Chương 111
Mạc Khúc Ca Hành
04/11/2022
Mặc dù vẫn còn chưa biết có người đã bí mật lẻn vào bên trong pháp trận, xâm nhập đến nội bộ của sơn cốc. Nhưng lúc này, nhìn thấy Linh Minh Nguyệt vậy mà có thể chống đỡ được mấy đợt công kích của pháp trận, để cho Minh Tôn nhất thời cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Chỉ có điều, hắn cũng không mấy lo lắng. Tòa pháp trận này, đừng nói là một vị cường giả Thiên Mệnh cảnh. Cho dù là một vị Thánh Giai Tôn Giả xuất hiện, bọn họ cũng không có cách nào đem nó công phá, xông ra ngoài được.
Chính vì thế, ngoài việc quan sát lấy Linh Minh Nguyệt đang vất vả chống đỡ lại công kích của pháp trận, Minh Tôn lúc này cùng rất đắc ý, lộ ra nụ cười.
“Linh Minh Nguyệt, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh. Ngay cả tộc trưởng của chúng ta cũng không có cách nào uy hiếp được ngươi. Nhưng mà, chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi, lại nghĩ đem pháp trận của chúng ta phá vỡ, đây quả thật là một hành động hết sức ngu ngốc!”
Đối với hành động châm chọc khiêu khích của Minh Tôn, Linh Minh Nguyệt trực tiếp xem như không thấy. Cô chỉ để ý, không biết Tô Hỷ Lai đã có thể an toàn đi vào bên trong hay chưa.
Tất nhiên, Minh Tôn còn chưa rõ ràng việc này. Lúc này, ở bên trong sơn cốc, một thân ảnh vô cùng chậm rãi hiện ra. Người này không phải là ai khác, mà chính là Tô Hỷ Lai, vừa mới lợi dụng sơ hở của pháp trận để xông vào bên trong.
Advertisement
Thế nhưng, thân hình của Tô Hỷ Lai vừa hiện ra, anh đã cảm thấy có thứ gì đó không đúng. Mặc dù nhờ có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo phân tích, chọn lựa thời cơ vô cùng thích hợp. Nhưng mà, việc xâm nhập vào bên trong sơn cốc quá mức dễ dàng, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng cảnh giác.
Hơn nữa, hoàn cảnh ở nơi mà anh ta đang xuất hiện, lại hơi lộ ra có một chút kỳ quặc. Rõ ràng, nơi này đã là ở sâu bên trong sơn cốc, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh so với bên ngoài càng thêm vắng vẻ.
Nhất là, khí tức sinh mệnh ở đây lộ ra vô cùng yếu ớt. Giống như, đây là một cái sơn cốc đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, hơi thở sinh mệnh ở trong này cũng điêu tàn đến khô cằn, không lấy một chút sinh khí nào cả.
Nhất thời, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày. Nhưng mà, ngay lúc thân hình của anh đang định di chuyển. Thì đúng lúc này, một cái bóng người đột nhiên hiện ra, để cho anh cảm thấy vô cùng giật mình.
“Ngươi là ai? Vì sao lại đến được nơi này?”
Người xuất hiện ở trước mặt của Tô Hỷ Lai lúc này là một ông lão khoảng chừng hơn sáu bảy mươi tuổi, bộ dáng già nua, mí mắt lúc nào cũng như muốn sụp xuống. Chỉ có điều, từ trên người của ông ta, Tô Hỷ Lai vậy mà cảm nhận được một loại khí tức vô cùng tương tự với những kẻ bịt mặt ở bên ngoài. Hơn nữa, ông ta còn cho Tô Hỷ Lai một loại cảm giác hết sức nguy hiểm. So với Linh Minh Nguyệt, còn có phần đáng sợ hơn.
Advertisement
“Thưa lão, kẻ hèn này là người lạc đường. Trong lúc vô tình lại đi nhầm vào sơn cốc. Không biết đây là nơi cư ngụ của lão, có gì sai lầm, mong lão bỏ qua cho!”
Đây là cách xưng hô mà người của cổ tộc thường hay dùng để nói chuyện với nhau. Tô Hỷ Lai cũng theo Linh Minh Nguyệt học được một chút phương pháp nói chuyện của bọn họ.
Nghe Tô Hỷ Lai nói chuyện, đồng thời cảm nhận được trên người của Tô Hỷ Lai có một chút khí tức quen thuộc. Lúc này, thân hình của ông lão mới hơi thả lỏng một chút.
Chỉ có điều, ông lão dường như cũng không muốn nói chuyện với Tô Hỷ Lai quá lâu. Chỉ thấy ông ta lười biếng, đưa tay phất phất lên.
“Đi đi, đi về hướng này, ngươi có thể rời khỏi sơn cốc.”
Vừa nói, ông lão vừa chỉ tay về phía bắc. Nơi đó, chẳng những không có đường đi, mà còn bị một dãy núi chặn ngang. Nhất thời, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi cứng lại.
Nhưng mà, lúc này ông lão lại làm bộ như hết sức mất kiên nhẫn, lại lên tiếng thúc giục.
“Người trẻ tuổi, tại sao ngươi còn chưa có chịu rời đi? Nơi này là cấm địa của bản tộc. Ta đã chỉ cho ngươi một con đường sáng để có thể rời đi. Chẳng lẽ, ngươi còn muốn lưu lại nơi này để ta đãi khách hay sao?”
Nói ra lời này, trên người của ông lão như mang theo một loại lực lượng nào đó, để cho Tô Hỷ Lai hết sức buồn bực, trước ngực gặp phải trọng kích, suýt chút nữa là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Vô cùng hoảng sợ, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn về phía ông lão càng thêm lộ ra mấy phần kiêng kỵ. Nhất là, nhìn ánh mắt già nua, lúc nào cũng như đổ sụp xuống của ông ta, lúc này vậy mà kỳ dị hiện lên một màu xám trắng, để cho Tô Hỷ Lai cảm giác không rét mà run.
“Nhanh đi đi, đừng để ta phải chờ đợi quá lâu. Nơi này, cũng không phải là nơi mà ngươi có thể dừng lại.”
Âm thanh thúc giục của ông lão lại lần nữa vang lên. Lúc này, Tô Hỷ Lai đã không dám chần chừ chút nào. Anh rất nhanh liền vọt lên phía trước, hướng về phía dãy núi trước mặt để xông tới.
Mặc dù không hiểu vì sao ông lão lại chỉ cho mình đi về hướng này. Nhưng vừa rồi thực lực mà ông lão biểu hiện ra ngoài, rõ ràng có thể trực tiếp đem Tô Hỷ Lai trấn áp.
Thế nên, anh cũng không có cho rằng, ông lão sẽ cố ý hại mình, hướng mình đi đến một cái ngõ cụt. Nhất định, nơi này có một loại huyền cơ nào đó, mà chính anh cũng không có cách nào phát hiện ra được.
Quả nhiên, không ra ngoài dự đoán của Tô Hỷ Lai. Khi bước chân của anh vừa tiến gần về phía dãy núi. Con đường ở phía trước mặt của anh đột nhiên mở rộng. Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy một cái bậc thang, nối dài từ vị trí mà mình đang đứng, đi thẳng về phía bầu trời.
Tuy rằng không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này Tô Hỷ Lai cũng không một chút do dự, đặt chân bước đến. Ngay lúc bước chân của Tô Hỷ Lai chạm đến bậc thang đầu tiên, thì một chuyện hết sức kỳ dị đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy, thân hình của anh giống như bị thứ gì đó hút vào, biến mất không thấy đâu nữa. Mà ông lão vốn dĩ đang lim dim ánh mắt, nhìn về phía bóng lưng của anh. Lúc này, ông ta vậy mà hai mắt mở ra, bên trong còn ẩn chứa vô tận ánh sáng.
“Quả nhiên, lời truyền ngôn của tổ tiên chính là sự thật. Trăm vạn năm sau, sẽ có một kẻ ngoại lai tiến vào bên trong sơn cốc. Hơn nữa, kẻ này còn phá mở cấm chế, để cho tổ địa lần nữa mở ra. Lúc này, sự thật rốt cuộc cũng có thể sáng tỏ. Kỳ tích, lần nữa có thể lặp lại. Minh tộc của chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được ánh mặt trời rồi, ha ha ha!”
Mà tất cả những chuyện này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Vừa rồi, ngay khi bước chân của anh đặt lên trên bậc thang đầu tiên, sau đó bị một loại lực lượng thần bí hút đi. Bản thân của anh lúc này đang trôi lơ lửng ở trong tinh không. Mọi thứ tuy rằng đang hiện ra trước mắt, chỉ cần anh đưa tay ra chạm nhẹ một cái, liền có thể đụng vào.
Thế nhưng, cho dù Tô Hỷ Lai nỗ lực như thế nào, tay anh cũng không có cách nào nâng lên. Ngay cả thân thể của Tô Hỷ Lai, lúc này dường như cũng như bị cố định ở trong không trung, không làm sao có thể lay động được.
May mắn, hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Lúc này, Tô Hỷ Lai nghe được âm thanh nhắc nhở của nó vang lên.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Có vật thể không xác định đang xâm nhập vào trong trí não của vật chủ. Bởi vì hệ thống kiểm tra, phát hiện ký chủ đang rơi vào trạng thái bán hôn mê, không thể nào tự chủ được hành động của mình. Hệ thống đặc biệt mở ra khả năng tự vệ, trực tiếp đem vật thể không xác định tiêu diệt. Thời gian phản kích đang đếm ngược. Trong quá trình phản kích, sẽ có một số xung đột ngoài ý muốn xảy ra, hệ thống đặc biệt nhắc nhở, ký chủ hãy giữ vững tinh thần, tuyệt đối không thể xảy ra hôn mê sâu…”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng liên tục vang lên ở trong đầu của Tô Hỷ Lai. Mặc dù anh đã hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vụ việc lần này. Thế nhưng, bản thân hiện tại không có cách nào cử động được, cũng không cách nào phối hợp với hệ thống.
Thế nên, mặc cho đồ vật không xác định xâm nhập vào trong ý thức của mình. Ngay sau đó, một trận đau nhói truyền đến, suýt chút nữa để cho Tô Hỷ Lai trực tiếp rơi vào hôn mê.
Nhưng nhớ rõ những gì hệ thống vừa mới cảnh báo, cho dù cảm giác đầu óc cực kỳ đau đớn. Thế nhưng, Tô Hỷ Lai vẫn cố cắn răng chịu đựng, không muốn để cho ý thức của mình rơi vào hôn mê.
Trận chiến này mặc dù nhìn như vô hình, nhưng thực chất lại là một cuộc đấu tranh vô cùng kịch liệt. Nếu như hiện tại, Tô Hỷ Lai có thể nhìn thấy được sâu bên trong ý thức của mình, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì, lúc này ở bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai, vậy mà hiện ra một đoàn đồ vật hết sức mơ hồ. Thế nhưng, thứ đồ vật này lại mang đến một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ngay khi đoàn đồ vật này muốn tiến công vào trong linh hồn của Tô Hỷ Lai, thì hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo vốn đã ẩn sâu ở trong não bộ của anh, vừa lúc cũng kích hoạt ra chức năng tự bảo vệ.
Chỉ thấy, một quả cầu kim loại hết sức phổ thống, nhưng phía trên được gắn chi chít các mao mạch điện tử, đang vang lên những âm thanh cảnh báo giành cho kẻ xâm lấn.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Vốn dĩ, đoàn đồ vật xuất hiện ở trong não của Tô Hỷ Lai chính là một cái linh hồn, cũng không rõ đã tồn tại bao nhiêu triệu năm. Nhưng lực lượng của nó, so với tất cả những người mà Tô Hỷ Lai từng gặp trước đây. Cho dù là Linh Minh Nguyệt, hay là ông lão cảnh giữ ở trong sơn cốc, đều phải mạnh hơn vô số lần.
Tuy nhiên, hiện tại thứ đồ vật này chỉ còn lưu lại một chút tàn hồn, hình ảnh cũng rất mờ nhạt, không hợp với cỗ lực lượng mà nó ẩn giấu ở bên trong. Thế nên, lúc này đột nhiên nghe được thanh âm của hệ thống bất ngờ vang lên, phản ứng của nó cũng lộ ra hết sức giật mình.
“Ai? Là kẻ nào đang nói chuyện với ta?”
Mặc dù bản thân linh hồn của kẻ này xâm nhập vào trong ý thức của Tô Hỷ Lai. Nhưng hắn cũng không nhận thấy bất kỳ đồ vật nào xuất hiện ở trước mặt của mình. Dù sao, hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo đã hòa thành một thể với Tô Hỷ Lai. Chỉ cần nó không muốn hiện ra, thì không có bất kỳ kẻ nào có thể phát hiện ra được nó.
Lúc này, nghe được thanh âm của đoàn linh hồn này hỏi đến, tất nhiên hệ thống cũng không có đáp lại. Mà nó lại lần nữa, đem âm thanh cảnh báo phát ra.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Lần này, phản ứng của đoàn linh hồn kia đã tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù chính nó cũng không có cách nào phát hiện ra được hành tung của hệ thống đang ẩn giấu ở trong đầu của Tô Hỷ Lai. Nhưng “nghe được” hệ thống chỉ phát ra cảnh báo, còn không có bất kỳ hành động tiến công nào. Ngay lập tức, đoàn linh hồn này liền tỏ ra khinh miệt, coi thường.
“Hừ, ta còn tưởng là thứ đồ vật gì ghê gớm lắm. Hóa ra, cũng chỉ là một kẻ nhát gan, chỉ biết trốn ở bên trong hù dọa người khác mà thôi!”
Nói xong, đoàn linh hồn này nhanh chóng bỏ qua những lời cảnh báo của hệ thống, trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai. Ở đó, đang có một linh hồn khác tồn tại. Hiển nhiên, lần này chính là linh hồn của Tô Hỷ Lai.
Mặc dù linh hồn của Tô Hỷ Lai rất rõ ràng, cũng hiện ra được đầy đủ hình dáng bên ngoài. Nhưng linh hồn này của anh rõ ràng không có được ý thức tự chủ, cũng không lộ ra bất kỳ lực lượng nào. So với đoàn linh hồn xâm nhập từ bên ngoài, thì rõ ràng linh hồn của Tô Hỷ Lai phải yếu ớt hơn rất nhiều.
Trong khi đó, sau khi liên tục phát ra âm thanh cảnh báo, hệ thống phát hiện kẻ “xâm nhập” không những không có ý định dừng lại. Ngược lại, kẻ này còn không ngừng tiến về phía trước, muốn xâm phạm đến linh hồn của Tô Hỷ Lai. Tức thì, hệ thống cũng bắt đầu trở nên nổi giận. Âm thanh máy móc của nó càng thêm trở nên khô khốc, lạnh lùng.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Lúc này, “kẻ xâm nhập” đã không thèm để ý gì đến âm thanh cảnh báo của hệ thống. Kẻ này trực tiếp tiến lại gần vị trí linh hồn của Tô Hỷ Lai, dự định đem linh hồn của anh thôn phệ.
Thế nhưng, đúng vào lúc đoàn linh hồn này dự định hành động, thì một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ, trực tiếp hướng về phía linh hồn của nó công kích.
“A… đây là thứ gì?!”
Vô cùng sợ hãi, âm thanh của “kẻ xâm nhập” không khỏi hét lên. Nhưng mà, lúc này hệ thống cũng không có ý định dừng lại. Lực lượng từ trên người nó, bắt đầu tiến về phía “kẻ xâm nhập” không ngừng công kích.
“Không! Không thể nào, trong ý thức của kẻ này, làm sao lại ẩn chứa được lực lượng đáng sợ như vậy?”
Ngay từ đầu, đoàn linh hồn này đã nhìn ra, Tô Hỷ Lai chẳng qua chỉ là một kẻ phàm trần. Hơn nữa, trên người của Tô Hỷ Lai cũng không có bất kỳ linh khí dao động gì.
Mặc dù thể xác của Tô Hỷ Lai rất hoàn mỹ, vô cùng phù hợp với yêu cầu đoạt xá, trùng sinh của nó. Thế nhưng, lúc này bất ngờ nhân lấy công kích. Hơn nữa, loại lực lượng này vậy mà có thể đem linh hồn của nó đánh tan đi. Nhất thời, “kẻ xâm nhập” không khỏi lộ ra một chút sợ hãi, cũng không dám lưu lại ở nơi này, vội vàng tìm cách trốn đi.
Nhưng mà, lúc này hệ thống đã toàn diện công kích, còn đem không gian bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai để phong tỏa. Trừ phi “kẻ xâm nhập” hoàn toàn bị tiêu diệt. Nếu không, phong tỏa của hệ thống nhất định sẽ không mở ra.
Thế nên, lúc này tình huống của “kẻ xâm nhập” lại trở nên hết sức hung hiểm. Trong lúc nhất thời, nó cũng không có cách nào thoát khốn ra ngoài.
“Ngừng, nhanh ngừng lại cho ta! Nếu như ngươi còn tiếp tục công kích nữa, dù cho có đem linh hồn của mình tự bạo, ta cũng nhất định sẽ kéo ngươi cùng nhau chết chung!”
Nếu như bên trong ý thức lúc này có được ý thức của Tô Hỷ Lai, tất nhiên là anh sẽ lộ ra mấy phần do dự. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai nào còn có nhiều dư lực như vậy. Không để cho bản thân hôn mê đã là cực hạn của anh. Hiện tại, toàn bộ ý thức bên trong đều do hệ thống khống chế. Thế nên, trước những lời uy hiếp này của “kẻ xâm nhập” nó hoàn toàn không có ý định ngừng tay chút nào.
“Khốn kiếp, là ngươi ép buộc ta, ta sẽ cùng với ngươi liều chết!”
Ầm!
Chỉ có điều, hắn cũng không mấy lo lắng. Tòa pháp trận này, đừng nói là một vị cường giả Thiên Mệnh cảnh. Cho dù là một vị Thánh Giai Tôn Giả xuất hiện, bọn họ cũng không có cách nào đem nó công phá, xông ra ngoài được.
Chính vì thế, ngoài việc quan sát lấy Linh Minh Nguyệt đang vất vả chống đỡ lại công kích của pháp trận, Minh Tôn lúc này cùng rất đắc ý, lộ ra nụ cười.
“Linh Minh Nguyệt, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh. Ngay cả tộc trưởng của chúng ta cũng không có cách nào uy hiếp được ngươi. Nhưng mà, chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi, lại nghĩ đem pháp trận của chúng ta phá vỡ, đây quả thật là một hành động hết sức ngu ngốc!”
Đối với hành động châm chọc khiêu khích của Minh Tôn, Linh Minh Nguyệt trực tiếp xem như không thấy. Cô chỉ để ý, không biết Tô Hỷ Lai đã có thể an toàn đi vào bên trong hay chưa.
Tất nhiên, Minh Tôn còn chưa rõ ràng việc này. Lúc này, ở bên trong sơn cốc, một thân ảnh vô cùng chậm rãi hiện ra. Người này không phải là ai khác, mà chính là Tô Hỷ Lai, vừa mới lợi dụng sơ hở của pháp trận để xông vào bên trong.
Advertisement
Thế nhưng, thân hình của Tô Hỷ Lai vừa hiện ra, anh đã cảm thấy có thứ gì đó không đúng. Mặc dù nhờ có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo phân tích, chọn lựa thời cơ vô cùng thích hợp. Nhưng mà, việc xâm nhập vào bên trong sơn cốc quá mức dễ dàng, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng cảnh giác.
Hơn nữa, hoàn cảnh ở nơi mà anh ta đang xuất hiện, lại hơi lộ ra có một chút kỳ quặc. Rõ ràng, nơi này đã là ở sâu bên trong sơn cốc, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh so với bên ngoài càng thêm vắng vẻ.
Nhất là, khí tức sinh mệnh ở đây lộ ra vô cùng yếu ớt. Giống như, đây là một cái sơn cốc đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, hơi thở sinh mệnh ở trong này cũng điêu tàn đến khô cằn, không lấy một chút sinh khí nào cả.
Nhất thời, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày. Nhưng mà, ngay lúc thân hình của anh đang định di chuyển. Thì đúng lúc này, một cái bóng người đột nhiên hiện ra, để cho anh cảm thấy vô cùng giật mình.
“Ngươi là ai? Vì sao lại đến được nơi này?”
Người xuất hiện ở trước mặt của Tô Hỷ Lai lúc này là một ông lão khoảng chừng hơn sáu bảy mươi tuổi, bộ dáng già nua, mí mắt lúc nào cũng như muốn sụp xuống. Chỉ có điều, từ trên người của ông ta, Tô Hỷ Lai vậy mà cảm nhận được một loại khí tức vô cùng tương tự với những kẻ bịt mặt ở bên ngoài. Hơn nữa, ông ta còn cho Tô Hỷ Lai một loại cảm giác hết sức nguy hiểm. So với Linh Minh Nguyệt, còn có phần đáng sợ hơn.
Advertisement
“Thưa lão, kẻ hèn này là người lạc đường. Trong lúc vô tình lại đi nhầm vào sơn cốc. Không biết đây là nơi cư ngụ của lão, có gì sai lầm, mong lão bỏ qua cho!”
Đây là cách xưng hô mà người của cổ tộc thường hay dùng để nói chuyện với nhau. Tô Hỷ Lai cũng theo Linh Minh Nguyệt học được một chút phương pháp nói chuyện của bọn họ.
Nghe Tô Hỷ Lai nói chuyện, đồng thời cảm nhận được trên người của Tô Hỷ Lai có một chút khí tức quen thuộc. Lúc này, thân hình của ông lão mới hơi thả lỏng một chút.
Chỉ có điều, ông lão dường như cũng không muốn nói chuyện với Tô Hỷ Lai quá lâu. Chỉ thấy ông ta lười biếng, đưa tay phất phất lên.
“Đi đi, đi về hướng này, ngươi có thể rời khỏi sơn cốc.”
Vừa nói, ông lão vừa chỉ tay về phía bắc. Nơi đó, chẳng những không có đường đi, mà còn bị một dãy núi chặn ngang. Nhất thời, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi cứng lại.
Nhưng mà, lúc này ông lão lại làm bộ như hết sức mất kiên nhẫn, lại lên tiếng thúc giục.
“Người trẻ tuổi, tại sao ngươi còn chưa có chịu rời đi? Nơi này là cấm địa của bản tộc. Ta đã chỉ cho ngươi một con đường sáng để có thể rời đi. Chẳng lẽ, ngươi còn muốn lưu lại nơi này để ta đãi khách hay sao?”
Nói ra lời này, trên người của ông lão như mang theo một loại lực lượng nào đó, để cho Tô Hỷ Lai hết sức buồn bực, trước ngực gặp phải trọng kích, suýt chút nữa là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Vô cùng hoảng sợ, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn về phía ông lão càng thêm lộ ra mấy phần kiêng kỵ. Nhất là, nhìn ánh mắt già nua, lúc nào cũng như đổ sụp xuống của ông ta, lúc này vậy mà kỳ dị hiện lên một màu xám trắng, để cho Tô Hỷ Lai cảm giác không rét mà run.
“Nhanh đi đi, đừng để ta phải chờ đợi quá lâu. Nơi này, cũng không phải là nơi mà ngươi có thể dừng lại.”
Âm thanh thúc giục của ông lão lại lần nữa vang lên. Lúc này, Tô Hỷ Lai đã không dám chần chừ chút nào. Anh rất nhanh liền vọt lên phía trước, hướng về phía dãy núi trước mặt để xông tới.
Mặc dù không hiểu vì sao ông lão lại chỉ cho mình đi về hướng này. Nhưng vừa rồi thực lực mà ông lão biểu hiện ra ngoài, rõ ràng có thể trực tiếp đem Tô Hỷ Lai trấn áp.
Thế nên, anh cũng không có cho rằng, ông lão sẽ cố ý hại mình, hướng mình đi đến một cái ngõ cụt. Nhất định, nơi này có một loại huyền cơ nào đó, mà chính anh cũng không có cách nào phát hiện ra được.
Quả nhiên, không ra ngoài dự đoán của Tô Hỷ Lai. Khi bước chân của anh vừa tiến gần về phía dãy núi. Con đường ở phía trước mặt của anh đột nhiên mở rộng. Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy một cái bậc thang, nối dài từ vị trí mà mình đang đứng, đi thẳng về phía bầu trời.
Tuy rằng không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này Tô Hỷ Lai cũng không một chút do dự, đặt chân bước đến. Ngay lúc bước chân của Tô Hỷ Lai chạm đến bậc thang đầu tiên, thì một chuyện hết sức kỳ dị đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy, thân hình của anh giống như bị thứ gì đó hút vào, biến mất không thấy đâu nữa. Mà ông lão vốn dĩ đang lim dim ánh mắt, nhìn về phía bóng lưng của anh. Lúc này, ông ta vậy mà hai mắt mở ra, bên trong còn ẩn chứa vô tận ánh sáng.
“Quả nhiên, lời truyền ngôn của tổ tiên chính là sự thật. Trăm vạn năm sau, sẽ có một kẻ ngoại lai tiến vào bên trong sơn cốc. Hơn nữa, kẻ này còn phá mở cấm chế, để cho tổ địa lần nữa mở ra. Lúc này, sự thật rốt cuộc cũng có thể sáng tỏ. Kỳ tích, lần nữa có thể lặp lại. Minh tộc của chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được ánh mặt trời rồi, ha ha ha!”
Mà tất cả những chuyện này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Vừa rồi, ngay khi bước chân của anh đặt lên trên bậc thang đầu tiên, sau đó bị một loại lực lượng thần bí hút đi. Bản thân của anh lúc này đang trôi lơ lửng ở trong tinh không. Mọi thứ tuy rằng đang hiện ra trước mắt, chỉ cần anh đưa tay ra chạm nhẹ một cái, liền có thể đụng vào.
Thế nhưng, cho dù Tô Hỷ Lai nỗ lực như thế nào, tay anh cũng không có cách nào nâng lên. Ngay cả thân thể của Tô Hỷ Lai, lúc này dường như cũng như bị cố định ở trong không trung, không làm sao có thể lay động được.
May mắn, hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Lúc này, Tô Hỷ Lai nghe được âm thanh nhắc nhở của nó vang lên.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Có vật thể không xác định đang xâm nhập vào trong trí não của vật chủ. Bởi vì hệ thống kiểm tra, phát hiện ký chủ đang rơi vào trạng thái bán hôn mê, không thể nào tự chủ được hành động của mình. Hệ thống đặc biệt mở ra khả năng tự vệ, trực tiếp đem vật thể không xác định tiêu diệt. Thời gian phản kích đang đếm ngược. Trong quá trình phản kích, sẽ có một số xung đột ngoài ý muốn xảy ra, hệ thống đặc biệt nhắc nhở, ký chủ hãy giữ vững tinh thần, tuyệt đối không thể xảy ra hôn mê sâu…”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng liên tục vang lên ở trong đầu của Tô Hỷ Lai. Mặc dù anh đã hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vụ việc lần này. Thế nhưng, bản thân hiện tại không có cách nào cử động được, cũng không cách nào phối hợp với hệ thống.
Thế nên, mặc cho đồ vật không xác định xâm nhập vào trong ý thức của mình. Ngay sau đó, một trận đau nhói truyền đến, suýt chút nữa để cho Tô Hỷ Lai trực tiếp rơi vào hôn mê.
Nhưng nhớ rõ những gì hệ thống vừa mới cảnh báo, cho dù cảm giác đầu óc cực kỳ đau đớn. Thế nhưng, Tô Hỷ Lai vẫn cố cắn răng chịu đựng, không muốn để cho ý thức của mình rơi vào hôn mê.
Trận chiến này mặc dù nhìn như vô hình, nhưng thực chất lại là một cuộc đấu tranh vô cùng kịch liệt. Nếu như hiện tại, Tô Hỷ Lai có thể nhìn thấy được sâu bên trong ý thức của mình, anh nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì, lúc này ở bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai, vậy mà hiện ra một đoàn đồ vật hết sức mơ hồ. Thế nhưng, thứ đồ vật này lại mang đến một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ngay khi đoàn đồ vật này muốn tiến công vào trong linh hồn của Tô Hỷ Lai, thì hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo vốn đã ẩn sâu ở trong não bộ của anh, vừa lúc cũng kích hoạt ra chức năng tự bảo vệ.
Chỉ thấy, một quả cầu kim loại hết sức phổ thống, nhưng phía trên được gắn chi chít các mao mạch điện tử, đang vang lên những âm thanh cảnh báo giành cho kẻ xâm lấn.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Vốn dĩ, đoàn đồ vật xuất hiện ở trong não của Tô Hỷ Lai chính là một cái linh hồn, cũng không rõ đã tồn tại bao nhiêu triệu năm. Nhưng lực lượng của nó, so với tất cả những người mà Tô Hỷ Lai từng gặp trước đây. Cho dù là Linh Minh Nguyệt, hay là ông lão cảnh giữ ở trong sơn cốc, đều phải mạnh hơn vô số lần.
Tuy nhiên, hiện tại thứ đồ vật này chỉ còn lưu lại một chút tàn hồn, hình ảnh cũng rất mờ nhạt, không hợp với cỗ lực lượng mà nó ẩn giấu ở bên trong. Thế nên, lúc này đột nhiên nghe được thanh âm của hệ thống bất ngờ vang lên, phản ứng của nó cũng lộ ra hết sức giật mình.
“Ai? Là kẻ nào đang nói chuyện với ta?”
Mặc dù bản thân linh hồn của kẻ này xâm nhập vào trong ý thức của Tô Hỷ Lai. Nhưng hắn cũng không nhận thấy bất kỳ đồ vật nào xuất hiện ở trước mặt của mình. Dù sao, hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo đã hòa thành một thể với Tô Hỷ Lai. Chỉ cần nó không muốn hiện ra, thì không có bất kỳ kẻ nào có thể phát hiện ra được nó.
Lúc này, nghe được thanh âm của đoàn linh hồn này hỏi đến, tất nhiên hệ thống cũng không có đáp lại. Mà nó lại lần nữa, đem âm thanh cảnh báo phát ra.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Lần này, phản ứng của đoàn linh hồn kia đã tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù chính nó cũng không có cách nào phát hiện ra được hành tung của hệ thống đang ẩn giấu ở trong đầu của Tô Hỷ Lai. Nhưng “nghe được” hệ thống chỉ phát ra cảnh báo, còn không có bất kỳ hành động tiến công nào. Ngay lập tức, đoàn linh hồn này liền tỏ ra khinh miệt, coi thường.
“Hừ, ta còn tưởng là thứ đồ vật gì ghê gớm lắm. Hóa ra, cũng chỉ là một kẻ nhát gan, chỉ biết trốn ở bên trong hù dọa người khác mà thôi!”
Nói xong, đoàn linh hồn này nhanh chóng bỏ qua những lời cảnh báo của hệ thống, trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai. Ở đó, đang có một linh hồn khác tồn tại. Hiển nhiên, lần này chính là linh hồn của Tô Hỷ Lai.
Mặc dù linh hồn của Tô Hỷ Lai rất rõ ràng, cũng hiện ra được đầy đủ hình dáng bên ngoài. Nhưng linh hồn này của anh rõ ràng không có được ý thức tự chủ, cũng không lộ ra bất kỳ lực lượng nào. So với đoàn linh hồn xâm nhập từ bên ngoài, thì rõ ràng linh hồn của Tô Hỷ Lai phải yếu ớt hơn rất nhiều.
Trong khi đó, sau khi liên tục phát ra âm thanh cảnh báo, hệ thống phát hiện kẻ “xâm nhập” không những không có ý định dừng lại. Ngược lại, kẻ này còn không ngừng tiến về phía trước, muốn xâm phạm đến linh hồn của Tô Hỷ Lai. Tức thì, hệ thống cũng bắt đầu trở nên nổi giận. Âm thanh máy móc của nó càng thêm trở nên khô khốc, lạnh lùng.
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Nơi này là khu vực riêng tư, đề nghị kẻ xâm nhập nhanh chóng rời khỏi. Một khi cố ý tiếp tục tiến về phía trước, hệ thống sẽ tự động kích hoạt, đem kẻ xâm nhập tiêu diệt!”
Lúc này, “kẻ xâm nhập” đã không thèm để ý gì đến âm thanh cảnh báo của hệ thống. Kẻ này trực tiếp tiến lại gần vị trí linh hồn của Tô Hỷ Lai, dự định đem linh hồn của anh thôn phệ.
Thế nhưng, đúng vào lúc đoàn linh hồn này dự định hành động, thì một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ, trực tiếp hướng về phía linh hồn của nó công kích.
“A… đây là thứ gì?!”
Vô cùng sợ hãi, âm thanh của “kẻ xâm nhập” không khỏi hét lên. Nhưng mà, lúc này hệ thống cũng không có ý định dừng lại. Lực lượng từ trên người nó, bắt đầu tiến về phía “kẻ xâm nhập” không ngừng công kích.
“Không! Không thể nào, trong ý thức của kẻ này, làm sao lại ẩn chứa được lực lượng đáng sợ như vậy?”
Ngay từ đầu, đoàn linh hồn này đã nhìn ra, Tô Hỷ Lai chẳng qua chỉ là một kẻ phàm trần. Hơn nữa, trên người của Tô Hỷ Lai cũng không có bất kỳ linh khí dao động gì.
Mặc dù thể xác của Tô Hỷ Lai rất hoàn mỹ, vô cùng phù hợp với yêu cầu đoạt xá, trùng sinh của nó. Thế nhưng, lúc này bất ngờ nhân lấy công kích. Hơn nữa, loại lực lượng này vậy mà có thể đem linh hồn của nó đánh tan đi. Nhất thời, “kẻ xâm nhập” không khỏi lộ ra một chút sợ hãi, cũng không dám lưu lại ở nơi này, vội vàng tìm cách trốn đi.
Nhưng mà, lúc này hệ thống đã toàn diện công kích, còn đem không gian bên trong ý thức của Tô Hỷ Lai để phong tỏa. Trừ phi “kẻ xâm nhập” hoàn toàn bị tiêu diệt. Nếu không, phong tỏa của hệ thống nhất định sẽ không mở ra.
Thế nên, lúc này tình huống của “kẻ xâm nhập” lại trở nên hết sức hung hiểm. Trong lúc nhất thời, nó cũng không có cách nào thoát khốn ra ngoài.
“Ngừng, nhanh ngừng lại cho ta! Nếu như ngươi còn tiếp tục công kích nữa, dù cho có đem linh hồn của mình tự bạo, ta cũng nhất định sẽ kéo ngươi cùng nhau chết chung!”
Nếu như bên trong ý thức lúc này có được ý thức của Tô Hỷ Lai, tất nhiên là anh sẽ lộ ra mấy phần do dự. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai nào còn có nhiều dư lực như vậy. Không để cho bản thân hôn mê đã là cực hạn của anh. Hiện tại, toàn bộ ý thức bên trong đều do hệ thống khống chế. Thế nên, trước những lời uy hiếp này của “kẻ xâm nhập” nó hoàn toàn không có ý định ngừng tay chút nào.
“Khốn kiếp, là ngươi ép buộc ta, ta sẽ cùng với ngươi liều chết!”
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.