Chàng Rể Đào Hoa

Chương 117: Thiếu nữ và hổ trắng

Mạc Khúc Ca Hành

04/11/2022

“Các người là ai? Vì sao lại muốn ngăn cản ta?”

Một gã đàn ông có mái tóc màu hung, trên tay ẵm lấy đứa bé khoảng chừng bốn năm tuổi gì đó đang trong tình trạng hôn mê, ánh mắt vô cùng cảnh giác, nhìn về phía nhóm người mặc áo đen bịt mặt đang đứng ở phía đối diện.

Nếu như Tô Hỷ Lai có mặt ở đây, anh nhất định có thể nhìn ra, gã đàn ông tóc hung kia chính là người của Nguyệt tộc. Đồng thời, đứa bé ở trên tay của hắn ta, chính là con gái mà anh đã bị mất tích cách đây không lâu.

Chỉ có điều, lúc này nhóm người đang đứng đối diện với gã đàn ông tóc hung, dường như không thèm quan tâm gì đến lời nói của hắn ta. Ánh mắt của bọn họ, từ lúc xuất hiện cho đến hiện tại đều chăm chăm nhìn về phía đứa bé đang ở trên tay của hắn ta.

“Thủ lĩnh, đứa nhỏ vẫn an toàn, chỉ là tạm thời ngủ mê mà thôi!”

Một giọng nói trầm thấp, từ một trong số những kẻ bịt mặt đứng đối diện phát ra. Vì những kẻ này cố ý ẩn giấu thân phận của mình, thế nên ngay cả gã đàn ông tóc hung cũng không phát hiện ra được nhóm người trước mặt là nam hay nữ, thuộc về phe phái nào.

Thế nhưng, vừa nghe được âm thanh của người vừa rồi phát ra, ánh mắt của gã đàn ông tóc hung liền thêm cảnh giác.

“Các người muốn gì? Đứa nhỏ này là do thiếu chủ của bọn ta muốn đem trở về. Nếu như các người dám cướp đoạt đứa nhỏ ở trên tay của ta, thì toàn bộ Nguyệt tộc sẽ không bỏ qua cho các người!”

Mặc cho gã đàn ông tóc hung buông lời hăm dọa như thế nào, nhóm người mặt áo đen bịt mặt vẫn không hề thay đổi ý định. Bọn họ chỉ hơi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, một người có bộ dáng giống như là phụ nữ, đi về phía trước nhìn kỹ đứa bé thêm vài lần. Cuối cùng, người này hơi gật đầu một cái, tất cả nhóm người mặc áo đen bịt mặt ở phía sau, đều đồng loạt xông lên, áp sát về phía gã đàn ông tóc hung.

Mặc dù bản thân có thực lực không tệ, từng là đội trưởng của đội hộ vệ ở trong Nguyệt tộc. Nhưng đối mặt với một nhóm người thần bí bịt mặt, hơn nữa thực lực của từng người đều không đơn giản giống như tưởng tượng. Người đàn ông tóc hung chỉ chống đỡ được vài phút. Rất nhanh sau đó, một con dao ngắn, đâm thẳng về phía lồng ngực của hắn, để cho hai mắt của hắn không khỏi trợn trừng lên.

“Các ngươi…”

“Ồn ào!”

Một người mặc áo đen bịt mặt, cũng chính là kẻ đã đâm con dao vào trước ngực của gã đàn ông tóc hung, lúc này tỏ ra cực kỳ chán ghét, vung mạnh một chân đem thi thể của gã đạp bay ra ngoài.

Sau đó, một người khác ở phía sau, nhanh chóng đem đứa nhỏ ở trên tay của gã đàn ông tóc hung tiếp được. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ lần nữa tập trung nhìn về phía người phụ nữ mặc áo đen, từ đầu đến cuối đều vẫn đứng ở bên ngoài quan sát.

“Thủ lĩnh, nhiệm vụ đã hoàn thành. Hiện tại, chúng ta có thể trở về rồi sao?”

Người phụ nữ này không có lập tức lên tiếng trả lời, mà chỉ chậm rãi đi tới, đem đứa bé đang ôm ở trên tay của một tên thủ hạ, bế lên trên tay của mình. Đối với hành động này của thủ lĩnh, đám người mặc áo đen đều hơi có chút kinh ngạc. Nhưng lúc này, bọn họ đều không có ai lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thành kính, tôn sùng nhìn về phía thủ lĩnh của mình. Giống như, người phụ nữ này, thật sự là một vị lãnh tụ mà bọn họ cực kỳ kính trọng.

Nhưng mà, ngay khi đứa nhỏ được người phụ nữ này bế trên tay. Đột nhiên, một trận kỳ biến bất ngờ xảy ra. Vốn dĩ, mấy người áo đen đang đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn lấy thủ lĩnh của mình. Thì bất ngờ, đồng đội ở bên cạnh bỗng dưng rút ra dao găm, đối với đồng bọn của mình ra tay, hạ sát.

Ngay sau đó, ánh mắt của những người mắt áo đen đều tỏ ra vô cùng khó tin, nhìn lấy mấy người đồng bọn đang đứng ở bên cạnh, trên tay bọn họ còn có một con dao găm đã nhiễm đầy máu tươi.

“Tại… tại sao?”

Cho đến lúc chết, bọn họ cũng không thể nào hiểu rõ, vì sao đồng bọn lại ra tay với mình. Chỉ cho đến khi, bọn họ nhìn thấy được ánh mắt lạnh băng của người thủ lĩnh, đang quét ngang một vòng. Từ trong miệng của người thủ lĩnh này, phát ra một trận âm thanh vô cùng tàn khốc.

“Đem toàn bộ hiện trường xử lý sạch sẽ. Từ đây trở về sau, các người không cần phải đi theo ta nữa!”

“Thủ lĩnh!”

Lời này của người thủ lĩnh vừa nói ra, tất cả những kẻ mặc áo đen vừa mới ra tay giết chết đồng bọn đều đồng lọt hô lên một trận. Ngay sau đó, trước ánh mắt lạnh lùng của thủ lĩnh nhìn đến. Đám người này nhanh chóng đem thi thể của đồng bọn thiêu hủy.

Chỉ thấy, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm lấy một lọ dung dịch màu xanh, phía bên trong không biết chứa đựng thứ gì. Nhưng sau khi đám người này đem nắp dung dịch mở ra, dùng thứ chất lỏng ở bên trong rót vào vết thương của những kẻ xấu số.

Lúc này, một chuyện kỳ dị lần nữa xảy ra. Chỉ thấy, toàn bộ thi thể của những người bị giết chết đều hóa thành chất lỏng, sau đó nhanh chóng thấm vào bên trong lòng đất. Ngoại trừ phía trên mặt đất còn lưu lại một chút mùi vị khó ngửi, cùng với một ít dấu vết để lại. Thì nơi này, đã không còn có bất kỳ một cỗ thi thể nào. Thậm chí, ngay cả vết máu cũng hoàn toàn biến mất, không lưu lại chút gì.

“Tốt, toàn bộ đều rút lui hết đi!”

Nhìn thấy thi thể đã được xử lý sạch sẽ, người thủ lĩnh lúc này mới nhìn về phía bốn tên thủ hạ của mình, hô lên một tiếng.

Nhưng lúc này, cả bốn người đều không có lập tức rời đi, mà quỳ xuống một chân, hướng về phía người thủ lĩnh hô lên.

“Thủ lĩnh, ân này của ngài, chúng tôi dù chết cũng quyết không quên!”



“Ân này của ngài, chúng tôi dù chết cũng quyết không quên!”

“Ân này của ngài, chúng tôi dù chết cũng quyết không quên!”

Bốn người đồng loạt hô lên một trận, sau đó còn liên tục dập đầu mấy cái. Cuối cùng, khi nhìn thấy vẻ mặt của người thủ lĩnh đã có chút không được kiên nhẫn, bốn người này mới gập người, cúi thật sâu xuống đất. Sau đó, cả bốn mới nhanh chóng, vội vàng rời đi.

Đợi cho bóng lưng của cả bốn người hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, ánh mắt của người thủ lĩnh mới chậm rãi thu hồi lại. Đồng thời, trong miệng của cô vậy mà vang lên một tiếng thở dài.

“Ài, không biết là ta làm vậy đối với bọn họ là tốt hay xấu. Xem ra, phải xem vào vận số của từng người đi!”

Nói ra lời này, thân hình của người thủ lĩnh mới chậm rãi tiêu tán, biến mất khỏi hiện trường.

Qua một lúc sau, ngay chỗ vị trí đám người áo đen vừa mới rời đi không có bao lâu, một nhóm người khác mới bắt đầu xuất hiện. Những người này, mặc dù cũng mặc áo đen, đội mũ trùm đầu. Nhưng rõ ràng, bọn họ đều là người của phe phái khác, hoàn toàn khác hẳn so với nhóm người áo đen vừa rồi.

“Rốt cuộc bọn họ đã trốn ở đâu? Vì sao cho đến lúc này chúng ta vẫn không thể truy ra tung tích của bọn họ?”

Nhóm người áo đen này vừa mới xuất hiện, liền có người nhịn không được hô lên. Đồng thời, một gã mặc áo đen, đeo mặt nạ quỷ dùng lấy ánh mắt cực kỳ cay độc của mình, chăm chú nhìn về phía một chút vết tich lưu lại ở trên mặt đất.

“Các người có phát hiện ra điều bất thường gì ở đây hay không? Nơi này, dường như vừa mới trải qua một trận giết chóc?!”

Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ vừa nói, vừa bước lại gần chỗ mấy cỗ thi thể trước đó đã được nhóm người áo đen phía trước xử lý. Hắn không những cúi thấp người xuống, cố gắng dùng lấy cái mũi của mình hít một hơi thật sâu. Thậm chí, một đầu ngón tay của hắn, còn có ý định quét lấy một chút nước chua còn sót lại, cho lên miệng nếm thử.

Nhưng đúng vào lúc này, có người đã kịp phản ứng lại, vội vàng hô lên một tiếng.

“Mặt Quỷ, ngươi muốn làm gì?”

Tiếng của người này vừa hô lên, lập tức để cho động tác của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không khỏi ngừng lại. Nhưng mà, trên khuôn mặt của hắn, lại đột nhiên xuất hiện một nụ cười hết sử quỷ dị.

“Minh Vương, ta đã phát hiện ra được, nơi này có dấu vết của bọn họ. Đám người này, quả thật chẳng khác nào chó săn, vậy mà so với chúng ta còn đến nhanh hơn một bước.”

Nghe được lời này của hắn, toàn bộ những kẻ đi cùng, bên trong ánh mắt đều lộ ra mấy phần nghiêm trọng.

“Mặt Quỷ, ngươi nói cái gì? Bọn họ đã đến đây trước?”

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ta còn có thể lừa gạt các người được sao? Các người mau lại đây nhìn xem, phía trên này là vật gì?”

Vừa nói, gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ vừa cố ý chỉ tay xuống chỗ vị trí có bãi nước chua mà hắn vừa định nếm thử. Thấy vậy, đám đồng bọn cũng vội vàng đi tới. Nhưng ngoại trừ gã Minh Vương vừa mới lên tiếng, thì hầu như những kẻ còn lại đều không có phát hiện ra được bất kỳ đồ vật gì.

“Mặt Quỷ, ngươi đừng có giả thần giả quỷ như vậy được nữa hay không? Phía dưới đó có đồ vật gì? Vì sao chúng ta lại không thể nào nhìn thấy?”

“Đúng vậy nha, mỗi lần có nhiệm vụ đi ra ngoài, đều là tên Mặt Quỷ này giở trò, còn không ít lần lừa gạt chúng ta vô cùng thảm.”

Một giọng nói của phụ nữ mang theo mấy phần nũng nịu vang lên, nhưng tất cả những người còn lại không những không có cảm giác thú vị chút nào. Ngược lại, tất cả bọn họ đều không khỏi rùng mình một cái. Ngay sau đó, kể cả là gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ cũng vội vàng lùi lại phía sau vài bước.

“Mị Nương, ngươi có thể đừng dùng giọng nói nổi da gà như vậy để nói chuyện với chúng ta được không?”

