Chương 174: Có quỷ mới tin
Park Janie
04/09/2021
"Anh Giang, đây là tiệc của chúng ta....." Kim Thâu đứng một bên không nhìn nổi nữa, người không biết còn tưởng Giang Hải là tên vụng trộm lẻn vào ăn uống chùa nữa.
Mỗi lần thấy Giang Hải ăn, đều có cảm giác như đồ nhà quê đi ăn buffet vậy, là kiểu nhất định phải ăn cho hòa vốn mới được.
Giang Hải liếc nhìn Kim Thâu một cái, Kim Thâu vội vàng rụt cổ lại.
Cầm chiếc bánh ngọt trong tay, đứng ở bên cạnh Cố Uyển Như: "Vợ à, em có dự định như thế nào với Ung gia ở thành phố Giang Thanh?"
Cố Uyển Như sao mà không biết Ung Tiểu Ni nghĩ cái gì chứ, cố thở dài: "Chồng à, anh nói em nên làm thế nào?"
"Trước kia, thật ra Cố Thượng đối xử với em cũng coi như khá tốt."
"Trước đó, hành vi của Ung Tiểu Ni khiến cho tập đoàn Uyển Như tổn thất nghiêm trọng, bây giờ lại tự mình tới cửa khóc lóc cầu xin hợp tác, lấy đâu ra chuyện béo bở như thế.”
Nhưng Cố Uyển Như là bận tâm đến Cố Thượng, vừa nãy mới gặp, Cố Uyển Như cũng biết, Cố Thượng sống không hề tốt.
Giang Hải cười cười: "Hay là như vậy đi...."
Thì thầm mấy câu, mắt Cố Uyển Như sáng lên: "Em thấy được đó."
Hoàn thành từng bước việc ký hợp đồng xong, những đối tác hợp tác thật ra không hề thiết tha gì.
Giang Hải cũng hiểu rõ, mình đắc tội với Hoành Thiên Giai vf nhà họ Hòa ở Phía bắc, những thương nhân gió chiều nào nghiêng chiều ấy như thế này, sợ là phải tăng thêm hai trăm phần trăm cảnh giác.
Hợp đồng là ký rồi, những bao giờ mới đưa chuyện hợp tác đi vào thực hiện thì vẫn còn là một ẩn số.
Có thể tưởng tượng ra, những tập đoàn này, nhất định sẽ tìm mọi cách trì hoãn việc hợp tác sau này lại.
Kết thúc bữa tiệc thì đêm đã khuya.
Biệt thự của Hoành Thiên Giai.
Sắc mặt Hòa Tiến vô cùng khó coi.
"Chủ tịch Hoành, điều tra ra chưa?" Hòa Tiến híp híp mắt, không hề nhìn chén trà mà Hoành Thiên Giai đẩy đến trước mặt mình.
Hòa Tiến muốn Hoành Thiên Giai thông qua phía hoàng gia để điều tra Giang Hải, nhưng, vết tích quá sạch sẽ khiến cho người ta phải rơi lệ.
Giang gia ở thành phố Giang Tư, mười mấy năm trước đã bị tiêu diệt rồi, Giang Hải là trẻ mồ côi, người duy nhất của Giang gia còn sống.
Nhưng, từ đó về sau, Giang Hải không có nơi ở cố định. Chỉ có thể điều tra ra có người âm thầm giúp đỡ, còn rốt cuộc là ai thì không thể tra ra được.
Năm năm trước, Giang Hải đột nhiên mất tích, từ đó anh làm cái gì, ở đâu, đều là một mảng trống rỗng.
Mấy tháng trước, Giang Hải đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là làm lái xe cho Cố Uyển Như, sau lại ở rể, tiếp đến, Uyển Như thành lập tập đoàn Uyển Như.
Tập đoàn Uyển Như là tiền của Cố Uyển Như sao? Có đánh chết họ cũng không tin. Nhưng, Giang Hải lấy từ đâu ra nhiều vốn đến thế.
5 năm mất tích này, đã trở thành một câu đố.
Còn nữa, những kỹ thuật mà tập đoàn Uyển Như nắm giữ kia, những cái hiện giờ được công bố, hầu như nước ngoài đều có, tập đoàn Uyển Như ngược lại có thể nghiên cứu được ra thành quả?
Không thể nào, nhất định là thông qua con đường phi pháp nào đó mới đạt được.
Hoành Thiên Giai đã điều tra Giang Hải không chỉ một lần, nhưng kết quả đều không khác biệt là bao.
Một mảnh trống rỗng.
Gì cũng không tra ra được.
Điều này, quá mức kỳ quái.
Giang Hải, là không xác định được. Hoành Thiên Giai nheo mắt lại.
Không tra được tin tức gì, anh ta cũng không thể nào khống chế được.
Hoành Thiên Giai vô cùng bất an, cho nên, Hoành Thiên Giai cũng rất ít khi động chạm trực tiếp với Giang Hải, chỉ là lợi dụng người khác đối địch với tập đoàn Uyển Như.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Hòa Tiến vô cùng bất mãn: "Chủ tịch Hoành, không phải là anh đang đùa tôi đấy chứ?"
Những tư liệu này, Hòa Tiến cũng tự mình điều tra được, thậm chí là hoài nghi, Hoành Thiên Giai với anh ta có phải là tìm cùng một người đi điều tra, đến câu chữ cũng chẳng thay đổi.
"Không quan tâm anh ta là ai, không cần biết anh ta có thân phận gì, tôi nhất định phải giết chết anh ta."
Đối với Giang Hải, Hoành Thiên Giai cực kỳ phẫn nộ, hận không thể khiến cho Giang Hải sống không bằng chết.
Nhưng, anh ta rất biết khống chế cảm xúc.
Đối với một người có địa vị mà nói, quản lý tốt cảm xúc là điều bắt buộc.
"Anh ta có thể có thân phận gì?" Hòa Tiến hỏi.
Hòa Tiến tất nhiên không tin tưởng Hoành Thiên Giai, có lẽ, Hoành Thiên Giai biết, nhưng lại không nói.
Hoành Thiên Giai lắc đầu: "Tôi có thể tra ra chỉ có nhiêu đây."
"Giang Hải này, chẳng lẽ có bối cảnh gì? Lại dám ngạo mạn như thế trước mặt tôi với anh."
Hoành Thiên Giai cười nhạt, nâng chén trà: "Một ngày Giang Hải chưa chết, tôi sẽ cảm thấy bất an, bởi vậy, anh ta nhất định phải chết."
"Bất kể anh ta có thân phận gì, hay là đằng sau có thế lực gì, cũng không cần quan tâm."
"Nếu như thật sự có bối cảnh, vậy thì anh ta càng phải chết."
Hòa Tiến nói: "Đúng vậy, ai sẽ vì một quân cờ chết mà động đến căn cơ chứ."
Hoành Thiên Giai cúi đầu, chần chừ không nói.
Hòa Tiến hỏi: "Chủ tịch Hoành, có phải anh có kế hoạch gì rồi không?"
Hoành Thiên Giai nói: "Tôi có thể có kế hoạch gì được chứ, nếu như có, có lẽ chỉ có cùng cậu Hòa đây cùng thực hiện mới thành sự được."
"Ồ?" Hòa Tiến cười lạnh: "Chủ tịch Hoành, tuy rằng nhà họ Hòa tôi ở phía bắc cũng coi như là tầm trung, nhưng, tại đất Hải Đông này, còn lâu mới bì được với năng lực của anh."
"Suy cho cùng, anh mới thực sự là ông chủ ở đây."
"Chuyện này, tôi không tiện ra tay." Hoành Thiên Giai nói: "Người tôi có thể yên tâm giao cho đi làm chuyện này, đều quá dễ khiến người khác để ý, dù thành sự hay bại sự, đều rất dễ bại lộ."
"Ý của anh là...." Ánh mắt Hòa Tiến chợt lóe lên tia sắc lạnh, hai tròng mắt âm lãnh bỗng nổi lên tia sáng kì dị: "Trực tiếp tìm người xử anh ta?"
"Nhưng mà, hai người bên cạnh tôi...."
"Hai vệ sĩ của anh?" Hoành Thiên Giai cười lạnh.
"Bọn họ, cũng chỉ phù hợp mở cửa xe cho anh, bọn họ có thể làm được gì chứ?"
"Một bảo vệ không chính thống, gọi một tiếng võ giả đã xem như là đề cao bọn họ rồi, ở phương Đông này, bọn họ là cái thá gì chứ?"
"Anh cũng biết đấy, Giang Hải này, có không ít cao thủ dưới trước, chỉ có điều đứng trước mặt cao thủ thật sự, bọn họ cũng chỉ là vật trang trí mà thôi."
Hòa Tiến gật đầu.
Thế giới này, rộng lớn biết bao.
Người có tài nhiều vô vàn.
Chú ý thấy sắc mặt Hòa Tiến biến đổi, Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa này, tôi nhớ có một người có quan hệ khá tốt với nhà họ Hòa, có danh hiệu mà làm cho người ta vừa nghe đến đã sợ mất mật, Quỷ!"
"Đúng vậy." Hòa Tiến cười ngạo nghễ.
Cái người được xưng là Quỷ này, năm đó nhà họ Hòa có ân với anh ta, bởi vậy, bao nhiêu năm nay, nhà họ Hòa có việc, Quỷ nhất định sẽ giúp.
Đương nhiên, vì để giữ gìn tốt quan hệ, nhà họ Hòa trước giờ không hề đối xử tệ với kẻ chuyên đoạt mạng người này.
Hoành Thiên Giai lại nói: "Theo tôi biết, Quỷ, ở ngay tại thành phố Giang Thanh."
Sửng sốt giây phút, Hòa Tiến khẽ nhíu mày. truyện đam mỹ
Hoành Thiên Giai, cmn đang tính toán lợi dụng mình đây mà.
Bày mưu tính kế, thậm chí ngay cả để ai ra tay cũng đều nghĩ xong cả rồi.
Hòa Tiến cười cười: "Tôi với Giang Hải cũng không tính là kẻ thù sống chết gì. Hôm nay bảo vệ của tôi bị đánh, đó là do bọn họ bản lĩnh không bằng người."
"Tôi thấy, chuyện này....ha ha, vẫn là lại nghĩ thêm đã."
Hoành Thiên Giai cười lớn, tuy rằng bị nhìn thấu, nhưng anh ta tự có lý do thoái thác.
"Cậu Hòa, có chuyện này cậu phải nghĩ cho kỹ. Tập đoàn Uyển Như, nếu như không có Giang Hải, vậy sẽ chỉ còn là một con cừu lớn mặc cho người đến xâu xé mà thôi."
"Nếu như Giang Hải chết, tập đoàn Uyển Như không phải là một miếng thịt mà cậu muốn cắt như thế nào đều được sao."
"Đến lúc đó, dự án kỹ thuật? Tất cả kỹ thuật chúng ta đều có thể cùng hưởng rồi."
Hòa Tiến cúi đầu, quả thật, Hoành Thiên Giai nói không hề sai, số tài sản của Tập đoàn Uyển Như không tính vào đâu, nhưng những kỹ thuật kia là độc nhất.
Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa, nói thật với cậu, tôi đã tìm qua Quỷ, nhưng anh ta không muốn làm ăn với tôi."
"Tiêu diệt Giang Hải, đối với cậu và tôi đều có chỗ tốt. Chỉ xem cậu Hòa đây có thấy chuyện này đáng hay không mà thôi."
Đáng giá không?
Đáng!
Nếu như nhà họ Hòa có được những kỹ thuật kia của tập đoàn Uyển Như, có thể tưởng tượng, sẽ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích.
Hiện giờ, thành phố Giang Tư nhỏ bé này vẫn chưa có nhiều người chú ý đến, nếu như những thế gia kia đều biết tập đoàn Uyển Như có thực lực lớn mạnh như vậy, người muốn phân chia tập đoàn Uyển Như sẽ càng nhiều.
Đến lúc đó, nhà họ Hòa có thể được đến một bát canh hay không còn chưa chắc.
Hòa Tiến yên lặng không nói, kỳ thực đã sớm dao động rồi.
Nếu như lần này mang được tất cả số kỹ thuật của tập đoàn Uyển Như, có thế thấy được, địa vị của anh ta ở nhà họ Hòa chắc chắn sẽ được nâng lên.
Sắc mặt Hòa Tiên thay đổi, Hoành Thiên Giai sớm đã nhìn thấu rồi.
Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa, xem ra cậu đã đồng ý rồi......"
"Phân chia thế nào?" Hòa Tiến trực tiếp hỏi.
Hoành Thiên Giai nói: "Tập đoàn Uyển Như là của tôi, kỹ thuật chúng ta cùng hưởng, thế nào?"
"Cái này......." Hòa Tiến biết, có thế lấy được nhiêu đó đã là không tồi rồi, dù sao thì đây cũng là nơi Hoành Thiên Giai cai quản, anh ta lấy phần hơn cũng là bình thường.
"Lần này mời Quỷ ra tay, tất cả yêu cầu, đều để tôi trả." Hoành Thiên Giai thản nhiên nói.
Hòa Tiến, híp mắt, cười mỉm: "Được, Tôi sẽ cho người liên hệ với Quỷ."
"Không cần đâu, tôi đoán là Quỷ đang trên đường đến rồi." Hoành Thiên Giai châm trà, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hòa Tiến.
Không lâu sau, một người trung niên nước da ngăm đen tới.
Vào đến phòng trà, đầu tiên là chào hỏi Hòa Tiến.
Người trung niên xấu xí này, chính là Quỷ trong truyền thuyết.
"Anh Quế! Mời ngồi." Hoành Thiên Giai hòa nhã chào hỏi.
Mọi người đều gọi anh ta là Quỷ, nhưng không ai biết tên thật của gã là Quế, Hoành Thiên Giai gọi là Anh Quế, cũng là thể hiện tôn kính với Quỷ.
"Người kia là ai?" Sắc mặt Quỷ không chút thay đổi, thờ ơ hỏi.
Hoành Thiên Giai và Hòa Tiến nhìn nhau cười, lập tức, lấy tư liệu ở trên bàn ra.
Quỷ nhận lấy, tập trung xem tư liệu.
Sau đó, hơi nhíu mày.
Nhưng, cũng chỉ là trong nháy mắt.
Chỉ là thay đổi trong giây lát, nhưng vẫn bị người rất giỏi quan sát sắc mặt như Hoành Thiên Giai nhìn thấy.
Lập tức, Hoành Thiên Giai hỏi: "Anh Quế, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
"Bao lâu?" Quỷ không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Càng nhanh càng tốt!" Hoành Thiên Giai khách sáo nói.
Quỷ nhìn về phía Hòa Tiến.
Hòa Tiến nói: "Anh Quế chú ý an toàn, anh ta có mấy cao thủ."
"Không sao, tôi làm xong chút chuyện đang dở tay, sớm nhất là ngày mai, sẽ mang người đến."
Nói xong, Quỷ xoay người rời đi, từ lúc đến tới lúc đi, ngoại trừ nhíu mày một chút, Quỷ không hề thay đổi sắc mặt, giống như thật sự bị quỷ nhập vậy.
Quỷ, rất không thích Hoành Thiên Giai, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự gian xảo.
Cho dù là Hòa Tiến, cậu thủ nhà họ Hòa, Quỷ cũng không thích.
Chẳng qua Hòa Tiến là người nhà họ Hòa, nhà họ Hòa có ân lớn với Quỷ, bởi vậy anh ta mới khách sáo một chút.
Còn về việc Quỷ nhíu mày một chút kia, đó là bởi vì Quỷ phát hiện, cái tên Giang Hải này, dường như đã nghe qua ở đâu đó.
Hơn nữa, còn có một loại càm giác rất quen thuộc.
Người có thể khiến cho Quỷ nhớ đến, trừ người chết ra, thì chính là nhân vật cấp cao. Giang Hải này, anh ta thực sự có chút ấn tượng.
Nhưng, đó cũng chỉ là cảm giác trong nháy mắt đó mà thôi.
Một người sắp biến thành người chết, không cần thiết phải quá mức để ý. Rất nhanh, suy nghĩ này đã bị gạt đi.
Vừa vặn, Giang Hải này đang ở thành phố Giang Thanh, cũng đỡ phải đi thành phố Giang Tư.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải với Cố Uyển Như tới bệnh viện.
Cố Thượng đang giúp Cố Hạo Dân đi vệ sinh, Cố Hạo Dân hiện giờ, rất khó tự lo liệu cho bản thân.
Trong phòng bệnh, tràn ngập một mùi khiến người khác phải buồn nôn.
Ung Tiểu Ni sợ để lỡ mất Cố Uyển Như, đã đến từ sớm.
Lúc này, cửa sổ mở rộng ra, cô ta đang đứng ở trước cửa sổ bịt mũi.
Mỗi lần thấy Giang Hải ăn, đều có cảm giác như đồ nhà quê đi ăn buffet vậy, là kiểu nhất định phải ăn cho hòa vốn mới được.
Giang Hải liếc nhìn Kim Thâu một cái, Kim Thâu vội vàng rụt cổ lại.
Cầm chiếc bánh ngọt trong tay, đứng ở bên cạnh Cố Uyển Như: "Vợ à, em có dự định như thế nào với Ung gia ở thành phố Giang Thanh?"
Cố Uyển Như sao mà không biết Ung Tiểu Ni nghĩ cái gì chứ, cố thở dài: "Chồng à, anh nói em nên làm thế nào?"
"Trước kia, thật ra Cố Thượng đối xử với em cũng coi như khá tốt."
"Trước đó, hành vi của Ung Tiểu Ni khiến cho tập đoàn Uyển Như tổn thất nghiêm trọng, bây giờ lại tự mình tới cửa khóc lóc cầu xin hợp tác, lấy đâu ra chuyện béo bở như thế.”
Nhưng Cố Uyển Như là bận tâm đến Cố Thượng, vừa nãy mới gặp, Cố Uyển Như cũng biết, Cố Thượng sống không hề tốt.
Giang Hải cười cười: "Hay là như vậy đi...."
Thì thầm mấy câu, mắt Cố Uyển Như sáng lên: "Em thấy được đó."
Hoàn thành từng bước việc ký hợp đồng xong, những đối tác hợp tác thật ra không hề thiết tha gì.
Giang Hải cũng hiểu rõ, mình đắc tội với Hoành Thiên Giai vf nhà họ Hòa ở Phía bắc, những thương nhân gió chiều nào nghiêng chiều ấy như thế này, sợ là phải tăng thêm hai trăm phần trăm cảnh giác.
Hợp đồng là ký rồi, những bao giờ mới đưa chuyện hợp tác đi vào thực hiện thì vẫn còn là một ẩn số.
Có thể tưởng tượng ra, những tập đoàn này, nhất định sẽ tìm mọi cách trì hoãn việc hợp tác sau này lại.
Kết thúc bữa tiệc thì đêm đã khuya.
Biệt thự của Hoành Thiên Giai.
Sắc mặt Hòa Tiến vô cùng khó coi.
"Chủ tịch Hoành, điều tra ra chưa?" Hòa Tiến híp híp mắt, không hề nhìn chén trà mà Hoành Thiên Giai đẩy đến trước mặt mình.
Hòa Tiến muốn Hoành Thiên Giai thông qua phía hoàng gia để điều tra Giang Hải, nhưng, vết tích quá sạch sẽ khiến cho người ta phải rơi lệ.
Giang gia ở thành phố Giang Tư, mười mấy năm trước đã bị tiêu diệt rồi, Giang Hải là trẻ mồ côi, người duy nhất của Giang gia còn sống.
Nhưng, từ đó về sau, Giang Hải không có nơi ở cố định. Chỉ có thể điều tra ra có người âm thầm giúp đỡ, còn rốt cuộc là ai thì không thể tra ra được.
Năm năm trước, Giang Hải đột nhiên mất tích, từ đó anh làm cái gì, ở đâu, đều là một mảng trống rỗng.
Mấy tháng trước, Giang Hải đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là làm lái xe cho Cố Uyển Như, sau lại ở rể, tiếp đến, Uyển Như thành lập tập đoàn Uyển Như.
Tập đoàn Uyển Như là tiền của Cố Uyển Như sao? Có đánh chết họ cũng không tin. Nhưng, Giang Hải lấy từ đâu ra nhiều vốn đến thế.
5 năm mất tích này, đã trở thành một câu đố.
Còn nữa, những kỹ thuật mà tập đoàn Uyển Như nắm giữ kia, những cái hiện giờ được công bố, hầu như nước ngoài đều có, tập đoàn Uyển Như ngược lại có thể nghiên cứu được ra thành quả?
Không thể nào, nhất định là thông qua con đường phi pháp nào đó mới đạt được.
Hoành Thiên Giai đã điều tra Giang Hải không chỉ một lần, nhưng kết quả đều không khác biệt là bao.
Một mảnh trống rỗng.
Gì cũng không tra ra được.
Điều này, quá mức kỳ quái.
Giang Hải, là không xác định được. Hoành Thiên Giai nheo mắt lại.
Không tra được tin tức gì, anh ta cũng không thể nào khống chế được.
Hoành Thiên Giai vô cùng bất an, cho nên, Hoành Thiên Giai cũng rất ít khi động chạm trực tiếp với Giang Hải, chỉ là lợi dụng người khác đối địch với tập đoàn Uyển Như.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Hòa Tiến vô cùng bất mãn: "Chủ tịch Hoành, không phải là anh đang đùa tôi đấy chứ?"
Những tư liệu này, Hòa Tiến cũng tự mình điều tra được, thậm chí là hoài nghi, Hoành Thiên Giai với anh ta có phải là tìm cùng một người đi điều tra, đến câu chữ cũng chẳng thay đổi.
"Không quan tâm anh ta là ai, không cần biết anh ta có thân phận gì, tôi nhất định phải giết chết anh ta."
Đối với Giang Hải, Hoành Thiên Giai cực kỳ phẫn nộ, hận không thể khiến cho Giang Hải sống không bằng chết.
Nhưng, anh ta rất biết khống chế cảm xúc.
Đối với một người có địa vị mà nói, quản lý tốt cảm xúc là điều bắt buộc.
"Anh ta có thể có thân phận gì?" Hòa Tiến hỏi.
Hòa Tiến tất nhiên không tin tưởng Hoành Thiên Giai, có lẽ, Hoành Thiên Giai biết, nhưng lại không nói.
Hoành Thiên Giai lắc đầu: "Tôi có thể tra ra chỉ có nhiêu đây."
"Giang Hải này, chẳng lẽ có bối cảnh gì? Lại dám ngạo mạn như thế trước mặt tôi với anh."
Hoành Thiên Giai cười nhạt, nâng chén trà: "Một ngày Giang Hải chưa chết, tôi sẽ cảm thấy bất an, bởi vậy, anh ta nhất định phải chết."
"Bất kể anh ta có thân phận gì, hay là đằng sau có thế lực gì, cũng không cần quan tâm."
"Nếu như thật sự có bối cảnh, vậy thì anh ta càng phải chết."
Hòa Tiến nói: "Đúng vậy, ai sẽ vì một quân cờ chết mà động đến căn cơ chứ."
Hoành Thiên Giai cúi đầu, chần chừ không nói.
Hòa Tiến hỏi: "Chủ tịch Hoành, có phải anh có kế hoạch gì rồi không?"
Hoành Thiên Giai nói: "Tôi có thể có kế hoạch gì được chứ, nếu như có, có lẽ chỉ có cùng cậu Hòa đây cùng thực hiện mới thành sự được."
"Ồ?" Hòa Tiến cười lạnh: "Chủ tịch Hoành, tuy rằng nhà họ Hòa tôi ở phía bắc cũng coi như là tầm trung, nhưng, tại đất Hải Đông này, còn lâu mới bì được với năng lực của anh."
"Suy cho cùng, anh mới thực sự là ông chủ ở đây."
"Chuyện này, tôi không tiện ra tay." Hoành Thiên Giai nói: "Người tôi có thể yên tâm giao cho đi làm chuyện này, đều quá dễ khiến người khác để ý, dù thành sự hay bại sự, đều rất dễ bại lộ."
"Ý của anh là...." Ánh mắt Hòa Tiến chợt lóe lên tia sắc lạnh, hai tròng mắt âm lãnh bỗng nổi lên tia sáng kì dị: "Trực tiếp tìm người xử anh ta?"
"Nhưng mà, hai người bên cạnh tôi...."
"Hai vệ sĩ của anh?" Hoành Thiên Giai cười lạnh.
"Bọn họ, cũng chỉ phù hợp mở cửa xe cho anh, bọn họ có thể làm được gì chứ?"
"Một bảo vệ không chính thống, gọi một tiếng võ giả đã xem như là đề cao bọn họ rồi, ở phương Đông này, bọn họ là cái thá gì chứ?"
"Anh cũng biết đấy, Giang Hải này, có không ít cao thủ dưới trước, chỉ có điều đứng trước mặt cao thủ thật sự, bọn họ cũng chỉ là vật trang trí mà thôi."
Hòa Tiến gật đầu.
Thế giới này, rộng lớn biết bao.
Người có tài nhiều vô vàn.
Chú ý thấy sắc mặt Hòa Tiến biến đổi, Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa này, tôi nhớ có một người có quan hệ khá tốt với nhà họ Hòa, có danh hiệu mà làm cho người ta vừa nghe đến đã sợ mất mật, Quỷ!"
"Đúng vậy." Hòa Tiến cười ngạo nghễ.
Cái người được xưng là Quỷ này, năm đó nhà họ Hòa có ân với anh ta, bởi vậy, bao nhiêu năm nay, nhà họ Hòa có việc, Quỷ nhất định sẽ giúp.
Đương nhiên, vì để giữ gìn tốt quan hệ, nhà họ Hòa trước giờ không hề đối xử tệ với kẻ chuyên đoạt mạng người này.
Hoành Thiên Giai lại nói: "Theo tôi biết, Quỷ, ở ngay tại thành phố Giang Thanh."
Sửng sốt giây phút, Hòa Tiến khẽ nhíu mày. truyện đam mỹ
Hoành Thiên Giai, cmn đang tính toán lợi dụng mình đây mà.
Bày mưu tính kế, thậm chí ngay cả để ai ra tay cũng đều nghĩ xong cả rồi.
Hòa Tiến cười cười: "Tôi với Giang Hải cũng không tính là kẻ thù sống chết gì. Hôm nay bảo vệ của tôi bị đánh, đó là do bọn họ bản lĩnh không bằng người."
"Tôi thấy, chuyện này....ha ha, vẫn là lại nghĩ thêm đã."
Hoành Thiên Giai cười lớn, tuy rằng bị nhìn thấu, nhưng anh ta tự có lý do thoái thác.
"Cậu Hòa, có chuyện này cậu phải nghĩ cho kỹ. Tập đoàn Uyển Như, nếu như không có Giang Hải, vậy sẽ chỉ còn là một con cừu lớn mặc cho người đến xâu xé mà thôi."
"Nếu như Giang Hải chết, tập đoàn Uyển Như không phải là một miếng thịt mà cậu muốn cắt như thế nào đều được sao."
"Đến lúc đó, dự án kỹ thuật? Tất cả kỹ thuật chúng ta đều có thể cùng hưởng rồi."
Hòa Tiến cúi đầu, quả thật, Hoành Thiên Giai nói không hề sai, số tài sản của Tập đoàn Uyển Như không tính vào đâu, nhưng những kỹ thuật kia là độc nhất.
Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa, nói thật với cậu, tôi đã tìm qua Quỷ, nhưng anh ta không muốn làm ăn với tôi."
"Tiêu diệt Giang Hải, đối với cậu và tôi đều có chỗ tốt. Chỉ xem cậu Hòa đây có thấy chuyện này đáng hay không mà thôi."
Đáng giá không?
Đáng!
Nếu như nhà họ Hòa có được những kỹ thuật kia của tập đoàn Uyển Như, có thể tưởng tượng, sẽ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích.
Hiện giờ, thành phố Giang Tư nhỏ bé này vẫn chưa có nhiều người chú ý đến, nếu như những thế gia kia đều biết tập đoàn Uyển Như có thực lực lớn mạnh như vậy, người muốn phân chia tập đoàn Uyển Như sẽ càng nhiều.
Đến lúc đó, nhà họ Hòa có thể được đến một bát canh hay không còn chưa chắc.
Hòa Tiến yên lặng không nói, kỳ thực đã sớm dao động rồi.
Nếu như lần này mang được tất cả số kỹ thuật của tập đoàn Uyển Như, có thế thấy được, địa vị của anh ta ở nhà họ Hòa chắc chắn sẽ được nâng lên.
Sắc mặt Hòa Tiên thay đổi, Hoành Thiên Giai sớm đã nhìn thấu rồi.
Hoành Thiên Giai nói: "Cậu Hòa, xem ra cậu đã đồng ý rồi......"
"Phân chia thế nào?" Hòa Tiến trực tiếp hỏi.
Hoành Thiên Giai nói: "Tập đoàn Uyển Như là của tôi, kỹ thuật chúng ta cùng hưởng, thế nào?"
"Cái này......." Hòa Tiến biết, có thế lấy được nhiêu đó đã là không tồi rồi, dù sao thì đây cũng là nơi Hoành Thiên Giai cai quản, anh ta lấy phần hơn cũng là bình thường.
"Lần này mời Quỷ ra tay, tất cả yêu cầu, đều để tôi trả." Hoành Thiên Giai thản nhiên nói.
Hòa Tiến, híp mắt, cười mỉm: "Được, Tôi sẽ cho người liên hệ với Quỷ."
"Không cần đâu, tôi đoán là Quỷ đang trên đường đến rồi." Hoành Thiên Giai châm trà, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hòa Tiến.
Không lâu sau, một người trung niên nước da ngăm đen tới.
Vào đến phòng trà, đầu tiên là chào hỏi Hòa Tiến.
Người trung niên xấu xí này, chính là Quỷ trong truyền thuyết.
"Anh Quế! Mời ngồi." Hoành Thiên Giai hòa nhã chào hỏi.
Mọi người đều gọi anh ta là Quỷ, nhưng không ai biết tên thật của gã là Quế, Hoành Thiên Giai gọi là Anh Quế, cũng là thể hiện tôn kính với Quỷ.
"Người kia là ai?" Sắc mặt Quỷ không chút thay đổi, thờ ơ hỏi.
Hoành Thiên Giai và Hòa Tiến nhìn nhau cười, lập tức, lấy tư liệu ở trên bàn ra.
Quỷ nhận lấy, tập trung xem tư liệu.
Sau đó, hơi nhíu mày.
Nhưng, cũng chỉ là trong nháy mắt.
Chỉ là thay đổi trong giây lát, nhưng vẫn bị người rất giỏi quan sát sắc mặt như Hoành Thiên Giai nhìn thấy.
Lập tức, Hoành Thiên Giai hỏi: "Anh Quế, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
"Bao lâu?" Quỷ không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Càng nhanh càng tốt!" Hoành Thiên Giai khách sáo nói.
Quỷ nhìn về phía Hòa Tiến.
Hòa Tiến nói: "Anh Quế chú ý an toàn, anh ta có mấy cao thủ."
"Không sao, tôi làm xong chút chuyện đang dở tay, sớm nhất là ngày mai, sẽ mang người đến."
Nói xong, Quỷ xoay người rời đi, từ lúc đến tới lúc đi, ngoại trừ nhíu mày một chút, Quỷ không hề thay đổi sắc mặt, giống như thật sự bị quỷ nhập vậy.
Quỷ, rất không thích Hoành Thiên Giai, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự gian xảo.
Cho dù là Hòa Tiến, cậu thủ nhà họ Hòa, Quỷ cũng không thích.
Chẳng qua Hòa Tiến là người nhà họ Hòa, nhà họ Hòa có ân lớn với Quỷ, bởi vậy anh ta mới khách sáo một chút.
Còn về việc Quỷ nhíu mày một chút kia, đó là bởi vì Quỷ phát hiện, cái tên Giang Hải này, dường như đã nghe qua ở đâu đó.
Hơn nữa, còn có một loại càm giác rất quen thuộc.
Người có thể khiến cho Quỷ nhớ đến, trừ người chết ra, thì chính là nhân vật cấp cao. Giang Hải này, anh ta thực sự có chút ấn tượng.
Nhưng, đó cũng chỉ là cảm giác trong nháy mắt đó mà thôi.
Một người sắp biến thành người chết, không cần thiết phải quá mức để ý. Rất nhanh, suy nghĩ này đã bị gạt đi.
Vừa vặn, Giang Hải này đang ở thành phố Giang Thanh, cũng đỡ phải đi thành phố Giang Tư.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải với Cố Uyển Như tới bệnh viện.
Cố Thượng đang giúp Cố Hạo Dân đi vệ sinh, Cố Hạo Dân hiện giờ, rất khó tự lo liệu cho bản thân.
Trong phòng bệnh, tràn ngập một mùi khiến người khác phải buồn nôn.
Ung Tiểu Ni sợ để lỡ mất Cố Uyển Như, đã đến từ sớm.
Lúc này, cửa sổ mở rộng ra, cô ta đang đứng ở trước cửa sổ bịt mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.