Chương 66
Mạc Khúc Ca Hành
04/11/2022
Từ dãy số điện thoại xa lạ, Tô Hỷ Lai cũng không cách nào xác định được người gửi tin nhắn đến cho mình là ai. Thế nhưng, nhìn nội dung của nó, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền trở nên trầm xuống.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ Triệu Nhiễm Từ suýt chút nữa bị người ta tông xe. Trịnh Tố Trinh thì nhập viện vì viên đạn bắn ngay trước ngực. Hiện tại, lại có kẻ muốn gây hại đến người thân bên cạnh của anh. Chuyện này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.
Ánh mắt của anh liền trở nên lăng lệ ác liệt, nhìn về phía Rose nói ra.
“Giúp tôi tra ra số điện thoại của người này.”
“Vâng, thưa sếp!”
Advertisement
Nhìn biểu hiện khuôn mặt của Tô Hỷ Lai, sắc mặt của Rose cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, hai người bọn họ nhanh chóng lái xe, chạy về phía trung tâm thành phố. Đồng thời, trong trụ sở chỉ huy của tổ chức, vẻ mặt của Lương Tài trở nên vô cùng gấp gáp.
“Tra, nhanh chóng tra ra cho tôi!”
…
Ở trong một kho hàng đã bị bỏ hoang nằm ở phía bắc thành phố, mấy gã thanh niên cùng tụ tập với nhau trò chuyện. Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của bọn họ không nhịn được, liếc mắt nhìn về phía một căn phòng nhỏ, được khóa trái từ bên trong.
“Mập, mày nói xem thằng ngốc đó có thể kiên trì được bao lâu?!”
Advertisement
Một gã thanh niên cắt tóc ngắn, phía trên mặt có mấy vết sẹ rỗ, vừa dây dây điếu thuốc dưới chân, vừa quay sang thì thầm to nhỏ với một gã thanh niên mập mạp, làn da rám đen.
“Mẹ nó, cũng không biết thằng ngốc đó kiếm đâu ra con hàng ngon như vậy. Biết vậy, ông đây đã tranh thủ xơi trước thì ngon rồi!”
Gã mập dường như cũng hơi có mấy phần bất mãn, trực tiếp nhổ xuống một bãi nước bọt.
“Mập, hay là tao với mày vào kiếm chút chút đi!”
Gã thanh niên tóc ngắn khẽ thúc tay về phía tên mập, sau đó liếc mắt nhìn qua mấy gã thanh niên lảng vảng ở xung quanh.
“Mày điên rồi hả? Thằng ngốc đó mặc dù hơi ngu một chút, nhưng mà bố nó là chủ tịch thành phố. Chọc giận nó, tao với mày không sống được đâu!”
Gã mập hơi có phần sợ hãi, vội vàng hô lên một trận. Nhìn thấy phản ứng của hắn, trên mặt của gã thanh niên tóc ngắn liền tỏ ý xem thường. Nhưng mà, lúc này một gã đàn thanh niên khác bước lại gần, nhìn lấy hai người bọn họ, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Này, hai thằng mày ồn ào gì đó? Có phải tụi mày lại tính gây chuyện phải không?”
Nhìn thấy gã thanh niên này xuất hiện, sắc mặt của gã thanh niên tóc ngắn và tên mập liền run lên.
“Anh Hổ, không có, tụi em không có!”
Gã thanh niên trước mặt tên là Trần Hổ, một người cực kỳ tàn nhẫn. Hơn nữa, lại vô cùng trung thành với Trần Đức Minh. Thế nên, vừa nhìn thấy hắn ta, hai gã này liền co rúm lại, không dám tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Không có vậy thì tản ra xung quanh quan sát đi, đừng có ở đó mà thầm thì. Chờ cậu chủ xong việc, chúng mày cũng có thể trở về nhà được rồi!”
“Vâng vâng, anh Hổ! Chúng em biết rồi!”
Rất nhanh, hai gã này liền xoay người chạy đi, chỉ hy vọng trốn cách xa Trần Hổ càng xa càng tốt. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, lúc này trong ánh mắt của Trần Hổ lại hiện ra một sự khinh thường. Môi của hắn khẽ nhếch lên, cười khẩy một tiếng.
“Hừ, cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, ngu xuẩn!”
Nói xong lời này, ánh mắt của Trần Hổ lần nữa nhìn về phía căn phòng đã bị đóng kín trước mặt. Nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua, sau đó liền nhanh chóng bỏ đi.
Mà lúc này, đang ngồi ở trong xe trong chiếc xe Audi màu đen của Rose, tiếng chuông điện thoại của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên vang lên.
“Anh Hỷ Lai, anh đang ở đâu?”
Ban đầu, Tô Hỷ Lai còn tưởng là số điện thoại của Lương Tài gọi đến cho mình. Nhưng sau khi thấy rõ đó là số điện thoại của Triệu Nhiễm Từ, thì trên mặt của anh không khỏi cố gắng nặn ra nụ cười.
“Anh đang ở bên ngoài. Nhiễm Từ, em gọi cho anh có việc gì không?”
“Thế nào, không có việc thì em không được gọi cho anh đúng không?”
Nghe ra được giọng nói của Triệu Nhiễm Từ đang tràn đầy bất mãn, Tô Hỷ Lai vội vàng cười lên lấy lệ, rồi nịnh nọt nói ra.
“Nào có, nào có. Vợ đại nhân, em chính là bà xã của anh!”
Ngồi ở một bên, nghe được mấy lời buồn nôn của Tô Hỷ Lai, nhất thời sắc mặt của Rose liền hiện lên một vẻ cổ quái. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai thật sự là không cách nào làm khác được. Hiện tại, tình huống giữa hai vợ chồng bọn họ thật sự rất căng thẳng. Anh cũng không muốn, lúc này lại đi gây sự với Triệu Nhiễm Từ.
“Hừ, tạm thời tha cho anh một lần. Tối nay, nếu không có việc gì thì trở về sớm đi. Em muốn cùng anh ăn cơm!”
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai không cách nào phản ứng kịp, còn tưởng rằng lỗ tai của mình vừa mới nghe nhầm.
“Em… em muốn cùng anh ăn cơm?”
“Thế nào, anh không muốn?”
Nghe thanh âm của Triệu Nhiễm Từ bắt đầu kéo dài, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi run lên. Anh gấp gáp lên tiếng giải thích.
“Không có, tuyệt đối là không có! Tối nay anh nhất định sẽ trở về sớm, nhất định sẽ ăn cơm với em!”
“Vậy thì tốt, tôi này gặp!”
“Ừ, tối gặp!”
Cầm lấy điện thoại ở trên tay, Tô Hỷ Lai lúc này mới ngồi tựa lưng vào trên ghế xe ô tô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ha ha ha, thật sự không nghĩ đến. Ông chủ lại là người sợ vợ như vậy, ha ha ha!”
Rose vốn dĩ đang ngồi ở một bên, sau khi nghe Tô Hỷ Lai nói chuyện điện thoại vợi vợ xong. Rốt cuộc cô cũng nhịn không được, bắt đầu ôm lấy bụng cười to một trận. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hỷ Lai, nhìn về phía cô.
“Khục khục… sếp, hình như tôi có điện thoại!”
Cố gắng tránh đi ánh mắt hình viên đạn của Tô Hỷ Lai nhìn về phía mình, Rose không khỏi ho khan lên vài tiếng. Sau đó, cô giữ lấy tai nghe, bắt đầu cùng với thành viên của tổ chức bắt lấy liên lạc.
Sau vài phút, vẻ mặt của Rose cũng trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Tô Hỷ Lai nói ra.
“Sếp, bọn họ đã xác định được số điện thoại gửi tin nhắn đến cho anh. Là một dãy số từ một người phụ nữ, tên là Lý Mỹ Kỳ. Hiện tại, số điện thoại của cô ta đã di chuyển đến khu vực phía bắc của thành phố. Đội trưởng đã dò ra được, người phụ nữ này bị bắt cách đây hơn nửa giờ.”
Mặc dù trong lúc báo cáo, sắc mặt của Rose tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Nhưng không hiểu vì sao, Tô Hỷ Lai luôn có cảm giác, ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía mình vẫn hơi có phần cổ quái.
Nhưng mà, lúc này nghe được báo cáo của Rose, biết được em họ của mình bị bắt cóc. Sắc mặt của Tô Hỷ Lai cũng trở nên trầm xuống. Anh thật sự không nghĩ đến, Lý Mỹ Kỳ chỉ vừa mới gặp mặt cách đây mấy hôm, lúc này đã có người để ý đến, đem cô bé bắt đi. Chuyện này, rốt cuộc chỉ là tình cờ, hay là một âm mưu nào đó, hướng về phía anh?
“Đi, đuổi theo bọn họ cho tôi!”
Đối với mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, Rose không nói lời nào, liền gật đầu đáp ứng. Cô nhanh chóng đạp lấy chân ga, sau đó hướng về phía mục tiêu ở trên bản đồ vệ tinh lao đi.
Tốc độ lái xe của Rose chưa bao giờ để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy bất mãn. Từ vị trí trung tâm thành phố, chạy đến khu vực phía bắc của thành phố, chiều dài hơn 35km. Nhưng bằng vào kỹ thuật lái xe “siêu hạng” của mình, Rose chỉ hao tốn không đến mười phút liền chạy đến vị trí kho hàng, nơi mà đám người Trần Đức Minh đang đem Lý Mỹ Kỳ giam giữ.
“Sếp, vị trí điện thoại phát ra tin nhắn là ở trong khu vực này. Hiện tại, vệ tinh đã mất đi tính hiệu. Theo phán đoán của đội trưởng, bọn họ có thể đã đem người phụ nữ tên Lý Mỹ Kỳ kia giam ở trong kho hàng bị bỏ hoang trước mặt.”
Vừa nói, Rose vừa chỉ tay về phía kho hàng đang bị một nhóm thanh niên canh giữ. Nhìn thấy tình huống lúc này, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại.
“Hiện tại, ở khu vực gần đây còn có thành viên nào của tổ chức hay không? Tôi muốn cứu người, nhưng tuyệt đối không để cho cô bé bị tổn thương!”
“Sếp, xin anh cứ yên tâm! Chuyện này anh hãy giao cho tôi xử lý. Đám người này, nhìn qua cách di chuyển của bọn họ, tất cả chỉ là một đám du côn, không trải qua một chút huấn luyện nào. Anh chỉ cần cho tôi ba phút, tôi bảo đảm sẽ xử lý hết bọn chúng!”
“Được, vậy cô hãy tiến hành đi!”
Đối với thực lực của Rose, Tô Hỷ Lai vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, từ thông tin ở trên hệ thống mà anh nhận được, anh cũng đã xác định được danh tính của đối phương. Thế nên, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có lo lắng chút nào.
Chỉ có điều, vì đề phòng cẩn thận, anh vừa để cho Rose đi xử lý mấy tên thanh niên đứng ở bên ngoài kho hàng. Còn bản thân mình, Tô Hỷ Lai lại lén lút, lẻn vào bên trong, tìm hiểu tình huống của Lý Mỹ Kỳ.
Thế nhưng, ngay khi thân hình của hai người bọn họ bí mật tiến gần về phía kho hàng, thì âm thanh chói tai từ bên trong đột nhiên vọng ra ngoài.
“Có ai không, cứu tôi với!”
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ Triệu Nhiễm Từ suýt chút nữa bị người ta tông xe. Trịnh Tố Trinh thì nhập viện vì viên đạn bắn ngay trước ngực. Hiện tại, lại có kẻ muốn gây hại đến người thân bên cạnh của anh. Chuyện này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.
Ánh mắt của anh liền trở nên lăng lệ ác liệt, nhìn về phía Rose nói ra.
“Giúp tôi tra ra số điện thoại của người này.”
“Vâng, thưa sếp!”
Advertisement
Nhìn biểu hiện khuôn mặt của Tô Hỷ Lai, sắc mặt của Rose cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, hai người bọn họ nhanh chóng lái xe, chạy về phía trung tâm thành phố. Đồng thời, trong trụ sở chỉ huy của tổ chức, vẻ mặt của Lương Tài trở nên vô cùng gấp gáp.
“Tra, nhanh chóng tra ra cho tôi!”
…
Ở trong một kho hàng đã bị bỏ hoang nằm ở phía bắc thành phố, mấy gã thanh niên cùng tụ tập với nhau trò chuyện. Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của bọn họ không nhịn được, liếc mắt nhìn về phía một căn phòng nhỏ, được khóa trái từ bên trong.
“Mập, mày nói xem thằng ngốc đó có thể kiên trì được bao lâu?!”
Advertisement
Một gã thanh niên cắt tóc ngắn, phía trên mặt có mấy vết sẹ rỗ, vừa dây dây điếu thuốc dưới chân, vừa quay sang thì thầm to nhỏ với một gã thanh niên mập mạp, làn da rám đen.
“Mẹ nó, cũng không biết thằng ngốc đó kiếm đâu ra con hàng ngon như vậy. Biết vậy, ông đây đã tranh thủ xơi trước thì ngon rồi!”
Gã mập dường như cũng hơi có mấy phần bất mãn, trực tiếp nhổ xuống một bãi nước bọt.
“Mập, hay là tao với mày vào kiếm chút chút đi!”
Gã thanh niên tóc ngắn khẽ thúc tay về phía tên mập, sau đó liếc mắt nhìn qua mấy gã thanh niên lảng vảng ở xung quanh.
“Mày điên rồi hả? Thằng ngốc đó mặc dù hơi ngu một chút, nhưng mà bố nó là chủ tịch thành phố. Chọc giận nó, tao với mày không sống được đâu!”
Gã mập hơi có phần sợ hãi, vội vàng hô lên một trận. Nhìn thấy phản ứng của hắn, trên mặt của gã thanh niên tóc ngắn liền tỏ ý xem thường. Nhưng mà, lúc này một gã đàn thanh niên khác bước lại gần, nhìn lấy hai người bọn họ, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Này, hai thằng mày ồn ào gì đó? Có phải tụi mày lại tính gây chuyện phải không?”
Nhìn thấy gã thanh niên này xuất hiện, sắc mặt của gã thanh niên tóc ngắn và tên mập liền run lên.
“Anh Hổ, không có, tụi em không có!”
Gã thanh niên trước mặt tên là Trần Hổ, một người cực kỳ tàn nhẫn. Hơn nữa, lại vô cùng trung thành với Trần Đức Minh. Thế nên, vừa nhìn thấy hắn ta, hai gã này liền co rúm lại, không dám tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Không có vậy thì tản ra xung quanh quan sát đi, đừng có ở đó mà thầm thì. Chờ cậu chủ xong việc, chúng mày cũng có thể trở về nhà được rồi!”
“Vâng vâng, anh Hổ! Chúng em biết rồi!”
Rất nhanh, hai gã này liền xoay người chạy đi, chỉ hy vọng trốn cách xa Trần Hổ càng xa càng tốt. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, lúc này trong ánh mắt của Trần Hổ lại hiện ra một sự khinh thường. Môi của hắn khẽ nhếch lên, cười khẩy một tiếng.
“Hừ, cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, ngu xuẩn!”
Nói xong lời này, ánh mắt của Trần Hổ lần nữa nhìn về phía căn phòng đã bị đóng kín trước mặt. Nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua, sau đó liền nhanh chóng bỏ đi.
Mà lúc này, đang ngồi ở trong xe trong chiếc xe Audi màu đen của Rose, tiếng chuông điện thoại của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên vang lên.
“Anh Hỷ Lai, anh đang ở đâu?”
Ban đầu, Tô Hỷ Lai còn tưởng là số điện thoại của Lương Tài gọi đến cho mình. Nhưng sau khi thấy rõ đó là số điện thoại của Triệu Nhiễm Từ, thì trên mặt của anh không khỏi cố gắng nặn ra nụ cười.
“Anh đang ở bên ngoài. Nhiễm Từ, em gọi cho anh có việc gì không?”
“Thế nào, không có việc thì em không được gọi cho anh đúng không?”
Nghe ra được giọng nói của Triệu Nhiễm Từ đang tràn đầy bất mãn, Tô Hỷ Lai vội vàng cười lên lấy lệ, rồi nịnh nọt nói ra.
“Nào có, nào có. Vợ đại nhân, em chính là bà xã của anh!”
Ngồi ở một bên, nghe được mấy lời buồn nôn của Tô Hỷ Lai, nhất thời sắc mặt của Rose liền hiện lên một vẻ cổ quái. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai thật sự là không cách nào làm khác được. Hiện tại, tình huống giữa hai vợ chồng bọn họ thật sự rất căng thẳng. Anh cũng không muốn, lúc này lại đi gây sự với Triệu Nhiễm Từ.
“Hừ, tạm thời tha cho anh một lần. Tối nay, nếu không có việc gì thì trở về sớm đi. Em muốn cùng anh ăn cơm!”
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai không cách nào phản ứng kịp, còn tưởng rằng lỗ tai của mình vừa mới nghe nhầm.
“Em… em muốn cùng anh ăn cơm?”
“Thế nào, anh không muốn?”
Nghe thanh âm của Triệu Nhiễm Từ bắt đầu kéo dài, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi run lên. Anh gấp gáp lên tiếng giải thích.
“Không có, tuyệt đối là không có! Tối nay anh nhất định sẽ trở về sớm, nhất định sẽ ăn cơm với em!”
“Vậy thì tốt, tôi này gặp!”
“Ừ, tối gặp!”
Cầm lấy điện thoại ở trên tay, Tô Hỷ Lai lúc này mới ngồi tựa lưng vào trên ghế xe ô tô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ha ha ha, thật sự không nghĩ đến. Ông chủ lại là người sợ vợ như vậy, ha ha ha!”
Rose vốn dĩ đang ngồi ở một bên, sau khi nghe Tô Hỷ Lai nói chuyện điện thoại vợi vợ xong. Rốt cuộc cô cũng nhịn không được, bắt đầu ôm lấy bụng cười to một trận. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hỷ Lai, nhìn về phía cô.
“Khục khục… sếp, hình như tôi có điện thoại!”
Cố gắng tránh đi ánh mắt hình viên đạn của Tô Hỷ Lai nhìn về phía mình, Rose không khỏi ho khan lên vài tiếng. Sau đó, cô giữ lấy tai nghe, bắt đầu cùng với thành viên của tổ chức bắt lấy liên lạc.
Sau vài phút, vẻ mặt của Rose cũng trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Tô Hỷ Lai nói ra.
“Sếp, bọn họ đã xác định được số điện thoại gửi tin nhắn đến cho anh. Là một dãy số từ một người phụ nữ, tên là Lý Mỹ Kỳ. Hiện tại, số điện thoại của cô ta đã di chuyển đến khu vực phía bắc của thành phố. Đội trưởng đã dò ra được, người phụ nữ này bị bắt cách đây hơn nửa giờ.”
Mặc dù trong lúc báo cáo, sắc mặt của Rose tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Nhưng không hiểu vì sao, Tô Hỷ Lai luôn có cảm giác, ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía mình vẫn hơi có phần cổ quái.
Nhưng mà, lúc này nghe được báo cáo của Rose, biết được em họ của mình bị bắt cóc. Sắc mặt của Tô Hỷ Lai cũng trở nên trầm xuống. Anh thật sự không nghĩ đến, Lý Mỹ Kỳ chỉ vừa mới gặp mặt cách đây mấy hôm, lúc này đã có người để ý đến, đem cô bé bắt đi. Chuyện này, rốt cuộc chỉ là tình cờ, hay là một âm mưu nào đó, hướng về phía anh?
“Đi, đuổi theo bọn họ cho tôi!”
Đối với mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, Rose không nói lời nào, liền gật đầu đáp ứng. Cô nhanh chóng đạp lấy chân ga, sau đó hướng về phía mục tiêu ở trên bản đồ vệ tinh lao đi.
Tốc độ lái xe của Rose chưa bao giờ để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy bất mãn. Từ vị trí trung tâm thành phố, chạy đến khu vực phía bắc của thành phố, chiều dài hơn 35km. Nhưng bằng vào kỹ thuật lái xe “siêu hạng” của mình, Rose chỉ hao tốn không đến mười phút liền chạy đến vị trí kho hàng, nơi mà đám người Trần Đức Minh đang đem Lý Mỹ Kỳ giam giữ.
“Sếp, vị trí điện thoại phát ra tin nhắn là ở trong khu vực này. Hiện tại, vệ tinh đã mất đi tính hiệu. Theo phán đoán của đội trưởng, bọn họ có thể đã đem người phụ nữ tên Lý Mỹ Kỳ kia giam ở trong kho hàng bị bỏ hoang trước mặt.”
Vừa nói, Rose vừa chỉ tay về phía kho hàng đang bị một nhóm thanh niên canh giữ. Nhìn thấy tình huống lúc này, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại.
“Hiện tại, ở khu vực gần đây còn có thành viên nào của tổ chức hay không? Tôi muốn cứu người, nhưng tuyệt đối không để cho cô bé bị tổn thương!”
“Sếp, xin anh cứ yên tâm! Chuyện này anh hãy giao cho tôi xử lý. Đám người này, nhìn qua cách di chuyển của bọn họ, tất cả chỉ là một đám du côn, không trải qua một chút huấn luyện nào. Anh chỉ cần cho tôi ba phút, tôi bảo đảm sẽ xử lý hết bọn chúng!”
“Được, vậy cô hãy tiến hành đi!”
Đối với thực lực của Rose, Tô Hỷ Lai vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, từ thông tin ở trên hệ thống mà anh nhận được, anh cũng đã xác định được danh tính của đối phương. Thế nên, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có lo lắng chút nào.
Chỉ có điều, vì đề phòng cẩn thận, anh vừa để cho Rose đi xử lý mấy tên thanh niên đứng ở bên ngoài kho hàng. Còn bản thân mình, Tô Hỷ Lai lại lén lút, lẻn vào bên trong, tìm hiểu tình huống của Lý Mỹ Kỳ.
Thế nhưng, ngay khi thân hình của hai người bọn họ bí mật tiến gần về phía kho hàng, thì âm thanh chói tai từ bên trong đột nhiên vọng ra ngoài.
“Có ai không, cứu tôi với!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.