Chương 241: Chết người rồi...
Park Janie
13/06/2023
Lúc đầu Bạch Lý Hưng rất sửng sốt, sau đó lại nhớ lại cuộc so tài của Giang Hải và Húc Thiết lúc trước.
Lắc đầu cười: "Tên nhóc này, lúc nào cũng thích bày ra mấy trò tiểu xảo này.”
Nhưng tin tức của Giang Hải rất nhanh đã được truyền ra.
"Đậu móe, vé vào cửa xem trận đấu là 5 triệu?"
"Cậu ta điên rồi hay sao?”
Vốn rất nhiều người muốn đi nhưng vừa nghe tới cái giá đó thì đã trợn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
"Đúng là điên rồi, thật sự là điên rồi."
"Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, sắp chết rồi mà còn muốn ăn tiền nữa.”
Ở Danh Quận, những người có ý định tới thành phố Giang Tư để xem trận đấu, và cả những người từng nghe tới thanh danh của Liên Thiệu mà đến cũng bị dọa cho á khẩu.
"Một tấm vé vào của mà giá 5 triệu, thì tao không thèm đi......"
"Quá đắt."
"Tên Giang Hải này là đang muốn bán mạng để kiếm tiền à?"
Ngay trên đầu trang web có một dòng chữ vô cùng nổi bật được viết bằng phông chữ to nhất: Giá cả rõ ràng, không lừa gạt, ghế hạng nhất giá 5 triệu.
Còn về việc ghế hạng 2 giá bao nhiêu thì không ai biết được.
Có lẽ Giang Hải sẽ không thiết kế ghế hạng 2 đâu.
Những người từng xem trận chiến giữa Giang Hải và Húc Thiết thấy dòng chữ kia thì không nhịn được nhếch miệng cười.
Ghế hạng nhất?
Chắc chỉ là mấy tảng đá trên núi thôi.
Trên tảng đá sẽ tùy tiện để 1 cái đệm. Chắc đấy chính là cái mà anh ta gọi là ghế VIP độc quyền?
Nhưng nói đi nói lại thì ngồi trên đá đúng là vẫn VIP hơn là phải ngồi dưới đất. Nhưng lần này họ đã rút kinh nghiệm rồi, lần trước đã có bài học tiền gửi xe, tiền vé, nên lần này những người có ý định đi xem cũng ít hẳn.
Bỏ ra 5 triệu mua vé vào cửa, tới nơi rồi anh ta hét 2 triệu tệ vé gửi xe nữa, tới lúc đó chẳng nhẽ lại không gửi xe mà quay về chắc?
Không bỏ tiền ra thì bỏ phí 5 triệu kia chắc?
Bỏ tiền ra gửi xe, lại phải thêm tiền lộ phí lên núi, lúc đó không trả không được?
Không trả thì lại bỏ phí 7 triệu?
Giang Hải lúc ấy đúng là như bắt cua trong lỗ.
Đương nhiên việc Giang Hải mở miệng đòi 5 triệu cũng khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Đúng như lời của Giang Hải từng nói, anh chỉ phục vụ những khách hàng cao cấp thôi.
Những người thật sự có tiền thì sẽ chẳng quan tâm đến vé vào của là bao nhiêu. Đã mua thì phải mua thứ đắt nhất, đã dùng thì sẽ dùng thứ tốt nhất.
Chu Khải nói không nên mở phần bình luận của trang web làm gì.
Trong phần bình luận sẽ chẳng ai nói tốt về Giang Hải đâu.
Dù sao thì những người trên mạng đều không cần để tên thật, nên chửi Giang Hải rất ác liệt, tha hồ thể hiện mình.
Chu Khải và Kim Thâu đều tức giận, nhịn không được cũng nói mấy câu.
Nhưng lập tức, đám người kia đã nhắm vào bọn họ, chửi ra toàn là những câu thô tục, lôi cả tổ tông tám đời của hai người họ ra để chửi, suýt nữa thì khiến hai người họ tức chết.
Có người còn nhắn lại: nếu Giang Hải dám cắt cái đó đi, thì anh ta sẽ đồng ý bỏ ra 5 triệu.
