Chàng Rể Đào Hoa

Chương 91

Mạc Khúc Ca Hành

04/11/2022

Mọi thứ diễn ra quá mức bất ngờ, tên sát thủ không hề nghĩ đến đồ vật được Tô Hỷ Lai ném đến trong tay của mình, lúc này vậy mà nổ tung lên. Hơn nữa, sóng năng lượng từ trên đó truyền đến, lại hoàn toàn không thua kém gì vụ nổ mà đội trưởng của bọn họ vừa mới phát ra không lâu.

Trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, toàn bộ thân thể của tên sát thủ cứ như thế bị vụ nổ đánh tan. Trên mặt đất chỉ lưu lại vài khối mảnh vụn, cùng với một ít máu tươi.

“Chạy!”

Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng lại, tức thì hô to lên một tiếng, sau đó liền vắt chân lên cổ xoay người chạy đi. Không tới một hơi thở, toàn bộ chiến trường ngoài mấy bộ thi thể, thì cũng chỉ có ba người Tô Hỷ Lai, Rose và bác sĩ Suri lưu lại.

Ầm!

Advertisement

Ngay sau đó, thân hình của Tô Hỷ Lai đột nhiên ngã gục xuống. Anh thật sự đã không có cách nào có thể chịu đựng được nữa, ánh mắt lập tức tối sầm xuống, ý thức cũng dần dần chìm vào hôn mê.

Tất cả những chuyện vừa rồi, Tô Hỷ Lai chỉ muốn hù dọa để cho đám sát thủ kia chạy đi. Kỳ thật, bản thân của Tô Hỷ Lai đã bị thương vô cùng nghiêm trọng. Với lại, liên tục chiến đấu trong thời gian dài để cho thể lực của anh trở nên cực kỳ tiêu hao.

May mắn, vừa rồi trong lúc đám sát thủ không kịp để ý, anh đã lợi dụng hệ thống, đem một viên đá tăng cấp cho nổ tung, khiến một tên sát thủ trong đó nổ chết, đồng thời cũng dọa đám sát thủ còn lại chạy trốn.

Hiển nhiên, chuyện này Tô Hỷ Lai cũng không có báo trước cho Rose và bác sĩ Suri biết. Thế nên, lúc nhìn thấy anh đột ngột ngã xuống đất hôn mê, cả hai đều tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hô lên.

“Hỷ Lai, Hỷ Lai!”

“Sếp, anh không sao chứ?”

Advertisement

Không biết thời gian trải qua bao lâu, khi Tô Hỷ Lai lần nữa mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, thì anh đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng kín, bốn phía xung quanh đều là những bức tường được sơn trắng. Hơn nữa, dưới người anh còn có một tấm giường trắng, được lót bằng vải bông hết sức dễ chịu.

“Ừm!”

Anh khẽ đảo người dự định bước đi xuống giường. Nhưng không biết có phải vì tổn thương còn chưa khỏi hẳn, hay là mình đã hôn mê quá lâu. Thế nên, lúc di chuyển anh cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, để cho lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại, trong miệng cũng nhịn không được kêu khẽ lên một tiếng.

“A, sếp! Anh đã tỉnh rồi sao?”

Không biết là tình cờ hay cố ý, nhưng lúc này cánh cửa phòng lại đột nhiên mở ra. Ngay sau đó, âm thanh vừa mừng vừa sợ của Rose đột ngột vang lên.

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô, Tô Hỷ Lai chỉ có thể cố gắng gượng cười, rồi ngồi ngay ngắn ở trên giường bệnh, hỏi thăm.

“Đây là nơi nào?”

“A, anh đừng có động, hãy để đó cho tôi!”

Không biết có phải vì sợ Tô Hỷ Lai tổn thương chưa lành, hay là sợ anh nhìn thấy biểu hiện khác thường ở trên khuôn mặt của mình. Lúc này, Rose vậy mà tỏ ra vô cùng sốt sắng, vừa đặt khay thuốc cùng với khăn ướt ở trên bàn, vừa chạy vội về phía anh, đem cả người anh tựa vào phía trên thành giường.



Qua một hồi lâu, ánh mắt của Tô Hỷ Lai lần nữa dừng ở trên người của Rose. Cho dù biểu hiện của cô lúc này rất bình tĩnh, nhưng Tô Hỷ Lai làm sao có thể không nhận ra, cô đang có chuyện muốn giấu anh.

“Thế nào? Rốt cuộc là tôi đã hôn mê bao lâu? Hơn nữa, đây là đâu? Mấy ngày hôm nay đã có chuyện gì xảy ra?”

Mặc dù không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng nhìn thời gian ở trên đồng hồ, Tô Hỷ Lai cũng nhận ra được mình đã ngủ mê hết mấy ngày.

Biết chuyện này không có cách nào che giấu được Tô Hỷ Lai, rốt cuộc Rose cũng lên tiếng giải thích.

“Anh, anh đã hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm. Đây là con tàu mà người của chúng ta điều đến, đưa anh và những thủy thủ đoàn còn sót lại ở trên đảo trở về đất liền.”

“Ừm?!”

Tuy rằng đã biết trước là mình sẽ hôn mê rất lâu, nhưng Tô Hỷ Lai cũng không nghĩ đến, mình lại hôn mê lâu đến như vậy. Hơn nữa, lúc nào mấy người bọn họ rời khỏi hòn đảo kia rồi?

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai, Rose lúc này mới tiếp tục giải thích.

“Thật ra, lúc anh bị hôn mê, tôi với bác sĩ Suri đã lợi dụng phương pháp lúc trước của anh, đem không gian của bí động mở ra. Lúc đó, người của chúng ta cũng đuổi theo lên đảo. Thế nên, anh vừa được đưa ra ngoài liền lên trên tàu. Mặc dù bác sĩ Suri nói vết thương của anh đã khôi phục hoàn toàn. Thế nhưng, không biết vì sao anh lại cứ hôn mê mà không chịu tỉnh lại. Chính vì thế, mấy ngày hôm nay bác sĩ Suri vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm. Cô ta nói muốn điều chế ra phương thuốc, trợ giúp cho anh tỉnh dậy!”

Nói đến chỗ này, ánh mắt của Rose lần nữa liếc lên trên người của Tô Hỷ Lai. Quả thật, ngoại trừ cảm giác đau nhức do cơ thể truyền đến, toàn bộ vết thương ở trên người của Tô Hỷ Lai đã khôi phục hoàn toàn. Ngay cả vết sẹo, lúc này cũng bị nhạt đi rất nhiều.

“Vậy còn tình huống ở nhà thế nào?”

“A!”

Đột nhiên nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến chuyện này, sắc mặt của Rose khẽ biến. Ngay sau đó, cô giống như muốn trốn tránh anh, quay người cầm lấy khay thuốc, dự định chạy đi ra ngoài.

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai lúc này đã phản ứng kịp thời, anh trực tiếp đem cánh tay của cô kéo chặt lại. Nhưng mà, không biết vì vết thương mới vừa hồi phục, cho nên không khống chế tốt được lực đạo, thế nên động tác của Tô Hỷ Lai lúc này hơi dùng nhiều lực, trực tiếp đem cả anh cùng với Rose kéo ngã lên trên giường bệnh.

Tình huống xảy ra quá mức bất ngờ, dù là Tô Hỷ Lai hay Rose cũng không cách nào phản ứng kịp. Nhất thời, cả hai rơi vào tình cảnh lúng túng, mà Tô Hỷ Lai cũng quên mất đem bàn tay của mình rời khỏi cơ thể của Rose. Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau.

“Khục khục, ông chủ, Rose, hai người có thể tạm thời buông nhau ra được không?”

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là chỉ trong khoảnh khắc, cũng có thể là đã trôi qua rất lâu. Thế nhưng, lúc này âm thanh của bác sĩ Suri đột ngột vang lên, để cho hai người càng thêm hoảng hốt.

Nhất là Rose, bình thường cô đối với chuyện tình cảm nam nữ hoàn toàn không có một chút cảm giác nào. Đây vốn dĩ chính là một loại bản năng của sát thủ, giúp cô có thể che giấu đi tất cả cảm xúc của mình, cũng tránh cho cô gặp phải rắc rối khi làm nhiệm vụ.

Nhưng từ lúc đi theo bảo vệ cho Tô Hỷ Lai, không biết vì muốn thay đổi bản thân để phù hợp với công việc của mình, hay chính bản chất con người thật của cô bị khơi dậy. Vậy mà, mỗi lần đối mặt với anh, cô đều cảm giác thế giới này thật sự mới mẻ, cảm xúc của cô cũng trở nên vô cùng phức tạp. Hơn nữa, đây cũng không phải là lớp vỏ bọc thường ngày cô muốn lộ ra ngoài, mà nó chính là cảm xúc thật sự ở sâu trong lòng của cô.

Cho đến hôm nay, khi cảm nhận được hơi thở ấm áp từ trên cơ thể của người đàn ông này, cảm nhận được từng tiếng nhịp đập trái tim của anh ta. Cô rốt cuộc cũng biết, thật ra, cô vô cùng ưa thích loại cảm giác này, cảm giác được ai đó che chở.

“Khụ khụ… xin lỗi, vừa rồi chỉ là một sự hiểu nhầm mà thôi!”

Rốt cuộc, hai người cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Tô Hỷ Lai vì tránh đi hiểu lầm không cần thiết, trực tiếp đem thân thể của Rose đẩy ra, sau đó tự mình ngồi thẳng người dậy.

Mặc dù động tác này của anh vô cùng nhẹ nhàng, kín đáo. Nhưng trong lòng của Rose lại cảm giác cực kỳ mất mát. Ngay sau đó, cô cũng tự mình đứng thẳng người dậy, bắt đầu chỉnh đốn lại y phục, còn cầm lấy khay thuốc, nói.



“Tôi có việc phải đi ra ngoài trước, hai người có gì cứ ở trong này nói chuyện với nhau đi!”

Nói xong, bước chân của Rose giống như chạy trốn, trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh, đem cửa phòng đóng chặt lại.

Cho đến lúc này, bác sĩ Suri mới lần nữa lên tiếng nói chuyện.

“Vừa rồi, không phải là tôi đã phá hỏng chuyện tốt của anh rồi chứ?”

Vừa nói, hai mắt của bác sĩ Suri vừa nhấp nháy, lộ ra mấy phần tinh nghịch. Cũng không rõ lời này của cô là trêu đùa hay nghiêm túc, nhưng chuyện này Tô Hỷ Lai cũng không muốn tiếp tục nhắc đến.

Chính vì thế, anh bắt đầu đưa mắt, nhìn về phía lọ thuốc đang cầm trong tay của bác sĩ Suri.

“Đây là, thuốc do cô mới nghiên cứu ra sao?”

Quả nhiên, khi nghe nhắc đến việc này, vẻ mặt của bác sĩ Suri liền trở nên thành thật, không còn có tiếp tục trêu đùa Tô Hỷ Lai nữa.

“Đúng vậy, đây là loại thuốc mới do tôi điều chế. Vốn dĩ, tôi dự định dùng nó để giúp anh tỉnh lại. Nhưng hiện tại, xem chừng anh cũng không cần đến nó nữa!”

“Ừm!”

Nhìn biểu hiện đắc ý ở trên khuôn mặt của bác sĩ Suri, Tô Hỷ Lai cũng tạm thời không phát hiện ra được chuyện gì bất thường. Chỉ có điều, trong đầu anh đột nhiên nhớ đến vẻ mặt trốn tránh trước đó của Rose, nên liền chuyển đổi đề tài.

“À, đúng rồi. Ở nhà, không biết có chuyện gì xảy ra hay không?”

Mặc dù lời nói của Tô Hỷ Lai rất đột ngột, cũng giống như không có chủ đích gì. Thế nhưng, trong giây lát đó, nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ Suri không khỏi cứng đờ lại.

Nhưng rất nhanh, biểu hiện của cô liền trở lại bình thường. Trên khuôn mặt cũng không lộ ra bất kỳ bối rối nào.

“Không có việc gì, Lương Tài đã cho người đem người nhà anh bảo vệ rất tốt. Nên anh có thể yên tâm, bọn họ vẫn còn an toàn!”

“Thật sao?”

Vừa rồi biến đổi ở trên khuôn mặt của bác sĩ Suri mặc dù rất ngắn, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn có thể bắt kịp. Thế nên, lúc này ánh mắt của ánh liền trở nên nghiêm túc, trên người còn lộ ra mấy phần khí thế.

Nhất thời, trong lòng của bác sĩ Suri không khỏi âm thầm thở ra một hơi. Cô biết rõ, chuyện này rốt cuộc cũng không có cách nào có thể che giấu được Tô Hỷ Lai. Thế nên, cô chỉ có thể lắc đầu, nói ra.

“Ài, được rồi! Nếu như anh thật sự muốn biết, thì tôi sẽ nói rõ cho anh. Thế nhưng, trước khi nghe tôi nói xong chuyện này, thì anh nhất định phải hứa với tôi, anh cần phải giữ được bình tĩnh. Nếu không, dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đem nó nói cho anh!”

Nghe được lời dặn dò này của bác sĩ Suri, trái tim của Tô Hỷ Lai không khỏi nhấc lên. Mặc dù đã biết là có việc gì đó xảy ra. Nhưng hiện tại, theo cách nói này của bác sĩ Suri, thì việc này cũng không có đơn giản giống như anh nghĩ.

Tức thì, trên khuôn mặt của Tô Hỷ Lai trầm xuống. Đồng thời, anh cũng nghiêm túc gật đầu, đáp lại.

“Được, tôi hứa với cô!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Đào Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook