Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 138: Cân nhắc

Park Janie

04/09/2021

Khoa chỉnh hình của bệnh viện.

Thấy Lôi đại ca bước vào, hầu như mọi người đều chống người ngẩng đầu lên.

"Anh Lôi..."

"Anh Lôi, anh phải trả thù cho chúng tôi..."

"Đúng vậy, anh Lôi, tôi nuốt không trôi cơn tức này..."

"Ngay cả đại ca Báo Gấm cũng bị... chân của chúng tôi đều bị phế rồi... anh Lôi..."

Tất cả mọi người nằm trên giường bệnh lớn tiếng than thở, muốn Lôi đại ca đi trả thù cho bọn họ.

Nhưng sắc mặt của Lôi đại ca lại vô cùng khó coi.

Trả thù?

Làm sao để trả thù?

Xông lên đánh với Giang Hải một trận nữa à, để cho Giang Hải đánh bọn họ đến chết sao?

"Câm miệng." Lôi đại ca tức giận mắng: "Làm thế nào để trả thù?"

"Nói đi, các cậu nói cho tôi biết làm thế nào để trả thù?"

Đáy mắt của Báo Gấm lóe lên, anh ta hận, hận chính mình không thể dừng cương trước bờ vực, lúc cảm giác được điểm không thích hợp anh ta không quay về.

Anh ta cũng hận, hận Lôi đại ca bị Giang Hải dọa sợ.

"Anh Lôi." Báo Gấm lên tiếng, mọi người đồng loạt nhìn qua.

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ Nam Chiến cũng không đối phó được tên Giang Hải kia sao?"

Lôi đại ca thở dài một hơi.

Chỉ một tiếng thở dài như vậy cũng làm cho Báo Gấm hiểu được.

Không phải Lôi đại ca không muốn trả thù, mà là, Nam Chiến cũng không phải đối thủ của Giang Hải.

Vậy nên cơn giận này, bọn họ không muốn nuốt cũng phải nuốt cho trôi.

Lúc này, trong lòng Lôi đại ca đang rối loạn, bởi vì Giang Hải có thể đến thành phố Giang Thanh bất cứ lúc nào.

Mà nhà họ Hoàng ở phía bắc tựa hồ không có ý sẽ giúp bọn họ.

Thấy thái độ của Anh Lôi như vậy, làm sao bọn họ có thể không hiểu ra Giang Hải là một người đang sợ như thế nào chứ.

Đối với bọn họ mà nói, anh ta chính là thần.

Thoáng chốc trông Lôi đại ca như già thêm vài tuổi.

"Biết có biến nên Hoành Thiên Giai còn không chịu gặp tôi đây này."

"Còn nữa, cho đến bây giờ lão già họ Bàng kia vẫn không có phản ứng gì, thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh đều sắp bị cướp đi rồi, ông ta cũng không hé một câu."

"Chúng ta nên ngẫm lại, vì sao lão cáo già họ Bàng kia lại làm như vậy."

Trong đầu mọi người đều vang lên một hồi chuông báo động.

Rốt cuộc tên Giang Hải này có thực lực như thế nào?

Một đám người vừa phẫn nộ vừa căm tức vừa không cam lòng...

Nhưng không một ai lên tiếng đòi trả thù nữa.

"Anh Lôi... Không ổn rồi, có chuyện rồi..."

Một tên đàn em hoang mang rối loạn chạy vào, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một vòng, miệng há ra nhưng không nói tiếp nữa.

"Mẹ nó, mày vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Nhà mày cháy hay có người chết?" Lôi đại ca giận dữ quát, cơn giận trong lòng ông ta còn chưa có chỗ để trút đây.

Nam Chiến lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Người nọ có vẻ rối rắm nhưng vẫn không lên tiếng.

Lôi đại ca nói: "Bọn họ đều là anh em cả, có gì thì mau nói đi."

Lúc này người nọ mới nói: "Anh Lôi, Giang... Giang Hải đến thành phố Giang Thanh rồi."

"Cái gì?" Anh Lôi cả kinh.

Nam Chiến cũng vô cùng kinh hãi.

Nhanh như vậy sao?

Có nghĩa là anh ta đang không cho bọn họ có thời gian phản ứng.

"Anh Lôi, làm sao bây giờ?" Nam Chiến hỏi.

Hô hấp của Anh Lôi dồn dập, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoàng Chung, hy vọng anh ta còn chưa ra khỏi thành phố.

Vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung đều là cao thủ. Còn là kiểu cao thủ khiến cho Nam Chiến cũng cảm thấy được sự khủng bố.

Nhưng điện thoại mới vừa đổ chuông lên một tiếng, đã bị tắt máy.

Lúc này, xem như Lôi đại ca đã hoàn toàn hiểu rõ ý của nhà họ Hoàng rồi, bọn họ không muốn chống lưng cho ông ta nữa.

Mà chuyện đòi gấp đôi tiền chính là muốn hút cạn giọt máu cuối cùng của con chó là ông ta.

Lôi đại ca vô lực buông điện thoại xuống, ngửa mặt lên trời chậm rãi nhắm mắt lại.

Đánh đấm chém giết lăn lộn trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên Lôi đại ca cảm thấy tuyệt vọng.



"Anh Lôi..."

Báo Gấm khàn khàn gọi một tiếng.

Dao đã kề trên cổ rồi, chỉ còn cách liều chết phản kháng.

Nhưng Lôi đại ca và Nam Chiến đều hiểu, phản kháng sẽ chỉ làm cho bọn họ chết càng thảm hại hơn mà thôi.

"Tiểu Phương, cậu nói xem việc này nên làm như thế nào đây?" Lôi đại ca nhìn về phía quân sư quạt mo.

Từ trước đến nay, vào thời điểm mấu chốt quân sư quạt mo đều có thể đưa ra ý kiến rất hữu dụng.

Nghe thấy Lôi đại ca gọi mình, cả người quân sư quạt mo run lên, dường như đang hoảng sợ.

Đứng trước mặt một kẻ thù có thực lực vượt xa mình, hết thảy những âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò hề mà thôi.

"Anh Lôi, nhà họ Hoàng phía bắc... có thể nào..."

Lôi đại ca lắc đầu, tiếp theo đây chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ ép Lôi đại cao ra tất cả, sau đó đối xử với ông ta giống như với một con chó, xẻo từng miếng thịt trên người ông ta xuống.

Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Lôi đại ca đã đắc tội với bao nhiêu người, ngay chính ông ta cũng không đếm hết.

Nếu trong tay không còn gì cả, có thể tưởng tượng được trong tương lai Lôi đại ca sẽ chết vô cùng thê thảm.

Sắc mặt của quân sư quạt mo xám như tro tàn, như thể cha mẹ của anh ta đều sắp chết.

Nhưng rất nhanh sau đó anh ta ngẩng đầu lên, tựa như đã nghĩ ra được kế sách nào đó, anh ta lên tiếng: "Anh Lôi, Giang Hải tới thành phố Giang Thanh vì muốn cướp địa bào sao?"

"Hỏi thừa." Anh Lôi rống giận: "Nếu như không có cách gì thì cậu câm miệng cho tôi."

Quân sư quạt mo nói: "Vậy để cho Giang Hải cướp đi là được."

"Cái gì?" Anh Lôi tức đến khó thở, cả người ông ta lảo đảo như thể sẽ lập tức ngã quỵ.

Thấy mình sắp không xong rồi nên đám chó săn này muốn tạo phản à?

Quân sư quạt mo vội vàng đi đến đỡ lấy ông ta: "Anh Lôi, ý của tôi không phải như những gì anh đang nghĩ."

"Giang Hải muốn thâu tóm địa bàn của thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh, đầu tiên anh ta muốn thâu tóm chúng ta, nhưng vẫn còn có một nửa địa bàn đang ở trong tay anh Bàng."

"Nếu thủ đoạn của Giang Hải cao thâm chắc chắn chúng ta sẽ giữ không được đâu."

"Anh Lôi, anh nghĩ đi, anh nghĩ kỹ đi..."

Lôi đại ca rất muốn tát cho quân sư quạt mo chết ngay tại chỗ, nhưng mà ông ta nghĩ lại, quả đúng là vậy thật.

So với việc kéo chút hơi tàn làm châu chấu đá xe, chẳng bằng chắp tay dâng lên cho Giang Hải.

Nếu như vậy thì Giang Hải sẽ không lấy cái mạng già của ông ta nữa.

Về phần nhà họ Hoàng phía bắc, ông ta cũng không đưa tiền cho bọn họ nữa. Đời này ông ta đã tích góp được chút tiền, ông ta cứ đến một nơi không ai biết mình là ai để an hưởng tuổi già là được.

Cho dù bị nhà họ Hoàng tìm được cũng sẽ không thảm bằng chuyện sẽ chết trong tay của Giang Hải.

Còn nữa, Giang Hải có ý định thâu tóm luôn thế lực của Bàng đại ca, chẳng lẽ sau lưng Bàng đại ca lại không có thế lực ở phía bắc chốn đỡ sao?

Chờ đến lúc Giang Hải bị lão Bàng đánh bại, kế sách lui một bước này của Lôi đại ca ngược lại có thể bảo tồn thực lực cho ông ta.

Lại có một người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

"Anh Lôi, Giang Hải... đang đến đây."

Suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, Lôi đại ca đã thoải mái hơn rất nhiều.

Những người lăn lộn trong thế giới ngầm này có mấy người có thể sống yên ổn đến già cơ chứ?

Cầm tiền trốn chạy thật sự không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong lúc này.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lôi đại ca, muốn đánh hay là nhân nhượng, chỉ cần ông ta nói một câu.

Báo Gấm nằm trên giường bệnh không khỏi nắm chặt nắm tay, nếu muốn đánh, anh ta liều chết cũng muốn đánh một trận.

"Hiện tại cậu ta đã đến đâu..."

Lôi đại ca còn chưa nói hết câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Người chưa tới, giọng nói đã vang lên trước.

"Anh Lôi, ngưỡng mộ danh tiếng của đã lâu, hôm nay tôi đặc biệt đến thăm anh đây."

Giang Hải mang theo đám người Tần Hiên đang đầy cảnh giác đi vào.

Ngoại trừ Tần Hiên, phía sau chỉ có hai đàn em đi theo.

Đây là thành phố Giang Thanh, đang ở trên địa bàn của Lôi đại ca, chẳng lẽ Giang Hải chỉ mang theo ba người đến đây?

Cậu ta, không muốn sống nữa à?

Lôi đại ca lập tức phản ứng lại.

Mẹ nó, ông ta đang nghĩ đi đâu vậy.

Một người có thể làm cho Nam Chiến cảm thấy sợ hãi vậy thì ở nơi này còn có ai có thể địch lại cậu ta nữa?

Ông ta lại nhìn gương mặt cười tươi rất gợi đòn của Giang Hải.

Đầu tiên là ông ta hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy đáy lòng mình run lên.

Một người thoạt nhìn bình thường như vậy, lại có thể làm cho Nam Chiến cảm thấy sợ hãi.

Chẳng trách, vào đại thọ trăm tuổi của ông cụ Diệp, Giang Hải dám gây ra chuyện tày trời như vậy.

Nỗi sợ hãi dần dần lan khắp người ông ta.

Giang Hải đứng ở trước mặt Lôi đại ca, nói: "Nghe nói anh Lôi muốn mời tôi ăn bữa cơm, làm tôi vài ngày nay chưa dám ăn gì cả. Chỉ chờ đến thành phố Giang Thanh ăn no nê một bữa."



"Anh Lôi, tôi đặc biệt đến đấy một chuyến, là vì muốn đến cảm ơn ông đã góp sức cho sự phát triển của thành phố Giang Tư, ông có cống hiến lớn như vậy cho nên tất nhiên tôi phải đến gặp mặt trực tiếp cảm ơn ông."

Giang Hải nhìn quanh phòng một vòng, lại nói: "Tay chân của những anh em này vẫn tốt chứ? May là mấy đứa đàn em của tôi còn biết điểm dừng, nếu như đánh chết người rồi mọi chuyện sẽ hỏng mất."

Giọng điệu của anh giống như thể, việc những người này bị cắt gân chân không hề có chút liên quan nào đến anh.

Kiêu ngạo tới cực hạn, tùy tiện đến tột cùng.

Lôi đại ca thật sự chưa từng gặp được người nào tự cao tự đại đến mức này.

Đánh cho người ta tàn phế còn lại đây giả vờ an ủi, cười nói chuyện này không liên quan gì đến mình, thậm chí còn có ý bảo bọn họ nên biết ơn vì đàn em của mình đã nhẹ tay.

Thật sự muốn ức hiếp người khác đến cùng?

"Cậu... Cậu Giang, cậu đã đến rồi!"

Sắc mặt của Lôi đại ca khó coi đến cực điểm, cười còn khó coi hơn khóc.

Ông ta phải chịu khuất nhục, phải nhẫn nhịn đến mức xương cốt đều đang run rẩy.

Tần Hiên đứng ở phía sau Giang Hải, trừng lớn hai mắt.

Người trước mắt này chính là Lôi đại ca? Là người xưng bá cả nửa thành phố Giang Thanh?

Tại sao? Tại sao lúc ông ta nhìn thấy Giang Hải lại khách sáo như thế.

Giống như những người bị đánh lê lết nằm trên giường bệnh kia thật sự không có chút liên quan nào với Giang Hải, thậm chí thái độ của ông ta như thể Giang Hải đã cứu mạng bọn họ vậy.

Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một tên đàn em xông vào cửa: "Anh Lôi, Lão Phúc đang ở dưới, còn có..."

Người nọ liếc mắt Giang Hải, được Lôi đại ca cho phép, mới nói tiếp: "Còn có xe của anh Bàng cũng dừng ở dưới lầu."

"Anh Bàng?" Lôi đại ca vô cùng bất ngờ, Bàng đại ca tự mình đến đây?

Ông ta hơi hơi nheo mắt lại.

Bàng đại ca đích thân đến, ông ta làm vậy có ý nghĩa gì?

Giang Hải đang diễn vai ác bá, đến đoạt địa bàn của bọn họ ở thành phố Giang Thanh.

Bất luận chuyện gì xảy ra thì Lôi đại ca với Bàng đại ca đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, cũng xem như tương ái tương sát, làm gì cũng nhường nhau một chút.

Nếu gặp phải kẻ thù đến từ bên ngoài như Giang Hải, 2 người đáng lẽ phải bỏ xuống tư thù hợp tác chống lại kẻ thù mới đúng.

Nghĩ vậy, suýt nữa Lôi đại ca đã vui vẻ cười to.

Nhưng ông ta chỉ trợn mắt lên, cắn chặt hàm răng.

Ông ta đang âm thầm tính toán kế sách trong lòng.

Một lát sau, Lão Phúc nghiêm chỉnh bước vào, nhưng không hề liếc mắt nhìn đến Lôi đại ca một cái, xem ông ta như không khí.

"Cậu Giang, anh Bàng đã cho người chuẩn bị bữa tiệc xong rồi."

Không khí đột nhiên im lặng.

Lôi đại ca đột nhiên cảm thấy khó thở.

Chuyện này... làm sao có thể như vậy được.

Bàng đại ca, mời Giang Hải đi dự tiệc?

Chẳng lẽ nào...

Đột nhiên Lôi đại ca có một dự cảm rất xấu, Bàng đại ca đây là đang muốn kết bè với Giang Hải tiêu diệt mình trước.

Một giây trước, suýt nữa Lôi đại ca không nhịn được đắc ý cười to.

Thật sự chỉ suýt nữa ông ta đã cho tất cả đàn em liều chết phản kháng, liều mạng một phen cũng phải lấy được mạng của Giang Hải.

Nhưng lúc này, Lôi đại ca lại há to miệng, ông ta cứng ngắc giống như một pho tượng, nói không nên lời.

Tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy như có một thứ gì đó nổ vang trong đầu mình.

Cả đám sợ tới mức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Lời nói của Lão Phúc đại biểu cho Bàng đại ca.

Ông ta là quản gia của Bàng đại ca.

Hiện tại Lôi đại ca không chỉ là kẻ địch của Giang Hải mà còn là kẻ thù của Bàng đại ca nữa.

"Cậu Giang, anh Bàng đã cho người chuẩn bị bữa tiệc xong rồi."

Lão Phúc vô cùng cung kính.

Giang Hải lạnh nhạt cười: "Xin chào."

Giang Hải trả lời rất đơn giản, trên mặt vẫn đang mỉm cười.

Anh không biết Lão Phúc là ai, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Lão Phúc nói: "Cậu Giang, tôi là quản gia của anh Bàng, cậu có thể gọi tôi là Lão Phúc."

"Anh Bàng đã chuẩn bị xong bữa tiệc, cũng đã cho người chuẩn bị xe xong rồi, đang chờ ở ngay dưới lầu."

"Nghiệp Gia đang ở dưới lầu chờ đón cậu."

Đường Tuấn?

Là vị sát thần còn lại cùng nổi danh với Nam Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook