Chương 98:
Tuyết Nhạn
30/04/2021
Lời Hàn Tam Thiên nói khiến Tưởng Lam dừng ngay việc khóc lóc, Tô Quốc Diệu thì nhìn Hàn Tam Thiên với vẻ mặt sợ hãi. Hàn Tam Thiên lúc này khiến cho người ta có cảm giác không phải kẻ vô dụng, hơn nữa cực kì mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông.
"Nghênh Hạ, con không giúp mẹ sao, con
muốn mẹ bị cậu ta đuổi khỏi đây?" Tưởng Lam không dám la lối với Hàn Tam Thiên, chuyển hướng tạo áp lực cho Tô Nghênh На.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, chuyện này do Tưởng Lam gây ra. Cho dù bà là mẹ của
cô, cô cũng không nhìn được.
"Mẹ, mẹ đã làm sai thì nên xin lỗi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam đã thông báo cho những người bạn của bà là bà chuyển vào biệt thự tại sườn núi, lại nói có cơ hội sẽ dẫn mấy người đó đi tham quan, nếu bị Hàn Tam Thiên đuổi đi, bà chắc chắn mất hết mặt mũi. Đối với người sĩ diện như Tưởng Lam, bà ta chắc chắn không muốn chuyện tới bước đó.
"Hàn Tam Thiên, tôi là mẹ cậu, cậu lại muốn tôi đi xin lỗi một kẻ ô sin?" Tưởng
Lam nói, ngữ khí ôn hòa lạ thường mang theo khẩn cầu.
"Mẹ xin lỗi bác ấy, con tìm người đánh mẹ, để người ta xin lỗi mẹ, mẹ thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.
Đây là bậc thang cho Tưởng Lam xuống nước, bà biết nếu bà còn cãi ngang, người mất mặt chính là bà. Nhưng bà cũng không trông cậy vào Hàn Tam Thiên báo thù cho bà, Tưởng Lam không tin kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên lại đánh được mấy người vệ sĩ của người phụ nữ
kia.
“Tôi xin lỗi.” Tưởng Lam không có thành ý nói với Hà Đình.
Tô Quốc Diệu cũng tát Hà Đình một cái, tuy bị Tưởng Lam dẫn dắt, nhưng ông cũng sai, nói: "Tôi xin lỗi, do tôi xúc động
quá."
"Hiện tại mẹ có thể nói ai đánh mẹ." Hàn Tam Thiên hỏi.
"Tôi chưa từng gặp cô ta, cô ta nói mình tên Thi Tinh." Tưởng Lam nói, vừa nhắc tới khiến bà càng bực, không quen không biết xông tới đánh bà hai cái, cứ như tại
bay vạ gió.
Thi Tinh!
Hai chữ này khiến Hàn Tam Thiên đơ
người.
Sao có thể là bà?
Bà vì cái gì mà ra mặt dạy bảo Tưởng
Lam!
Chuyện này... niềm kiêu ngạo khi là con dâu nhà họ Hàn sao?
Anh bị người nhà họ Hàn khinh thường, ở
nhà họ Tô nhẫn nhục, cho nên bà cảm thấy anh vẫn vô dụng như trước, muốn giúp anh đón đầu?
Hàn Tam Thiên cười khẩy.
"Cậu biết người phụ nữ đó? Nếu cậu giúp tôi báo thù, về sau tôi sẽ đối tốt với cậu." Tưởng Lam nói, nếu có thể trút cơn giận này thì bà không ngại làm việc đó.
“Không được.” Hàn Tam Thiên nói, nếu là người khác, dù nhà họ Thiên ở Thiên Vân, Hàn Tam Thiên cũng có khả năng làm được, nhưng đối phương là Thi Tinh thì anh không thể.
Tưởng Lam khinh thường: "Tôi tưởng chuyện cỏn con này cậu thừa sức làm được, ai ngờ lại nói phét trước mặt tôi."
“Tam Thiên, anh biết người đó sao?” Tôi Nghênh Hạ nghi ngờ.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Mỗi lần người phụ nữ đó ra ngoài đều mang theo mười hai người vệ sĩ, mỗi người đó đều là lính đặc chủng xuất ngũ. Người bình thường không động được."
Tô Nghênh Hạ khiếp sợ, mỗi lần ra khỏi của là mười hai người theo sau, người này có thân phận như thế nào?
"Hơn nữa... nhà họ Thiên tại Thiên Vân cũng không dám động vào người đó đâu." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Lời này khiến sắc mặt cả nhà Tô Nghênh Hạ trắng bệch, Tưởng Lam thì nhũn hết cả chân.
| Nhà họ Thiên tại Thiên Vân!
Đó là gia tộc đứng đầu tại Thiên Vân, người nhà họ Thiên không thể trêu vào, Tưởng Lam không thể tưởng tượng được người phụ nữ đó có địa vị như thế nào.
"Tưởng Lam, bà gây chuyện gì mà chọc tới người lợi hại như thế?" Tô Quốc Diệu lạnh giọng hỏi.
Tưởng Lam lúc này không so đo ngữ khí của Tô Quốc Diệu, bà ta kinh hoàng nói: "Tôi... tôi cũng không biết, tôi chưa gặp người đó bao giờ."
Cảm giác hoảng sợ bao trùm lên Tưởng
| Lam, khiến bà không biết làm sao, sống trong thấp thỏm lo âu.
"Yên tâm, người ta đánh mẹ thì mọi chuyện đã giải quyết xong, bằng không lấy năng lực của người này, nhà họ Tô chắc chắn hỗn loạn." Hàn Tam Thiên nói.
"Nhưng mà... nhưng cô ta nói tôi sống biết điều, không được gây khó dễ cho nó, tôi không hiểu những lời này." Sự sợ hãi của Tưởng Lam đã giảm phân nửa khi Hàn Tam Thiên an ủi, ý anh nói đó là việc đắc tội với người nào đấy, Tưởng Lam sợ sau này mình không cẩn thận phạm lỗi.
"Nghênh Hạ, con không giúp mẹ sao, con
muốn mẹ bị cậu ta đuổi khỏi đây?" Tưởng Lam không dám la lối với Hàn Tam Thiên, chuyển hướng tạo áp lực cho Tô Nghênh На.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, chuyện này do Tưởng Lam gây ra. Cho dù bà là mẹ của
cô, cô cũng không nhìn được.
"Mẹ, mẹ đã làm sai thì nên xin lỗi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam đã thông báo cho những người bạn của bà là bà chuyển vào biệt thự tại sườn núi, lại nói có cơ hội sẽ dẫn mấy người đó đi tham quan, nếu bị Hàn Tam Thiên đuổi đi, bà chắc chắn mất hết mặt mũi. Đối với người sĩ diện như Tưởng Lam, bà ta chắc chắn không muốn chuyện tới bước đó.
"Hàn Tam Thiên, tôi là mẹ cậu, cậu lại muốn tôi đi xin lỗi một kẻ ô sin?" Tưởng
Lam nói, ngữ khí ôn hòa lạ thường mang theo khẩn cầu.
"Mẹ xin lỗi bác ấy, con tìm người đánh mẹ, để người ta xin lỗi mẹ, mẹ thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.
Đây là bậc thang cho Tưởng Lam xuống nước, bà biết nếu bà còn cãi ngang, người mất mặt chính là bà. Nhưng bà cũng không trông cậy vào Hàn Tam Thiên báo thù cho bà, Tưởng Lam không tin kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên lại đánh được mấy người vệ sĩ của người phụ nữ
kia.
“Tôi xin lỗi.” Tưởng Lam không có thành ý nói với Hà Đình.
Tô Quốc Diệu cũng tát Hà Đình một cái, tuy bị Tưởng Lam dẫn dắt, nhưng ông cũng sai, nói: "Tôi xin lỗi, do tôi xúc động
quá."
"Hiện tại mẹ có thể nói ai đánh mẹ." Hàn Tam Thiên hỏi.
"Tôi chưa từng gặp cô ta, cô ta nói mình tên Thi Tinh." Tưởng Lam nói, vừa nhắc tới khiến bà càng bực, không quen không biết xông tới đánh bà hai cái, cứ như tại
bay vạ gió.
Thi Tinh!
Hai chữ này khiến Hàn Tam Thiên đơ
người.
Sao có thể là bà?
Bà vì cái gì mà ra mặt dạy bảo Tưởng
Lam!
Chuyện này... niềm kiêu ngạo khi là con dâu nhà họ Hàn sao?
Anh bị người nhà họ Hàn khinh thường, ở
nhà họ Tô nhẫn nhục, cho nên bà cảm thấy anh vẫn vô dụng như trước, muốn giúp anh đón đầu?
Hàn Tam Thiên cười khẩy.
"Cậu biết người phụ nữ đó? Nếu cậu giúp tôi báo thù, về sau tôi sẽ đối tốt với cậu." Tưởng Lam nói, nếu có thể trút cơn giận này thì bà không ngại làm việc đó.
“Không được.” Hàn Tam Thiên nói, nếu là người khác, dù nhà họ Thiên ở Thiên Vân, Hàn Tam Thiên cũng có khả năng làm được, nhưng đối phương là Thi Tinh thì anh không thể.
Tưởng Lam khinh thường: "Tôi tưởng chuyện cỏn con này cậu thừa sức làm được, ai ngờ lại nói phét trước mặt tôi."
“Tam Thiên, anh biết người đó sao?” Tôi Nghênh Hạ nghi ngờ.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: “Mỗi lần người phụ nữ đó ra ngoài đều mang theo mười hai người vệ sĩ, mỗi người đó đều là lính đặc chủng xuất ngũ. Người bình thường không động được."
Tô Nghênh Hạ khiếp sợ, mỗi lần ra khỏi của là mười hai người theo sau, người này có thân phận như thế nào?
"Hơn nữa... nhà họ Thiên tại Thiên Vân cũng không dám động vào người đó đâu." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Lời này khiến sắc mặt cả nhà Tô Nghênh Hạ trắng bệch, Tưởng Lam thì nhũn hết cả chân.
| Nhà họ Thiên tại Thiên Vân!
Đó là gia tộc đứng đầu tại Thiên Vân, người nhà họ Thiên không thể trêu vào, Tưởng Lam không thể tưởng tượng được người phụ nữ đó có địa vị như thế nào.
"Tưởng Lam, bà gây chuyện gì mà chọc tới người lợi hại như thế?" Tô Quốc Diệu lạnh giọng hỏi.
Tưởng Lam lúc này không so đo ngữ khí của Tô Quốc Diệu, bà ta kinh hoàng nói: "Tôi... tôi cũng không biết, tôi chưa gặp người đó bao giờ."
Cảm giác hoảng sợ bao trùm lên Tưởng
| Lam, khiến bà không biết làm sao, sống trong thấp thỏm lo âu.
"Yên tâm, người ta đánh mẹ thì mọi chuyện đã giải quyết xong, bằng không lấy năng lực của người này, nhà họ Tô chắc chắn hỗn loạn." Hàn Tam Thiên nói.
"Nhưng mà... nhưng cô ta nói tôi sống biết điều, không được gây khó dễ cho nó, tôi không hiểu những lời này." Sự sợ hãi của Tưởng Lam đã giảm phân nửa khi Hàn Tam Thiên an ủi, ý anh nói đó là việc đắc tội với người nào đấy, Tưởng Lam sợ sau này mình không cẩn thận phạm lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.