Chương 337: Lại là Linh Ngụy
Park Janie
17/06/2023
David chán nản ngồi xuống, mặt vàng như đất, ông ta không thể không đồng ý.
Bị uy hiếp và làm nhục như vậy, khiến cho hô hấp của David cũng suýt chút nữa ngưng lại. Đường đường là một giáo hoàng của Tòa Thánh, lại bị một gã thanh niên đến từ Phương Đông ép cho không thở nổi.
Thể diện cùng với uy tín Tòa Thánh rơi đầy đất.
Nhưng!
Cho dù không phải là bị những người khác thúc ép, vì cân nhắc lợi ích của Tòa Thánh, ông ta cũng phải đồng ý.
“Đã hết giờ...”
“Tôi đồng ý.” Một giây cuối cùng, David chậm rãi nâng mí mắt lên.
Ông ta thua, thua triệt để.
Không phải người thanh niên trước mắt này quá mạnh mẽ, mà là trong tay Giang Hải có quá nhiều con át chủ bài.
Giang Hải có thể tìm được vùng đất Lập Thĩ, Giang Hải dùng tấm đá chứa kinh Cựu Ước để đổi chác với người Lập Dị, Giang Hải có biện pháp để chữa lời nguyền cho người Lập Dị, anh còn biết tung tích nơi cất dấu vương miện của Rudolph.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, Giang Hải giống như một thần linh vậy, biết được toàn bộ bí mật của thiên hạ.
Nhún vai một cái, Giang Hải quay người lại ngồi xuống.
Mặt mỉm cười, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Athena xinh đẹp, chẳng lẽ cô không muốn tới ngồi ở bên cạnh tôi sao? Tôi bị vẻ quyến rũ của cô mê hoặc rồi.”
“Phillips, chẳng lẽ ông không muốn nói vào chuyện chính luôn sao? Ông cứ đứng như vậy, tôi lại cảm thấy mình có chút vô lễ.”
Bầu không khí rất là quỷ dị.
Trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ khó hiểu.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Giang Hải, một lần nữa làm thay đổi cách nhìn của bọn họ với con người này.
Luồn tay vào trong ngực, Giang Hải rút ra một tấm bản đồ, là bản đồ thế giới.
Trên bản đồ, có đánh dấu một phạm vi vô cùng lớn.
“Nếu mọi người đều cho rằng, Đế Vương là đại biểu cho Phương Đông, như vậy chỗ này, có tính là phạm vi do tôi quản lý hay không?”
Giang Hải đơn giản là vẽ ra một vòng tròn, ngoài Phương Đông ra, bên trong còn có mấy chục quốc gia, cả Hàn Quốc cũng ở bên trong đó.
Những chỗ này, đều có thế lực của Đế Vương thâm nhập vào.
Hội nghị lần này, Giang Hải chính là muốn hoàn toàn khống chế những khu vực này ở trong tay.
Cái gọi là khống chế đó là, đuổi tất cả những đối thủ cạnh tranh ra ngoài, quyền lên tiếng ở thế giới thế giới ngầm, chỉ còn lại một mình Đế Vương.
Giang Hải chính là muốn làm vị vua trong bóng tối của toàn bộ khu vực này.
Không ai không hiểu ý của Giang Hải, nhưng lần này, mọi người cũng đã thông minh hơn, không ai dám mở lời trước.
Bọn họ sợ, sợ cái gã Giang Hải hỉ nộ bất thường này đột nhiên tìm ra tật xấu của mình, một lần nữa lại làm ra cái tiết mục nhấc mông rời đi uy hiếp bọn họ.
Quét mắt nhìn một vòng, Giang Hải khẽ cau mày: “Nếu tôi nhận lấy phạm vi lớn này, có phải đã ảnh hưởng tới lợi ích của mọi người không?”
Linh Ngụy hội, tên gọi mang ý nghĩa là duy trì hòa bình.
Nhưng trên thực tế, là duy trì lợi ích của mấy đại thế lực, chỉ cần những người đang ngồi ở đây hòa bình, thế giới này cũng sẽ không nổi lên sóng gió gì.
Vẫn như cũ không một ai lên tiếng, sắc mặt Giang Hải dần dần trầm xuống.
Trong căn phòng nhỏ phía sau tấm ván, Wilder vốn rất sợ ánh sáng lúc này cũng lên tiếng: “Chúng tôi không có ý kiến gì.”
So sánh với sinh tử tồn vong của cả gia tộc, lợi ích của bọn họ ở Phương Đông không đáng kể gì.
Cái mà người Lập Dị lo lắng là Giang Hải lúc nào sẽ lấy đi vùng đất Lập Thĩ của bọn họ.
Giang Hải mỉm cười hài lòng: “Các người thì sao?”
“Không có ý kiến...”
“Không có ý kiến...”
Tất cả mọi người cùng một vẻ mặt như vậy.
Chỉ có Phillips sắc mặt có chút do dự, không phải là gia tộc Hardy có lợi ích gì khó bỏ ở Phương Đông, chẳng qua là ông ta đang muốn biết tung tích của vương miện Rudolph mà thôi.
Muốn để cho Giang Hải mở miệng, không bỏ ra cái giá khiến mình đau lòng là tuyệt không thể nào.
“Anh Giang...”
“Vương miện của Rudolph...”
Thái độ Giang Hải lập tức trở nên lãnh đạm, trơ tráo cười mà không nói: “Ông Phillips, chúng ta bây giờ đang bàn tới phạm vi thế lực, những chuyện riêng giữa chúng ta không nên nói ở đây, tránh chậm trễ thời gian của mọi người.”
Cùng một món ăn, nhưng Giang Hải muốn ăn của gia tộc Hardy mười năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Chỉ cần gia tộc Hardy không thật sự có được vương miện, thì tuyệt đối không dám làm chuyện gì bất lợi đối với Giang Hải.
“Ông Phillips, tôi phân chia như vậy, ông có ý kiến gì khác hay không?”
Phillips lúc này chỉ có thể đồng ý, trong lòng hận Giang Hải đến tận xương tủy, hận không thể lập tức nhào tới cắn chết Giang Hải.
“Nếu mọi người cũng không có ý kiến gì khác, như vậy từ giờ tất cả những giao dịch ở khu vực này, đều phải thông qua Đế Vương.”
Những lời này nói ra, tự nhiên không có ai lên tiếng phản đối, nhưng cũng không có ai bày tỏ ý kiến tán đồng.
Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi ở đây, đúng ra mà nói, đều đã bị Giang Hải nắm thóp rồi.
“Không được Đế Vương cho phép, các người tuyệt đối không thể bước vào khu vực này nửa bước.”
“Điều này, có vấn đề gì không?”
Giang Hải khẽ mỉm cười, hành lễ rất lịch sự với mọi người.
Chuyện mà Giang Hải muốn đã nói xong rồi, những người khác còn có cái gì cần nói cũng không liên qua gì với Giang Hải nữa.
Không muốn nghe, cũng không muốn có ý kiến gì, liền cáo từ rời đi.
“A… không, Anh Giang...”
Athena gấp gáp, chặn trước mặt Giang Hải.
Những người khác cũng đồng thời trở nên căng thẳng.
Cái mà Giang Hải muốn, bọn họ đều đồng ý rồi. Nhưng cái mà bọn họ mong muốn, Giang Hải lại không tỏ thái độ gì.
“Anh lúc này không thể rời đi.”
Giang Hải khẽ mỉm cười: “Tại sao không thể đi, tôi không có chút hứng thú nào đối với vấn đề của các người.”
“Anh Giang, tôi muốn xin anh chỉ cho chúng tôi phương pháp giải trừ lời nguyền của hắc ám.”
Giang Hải mỉm cười, đùa cợt khẽ nâng cằm của Athena, bốn mắt nhìn nhau: “Tôi nói rồi, chuyện này không có liên quan gì với Linh Ngụy hội, đây là chuyện riêng giữa chúng ta, không phải sao?”
Trong con mắt của Giang Hải, từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ dục niệm nào, điều này đối với Athena mà nói, lại là một loại đả kích.
Cô không biết mình nên dùng phương pháp gì mới có thể công phá được Giang Hải.
“Anh Giang, chúng tôi còn có một phần quà còn chưa đưa ra cho anh.”
Wilder lên tiếng, lão hồ ly túc trí đa mưu này, có thể nhìn thấu tâm tư của Giang Hải.
“Quà?” Đồ tặng miễn phí, nếu như cự tuyệt không nhận, vậy chính là đồ ngốc rồi.
Cửa gỗ bị đẩy ra, một luồng sáng chiếu thẳng vào.
Con mắt Giang Hải hơi co lại.
Ngoài cửa, chín cô gái mặc đồ trắng như tuyết, chỉnh tề đứng ở đấy.
“Các người... có ý gì đây?”
Không phải tất cả đàn ông đều bị nửa thân dưới chi phối sao, nhưng ít ra, Giang Hải là ngoại lệ trong số đó, gặp phải bất kỳ chuyện gì, Giang Hải cũng rất bình tĩnh suy xét.
“Những cô gái này, là quà mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh.” David cuối cùng cũng lên tiếng.
Barrett nói: “Những cô gái này là người của gia tộc Gandhi.”
“Cô gái này, là công chúa của đệ nhất đế quốc, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chủ nhân của cô ấy.”
“Cô gái này, là nam tước ở Pháp, mang trong mình dòng máu cao quý.”
“Còn người này...”
Trong chín người này, Giang Hải chỉ nhận ra một người.
Chẳng biết lúc nào, Morin lại rời khỏi Phương Đông, kiểu ăn mặc toát ra thần thái thánh khiết này, một lần nữa lại xuất hiện ở trước mặt Giang Hải.
Giang Hải cười, cái này thật sự là hiểu lầm rồi.
Ở Thái Lan, Giang Hải nói với người Lập Dị mình muốn Morin, có lẽ khiến cho người ta hiểu lầm anh là loại người háo sắc.
Cũng khó trách, là đàn ông mà, có mấy ai có thể qua ải mỹ nhân chứ.
Giang Hải đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối, tốt nhất, cũng từ chối luôn cả Morin.
Mà lúc này, Athena đang đứng ở bên cạnh Giang Hải lên tiếng: “Tôi là người thứ mười.”
“Hửm?”
Giang Hải dù thế nào cũng không thể ngờ được, những người này, lại chịu bỏ ra vốn lớn như vậy
Nếu như thu nhận hết những cô gái này.
Nếu là một người đàn ông bình thường, sẽ không cưỡng lại được những trận mặc sức chăn gối này, rồi sẽ sớm làm lộ ra những bí mật trong lòng, chờ đến lúc bản thân không còn giá trị lợi dụng, cũng là lúc sinh mệnh sẽ kết thúc.
Hơn nữa, giữ lại những cô gái này ở bên mình, chẳng phải là có thêm nhiều ánh mắt giám thị mình sao?
“Tôi không cần người nào hết.” Mặt Giang Hải lạnh như băng, hất đôi bàn tay đang ôm lấy cánh tay của mình ra.
Lời của Giang Hải là thẳng thừng từ chối, ngay cả Morin cũng không có ý định muốn giữ lại.
Cho tới nay, Giang Hải cũng không muốn phát sinh chuyện gì với người con gái thánh khiết này. Thậm chí số mệnh của Morin cũng không liên quan gì với anh.
Nghe vậy, cả người Morin chấn động một cái, đôi cánh tay khẽ run lên.
Nếu như, Giang Hải không cần cô, Morin lập tức sẽ trở thành kỹ nữ trong gia tộc.
Nếu thật như vậy, cô tình nguyện chết đi!
“Xoạch...”
Giang Hải rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Khói mù nồng nặc, khói qua cổ họng, trên mặt hiện lên vẻ hài hước đầy cổ quái.
“Các cô, là người của tôi sao?”
“Hiển nhiên.”
“Nếu tôi muốn các cô chết, các cô cũng sẽ chết, có phải không?”
Giang Hải nhìn về phía Athena.
Vẻ mặt của Athena, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Ở đây, không ai hiểu được tính cách của Giang Hải.
Luôn luôn xuất kỳ bất ý, khiến cho người ta thất kinh.
Có trời mới biết tiếp theo Giang Hải sẽ nói cái gì, sẽ làm cái gì.
“Nếu không được?” Giang Hải giễu cợt: “Vậy, tôi cần các cô làm gì nhỉ?”
Mọi người đều không biết phải nói gì.
Nếu như nói có thể, Giang Hải lập tức muốn những người này chết đi, chẳng lẽ Athena cũng phải chết theo sao?
Giang Hải xoay người lại, ánh mắt lấp lánh: “Vừa nãy, có người định lục soát người tôi, dường như... chỉ có một mình giáo hoàng nói xin lỗi tôi thôi.”
“Hả...”
Ngay cả David đang ở bên trong cũng giật mình, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Chuyện lục soát người ban nãy, vẫn chưa xong sao?
Mấy người ở trong cẳn nhà gỗ nhỏ này, đều là những nhân vật đứng đầu địa cầu. Bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Giang Hải, bao gồm cả Wilder đang đứng bên kia tấm ván né tránh những tia sáng, toàn bộ dùng ánh mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Giang Hải.
Giang Hải nhìn thấy, phía sau cái lỗ vừa bị mình đập thủng, xuất hiện một đôi mắt.
Dĩ nhiên, Giang Hải không muốn làm lớn thêm chuyện này.
“Chuyện này nếu không làm rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua.”
Nói xong một câu như vậy, Giang Hải đi thẳng ra.
Tiếp theo đây, để cho những người này tự cắn xé lẫn nhau là được rồi.
Đúng như dự đoán, Giang Hải mới vừa rời đi, bên trong căn nhà gỗ nhỏ đã truyền ra đủ các loại tiếng gào thét.
Những chất chứa không vui trên người mà Giang Hải đem tới, tất cả đều phát tiết ra trên người đối phương, vì một chút lợi ích, tranh đoạt nhau tới mức đỏ mặt tía tai.
“Lợi ích, hiện tại có quan trọng không?”
“Phương Đông, đối với chúng ta mà nói, còn quan trọng không?”
“Nhiều năm như vậy, có ai chân chính thâm nhập được vào Phương Đông không?”
“Đế Vương của Phương Đông, vẫn luôn là phòng tuyến bảo vệ sau cùng, trong hơn ngàn năm này, đã vô số lần chứng thực điều đó.”
“Chẳng lẽ, các người vẫn còn chưa rõ sao? Cái mà bây giờ chúng ta muốn, là hợp tác, là để cho gã đầu heo da vàng này giao ra cái mà chúng ta cần.”
Ở phòng bên cạnh, Wilder điên cuồng gầm thét.
Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Mỗi một người đều có những điểm cần đạt được ở trên người Giang Hải, bọn họ hoàn toàn không tìm được lợi ích chung.
Cãi vã, thậm chí chửi rủa, làn sóng này lại một lần nữa lại nổ ra.
Rời khỏi căn nhà gỗ, Giang Hải đứng ở trước bờ biển, nhìn biển mênh mông, trong mắt nở nụ cười mãn nguyện.
Từ hôm nay trở đi, Đế Vương ở trong thế giới thế giới ngầm, chân chính trở thành đệ nhất.
Dĩ nhiên, Đế Vương cũng sẽ là trung tâm của vòng xoáy.
Bị uy hiếp và làm nhục như vậy, khiến cho hô hấp của David cũng suýt chút nữa ngưng lại. Đường đường là một giáo hoàng của Tòa Thánh, lại bị một gã thanh niên đến từ Phương Đông ép cho không thở nổi.
Thể diện cùng với uy tín Tòa Thánh rơi đầy đất.
Nhưng!
Cho dù không phải là bị những người khác thúc ép, vì cân nhắc lợi ích của Tòa Thánh, ông ta cũng phải đồng ý.
“Đã hết giờ...”
“Tôi đồng ý.” Một giây cuối cùng, David chậm rãi nâng mí mắt lên.
Ông ta thua, thua triệt để.
Không phải người thanh niên trước mắt này quá mạnh mẽ, mà là trong tay Giang Hải có quá nhiều con át chủ bài.
Giang Hải có thể tìm được vùng đất Lập Thĩ, Giang Hải dùng tấm đá chứa kinh Cựu Ước để đổi chác với người Lập Dị, Giang Hải có biện pháp để chữa lời nguyền cho người Lập Dị, anh còn biết tung tích nơi cất dấu vương miện của Rudolph.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, Giang Hải giống như một thần linh vậy, biết được toàn bộ bí mật của thiên hạ.
Nhún vai một cái, Giang Hải quay người lại ngồi xuống.
Mặt mỉm cười, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Athena xinh đẹp, chẳng lẽ cô không muốn tới ngồi ở bên cạnh tôi sao? Tôi bị vẻ quyến rũ của cô mê hoặc rồi.”
“Phillips, chẳng lẽ ông không muốn nói vào chuyện chính luôn sao? Ông cứ đứng như vậy, tôi lại cảm thấy mình có chút vô lễ.”
Bầu không khí rất là quỷ dị.
Trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ khó hiểu.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Giang Hải, một lần nữa làm thay đổi cách nhìn của bọn họ với con người này.
Luồn tay vào trong ngực, Giang Hải rút ra một tấm bản đồ, là bản đồ thế giới.
Trên bản đồ, có đánh dấu một phạm vi vô cùng lớn.
“Nếu mọi người đều cho rằng, Đế Vương là đại biểu cho Phương Đông, như vậy chỗ này, có tính là phạm vi do tôi quản lý hay không?”
Giang Hải đơn giản là vẽ ra một vòng tròn, ngoài Phương Đông ra, bên trong còn có mấy chục quốc gia, cả Hàn Quốc cũng ở bên trong đó.
Những chỗ này, đều có thế lực của Đế Vương thâm nhập vào.
Hội nghị lần này, Giang Hải chính là muốn hoàn toàn khống chế những khu vực này ở trong tay.
Cái gọi là khống chế đó là, đuổi tất cả những đối thủ cạnh tranh ra ngoài, quyền lên tiếng ở thế giới thế giới ngầm, chỉ còn lại một mình Đế Vương.
Giang Hải chính là muốn làm vị vua trong bóng tối của toàn bộ khu vực này.
Không ai không hiểu ý của Giang Hải, nhưng lần này, mọi người cũng đã thông minh hơn, không ai dám mở lời trước.
Bọn họ sợ, sợ cái gã Giang Hải hỉ nộ bất thường này đột nhiên tìm ra tật xấu của mình, một lần nữa lại làm ra cái tiết mục nhấc mông rời đi uy hiếp bọn họ.
Quét mắt nhìn một vòng, Giang Hải khẽ cau mày: “Nếu tôi nhận lấy phạm vi lớn này, có phải đã ảnh hưởng tới lợi ích của mọi người không?”
Linh Ngụy hội, tên gọi mang ý nghĩa là duy trì hòa bình.
Nhưng trên thực tế, là duy trì lợi ích của mấy đại thế lực, chỉ cần những người đang ngồi ở đây hòa bình, thế giới này cũng sẽ không nổi lên sóng gió gì.
Vẫn như cũ không một ai lên tiếng, sắc mặt Giang Hải dần dần trầm xuống.
Trong căn phòng nhỏ phía sau tấm ván, Wilder vốn rất sợ ánh sáng lúc này cũng lên tiếng: “Chúng tôi không có ý kiến gì.”
So sánh với sinh tử tồn vong của cả gia tộc, lợi ích của bọn họ ở Phương Đông không đáng kể gì.
Cái mà người Lập Dị lo lắng là Giang Hải lúc nào sẽ lấy đi vùng đất Lập Thĩ của bọn họ.
Giang Hải mỉm cười hài lòng: “Các người thì sao?”
“Không có ý kiến...”
“Không có ý kiến...”
Tất cả mọi người cùng một vẻ mặt như vậy.
Chỉ có Phillips sắc mặt có chút do dự, không phải là gia tộc Hardy có lợi ích gì khó bỏ ở Phương Đông, chẳng qua là ông ta đang muốn biết tung tích của vương miện Rudolph mà thôi.
Muốn để cho Giang Hải mở miệng, không bỏ ra cái giá khiến mình đau lòng là tuyệt không thể nào.
“Anh Giang...”
“Vương miện của Rudolph...”
Thái độ Giang Hải lập tức trở nên lãnh đạm, trơ tráo cười mà không nói: “Ông Phillips, chúng ta bây giờ đang bàn tới phạm vi thế lực, những chuyện riêng giữa chúng ta không nên nói ở đây, tránh chậm trễ thời gian của mọi người.”
Cùng một món ăn, nhưng Giang Hải muốn ăn của gia tộc Hardy mười năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Chỉ cần gia tộc Hardy không thật sự có được vương miện, thì tuyệt đối không dám làm chuyện gì bất lợi đối với Giang Hải.
“Ông Phillips, tôi phân chia như vậy, ông có ý kiến gì khác hay không?”
Phillips lúc này chỉ có thể đồng ý, trong lòng hận Giang Hải đến tận xương tủy, hận không thể lập tức nhào tới cắn chết Giang Hải.
“Nếu mọi người cũng không có ý kiến gì khác, như vậy từ giờ tất cả những giao dịch ở khu vực này, đều phải thông qua Đế Vương.”
Những lời này nói ra, tự nhiên không có ai lên tiếng phản đối, nhưng cũng không có ai bày tỏ ý kiến tán đồng.
Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi ở đây, đúng ra mà nói, đều đã bị Giang Hải nắm thóp rồi.
“Không được Đế Vương cho phép, các người tuyệt đối không thể bước vào khu vực này nửa bước.”
“Điều này, có vấn đề gì không?”
Giang Hải khẽ mỉm cười, hành lễ rất lịch sự với mọi người.
Chuyện mà Giang Hải muốn đã nói xong rồi, những người khác còn có cái gì cần nói cũng không liên qua gì với Giang Hải nữa.
Không muốn nghe, cũng không muốn có ý kiến gì, liền cáo từ rời đi.
“A… không, Anh Giang...”
Athena gấp gáp, chặn trước mặt Giang Hải.
Những người khác cũng đồng thời trở nên căng thẳng.
Cái mà Giang Hải muốn, bọn họ đều đồng ý rồi. Nhưng cái mà bọn họ mong muốn, Giang Hải lại không tỏ thái độ gì.
“Anh lúc này không thể rời đi.”
Giang Hải khẽ mỉm cười: “Tại sao không thể đi, tôi không có chút hứng thú nào đối với vấn đề của các người.”
“Anh Giang, tôi muốn xin anh chỉ cho chúng tôi phương pháp giải trừ lời nguyền của hắc ám.”
Giang Hải mỉm cười, đùa cợt khẽ nâng cằm của Athena, bốn mắt nhìn nhau: “Tôi nói rồi, chuyện này không có liên quan gì với Linh Ngụy hội, đây là chuyện riêng giữa chúng ta, không phải sao?”
Trong con mắt của Giang Hải, từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ dục niệm nào, điều này đối với Athena mà nói, lại là một loại đả kích.
Cô không biết mình nên dùng phương pháp gì mới có thể công phá được Giang Hải.
“Anh Giang, chúng tôi còn có một phần quà còn chưa đưa ra cho anh.”
Wilder lên tiếng, lão hồ ly túc trí đa mưu này, có thể nhìn thấu tâm tư của Giang Hải.
“Quà?” Đồ tặng miễn phí, nếu như cự tuyệt không nhận, vậy chính là đồ ngốc rồi.
Cửa gỗ bị đẩy ra, một luồng sáng chiếu thẳng vào.
Con mắt Giang Hải hơi co lại.
Ngoài cửa, chín cô gái mặc đồ trắng như tuyết, chỉnh tề đứng ở đấy.
“Các người... có ý gì đây?”
Không phải tất cả đàn ông đều bị nửa thân dưới chi phối sao, nhưng ít ra, Giang Hải là ngoại lệ trong số đó, gặp phải bất kỳ chuyện gì, Giang Hải cũng rất bình tĩnh suy xét.
“Những cô gái này, là quà mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh.” David cuối cùng cũng lên tiếng.
Barrett nói: “Những cô gái này là người của gia tộc Gandhi.”
“Cô gái này, là công chúa của đệ nhất đế quốc, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chủ nhân của cô ấy.”
“Cô gái này, là nam tước ở Pháp, mang trong mình dòng máu cao quý.”
“Còn người này...”
Trong chín người này, Giang Hải chỉ nhận ra một người.
Chẳng biết lúc nào, Morin lại rời khỏi Phương Đông, kiểu ăn mặc toát ra thần thái thánh khiết này, một lần nữa lại xuất hiện ở trước mặt Giang Hải.
Giang Hải cười, cái này thật sự là hiểu lầm rồi.
Ở Thái Lan, Giang Hải nói với người Lập Dị mình muốn Morin, có lẽ khiến cho người ta hiểu lầm anh là loại người háo sắc.
Cũng khó trách, là đàn ông mà, có mấy ai có thể qua ải mỹ nhân chứ.
Giang Hải đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối, tốt nhất, cũng từ chối luôn cả Morin.
Mà lúc này, Athena đang đứng ở bên cạnh Giang Hải lên tiếng: “Tôi là người thứ mười.”
“Hửm?”
Giang Hải dù thế nào cũng không thể ngờ được, những người này, lại chịu bỏ ra vốn lớn như vậy
Nếu như thu nhận hết những cô gái này.
Nếu là một người đàn ông bình thường, sẽ không cưỡng lại được những trận mặc sức chăn gối này, rồi sẽ sớm làm lộ ra những bí mật trong lòng, chờ đến lúc bản thân không còn giá trị lợi dụng, cũng là lúc sinh mệnh sẽ kết thúc.
Hơn nữa, giữ lại những cô gái này ở bên mình, chẳng phải là có thêm nhiều ánh mắt giám thị mình sao?
“Tôi không cần người nào hết.” Mặt Giang Hải lạnh như băng, hất đôi bàn tay đang ôm lấy cánh tay của mình ra.
Lời của Giang Hải là thẳng thừng từ chối, ngay cả Morin cũng không có ý định muốn giữ lại.
Cho tới nay, Giang Hải cũng không muốn phát sinh chuyện gì với người con gái thánh khiết này. Thậm chí số mệnh của Morin cũng không liên quan gì với anh.
Nghe vậy, cả người Morin chấn động một cái, đôi cánh tay khẽ run lên.
Nếu như, Giang Hải không cần cô, Morin lập tức sẽ trở thành kỹ nữ trong gia tộc.
Nếu thật như vậy, cô tình nguyện chết đi!
“Xoạch...”
Giang Hải rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Khói mù nồng nặc, khói qua cổ họng, trên mặt hiện lên vẻ hài hước đầy cổ quái.
“Các cô, là người của tôi sao?”
“Hiển nhiên.”
“Nếu tôi muốn các cô chết, các cô cũng sẽ chết, có phải không?”
Giang Hải nhìn về phía Athena.
Vẻ mặt của Athena, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Ở đây, không ai hiểu được tính cách của Giang Hải.
Luôn luôn xuất kỳ bất ý, khiến cho người ta thất kinh.
Có trời mới biết tiếp theo Giang Hải sẽ nói cái gì, sẽ làm cái gì.
“Nếu không được?” Giang Hải giễu cợt: “Vậy, tôi cần các cô làm gì nhỉ?”
Mọi người đều không biết phải nói gì.
Nếu như nói có thể, Giang Hải lập tức muốn những người này chết đi, chẳng lẽ Athena cũng phải chết theo sao?
Giang Hải xoay người lại, ánh mắt lấp lánh: “Vừa nãy, có người định lục soát người tôi, dường như... chỉ có một mình giáo hoàng nói xin lỗi tôi thôi.”
“Hả...”
Ngay cả David đang ở bên trong cũng giật mình, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Chuyện lục soát người ban nãy, vẫn chưa xong sao?
Mấy người ở trong cẳn nhà gỗ nhỏ này, đều là những nhân vật đứng đầu địa cầu. Bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Giang Hải, bao gồm cả Wilder đang đứng bên kia tấm ván né tránh những tia sáng, toàn bộ dùng ánh mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Giang Hải.
Giang Hải nhìn thấy, phía sau cái lỗ vừa bị mình đập thủng, xuất hiện một đôi mắt.
Dĩ nhiên, Giang Hải không muốn làm lớn thêm chuyện này.
“Chuyện này nếu không làm rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua.”
Nói xong một câu như vậy, Giang Hải đi thẳng ra.
Tiếp theo đây, để cho những người này tự cắn xé lẫn nhau là được rồi.
Đúng như dự đoán, Giang Hải mới vừa rời đi, bên trong căn nhà gỗ nhỏ đã truyền ra đủ các loại tiếng gào thét.
Những chất chứa không vui trên người mà Giang Hải đem tới, tất cả đều phát tiết ra trên người đối phương, vì một chút lợi ích, tranh đoạt nhau tới mức đỏ mặt tía tai.
“Lợi ích, hiện tại có quan trọng không?”
“Phương Đông, đối với chúng ta mà nói, còn quan trọng không?”
“Nhiều năm như vậy, có ai chân chính thâm nhập được vào Phương Đông không?”
“Đế Vương của Phương Đông, vẫn luôn là phòng tuyến bảo vệ sau cùng, trong hơn ngàn năm này, đã vô số lần chứng thực điều đó.”
“Chẳng lẽ, các người vẫn còn chưa rõ sao? Cái mà bây giờ chúng ta muốn, là hợp tác, là để cho gã đầu heo da vàng này giao ra cái mà chúng ta cần.”
Ở phòng bên cạnh, Wilder điên cuồng gầm thét.
Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Mỗi một người đều có những điểm cần đạt được ở trên người Giang Hải, bọn họ hoàn toàn không tìm được lợi ích chung.
Cãi vã, thậm chí chửi rủa, làn sóng này lại một lần nữa lại nổ ra.
Rời khỏi căn nhà gỗ, Giang Hải đứng ở trước bờ biển, nhìn biển mênh mông, trong mắt nở nụ cười mãn nguyện.
Từ hôm nay trở đi, Đế Vương ở trong thế giới thế giới ngầm, chân chính trở thành đệ nhất.
Dĩ nhiên, Đế Vương cũng sẽ là trung tâm của vòng xoáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.