Ngay lập tức ở phía dưới ý kiến đó đã có rất nhiều người bình luận.
Có người nói Giang Hải không có cái đó, còn được rất nhiều người đồng tình.
Ngay cả khi Giang Hải nhìn thấy thì cũng chỉ biết cười trừ.
Mấy ông anh hùng bàn phím đúng là không thể coi thường được.
Tại quán cà phê ở dưới khách sạn, Chu Khải cùng Giang Hải đi vào.
"Trận đấu này anh không được đi.”
Ánh mắt Uyển Thuần u buồn, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cô ta lo lắng, lo lắng cho sự an toàn của Giang Hải.
Hai ngày nay, Uyển Thuần đã điều tra về Liên Thiệu.
Mới đầu, Uyển Thuần không biết gì, nhưng đến khi điều tra thì mới phát hiện ra bối cảnh sau lưng của Liên Thiệu.
Giết một tên Liên Thiệu thì rất dễ dàng, nhưng sau việc này chắc chắn sẽ dẫn tới đại họa.
Bối cảnh đó chính là cổ võ thế gia đó.
"Tôi có đi hay không, chẳng có liên quan gì đến người ngoài cả.”
Từ trước tới giờ, Giang Hải chưa bao giờ hòa nhã với Uyển Thuần, giọng nói của cô ta nghe giống như giọng của Cố Uyển Như, lúc trách mắng còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Hai người họ còn chẳng được tính là bạn bình thường nữa.
Giang Hải không hiểu, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì?
Cô ta thực sự thích anh sao?
Diễn cũng giống đấy.
Nhưng Giang Hải nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mục đích của Uyển Thuần là gì?
"Anh có biết người đứng sau lưng của Liên Thiệu là ai không? Anh không động vào nhà họ Liên được đâu.”
Uyển Thuần rất sốt ruột, cô ta không thể trơ mắt nhìn Giang Hải tự mình nhảy vào hố lửa được.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Giang Hải híp mắt, nhìn kỹ Uyển Thuần từ trên xuống dưới.
Lúc mới đầu cô ta vào thành phố Giang Tư là muốn nhắm vào tập đoàn Uyển Như.
Nhưng Giang Hải lại không thể ngờ được, từ lúc nào cô ta đã đổi mục tiêu sang anh rồi.
Giang Hải cảm thấy bản thân mình giống như Đường Tăng vậy, cứ làm như ăn thịt anh, hay là được cùng anh thì sẽ thành tiên vậy.
Uyển Thuần tuy là đẹp nghiêm nước nghiêm thành, nhưng đối với anh thì cũng chỉ là 1 khối thịt biết chuyển động mà thôi.
"Em không muốn làm gì......" Uyển Thuần nhăn mặt, mắt dần dần ánh lên ngấn nước, nhìn chằm chằm Giang Hải.
Giang Hải, thật sự là có trái tim làm bằng sắt đá à? Cô ta đối với anh tốt như vậy, mà anh lại không cảm nhận được sao?
Uyển Thuần không cầu mong bây giờ Giang Hải có thể chấp nhận mình, cô ta chỉ cần Giang Hải có thể đối tốt với cô ta một chút, ít nhất cũng cho cô ta cảm thấy, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn thôi cũng được.
Nhưng Uyển Thuần phát hiện ra, dù cô ta có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì Giang Hải vẫn cứ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta còn cẩm thấy có lẽ trái tim của anh được làm bằng băng.
Đúng vậy, trong lòng của Giang Hải chỉ có một mình Cố Uyển Như, không thể có thêm bất cứ người nào khác.
Lúc này, hai mắt của Giang Hải giương lên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười.
Nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí.
Lúc đầu ánh mắt của anh hướng về phía quầy bar, nơi đó có hai người áo đen đi tới.
Mỗi bước chân của họ đều rất ổn định, sải chân như là dùng thước mà đo, đều tăm tắp.
Thậm chí, động tác đánh tay của họ cũng có chút kỳ quái.
Cả người họ đều không hề lộ ra một chút sơ hở nào, dù có bị ai đó đánh lén ở bất kì hướng nào, họ đều có thể dễ dàng đánh trả được.
Giang Hải ngay lập tức nghĩ đến một chữ, lính!
Hơn nữa, hai người này chắc chắn không phải là lính bình thường!
Vốn dĩ hai người họ cũng không đáng để Giang Hải để ý đến, kể cả là sau này thực lực của họ sẽ còn tiến hơn nữa thì cũng chẳng đáng để Giang Hải nhìn tới.
Nhưng, trong hai người đó có một người đàn ông cao gầy, cả người toát ra sát khí, ánh mắt anh ta chứa đầy thù hận nhìn Giang Hải.
Giang Hải nghĩ nghĩ, xác định bản thân mình chưa từng gặp qua hai người họ.
"Quả nhiên vẫn có kẻ không chịu an phận, 500 triệu đúng là một con số có thể khiến con người ta điên cuồng."
Giang Hải nghĩ, hai người này chắc là vì 500 triệu kia mới chạy đến thành phố Giang Tư.
Lúc trước, Giang Hải cũng đã từng nói, chỉ cần có người dám đến, thì sẽ chuẩn bị sẵn cho kẻ đó một phần mộ ở núi Nam Sơn.
Trước khi anh và Liên Thiệu giao đấu, thì hai người này lại đến thành phố Giang Tư chặn trước.
Nếu Giang Hải chết trong tay họ, thì 500 triệu kia sẽ là của họ rồi.
Hai gã áo đen ngồi cách đó không xa, không hề che dấu nhìn về hướng Giang Hải.
Lúc này, Chu Khải cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, ánh mắt đang âm thầm nhìn Uyển Thuần, chuyển sang nhìn về phía hai gã áo đen.
Anh ta cảm thấy hai gã này rất nguy hiểm.
Chu Khải từng gặp qua rất nhiều cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sát khí mãnh liệt như vậy.
Áo đen bình thường, vẻ mặt âm trầm, động tác bình tĩnh………
Mọi thứ đều bình thường, nhưng lại khiến cho tim người khác phải đập nhanh.
"Mày chính là Giang Hải?"
Người kia nói giọng hơi đớt, Giang Hải nhíu mày, có cảm giác hơi quen quen.
"Mày chọn chỗ này đúng là rất tốt.”
Giang Hải nhìn quanh Phàmn phía, trong quán cà phê không có một bóng người, chỉ có một khúc nhạc dương cầm chầm chậm được phát.
Nếu có đánh nhau ở trong này, cho dù tiếng động có lớn, nhưng vẫn có thể im lặng giết người mà không ai chú ý đến.
"Là do mày đã lấy mạng của em hai em ba của tao?”
Em hai em ba?
Em hai em ba của anh ta là ai?
Ngược lại, Giang Hải chợt nghĩ đến một người, chẳng trách anh lại cảm thấy giọng nói của gã áo đen đó hơi quen tai.
"Mày là Hồng Đại Lão?"
Ma Lão Tam, Tiểu Hổ, Ma Lão Nhị......
Đều là do Giang Hải giết.
Hồng Đại Lão nhe răng cười, cổ tay run lên, lấy ra từ trong chiếc áo đen của mình một khẩu súng……
Nhắm thẳng vào Giang Hải, không chút do dự bóp cò.
Lần này gã ta từ Thiên Lương trở về, mục đích chính là để xử lý Giang Hải, chứ không phải vì 500 triệu kia.
Nhưng nếu giết Giang Hải mà được 500 triệu, thì đương nhiên là một công đôi việc rồi.
"Không......"
Uyển Thuần đột nhiên nhảy ra, hết lên 1 tiếng.
Giang Hải có thể dễ dàng trốn thoát khỏi mấy tên bắn lén mà chẳng hề bị thương tý nào, huống hồ trong tình huống này anh có thừa thời gian để phản ứng.
Nhưng Giang Hải không ngờ, Uyển Thuần ở phía sau đột nhiên lại hét lên.
Hơn nữa cô ta lại đứng ra đỡ đạn cho Giang Hải......
"Pằng......"
Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào vai của Uyển Thuần, trên vai cô ta bắt đầu chảy máu.
Thân thể Giang Hải đã chuyển động tránh sang 1 bên rồi.
Sắc mặt anh chợt trầm xuống.
Phương Đông từ trước đến nay đều cấm dùng súng.
Nếu ai dám làm trái quy định này, thì cho dù người đó là ai đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ bị xử tử.
Nếu có người dám dùng súng, thì đấy chính là hành động uy hiếp đến quy tắc của Hoàng tộc, vì vậy, chỉ có Hoàng tộc mới được dùng súng.
"Mày...... muốn chết!"
Giang Hải nghiến răng nói.
"Tao sẽ tiễn mày lên đường." Khóe miệng anh hơi gợi lên.
Họng súng của Hồng Đại Lão vẫn chĩa vào Uyển Thuần: "Chính mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình chết, chắc là trong lòng rất khó chịu phải không?"
"Tao muốn mày cảm nhận được đau mất đi người thân của mình."
Nói xong, Hồng Đại Lão lại bóp cò súng.
"Pằng......"
Uyển Thuần chết hay không, Giang Hải chẳng quan tâm. Trong mắt của anh chỉ có một mục tiêu là Hồng Đại Lão.
Ở Phương Đông, tiếng súng đại diện cho người chết.
Kể cả lúc súng bắn ra có chết người hay không, thì chỉ cần tiếng súng vang lên, thì nhất định phải có người chết!
Đây chính là luật mà tất cả những người ở Phương Đông phải tuân thủ.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Uyển Thuần lại nhìn chằm chằm Giang Hải.
Cô ta thấy Giang Hải xông về phía Hồng Đại Lão, tốc độ của anh nhanh tới mức cô ta không kịp thấy rõ.
Nhưng Uyển Thuần cũng nhìn thấy, lúc mình bị thương, ánh mắt của Giang Hải không hề nhìn cô ta, vẻ mặt của anh chỉ lạnh nhạt và thờ ơ.
Tim của cô ta rất đau.
Uyển Thuần giật mình hiểu ra, tình cảm của cô ta sẽ chẳng bao giờ được anh đáp trả.
Uyển Thuần lại một lần nữa muốn thứ không thuộc vể mình.
Nước mắt cô ta rơi lã chã.
Không phải đau vì vết thương, mà là đau lòng!
Dù cô ta có xinh đẹp như thế nào, thì trong mắt của Giang Hải, cô ta cũng chỉ là một bộ xương mà thôi.
Dù cô ta có đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì cả đời này cũng sẽ chẳng có người đàn ông nào thật lòng yêu cô ta.
Giang Hải xuất hiện ở trước mặt Hồng Đại Lão, lúc này, họng súng vẫn còn bốc lên một làn khói mờ.
Anh đưa tay ra bóp chặt yết hầu của Hồng Đại Lão, từ từ nhấc lên.
"Ở Phương Đông, mà mày cũng dám dùng súng."
"Cho nên lúc này, người phải chết là mày đấy.”
Đồng tử của Hồng Đại Lão trong nháy mắt đã mất đi tiêu cự, một âm thanh vang giòn vang lên, xương cổ gã ta vỡ nát, trong ánh mắt còn tràn ngập sự khó tin.
Sao Giang Hải có thể nhanh như vậy.
Hồng Đại Lão chỉ mới bóp được cò súng mà Giang Hải đã giết được ông ta.
Hồng Đại Lão đột nhiên hiểu được, có súng không có nghĩa là bách chiến bách thắng.
Nếu như gặp cao thủ thật sự, thì sẽ chẳng làm được gì.
Lúc này tính mạng của Hồng Đại Lão cũng đã hết rồi, gã ta trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại những lưu luyến với thế gian.
Bên kia, Uyển Thuần đã chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt nhận lấy cái chết.
Nhưng sau khi tiếng súng vang lên, Uyển Thuần lại phát hiện có một thân người khỏe mạnh che ở trước mặt mình, viên đạn kia không đâm vào cô ta mà đâm vào ngực của người đó.
Chu Khải lấy thân mình cản viên đạn cho Uyển Thuần.
Anh ta còn ngây ngốc cười nhìn Uyển Thuần.
Lắc đầu cười: "Tên nhóc này, lúc nào cũng thích bày ra mấy trò tiểu xảo này.”
Nhưng tin tức của Giang Hải rất nhanh đã được truyền ra.
"Đậu móe, vé vào cửa xem trận đấu là 5 triệu?"
"Cậu ta điên rồi hay sao?”
Vốn rất nhiều người muốn đi nhưng vừa nghe tới cái giá đó thì đã trợn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
"Đúng là điên rồi, thật sự là điên rồi."
"Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, sắp chết rồi mà còn muốn ăn tiền nữa.”
Ở Danh Quận, những người có ý định tới thành phố Giang Tư để xem trận đấu, và cả những người từng nghe tới thanh danh của Liên Thiệu mà đến cũng bị dọa cho á khẩu.
"Một tấm vé vào của mà giá 5 triệu, thì tao không thèm đi......"
"Quá đắt."
"Tên Giang Hải này là đang muốn bán mạng để kiếm tiền à?"
Ngay trên đầu trang web có một dòng chữ vô cùng nổi bật được viết bằng phông chữ to nhất: Giá cả rõ ràng, không lừa gạt, ghế hạng nhất giá 5 triệu.
Còn về việc ghế hạng 2 giá bao nhiêu thì không ai biết được.
Có lẽ Giang Hải sẽ không thiết kế ghế hạng 2 đâu.
Những người từng xem trận chiến giữa Giang Hải và Húc Thiết thấy dòng chữ kia thì không nhịn được nhếch miệng cười.
Ghế hạng nhất?
Chắc chỉ là mấy tảng đá trên núi thôi.
Trên tảng đá sẽ tùy tiện để 1 cái đệm. Chắc đấy chính là cái mà anh ta gọi là ghế VIP độc quyền?
Nhưng nói đi nói lại thì ngồi trên đá đúng là vẫn VIP hơn là phải ngồi dưới đất. Nhưng lần này họ đã rút kinh nghiệm rồi, lần trước đã có bài học tiền gửi xe, tiền vé, nên lần này những người có ý định đi xem cũng ít hẳn.
Bỏ ra 5 triệu mua vé vào cửa, tới nơi rồi anh ta hét 2 triệu tệ vé gửi xe nữa, tới lúc đó chẳng nhẽ lại không gửi xe mà quay về chắc?
Không bỏ tiền ra thì bỏ phí 5 triệu kia chắc?
Bỏ tiền ra gửi xe, lại phải thêm tiền lộ phí lên núi, lúc đó không trả không được?
Không trả thì lại bỏ phí 7 triệu?
Giang Hải lúc ấy đúng là như bắt cua trong lỗ.
Đương nhiên việc Giang Hải mở miệng đòi 5 triệu cũng khiến cho rất nhiều người phải kinh ngạc.
Đúng như lời của Giang Hải từng nói, anh chỉ phục vụ những khách hàng cao cấp thôi.
Những người thật sự có tiền thì sẽ chẳng quan tâm đến vé vào của là bao nhiêu. Đã mua thì phải mua thứ đắt nhất, đã dùng thì sẽ dùng thứ tốt nhất.
Chu Khải nói không nên mở phần bình luận của trang web làm gì.
Trong phần bình luận sẽ chẳng ai nói tốt về Giang Hải đâu.
Dù sao thì những người trên mạng đều không cần để tên thật, nên chửi Giang Hải rất ác liệt, tha hồ thể hiện mình.
Chu Khải và Kim Thâu đều tức giận, nhịn không được cũng nói mấy câu.
Nhưng lập tức, đám người kia đã nhắm vào bọn họ, chửi ra toàn là những câu thô tục, lôi cả tổ tông tám đời của hai người họ ra để chửi, suýt nữa thì khiến hai người họ tức chết.
Có người còn nhắn lại: nếu Giang Hải dám cắt cái đó đi, thì anh ta sẽ đồng ý bỏ ra 5 triệu.
Ngay lập tức ở phía dưới ý kiến đó đã có rất nhiều người bình luận.
Có người nói Giang Hải không có cái đó, còn được rất nhiều người đồng tình.
Ngay cả khi Giang Hải nhìn thấy thì cũng chỉ biết cười trừ.
Mấy ông anh hùng bàn phím đúng là không thể coi thường được.
Tại quán cà phê ở dưới khách sạn, Chu Khải cùng Giang Hải đi vào.
"Trận đấu này anh không được đi.”
Ánh mắt Uyển Thuần u buồn, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cô ta lo lắng, lo lắng cho sự an toàn của Giang Hải.
Hai ngày nay, Uyển Thuần đã điều tra về Liên Thiệu.
Mới đầu, Uyển Thuần không biết gì, nhưng đến khi điều tra thì mới phát hiện ra bối cảnh sau lưng của Liên Thiệu.
Giết một tên Liên Thiệu thì rất dễ dàng, nhưng sau việc này chắc chắn sẽ dẫn tới đại họa.
Bối cảnh đó chính là cổ võ thế gia đó.
"Tôi có đi hay không, chẳng có liên quan gì đến người ngoài cả.”
Từ trước tới giờ, Giang Hải chưa bao giờ hòa nhã với Uyển Thuần, giọng nói của cô ta nghe giống như giọng của Cố Uyển Như, lúc trách mắng còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Hai người họ còn chẳng được tính là bạn bình thường nữa.
Giang Hải không hiểu, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì?
Cô ta thực sự thích anh sao?
Diễn cũng giống đấy.
Nhưng Giang Hải nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mục đích của Uyển Thuần là gì?
"Anh có biết người đứng sau lưng của Liên Thiệu là ai không? Anh không động vào nhà họ Liên được đâu.”
Uyển Thuần rất sốt ruột, cô ta không thể trơ mắt nhìn Giang Hải tự mình nhảy vào hố lửa được.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Giang Hải híp mắt, nhìn kỹ Uyển Thuần từ trên xuống dưới.
Lúc mới đầu cô ta vào thành phố Giang Tư là muốn nhắm vào tập đoàn Uyển Như.
Nhưng Giang Hải lại không thể ngờ được, từ lúc nào cô ta đã đổi mục tiêu sang anh rồi.
Giang Hải cảm thấy bản thân mình giống như Đường Tăng vậy, cứ làm như ăn thịt anh, hay là được cùng anh thì sẽ thành tiên vậy.
Uyển Thuần tuy là đẹp nghiêm nước nghiêm thành, nhưng đối với anh thì cũng chỉ là 1 khối thịt biết chuyển động mà thôi.
"Em không muốn làm gì......" Uyển Thuần nhăn mặt, mắt dần dần ánh lên ngấn nước, nhìn chằm chằm Giang Hải.
Giang Hải, thật sự là có trái tim làm bằng sắt đá à? Cô ta đối với anh tốt như vậy, mà anh lại không cảm nhận được sao?
Uyển Thuần không cầu mong bây giờ Giang Hải có thể chấp nhận mình, cô ta chỉ cần Giang Hải có thể đối tốt với cô ta một chút, ít nhất cũng cho cô ta cảm thấy, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn thôi cũng được.
Nhưng Uyển Thuần phát hiện ra, dù cô ta có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì Giang Hải vẫn cứ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta còn cẩm thấy có lẽ trái tim của anh được làm bằng băng.
Đúng vậy, trong lòng của Giang Hải chỉ có một mình Cố Uyển Như, không thể có thêm bất cứ người nào khác.
Lúc này, hai mắt của Giang Hải giương lên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười.
Nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí.
Lúc đầu ánh mắt của anh hướng về phía quầy bar, nơi đó có hai người áo đen đi tới.
Mỗi bước chân của họ đều rất ổn định, sải chân như là dùng thước mà đo, đều tăm tắp.
Thậm chí, động tác đánh tay của họ cũng có chút kỳ quái.
Cả người họ đều không hề lộ ra một chút sơ hở nào, dù có bị ai đó đánh lén ở bất kì hướng nào, họ đều có thể dễ dàng đánh trả được.
Giang Hải ngay lập tức nghĩ đến một chữ, lính!
Hơn nữa, hai người này chắc chắn không phải là lính bình thường!
Vốn dĩ hai người họ cũng không đáng để Giang Hải để ý đến, kể cả là sau này thực lực của họ sẽ còn tiến hơn nữa thì cũng chẳng đáng để Giang Hải nhìn tới.
Nhưng, trong hai người đó có một người đàn ông cao gầy, cả người toát ra sát khí, ánh mắt anh ta chứa đầy thù hận nhìn Giang Hải.
Giang Hải nghĩ nghĩ, xác định bản thân mình chưa từng gặp qua hai người họ.
"Quả nhiên vẫn có kẻ không chịu an phận, 500 triệu đúng là một con số có thể khiến con người ta điên cuồng."
Giang Hải nghĩ, hai người này chắc là vì 500 triệu kia mới chạy đến thành phố Giang Tư.
Lúc trước, Giang Hải cũng đã từng nói, chỉ cần có người dám đến, thì sẽ chuẩn bị sẵn cho kẻ đó một phần mộ ở núi Nam Sơn.
Trước khi anh và Liên Thiệu giao đấu, thì hai người này lại đến thành phố Giang Tư chặn trước.
Nếu Giang Hải chết trong tay họ, thì 500 triệu kia sẽ là của họ rồi.
Hai gã áo đen ngồi cách đó không xa, không hề che dấu nhìn về hướng Giang Hải.
Lúc này, Chu Khải cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, ánh mắt đang âm thầm nhìn Uyển Thuần, chuyển sang nhìn về phía hai gã áo đen.
Anh ta cảm thấy hai gã này rất nguy hiểm.
Chu Khải từng gặp qua rất nhiều cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sát khí mãnh liệt như vậy.
Áo đen bình thường, vẻ mặt âm trầm, động tác bình tĩnh………
Mọi thứ đều bình thường, nhưng lại khiến cho tim người khác phải đập nhanh.
"Mày chính là Giang Hải?"
Người kia nói giọng hơi đớt, Giang Hải nhíu mày, có cảm giác hơi quen quen.
"Mày chọn chỗ này đúng là rất tốt.”
Giang Hải nhìn quanh Phàmn phía, trong quán cà phê không có một bóng người, chỉ có một khúc nhạc dương cầm chầm chậm được phát.
Nếu có đánh nhau ở trong này, cho dù tiếng động có lớn, nhưng vẫn có thể im lặng giết người mà không ai chú ý đến.
"Là do mày đã lấy mạng của em hai em ba của tao?”
Em hai em ba?
Em hai em ba của anh ta là ai?
Ngược lại, Giang Hải chợt nghĩ đến một người, chẳng trách anh lại cảm thấy giọng nói của gã áo đen đó hơi quen tai.
"Mày là Hồng Đại Lão?"
Ma Lão Tam, Tiểu Hổ, Ma Lão Nhị......
Đều là do Giang Hải giết.
Hồng Đại Lão nhe răng cười, cổ tay run lên, lấy ra từ trong chiếc áo đen của mình một khẩu súng……
Nhắm thẳng vào Giang Hải, không chút do dự bóp cò.
Lần này gã ta từ Thiên Lương trở về, mục đích chính là để xử lý Giang Hải, chứ không phải vì 500 triệu kia.
Nhưng nếu giết Giang Hải mà được 500 triệu, thì đương nhiên là một công đôi việc rồi.
"Không......"
Uyển Thuần đột nhiên nhảy ra, hết lên 1 tiếng.
Giang Hải có thể dễ dàng trốn thoát khỏi mấy tên bắn lén mà chẳng hề bị thương tý nào, huống hồ trong tình huống này anh có thừa thời gian để phản ứng.
Nhưng Giang Hải không ngờ, Uyển Thuần ở phía sau đột nhiên lại hét lên.
Hơn nữa cô ta lại đứng ra đỡ đạn cho Giang Hải......
"Pằng......"
Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào vai của Uyển Thuần, trên vai cô ta bắt đầu chảy máu.
Thân thể Giang Hải đã chuyển động tránh sang 1 bên rồi.
Sắc mặt anh chợt trầm xuống.
Phương Đông từ trước đến nay đều cấm dùng súng.
Nếu ai dám làm trái quy định này, thì cho dù người đó là ai đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ bị xử tử.
Nếu có người dám dùng súng, thì đấy chính là hành động uy hiếp đến quy tắc của Hoàng tộc, vì vậy, chỉ có Hoàng tộc mới được dùng súng.
"Mày...... muốn chết!"
Giang Hải nghiến răng nói.
"Tao sẽ tiễn mày lên đường." Khóe miệng anh hơi gợi lên.
Họng súng của Hồng Đại Lão vẫn chĩa vào Uyển Thuần: "Chính mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình chết, chắc là trong lòng rất khó chịu phải không?"
"Tao muốn mày cảm nhận được đau mất đi người thân của mình."
Nói xong, Hồng Đại Lão lại bóp cò súng.
"Pằng......"
Uyển Thuần chết hay không, Giang Hải chẳng quan tâm. Trong mắt của anh chỉ có một mục tiêu là Hồng Đại Lão.
Ở Phương Đông, tiếng súng đại diện cho người chết.
Kể cả lúc súng bắn ra có chết người hay không, thì chỉ cần tiếng súng vang lên, thì nhất định phải có người chết!
Đây chính là luật mà tất cả những người ở Phương Đông phải tuân thủ.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Uyển Thuần lại nhìn chằm chằm Giang Hải.
Cô ta thấy Giang Hải xông về phía Hồng Đại Lão, tốc độ của anh nhanh tới mức cô ta không kịp thấy rõ.
Nhưng Uyển Thuần cũng nhìn thấy, lúc mình bị thương, ánh mắt của Giang Hải không hề nhìn cô ta, vẻ mặt của anh chỉ lạnh nhạt và thờ ơ.
Tim của cô ta rất đau.
Uyển Thuần giật mình hiểu ra, tình cảm của cô ta sẽ chẳng bao giờ được anh đáp trả.
Uyển Thuần lại một lần nữa muốn thứ không thuộc vể mình.
Nước mắt cô ta rơi lã chã.
Không phải đau vì vết thương, mà là đau lòng!
Dù cô ta có xinh đẹp như thế nào, thì trong mắt của Giang Hải, cô ta cũng chỉ là một bộ xương mà thôi.
Dù cô ta có đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì cả đời này cũng sẽ chẳng có người đàn ông nào thật lòng yêu cô ta.
Giang Hải xuất hiện ở trước mặt Hồng Đại Lão, lúc này, họng súng vẫn còn bốc lên một làn khói mờ.
Anh đưa tay ra bóp chặt yết hầu của Hồng Đại Lão, từ từ nhấc lên.
"Ở Phương Đông, mà mày cũng dám dùng súng."
"Cho nên lúc này, người phải chết là mày đấy.”
Đồng tử của Hồng Đại Lão trong nháy mắt đã mất đi tiêu cự, một âm thanh vang giòn vang lên, xương cổ gã ta vỡ nát, trong ánh mắt còn tràn ngập sự khó tin.
Sao Giang Hải có thể nhanh như vậy.
Hồng Đại Lão chỉ mới bóp được cò súng mà Giang Hải đã giết được ông ta.
Hồng Đại Lão đột nhiên hiểu được, có súng không có nghĩa là bách chiến bách thắng.
Nếu như gặp cao thủ thật sự, thì sẽ chẳng làm được gì.
Lúc này tính mạng của Hồng Đại Lão cũng đã hết rồi, gã ta trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại những lưu luyến với thế gian.
Bên kia, Uyển Thuần đã chuẩn bị tinh thần, nhắm mắt nhận lấy cái chết.
Nhưng sau khi tiếng súng vang lên, Uyển Thuần lại phát hiện có một thân người khỏe mạnh che ở trước mặt mình, viên đạn kia không đâm vào cô ta mà đâm vào ngực của người đó.
Chu Khải lấy thân mình cản viên đạn cho Uyển Thuần.
Anh ta còn ngây ngốc cười nhìn Uyển Thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.