắc đến chuyện này, Khâu Mộc vô cùng bực bội, cô ta cảm thấy sở dĩ không thể phát triển quan hệ tình yêu nam nữ với Ninh Vũ cũng là vì sự tồn tại của người chị em này, nhưng cô ta lại không dám trở mặt với chị em, bởi vì cô ta biết nếu làm vậy Ninh Vũ cả tư cách đi cùng cũng sẽ không cho cô ta.
"Ninh Vũ, dáng người của cô ta không đẹp bằng em, rốt cuộc anh vừa ý với cô ta
điểm hả?" Khâu Mộc hỏi.
Nhưng rõ ràng Thanh Vân không chịu từ bỏ ý đồ, vẫn còn hét lên dọc đường, nói mấy câu công kích người khác như phẫu thuật thẩm mỹ mặt, hút mỡ chân ra miệng, khiến cô gái cao gầy kia sắp tức hộc máu.
"Đại ca, không ngờ rằng anh lại tốt với tôi như vậy, sợ tôi gặp chuyện không may nên mới kéo tôi đi hả. Yên tâm đi, loại phụ nữ đó chỉ có mồm miệng lợi hại chứ không có bản lĩnh gì thật sự." Thanh Vân vừa cười vừa nói.
Hàn Tam Thiên nhìn Thanh Vân bằng ánh mắt lạnh lùng u ám, tốt với anh ta? Nếu tên này kéo anh vào chuyện này, cho dù anh ta có bị đánh chết, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không chớp mắt.
Thanh Vân cảm nhận được lạnh lẽo truyền tới từ người Hàn Tam Thiên, vô thức run rẩy, nói: "Đại ca, nếu anh không thích tính cách nhiều chuyện này của tôi, sau này tôi nói ít lại một chút được không?"
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, hỏi: "Tại sao anh muốn đi với tôi?"
"Ăn no." Thanh Vân không chút do dự đáp.
"Trừ chuyện này ra thì sao?" Hàn Tam Thiên tiếp tục hỏi.
"Đại ca, anh xem tôi đã lớn tuổi rồi, đến bây giờ còn chưa từng nếm thử mùi vị phụ nữ là thế nào, nếu anh lương thiện thì giúp tôi tìm một người bạn gái cũng được." Thanh Vân nói.
"Được, tôi có thể để anh ở lại bên cạnh tôi, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở
anh, kết quả của người phản bội tôi, trừ chết ra không còn lựa chọn nào khác." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Thanh Vân vừa cười vừa bảo: "Đại ca, sao tôi lại phản bội anh, yên tâm đi, loại người như tôi không có ước mơ gì to tát, ăn đủ no mặc đủ ấm, còn có phụ nữ làm ấm giường đã thỏa mãn."
Sở dĩ Hàn Tam Thiên nhận lời Thanh Vân, trừ việc anh ta mặt dày mày dạn khó chơi ra, còn một điều, bước chân của Thanh Vân có vẻ yếu ớt như bèo tây không rễ, nhưng mọi thứ đều là biểu hiện giả dối, anh ta cố ý dùng cách này để ẩn giấu
thực lực của mình.
Hàn Tam Thiên thấy anh ta không phải một người bình thường, tìm cách ở lại bên cạnh mình, tuyệt đối có mục đích nào đó.
Nếu như anh ta có mục đích, tất nhiên Hàn Tam Thiên phải nghĩ cách để anh ta lộ đuôi.
"Đại ca, thành phố Dung có một nơi rất vui, không bằng tôi dẫn anh đi xem nhé? Thanh Vân nói.
"Nơi nào vui?"
"Thời gian còn sớm, đợi khi trời tối anh sẽ biết, nhất định sẽ không để anh thất vọng." Thanh Vân cố ý thừa nước đục thả câu nói.
Sau khi trời tối, Thanh Vân dẫn Hàn Tam Thiên tới một quán ăn đêm, điều này khiến Hàn Tam Thiên không còn gì để nói, bởi vì anh không có chút hảo cảm nào với hoàn cảnh ầm ĩ này.
"Đây là nơi vui mà anh nói đó hả?" Hàn Tam Thiên nói.
Thanh Vân ôm vai Hàn Tam Thiên, nói:
"Mỹ nữ như mây, hộp đêm này có tiếng là nhiều người đẹp."
"Một tên đạo sĩ lường gạt bịp bợm như anh, sao lại quen thuộc với mấy chuyện này như vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Đại ca, tôi cũng là người, sao có thể không động lòng trước sắc đẹp được chứ."
Sau khi tiến vào hộp đêm, dưới tiếng nhạc heavy metal, quần ma loạn vũ, kêu hét ầm 1, quả thực phụ nữ không ít, là một nơi săn người đẹp tuyệt hảo.
"Ninh Vũ, hôm nay em đụng trúng một kẻ ngu, cũng không biết chui từ đâu ra, anh báo thù giúp em được không?" Ghế dài trên tầng hai, chỗ này chỉ có khách VIP của hộp đêm mới có tư cách ngồi, Ninh Vũ dùng tiêu xài hơn mười tháng đã trở thành khách VIP chí tôn của hộp đêm này, cô gái nói chuyện tên là Khâu Mộc, cũng chính là cô gái cao gầy mà ban ngày Thanh Vân đã mắng chửi thỏa thế buổi sáng.
Khâu Mộc đã quen biết với Ninh Vũ từ lâu, cô ta luôn hi vọng có thể trở thành bạn gái của Ninh Vũ, nhưng Ninh Vũ trời
sinh tính đa tình, chỉ thích săn gái, chưa từng có bạn gái chính thức. Mặc dù đã lên giường với Ninh Vũ nhưng sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, Ninh Vũ không cân nhắc tới cô ta nữa, nếu không phải da mặt cô ta đủ dày, mỗi lần trời tối đều ngồi trước của hộp đêm thì cả tư cách lên tầng hai cũng không có.
Trong lòng Ninh Vũ, Khẩu Mộc còn chẳng được tính là lốp xe dự phòng, sở dĩ không cắt đứt quan hệ với Khâu Mộc là vì Khâu Mộc có một chị em rất tốt, Ninh Vũ nghĩ hết mọi cách cũng không theo đuổi được.
"Giúp thì được, chừng nào khuyên nhủ chị
em của cô một chút, ăn với tôi một bữa cơm." Ninh Vũ nói.
Nhắc đến chuyện này, Khâu Mộc vô cùng bực bội, cô ta cảm thấy sở dĩ không thể phát triển quan hệ tình yêu nam nữ với Ninh Vũ cũng là vì sự tồn tại của người chị em này, nhưng cô ta lại không dám trở mặt với chị em, bởi vì cô ta biết nếu làm vậy Ninh Vũ cả tư cách đi cùng cũng sẽ không cho cô ta.
"Ninh Vũ, dáng người của cô ta không đẹp bằng em, rốt cuộc anh vừa ý với cô ta
điểm hả?" Khâu Mộc hỏi.
em của cô một chút, ăn với tôi một bữa cơm." Ninh Vũ nói.
Nhắc đến chuyện này, Khâu Mộc vô cùng bực bội, cô ta cảm thấy sở dĩ không thể phát triển quan hệ tình yêu nam nữ với Ninh Vũ cũng là vì sự tồn tại của người chị em này, nhưng cô ta lại không dám trở mặt với chị em, bởi vì cô ta biết nếu làm vậy Ninh Vũ cả tư cách đi cùng cũng sẽ không cho cô ta.
"Ninh Vũ, dáng người của cô ta không đẹp bằng em, rốt cuộc anh vừa ý với cô ta
điểm hả?" Khâu Mộc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.