Chương 145: Hoang mang
Park Janie
04/09/2021
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải vừa mới vận động trong vườn hoa trở lại đã thấy Cố Vân Lệ đi ra từ phòng bếp.
"Tiểu Giang, mau ngồi xuống ăn sáng đi." Cố Vân Lệ có vẻ bí mật nhìn vào phòng bếp.
Giang Hải cảm thấy kỳ lại, phòng bếp có gì vậy?
Một lúc sau Cố Uyển Như đi từ phòng bếp ra, còn bưng theo đồ ăn sáng.
"Vợ, em làm đấy à?" Giang Hải ngạc nhiên hỏi.
"Mơ đẹp đấy, là mẹ em làm." Cố Uyển Như còn đang giận, nhớ tới bàn tay to thô ráp sờ loạn của Giang Hải, mặt cô nóng lên.
"Hôm nay Uyển Như cũng phụ mẹ một tay, coi như hai chúng ta cùng làm."
Cố Vân Lệ cũng ngồi xuống, liếc nhìn con gái bảo một cái, phê bình: "Con đã bao lớn rồi cũng nên học nấu cơm đi. Một cô gái ngay cả cháo cũng không biết nấu sao coi được."
"Từ ngày mai trở đi con dậy sớm một chút, nấu bữa sáng cùng mẹ."
Nấu cùng? Giang Hải cảm thấy tám phần là cô sẽ dùng mắt để nấu.
"Con không muốn." Cố Uyển Như làm nũng mặc kệ mẹ nói gì.
"Mẹ nấu cơm ngon nhất, con chờ được ăn là được, ai bảo con có người mẹ tốt như vậy chứ."
"Không được." Cố Vân Lệ không quan tâm bộ dạng làm nũng này của cô, lạnh lùng nói: "Có thời gian con phải học thêm một chút, biết nhiều không hại thân. Ngay cả nấu cơm cũng không biết, sau này làm sao chăm sóc cho Tiểu Giang, rồi con của hai đứa nữa?"
"Mẹ..." Mặt của Cố Uyển Như đỏ bừng, cô với Giang Hải còn chưa phải vợ chồng thật sự, sao có thể có con chứ.
Nghĩ đến sinh con, Cố Uyển Như lại buồn rầu, đêm hôm qua có phải phản ứng của mình có chút quá đáng rồi chăng.
Nhìn mấy vết cào trên mặt Giang Hải cô cũng rất đau lòng.
Cố Vân Lệ nói: "Không được, chuyện này không cần nói nhiều, phải học."
"Ít nhất cũng phải biết nấu mấy món Tiểu Giang thích, học không được cũng phải học."
"Ngày mai không phải là cuối tuần sao? Con cũng không bận rộn công việc, dậy sớm một chút học nấu ăn với mẹ."
Giọng điệu của bà vô cùng kiên quyết, Cố Uyển Như chỉ có thể cắn môi không nói lời nào.
Trong lòng cô lại nghĩ, đây rốt cuộc là mẹ của ai vậy? Luôn bênh vực Giang Hải còn chưa tính, sao còn bắt mình hầu hạ anh ấy chứ.
Cô quay đầu lại nhìn Giang Hải, anh đang cố nén ý cười, vẻ mặt như tiểu nhân đắc chí rất gợi đòn.
Cô hừ một tiếng, cười đến bỉ ổi như vậy, rất đáng bị cào vào mặt. Vừa rồi cô còn có chút thương cảm, nháy mắt đã chuyển sang ghét bỏ.
Giang Hải vô cùng đắc ý.
Xem ra sách lược lấy lòng mẹ vợ này không chỉ là thành công, mà còn là vô cùng thắng lợi.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, học nấu ăn cũng tốt, sau này cha với mẹ con lớn tuổi rồi, con cũng không thể luôn ăn bên ngoài, đúng không? Trong nhà sao có thể không có ai biết nấu cơm được?"
Cố Uyển Như không lên tiếng, Lôi Nhân Hào nói rất có lý.
Cố Uyển Như nghĩ mình học là vì hiếu thuận cha mẹ, không phải vì tên đầu heo Giang Hải này.
Đúng vậy, vì hiếu thuận cha mẹ, chỉ như vậy mà thôi.
"Ấy, Tiểu Giang, mặt của con bị làm sao vậy?" Cố Vân Lệ phát hiện vết cào trên mặt Giang Hải.
Không hề dài, nhưng có chảy máu, có lẽ đã sắp kết vảy.
Giang Hải bụm mặt, ra vẻ sợ hãi nhìn Cố Uyển Như.
"Không sao cả, mẹ, con không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ."
Bị ngã mà mặt tiếp đất? Lại nói sao tại bị ngã? Giang Hải lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn ngã cắm đầu xuống đất?
Ai mà tin lý do này.
Nhất là ánh mắt của Giang Hải, rõ ràng là đang nói do Cố Uyển Như làm, nhưng mà trong lòng bé có nỗi khổ, bé không dám nói.
"Uyển Như." Cố Vân Lệ vỗ bàn: "Con làm cái gì vậy? Sao lại cào mặt của nó."
"Con làm gì đâu?" Cố Uyển Như còn đang mờ mịt, sao cô có cảm giác mình là con dâu vừa được cưới về nhà bị nhà chồng ghét bỏ vậy.
Giang Hải có thể tìm lý do nào đáng tin một chút hay không.
Không đúng, Giang Hải đáng ghét, Giang Hải xấu xa chắc chắn đang cố ý.
"Con giải thích rõ ràng cho mẹ, sao mặt của Tiểu Giang lại thành ra như vậy?"
Cố Vân Lệ nói: "Như vậy sẽ để lại sẹo mất."
Cố Uyển Như cắn môi, nói thầm: "Trên người anh ấy còn nhiều sẹo hơn."
"Con còn cãi nữa." Cố Vân Lệ thật sự bị chọc tức, Giang Hải có chỗ nào không tốt rồi? Ai cũng phải có chút tật xấu, sao có thể cào mặt chồng mình thành như vậy chứ.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, con như vậy cũng hơi quá đáng rồi."
"Dù sao các con cũng là vợ chồng, có mâu thuẫn gì, cũng không thể cào trên mặt chồng con như vậy."
"Này, lão già kia, ông nói bậy bạ gì đó? Ông nói thế là có thể cào chỗ khác sao?"
"Đúng đúng đúng, có sao cũng không thể cào người khác, xem mẹ con tức giận đến mức nào rồi." Lôi Nhân Hào vội vàng rụt rụt cổ.
Giang Hải vẫn luôn bày ra vẻ mặt vừa đáng ghét vừa oan ức, để chọc tức Cố Uyển Như.
Nhưng cô cũng không thể giải thích được, sao có thể nói ra chuyện Giang Hải sờ mó mình được đây?
Nếu nói ra Cố Vân Lệ còn cảm thấy kỳ lạ, đã là vợ chồng, sờ vài cái thì có làm sao?
Làm sao vậy?
Cơm nước xong, trên đường đến công ty, Cố Uyển Như vẫn luôn lạnh mặt, xem ra cô thật tức giận rồi.
Giang Hải không dám thở mạnh, nhưng trong lòng lại tưởng tượng đến việc được ăn cơm do Cố Uyển Như nấu sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Tới công ty lại gặp Tuệ Thái đang ở công ty, anh hỏi thì mới biết được, Cố Uyển Như không đành lòng nhìn cô bé bán hoa trên đường nên để cô bé đến thực tập ở công ty.
Nhưng mà thực tập như thế nào? Chẳng qua là tìm một người đến nói chuyện phiếm với Cố Uyển Như.
Đến giữa trưa, Giang Hải cũng không nói được mấy câu với Cố Uyển Như, lại thường thường nghe tiếng nói cười khanh khách của hai chị em bọn họ.
Mà Giang Hải lại không cơ hội nói chuyện với Cố Uyển Như.
Tuệ Thái trộm nhìn Giang Hải sau đó nói nhỏ: "Chị, chị cãi nhau với anh rể à?"
"Không có." Cảm xúc của Cố Uyển Như luôn hiện hết ở trên mặt, nói dối cũng không được.
"Em có thể hỏi chị chuyện này không?" Tuệ Thái hỏi.
"Có chuyện gì, hỏi đi." Cố Uyển Như tìm kiếm tài liệu.
"Em nghe người trong công ty nói, anh rể đang ở rể nhà chị, là thật hay giả vậy?" Tuệ Thái rất tò mò, hoàn toàn không chú ý đến đây là chuyện không nên hỏi.
Cố Uyển Như nói: "Anh ấy đúng là đang ở rể."
"Thật sao?" Tuệ Thái che miệng, cảm thấy khó tin.
"Một nhân vật tầm cỡ như anh rể sao có thể đi ở rể chứ?"
"Em nghe nói tài chính khởi động của tập đoàn Uyển Như đều do anh rể chi, là thật hay giả vậy chị?"
Việc này khẳng định là thật, Cố Uyển Như cũng biết, Giang Hải thật sự rất giàu, lúc chi tiền khởi động cho tập đoàn Uyển Như anh không hề chớp mắt một cái, còn đặt toàn bộ trên danh nghĩa của cô.
Giang Hải thật sự đối xử với cô rất tốt, cũng rất tin tưởng cô.
Lúc ban đầu, Cố Uyển Như còn muốn cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền cho công ty một chút, báo đáp Giang Hải.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ở trong lòng Cố Uyển Như tập đoàn Uyển Như chính là sản nghiệp của cô.
Không, đây là tài sản chung của cô và Giang Hải, trên tâm lý cô đã hoàn toàn chấp nhận Giang Hải là chồng của mình rồi.
"Anh rể, thật sự quá ưu tú." Tuệ Thái không thể không cảm thán.
Cố Uyển Như ừ một tiếng, không biết rốt cuộc tên khốn Giang Hải này có bao nhiêu tiền đây.
Ngay sau đó cô hừ một tiếng, đã sắp kết hôn rồi, tài sản trong gia đình chẳng phải nên để cho nữ chủ nhà quản lý sao?
Vậy nếu Tuệ Thái biết trong chiếc thẻ đen của Giang Hải có bao nhiêu tiền, sợ là sẽ kinh ngạc đến lên huyết áp.
Ưu tú?
Giang Hải thật sự rất ưu tú.
Có tiền chính là một mặt, anh còn có thể đánh nhau. Cố Uyển Như chưa bao giờ thấy Giang Hải đánh thua ai.
Còn có, tựa như Giang Hải... chỉ đánh nhau vì cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Uyển Như lại thấy ấm áp.
Nghĩ vậy, thật sự Giang Hải không có chỗ nào để chê, đối với cô rất tốt, vô cùng sủng ái cô.
"Anh rể là một người đàn ông lợi hại như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh ấy."
"Chị, chị thật hạnh phúc."
Cố Uyển Như nói: "Em mới bao nhiêu tuổi, có hiểu hạnh phúc là cái gì không, em đó, còn nhỏ mà đã ranh ma..."
Tuệ Thái không chịu thua, ưỡn ngực nói: "Ai nói em nhỏ, em cảm thấy em còn lớn hơn chị nữa."
Cố Uyển Như: "..."
Đây là đang muốn ăn đòn à, vì sao? Vì sao mình lại nhỏ hơn nó chứ?
Cố Uyển Như ngay lập tức nhìn về phía Tuệ Thái.
Theo như lời nói của Tuệ Thái, cô có thể nghe ra được cô nhóc này hơi thích Giang Hải.
"Này, anh ấy là anh rể của em đó." Cô không thể không nhắc nhở một câu.
"Anh rể thì làm sao vậy? Chẳng lẽ không cho người ta thích sao?" Tuệ Thái vô cùng thoải mái.
"Con nhóc kia." Cố Uyển Như nói: "Anh ấy là chồng của chị, sao em có thể thích chứ?"
Tuệ Thái vui cười: "Chị, chị có biết trong công ty có bao nhiêu người thích anh rể không?"
"Ai lại thích anh ấy chứ, cũng chỉ có mình em ngốc mới thích." Cố Uyển Như hừ lạnh.
Tuệ Thái vươn hai bàn tay ra, lẩm nhẩm: "Ít nhất cũng phải hai ba mươi người."
"Hả?"
Cố Uyển Như vừa nghe xong nhất thời có chút luống cuống.
Giống như đồ của mình đột nhiên sắp bị đoạt đi vậy.
"Anh rể rất ngầu, mang theo loại khí chất cao ngạo xem nhẹ hết thảy, giống như chuyện mà anh ấy muốn làm thì không ai có thể làm khó anh ấy được."
"Hơn nữa mọi người trong công ty còn nói, anh rể là một người siêu cưng chiều vợ, trong tập đoàn Uyển Như không ai dám đắc tội chị, bởi vì chỉ cần chị tức giận, anh rể sẽ nổi điên lên vì chị."
Thật sự sẽ nổi điên, chuyện chặt tay chặt chân người khác, Giang Hải đã làm không phải một hai lần.
Cố Uyển Như thực sự chút nóng nảy, bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Nữ nhân viên xinh đẹp tài giỏi trong tập đoàn Uyển Như không ít, Cố Uyển Như còn cảm thấy kỳ lạ vì sao những người này đều trang điểm xinh đẹp như vậy, không phải là...
Cô càng nghĩ càng luống cuống, không phải bọn họ đang muốn thu hút sự chú ý của Giang Hải đấy chứ?
Lúc trước Cố Uyển Như còn lo lắng Giang Hải sẽ bị Lan Kiều cướp đi.
Có thể nhìn ra được chỉ cần Giang Hải muốn, Lan Kiều sẽ không từ chối, vì 2 người từng đính hôn.
Nhưng Giang Hải không lựa chọn như vậy nên cô cũng dần không còn lo lắng nữa.
Nhưng dù Lan Kiều có xinh đẹp đến mức nào thì cũng chỉ là một người, mà trong công ty lại có nhiều nhân viên nữ như vậy, Cố Uyển Như cảm thấy mình đang đối mặt với tình địch mạnh hơn rất nhiều.
"Chị, chị căng thẳng à?" Tuệ Thái cười hỏi.
"Chị căng thẳng làm gì chứ." Cố Uyển Như ra vẻ thoải mái: "Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là con rể tự mình tìm tới cửa, chị không thích, để cho người ta cướp đi cũng tốt, miễn cho mỗi ngày làm phiền chị."
"Chị nói thật à?" Tuệ Thái hỏi.
"Đương nhiên là thật."
"Vậy..." Kia Tuệ Thái đặt một ngón tay ở bên miệng, ánh mắt láo liên: "Nếu đã như vậy, chị cũng sẽ không phản đối em thích anh rể phải không?"
"Không được, em không thể thích anh ấy." Vừa rồi còn cứng miệng, hiện tại Cố Uyển Như lập tức không giả vờ nữa.
Một lúc sau Tuệ Thái bĩu môi: "Vừa rồi chị còn nói không thích, còn nói anh rể làm phiền chị, còn nói bị cướp đi thì tốt mà."
"Nhưng mà bọn chị kết hôn rồi, anh ấy là chồng của chị."
Cố Uyển Như nghiêm mặt nói: "Hiện tại là chồng của chỉ, sao em có thể thích một người đàn ông đã có vợ chứ."
"Con nhóc kia, đó là anh rể của em, sau này không được nghĩ như vậy."
Tuệ Thái cười khanh khách, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa: "Chị, em chỉ đùa với chị thôi mà, xem chị căng thẳng kìa."
"Hừ, rõ ràng là trong lòng thích muốn chết, còn căng thẳng như vậy, ngoài miệng còn nói không thích."
"Tiểu Giang, mau ngồi xuống ăn sáng đi." Cố Vân Lệ có vẻ bí mật nhìn vào phòng bếp.
Giang Hải cảm thấy kỳ lại, phòng bếp có gì vậy?
Một lúc sau Cố Uyển Như đi từ phòng bếp ra, còn bưng theo đồ ăn sáng.
"Vợ, em làm đấy à?" Giang Hải ngạc nhiên hỏi.
"Mơ đẹp đấy, là mẹ em làm." Cố Uyển Như còn đang giận, nhớ tới bàn tay to thô ráp sờ loạn của Giang Hải, mặt cô nóng lên.
"Hôm nay Uyển Như cũng phụ mẹ một tay, coi như hai chúng ta cùng làm."
Cố Vân Lệ cũng ngồi xuống, liếc nhìn con gái bảo một cái, phê bình: "Con đã bao lớn rồi cũng nên học nấu cơm đi. Một cô gái ngay cả cháo cũng không biết nấu sao coi được."
"Từ ngày mai trở đi con dậy sớm một chút, nấu bữa sáng cùng mẹ."
Nấu cùng? Giang Hải cảm thấy tám phần là cô sẽ dùng mắt để nấu.
"Con không muốn." Cố Uyển Như làm nũng mặc kệ mẹ nói gì.
"Mẹ nấu cơm ngon nhất, con chờ được ăn là được, ai bảo con có người mẹ tốt như vậy chứ."
"Không được." Cố Vân Lệ không quan tâm bộ dạng làm nũng này của cô, lạnh lùng nói: "Có thời gian con phải học thêm một chút, biết nhiều không hại thân. Ngay cả nấu cơm cũng không biết, sau này làm sao chăm sóc cho Tiểu Giang, rồi con của hai đứa nữa?"
"Mẹ..." Mặt của Cố Uyển Như đỏ bừng, cô với Giang Hải còn chưa phải vợ chồng thật sự, sao có thể có con chứ.
Nghĩ đến sinh con, Cố Uyển Như lại buồn rầu, đêm hôm qua có phải phản ứng của mình có chút quá đáng rồi chăng.
Nhìn mấy vết cào trên mặt Giang Hải cô cũng rất đau lòng.
Cố Vân Lệ nói: "Không được, chuyện này không cần nói nhiều, phải học."
"Ít nhất cũng phải biết nấu mấy món Tiểu Giang thích, học không được cũng phải học."
"Ngày mai không phải là cuối tuần sao? Con cũng không bận rộn công việc, dậy sớm một chút học nấu ăn với mẹ."
Giọng điệu của bà vô cùng kiên quyết, Cố Uyển Như chỉ có thể cắn môi không nói lời nào.
Trong lòng cô lại nghĩ, đây rốt cuộc là mẹ của ai vậy? Luôn bênh vực Giang Hải còn chưa tính, sao còn bắt mình hầu hạ anh ấy chứ.
Cô quay đầu lại nhìn Giang Hải, anh đang cố nén ý cười, vẻ mặt như tiểu nhân đắc chí rất gợi đòn.
Cô hừ một tiếng, cười đến bỉ ổi như vậy, rất đáng bị cào vào mặt. Vừa rồi cô còn có chút thương cảm, nháy mắt đã chuyển sang ghét bỏ.
Giang Hải vô cùng đắc ý.
Xem ra sách lược lấy lòng mẹ vợ này không chỉ là thành công, mà còn là vô cùng thắng lợi.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, học nấu ăn cũng tốt, sau này cha với mẹ con lớn tuổi rồi, con cũng không thể luôn ăn bên ngoài, đúng không? Trong nhà sao có thể không có ai biết nấu cơm được?"
Cố Uyển Như không lên tiếng, Lôi Nhân Hào nói rất có lý.
Cố Uyển Như nghĩ mình học là vì hiếu thuận cha mẹ, không phải vì tên đầu heo Giang Hải này.
Đúng vậy, vì hiếu thuận cha mẹ, chỉ như vậy mà thôi.
"Ấy, Tiểu Giang, mặt của con bị làm sao vậy?" Cố Vân Lệ phát hiện vết cào trên mặt Giang Hải.
Không hề dài, nhưng có chảy máu, có lẽ đã sắp kết vảy.
Giang Hải bụm mặt, ra vẻ sợ hãi nhìn Cố Uyển Như.
"Không sao cả, mẹ, con không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ."
Bị ngã mà mặt tiếp đất? Lại nói sao tại bị ngã? Giang Hải lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn ngã cắm đầu xuống đất?
Ai mà tin lý do này.
Nhất là ánh mắt của Giang Hải, rõ ràng là đang nói do Cố Uyển Như làm, nhưng mà trong lòng bé có nỗi khổ, bé không dám nói.
"Uyển Như." Cố Vân Lệ vỗ bàn: "Con làm cái gì vậy? Sao lại cào mặt của nó."
"Con làm gì đâu?" Cố Uyển Như còn đang mờ mịt, sao cô có cảm giác mình là con dâu vừa được cưới về nhà bị nhà chồng ghét bỏ vậy.
Giang Hải có thể tìm lý do nào đáng tin một chút hay không.
Không đúng, Giang Hải đáng ghét, Giang Hải xấu xa chắc chắn đang cố ý.
"Con giải thích rõ ràng cho mẹ, sao mặt của Tiểu Giang lại thành ra như vậy?"
Cố Vân Lệ nói: "Như vậy sẽ để lại sẹo mất."
Cố Uyển Như cắn môi, nói thầm: "Trên người anh ấy còn nhiều sẹo hơn."
"Con còn cãi nữa." Cố Vân Lệ thật sự bị chọc tức, Giang Hải có chỗ nào không tốt rồi? Ai cũng phải có chút tật xấu, sao có thể cào mặt chồng mình thành như vậy chứ.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, con như vậy cũng hơi quá đáng rồi."
"Dù sao các con cũng là vợ chồng, có mâu thuẫn gì, cũng không thể cào trên mặt chồng con như vậy."
"Này, lão già kia, ông nói bậy bạ gì đó? Ông nói thế là có thể cào chỗ khác sao?"
"Đúng đúng đúng, có sao cũng không thể cào người khác, xem mẹ con tức giận đến mức nào rồi." Lôi Nhân Hào vội vàng rụt rụt cổ.
Giang Hải vẫn luôn bày ra vẻ mặt vừa đáng ghét vừa oan ức, để chọc tức Cố Uyển Như.
Nhưng cô cũng không thể giải thích được, sao có thể nói ra chuyện Giang Hải sờ mó mình được đây?
Nếu nói ra Cố Vân Lệ còn cảm thấy kỳ lạ, đã là vợ chồng, sờ vài cái thì có làm sao?
Làm sao vậy?
Cơm nước xong, trên đường đến công ty, Cố Uyển Như vẫn luôn lạnh mặt, xem ra cô thật tức giận rồi.
Giang Hải không dám thở mạnh, nhưng trong lòng lại tưởng tượng đến việc được ăn cơm do Cố Uyển Như nấu sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Tới công ty lại gặp Tuệ Thái đang ở công ty, anh hỏi thì mới biết được, Cố Uyển Như không đành lòng nhìn cô bé bán hoa trên đường nên để cô bé đến thực tập ở công ty.
Nhưng mà thực tập như thế nào? Chẳng qua là tìm một người đến nói chuyện phiếm với Cố Uyển Như.
Đến giữa trưa, Giang Hải cũng không nói được mấy câu với Cố Uyển Như, lại thường thường nghe tiếng nói cười khanh khách của hai chị em bọn họ.
Mà Giang Hải lại không cơ hội nói chuyện với Cố Uyển Như.
Tuệ Thái trộm nhìn Giang Hải sau đó nói nhỏ: "Chị, chị cãi nhau với anh rể à?"
"Không có." Cảm xúc của Cố Uyển Như luôn hiện hết ở trên mặt, nói dối cũng không được.
"Em có thể hỏi chị chuyện này không?" Tuệ Thái hỏi.
"Có chuyện gì, hỏi đi." Cố Uyển Như tìm kiếm tài liệu.
"Em nghe người trong công ty nói, anh rể đang ở rể nhà chị, là thật hay giả vậy?" Tuệ Thái rất tò mò, hoàn toàn không chú ý đến đây là chuyện không nên hỏi.
Cố Uyển Như nói: "Anh ấy đúng là đang ở rể."
"Thật sao?" Tuệ Thái che miệng, cảm thấy khó tin.
"Một nhân vật tầm cỡ như anh rể sao có thể đi ở rể chứ?"
"Em nghe nói tài chính khởi động của tập đoàn Uyển Như đều do anh rể chi, là thật hay giả vậy chị?"
Việc này khẳng định là thật, Cố Uyển Như cũng biết, Giang Hải thật sự rất giàu, lúc chi tiền khởi động cho tập đoàn Uyển Như anh không hề chớp mắt một cái, còn đặt toàn bộ trên danh nghĩa của cô.
Giang Hải thật sự đối xử với cô rất tốt, cũng rất tin tưởng cô.
Lúc ban đầu, Cố Uyển Như còn muốn cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền cho công ty một chút, báo đáp Giang Hải.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ở trong lòng Cố Uyển Như tập đoàn Uyển Như chính là sản nghiệp của cô.
Không, đây là tài sản chung của cô và Giang Hải, trên tâm lý cô đã hoàn toàn chấp nhận Giang Hải là chồng của mình rồi.
"Anh rể, thật sự quá ưu tú." Tuệ Thái không thể không cảm thán.
Cố Uyển Như ừ một tiếng, không biết rốt cuộc tên khốn Giang Hải này có bao nhiêu tiền đây.
Ngay sau đó cô hừ một tiếng, đã sắp kết hôn rồi, tài sản trong gia đình chẳng phải nên để cho nữ chủ nhà quản lý sao?
Vậy nếu Tuệ Thái biết trong chiếc thẻ đen của Giang Hải có bao nhiêu tiền, sợ là sẽ kinh ngạc đến lên huyết áp.
Ưu tú?
Giang Hải thật sự rất ưu tú.
Có tiền chính là một mặt, anh còn có thể đánh nhau. Cố Uyển Như chưa bao giờ thấy Giang Hải đánh thua ai.
Còn có, tựa như Giang Hải... chỉ đánh nhau vì cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Cố Uyển Như lại thấy ấm áp.
Nghĩ vậy, thật sự Giang Hải không có chỗ nào để chê, đối với cô rất tốt, vô cùng sủng ái cô.
"Anh rể là một người đàn ông lợi hại như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh ấy."
"Chị, chị thật hạnh phúc."
Cố Uyển Như nói: "Em mới bao nhiêu tuổi, có hiểu hạnh phúc là cái gì không, em đó, còn nhỏ mà đã ranh ma..."
Tuệ Thái không chịu thua, ưỡn ngực nói: "Ai nói em nhỏ, em cảm thấy em còn lớn hơn chị nữa."
Cố Uyển Như: "..."
Đây là đang muốn ăn đòn à, vì sao? Vì sao mình lại nhỏ hơn nó chứ?
Cố Uyển Như ngay lập tức nhìn về phía Tuệ Thái.
Theo như lời nói của Tuệ Thái, cô có thể nghe ra được cô nhóc này hơi thích Giang Hải.
"Này, anh ấy là anh rể của em đó." Cô không thể không nhắc nhở một câu.
"Anh rể thì làm sao vậy? Chẳng lẽ không cho người ta thích sao?" Tuệ Thái vô cùng thoải mái.
"Con nhóc kia." Cố Uyển Như nói: "Anh ấy là chồng của chị, sao em có thể thích chứ?"
Tuệ Thái vui cười: "Chị, chị có biết trong công ty có bao nhiêu người thích anh rể không?"
"Ai lại thích anh ấy chứ, cũng chỉ có mình em ngốc mới thích." Cố Uyển Như hừ lạnh.
Tuệ Thái vươn hai bàn tay ra, lẩm nhẩm: "Ít nhất cũng phải hai ba mươi người."
"Hả?"
Cố Uyển Như vừa nghe xong nhất thời có chút luống cuống.
Giống như đồ của mình đột nhiên sắp bị đoạt đi vậy.
"Anh rể rất ngầu, mang theo loại khí chất cao ngạo xem nhẹ hết thảy, giống như chuyện mà anh ấy muốn làm thì không ai có thể làm khó anh ấy được."
"Hơn nữa mọi người trong công ty còn nói, anh rể là một người siêu cưng chiều vợ, trong tập đoàn Uyển Như không ai dám đắc tội chị, bởi vì chỉ cần chị tức giận, anh rể sẽ nổi điên lên vì chị."
Thật sự sẽ nổi điên, chuyện chặt tay chặt chân người khác, Giang Hải đã làm không phải một hai lần.
Cố Uyển Như thực sự chút nóng nảy, bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Nữ nhân viên xinh đẹp tài giỏi trong tập đoàn Uyển Như không ít, Cố Uyển Như còn cảm thấy kỳ lạ vì sao những người này đều trang điểm xinh đẹp như vậy, không phải là...
Cô càng nghĩ càng luống cuống, không phải bọn họ đang muốn thu hút sự chú ý của Giang Hải đấy chứ?
Lúc trước Cố Uyển Như còn lo lắng Giang Hải sẽ bị Lan Kiều cướp đi.
Có thể nhìn ra được chỉ cần Giang Hải muốn, Lan Kiều sẽ không từ chối, vì 2 người từng đính hôn.
Nhưng Giang Hải không lựa chọn như vậy nên cô cũng dần không còn lo lắng nữa.
Nhưng dù Lan Kiều có xinh đẹp đến mức nào thì cũng chỉ là một người, mà trong công ty lại có nhiều nhân viên nữ như vậy, Cố Uyển Như cảm thấy mình đang đối mặt với tình địch mạnh hơn rất nhiều.
"Chị, chị căng thẳng à?" Tuệ Thái cười hỏi.
"Chị căng thẳng làm gì chứ." Cố Uyển Như ra vẻ thoải mái: "Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là con rể tự mình tìm tới cửa, chị không thích, để cho người ta cướp đi cũng tốt, miễn cho mỗi ngày làm phiền chị."
"Chị nói thật à?" Tuệ Thái hỏi.
"Đương nhiên là thật."
"Vậy..." Kia Tuệ Thái đặt một ngón tay ở bên miệng, ánh mắt láo liên: "Nếu đã như vậy, chị cũng sẽ không phản đối em thích anh rể phải không?"
"Không được, em không thể thích anh ấy." Vừa rồi còn cứng miệng, hiện tại Cố Uyển Như lập tức không giả vờ nữa.
Một lúc sau Tuệ Thái bĩu môi: "Vừa rồi chị còn nói không thích, còn nói anh rể làm phiền chị, còn nói bị cướp đi thì tốt mà."
"Nhưng mà bọn chị kết hôn rồi, anh ấy là chồng của chị."
Cố Uyển Như nghiêm mặt nói: "Hiện tại là chồng của chỉ, sao em có thể thích một người đàn ông đã có vợ chứ."
"Con nhóc kia, đó là anh rể của em, sau này không được nghĩ như vậy."
Tuệ Thái cười khanh khách, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa: "Chị, em chỉ đùa với chị thôi mà, xem chị căng thẳng kìa."
"Hừ, rõ ràng là trong lòng thích muốn chết, còn căng thẳng như vậy, ngoài miệng còn nói không thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.