Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 168: Mời người đẹp

Park Janie

04/09/2021

Cố Uyển Như đưa tay, nhéo nhéo cánh tay Giang Hải, nhỏ giọng hỏi: "Anh và anh Đường, là quan hệ như thế nào?"

"Nghiệp Gia sao?" Giang Hải thấp giọng nói: "Anh ta không sinh được con, cho nên..."

Mượn giống?

Cố Uyển Như lại hung hăng nhéo Giang Hải một cái, tức muốn xì khói.

Theo Giang Hải đi vào, phàm là có quen biết Giang Hải, đều rối rít tiến lên một bước: "Chào anh… anh Giang!"

"Chào anh… anh Giang.”

Mặc dù âm thanh không phải đồng loại, nhưng bọn họ đều gọi là anh Giang.

Vẻ mặt Giang Hải vẫn dửng dưng, không quan tâm tới kiểu xưng hô này.

Cũng không nhìn những người này, phẩy tay một cái, biểu đạt bỏ qua đi.

Tiến tới chào hỏi Giang Hải ít nhất cũng phải có hai ba chục người, những người này Giang Hải cũng chẳng nhận ra được mấy người.

Cố Uyển Như giật mình, đây là tình huống gì?

Những người này là đang sợ Giang Hải sao?

"Chị Giang, chào chị!"

"Chào chị Giang."

"Anh chị Giang, thật là trai tài gái sắc..."

"Quả nhiên là nhân trung long phượng..."

Không biết ai bắt đầu khen một câu, ngay sau đó đám người cũng thi nhau khen tới tấp.

Mấy câu tâng bốc liên tục vang lên.

Giang Hải có chút ão não với những câu nịnh bợ này.

"Chào mọi người... vâng vâng, chào mọi người..."

Cố Uyển Như là một người rất lịch sự, hiểu phép tắc, người khác chào hỏi mình thì nhất định sẽ lại.

Vừa gật đầu, vừa mỉm cười chào hỏi.

Giang Hải nhìn về phía Đường Tuấn: "Anh Bàng đâu? Không phải nói đã chuẩn bị trà xong rồi sao?"

Nghiệp Gia lập tức khom người tỏ ý Bàng đại ca ở bên này.

Mà lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên, nhất thời mọi người trở nên yên tĩnh.

"Anh Giang, vẫn khỏe chứ, trà tôi chuẩn bị cho anh, cũng đều nguội cả rồi."

Bàng đại ca cười ha hả đi ra, thấy Giang Hải, rất cung kính chào hỏi.

Tư thái rất thấp, giống như đàn em bái kiến lão đại.

Tất cả mọi người lại càng kinh ngạc, ngay cả Bàng đại ca cũng xưng hô như thế này với Giang Hải?

Sau này, cái tỉnh Hải Đông này, sợ là muốn đổi sang họ Giang rồi.

Phòng trà của Bàng đại ca tự nhiên không phải ai cũng có thể vào, thế mà hôm nay, lại tận lực chuẩn bị vì Giang Hải.

Sắc mặt Nghiệp Gia đỏ ửng, không nhịn được nữa đem món quà mà Giang Hải tặng nói với Bàng đại ca.

Cho dù Bàng đại ca là người dày dạn kinh nghiệm, thái sơn trước mặt có sập xuống thì mặt cũng không đổi, thế mà nghe xong cũng rất là hoảng sợ biến sắc.

Giang Hải, lại tặng cho món quà giá trị như vậy.

Những cái khác đem ra so sánh, cảm thấy quá nhỏ bé, hơn nữa rất nực cười.

Giang Hải cười nói: "Anh Bàng để cho Nghiệp Gia làm lớn như vậy, chắc không phải chỉ là bữa tiệc sinh nhật bình thường thôi chứ?"

Bàng đại ca khẽ mỉm cười, cũng không trả lời.

Có một số việc, không cần phải nói ra, tất cả mọi người đều hiểu.

Giang Hải nói: "Anh Bàng, anh cảm thấy thế nào với địa bàn ở thành phố Giang Thanh?"

Sắc mặt Bàng đại ca trở nên ngưng trọng, uống một hớp trà: "Tôi thấy, cứ theo như ý của anh Giang làm đi."

"Anh Giang?"

Giang Hải nói: "Chi bằng như vậy đi, chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào?"

Giang Hải lấy một tờ giấy ra, phía trên liệt kê một ít vật liệu, những thứ này ở phương đông rất là khan hiếm, nhiều khi có tiền cũng không mua được.

Mắt Bàng đại ca nheo lại một cái, Giang Hải đây là đang muốn ông ta hỗ trợ tiêu thụ hàng lậu sao, cái này thì không cần hỏi cũng đủ hiểu.

"Anh Giang, anh muốn làm gì?"



Bàng đại ca nheo cặp mắt lại.

"Tôi muốn, một phương thái bình." Giang Hải nhún nhún vai, chỉ như vậy mà thôi.

"Hơn nữa, những thứ này, sẽ có hàng đến trường kỳ."

"Trường kỳ?" Bàng đại ca sờ cằm một cái, trong lòng lại là hồ nghi, Giang Hải rốt cuộc đang muốn làm gì.

Bàng đại ca yên lặng không nói, ông ta càng nghĩ càng không hiểu.

Giang Hải rốt cuộc có thân phận gì? Là con riêng của Bạch gia ở phía bắc?

Chỉ cần nhìn vào thực lực trước mắt của Giang Hải, thì dường như không chỉ đơn giản như vậy.

Những thứ này, bình thường muốn gặp cũng rất khó. Bởi vì ở phương đông không cho nhập khẩu, chủ yếu là đều bị phong tỏa, có thể lấy ra số lượng lớn những vật liệu này, năng lực của Giang Hải thật sự sâu không lường được.

Đáng sợ!

Hơn nữa, bên người Giang Hải, có ít nhất một trăm cao thủ, cho dù không được coi là võ giả, cũng tuyệt không phải là người mà ông ta có thể trêu chọc vào.

Kinh khủng!

Còn nữa, thực lực của Giang Hải rốt cuộc như thế nào, không một ai biết rõ.

Thần bí!

Chỉ cần cái thân phận con riêng của Bạch gia, cũng đủ khiến cho người ta kiêng kỵ.

Giờ phút này, Giang Hải lấy ra một danh sách vật liệu phong phú như vậy, cái anh ta muốn, chỉ là một phương thái bình.

Phải biết, nơi có Giang Hải xuất hiện, sợ là ai cũng không dám gây ra sóng gió gì, tự nhiên là luôn thái bình rồi.

Giang Hải, đưa cho mình một món hời như vậy, là đang cần gì chứ?

"Chỉ có vậy thôi?" Bàng đại ca không tin.

Giang Hải mỉm cười uống trà, từ chối không đưa ra ý kiến.

"Vợ ơi, trà này ngon thật, lát nữa về, cầm theo hai cân nhé."

Cố Uyển Như không biết nên trả lời như thế nào cho phải phép, liếc Giang Hải một cái, nói như vậy, chẳng phải là đang đòi hỏi hay sao.

Bàng đại ca liếc nhìn Đường Tuấn: "Một hai cân trà mà thôi, nếu cậu Giang thích, khiến tôi rất vinh hạnh."

Xưng hô, từ anh Giang lại rất tự nhiên biến thành cậu Giang, Bàng đại ca đã quyết định hợp tác với Giang Hải.

Trò chuyện một hồi, Lão Phúc đi vào.

"Anh Bàng, anh Giang, mời nhập tiệc."

Giang Hải kéo tay Cố Uyển Như đứng dậy, chậm rãi đi ra.

Mấy người Giang Hải, Bàng đại ca, Nghiệp Gia xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt chăm chú nhìn.

Giang Hải vẫn làm như không thấy, kéo Cố Uyển Như đi về phía bàn chính: "Vợ ơi, chúng ta ngồi ở chỗ này."

Cố Uyển Như rất là do dự, nhìn chung quanh mấy lần, sắc mặt đỏ ửng, nhỏ giọng quở trách Giang Hải là vô ý.

"Chủ nhà còn chưa có lên tiếng đâu, anh không thấy người ta còn đang đứng sao? Chúng ta ngồi xuống trước, thật không được lịch sự."

Giang Hải cười: "Em không ngồi xuống, bọn họ cũng không ai dám ngồi."

Cố Uyển Như ‘hả’ một tiếng, rất muốn hỏi tại sao? Có thể cảm giác được, những người ở đây đều sợ Giang Hải, ngay cả ánh mắt cũng rất né tránh.

Tựa như nếu có chỗ nào không đúng, Giang Hải sẽ lập tức giết chết bọn họ.

Không phải là không ngồi, mà là không dám ngồi.

Bàng đại ca nói: "Cô Cố, mời ngồi."

Kẻ ngu mới không nhìn ra, Giang Hải luôn nuông chiều vợ mình. Cố Uyển Như không ngồi, Giang Hải cũng không ngồi, chẳng lẽ cứ đứng mãi như vậy.

Nghiệp Gia mỉm cười: "Cô Cố, mời ngồi."

Gần đây, những truyền thuyết có liên quan đến Giang Hải đã truyền ra vô số dị bản.

Khiến người ta vui vẻ bàn luận nhất chính là thân phận ở rể của anh.

Thật là khiến cho người ta khó mà tin được, Giang Hải lại là một người đi ở rể.

Rất nhiều người còn nhớ, tràng thảm sát bên ngoài thành phố Giang Tư 30 cây số kia, hung tàn thế nào, loại cảnh tượng đó, bát kể là ai nhìn thấy đều biến thành ác mộng.

Nhà họ Trác chết hết toàn quân, nhà họ Hoắc tổn thất thảm trọng. Đến nỗi rốt cuộc có bao nhiêu người còn sống quay về, cũng chẳng ai biết rõ.

Nhưng ai cũng biết một điều, rất nhiều người đã chết! Giang Hải chính là đao phủ, đồ tể.

Hung thủ gây ra thảm án này, lại là một kẻ đi ở rể.

Hơn nữa, nhìn qua còn rất hiền lành vô hại, là một tên sợ vợ.



Một đám người cũng không nói lời nào, bầu không khí rất là nặng nề, cũng có chút quái dị.

Giang Hải không có vấn đề gì, nhưng Cố Uyển Như rất không được tự nhiên, tỏ ra rất ái ngại, nhưng, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Cố Uyển Như ngồi xuống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt nhất thời buông lỏng rất nhiều.

Giang Hải cũng ngồi xuống theo, tiếp theo chính là Nghiệp Gia và Bàng đại ca mời khách ngồi dùng cơm.

Ăn được vài miếng, Giang Hải phát hiện Cố Uyển Như ở bên cạnh lại không ăn gì.

Bởi vì tất cả mọi người đều biểu cảm giống như đang ăn shit vậy, khó khăn chậm rãi gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, vẻ mặt đau khổ, cho dù vợ có chạy trốn theo trai cũng không đến mức có vẻ mặt như thế này.

"Mấy người đều là người câm à? Đến đây chỉ để ăn cơm thôi sao?"

Giang Hải rất bất đắc dĩ, kéo tay Cố Uyển Như: "Anh Đường, tôi và vợ hôm nay chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Nghiệp Gia vội vàng nâng ly.

Có Giang Hải mở đầu, rốt cuộc có người bắt đầu xì xào bàn tán, cũng có người xa xa nâng rượu chúc mừng Đường Tuấn.

"Sao bọn họ lại sợ anh như vậy?" Cố Uyển Như rốt cuộc không nhịn được hỏi.

"Giống như anh sẽ ăn thịt bọn họ vậy."

Giang Hải cười gian, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Anh chỉ muốn ăn thịt em thôi."

Mặt Cố Uyển Như lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói gì.

Trên bàn, rất là ngượng ngùng, nên cô ra tay dưới bàn.

Cố Uyển Như đặt tay lên bắp đùi Giang Hải, dùng sức véo một cái.

"Ai cho anh ăn nói bậy bạ."

Giang Hải vẫn cười hì hì làm như không đau: "Vợ à, vậy em rốt cuộc có cho anh ăn hay không?"

"Anh Giang, anh muốn ăn món kia không, tôi chuyển cho anh một chút."

Lão Phúc vội xoay bàn ăn.

Giang Hải liếc mắt, Cố Uyển Như lại nói cám ơn, nói không cần.

Bàng đại ca cười ha ha một tiếng: "Cậu Giang và cô Cố thật đúng là một đôi trời sinh. Vợ chồng hai người tình thâm, thật khiến cho ta hâm mộ."

Lời của Bàng đại ca cũng không có ý gì, là người từng trải, ông ta nhìn ra được, Giang Hải và Cố Uyển Như có tình cảm rất sâu.

Cố Uyển Như có chút xấu hổ.

"Cám ơn anh Bàng tán dương."

Giang Hải ngồi một bên lại không có bất kỳ biểu lộ gì, dáng vẻ như chuyện này là đương nhiên.

Cố Uyển Như cảm thấy lần này đến đây, Giang Hải rất vô lễ, cứ như tất cả mọi người ở đây đều phải quỳ lạy anh vậy.

Làm người sao có thể như vậy chứ, cho dù những người này sợ anh, cũng không nên cứ mãi gây khó dễ như vậy.

Nhưng cô lại không biết, Giang Hải là đang cố tình làm như vậy.

Từ lúc ban đầu ra tay dọn dẹp thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư, Giang Hải cũng không hề nghĩ sẽ lấy được lợi lộc gì từ đây.

Coi như thành phố Giang Tư có một ít cơ sở kinh doanh đèn mờ, đó cũng là do thị trường có nhu cầu, quá sạch sẽ, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định.

Giang Hải ghét nhất chính là loại người hại người lợi mình, bắt nạt kẻ yếu, mà thế lực ngầm, hơn phân nửa chính là những kẻ làm ăn theo kiểu này.

Lần này, cái Giang Hải muốn, chính là để cho người của thế lực ngầm sợ mình.

Chỉ có khiến cho những người này sợ, bọn họ mới tỉnh táo lên, không ai dám nhằm vào tập đoàn Uyển Như.

Giang Hải anh một câu tôi một câu trò chuyện cùng với Đường Tuấn, trên mặt Nghiệp Gia lúc thì vô cùng hưng phấn, lúc thì ra vẻ nghi ngờ.

Giang Hải chỉ là thuận miệng chỉ điểm mấy câu, Nghiệp Gia cũng lĩnh ngộ rất nhanh. Những chỗ trước đây không hiểu trong quá trình tu luyện, một lát sau đã có cảm giác thấu hiểu quán thông rồi.

Cũng không ai dám nhắc đến sự kiện bên ngoài thành phố Giang Tư kia nữa, cũng không nhắc tới chuyện Bàng đại ca đi rồi trở lại, thâu tóm được toàn bộ địa bàn ở thành phố Giang Thanh.

Lại cũng không ai nói tới, Giang Hải ra tay hung hãn như thế nào.

Rất nhiều người đã biết, Giang Hải không phải tới tranh đoạt với thế lực ngầm ở thành phố Giang Thanh.

Giang Hải và Bàng đại ca nhất định là đạt được một thỏa thuận nào đó rồi, có thể chế trụ được bọn họ.

Nếu không, sao Giang Hải lại dẫn Cố Uyển Như tới đây mạo hiểm chứ.

Trò chuyện một hồi lâu với Đường Tuấn, Giang Hải lại cách bàn hàn huyên cùng Bàng đại ca.

Hai người rất bình tĩnh, cười ha hả. Nói rất nhiều chuyện lý thú, thậm chí còn nói tới chuyện của Bàng đại ca lúc còn trẻ.

Giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, uống rượu, ôn lại hồi ức, than thở tính mạng do trời không phải do mình.

Bầu không khí càng thoải mái, rất nhiều người cũng buông lỏng bắt đầu ăn uống, nghe nhạc, thậm chí còn có người múa võ góp vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook