Chương 95
Mạc Khúc Ca Hành
04/11/2022
“Sếp, anh nói bọn họ thật sự sẽ ở trong ngôi nhà trên đó sao? Thế nhưng, chúng ta đã chờ ở ngoài này hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Làm sao mẹ con bọn họ còn chưa có xuất hiện?”
Trong lúc chờ đợi nhàm chán, Rose hơi có phần khó chịu, nhìn về phía đỉnh núi phàn nàn. Từ lúc theo chỉ dẫn của Tô Hỷ Lai, lái xe chạy hơn một trăm cây số ra khỏi thành phố. Lúc này, hai người bọn họ đã ngồi đợi ở trên xe gần hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng mà, người ở trong ngôi nhà gỗ phía trên vách núi lại không có một chút động tĩnh gì.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không phải nhàm chán đến mức để cho Rose lái xe ra ngoài ngoại ô dạo mát. Vừa rồi, thông qua hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu của mình, Tô Hỷ Lai đã đem toàn bộ thiết bị an ninh của khách sạn truy quét một lần. Đồng thời, anh còn thông qua hệ thống định vị toàn cầu, truy tung ra dấu vết của hai mẹ con Trương Tuyết Mai.
Thế nhưng, sau khi chạy đến ngoại ô, chiếc xe ô tô chở theo hai mẹ con của bọn họ đột nhiên mất dấu. Sau đó, thông qua hệ thống định vị, Tô Hỷ Lai mới suy đoán ra hai mẹ con Trương Tuyết Mai trốn ở trong ngôi nhà phía trên vách núi.
Chỉ có điều, sau một hồi chờ đợi khá lâu, không thấy mẹ con bọn họ xuất hiện, lại nghe mấy câu phàn nàn của Rose, thật sự trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng cảm thấy cực kỳ sốt ruột.
Advertisement
Nhưng mà, lần này anh không có dự định để cho hai mẹ con bọn có cơ hội họ chạy trốn. Thế nên, lúc này hai người chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đợi ở trong xe chờ đợi.
“Sếp, anh mau nhìn xem, chiếc xe kia có phải vừa mới từ trên đồi chạy xuống hay không?”
Lúc này, âm thanh của Rose đột nhiên vang lên, để cho Tô Hỷ Lai hơi giật mình.
Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ với chiếc xe ô tô chở hàng đang chạy ở phía trước cách đến mấy cây số. Nhưng bằng vào thị lực kinh người của mình, Tô Hỷ Lai vẫn có thể loáng thoáng thấy được bóng lưng của hai mẹ con Trương Tuyết Mai.
Nếu là người khác, Tô Hỷ Lai có khả năng nhận nhầm. Nhưng bóng dáng của hai mẹ con bọn họ, anh không thể nào nhầm lẫn cho được. Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai mới vội vỗ lên trên bả vai của Rose, rồi sau đó lên tiếng thúc giục.
“Đi, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe hàng phía trước!”
Advertisement
Nghe được hiệu lệnh của Tô Hỷ Lai, Rose không một chút do dự, trực tiếp đạp lấy chân ga, hướng về phía chiếc xe ô tô chở hàng phóng đi.
Lúc này, ngồi trên xe ô tô chở hàng, Trương Tuyết Mai đang ngồi tựa lưng ở trên ghế sô pha, trên người còn được hóa trang rất kỹ lượng. Ngoài một cặp kính to đùng, đem khuôn mặt của bà ta che hết một nửa. Trên đầu của Trương Tuyết Mai còn đội lấy một cái mũ rộng vành, trên mặt còn bịt kin lấy khẩu trang.
Với lại, quần áo ở trên người của bà ta cũng đã thay đổi. Là một bộ đồ của phụ nữ nông thôn, tầm bốn năm chục tuổi. Hơn nữa, phía trên trang phục còn mang theo một chút mùi chua, khiến cho vẻ mặt của bà ta không khỏi nhăn nhó liên tục.
“Anh lấy đâu ra mấy thứ kinh tởm này? Lại còn hôi hám như vậy?”
Từ lúc được gả cho nhà họ Tô, cuộc sống giàu sang để cho bà ta không có cách nào chịu đựng nổi loại mùi vị “thôn quê” như thế này. Thế nhưng, người đàn ông đang ngồi ở phía trước lái xe, lại hơi có phần bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ.
“Tuyết Mai, em hãy cố gắng chịu đựng một chút đi. Hiện tại chúng ta cần phải tranh thủ thời gian chạy trốn, anh cũng không có cách nào tìm kiếm cho em quần áo khác để mặc. Chỉ cần chúng ta có thể chạy ra khỏi thành phố, đi đến biên giới, thì ông chủ sẽ cho người ra đón chúng ta. Đến lúc đó, cả nhà ba người chúng ta, có thể an toàn ra nước ngoài định cư!”
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa nhìn lên chiếc gương chiếu hậu được gắn ở trước đầu xe. Lúc này, con trai của Trương Tuyết Mai đang nằm ngủ mê mang ở trên ghế sô pha phía sau lưng.
Nghe được mấy lời này của người đàn ông trung niên, Trương Tuyết Mai bỗng dưng nổi giận quát lên.
“Ai là người nhà của anh? Anh hãy ăn nói cho cẩn thận, nó chính là con trai của tôi, là Tô Thiên Long, không phải là con trai của anh!”
Mặc dù thái độ của Trương Tuyết Mai rất gắt gỏng, nhưng giọng điệu của người đàn ông trung niên vẫn cực kỳ dịu dàng.
“Anh biết, anh biết là quyết định năm đó của anh đã khiến em tổn thương, còn bắt em chịu khổ gả vào trong gia đình nhà họ Tô. Thế nhưng, Thiên Long chính là con trai của anh, nó có quyền được nhận mặt người cha này như anh!”
“Ha ha ha, thật sự là nực cười. Năm đó chính anh là người đã bỏ rơi hai mẹ con chúng tôi, còn muốn tôi gả cho một người đàn ông đã có vợ con. Lúc này, anh lại muốn đem con trai của tôi nhận về làm con mình. Anh nghĩ anh là ai? Anh đừng quên rằng, toàn bộ số tiền mà tôi kiếm được từ nhà họ Tô, tôi cần phải trả giá bằng thứ gì?”
Giống như giận quá hóa cười, giọng điệu của Trương Tuyết Mai lúc này cực kỳ mỉa mai. Thế nhưng, người đàn ông trung niên vẫn một mặt chân thành, nhẹ nhàng nói ra.
“Anh biết là em đang rất hận anh. Nhưng mà, chuyện năm đó là do tổ chức sắp đặt. Em cũng biết rõ, anh không thể nào phản lại tổ chức, cũng không thể nào làm trái lại mệnh lệnh của ông chủ!”
Nói ra lời này, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên hiện đầy dáng vẻ bất đắc dĩ. Nhưng thái độ của Trương Tuyết Mai, thật sự là cực kỳ không tốt. Bà ta không hề do dự chút nào, lớn tiếng quát lên.
“Thôi đủ rồi! Anh dừng cái lý do quái quỷ đó của anh đi. Anh có biết, vì phải làm việc cho ông ta, mà ngay cả danh dự của mình, tôi cũng không thể nào giữ được. Thậm chí, năm đó ông ta còn bắt tôi giết chết hai mẹ con Trương Ánh Tuyết, khiến cho tôi ngày đêm đều gặp phải ác mộng. Còn hiện tại thì sao? Xon trai của bà ta đã trở về, đang muốn đuổi giết mẹ con chúng tôi!”
Càng nói, giọng điệu của Trương Tuyết Mai càng thêm bi phẫn. Mà lúc này, người đàn ông trung niên lại lựa chọn im lặng. Hay nói đúng hơn, ông ta thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với hai mẹ con bọn họ.
Thế nhưng, ngay lúc hai người bọn họ đang tranh cãi với nhau. Thì phía trước đầu xe, đột nhiên lao ra một chiếc xe mô tô màu đỏ. Phía trên xe ngồi lấy một nam một nữ, khuôn mặt đều bịt kín lại.
Kíttt…
Tiếng thắng xe gấp gáp vang lên. Đầu xe ô tô chở hàng của ba người bọn họ đột ngột bị chặn lại.
“Anh lái xe kiểu gì đấy? Anh muốn giết chết hai mẹ con chúng tôi đấy à?!”
Ngay lúc Trương Tuyết Mai muốn nổi giận, âm thanh của người đàn ông trung niên nặng nề vang lên.
“Tuyệ Mai, em hãy ngồi yên ở trên xe!”
Sau đó, giọng nói có phần mệt nhọc của Tô Thiên Long từ phía sau lưng vang lên.
“Mẹ, xe của chúng ta làm sao lại dừng lại?”
Thấy Tô Thiên Long tỉnh dậy, trên mặt của Trương Tuyết Mai lộ rõ từ ai, còn đưa tay lên vuốt vẻ khuôn mặt của con trai mình.
“Con trai, không có việc gì, con hãy tiếp tục ngũ tiếp đi!”
“Ừm!”
Cả ngày bôn ba, để cho cơ thể suy nhược của Tô Thiên Long không có cách nào chịu đựng được. Nghe mẹ mình nói là không có chuyện gì, cậu ta lại lần nữa ngã lưng nằm xuống, ánh mắt bắt đầu lim dim.
Mà người đàn ông trung niên, lúc này lại lộ ra dáng vẻ khổ sở. Sau đó, ông ta mới đột nhiên cắn răng, quay sang nhìn Trương Tuyết Mai nói ra.
“Tuyết Mai, một lúc nữa em và con hãy ngồi yên trong xe. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời đi. Đây là số điện thoại một người quen mà anh rất tin tưởng. Chỉ cần gọi điện đến số này, hai mẹ con của em có thể đảm bảo được an toàn!”
Đột ngột nghe người đàn ông trung niên nói ra những lời này, sắc mặt của Trương Tuyết Mai không khỏi kịch biến. Thế nhưng, còn chưa kịp đợi bà ta cầm lấy mẩu giấy mà người đàn ông trung niên kia đưa cho. Hai người, một nam một nữ ngồi trên ô tô đã bước đi xuống. Hơn nữa, trên tay của bọn họ còn cầm theo hai khẩu súng ngắn.
Nhất thời, sắc mặt của Trương Tuyết Mai không khỏi trắng bệch. Mà giọng nói của người đàn ông trung niên cũng bắt đầu trở nên âm trầm.
“Xem chừng, tổ chức không muốn để cho chúng ta còn sống rời khỏi nơi này!”
Nói xong lời này, người đàn ông trung niên liền đẩy cửa, bước xuống xe. Nhưng mà, động tác của ông ta lại để cho hai người ngồi trên mô tô lại có chút nhíu mày. Sau đó, hai khẩu súng ngắn, được gắn ống giảm thanh đồng loạt hướng về phía cơ thể của ông ta chĩa tới.
“Hai người là do tổ chức phái tới sao?”
Người đàn ông trung niên vừa mới mở miệng ra nói chuyện, cò súng ở trên tay của hai tên sát thủ liền siết chặt. Tức thì, thân hình của người đàn ông trung niên không khỏi ngã xuống. Đem viên đan từ trong súng giảm thanh tránh được.
Thế nhưng, tốc độ xạ kích của hai người bọn họ thật sự rất nhanh. Nếu như không phải có chiếc xe ô tô tạm thời ngăn cản, lúc này trên người của người đàn ông trung niên đã bị đăm thủng vài lỗ.
Mà người đàn ông trung niên, thấy hai tên sát thủ này hoàn toàn không muốn nhường ra một con đường sống. Ông ta cũng bắt đầu nổi giận, từ trong thắt lưng của mình, lấy ra một khẩu súng ngắn, muốn hướng về phía hai người bọn họ bắn trả.
“Đây là các người ép tôi!”
Thấy người đàn ông trung niên rút súng ra bắn trả, sắc mặt của hai tên sát thủ vẫn không hề có một chút biến hóa nào.
Thế nhưng, còn không đợi cho ông ta kịp bóp lấy cò súng. Một viên đạn từ trong rừng cây đột nhiên phóng tới, găm thẳng vào giữa trán của ông ta. Nhất thời, hai mắt của người đàn ông trung niên trở nên trợn trừng, giống như hoàn toàn không thể nào tin được vào mắt mình.
“Các người…”
Trước lúc ngã xuống, trong miệng của người đàn ông trung niên chỉ kịp phát ra vài chữ. Sau đó, ánh mắt của ông ta hướng về chiếc xe ô tô ở phía sau lưng của mình, nhìn lấy hai mẹ con Trương Tuyết Mai trong bộ dáng sợ hãi, đang run cầm cập ôm lấy nhau núp ở trong một góc xe.
“Xin… xin lỗi…”
Từ trong miệng của ông ta chỉ kịp mấp mấy vài chữ, cũng không rõ là phát ra âm thanh gì. Nhưng nhìn vào khẩu hình miệng của ông ta, có thể thấy được, cho đến lúc chết trong lòng của ông ta đối với hai mẹ con Trương Tuyết Mai vẫn còn cảm thấy vô cùng ân hận.
Thế nhưng, những lời cuối cùng này của ông ta, cả Trương Tuyết Mai và Tô Thiên Long đều không cách nào thấy được. Bởi gì, lúc này cửa xe đã bị mở ra. Mà hai tên sát thủ đã giơ cao họng súng đen ngòm hướng về phía hai mẹ con bọn họ, lạnh giọng nói ra.
“Ông chủ nói, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật!”
Nói xong, cả hai người đều bóp cò súng. Trong khi đó, Trương Tuyết Mai vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn lấy hai người bọn họ hét lên.
“Tại sao? Tại sao ông ta lại không giữ…”
Đáng tiếc, âm thanh của bà ta còn chưa kịp phát ra, hai viên đạn đã xuyên thấu qua đỉnh đầu, đem cả hai mẹ con bắn gục trên ô tô.
“Xin lỗi, đây chính là mệnh lệnh của ông chủ. Ông ấy còn nói, chúc cả nhà ba người đoàn tụ vui vẻ!”
Đem xác chết của cả nhà ba người Trương Tuyết Mai xử lý, chiếc xe mô tô cũng nhanh chóng phóng đi. Đồng thời, trên xe ô tô, lúc này một ngọn lửa bốc cháy lên ngùn ngụt. Sau đó, cả chiếc xe ô tô đều bị nổ tung. Cứ như thế, cả nhà ba người bọn họ, đều bị chôn vùi trong biển lửa vô tận.
Trong lúc chờ đợi nhàm chán, Rose hơi có phần khó chịu, nhìn về phía đỉnh núi phàn nàn. Từ lúc theo chỉ dẫn của Tô Hỷ Lai, lái xe chạy hơn một trăm cây số ra khỏi thành phố. Lúc này, hai người bọn họ đã ngồi đợi ở trên xe gần hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng mà, người ở trong ngôi nhà gỗ phía trên vách núi lại không có một chút động tĩnh gì.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không phải nhàm chán đến mức để cho Rose lái xe ra ngoài ngoại ô dạo mát. Vừa rồi, thông qua hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu của mình, Tô Hỷ Lai đã đem toàn bộ thiết bị an ninh của khách sạn truy quét một lần. Đồng thời, anh còn thông qua hệ thống định vị toàn cầu, truy tung ra dấu vết của hai mẹ con Trương Tuyết Mai.
Thế nhưng, sau khi chạy đến ngoại ô, chiếc xe ô tô chở theo hai mẹ con của bọn họ đột nhiên mất dấu. Sau đó, thông qua hệ thống định vị, Tô Hỷ Lai mới suy đoán ra hai mẹ con Trương Tuyết Mai trốn ở trong ngôi nhà phía trên vách núi.
Chỉ có điều, sau một hồi chờ đợi khá lâu, không thấy mẹ con bọn họ xuất hiện, lại nghe mấy câu phàn nàn của Rose, thật sự trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng cảm thấy cực kỳ sốt ruột.
Advertisement
Nhưng mà, lần này anh không có dự định để cho hai mẹ con bọn có cơ hội họ chạy trốn. Thế nên, lúc này hai người chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đợi ở trong xe chờ đợi.
“Sếp, anh mau nhìn xem, chiếc xe kia có phải vừa mới từ trên đồi chạy xuống hay không?”
Lúc này, âm thanh của Rose đột nhiên vang lên, để cho Tô Hỷ Lai hơi giật mình.
Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ với chiếc xe ô tô chở hàng đang chạy ở phía trước cách đến mấy cây số. Nhưng bằng vào thị lực kinh người của mình, Tô Hỷ Lai vẫn có thể loáng thoáng thấy được bóng lưng của hai mẹ con Trương Tuyết Mai.
Nếu là người khác, Tô Hỷ Lai có khả năng nhận nhầm. Nhưng bóng dáng của hai mẹ con bọn họ, anh không thể nào nhầm lẫn cho được. Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai mới vội vỗ lên trên bả vai của Rose, rồi sau đó lên tiếng thúc giục.
“Đi, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe hàng phía trước!”
Advertisement
Nghe được hiệu lệnh của Tô Hỷ Lai, Rose không một chút do dự, trực tiếp đạp lấy chân ga, hướng về phía chiếc xe ô tô chở hàng phóng đi.
Lúc này, ngồi trên xe ô tô chở hàng, Trương Tuyết Mai đang ngồi tựa lưng ở trên ghế sô pha, trên người còn được hóa trang rất kỹ lượng. Ngoài một cặp kính to đùng, đem khuôn mặt của bà ta che hết một nửa. Trên đầu của Trương Tuyết Mai còn đội lấy một cái mũ rộng vành, trên mặt còn bịt kin lấy khẩu trang.
Với lại, quần áo ở trên người của bà ta cũng đã thay đổi. Là một bộ đồ của phụ nữ nông thôn, tầm bốn năm chục tuổi. Hơn nữa, phía trên trang phục còn mang theo một chút mùi chua, khiến cho vẻ mặt của bà ta không khỏi nhăn nhó liên tục.
“Anh lấy đâu ra mấy thứ kinh tởm này? Lại còn hôi hám như vậy?”
Từ lúc được gả cho nhà họ Tô, cuộc sống giàu sang để cho bà ta không có cách nào chịu đựng nổi loại mùi vị “thôn quê” như thế này. Thế nhưng, người đàn ông đang ngồi ở phía trước lái xe, lại hơi có phần bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ.
“Tuyết Mai, em hãy cố gắng chịu đựng một chút đi. Hiện tại chúng ta cần phải tranh thủ thời gian chạy trốn, anh cũng không có cách nào tìm kiếm cho em quần áo khác để mặc. Chỉ cần chúng ta có thể chạy ra khỏi thành phố, đi đến biên giới, thì ông chủ sẽ cho người ra đón chúng ta. Đến lúc đó, cả nhà ba người chúng ta, có thể an toàn ra nước ngoài định cư!”
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa nhìn lên chiếc gương chiếu hậu được gắn ở trước đầu xe. Lúc này, con trai của Trương Tuyết Mai đang nằm ngủ mê mang ở trên ghế sô pha phía sau lưng.
Nghe được mấy lời này của người đàn ông trung niên, Trương Tuyết Mai bỗng dưng nổi giận quát lên.
“Ai là người nhà của anh? Anh hãy ăn nói cho cẩn thận, nó chính là con trai của tôi, là Tô Thiên Long, không phải là con trai của anh!”
Mặc dù thái độ của Trương Tuyết Mai rất gắt gỏng, nhưng giọng điệu của người đàn ông trung niên vẫn cực kỳ dịu dàng.
“Anh biết, anh biết là quyết định năm đó của anh đã khiến em tổn thương, còn bắt em chịu khổ gả vào trong gia đình nhà họ Tô. Thế nhưng, Thiên Long chính là con trai của anh, nó có quyền được nhận mặt người cha này như anh!”
“Ha ha ha, thật sự là nực cười. Năm đó chính anh là người đã bỏ rơi hai mẹ con chúng tôi, còn muốn tôi gả cho một người đàn ông đã có vợ con. Lúc này, anh lại muốn đem con trai của tôi nhận về làm con mình. Anh nghĩ anh là ai? Anh đừng quên rằng, toàn bộ số tiền mà tôi kiếm được từ nhà họ Tô, tôi cần phải trả giá bằng thứ gì?”
Giống như giận quá hóa cười, giọng điệu của Trương Tuyết Mai lúc này cực kỳ mỉa mai. Thế nhưng, người đàn ông trung niên vẫn một mặt chân thành, nhẹ nhàng nói ra.
“Anh biết là em đang rất hận anh. Nhưng mà, chuyện năm đó là do tổ chức sắp đặt. Em cũng biết rõ, anh không thể nào phản lại tổ chức, cũng không thể nào làm trái lại mệnh lệnh của ông chủ!”
Nói ra lời này, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên hiện đầy dáng vẻ bất đắc dĩ. Nhưng thái độ của Trương Tuyết Mai, thật sự là cực kỳ không tốt. Bà ta không hề do dự chút nào, lớn tiếng quát lên.
“Thôi đủ rồi! Anh dừng cái lý do quái quỷ đó của anh đi. Anh có biết, vì phải làm việc cho ông ta, mà ngay cả danh dự của mình, tôi cũng không thể nào giữ được. Thậm chí, năm đó ông ta còn bắt tôi giết chết hai mẹ con Trương Ánh Tuyết, khiến cho tôi ngày đêm đều gặp phải ác mộng. Còn hiện tại thì sao? Xon trai của bà ta đã trở về, đang muốn đuổi giết mẹ con chúng tôi!”
Càng nói, giọng điệu của Trương Tuyết Mai càng thêm bi phẫn. Mà lúc này, người đàn ông trung niên lại lựa chọn im lặng. Hay nói đúng hơn, ông ta thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với hai mẹ con bọn họ.
Thế nhưng, ngay lúc hai người bọn họ đang tranh cãi với nhau. Thì phía trước đầu xe, đột nhiên lao ra một chiếc xe mô tô màu đỏ. Phía trên xe ngồi lấy một nam một nữ, khuôn mặt đều bịt kín lại.
Kíttt…
Tiếng thắng xe gấp gáp vang lên. Đầu xe ô tô chở hàng của ba người bọn họ đột ngột bị chặn lại.
“Anh lái xe kiểu gì đấy? Anh muốn giết chết hai mẹ con chúng tôi đấy à?!”
Ngay lúc Trương Tuyết Mai muốn nổi giận, âm thanh của người đàn ông trung niên nặng nề vang lên.
“Tuyệ Mai, em hãy ngồi yên ở trên xe!”
Sau đó, giọng nói có phần mệt nhọc của Tô Thiên Long từ phía sau lưng vang lên.
“Mẹ, xe của chúng ta làm sao lại dừng lại?”
Thấy Tô Thiên Long tỉnh dậy, trên mặt của Trương Tuyết Mai lộ rõ từ ai, còn đưa tay lên vuốt vẻ khuôn mặt của con trai mình.
“Con trai, không có việc gì, con hãy tiếp tục ngũ tiếp đi!”
“Ừm!”
Cả ngày bôn ba, để cho cơ thể suy nhược của Tô Thiên Long không có cách nào chịu đựng được. Nghe mẹ mình nói là không có chuyện gì, cậu ta lại lần nữa ngã lưng nằm xuống, ánh mắt bắt đầu lim dim.
Mà người đàn ông trung niên, lúc này lại lộ ra dáng vẻ khổ sở. Sau đó, ông ta mới đột nhiên cắn răng, quay sang nhìn Trương Tuyết Mai nói ra.
“Tuyết Mai, một lúc nữa em và con hãy ngồi yên trong xe. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời đi. Đây là số điện thoại một người quen mà anh rất tin tưởng. Chỉ cần gọi điện đến số này, hai mẹ con của em có thể đảm bảo được an toàn!”
Đột ngột nghe người đàn ông trung niên nói ra những lời này, sắc mặt của Trương Tuyết Mai không khỏi kịch biến. Thế nhưng, còn chưa kịp đợi bà ta cầm lấy mẩu giấy mà người đàn ông trung niên kia đưa cho. Hai người, một nam một nữ ngồi trên ô tô đã bước đi xuống. Hơn nữa, trên tay của bọn họ còn cầm theo hai khẩu súng ngắn.
Nhất thời, sắc mặt của Trương Tuyết Mai không khỏi trắng bệch. Mà giọng nói của người đàn ông trung niên cũng bắt đầu trở nên âm trầm.
“Xem chừng, tổ chức không muốn để cho chúng ta còn sống rời khỏi nơi này!”
Nói xong lời này, người đàn ông trung niên liền đẩy cửa, bước xuống xe. Nhưng mà, động tác của ông ta lại để cho hai người ngồi trên mô tô lại có chút nhíu mày. Sau đó, hai khẩu súng ngắn, được gắn ống giảm thanh đồng loạt hướng về phía cơ thể của ông ta chĩa tới.
“Hai người là do tổ chức phái tới sao?”
Người đàn ông trung niên vừa mới mở miệng ra nói chuyện, cò súng ở trên tay của hai tên sát thủ liền siết chặt. Tức thì, thân hình của người đàn ông trung niên không khỏi ngã xuống. Đem viên đan từ trong súng giảm thanh tránh được.
Thế nhưng, tốc độ xạ kích của hai người bọn họ thật sự rất nhanh. Nếu như không phải có chiếc xe ô tô tạm thời ngăn cản, lúc này trên người của người đàn ông trung niên đã bị đăm thủng vài lỗ.
Mà người đàn ông trung niên, thấy hai tên sát thủ này hoàn toàn không muốn nhường ra một con đường sống. Ông ta cũng bắt đầu nổi giận, từ trong thắt lưng của mình, lấy ra một khẩu súng ngắn, muốn hướng về phía hai người bọn họ bắn trả.
“Đây là các người ép tôi!”
Thấy người đàn ông trung niên rút súng ra bắn trả, sắc mặt của hai tên sát thủ vẫn không hề có một chút biến hóa nào.
Thế nhưng, còn không đợi cho ông ta kịp bóp lấy cò súng. Một viên đạn từ trong rừng cây đột nhiên phóng tới, găm thẳng vào giữa trán của ông ta. Nhất thời, hai mắt của người đàn ông trung niên trở nên trợn trừng, giống như hoàn toàn không thể nào tin được vào mắt mình.
“Các người…”
Trước lúc ngã xuống, trong miệng của người đàn ông trung niên chỉ kịp phát ra vài chữ. Sau đó, ánh mắt của ông ta hướng về chiếc xe ô tô ở phía sau lưng của mình, nhìn lấy hai mẹ con Trương Tuyết Mai trong bộ dáng sợ hãi, đang run cầm cập ôm lấy nhau núp ở trong một góc xe.
“Xin… xin lỗi…”
Từ trong miệng của ông ta chỉ kịp mấp mấy vài chữ, cũng không rõ là phát ra âm thanh gì. Nhưng nhìn vào khẩu hình miệng của ông ta, có thể thấy được, cho đến lúc chết trong lòng của ông ta đối với hai mẹ con Trương Tuyết Mai vẫn còn cảm thấy vô cùng ân hận.
Thế nhưng, những lời cuối cùng này của ông ta, cả Trương Tuyết Mai và Tô Thiên Long đều không cách nào thấy được. Bởi gì, lúc này cửa xe đã bị mở ra. Mà hai tên sát thủ đã giơ cao họng súng đen ngòm hướng về phía hai mẹ con bọn họ, lạnh giọng nói ra.
“Ông chủ nói, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật!”
Nói xong, cả hai người đều bóp cò súng. Trong khi đó, Trương Tuyết Mai vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn lấy hai người bọn họ hét lên.
“Tại sao? Tại sao ông ta lại không giữ…”
Đáng tiếc, âm thanh của bà ta còn chưa kịp phát ra, hai viên đạn đã xuyên thấu qua đỉnh đầu, đem cả hai mẹ con bắn gục trên ô tô.
“Xin lỗi, đây chính là mệnh lệnh của ông chủ. Ông ấy còn nói, chúc cả nhà ba người đoàn tụ vui vẻ!”
Đem xác chết của cả nhà ba người Trương Tuyết Mai xử lý, chiếc xe mô tô cũng nhanh chóng phóng đi. Đồng thời, trên xe ô tô, lúc này một ngọn lửa bốc cháy lên ngùn ngụt. Sau đó, cả chiếc xe ô tô đều bị nổ tung. Cứ như thế, cả nhà ba người bọn họ, đều bị chôn vùi trong biển lửa vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.