Một gã áo đen trong số bốn người có mặt ở đây vô cùng bất mãn lên tiếng. Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp, từ trong miệng của gã Mị Nương vừa rồi lại đột ngột vang lên.

“Thế nào, ông đây nói chuyện, còn phải theo ý các người hay sao?”

Mặc dù giọng nói lúc này đã có phần nam tính hơn rất nhiều, nhưng ai cũng không dám đứng cách hắn quá gần, chỉ có thể tách ra, cảnh giác đứng ở một bên.

Thế nhưng, lúc này người đàn ông có biệt danh là Minh Vương đã lên tiếng nói ra.

“Được rồi, đừng có ở đó gây sự nữa. Tất cả nhanh chóng tản ra, điều tra tung tích. Bọn họ vừa mới rời đi không xa, chúng ta chỉ cần tăng nhanh tốc độ, liền có thể có được cơ hội đuổi kịp bọn họ. Nhất là ả ta, nhiệm vụ lần này sẽ do Mị Nương hoàn thành!”



Lời này của người đàn ông có biệt danh là Minh Vương vừa mới nói ra, tất cả những người còn lại đều âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Chỉ có Mị Nương là cực kỳ bất mãn, vội vàng lên tiếng chất vấn.

“Cái gì? Vì sao lại là tôi? Tôi không đi!”

Mỗi lần nghe đến cái tên của người phụ nữ kia, không chỉ Mị Nương cảm thấy hết sức khó chơi, mà ngay cả mấy gã đồng bọn còn lại đều có không ít kiêng kỵ.

Thế nhưng, lần hành động này do gã Minh Vương làm thủ lĩnh. Thế nên, lúc này nghe được mệnh lệnh của Minh Vương, không có bất kỳ người nào lên tiếng phản đối. Ngược lại, bọn họ còn cố ý đứng ra chống đỡ, đối với kẻ không tuân mệnh lệnh như Mị Nương, cực kỳ có ý kiến.

“Thế nào? Mị Nương, ngươi muốn chống lại đội trưởng hay sao?”

“Đúng vậy, đây là mệnh lệnh, không phải là trò chơi, ai cho phép ngươi phản đối? Hay là, ngươi muốn đội trưởng đem chuyện này bảo cáo lên phía trên!”

Nghe một loạt âm thanh nghị luận của đồng đội ở bên cạnh vang lên. Nhất thời, trong lòng của Mị Nương cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“Các người… các người ức hiếp tôi!”

Lần này, Mị Nương không chỉ dùng đến âm thanh mềm nhũn, còn cố ý kéo dài thanh giọng của mình để cho đám người còn lại đều nổi hết cả da gà. Ngay sau đó, gã đàn ông đeo mặt nạ quỷ cuối cùng cũng nhịn không được, trực tiếp vung chân lên, đạp mạnh lên trên người của Mị Nương. Đồng thời, trong miệng của gã còn quát lớn.

“Cút!”

Tất nhiên, với phản ứng vô cùng nhanh nhẹn của mình, Mị Nương hoàn toàn có thể dễ dàng tránh được cú đạp bất ngờ của gã Mặt Quỷ. Cùng lúc đó, ở một chỗ thời không xa lạ nào đó, thân hình của Tô Hỷ Lai hơi chậm rãi lộ ra.

Lúc này, ngoại trừ đầu óc vẫn còn đang choáng váng, không biết rõ là đã có chuyện gì xảy ra, thì mọi thứ xung quanh dường như đã trở lại trạng thái bình thường vốn có của nó.

Chỉ có điều, ngay lúc Tô Hỷ Lai vừa mới mở mắt ra để nhìn bốn phía xung quanh, anh nhất thời không khỏi giật mình, hô lên một tiếng.

“A, xin lỗi! Thật sự là tôi không có cố ý!”

Tất nhiên, tiếng hô này của anh cũng chỉ có mình anh nghe được. Vị trí lúc này Tô Hỷ Lai đang xuất hiện, là một chỗ bờ suối, với thác nước phía trên đang không ngừng đổ xuống.

Nước của con suối này rất trong, từ phía trên Tô Hỷ Lai có thể quan sát được lớp đá cuội ở dưới mặt đáy. Thỉnh thoảng, anh còn có thể nhìn thấy một số đàn cá nhỏ đang vô cùng vui vẻ, tung tăng bơi lội qua lại với nhau. Thế nhưng, ngoài cảnh vật nên thơ hữu tình, thì trong suối lúc này còn có một người con gái đẹp đến mê người.

Mặc dù không thể thấy rõ được khuôn mặt của cô, nhưng thông qua làn hơi nước hơi có chút mờ ảo, Tô Hỷ Lai hoàn toàn có thể cảm nhận được một thân thể mềm mại, với những đường cong uốn lượn hết sức tinh mỉ. Cho dù là người từng trải, lúc này Tô Hỷ Lai vẫn có thể cảm nhận được trái tim của mình đang không ngừng đập lên rộn ràng. Loại cảm giác này, thật sự đã từ rất lâu anh mới có thể lần nữa cảm nhận được.

Chỉ có điều, ánh mắt của Tô Hỷ Lai chỉ quan sát được một hồi, hai đầu lông mày của anh bỗng dưng không khỏi nhíu chặt lại. Bởi vì, từ phía trên cao Tô Hỷ Lai có thể thấy rõ đang có mấy cái bóng người tiếp cận về phía bên này. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ, dường như không phải là tình cờ đi ngang qua đây.

Vừa nhìn lấy thiếu nữ xinh đẹp đang tắm trong suối nước nóng, lại nhìn đến đám người lén lút theo ở phía sau. Không cần nghĩ, Tô Hỷ Lai cũng có thể đoán ra được, mục đích của đám người này tất nhiên không phải đơn thuần.

Nhưng mà, bản thân của Tô Hỷ Lai lúc này chỉ có thể quan sát, lại không cách nào lên tiếng để cánh báo cho thiếu nữ đang ở bên dưới. Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng gấp gáp.

Anh chỉ muốn lớn tiếng hô lên một trận thật to, đem đám người kia dọa đi, tránh ra xa khỏi vị trí mà thiếu nữ đang tắm. Không biết có phải vì cảm ứng được suy nghĩ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai hay không. Lúc này, trong chỗ sâu của khu rừng, đột nhiên vang lên một tiếng thú gầm.

“À uôm…”

Sau đó, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhanh chóng phát hiện ra được, có một con hổ trắng với thân hình cực kỳ cao lớn đang nhanh chóng lao về hướng bên này. Hơn nữa, mục tiêu của nó còn nhắm thẳng hướng về phía những kẻ lén lút theo ở phía sau.

Ban đầu, nhìn thấy con hổ trắng xuất hiện, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng ngay sau đó, trong lòng anh lại xuất hiện một chút lo lắng. Nhìn bộ dáng của đám người lén lút theo ở phía sau, dường như bọn họ cũng không phải là người bình thường. Trên tay của bọn họ đều cầm theo rất nhiều vũ khí, đặc biệt là các loại cung tên.

Thế nên, ngay khi thân hình của con hổ trắng vừa hiện ra, đám người theo dõi phía sau liền không chút hoảng sợ. Bọn họ nhanh chóng tản ra, đem con hổ trắng này bao vây.

Sau đó, Tô Hỷ Lai còn nhìn thấy một gã đàn ông mặc quần áo hết sức kỳ quái, dùng một loại ngữ điệu mà Tô Hỷ Lai nghe cũng không thể nào hiểu được, ra lệnh cho đám người xung quanh.

Ngay lập tức, đám người đi theo liền dùng lấy vũ khí, hướng về phía con hổ trắng phóng tới. Mặc dù động tác của con hổ trắng cực kỳ nhanh nhẹn. Hơn nữa, thân hình của nó cũng rất to lớn, khỏe mạnh.

Thế nhưng, những người này dường như cố ý đợi sẵn nó ở đây. Thế nên, những thứ vũ khí mà bọn họ đem theo, đều đối với nó tạo thành thương tổn rất lớn.

Đến lúc này, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng nhìn ra được, mục tiêu của đám người này không phải là thiếu nữ đang tắm dưới suối, mà chính là con hổ trắng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Đào Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook