Chương 181: Người quan trọng
Park Janie
09/10/2021
Tên mặt đen còn nói thêm: "Những thế gia đó, liệu có nhân cơ hội này mà tiến vào tỉnh Hải Đông không?"
"Đoạn thời gian này những kẻ có khả năng tiến vào tỉnh Hải Đông đều đang có động tĩnh rồi.”
"Còn nữa, cậu tìm người đi nhắc nhở nhà họ Hoắc ở Đông Nam, đừng có mà chọc giận nhà họ Triệu ở phía Bắc. Chúng ta đã phải trả cái giá đắt như vậy, thì tỉnh Hải Đông phải thuộc về nhà họ Triệu."
Với những người như bọn họ, mỗi một bước đi, mỗi một lời nói, đều phải suy nghĩ kỹ càng.
Họ không chỉ phải lo lắng về chuyện của tỉnh Hải Đông, mà còn phải chú ý đến các kế hoạch ngầm đối thủ, còn cả những kẻ có khả năng sẽ trở thành người của đối thủ nữa.
Tình huống hiện tại của tỉnh Hải Đông, nếu không cẩn thận sẽ trở nên hỗn loạn, tới lúc đó sẽ có kẻ thừa nước đục mà thả câu.
Có người nói: "Còn một vấn đề nữa, ở thành phố Giang Tư có một người tên là Giang Hải, trong khoảng thời gian này rất nhiều người gọi anh ta là anh Giang, vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.”
"Người này tôi biết, nhưng trước mắt chúng ta sẽ không nên động vào anh ta.” Tên mặt đen nói: "Chờ mấy khu của tỉnh Hải Đông ổn định, thì chúng ta mới xuống tay với thành phố Giang Tư. Tên họ Giang đấy cho dù có chút thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng phải đưa tay chịu trói thôi.”
Ở chỗ đầu sóng ngọn gió, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể tan xương nát thịt rồi.
Trong cái thế giới ngầm này, tất cả đều sẽ ẩn giấu đi.
Không chỉ có thành phố Giang Thanh, ngay cả tỉnh Hải Đông và các nơi khác cũng đều như thế.
Người bình thường thường không biết gì nhưng bọn họ thì biết. Ở đó mấy cơ sở kinh doanh đèn mờ đều đã đóng cửa.
Bàng đại ca chết, sẽ kéo theo cả hiệu ứng cánh bướm.
Buổi tối mọi người rất ít đi ra ngoài chơi, quán bar, sòng bạc, karaoke trong một đêm toàn bộ đều trở thành nơi làm ăn đứng đắn, ngay cả quần áo của mấy cô phục vụ cũng rất kín đáo.
Tuy rằng, các cô đó không biết vì sao phải ăn mặc bảo thủ như vậy, hơn nữa mấy vị khách bình thường thích sờ mó linh tinh cũng ít đi rất nhiều.
Ở thành phố Giang Tư, lại là một cảnh tượng khác.
Ở đây bây giờ so với trước kia cũng không có gì khác nhau lắm.
Cố Uyển Như đi làm, còn Giang Hải vẫn là lái xe.
Mỗi ngày đều sẽ rửa 1 rổ hoa quả chia cho nhân viên, sau đó lại trêu chọc mấy cô gái mấy câu như cho gửi thằng **, kiểu vậy.
Vào văn phòng của Cố Uyển Như, nói mấy câu lưu manh, dỗ vợ vui vẻ, rồi lại mượn cớ mát xa để chấm mút, hoặc là thỉnh thoảng lại ôm ấp.
Cuộc sống rất chi là thoải mái, chỉ cần những ngày tháng thần tiên như thế này, Giang Hải đã rất mãn nguyện rồi.
Cố Uyển Như lại chê anh phiền, nên đến cả việc đóng dấu văn kiện cũng chẳng thèm nhờ đến anh, cuối cùng anh chỉ có thể xung phong đến công trường ở phía Tây thành phố để giám sát.
Mấy tên chân tay ở thành phố Giang Thanh tuy rất cẩn thận, Đường Tuấn dù đã trúng độc, chưa chết ngay được, nhưng cũng đã trúng độc không nhẹ.
Sau một ngày, mới có thể âm thầm đi dọc theo con kênh để vào thành phố Giang Tư.
Điều này đều đã nằm trong dự tỉnh của Giang Hải.
Anh sắp xếp cho Thất Hồn chữa khỏi độc trên người Đường Tuấn, sau đó nói cho Đường Tuấn biết ý định của bọn họ.
Giang Hải biết Đường Tuấn không thể trở thành một người bỉnh thưởng của thành phố Giang Tư được, anh ta không thuộc về nơi này, hơn nữa ở trong lòng Đường Tuấn vẫn còn những khúc mắc phải giả quyết.
Thất Hồn nhẹ giọng nói với Giang Hải: "Anh ta hỏi rất nhiều vấn đề."
Giang Hải biết Thất Hồn đang nói về Đường Tuấn.
Anh cũng biết cái Đường Tuấn muốn hỏi chính việc tu luyện lên cao hơn.
Anh gật gật đầu, không quá để ý.
Thất Hồn nói: "Tôi đã cho anh ta một bí thuật......"
Giang Hải quay đầu trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói gì.
Bí thuật bình thường có tác dụng phụ rất lớn.
Cái Đường Tuấn muốn làm chỉ là làm 1 trận tàn sát, đối với anh ta, mạng sống đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Anh ta chính là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người nhà họ Triệu ở phía Bắc.
"Nói với anh ta, nếu anh ta rời khỏi thành phố Giang Tư, thì đừng bao giờ trở lại."
Vẻ mặt của Thất Hồn hờ hững, chậm rãi gật đầu.
Giang Hải vỗ vỗ chân, nhìn toà ký túc xá đang dần hoàn thiện: "Nói với Ngô Mẫn, đẩy nhanh tiến độ lên, trong vòng 1 tháng tôi muốn dời tập đoàn Uyển Như về đây."
"Gấp như vậy sao?"
Giang Hải thản nhiên nói: "Đến lúc đó, sẽ tiến hành một buổi tiệc chiêu thương ở đây. Nếu như những dự án đó đều được đầu tư, thì tập đoàn Uyển Như mới có thể đứng vững ở tỉnh Hải Đông được.”
Trên đường trở về, anh nhận được điện thoại của Cố Vân Lệ.
"Mẹ ạ, có chuyện gì vây?"
Do mỗi ngày anh đều bận rộn ở bên ngoài, buổi trưa không về. Nên mẹ vợ của anh mỗi ngày đều sẽ hỏi anh về chuyện ăn uống.
Thật ra Giang Hải đã đề nghị tìm một nữ đầu bếp, nhưng Cố Vân Lệ lại cự tuyệt, bà cảm thấy dù sao bản thân mình cũng rảnh rỗi nên muốn làm gì đó.
Hơn nữa, Giang Hải cũng rất thích ăn đồ ăn mẹ vợ nấu. Rất có hương vị gia đình.
"Lúc con về mua giúp mẹ một con cá, con với Uyển Như cũng lâu rồi không ăn cá.”
Giang Hải cười hạnh phúc: "Được ạ."
"Nhớ kỹ nhất định phải tươi, nếu không biết chọn thì cứ chọn con nào còn bơi được ý.” Cố Vân Lệ dông dài nhắc.
Mọi người vẫn nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Cố Vân Lệ cảm thấy Cố Uyển Như gả được cho Giang Hải, chính là phúc phận của cô.
"Nếu không có con nào sống, thì con chọn con nào tai đỏ mắt sáng ý..... còn phải còn nguyên vảy nữa…....”
Giang Hải nghe rất chăm chú, người khác có lẽ không thích bị người lớn cằn nhằn, nhưng đối với Giang Hải thì đó lại là hạnh phúc.
Giang Hải không đi chợ hải sản, mà trực tiếp đi đến trung tâm thương mại của thành phố Giang Tư.
Siêu thị ở đây là dạng 2 tầng, thực phẩm cũng rất tươi.
Đi dạo 1 vòng, thì xe đẩy của anh càng ngày càng nhiều.
Anh biết Cố Uyển Như thích ăn đồ ăn vặt nên cố ý mua nhiều một chút.
Lại nhớ ra Cố Vân Lệ ca thán giẻ lau trong nhà chất lượng không tốt nên dứt khoát mua 1 lố luôn.
Cũng tiện thể mua một ít rượu mà Lôi Nhân Hào thích uống nữa.
Thật ra Giang Hải đã mua cho cha vợ không ít rượu ngoại rồi, nhưng không hiểu sao Lôi Nhân Hào lại chỉ thích loại rượu giá rẻ mất chục tệ này.
Mua xong đồ, Giang Hải gửi lại chúng để đi lên tầng đồ điện gia dụng.
Cây lau nhà cứ phải nhấc lên nhấc xuống khiến cho mẹ vợ thân yêu của anh mệt chết đi được. Giang Hải không hiểu lắm nên đã trực tiếp mua hai con robot hút bụi đắt nhất.
Đồ đắt, chất lượng chắc chắn cũng sẽ tốt.
Hơn nữa nhà cũng có rất nhiều cửa sổ, lau bằng tay thì đúng là không ổn, nên có người máy sẽ đỡ hơn nhiều.
Thời gian còn sớm, hơn nữa đồ điện gia dụng ở trung tâm thương mại thành phố Giang Tư lại giao hàng tận nhà nên Giang Hải lững thững đi dạo.
Hiện giờ, khoa học kỹ thuật rất phát triểm nên có rất nhiều việc máy móc có thể làm con người được.
"Anh ơi, anh ơi......"
Ở phía sau, bỗng nhiên có tiếng gọi nũng nịu.
Sau đó tiếng giày cao gót vang lên.
Giang Hải hiếu kỳ quay đầu, đứng trước mặt anh chính là một mỹ nữ.
Cô gái mặc một chiếc áo bó sát màu hồng nhạt, gương mặt trang điểm rất tinh tế, hai chân dài được chiếc quần bò bó lại, thon dài thả mê người.
Dáng người hoàn mỹ, tỷ lệ tiêu chuẩn nên quần áo đã tôn lên dáng vẻ khiến người ta ao ước.
Cô gái xinh đẹp này đang đi đến trước mặt Giang Hải.
Cô gái có cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng chúm chím..... Cả người tỏa ra hương vị động lòng người.
Cô gái này đúng chuẩn là mĩ nhân trong mộng của cánh đàn ông luôn.
Tin rằng nếu đưa cô gái này đến trước mặt thì chẳng có người đàn ông nào có thể ngồi yên không loạn, chẳng ai có thể kháng cự được loại hấp dẫn này.
Nhưng, Giang Hải, lại hờ hững nhìn.
Anh dùng ánh mắt lạnh như băng của mình đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, không hề dao động.
Phụ nữ mà anh đã gặp rất nhiều. Người xinh đẹp như cô anh cũng đã thấy rất nhiều rồi.
Tuy Giang Hải thừa nhận cô gái này đích thị có khả năng khiến đàn ông điên đảo.
Nhưng đối với Đế vương mà nói thì anh lại chẳng có hứng thú với loại quyến rũ lộ liễu như cô nàng này, mà còn cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Theo lẽ thông thường thì những cô gái như thế này đều ham hư danh lợi lộc, nếu không có gì khiến cho cô ta cảm thấy hứng thú, thì cô ta tuyệt đối không thèm nói chuyện với người khác đâu.
Cô ta bắt chuyện với Giang Hải chắc chắn là có mục đích.
Đối phó với loại người này, Giang Hải cũng lười phản ứng.
Ở thế giới ngầm cũng từng có cô gái cực phẩm mời Giang Hải ăn tối, thậm chí trước mặt mọi người còn tỏ vẻ nguyện ý hầu hạ Đế vương.
Nhưng Giang Hải lại cự tuyệt.
Cô gái trước mắt làm sao có thể so sánh với cô nàng kia được.
Cô gái kia thật sự đã khiến Giang Hải động tâm, nhưng anh vẫn giữ vững được chấp niệm trong lòng nên đã từ chối.
Huống chi là cô gái dung tục trước mắt này.
"Anh ơi......"
"Chuyện gì?"
Giang Hải thản nhiên hỏi, giọng nói bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Cô gái lén đánh giá Giang Hải 1 chút.
Dáng người của anh cũng bình thường thôi, tuy đang mặc hàng hiệu, nhưng khi so sánh với sản phẩm hàng hiệu thủ công thì quần áo trên người của Giang Hải chỉ là hàng vỉa hè thôi.
Trên tay không đeo đồng hồ, cũng không nhìn thấy dấu vết đeo đồng hồ.
Chân đi một đôi giầy da bám đầy bụi.
Cô gái này đương nhiên không biết, Giang Hải đã đi bộ cả nửa ngày ở công trường ở phía Tây thành phố, nên trên giày đầy bụi là chuyện bình thường.
Nhìn Giang Hải như vậy, đúng là không thể đoán được anh là kiểu nhân vật gì.
Theo cô ta quan sát, người đàn ông này đúng là rất giống với tin đồn.
Bộ dạng bình thường như vậy mà còn được bao nuôi, đúng là nực cười mà!
Có rất nhiều loại đàn ông như thế này, đều không thể giữ được mình trước mỹ nữ.
Chỉ cần cô ta liếc mắt 1 cái thì họ sẽ nổi lên phản ứng sinh lý.
Chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay, thì họ sẽ quỳ xuống phục vụ cô ta.
"Anh ơi anh có rảnh không, giúp em một chút được không? Em mua 1 ít đồ nhưng lại không xách được.”
Giọng nói càng thêm mê người.
Hơi thở mềm mại có thể khiến cho người đối diện mềm cả người.
Mặt Giang Hải không chút thay đổi: "Không rảnh!"
Nói xong anh định xoay người rời đi.
Ngay lúc quay đầu đi thì Giang Hải nhìn thấy một cái váy, anh nghĩ nó rất hợp với Cố Uyển Như.
Mua về cho Cố Uyển Như mặc thử, nếu không vừa cùng lắm thì trả lại.
Còn với cô gái kia thì anh chẳng thèm nhìn.
Tần Hiên đã từng đùa giỡn nói qua một lần, có vài nơi, tồn tại một loại phụ nữ, được mệnh danh là “cô gái vàng.”
Loại con gái này bình thường chất lượng khá cao, thiếu chút phong trần, lại thừa mị lực, không chỉ có gương mặt xinh đẹp và dáng người hoàn mỹ, mà thậm chí nhiều người trong số họ còn có bằng cấp rất cao.
Loại phụ nữ này dù là quan hệ xã hội, làm ăn, hay chỉ đơn thuần đam mê tiệc tùng, thì đều có thể làm được 1 cách rất tự nhiên, làm cho đối phương rất vừa lòng.
Hơn nữa sau khi xong việc đối phương còn không muốn rời đi.
Thậm chí, còn có thể lấy được không ít các loại tình báo.
Có thể nói, họ là gái gọi cao cấp.
Nếu muốn ngủ với họ thì còn phải xem thân phận của đối phương.
Bán thân thì có thể, nhưng nhất định sẽ không bán với giá thấp.
Cô gái trước mắt này, dù là dáng người hay khuôn mặt thì đều là loại thượng thừa.
Tuy Giang Hải không muốn đoán bậy xem cô gái này có phải loại phụ nữ như vậy hay không, nhưng thái độ này đã tố cáo cô ta rồi.
Theo lý thuyết, loại phụ nữ này cho dù là cần người xách túi hộ cũng sẽ không tìm loại người như Giang Hải.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Giang Hải vẫn không muốn nghĩ nhiều.
Chuyện này không liên quan đến anh.
Giang Hải cất bước, khóe miệng của cô gái bất giác mà nhếch lên.
Người đàn ông này đúng là chẳng ra gì, cô ta chỉ nói có 1 câu mà đã muốn tới gần ngửi mùi thơm trên người cô rồi.
Có lẽ hôm nay cô không chỉ tìm được người tình nguyện xách túi cho mình, mà còn tìm được người chịu bỏ tiền ra rồi.
Hơn nữa nhiệm vụ kia của cô ta cũng đã hoàn thành. Tiền, chắc chắn là sẽ về túi rồi.
"Đoạn thời gian này những kẻ có khả năng tiến vào tỉnh Hải Đông đều đang có động tĩnh rồi.”
"Còn nữa, cậu tìm người đi nhắc nhở nhà họ Hoắc ở Đông Nam, đừng có mà chọc giận nhà họ Triệu ở phía Bắc. Chúng ta đã phải trả cái giá đắt như vậy, thì tỉnh Hải Đông phải thuộc về nhà họ Triệu."
Với những người như bọn họ, mỗi một bước đi, mỗi một lời nói, đều phải suy nghĩ kỹ càng.
Họ không chỉ phải lo lắng về chuyện của tỉnh Hải Đông, mà còn phải chú ý đến các kế hoạch ngầm đối thủ, còn cả những kẻ có khả năng sẽ trở thành người của đối thủ nữa.
Tình huống hiện tại của tỉnh Hải Đông, nếu không cẩn thận sẽ trở nên hỗn loạn, tới lúc đó sẽ có kẻ thừa nước đục mà thả câu.
Có người nói: "Còn một vấn đề nữa, ở thành phố Giang Tư có một người tên là Giang Hải, trong khoảng thời gian này rất nhiều người gọi anh ta là anh Giang, vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.”
"Người này tôi biết, nhưng trước mắt chúng ta sẽ không nên động vào anh ta.” Tên mặt đen nói: "Chờ mấy khu của tỉnh Hải Đông ổn định, thì chúng ta mới xuống tay với thành phố Giang Tư. Tên họ Giang đấy cho dù có chút thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng phải đưa tay chịu trói thôi.”
Ở chỗ đầu sóng ngọn gió, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể tan xương nát thịt rồi.
Trong cái thế giới ngầm này, tất cả đều sẽ ẩn giấu đi.
Không chỉ có thành phố Giang Thanh, ngay cả tỉnh Hải Đông và các nơi khác cũng đều như thế.
Người bình thường thường không biết gì nhưng bọn họ thì biết. Ở đó mấy cơ sở kinh doanh đèn mờ đều đã đóng cửa.
Bàng đại ca chết, sẽ kéo theo cả hiệu ứng cánh bướm.
Buổi tối mọi người rất ít đi ra ngoài chơi, quán bar, sòng bạc, karaoke trong một đêm toàn bộ đều trở thành nơi làm ăn đứng đắn, ngay cả quần áo của mấy cô phục vụ cũng rất kín đáo.
Tuy rằng, các cô đó không biết vì sao phải ăn mặc bảo thủ như vậy, hơn nữa mấy vị khách bình thường thích sờ mó linh tinh cũng ít đi rất nhiều.
Ở thành phố Giang Tư, lại là một cảnh tượng khác.
Ở đây bây giờ so với trước kia cũng không có gì khác nhau lắm.
Cố Uyển Như đi làm, còn Giang Hải vẫn là lái xe.
Mỗi ngày đều sẽ rửa 1 rổ hoa quả chia cho nhân viên, sau đó lại trêu chọc mấy cô gái mấy câu như cho gửi thằng **, kiểu vậy.
Vào văn phòng của Cố Uyển Như, nói mấy câu lưu manh, dỗ vợ vui vẻ, rồi lại mượn cớ mát xa để chấm mút, hoặc là thỉnh thoảng lại ôm ấp.
Cuộc sống rất chi là thoải mái, chỉ cần những ngày tháng thần tiên như thế này, Giang Hải đã rất mãn nguyện rồi.
Cố Uyển Như lại chê anh phiền, nên đến cả việc đóng dấu văn kiện cũng chẳng thèm nhờ đến anh, cuối cùng anh chỉ có thể xung phong đến công trường ở phía Tây thành phố để giám sát.
Mấy tên chân tay ở thành phố Giang Thanh tuy rất cẩn thận, Đường Tuấn dù đã trúng độc, chưa chết ngay được, nhưng cũng đã trúng độc không nhẹ.
Sau một ngày, mới có thể âm thầm đi dọc theo con kênh để vào thành phố Giang Tư.
Điều này đều đã nằm trong dự tỉnh của Giang Hải.
Anh sắp xếp cho Thất Hồn chữa khỏi độc trên người Đường Tuấn, sau đó nói cho Đường Tuấn biết ý định của bọn họ.
Giang Hải biết Đường Tuấn không thể trở thành một người bỉnh thưởng của thành phố Giang Tư được, anh ta không thuộc về nơi này, hơn nữa ở trong lòng Đường Tuấn vẫn còn những khúc mắc phải giả quyết.
Thất Hồn nhẹ giọng nói với Giang Hải: "Anh ta hỏi rất nhiều vấn đề."
Giang Hải biết Thất Hồn đang nói về Đường Tuấn.
Anh cũng biết cái Đường Tuấn muốn hỏi chính việc tu luyện lên cao hơn.
Anh gật gật đầu, không quá để ý.
Thất Hồn nói: "Tôi đã cho anh ta một bí thuật......"
Giang Hải quay đầu trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói gì.
Bí thuật bình thường có tác dụng phụ rất lớn.
Cái Đường Tuấn muốn làm chỉ là làm 1 trận tàn sát, đối với anh ta, mạng sống đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Anh ta chính là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người nhà họ Triệu ở phía Bắc.
"Nói với anh ta, nếu anh ta rời khỏi thành phố Giang Tư, thì đừng bao giờ trở lại."
Vẻ mặt của Thất Hồn hờ hững, chậm rãi gật đầu.
Giang Hải vỗ vỗ chân, nhìn toà ký túc xá đang dần hoàn thiện: "Nói với Ngô Mẫn, đẩy nhanh tiến độ lên, trong vòng 1 tháng tôi muốn dời tập đoàn Uyển Như về đây."
"Gấp như vậy sao?"
Giang Hải thản nhiên nói: "Đến lúc đó, sẽ tiến hành một buổi tiệc chiêu thương ở đây. Nếu như những dự án đó đều được đầu tư, thì tập đoàn Uyển Như mới có thể đứng vững ở tỉnh Hải Đông được.”
Trên đường trở về, anh nhận được điện thoại của Cố Vân Lệ.
"Mẹ ạ, có chuyện gì vây?"
Do mỗi ngày anh đều bận rộn ở bên ngoài, buổi trưa không về. Nên mẹ vợ của anh mỗi ngày đều sẽ hỏi anh về chuyện ăn uống.
Thật ra Giang Hải đã đề nghị tìm một nữ đầu bếp, nhưng Cố Vân Lệ lại cự tuyệt, bà cảm thấy dù sao bản thân mình cũng rảnh rỗi nên muốn làm gì đó.
Hơn nữa, Giang Hải cũng rất thích ăn đồ ăn mẹ vợ nấu. Rất có hương vị gia đình.
"Lúc con về mua giúp mẹ một con cá, con với Uyển Như cũng lâu rồi không ăn cá.”
Giang Hải cười hạnh phúc: "Được ạ."
"Nhớ kỹ nhất định phải tươi, nếu không biết chọn thì cứ chọn con nào còn bơi được ý.” Cố Vân Lệ dông dài nhắc.
Mọi người vẫn nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Cố Vân Lệ cảm thấy Cố Uyển Như gả được cho Giang Hải, chính là phúc phận của cô.
"Nếu không có con nào sống, thì con chọn con nào tai đỏ mắt sáng ý..... còn phải còn nguyên vảy nữa…....”
Giang Hải nghe rất chăm chú, người khác có lẽ không thích bị người lớn cằn nhằn, nhưng đối với Giang Hải thì đó lại là hạnh phúc.
Giang Hải không đi chợ hải sản, mà trực tiếp đi đến trung tâm thương mại của thành phố Giang Tư.
Siêu thị ở đây là dạng 2 tầng, thực phẩm cũng rất tươi.
Đi dạo 1 vòng, thì xe đẩy của anh càng ngày càng nhiều.
Anh biết Cố Uyển Như thích ăn đồ ăn vặt nên cố ý mua nhiều một chút.
Lại nhớ ra Cố Vân Lệ ca thán giẻ lau trong nhà chất lượng không tốt nên dứt khoát mua 1 lố luôn.
Cũng tiện thể mua một ít rượu mà Lôi Nhân Hào thích uống nữa.
Thật ra Giang Hải đã mua cho cha vợ không ít rượu ngoại rồi, nhưng không hiểu sao Lôi Nhân Hào lại chỉ thích loại rượu giá rẻ mất chục tệ này.
Mua xong đồ, Giang Hải gửi lại chúng để đi lên tầng đồ điện gia dụng.
Cây lau nhà cứ phải nhấc lên nhấc xuống khiến cho mẹ vợ thân yêu của anh mệt chết đi được. Giang Hải không hiểu lắm nên đã trực tiếp mua hai con robot hút bụi đắt nhất.
Đồ đắt, chất lượng chắc chắn cũng sẽ tốt.
Hơn nữa nhà cũng có rất nhiều cửa sổ, lau bằng tay thì đúng là không ổn, nên có người máy sẽ đỡ hơn nhiều.
Thời gian còn sớm, hơn nữa đồ điện gia dụng ở trung tâm thương mại thành phố Giang Tư lại giao hàng tận nhà nên Giang Hải lững thững đi dạo.
Hiện giờ, khoa học kỹ thuật rất phát triểm nên có rất nhiều việc máy móc có thể làm con người được.
"Anh ơi, anh ơi......"
Ở phía sau, bỗng nhiên có tiếng gọi nũng nịu.
Sau đó tiếng giày cao gót vang lên.
Giang Hải hiếu kỳ quay đầu, đứng trước mặt anh chính là một mỹ nữ.
Cô gái mặc một chiếc áo bó sát màu hồng nhạt, gương mặt trang điểm rất tinh tế, hai chân dài được chiếc quần bò bó lại, thon dài thả mê người.
Dáng người hoàn mỹ, tỷ lệ tiêu chuẩn nên quần áo đã tôn lên dáng vẻ khiến người ta ao ước.
Cô gái xinh đẹp này đang đi đến trước mặt Giang Hải.
Cô gái có cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh quyến rũ, đôi môi đỏ mọng chúm chím..... Cả người tỏa ra hương vị động lòng người.
Cô gái này đúng chuẩn là mĩ nhân trong mộng của cánh đàn ông luôn.
Tin rằng nếu đưa cô gái này đến trước mặt thì chẳng có người đàn ông nào có thể ngồi yên không loạn, chẳng ai có thể kháng cự được loại hấp dẫn này.
Nhưng, Giang Hải, lại hờ hững nhìn.
Anh dùng ánh mắt lạnh như băng của mình đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, không hề dao động.
Phụ nữ mà anh đã gặp rất nhiều. Người xinh đẹp như cô anh cũng đã thấy rất nhiều rồi.
Tuy Giang Hải thừa nhận cô gái này đích thị có khả năng khiến đàn ông điên đảo.
Nhưng đối với Đế vương mà nói thì anh lại chẳng có hứng thú với loại quyến rũ lộ liễu như cô nàng này, mà còn cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Theo lẽ thông thường thì những cô gái như thế này đều ham hư danh lợi lộc, nếu không có gì khiến cho cô ta cảm thấy hứng thú, thì cô ta tuyệt đối không thèm nói chuyện với người khác đâu.
Cô ta bắt chuyện với Giang Hải chắc chắn là có mục đích.
Đối phó với loại người này, Giang Hải cũng lười phản ứng.
Ở thế giới ngầm cũng từng có cô gái cực phẩm mời Giang Hải ăn tối, thậm chí trước mặt mọi người còn tỏ vẻ nguyện ý hầu hạ Đế vương.
Nhưng Giang Hải lại cự tuyệt.
Cô gái trước mắt làm sao có thể so sánh với cô nàng kia được.
Cô gái kia thật sự đã khiến Giang Hải động tâm, nhưng anh vẫn giữ vững được chấp niệm trong lòng nên đã từ chối.
Huống chi là cô gái dung tục trước mắt này.
"Anh ơi......"
"Chuyện gì?"
Giang Hải thản nhiên hỏi, giọng nói bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Cô gái lén đánh giá Giang Hải 1 chút.
Dáng người của anh cũng bình thường thôi, tuy đang mặc hàng hiệu, nhưng khi so sánh với sản phẩm hàng hiệu thủ công thì quần áo trên người của Giang Hải chỉ là hàng vỉa hè thôi.
Trên tay không đeo đồng hồ, cũng không nhìn thấy dấu vết đeo đồng hồ.
Chân đi một đôi giầy da bám đầy bụi.
Cô gái này đương nhiên không biết, Giang Hải đã đi bộ cả nửa ngày ở công trường ở phía Tây thành phố, nên trên giày đầy bụi là chuyện bình thường.
Nhìn Giang Hải như vậy, đúng là không thể đoán được anh là kiểu nhân vật gì.
Theo cô ta quan sát, người đàn ông này đúng là rất giống với tin đồn.
Bộ dạng bình thường như vậy mà còn được bao nuôi, đúng là nực cười mà!
Có rất nhiều loại đàn ông như thế này, đều không thể giữ được mình trước mỹ nữ.
Chỉ cần cô ta liếc mắt 1 cái thì họ sẽ nổi lên phản ứng sinh lý.
Chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay, thì họ sẽ quỳ xuống phục vụ cô ta.
"Anh ơi anh có rảnh không, giúp em một chút được không? Em mua 1 ít đồ nhưng lại không xách được.”
Giọng nói càng thêm mê người.
Hơi thở mềm mại có thể khiến cho người đối diện mềm cả người.
Mặt Giang Hải không chút thay đổi: "Không rảnh!"
Nói xong anh định xoay người rời đi.
Ngay lúc quay đầu đi thì Giang Hải nhìn thấy một cái váy, anh nghĩ nó rất hợp với Cố Uyển Như.
Mua về cho Cố Uyển Như mặc thử, nếu không vừa cùng lắm thì trả lại.
Còn với cô gái kia thì anh chẳng thèm nhìn.
Tần Hiên đã từng đùa giỡn nói qua một lần, có vài nơi, tồn tại một loại phụ nữ, được mệnh danh là “cô gái vàng.”
Loại con gái này bình thường chất lượng khá cao, thiếu chút phong trần, lại thừa mị lực, không chỉ có gương mặt xinh đẹp và dáng người hoàn mỹ, mà thậm chí nhiều người trong số họ còn có bằng cấp rất cao.
Loại phụ nữ này dù là quan hệ xã hội, làm ăn, hay chỉ đơn thuần đam mê tiệc tùng, thì đều có thể làm được 1 cách rất tự nhiên, làm cho đối phương rất vừa lòng.
Hơn nữa sau khi xong việc đối phương còn không muốn rời đi.
Thậm chí, còn có thể lấy được không ít các loại tình báo.
Có thể nói, họ là gái gọi cao cấp.
Nếu muốn ngủ với họ thì còn phải xem thân phận của đối phương.
Bán thân thì có thể, nhưng nhất định sẽ không bán với giá thấp.
Cô gái trước mắt này, dù là dáng người hay khuôn mặt thì đều là loại thượng thừa.
Tuy Giang Hải không muốn đoán bậy xem cô gái này có phải loại phụ nữ như vậy hay không, nhưng thái độ này đã tố cáo cô ta rồi.
Theo lý thuyết, loại phụ nữ này cho dù là cần người xách túi hộ cũng sẽ không tìm loại người như Giang Hải.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Giang Hải vẫn không muốn nghĩ nhiều.
Chuyện này không liên quan đến anh.
Giang Hải cất bước, khóe miệng của cô gái bất giác mà nhếch lên.
Người đàn ông này đúng là chẳng ra gì, cô ta chỉ nói có 1 câu mà đã muốn tới gần ngửi mùi thơm trên người cô rồi.
Có lẽ hôm nay cô không chỉ tìm được người tình nguyện xách túi cho mình, mà còn tìm được người chịu bỏ tiền ra rồi.
Hơn nữa nhiệm vụ kia của cô ta cũng đã hoàn thành. Tiền, chắc chắn là sẽ về túi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.