Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 212: Tìm Uyển Như

Park Janie

02/11/2021

Sau một hồi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bó hoa lớn trong tay Giang Hải mang về, nước mắt cứ thế không kìm được mà muốn trào ra ngoài.

Giang Hải nhìn thấy Cố Uyển Như như vậy, ngay lập tức bước tới, ôm nhẹ cô vào lòng nói: “Vợ à, em không sao chứ? Em bị sao vậy?”

“Anh là đồ khốn nạn!” Cố Uyển Như bật khóc hu hu rồi đấm mạnh vào ngực Giang Hải.

Giang Hải mỉm cười nghĩ thầm, sau này đi xử lý mấy loại chuyện như vậy, vẫn không nên nói với cô vợ ngốc nghếch này của mình thì hơn.

Thế giới mà Cố Uyển Như nghĩ, mãi mãi giống như trong những bộ phim hoạt hình mà cô từng xem, vô cùng êm đềm, đó cũng là một chuyện tốt.

Đến chiều, Cố Vân Lệ gọi điện bảo hai người nhớ về nhà sớm, cùng ăn tối rồi bàn bạc chuyện gì đó.

Cố Uyển Như có chút ngạc nhiên, mẹ cô thường ngày ở nhà chỉ lo chuyện bếp núp nhà cửa, rốt cuộc là có chuyện gì chứ.

Đến chiều về nhà, trong nhà lại đang tiếp khách, là một ông ta cụ râu tóc bạc trắng, thần thái ngời ngời.

“Ôi, sao bây giờ các con mới về...”

Ngay khi cô bước vào cửa, Cố Vân Lệ đã càm ràm.

“Để mẹ giới thiệu cho các con biết, vị này là bác sĩ Trung y nổi tiếng ở thành phố Giang Tư của chúng ta, mẹ cố ý mời ông ấy đến để kiểm tra sức khỏe cho các con.”

Nghe vậy, Giang Hải bật cười thành tiếng, lập tức hiểu được ý của Cố Vân Lệ.

Người mẹ vợ này suốt ngày lao tâm khổ tứ, cũng thật mệt mỏi.

Cố Uyển Như không hiểu cho lắm: “Điều trị cho chúng con á, tụi con cũng không có bệnh gì?”

Ông cụ đứng ở trước mặt Cố Uyển Như, nhìn kỹ một lượt rồi nói: “Cố tổng, không ai là hoàn hảo cả, hay cứ để lão đây bắt mạch cho cô thử xem, có được không?”

Cố Vân Lệ ngồi bên cạnh thúc giục, Cố Uyển Như cũng không thể phản bác lại được, chỉ đành ngồi sang một bên, khó hiểu nhìn Giang Hải.

Giang Hải suýt nữa bật cười. Cô vợ ngốc nghếch này của anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông cụ vuốt râu, nheo mắt, thỉnh thoảng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Cố tổng, gần đây cô có cảm thấy ruột gan rối bời, bồn chồn bất an trong người không?”

“Một chút!” Cố Uyển Như khẽ liếc nhìn Giang Hải một cái.

Giang Hải nhìn cô với ánh mắt vô tội, chuyện này liên quan gì đến anh chứ.

Ông cụ gật đầu rồi đứng dậy, quay sang nói với Có Vân Lệ: “Sức khỏe Cố tổng rất tốt, chỉ cần điều chỉnh tâm trạng của mình, một số chuyện, còn phải tùy vào duyên số."

“Nhưng cũng đã lâu như vậy rồi mà bọn nó vẫn chưa thấy có tin tức gì cả.” Lòng bàn tay Cố Vân Lệ nắm chặt lại nhìn chằm chằm về phía Cố Uyển Như.

Ánh mắt đó rõ ràng đang trách cứ Cố Uyển Như không biết cố gắng.

Cố Uyển Như lập tức hiểu ra, hóa ra mời bác sĩ đến, là để kiểm tra sao cô mãi chưa có em bé.

“Mẹ...” Khuôn mặt Cố Uyển Như đỏ bừng lên ngay lập tức, cô không biết phải nói gì.

Ông cụ cũng nhìn về phía Giang Hải, bộ dáng cũng như đang xem xét một lượt.

Giang Hải vội vàng xua tay: “Sức khỏe của tôi rất tốt, không cần phải kiểm tra đâu.”

Nói xong, Giang Hải vội vàng viện cớ muốn lên lầu rồi chuồn mất.

“Anh xuống đây cho em...” Cố Uyển Như tức giận mắng.

Giang Hải làm bộ như không nghe thấy gì, vỗ vỗ ngực, tự biết sức khỏe của mình thế nào, cho dù tay nghề của ông cụ kia có lợi hại tới đâu cũng không thể tự nhiên khiến bọn họ có thai đươc.

Ngay sau đó, dưới lầu liền không có động tĩnh gì nữa, Giang Hải có chút kỳ lạ, Cố Uyển Như cũng đã bị bắt mạch rồi, lại không bắt Giang Hải cũng phải bị bắt mạch giống như mình, thật không giống với tính cách thường ngày của cô.

Buổi tối lúc ăn cơm, Cố Uyển Như vẫn còn ngượng ngùng đỏ mặt, cô và Giang Hải vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, làm sao có thể mang thai được chứ.

Cha mẹ vợ nhìn Giang Hải với ánh mắt kỳ quái, ánh lên một tia phức tạp.

“Tiểu Giang, chúng ta làm một ly đi.” Lôi Nhân Hào cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Giang Hải cũng nhanh chóng cầm ly rượu lên.

“Tiểu Giang, có một số việc cứ thuận theo tự nhiên, không nên để trong lòng.” Lôi Nhân Hào vô duyên vô cớ nói ra mấy lời này.

Cố Uyển Như ở bên cạnh không giấu được nụ cười tinh nghịch.

Không đúng, trong này nhất định có gì đó mờ ám.

“Cha, chuyện gì đừng quá để trong lòng?”

“Đừng lo, cha mẹ sẽ không ghét bỏ con đâu. Con là con rể của nhà chúng ta, hai người chúng ta đã sớm công nhận con rồi.”

Khóe miệng Giang Hải giật giật, quay sang nhìn Cố Uyển Như.

“Em đã nói với cha mẹ cái gì vậy?”

Mặt Cố Uyển Như đỏ ửng lên, “Mau ăn đi, món sườn heo hấp này hôm này mẹ làm rất ngon.”



“Cha, cha nói xem có đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng, rất ngon, hình như mẹ con mới vừa học được, trước đây không phải công thức như này.”

Mọi người cố ý đổi chủ đề, sau khi ăn xong, Giang Hải đi lên lầu, kéo Cố Uyển Như lại: “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì…” Ánh mắt Cố Uyển Như có ý né tránh.

Giang Hải bước tới, ôm chặt lấy Cố Uyển Như, không cho Cô Uyển Như có cơ hội giãy dụa, hai mắt đối diện nhau, càng ngày càng gần hơn.

“Bây giờ em có nói không?”

“Anh… anh mau buông em ra!”

Trái tim Cố Uyển Như đang đập loạn nhịp.

"Được, em nói, em nói là được chứ gì?"

Giang Hải vẫn không có ý buông tay, cảm nhận được đường cong tinh xảo trên người ai đó.

“Em chỉ nói với cha mẹ, em vẫn chưa có thai, nguyên nhân là do anh.”

“Nói, nói anh năm đó bị lạnh quá, xem ra… không tốt lắm…” Giang Hải nghe xong thì rất tức giận, đây khác nào là nói anh bất lực.

Anh bị bất lực sao? Vẫn xài tốt lắm đấy, chẳng qua là vì trước giờ anh vẫn luôn tôn trọng Cố Uyển Như, nên mới không muốn ăn sạch cô mà thôi.

Khóe miệng Giang Hải dần nở một nụ cười gian: “Anh không được lắm?”

“Em nói… hì hì… chuyện này, làm sao chứng minh được đây?”

“Anh muốn làm gì?”

“Em nói xem? Vợ yêu!”

“Đừng... anh đừng...”

“...”

“Anh...”

“Anh nhẹ thôi!"

Giang Hải sửng sốt trong chốc lát.

Nhẹ thôi? Đây có nghĩa là đang mời chào sao?

“Anh sẽ rât nhẹ nhàng...”

Nhưng trong lòng Giang Hải lại nghĩ, chuyện này, làm sao có thể nhẹ nhàng được, nếu nhẹ, chẳng khác nào không được rồi!

Đúng vậy, là đàn ông, muốn hạnh phúc thì vẫn phải nói một đằng, làm một nẻo.

Chao ôi, phụ nữ ấy mà, trong lòng thì gấp lắm, nhưng cứ luôn miệng nói đừng mà đừng mà.

Nhưng thực tế, bạn càng loạn bao nhiêu thì cô ấy càng thích bấy nhiêu!

Giang Hải dùng hết sức lực, chiếc giường rung lắc dữ dội, tiếng rên rỉ đầy mập mờ còn vang xa muôn dặm.

Sáng sớm hôm sau, Giang Hải và Cố Uyển Như không những không mệt mỏi, mà còn rất sảng khoái.

Ngược lại, hai vị phụ huynh lại trông rất ủ rũ, đặc biệt là Lôi Nhân Hào, ngáp ngắn ngắp dài đấm đấm cái thắt lưng của mình.

Giang Hải nhìn Cố Uyển Như vơi sánh mắt đắc ý, sớm biết cô thích như vậy, anh đã không phải đợi đến ngày hôm nay mới ra tay, lãng phí biết bao nhiêu thời gian rồi.

Cố Minh An gắp rau cho Giang Hải: “Tiểu Giang, gần đây có phải làm việc quá sức rồi không, mẹ thấy con gầy đi nhiều rồi đấy.”

Giang Hải cười hì hì, “Không có ạ, vất vả đều là lẽ đương nhiên.”

Cố Uyển Như bĩu môi, đây rốt cuộc là mẹ của ai vậy, Giang Hải ở công ty, sống như một ông hoàng.

Nếu Giang Hải làm việc chăm chỉ, thì chắc trên đời này sẽ không có kẻ nhàn rỗi mất.

“Nào, Tiểu Giang, cái này bổ lắm đấy, con nếm thử đi.”

Thuận tay, mẹ vợ còn gắp cho Lôi Nhân Hào một đũa, không lại bị nói là thiên vị.

Khóe miệng Giang Hải khẽ nhếch lên, mẹ vợ rốt cuộc là đang nói bổ chỗ nào? Động tác này, ánh mắt này, còn có cả lời nói này nữa, thật khiến cho người ta phải suy nghĩ.

“Mẹ, mẹ rốt cuộc là mẹ ruột của ai vậy? Con gái ruột của mẹ ngồi đây này, sao mẹ không gắp cho con?”

Cố Uyển Như ghen tị.

Cố Minh An và Lôi Nhân Hào nhìn sang Cố Uyển Như.

“Đồ ăn ở ngay trước mặt, con không có tay sao.”



Cố Uyển Như phồng má, nhìn sang Giang Hải, trong ánh mắt còn mang theo sát ý dữ tợn.

“Vợ cũng rất mệt.” Giang Hải cười cười, chủ động gắp thức ăn cho Cố Uyển Như: “Anh luôn thương em, mỗi ngày đều thương em có được không hả?”

Từ “thương” này bị Giang Hải nhấn mạnh, mang theo hàm ý.

Khuôn mặt Cố Uyển Như lập tức đỏ bừng.

Cơm còn chưa ăn xong, Kim Thâu đã đến rồi.

Viên thuốc mà Giang Hải đưa cho anh ta lúc bị thương không phải là loại thuốc thông thường, ngay cả các bác sĩ cũng rất bất ngờ với tốc độ hồi phục của ba người bọn họ.

Vừa mới xuất viện, Kim Thâu đã tới làm lái xe cho Cố Uyển Như.

Giang Hải vốn dĩ muốn đi cùng nhau, nhưng Cố Uyển Như vẫn giữ sắc mặt bí xị, xách túi lên rồi rời đi trước.

Giang Hải gãi gãi đầu, cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm qua dùng sức mạnh quá sao?

Không thể như vậy, nhìn biểu cảm Cố Uyển Như có vẻ rất thoải mái mà.

“Tiểu Giang, con không đi làm sao?” Sau khi dọn xong bàn ăn, Cố Vân Lệ từ phòng bếp đi ra, không hiểu sao Giang Hải vẫn còn ngồi ở đó.

“Đúng rồi, hay là con chở mẹ đi siêu thị một chuyến đi, hôm nay có chương trình khuyến mại, mẹ sợ không xách hết đồ.”

Giang Hải đổ mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt: “Mẹ à, siêu thị là của nhà chúng ta mà.”

“Con không hiểu.” Cố Minh An tự có tính toán riêng.

Tập đoàn Uyển Như, cũng không phải là chỉ có mỗi cổ phần của Uyển Như, trong đó còn có Lan gia và nhà họ Ngô, ngay cả khi chiếm số cổ phần lớn hơn, kiếm được tiền cũng phải chia cơ mà.

Người già luôn như vậy, tự cho mình tài giỏi và hiểu chuyện hơn người khác. Nhưng trên thực tế, luôn làm những việc nhỏ và có chút thiển cận như vậy.

Với điều kiện kinh tế bây giờ, Cố Minh An tiền tiêu không xuể, nhưng vẫn thích tính toán đến từng đồng.

Một quả trứng rẻ hơn năm xu, kiểu gì cũng phải mua vài kg đem về.

Giang Hải không phản bác lại, cùng Cố Minh An đến siêu thị, anh cũng bí mật nói chuyện với quản lý siêu thị, bảo ông ta thu xếp tính sai giá cho mẹ vợ để được giá rẻ hơn một chút.

Sau khi rời khỏi siêu thị, nửa buổi sáng đã trôi qua, Cố Minh An vui đến nỗi không ngậm được miệng, bà ấy vui vì hệ thống máy tính tiền của siêu thị bị hỏng, cuối cùng lại lời được hơn một trăm tệ.

Nhưng bà ấy chưa từng nghĩ đến việc, Tập đoàn Uyển Như sẽ phải chịu tổn thất bao nhiêu nếu hệ thống thực sự xảy ra sự cố.

“Mẹ, con vừa gọi cho quản lý siêu thị ở đây. Sau này mẹ cần gì thì gọi cho anh ta, siêu thị sẽ sắp xếp người giao đến.”

“Gửi đến tận nơi?” Cố Vân Lệ lắc đầu nói. “Vậy thì phải trả thêm tiền rồi.”

"Không cần đâu mẹ.” Giang Hải nói nhỏ: “Một xu cũng không cần trả, hơn nữa còn sẽ giảm giá hời nhất cho mẹ. Đừng quên, mẹ là mẹ của Cố tổng, bọn họ nịnh bợ mẹ còn không hết ấy.”

Cố Minh An mỉm cười, càng ngày càng hài lòng với đứa con rể này.

Nghiêng đầu liếc nhìn Giang Hải lại âm thầm lắc đầu.

Chỉ tiếc là không biết có thể sinh con được hay không.

Nếu Giang Hải biết được suy nghĩ trong lòng của Cố Minh An, thì bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ giải thích một cách rõ ràng.

Ngay sau khi anh đưa Cố Minh An về nhà, điện thoại của Giang Hải đổ chuông.

Anh bắt máy, mới nghe được một câu, sắc mặt đã trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận mãnh liệt.

“Đây là muốn tới chọc tức tôi sao?” Giang Hải nói: “Được, tôi biết rồi.”

Nói xong cúp máy.

Lên xe và đến thẳng Tập đoàn Uyển Như.

Ngày mai, chính là ngày Tập đoàn Uyển Như chuyển sang trụ sở mới, mọi việc ở phía Tây thành phố đã được chuẩn bị xong xuôi cả, chỉ còn đợi ngày tốt mà thôi.

Và Cố Uyển Như cũng nhân cơ hội lần này cho người thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc của cô.

Đúng lúc này, có một đối tác đến nói muốn bàn chuyện làm ăn với Cố Uyển Như.

Cố Uyển Như không nghi ngờ gì, cho người sắp xếp đối tác vào trong phòng họp, sau đó đưa thư ký đến đó.

Trong phòng họp có ba người đang ngồi, một người ở giữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu.

Mọi người gặp mặt nhau, vị đối tác bắt đầu giới thiệu: “Cố tổng, hai vị này là người của nhà họ Bạch ở phía Bắc, cũng là ông chủ của tôi.”

“Ồ?” Cố Uyển Như không ngờ nhà họ Bạch ở phía Bắc lại có ý muốn hợp tác, hơn nữa còn lấy danh nghĩa dưới tên người khác.

Cảm thấy có chút kỳ lạ, tự nhiên lại đến tìm cô, rốt cuộc là muốn làm gì.

“Vị này là Bạch Lý Hưng.”

Cố Uyển Như tiến tới bắt tay

“Còn vị này là chủ nhà họ Bạch, Bạch Hùng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook