Chàng Rể Ma Giới

Chương 1013: Chủ tể

Điểm Tinh Linh

06/10/2015

Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng khuyết bắt đầu hé ra, Hierro Mogadishu, đại điện hoàng cung.

"Theo Fageruisi báo cáo, Arthur hẳn đã đến rồi mới đúng." Rex đại đế nhìn đội trưởng cấm vệ đội Wuerse: "Tại sao còn chưa thấy hắn?"

"Fageruisi tướng quân đi long kỵ binh quân đoàn." Wuerse vội trả lời: "Còn Arthur điện hạ quả thật đã vào hoàng cung nhưng là hắn đi Tử Uyên cung?"

"Tử Uyên cung?" Chân mày Rex đại đế khẽ cau lại, lộ vẻ kỳ quái.

Đừng nói là Rex đại đế, đến cả Wuerse cũng cảm thấy không tin nổi - từ tin Fageruisi mang về, Arthur hoàng tử hôm nay lệnh Samuel giết thống lĩnh cao nhất của đế đô trên lãnh địa của mình. Dù cho Antonio bị trưởng lão Stan Will của Long tộc giết mà Samuel cùng Antonio quyết đấu công bằng, nhưng đường tuyến sự kiện rất rõ ràng, đây là cơ hội để hoàng tử Arthur đưa ra tín hiệu với đế đô. Sự kiện lần này tính chất không bình thường, hôm nay hoàng tử một mình theo Fageruisi vào đế đô là để giải thích với Rex đại đế nhưng vị tam hoàng tử này không ngò không trực tiếp bái kiến Rex đại đế mà đặt vị đại đế này qua một bên, công khai đi gặp "người tình cũ". Vị "người tình cũ" này còn có một danh nghĩa chính là chính thê của thúc thúc tam hoàng tử!

"Bệ hạ." Wuerse thử dò xét một câu: "Tam hoàng tử sau khi tiến vào Tử Uyên cung hình như dùng đạo cụ che dấu nào đó, người ngoài không nghe được động tĩnh bên trong, có cần thuộc hạ dẫn người vào Tử Uyên cung không?"

"Không!" Rex đại đế lập tức lắc đầu: "Không nên tới gần Tử Uyên cung, ta muốn nhìn một chút xem hắn có thể làm gì."

"Dạ vâng." Wuerse dù có nghi ngờ trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, vội khom người lui ra.

Trong Tử Uyên cung, ánh trăng nhu hòa kéo dài cái bóng của hai người trong vườn.

Veronika khẽ vuốt mái tóc vàng của mình, rót đầy chén trà cho hắn rồi nói: "Ta pha theo phương pháp ngươi dạy, không biết thế nào?"

"Mùi vị không tệ." Trần Duệ phẩm trà rồi cười nói: "Nhưng là nói thật còn kém Isa chút, lão sư còn phải cố gắng mới được."

"Isa không chỉ xinh đẹp thông minh lại còn khéo tay, lão sư sao có thể so với nàng chứ." Veronika khẽ lắc đầu lộ vẻ bi thương: "Chỉ tiếc Lola.."

"Lola chưa chết, chỉ là bị trọng thương phải đi nghỉ ngơi thôi." Trần Duệ thần bí nói: "Đây là bí mật, mong lão sư giữ kín giúp."

"Vậy thì tốt." Veronika thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm, ta không phải người lắm mồm."

"Nhưng là lần này ta gặp nguy hiểm là thật, còn suýt bỏ mình." Trần Duệ nhún nhún vai: "Lão sư không định an ủi ta sao?"

Veronika chăm chú nhìn hắn, chợt thở dài: "Ta không biết phải an ủi ngươi như nào, hay là người phải an ủi nhất phải là công chúa Lanbisi mới đúng. Ta nhớ, khi nàng còn ở học viện rất đơn thuần khả ái, ngươi sao phải làm tổn thương nàng như vậy?"

"Không phải ta muốn tổn thương nàng ta mà đây là yêu cầu của nàng ta a." Trần Duệ chỉ tim mình nói: "Ta chỉ là mượn cơ hội này đem những lời tiểu Arthur muốn nói, nói ra với mọi người mà thôi."

"Ngươi nói là chính Lanbisi…" Veronika kinh hãi nói, lại không biết vô tình hay cố ý bỏ quên câu nói tiếp theo của hắn.

"Người sẽ thay đổi." Trần Duệ đón lấy ánh mắt của nàng: "Giống như ta, ngài vậy."



Con ngươi màu lam của Veronika bỗng mông lung nhàn nhạt: "Đúng vậy, chúng ta đã thay đổi."

"Hoàn cảnh, nhất là thời gian có thể thay đổi một người. Nhưng dù cho thay đổi như nào, có những thứ không nên bị thay đổi, đúng không lão sư?"

"Ta không biết…" Veronika nhẹ nhàng dời đi ánh mắt: "Ta chỉ biết có những thứ đã thay đổi không thể trở lại ban đầu."

"Đầu tiên chúng ta phải xác định nó có thật sự thay đổi không đã."

Trần Duệ đã uống hết chén trà nhưng Veronika không rót thêm cho hắn nữa mà hỏi: "Hôm nay đã muộn thế này rồi sao còn đến gặp ta?"

"Chợt muốn gặp lão sư, thuận tiện gặp vị bệ hạ kia một chút."

"Thuận tiện gặp bệ hạ?" Veronika nhẹ nhàng chỉnh lại khăn che mặt cười nói: "Hóa ra là ngươi muốn gặp bệ hạ, thuận tiện gặp ta a. Vậy còn không mau đi đại điện, thời gian không còn sớm nữa, đừng để bệ hạ chờ lâu."

"Lão sư, ngài sai rồi, ta cố ý tới gặp ngài, về phần bệ hạ, thật sự chỉ là thuận tiện gặp mà thôi." Trong giọng nói của Trần Duệ hết sức chân thành: "Hơn nữa, sau lần này, ta cũng không biết có thể gặp lại lão sư hay không."

Veronika hơi chấn động nói: "Sao lại nói như vậy?"

"Vị đại đế kia càng lúc càng phòng bị ta, không ngừng dùng thủ đoạn chèn ép. Lần này ta không nhịn được nữa, nhổ đi một con cờ hắn bày xuống Kim Diệu lãnh địa, cũng tương đương cho hắn lý do làm gì đó. Nếu như vận may không tốt… ta có thể không gặp được lão sư nữa."

"Hắn sao có thể làm vậy chứ?" Veronika run giọng nói: "Dù cho thế nào, các ngươi cũng là cha con, ngươi còn từng là đứa con hắn yêu thương nhất nữa."

"Yêu thương nhất thì sao chứ, vì cái vương tọa kia, vì quyền thế, tay chân tương tàn, cha con phản bội… những thứ này trong lịch sử ghi lại không ít. Chỉ tiếc…" Thần sắc Trần Duệ có chút ảm đạm, không phải vì "Trần Duệ" mà là vì "Arthur".

"Chỉ tiếc bệ hạ không biết thứ tiểu Arthur muốn là gì?" Veronika khẽ thở dài: "Ngươi mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng ta ta thấy được thứ ngươi quan tâm không phải thứ bệ hạ cố chấp."

Chân mày Trần Duệ khẽ nhướng lên: "Lão sư ngài biết ta muốn thứ gì sao?"

"Có thể chỉ là một chén trà này, một cái sân an tĩnh, một nơi có thể buông xuống tất cả mặt nạ." Trong mắt Veronika khẽ hiện tia ôn nhật: "Cũng giống tiểu Arthur năm xưa…"

"Xem ra ta hình như cũng không thay đổi nhiều lắm." Trần Duệ nói: "Tiểu Arthur cũng tốt, Arthur cũng tốt, luôn có chút trùng hợp giống nhau, có lẽ không chỉ là tình cờ. Tóm lại ta rất vui khi có một ly trà, một mảnh sân an tĩnh, còn có một…"

"Được rồi, tiểu Arthur." Veronika vội ngắt lời hắn: "Mở rộng lòng mình tâm sự với bệ hạ một chút. Hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi, chỉ cần hiểu chí hướng của ngươi, hắn sẽ không làm khó ngươi nữa."

"Không, bây giờ còn chưa phải lúc." Trần Duệ nhìn thật sâu Veronika nói: "Lão sư nếu muốn ta mở rộng lòng, sao bản thân lại khóa thật chặt lại?"

"Ngươi nên đi đi!" Veronika vội tránh khỏi vấn đề này, như là đã đưa ra quyết tâm: "Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Ta sẽ không gặp lại ngươi nữa, ngươi cũng không cần tới tìm ta nữa, chúng ta, là người của hai thế giới khác nhau."



Lúc này ở một nơi khác… hay là nói một thế giới khác.

Hoàng Lăng vương quốc Mias, thế giới lòng đất. Đây là một tòa tế đàn, dù cho chỉ cao có ba tầng nhưng khí thế từ nó tỏa ra làm người khác âm trầm cùng sợ hãi, một một mảnh kiến trúc xây lên nó đều từ xương trắng, máu thịt mà thành. Không biết phải hy sinh bao nhiêu sinh mạng mới có thể hoàn thành nơi "kỳ tích", "địa ngục nhân gian" này.

Trên tế đàn, hai người mặt đấu bồng đỏ thẫm và mặt nạ thần bí, Gianlrci và Luotesi đương nhiên là hai tên giả nhưng từ trang phục có thể đại biểu thân phận của họ - tông chủ giáo hắc tử đồ! Ở đây ngoài hai tông chủ giáo ra còn có mấy đại chủ giáo phụ trách các khu vực, và thế lực đại biểu võ lực của giáo hội, hủy diệt sứ giả!

Cao cấp nhất hủy diệt sứ giả chính là đại hủy diệt sứ giả, chỉ có hai người, thực lực đều là Bán Thần mà hủy diệt sứ giả thông thường có sáu người, thấp nhất là Quốc Độ Sơ Đoạn, trong đó bao gồm vị hủy diệt sứ giả mạnh nhất kia, Tu La!

Đây là một lần chủ tế trăm năm một lần, ngoài vị giáo tông chỉ nghe danh không thấy người ra thì gần như tất cả tinh anh của giáo hội thần bí đều tập trung ở đây.

So với Sợ Hãi chủ tế đàn ở Kim Huy địa cung, Căm Ghét chủ tế đàn này tương đối đầy đủ, từ bề ngoài nhìn thì lịch sử lâu dài hơn nhiều. Tham gia chủ tế này đều là hắc tử đồ cốt lõi nhất, những người này muốn tiến vào phải trải qua nghiệm chứng tín ngưỡng, không có tín ngưỡng hủy diệt là không thể tiến vào.

Bởi vì có vết xe đổ Sợ Hãi chủ tế đàn bị phá hủy nên lần này Căm Ghét chủ tế đàn được tăng cường phòng bị, vòng ngoài ngưng tụ vô số oán hồn, thêm vào những hủy diệt sứ giả mạnh nhất, bản thân lực lượng chủ tế đàn, cho dù là cường giả Ngụy Thần cấp, nếu muốn mạnh mẽ đột phá phòng ngự cũng là tương đối khó.

Chỉ là, thường thường pháo đài chắc chắn lại bị công phá từ bên trong, cái gọi là kiểm nghiệm tín ngưỡng cũng không phải không chút sai lầm. Đối với Tu La bản thân là hủy diệt, chỉ cần vận dụng bản năng ý chí là có thể dễ dàng thông qua kiểm tra hủy diệt tín ngưỡng. Mà khí tức hủy diệt càng tinh thuần, còn được coi là nhân tuyển có thể lấy được chúa tể chú trọng.

Khi bắt đầu tế tự, vô số huyết dịnh và sinh mệnh tinh hoa bị hút vào tế đàn, sau khi hoàn thành nghi thức phức tạp nhất, toàn thân Cốt Tháp lóng lánh khí tức hủy diệt mãnh liệt, vô số huyết sắc hòa hợp vẩn vương thân tháp, từng cỗ nguyên lực đặc thù mang theo tín ngưỡng vọt tới chủ tế đàn.

Ước chừng nửa giờ sau, ánh máu nơi Cốt Tháp dần mỏng manh mà chủ tế đàn màu đỏ sậm biến thành đỏ tương, không gian trung ương tế đàn bắt đầu ba động, xuất hiện một vòng xoáy, ánh sáng màu đỏ xuất hiện.

Dưới ánh sáng màu đỏ chiếu, những tinh hoa kia dần ngưng tụ thành một viên châu màu đỏ, mơ hồ có tia màu đen chớp lóe.

Tu La thủ hộ trên tế đàn khi thấy viên huyết châu này, ánh mắt hiện vẻ kỳ quái, một cái tên quen thuộc hiện ra.

"Huyết Yên châu!" Gianlrci lộ vẻ vui mừng khẽ nhìn Luotesi, xem ra lần này lực lượng chúa tể phủ xuống hơn xa những lần trước, mới chỉ là cảm nhiễm khí tức đã ngưng tụ thành bảo vật cường đại bình thường phải hiến tế vô số sinh mệnh mới có thể có được.

Huyết khí nơi Cốt Thảm ảm đạm, lực tinh hoa cũng tập trung vào chủ tế đàn, lực lượng bản thân dần hạ thấp. Chủ tế đàn run rẩy, vòng xoáy màu đỏ biến thành cột sáng đỏ, ánh sáng đỏ mang theo khí tức hủy diệt mãnh liệt tản ra. Hắc tử đồ bên cạnh cảm nhận uy năng thần linh rõ rệt, rối rít lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt.

Hoàng cung Long Hoàng đế quốc, Tử Uyên cung. Veronika tựa như cảm ứng được gì đó, thân thể khẽ run.

"Lão sư, ngài làm sao vậy?" Trần Duệ ân cần hỏi.

"Ta không sao." Trong thanh âm Veronika bỗng mang theo tia nóng nảy: "Ngươi mau đi, đi xa nơi này, rời khỏi Long Hoàng đế quốc!"

"Được! Veronika." Trần Duệ lần này không gọi là lão sư nữa mà đứng dậy nói: "Để ta dẫn người cùng rời khỏi nơi này, tới một nơi hoàn toàn mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Dù người muốn lấy thân phận gì, tỷ tỷ, lão sư hay là… nếu như người không muốn ta làm bạn cũng có thể lựa chọn tự do tuyệt đối. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tiểu Arthur."

Nhìn ánh mắt chân thành kia, bàn tay Veronika run rẩy mãnh liệt tựa như liều mạng đè nén thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Ma Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook