Chương 135: Ngâm suối nước nóng
Park Janie
28/08/2021
Trong phòng, hai cô gái nằm mặt đối mặt, xa cách lâu ngày mới có thể gặp lại khiến cả 2 đều không ngủ được.
Nguyên nhân chính khiến Cố Uyển Như không ngủ được, chính là không quen với việc người ngủ bên cạnh không phải là Giang Hải, nên trong lòng có chút trống vắng.
Tuệ Thái nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị với anh rể quên nhau như thế nào vậy? Là anh ấy theo đuổi chị hay chị theo đuổi anh ấy?”
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Uyển Như lóe lên, không biết trả lời như thế nào.
Không lẽ lại kể ra hôn nhân của cô với anh là bị sắp xếp? Giang Hải là chàng rể được đưa tới cửa?
Nếu như đèn mà chưa tắt, thì chắc chắn Tuệ Thái sẽ phát hiện mặt Cố Uyển Như đỏ lên như quả cà chua.
Cố Uyển Như không trả lời, Tuệ Thái cũng không cố chấp, lại hỏi: "Anh chị định bao giờ có em bé?”
Cố Uyển Như thật đúng là không biết trả lời như thế nào, Tuệ Thái chỉ mới có từng ý tuổi, vừa thi vào đại học xong, trong cái đầu nhỏ ấy sao lại có những ý nghĩ đó rồi?
"Em, con bé chết tiệt này, bé tý bé teo mà đã hỏi đến vấn đề này?"
Mặt Cố Uyển Như càng nóng hơn, lớn giọng oán trách.
"Em cũng lớn rồi mà, rất nhiều bạn học đều có bạn trai rồi."
"Em còn có rất nhiều người theo đuổi đó.”
Cố Uyển Như bĩu môi: "Không tập trung học hành, cả ngày chỉ nghĩ linh tinh.”
Tuệ Thái không cho là đúng, cầm lấy tay của Cố Uyển Như đặt lên ngực của mình.
"Bạn cùng lớp vẫn luôn hâm mộ em phát triển tốt đó.”
Cố Uyển Như hoảng sợ, thế mà...
Cô rất ngạc nhiên, Tuệ Thái năm nay chỉ mới có từng ý tuổi thôi, mà vòng 1 đã lớn như vậy.
Tâm hồn nhỏ bé của Cố Uyển Như như bị giáng xuống 1 quả tạ, cô bé gầy trơ xương năm đó đã lớn như vậy rồi.
Bỗng nhiên có chút hâm mộ vội rút tay lại, xoa xoa của mình, có chút lo lắng.
Tự hỏi liệu có phải mình bị thiếu chất hay không.
Từ nay cô phải ăn nhiều thực phẩm giúp tăng vòng 1 mới được.
Có một lần, cô và Lan Kiều đi mua nội y với nhau, lúc ấy Cố Uyển Như đã bị sỉ nhục rồi.
Lúc này, vòng 1 của Tuệ Thái còn to hơn cả của cô nữa.
Đúng là không nhịn nổi mà, cô nhất định phải dậy thì lần thứ 2 mới được.
Bây giờ tâm hồn của cô đã không còn ở trong phòng ngủ, mà đã bay ra ngoài sô pha với Giang Hải rồi.
Không biết vì sao, trong đầu Cố Uyển Như đột nhiên nảy ra 1 câu hỏi.
Giang Hải có thích ngực to không?
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, những câu hỏi của Tuệ Thái vẫn liên quan đến Giang Hải.
Cố Uyển Như lại có chút lo lắng, cô này không phải là đang muốn làm hồ ly tinh chứ?
Tuệ Thái kể ra nhất nhiều chuyện nam theo đuổi nữ, nữ theo đuổi nam, lại còn hỏi Cố Uyển Như và Giang Hải đã trải qua những chuyện gì rồi.
Nói đến đây tâm sự của Cố Uyển Như lại càng hỗn độn.
Cố Uyển Như có thể không cần bận tâm đến Tuệ Thái, nhưng những người con gái khác thì sao?
Ví dụ như mấy cô gái ở công ty, chắc chắn cũng sẽ nhắm tới Giang Hải
Không được, những tai họa như vậy không thể để nó tiếp tục được, phải tìm cơ hội xóa tan nó mới được.
Trong lòng cô lại âm thầm ảo não, hóa ra cô cũng không tự tin với chính mình như vậy.
Cô nghĩ đến Lan Kiều, cây ấy xinh đẹp hơn mình, dáng người cũng đẹp hơn mình...
Dường như chỗ nào cũng hơn mình.
Tuệ Thái cười nói: "Chị, lần đầu tiên của chị với anh rể, chị có đau không?”
"Sao lại đau?" Trong lòng Cố Uyển Như đang nghĩ linh tinh, còn chưa phản ứng được Tuệ Thái đang nhắc đến chuyện gì.
"Không đau sao?" Tuệ Thái nghi ngờ: "Trong sách nói là sẽ đau mà.”
Đến lúc cô nghĩ ra Tuệ Thái hỏi chuyện gì thì mặt cô đã đỏ gay rồi.
Bọn trẻ bây giờ đúng là lớn quá nhanh. Còn hiểu biết hơn cả Cố Uyển Như nữa.
Cô với Giang Hải bước xa nhất mới chỉ có ôm nhau ngủ thôi, Cố Uyển Như thề với trời, lần đó chỉ là do cô ngủ quá say, chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Hai người còn có 1 lần dồn tường, lần đó có thể tính là thân mật nhật của 2 người.
Tuệ Thái còn cho ý kiến về một vài kiểu hôn nữa.
Cô bé cho trước khi kết hôn nên sống thử với nhau, xem xem cả hai có thể chịu được thói quen của nhau không, có thích hợp sống với nhau cả đời không.
Hơn nữa còn phải kiểm tra xem chuyện kia có phù hợp với nhau hay không.
Có một số người đàn ông ra rất nhanh. Phụ nữ nếu cứ khăng khăng cưới vì tình yêu thì rất có thể hạnh phúc cả đời sẽ bị ảnh hưởng.
Cố Uyển Như cảm thấy quá thô tục rồi, không muốn nghe nữa, định bảo Tuệ Thái dừng lại. Con gái nhà lành sao lại suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó chứ, nên tập trung học tập thì hơn.
Nhưng trong lòng Cố Uyển Như lại bắt đầu nghĩ.
Đến giờ Giang Hải vẫn chưa động đến cô, liệu anh có...
Ôi, nếu Giang Hải thực sự không được, thì cô phải làm thế nào bây giờ?
Nếu để Giang Hải biết cô đang nghĩ gì, anh nhất định sẽ cho cô biết như thế nào là được hay không được, đến khi nào cô giải thích rõ ràng thì mới bỏ qua cho cô.
Khiến Cố Uyển Như hiểu được khoái cảm bị chinh phục là như thế nào.
Ngày hôm sau, Tuệ Thái lại đến công ty cùng Cố Uyển Như, chơi ở văn phòng cả ngày.
Cố Uyển Như thương lượng với Giang Hải: "Hay mình để Tuệ Thái ở lại một đêm nữa?"
Giang Hải bày ra vẻ mặt đau khổ: "Vợ ơi, sô pha quá mềm, xương sống thắt lưng của anh đau quá, hơn nữa ở ngoài đó còn rất lạnh, hôm nay anh còn bị hắt xì nữa. Nếu ngủ tiếp thì anh sợ anh không chịu nổi mất.”
Giang Hải còn kèm theo 1 cái hắt xì rất đúng lúc.
Mũi khụt khịt: "Vợ ơi, nếu em muốn giúp cô bé, thì để cô bé chuyển tới kí túc xá của nhân viên đi, điều kiện của chỗ đó cũng rất tốt mà.”
Tập đoàn Uyển Như luôn cho nhân viên rất nhiều phúc lợi như: ăn, mặc, ở, đi lại…...
Đối với ký túc xá.
Chỉ cần là nhân viên chính thức, thì đều được cấp cho một căn phòng đơn, thậm chí nhiều người còn đưa cả gia đình của mình tới ở.
Cuối cùng, Cố Uyển Như cũng từ bỏ suy nghĩ để Tuệ Thái ngủ lại.
Lúc này Giang Hải mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Cố Uyển Như đã quyết định để Tuệ Thái đến công ty làm việc vào ngày nghỉ, đối với quyết định này của cô thì Giang Hải không có ý kiến gì.
Giang Hải từ trước tưới giờ rất ít bạn bè, nên anh cũng rất vui khi thấy Cố Uyển Như có bạn bè.
Nhưng sau đó mặt Cố Uyển Như lập tức nghiêm lại.
Cô véo vào mạng sườn Giang Hải: "Anh nhanh giải thích rõ ràng cho em biết."
"Giải thích cái gì?" Giang Hải mơ hồ hỏi.
"Cái đó..." Cố Uyển Như có chút khó nói: "Chính là... cách tiêu chuẩn... cái kia!"
"Nụ hôn dài tiêu chuẩn ý hả?" Giang Hải cười: "Vợ ơi, em muốn ôn tập một chút hả?"
"Ôn tập cái đầu anh ý.” Cố Uyển Như hừ lạnh, trong lòng căm giận, không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để trách mắng Giang Hải.
Nói anh rất thuần thục? Hai người chỉ mới ở chung với nhau chưa bao lâu, chẳng lẽ trước đó Giang Hải không thể có bạn gái sao?
Nhưng trong lòng Cố Uyển Như vẫn rất khó chịu.
Giang Hải có thể đoán được vì sao Cố Uyển Như lại xấu hổ, nhìn gương mặt đỏ mọng của cô mà cười.
Giang Hải nói: "Vợ ơi, anh còn muốn đi ngâm suối nước nóng."
Giang Hải thật sự không có ý nghĩ gì với suối nước nóng cả.
Chỉ là muốn cùng Cố Uyển Như ngâm mình thôi.
Cố Uyển Như hít sâu một hơi: “Được rồi, đúng lúc gần đây em cũng cảm thấy mệt mỏi."
Giang Hải chủ động massage bả vai cho Cố Uyển Như, như 1 chú chó nhỏ nịnh nọt chủ nhân.
Cố Uyển Như bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Anh đã thay quần áo để xuống nước ngâm mình rồi, lúc Cố Uyển Như mặc bộ đồ tắm nhỏ nhắn xấu hổ xuất hiện, Giang Hải suýt nữa thì phụt cả máu mũi.
Bộ áo tắm này là do Giang Hải phải bàn bạc với nhân viên tư vấn ở trung tâm thương mại mãi mới mua được.
Anh chỉ có một yêu cầu: mỏng, nhẹ.
Vóc dáng xinh đẹp của Cố Uyển Như được bộ quần áo tôn lên rất hoàn mĩ.
Tuy rằng đã nhìn qua rất nhiều lần, hai người cũng đã ngủ chung với nhau, nhưng Giang Hải vẫn không nhịn được.
Cơ thể tự nhiên có phản ứng, ‘nó’ ngóc đầu dậy.
Cố Uyển Như không ngờ bộ Bikini này lại kiệm vải như vậy.
Thấy Giang Hải bày ra bộ mặt ngây ngây dại dại, thì nghĩ là trò quỷ của anh.
Cô hừ một tiếng, hai má ửng đỏ.
Nhưng, trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Giang Hải không chê cô ngực phẳng sao?
Anh tiến lên còn chủ động giúp Cố Uyển Như thả lỏng bả vai.
Cố Uyển Như ngượng ngùng né tránh.
Giang Hải lại túm được cái chân trắng bóc của cô: "Vợ ơi, chân của em đẹp quá.”
"Đáng ghét." Cố Uyển Như ngượng ngùng.
Vốn định rút chân về, nhưng tay nghề của Giang Hải lại tốt đến mức khiến cô thấy thoải mái hừ ra tiếng, tay nghề mát xa của anh có khi còn điêu luyện hơn cả nhân viên chuyên massage nữa.
Nhìn thấy tay Giang Hải càng ngày càng hướng lên trên.
Cố Uyển Như vội đẩy Giang Hải ra: "Được rồi, tí nữa để nhân viên làm cho em là được.”
"Bọn họ biết cái gì chứ." Giang Hải lại túm lấy 1 chân của Cố Uyển Như.
"Vợ ơi, trên người có rất nhiều ***** **."
"Anh thường xuyên bấm huyệt cho em, em có thể khỏe mạnh hơn đấy.”
"Ừ..." Cố Uyển Như không dám nhìn thẳng vào Giang Hải, cúi đầu nhắm mắt, hai lỗ tai đều ửng đỏ, cũng không biết là do nóng hay là xấu hổ.
"Vợ ơi, Đây là huyệt thái âm tì..."
"Ừm..."
"Vợ ơi, đây là huyệt quyết âm màng tim..."
"Ừm..."
Tay của anh chậm rãi lần về phía sau lưng, thuận thế trượt xuống.
Giang Hải cảm thấy chính mình da mặt cũng thật dày, những huyệt đạo này tuy anh đã thuộc nằm lòng nhưng không nhất định phải nói ra.
"Vợ ơi, ở đằng sau lưng là huyệt đốc mạch..."
“Ở phía trước... hì hì... là huyệt nhâm mạch..."
Giang Hải thật sự không nhịn được nữa, ánh mắt không tự chủ được nhìn từ cằm tới chỗ đó của cô, chỗ núi non trập trùng này đúng là khiến anh chảy hết cả nước miếng mà.
Đây là đùa giỡn lưu manh một cách quang minh chính đại mà.
Cố Uyển Như sao có thể không biết, cả người căng thẳng, nhưng vẫn để Giang Hải làm xằng làm bậy.
Trong lòng nghĩ đến những lời Tuệ Thái nói đêm hôm trước.
Giang Hải có thật sự khỏe mạnh không?
Có, anh nhất định có
Nhưng, vì sao...
Vì sao hai người vẫn chưa... làm cái kia?
Lúc Giang Hải đang lần lượt giảng giải các ***** **, Cố Uyển Như lại lấy cớ để cho nhân viên làm để né tránh anh.
Nhìn Cố Uyển Như xinh đẹp rời đi, sắc mặt Giang Hải nhất thời trầm xuống.
Đây đúng là muốn giết anh mà, chẳng lễ lại bắt anh trơ mắt chỉ nhìn vợ mình ngâm nước thôi à?
Tên nào mà dám quấy rầy lúc này đúng là muốn chết mà.
Lần trước, vẫn là khu suối nước nóng này.
Giang Hải kiên quyết giải quyết kẻ không biết sống chết đó.
Lần này mà đám nhân viên này còn không chịu thông minh lên một tí, thì không tới nữa.
Anh chậm rãi mặc quần áo, nhân lúc Cố Uyển Như đang mát xa Giang Hải đi ra ngoài giải quyết phiền phức.
Một ngày trước Nam Chiến đã đến thành phố Giang Tư, nhưng anh ta vẫn không có động tĩnh gì.
Âm thần quan sát Giang Hải một ngày, lúc này cuối cùng nhịn không nổi phải xuất hiện.
Nhưng tất cả những chuyện này, Giang Hải đều biết hết, chẳng qua là anh lười quan tâm thôi.
Ông ta đến thành phố Giang Tư chơi thì Giang Hải hoan nghênh. Nhưng, nếu để làm loạn thì anh nhất định sẽ không để yên.
Cúc áo chưa cài nhưng Giang Hải đã cứ để vậy mà đi ra.
Sắc mặt anh âm trầm đáng sợ.
Nhưng cái làm Giang Hải ngạc nhiên chính là bên ngoài không chỉ có một người, mà là hai người.
Hơn nữa, hai người này dường như đang muốn đánh nhau.
Nghiệp Gia đã đấu nhau với Nam Chiến trong tối ngoài sáng mấy chục năm rồi.
Nam Chiến tới thành phố Giang Tư trước, muốn thăm dò Giang Hải trước.
Nên Nghiệp Gia đã trốn trong bóng tối âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Nam Chiến.
Giang Hải khoanh tay trước ngực, nhìn 2 người trước mắt.
"Để tôi giải quyết 2 người luôn hay là chờ 2 người đánh xong?”
Mặt Nam Chiến đen như đáy nồi, sự xuất hiện của Nghiệp Gia mặc dù đã nằm trong dự tính của anh ta.
Nhưng đến khi Nghiệp Gia xuất hiện ở phía sau, Nam Chiến vẫn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Nguyên nhân chính khiến Cố Uyển Như không ngủ được, chính là không quen với việc người ngủ bên cạnh không phải là Giang Hải, nên trong lòng có chút trống vắng.
Tuệ Thái nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị với anh rể quên nhau như thế nào vậy? Là anh ấy theo đuổi chị hay chị theo đuổi anh ấy?”
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Uyển Như lóe lên, không biết trả lời như thế nào.
Không lẽ lại kể ra hôn nhân của cô với anh là bị sắp xếp? Giang Hải là chàng rể được đưa tới cửa?
Nếu như đèn mà chưa tắt, thì chắc chắn Tuệ Thái sẽ phát hiện mặt Cố Uyển Như đỏ lên như quả cà chua.
Cố Uyển Như không trả lời, Tuệ Thái cũng không cố chấp, lại hỏi: "Anh chị định bao giờ có em bé?”
Cố Uyển Như thật đúng là không biết trả lời như thế nào, Tuệ Thái chỉ mới có từng ý tuổi, vừa thi vào đại học xong, trong cái đầu nhỏ ấy sao lại có những ý nghĩ đó rồi?
"Em, con bé chết tiệt này, bé tý bé teo mà đã hỏi đến vấn đề này?"
Mặt Cố Uyển Như càng nóng hơn, lớn giọng oán trách.
"Em cũng lớn rồi mà, rất nhiều bạn học đều có bạn trai rồi."
"Em còn có rất nhiều người theo đuổi đó.”
Cố Uyển Như bĩu môi: "Không tập trung học hành, cả ngày chỉ nghĩ linh tinh.”
Tuệ Thái không cho là đúng, cầm lấy tay của Cố Uyển Như đặt lên ngực của mình.
"Bạn cùng lớp vẫn luôn hâm mộ em phát triển tốt đó.”
Cố Uyển Như hoảng sợ, thế mà...
Cô rất ngạc nhiên, Tuệ Thái năm nay chỉ mới có từng ý tuổi thôi, mà vòng 1 đã lớn như vậy.
Tâm hồn nhỏ bé của Cố Uyển Như như bị giáng xuống 1 quả tạ, cô bé gầy trơ xương năm đó đã lớn như vậy rồi.
Bỗng nhiên có chút hâm mộ vội rút tay lại, xoa xoa của mình, có chút lo lắng.
Tự hỏi liệu có phải mình bị thiếu chất hay không.
Từ nay cô phải ăn nhiều thực phẩm giúp tăng vòng 1 mới được.
Có một lần, cô và Lan Kiều đi mua nội y với nhau, lúc ấy Cố Uyển Như đã bị sỉ nhục rồi.
Lúc này, vòng 1 của Tuệ Thái còn to hơn cả của cô nữa.
Đúng là không nhịn nổi mà, cô nhất định phải dậy thì lần thứ 2 mới được.
Bây giờ tâm hồn của cô đã không còn ở trong phòng ngủ, mà đã bay ra ngoài sô pha với Giang Hải rồi.
Không biết vì sao, trong đầu Cố Uyển Như đột nhiên nảy ra 1 câu hỏi.
Giang Hải có thích ngực to không?
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, những câu hỏi của Tuệ Thái vẫn liên quan đến Giang Hải.
Cố Uyển Như lại có chút lo lắng, cô này không phải là đang muốn làm hồ ly tinh chứ?
Tuệ Thái kể ra nhất nhiều chuyện nam theo đuổi nữ, nữ theo đuổi nam, lại còn hỏi Cố Uyển Như và Giang Hải đã trải qua những chuyện gì rồi.
Nói đến đây tâm sự của Cố Uyển Như lại càng hỗn độn.
Cố Uyển Như có thể không cần bận tâm đến Tuệ Thái, nhưng những người con gái khác thì sao?
Ví dụ như mấy cô gái ở công ty, chắc chắn cũng sẽ nhắm tới Giang Hải
Không được, những tai họa như vậy không thể để nó tiếp tục được, phải tìm cơ hội xóa tan nó mới được.
Trong lòng cô lại âm thầm ảo não, hóa ra cô cũng không tự tin với chính mình như vậy.
Cô nghĩ đến Lan Kiều, cây ấy xinh đẹp hơn mình, dáng người cũng đẹp hơn mình...
Dường như chỗ nào cũng hơn mình.
Tuệ Thái cười nói: "Chị, lần đầu tiên của chị với anh rể, chị có đau không?”
"Sao lại đau?" Trong lòng Cố Uyển Như đang nghĩ linh tinh, còn chưa phản ứng được Tuệ Thái đang nhắc đến chuyện gì.
"Không đau sao?" Tuệ Thái nghi ngờ: "Trong sách nói là sẽ đau mà.”
Đến lúc cô nghĩ ra Tuệ Thái hỏi chuyện gì thì mặt cô đã đỏ gay rồi.
Bọn trẻ bây giờ đúng là lớn quá nhanh. Còn hiểu biết hơn cả Cố Uyển Như nữa.
Cô với Giang Hải bước xa nhất mới chỉ có ôm nhau ngủ thôi, Cố Uyển Như thề với trời, lần đó chỉ là do cô ngủ quá say, chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Hai người còn có 1 lần dồn tường, lần đó có thể tính là thân mật nhật của 2 người.
Tuệ Thái còn cho ý kiến về một vài kiểu hôn nữa.
Cô bé cho trước khi kết hôn nên sống thử với nhau, xem xem cả hai có thể chịu được thói quen của nhau không, có thích hợp sống với nhau cả đời không.
Hơn nữa còn phải kiểm tra xem chuyện kia có phù hợp với nhau hay không.
Có một số người đàn ông ra rất nhanh. Phụ nữ nếu cứ khăng khăng cưới vì tình yêu thì rất có thể hạnh phúc cả đời sẽ bị ảnh hưởng.
Cố Uyển Như cảm thấy quá thô tục rồi, không muốn nghe nữa, định bảo Tuệ Thái dừng lại. Con gái nhà lành sao lại suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đó chứ, nên tập trung học tập thì hơn.
Nhưng trong lòng Cố Uyển Như lại bắt đầu nghĩ.
Đến giờ Giang Hải vẫn chưa động đến cô, liệu anh có...
Ôi, nếu Giang Hải thực sự không được, thì cô phải làm thế nào bây giờ?
Nếu để Giang Hải biết cô đang nghĩ gì, anh nhất định sẽ cho cô biết như thế nào là được hay không được, đến khi nào cô giải thích rõ ràng thì mới bỏ qua cho cô.
Khiến Cố Uyển Như hiểu được khoái cảm bị chinh phục là như thế nào.
Ngày hôm sau, Tuệ Thái lại đến công ty cùng Cố Uyển Như, chơi ở văn phòng cả ngày.
Cố Uyển Như thương lượng với Giang Hải: "Hay mình để Tuệ Thái ở lại một đêm nữa?"
Giang Hải bày ra vẻ mặt đau khổ: "Vợ ơi, sô pha quá mềm, xương sống thắt lưng của anh đau quá, hơn nữa ở ngoài đó còn rất lạnh, hôm nay anh còn bị hắt xì nữa. Nếu ngủ tiếp thì anh sợ anh không chịu nổi mất.”
Giang Hải còn kèm theo 1 cái hắt xì rất đúng lúc.
Mũi khụt khịt: "Vợ ơi, nếu em muốn giúp cô bé, thì để cô bé chuyển tới kí túc xá của nhân viên đi, điều kiện của chỗ đó cũng rất tốt mà.”
Tập đoàn Uyển Như luôn cho nhân viên rất nhiều phúc lợi như: ăn, mặc, ở, đi lại…...
Đối với ký túc xá.
Chỉ cần là nhân viên chính thức, thì đều được cấp cho một căn phòng đơn, thậm chí nhiều người còn đưa cả gia đình của mình tới ở.
Cuối cùng, Cố Uyển Như cũng từ bỏ suy nghĩ để Tuệ Thái ngủ lại.
Lúc này Giang Hải mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Cố Uyển Như đã quyết định để Tuệ Thái đến công ty làm việc vào ngày nghỉ, đối với quyết định này của cô thì Giang Hải không có ý kiến gì.
Giang Hải từ trước tưới giờ rất ít bạn bè, nên anh cũng rất vui khi thấy Cố Uyển Như có bạn bè.
Nhưng sau đó mặt Cố Uyển Như lập tức nghiêm lại.
Cô véo vào mạng sườn Giang Hải: "Anh nhanh giải thích rõ ràng cho em biết."
"Giải thích cái gì?" Giang Hải mơ hồ hỏi.
"Cái đó..." Cố Uyển Như có chút khó nói: "Chính là... cách tiêu chuẩn... cái kia!"
"Nụ hôn dài tiêu chuẩn ý hả?" Giang Hải cười: "Vợ ơi, em muốn ôn tập một chút hả?"
"Ôn tập cái đầu anh ý.” Cố Uyển Như hừ lạnh, trong lòng căm giận, không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để trách mắng Giang Hải.
Nói anh rất thuần thục? Hai người chỉ mới ở chung với nhau chưa bao lâu, chẳng lẽ trước đó Giang Hải không thể có bạn gái sao?
Nhưng trong lòng Cố Uyển Như vẫn rất khó chịu.
Giang Hải có thể đoán được vì sao Cố Uyển Như lại xấu hổ, nhìn gương mặt đỏ mọng của cô mà cười.
Giang Hải nói: "Vợ ơi, anh còn muốn đi ngâm suối nước nóng."
Giang Hải thật sự không có ý nghĩ gì với suối nước nóng cả.
Chỉ là muốn cùng Cố Uyển Như ngâm mình thôi.
Cố Uyển Như hít sâu một hơi: “Được rồi, đúng lúc gần đây em cũng cảm thấy mệt mỏi."
Giang Hải chủ động massage bả vai cho Cố Uyển Như, như 1 chú chó nhỏ nịnh nọt chủ nhân.
Cố Uyển Như bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Anh đã thay quần áo để xuống nước ngâm mình rồi, lúc Cố Uyển Như mặc bộ đồ tắm nhỏ nhắn xấu hổ xuất hiện, Giang Hải suýt nữa thì phụt cả máu mũi.
Bộ áo tắm này là do Giang Hải phải bàn bạc với nhân viên tư vấn ở trung tâm thương mại mãi mới mua được.
Anh chỉ có một yêu cầu: mỏng, nhẹ.
Vóc dáng xinh đẹp của Cố Uyển Như được bộ quần áo tôn lên rất hoàn mĩ.
Tuy rằng đã nhìn qua rất nhiều lần, hai người cũng đã ngủ chung với nhau, nhưng Giang Hải vẫn không nhịn được.
Cơ thể tự nhiên có phản ứng, ‘nó’ ngóc đầu dậy.
Cố Uyển Như không ngờ bộ Bikini này lại kiệm vải như vậy.
Thấy Giang Hải bày ra bộ mặt ngây ngây dại dại, thì nghĩ là trò quỷ của anh.
Cô hừ một tiếng, hai má ửng đỏ.
Nhưng, trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Giang Hải không chê cô ngực phẳng sao?
Anh tiến lên còn chủ động giúp Cố Uyển Như thả lỏng bả vai.
Cố Uyển Như ngượng ngùng né tránh.
Giang Hải lại túm được cái chân trắng bóc của cô: "Vợ ơi, chân của em đẹp quá.”
"Đáng ghét." Cố Uyển Như ngượng ngùng.
Vốn định rút chân về, nhưng tay nghề của Giang Hải lại tốt đến mức khiến cô thấy thoải mái hừ ra tiếng, tay nghề mát xa của anh có khi còn điêu luyện hơn cả nhân viên chuyên massage nữa.
Nhìn thấy tay Giang Hải càng ngày càng hướng lên trên.
Cố Uyển Như vội đẩy Giang Hải ra: "Được rồi, tí nữa để nhân viên làm cho em là được.”
"Bọn họ biết cái gì chứ." Giang Hải lại túm lấy 1 chân của Cố Uyển Như.
"Vợ ơi, trên người có rất nhiều ***** **."
"Anh thường xuyên bấm huyệt cho em, em có thể khỏe mạnh hơn đấy.”
"Ừ..." Cố Uyển Như không dám nhìn thẳng vào Giang Hải, cúi đầu nhắm mắt, hai lỗ tai đều ửng đỏ, cũng không biết là do nóng hay là xấu hổ.
"Vợ ơi, Đây là huyệt thái âm tì..."
"Ừm..."
"Vợ ơi, đây là huyệt quyết âm màng tim..."
"Ừm..."
Tay của anh chậm rãi lần về phía sau lưng, thuận thế trượt xuống.
Giang Hải cảm thấy chính mình da mặt cũng thật dày, những huyệt đạo này tuy anh đã thuộc nằm lòng nhưng không nhất định phải nói ra.
"Vợ ơi, ở đằng sau lưng là huyệt đốc mạch..."
“Ở phía trước... hì hì... là huyệt nhâm mạch..."
Giang Hải thật sự không nhịn được nữa, ánh mắt không tự chủ được nhìn từ cằm tới chỗ đó của cô, chỗ núi non trập trùng này đúng là khiến anh chảy hết cả nước miếng mà.
Đây là đùa giỡn lưu manh một cách quang minh chính đại mà.
Cố Uyển Như sao có thể không biết, cả người căng thẳng, nhưng vẫn để Giang Hải làm xằng làm bậy.
Trong lòng nghĩ đến những lời Tuệ Thái nói đêm hôm trước.
Giang Hải có thật sự khỏe mạnh không?
Có, anh nhất định có
Nhưng, vì sao...
Vì sao hai người vẫn chưa... làm cái kia?
Lúc Giang Hải đang lần lượt giảng giải các ***** **, Cố Uyển Như lại lấy cớ để cho nhân viên làm để né tránh anh.
Nhìn Cố Uyển Như xinh đẹp rời đi, sắc mặt Giang Hải nhất thời trầm xuống.
Đây đúng là muốn giết anh mà, chẳng lễ lại bắt anh trơ mắt chỉ nhìn vợ mình ngâm nước thôi à?
Tên nào mà dám quấy rầy lúc này đúng là muốn chết mà.
Lần trước, vẫn là khu suối nước nóng này.
Giang Hải kiên quyết giải quyết kẻ không biết sống chết đó.
Lần này mà đám nhân viên này còn không chịu thông minh lên một tí, thì không tới nữa.
Anh chậm rãi mặc quần áo, nhân lúc Cố Uyển Như đang mát xa Giang Hải đi ra ngoài giải quyết phiền phức.
Một ngày trước Nam Chiến đã đến thành phố Giang Tư, nhưng anh ta vẫn không có động tĩnh gì.
Âm thần quan sát Giang Hải một ngày, lúc này cuối cùng nhịn không nổi phải xuất hiện.
Nhưng tất cả những chuyện này, Giang Hải đều biết hết, chẳng qua là anh lười quan tâm thôi.
Ông ta đến thành phố Giang Tư chơi thì Giang Hải hoan nghênh. Nhưng, nếu để làm loạn thì anh nhất định sẽ không để yên.
Cúc áo chưa cài nhưng Giang Hải đã cứ để vậy mà đi ra.
Sắc mặt anh âm trầm đáng sợ.
Nhưng cái làm Giang Hải ngạc nhiên chính là bên ngoài không chỉ có một người, mà là hai người.
Hơn nữa, hai người này dường như đang muốn đánh nhau.
Nghiệp Gia đã đấu nhau với Nam Chiến trong tối ngoài sáng mấy chục năm rồi.
Nam Chiến tới thành phố Giang Tư trước, muốn thăm dò Giang Hải trước.
Nên Nghiệp Gia đã trốn trong bóng tối âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Nam Chiến.
Giang Hải khoanh tay trước ngực, nhìn 2 người trước mắt.
"Để tôi giải quyết 2 người luôn hay là chờ 2 người đánh xong?”
Mặt Nam Chiến đen như đáy nồi, sự xuất hiện của Nghiệp Gia mặc dù đã nằm trong dự tính của anh ta.
Nhưng đến khi Nghiệp Gia xuất hiện ở phía sau, Nam Chiến vẫn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.