Chương 462: Chúng nữ nhân sau ly biệt
Điểm Tinh Linh
01/06/2013
Thành Ám Nguyệt, nơi ở của trị an quan và tài chính quan.
Trần Duệ ôm lấy Athena và Cơ Á, nằm trên cái giường trong phòng, kể rõ tâm sự sau khi ly biệt dưới ánh trăng màu tím lọt vào từ cửa sổ.
“Bet đúng là tên khốn kiếp nhất, loại tiểu nhân ti bỉ này cuối cùng cũng bị báo ứng.” Athena dựa vào ngực Trần Duệ tức giận nói một câu.
“Chẳng qua tiểu nhân có ti bỉ thì đụng phải lừa đảo tiên sinh nhà chúng ta cũng bị lừa chết như thường.” Cơ Á ôm lấy nửa người còn lại của Trần Duệ đột nhiên bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, Athena, nghe Delia nói, con gái của hội trưởng hiện nhiệm Turia của đồng minh chế khí sư Huyết Sát đế quốc hình như rất chung tình với vị ‘Lý Sát’ kia, cho dù ‘Lý Sát’ có chết cũng nhớ hoài không quên thì phải? Không phải vị lừa đảo tiên sinh nhà chúng ta kiếm thêm một ‘tỷ muội tốt’ cho chúng ta đấy chứ?”
Câu nói chua lòm này làm cho Trần Duệ nổi đầy vệt đen trên trán, Delia là một trong hai thủ lĩnh của Ám Ma, biết tường tận tình báo của Huyết Sát, làm thành viên của “thống trị đồng minh hội” tất nhiên phải nói rõ mấy tin tức “bát quái” kia cho các tỷ muội trong đồng minh hội chứ. Chỉ là việc này thật quá oan uổng, hắn tự nhận mình không có gì với Beruan cả, ngược lại chỉ Issabella bên kia sẽ có phiền toái.
Cái trò hề vừa rồi đã sáng tỏ rất nhanh, hóa ra mục tiêu của Isabella và Loubei là đầu mục mật thám đến từ Đọa Thiên Sứ đế đô, là tinh anh ma hoàng cấp của một gia tộc nguyên lão. Không lâu sau sự kiện hiểu lầm kia, Isabella và Loubei đã thành công bắt được đầu mục mật thám này. Làm Trần Duệ tắt tiếng chính là vị địch nhân này vô luận tướng mạo, trang phục, chiều cao đều rất giống với “Simon” mà hắn ngụy trang, cũng dùng thân phận thương nhân để che giấu. Ngoại trừ những chuyện đó, trò hề lần này cũng có liên quan đến con đường mà Trần Duệ đi, đó chính là đế đô đến Xích U, sau đó tới Ám Nguyệt, dù như thế nào thì cũng đã nằm trong tầm ngắm rồi.
Isabella trách mắng những thám tử của Ám Ma một trận, nhưng ánh mắt nhìn Trần Duệ lại có thêm một chút hoài nghi kỳ dị, tên lừa đảo nào đó ngấm ngầm rung động trong lòng.
Trong mấy ngày Trần Duệ rời đi, Mejia tuyên bố với bên ngoài là Aldas đại sư cần tiến hành một thí nghiệm dược tề quan trọng, cần có đệ tử Trần Duệ hiệp trợ, cho nên chức vụ tài chính quan tạm thời do lão Gauss nắm giữ. Cái cớ này thật sự hợp lý, chẳng qua, hiện nay kinh tế Ám Nguyệt phát triển nhanh chóng, tài chính quan không giống với lúc trước, lão Gauss gặp phải rất nhiều vấn đề không giải quyết được, rất nhiều thứ là do Isabella giải quyết.
Isabella không chỉ từng khống chế tổ chức gián điệp bí mật của Đọa Thiên Sứ đế quốc mà còn từng làm cố vấn tài chính của đế quốc nữa. Nắm giữ thực quyền nhiều năm, dù là năng lực hay kinh nghiệm cũng là nhân tài đỉnh cấp, càng ngày càng được Mejia tín nhiệm.
Trần Duệ cảm tạ với việc Isabella đã tốn sức cho sự vụ tài chính, chẳng qua hắn vẫn hơi chột dạ trước ánh mắt kỳ dị của vị Isa tiểu thư này. Hiện tại chắc chắn Isabella đã bắt đầu nghi ngờ, so với Beruan nơi xa thì Isa tiểu thư mới thực sự là gay go.
Trong lúc suy tư thì eo trái đột nhiên đau nhói, đã bị Athena véo cho một phát, ngay sau đó, bên phải cũng công bình được tiểu thị nữ rất đồng lòng với chính thất phu nhân hạ thủ.
“Nếu nhớ nàng như vậy thì vội vã về nhà làm gì?” Lời của Athena bắt đầu nổi lên hương vị chua lòm.
“Đây là hiểu lầm.” Trần Duệ cười khổ nói: “Vừa rồi ta vừa nghĩ đến một chuyện, có chút thất thần, ta không có gì với Beruan tiểu thư cả, nếu không ta cũng chẳng cần giả chết như thế.”
“Có khi chàng giả chết để trốn tránh sự việc gì đó đã làm…” Tiểu thị nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn châm ngòi một câu, Trần Duệ bị làm cho buồn bực, vỗ một cái lên kiều đồn co dãn kia.
Lần này làm cho tiểu thị nữ nhất thời im lặng, nhưng mà thân thể bắt đầu phát nóng, nhè nhẹ ma sát ngực nam nhân, làm Trần Duệ sắp không kềm nén được, thuận tay sờ soạng xuống dưới, phát hiện hóa ra quần lót cũng ướt cả rồi.
Lúc bàn tay nam nhân chạm vào mảnh đất ẩm ướt kia thì tiếng thở dốc của Cơ Á bắt đầu dồn dập, thân thể nhè nhẹ vặn vẹo như rắn nước. Athena mẫn cảm thấy có vấn đề, đỏ mặt định ngồi dậy thì lại bị tiểu thị nữ kéo lại: “Đã nói hôm nay cùng nhau mà, thừa dịp Lola đang đóng cửa thí nghiệm lâu dài ép khô tên lừa đảo này mới thôi!”
Athena hơi do dự, bị Trần Duệ ôm chặt lấy, thân thể mềm mại lập tức mất đi khi lực, không ngờ tiểu thị nữ bên kia đã cởi quần dài của nam nhân, cúi xuống bắt đầu phục thị. Mặc dù không phải lần đầu tiên xem loại tư thế này nhưng Athena vẫn đỏ mặt tía tai.
Quân đoàn trưởng kiêm trị an quan đại nhân tuy rằng khoáng đạt nhưng ở phương diện giường chiếu có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tiểu thị nữ, đặc biệt là lúc cùng nhau “đối phó” với nam nhân, da mặt rất mỏng. Trần Duệ biết tính tình của Athena, lựa chọn phương thức chủ động, không khách khí bóc sạch nàng ra.
“Bây giờ cho các nàng tự kiểm nghiệm, xem nam nhân của các nàng có ăn vụng bên ngoài hay không, ngày mai ta sẽ xin nghỉ thay các nàng.” Nam nhân cười hắc hắc, sau đó tiếng ngâm nức nở của nữ nhân vang lên, tiếng rên rỉ dụ người lúc cao lúc thấp, bắt đầu tràn ngập bên trong gian phòng.
Ngày thứ hai, Trần Duệ xuất hiện trước Ám Nguyệt vương cung, cả người thần thanh khí sảng. Tối qua ham muốn nín nhịn mấy tháng đã phóng thích hết ra ngoài, thuộc tính của song tu phát huy vô cùng nhuần nhiễn, các loại tư vị không tiện nói với người ngoài, chỉ là hai vị “nhân viên kiểm tra chất lượng” bởi vì phóng túng quá độ, tinh thần và thể lực tiêu hao lớn quá nên đến giờ vẫn còn nghỉ ngơi trên giường, thật sự phải xin nghỉ.
Mejia sau khi biết tin lập tức buông công việc trong tay xuống, triệu kiến một mình Trần Duệ vào phòng nghị sự.
Làm lãnh chủ của đệ nhất lãnh địa Đọa Thiên Sứ đế quốc, đồng thời cũng là trưởng công chúa của hoàng thất, trên vai Mejia gánh nhiều trách nhiệm và áp lực rất nặng nề, nhưng bây giờ áp lực đã khác với lúc Ám Nguyệt bị đè nén không chế lúc trước, khuôn mặt hơi hao gầy vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là có thêm một loại khí chất tự tin, làm nàng càng mỹ lệ động lòng người.
Trong đôi mắt tím của Mejia lộ ra sự ấm áp nhàn nhạt, nhìn kỹ Trần Duệ đã biến mất ba tháng, nhưng lời trên miệng thì lại là giọng điệu của lãnh chủ: “Trở về rồi à? Sự tình tinh quáng ngươi đã xử lý tương đối hoàn mỹ, mà vị Rummenigge đại sư kia cũng được cứu ra bình an. Lãnh chủ Huyết Kinh Hoa là Cafu tướng quân đã chân thành cảm tạ chúng ta, mà quân đoàn ma pháp sư ngàn người kia cũng đã vào vị trí của mình. Chỉ là Mounroe, con của Cafu vốn muốn gia nhập quân đoàn Diễm quang vẫn chưa tới Ám Nguyệt báo danh…”
Còn chưa nói xong đã bị Trần Duệ ngắt lời: “Nàng gầy đi một chút rồi.”
Khóe mắt của Mejia hơi động, hít sâu một hơi, cố tình nói tiếp: “Biểu hiện của ngươi tại Huyết Sát đế quốc lần này ta cũng đã nghe, có thể nói tương đối…”
“Ta vẫn luôn rất nhớ nàng.”
Khóe miệng của Mejia động đậy, thanh âm nhỏ lại: “Chàng đã nghe nói chưa? Hiện tại Ám Nguyệt đồn đại tin Beelzebub…”
“Bây giờ ta chỉ muốn ôm nàng một cái.”
Vừa mới dứt lời, Trần Duệ đã tới trước người trưởng công chúa điện hạ, vươn hai tay ra. Mejia run lên, cuối cùng cũng không nhúc nhích, bị hắn kéo vào lòng. Khuôn mặt vẫn hờ hững không biểu tình nhưng mà nhịp tim dồn dập đã làm lộ tâm tình thực sự của nàng.
“Chàng trở về từ xế chiều hôm qua.” Mejia lần này không nói việc công nữa, thanh âm lộ ra một tia bất mãn.
Trần Duệ ngẩn người, nhưng lập tức hiểu rõ ý ngầm trong câu này: sao bây giờ mới đến tìm ta? Hoặc là, còn có nhiều ý ngầm hơn nữa. Chung quy lại là hai chữ: ghen tuông.
Một khắc này, trưởng công chúa điện hạ không còn là lãnh chủ đại nhân mà là một tiểu nữ nhân bình thường ăn phải giấm chua. Ghen tuông thì tất nhiên phải để ý.
“Xin lỗi” Trần Duệ cụng cụng trán với nàng, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng cọ cọ vào nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, đây là động tác thân mật mà Mejia thích nhất.
“Hừ! Khẩu thị tâm phi!” Sự bất mãn của Mejia có lẽ cũng đã tan biến theo câu này, tuy rằng nơi đây là phòng nghị sự nhưng nàng không tránh né giống như lúc trước, ngược lại còn đưa tay ôm chặt lấy lưng hắn. Cái ôm ấm áp này, đã hai tháng hai mươi ba ngày nàng không được hưởng thụ rồi.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, cảm nhận sự ấm áp và nhịp tim của nhau, cho đến tận khi cái vật đặc trưng nam tính nào đó bắt đầu ngẩng đầu chào hỏi với người con gái dụ người trong ngực thì cái ôm ấm áp này mới phải chấm dứt.
Khuôn mặt Mejia đỏ hồng mặt cách hiếm thấy, tức giận nhìn Trần Duệ: “Tên gia hỏa vô lễ! Trong đầu chàng cả ngày đều nghĩ đến việc này à?”
Kỳ thực còn một câu nàng chưa nói ra - tối qua ngươi lăn qua lăn lại với Athena và Cơ Á chưa đủ à? Phải biết, đối tượng mà Athena “gửi giấy phép xin nghỉ” chính là lãnh chủ đại nhân, cũng là vị trưởng công chúa điện hạ này, tuy rằng chưa trải qua sự tình gì gì đó nhưng Mejia hiểu rõ cái gì đã xảy ra. Dùng một câu của người nào đó để hình dung thì là: chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa nhìn heo chạy sao? Đây cũng là một trong những nguyên nhân chân chính mà trưởng công chúa điện hạ ăn giấm.
Trần Duệ cười khan hai tiếng, cảm thấy rất vô tội, nhìn mỹ nữ mà không có phản ứng đặc biệt thì mới thực sự là “vô lễ” chứ.
Để ngăn chặn không khí lúng túc này, hắn lập tức đổi đề tài: “Đi một chuyến này, việc của ta đã làm thỏa đáng rồi, Ám Nguyệt sau này phải chú trọng phát triển lực lượng quân sự. Lần này đến Huyết Sát đế quốc, ta đã biết được thực lực cùng trạng thái tinh thần của quân đội Huyết Sát, xứng đáng đứng đầu tam đại đế quốc, có rất nhiều chỗ cho Ám Nguyệt học tập.”
Trong chiến đấu quy mô nhỏ ở cứ điểm Locker, binh sĩ Huyết Sát vẫn tử chiến không lùi bước khi thủ lĩnh trốn mất đã làm cho Trần Duệ khắc sâu ấn tượng. Trên thực tế, lúc hắn tới diễn võ trường ở Huyết Sát đế đô để xem đá bóng, hắn đã nhìn ra được tinh thần vĩnh viễn không chịu thua và ý chí kiên định của các quân nhân Huyết Sát.
Tương đối mà nói, quân đội của Ám Nguyệt, thậm chí là Đọa Thiên Sứ đế quốc hay là Âm Ảnh đế quốc thì ở phương diện này vẫn còn kém một bậc. Cho nên Trần Duệ muốn tăng cường huấn luyện nhằm vào phương diện ý chí, có thể đề thăng lực chiến đấu và lực ngưng tụ của cả đội ngũ.
“Ừ.” Mejia rất phối hợp rời lực chú ý đi, chẳng qua nàng thật sự coi trọng ý kiến này của Trần Duệ: “Đoạn thời gian trước, việc mộ binh và luyện binh của Ám Nguyệt rất hiệu quả, hiện tại quân đoàn Xích Huyết đã có bảy vạn người, quân đoàn Diễm Quang tám vạn người, quân đoàn tây bộ Nguyệt Ảnh có năm vạn người. Phi long quân đoàn thì có một ngàn hai trăm kỵ binh, quân đoàn ma pháp sư có một ngàn một trăm người, quân đoàn ngưu đầu nhân có hai ngàn bốn trăm người, quân đoàn Medusa có hai ngàn năm trăm người.”
Mejia không cần tư liệu cũng biết tường tận phân loại và quân lực của lãnh địa mình, đây cũng là tố chất mà một lãnh chủ ưu tú nên có.
Trần Duệ gật đầu nói: “Kẻ địch lớn nhất của ta trước mắt là Hắc Diệu ở đế đô, hiện nay quân lương và nhu cầu trang bị cho hai mươi vạn quân lực đã gần như là cực hạn hiện nay của Ám Nguyệt. Phương diện quân số tạm thời không cần tăng thêm, nhiệm vụ tiếp theo là chất lượng. Binh quý ở tinh không quý ở đa, phải tìm cách tạo ra một chi quân đội tinh nhuệ chân chính, lúc quan trọng còn có thể suy xét cho giải ngũ hoặc điều chỉnh biên chế…”
Mejia nghe được thì chăm chú hỏi: “Có phương án cụ thể hay không?”
“Tạm thời chưa có phương án cụ thể, nhưng ta đã từng thảo luận qua với Athena, đã có một hướng phát triển ban đầu, nội dung chủ yếu tạm thời là thi đấu quân sự và diễn tập đối kháng…”
Trần Duệ suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Trong lãnh chủ chiến, quân đoàn phi long và Medusa đã bị bại lộ, quân đoàn ma pháp sư tạm thời giữ bí mật, dùng như kỳ binh. Mà ngưu đầu nhân nắm giữ kỹ thuật phụ ma tiên tiến, mỗi người đều là thợ rèn và chế khí sư trân quý, trước mắt lấy chế tạo quân giới và trang bị làm chủ, không thể dễ dàng hao tổn. Đừng quên chúng ta còn có vong linh đại quân với số lượng và chiến lực kinh người tại trấn Nham Khẩu. Hiện tại Hắc Diệu vì việc góp vốn mà không thể phân thân, chúng ta nhờ đó mà lợi dụng thời cơ quý báu nghỉ ngơi dưỡng sức, rèn binh luyện ngựa, tích lũy thực lực thêm một bước. Bước tiếp theo của kế hoạch, ta đã có một vài phương án không tồi…”
Mejia không ngừng gật gật đầu, đột nhiên lại thấy Trần Duệ không nói tiếp thì hỏi: “Là kế hoạch gì?”
Trần Duệ lộ ra nụ cười thần bí: “Kế hoạch này cực kỳ quan trọng, ta quyết định sẽ báo cáo với một mình trưởng công chúa điện hạ.”
“Bây giờ không phải chỉ có một mình ta sao?”
“Nàng có cảm thấy phòng nghị sự này hơi rộng không? Chỗ mà ta muốn phải nhỏ hơn, tốt nhất có một tấm gương, còn có chuông gió nữa, chúng ta có thể vừa thảo luận vừa khiêu vũ trong tiếng nhạc, ngồi trên ghế thân mật đàm luận ít chuyện nhân sinh… Nếu như ở chỗ này, ta không dám cam đoan mình có bỏ sót mất vài điều then chốt gì đó hay không.”
Khuôn mặt Mejia hơi phát hồng, lạnh giọng nói: “Ngươi đang uy hiếp sao?”
“Chuyện này… coi như thế đi!” Trần Duệ khẽ cười hắc hắc, không có tý giác ngộ nào về chuyện đang uy hiếp nữ lão bản cả.
“Nếu đã không chịu nói thì bây giờ ngươi có thể đi.” Khuôn mặt Mejia lạnh xuống.
Cùng một chiêu thức nhưng lại vô dụng với kẻ xuyên việt bỉ ổi, trong lòng Trần Duệ nói một câu, thi một cái lễ thật sâu với Mejia: “Thời gian bây giờ thật sự không thích hợp, không khí ban đêm mới là tốt nhất… Vậy đi, buổi tối ta sẽ chờ điện hạ thân ái ở chốn cũ.”
Không đợi Mejia kịp phản ứng, Trần Duệ đã nhanh chóng cung kính khom người, nháy mắt đi tới cửa lớn: “Đúng rồi, ta nhớ đầu tháng sau là sinh nhật nàng, đến lúc đó sẽ có một món lễ vật khó quên dành cho nàng đó.” Nói xong hắn đã biến mất trước cổng.
Sinh nhật? Mejia hơi ngẩn ra, chính nàng suýt nữa cũng quên mất, không ngờ hắn nhớ được.
Trưởng công chúa điện hạ nhẹ nhàng che kín mặt, dường như đang đè nén cỗ lửa nóng và vui sướng trong lòng mình, chầm chậm cảm nhận nó, dưới chân bắt đầu cất từng bước tung tăng vui vẻ.
Trần Duệ ôm lấy Athena và Cơ Á, nằm trên cái giường trong phòng, kể rõ tâm sự sau khi ly biệt dưới ánh trăng màu tím lọt vào từ cửa sổ.
“Bet đúng là tên khốn kiếp nhất, loại tiểu nhân ti bỉ này cuối cùng cũng bị báo ứng.” Athena dựa vào ngực Trần Duệ tức giận nói một câu.
“Chẳng qua tiểu nhân có ti bỉ thì đụng phải lừa đảo tiên sinh nhà chúng ta cũng bị lừa chết như thường.” Cơ Á ôm lấy nửa người còn lại của Trần Duệ đột nhiên bỏ thêm một câu: “Đúng rồi, Athena, nghe Delia nói, con gái của hội trưởng hiện nhiệm Turia của đồng minh chế khí sư Huyết Sát đế quốc hình như rất chung tình với vị ‘Lý Sát’ kia, cho dù ‘Lý Sát’ có chết cũng nhớ hoài không quên thì phải? Không phải vị lừa đảo tiên sinh nhà chúng ta kiếm thêm một ‘tỷ muội tốt’ cho chúng ta đấy chứ?”
Câu nói chua lòm này làm cho Trần Duệ nổi đầy vệt đen trên trán, Delia là một trong hai thủ lĩnh của Ám Ma, biết tường tận tình báo của Huyết Sát, làm thành viên của “thống trị đồng minh hội” tất nhiên phải nói rõ mấy tin tức “bát quái” kia cho các tỷ muội trong đồng minh hội chứ. Chỉ là việc này thật quá oan uổng, hắn tự nhận mình không có gì với Beruan cả, ngược lại chỉ Issabella bên kia sẽ có phiền toái.
Cái trò hề vừa rồi đã sáng tỏ rất nhanh, hóa ra mục tiêu của Isabella và Loubei là đầu mục mật thám đến từ Đọa Thiên Sứ đế đô, là tinh anh ma hoàng cấp của một gia tộc nguyên lão. Không lâu sau sự kiện hiểu lầm kia, Isabella và Loubei đã thành công bắt được đầu mục mật thám này. Làm Trần Duệ tắt tiếng chính là vị địch nhân này vô luận tướng mạo, trang phục, chiều cao đều rất giống với “Simon” mà hắn ngụy trang, cũng dùng thân phận thương nhân để che giấu. Ngoại trừ những chuyện đó, trò hề lần này cũng có liên quan đến con đường mà Trần Duệ đi, đó chính là đế đô đến Xích U, sau đó tới Ám Nguyệt, dù như thế nào thì cũng đã nằm trong tầm ngắm rồi.
Isabella trách mắng những thám tử của Ám Ma một trận, nhưng ánh mắt nhìn Trần Duệ lại có thêm một chút hoài nghi kỳ dị, tên lừa đảo nào đó ngấm ngầm rung động trong lòng.
Trong mấy ngày Trần Duệ rời đi, Mejia tuyên bố với bên ngoài là Aldas đại sư cần tiến hành một thí nghiệm dược tề quan trọng, cần có đệ tử Trần Duệ hiệp trợ, cho nên chức vụ tài chính quan tạm thời do lão Gauss nắm giữ. Cái cớ này thật sự hợp lý, chẳng qua, hiện nay kinh tế Ám Nguyệt phát triển nhanh chóng, tài chính quan không giống với lúc trước, lão Gauss gặp phải rất nhiều vấn đề không giải quyết được, rất nhiều thứ là do Isabella giải quyết.
Isabella không chỉ từng khống chế tổ chức gián điệp bí mật của Đọa Thiên Sứ đế quốc mà còn từng làm cố vấn tài chính của đế quốc nữa. Nắm giữ thực quyền nhiều năm, dù là năng lực hay kinh nghiệm cũng là nhân tài đỉnh cấp, càng ngày càng được Mejia tín nhiệm.
Trần Duệ cảm tạ với việc Isabella đã tốn sức cho sự vụ tài chính, chẳng qua hắn vẫn hơi chột dạ trước ánh mắt kỳ dị của vị Isa tiểu thư này. Hiện tại chắc chắn Isabella đã bắt đầu nghi ngờ, so với Beruan nơi xa thì Isa tiểu thư mới thực sự là gay go.
Trong lúc suy tư thì eo trái đột nhiên đau nhói, đã bị Athena véo cho một phát, ngay sau đó, bên phải cũng công bình được tiểu thị nữ rất đồng lòng với chính thất phu nhân hạ thủ.
“Nếu nhớ nàng như vậy thì vội vã về nhà làm gì?” Lời của Athena bắt đầu nổi lên hương vị chua lòm.
“Đây là hiểu lầm.” Trần Duệ cười khổ nói: “Vừa rồi ta vừa nghĩ đến một chuyện, có chút thất thần, ta không có gì với Beruan tiểu thư cả, nếu không ta cũng chẳng cần giả chết như thế.”
“Có khi chàng giả chết để trốn tránh sự việc gì đó đã làm…” Tiểu thị nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn châm ngòi một câu, Trần Duệ bị làm cho buồn bực, vỗ một cái lên kiều đồn co dãn kia.
Lần này làm cho tiểu thị nữ nhất thời im lặng, nhưng mà thân thể bắt đầu phát nóng, nhè nhẹ ma sát ngực nam nhân, làm Trần Duệ sắp không kềm nén được, thuận tay sờ soạng xuống dưới, phát hiện hóa ra quần lót cũng ướt cả rồi.
Lúc bàn tay nam nhân chạm vào mảnh đất ẩm ướt kia thì tiếng thở dốc của Cơ Á bắt đầu dồn dập, thân thể nhè nhẹ vặn vẹo như rắn nước. Athena mẫn cảm thấy có vấn đề, đỏ mặt định ngồi dậy thì lại bị tiểu thị nữ kéo lại: “Đã nói hôm nay cùng nhau mà, thừa dịp Lola đang đóng cửa thí nghiệm lâu dài ép khô tên lừa đảo này mới thôi!”
Athena hơi do dự, bị Trần Duệ ôm chặt lấy, thân thể mềm mại lập tức mất đi khi lực, không ngờ tiểu thị nữ bên kia đã cởi quần dài của nam nhân, cúi xuống bắt đầu phục thị. Mặc dù không phải lần đầu tiên xem loại tư thế này nhưng Athena vẫn đỏ mặt tía tai.
Quân đoàn trưởng kiêm trị an quan đại nhân tuy rằng khoáng đạt nhưng ở phương diện giường chiếu có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tiểu thị nữ, đặc biệt là lúc cùng nhau “đối phó” với nam nhân, da mặt rất mỏng. Trần Duệ biết tính tình của Athena, lựa chọn phương thức chủ động, không khách khí bóc sạch nàng ra.
“Bây giờ cho các nàng tự kiểm nghiệm, xem nam nhân của các nàng có ăn vụng bên ngoài hay không, ngày mai ta sẽ xin nghỉ thay các nàng.” Nam nhân cười hắc hắc, sau đó tiếng ngâm nức nở của nữ nhân vang lên, tiếng rên rỉ dụ người lúc cao lúc thấp, bắt đầu tràn ngập bên trong gian phòng.
Ngày thứ hai, Trần Duệ xuất hiện trước Ám Nguyệt vương cung, cả người thần thanh khí sảng. Tối qua ham muốn nín nhịn mấy tháng đã phóng thích hết ra ngoài, thuộc tính của song tu phát huy vô cùng nhuần nhiễn, các loại tư vị không tiện nói với người ngoài, chỉ là hai vị “nhân viên kiểm tra chất lượng” bởi vì phóng túng quá độ, tinh thần và thể lực tiêu hao lớn quá nên đến giờ vẫn còn nghỉ ngơi trên giường, thật sự phải xin nghỉ.
Mejia sau khi biết tin lập tức buông công việc trong tay xuống, triệu kiến một mình Trần Duệ vào phòng nghị sự.
Làm lãnh chủ của đệ nhất lãnh địa Đọa Thiên Sứ đế quốc, đồng thời cũng là trưởng công chúa của hoàng thất, trên vai Mejia gánh nhiều trách nhiệm và áp lực rất nặng nề, nhưng bây giờ áp lực đã khác với lúc Ám Nguyệt bị đè nén không chế lúc trước, khuôn mặt hơi hao gầy vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là có thêm một loại khí chất tự tin, làm nàng càng mỹ lệ động lòng người.
Trong đôi mắt tím của Mejia lộ ra sự ấm áp nhàn nhạt, nhìn kỹ Trần Duệ đã biến mất ba tháng, nhưng lời trên miệng thì lại là giọng điệu của lãnh chủ: “Trở về rồi à? Sự tình tinh quáng ngươi đã xử lý tương đối hoàn mỹ, mà vị Rummenigge đại sư kia cũng được cứu ra bình an. Lãnh chủ Huyết Kinh Hoa là Cafu tướng quân đã chân thành cảm tạ chúng ta, mà quân đoàn ma pháp sư ngàn người kia cũng đã vào vị trí của mình. Chỉ là Mounroe, con của Cafu vốn muốn gia nhập quân đoàn Diễm quang vẫn chưa tới Ám Nguyệt báo danh…”
Còn chưa nói xong đã bị Trần Duệ ngắt lời: “Nàng gầy đi một chút rồi.”
Khóe mắt của Mejia hơi động, hít sâu một hơi, cố tình nói tiếp: “Biểu hiện của ngươi tại Huyết Sát đế quốc lần này ta cũng đã nghe, có thể nói tương đối…”
“Ta vẫn luôn rất nhớ nàng.”
Khóe miệng của Mejia động đậy, thanh âm nhỏ lại: “Chàng đã nghe nói chưa? Hiện tại Ám Nguyệt đồn đại tin Beelzebub…”
“Bây giờ ta chỉ muốn ôm nàng một cái.”
Vừa mới dứt lời, Trần Duệ đã tới trước người trưởng công chúa điện hạ, vươn hai tay ra. Mejia run lên, cuối cùng cũng không nhúc nhích, bị hắn kéo vào lòng. Khuôn mặt vẫn hờ hững không biểu tình nhưng mà nhịp tim dồn dập đã làm lộ tâm tình thực sự của nàng.
“Chàng trở về từ xế chiều hôm qua.” Mejia lần này không nói việc công nữa, thanh âm lộ ra một tia bất mãn.
Trần Duệ ngẩn người, nhưng lập tức hiểu rõ ý ngầm trong câu này: sao bây giờ mới đến tìm ta? Hoặc là, còn có nhiều ý ngầm hơn nữa. Chung quy lại là hai chữ: ghen tuông.
Một khắc này, trưởng công chúa điện hạ không còn là lãnh chủ đại nhân mà là một tiểu nữ nhân bình thường ăn phải giấm chua. Ghen tuông thì tất nhiên phải để ý.
“Xin lỗi” Trần Duệ cụng cụng trán với nàng, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng cọ cọ vào nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, đây là động tác thân mật mà Mejia thích nhất.
“Hừ! Khẩu thị tâm phi!” Sự bất mãn của Mejia có lẽ cũng đã tan biến theo câu này, tuy rằng nơi đây là phòng nghị sự nhưng nàng không tránh né giống như lúc trước, ngược lại còn đưa tay ôm chặt lấy lưng hắn. Cái ôm ấm áp này, đã hai tháng hai mươi ba ngày nàng không được hưởng thụ rồi.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, cảm nhận sự ấm áp và nhịp tim của nhau, cho đến tận khi cái vật đặc trưng nam tính nào đó bắt đầu ngẩng đầu chào hỏi với người con gái dụ người trong ngực thì cái ôm ấm áp này mới phải chấm dứt.
Khuôn mặt Mejia đỏ hồng mặt cách hiếm thấy, tức giận nhìn Trần Duệ: “Tên gia hỏa vô lễ! Trong đầu chàng cả ngày đều nghĩ đến việc này à?”
Kỳ thực còn một câu nàng chưa nói ra - tối qua ngươi lăn qua lăn lại với Athena và Cơ Á chưa đủ à? Phải biết, đối tượng mà Athena “gửi giấy phép xin nghỉ” chính là lãnh chủ đại nhân, cũng là vị trưởng công chúa điện hạ này, tuy rằng chưa trải qua sự tình gì gì đó nhưng Mejia hiểu rõ cái gì đã xảy ra. Dùng một câu của người nào đó để hình dung thì là: chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa nhìn heo chạy sao? Đây cũng là một trong những nguyên nhân chân chính mà trưởng công chúa điện hạ ăn giấm.
Trần Duệ cười khan hai tiếng, cảm thấy rất vô tội, nhìn mỹ nữ mà không có phản ứng đặc biệt thì mới thực sự là “vô lễ” chứ.
Để ngăn chặn không khí lúng túc này, hắn lập tức đổi đề tài: “Đi một chuyến này, việc của ta đã làm thỏa đáng rồi, Ám Nguyệt sau này phải chú trọng phát triển lực lượng quân sự. Lần này đến Huyết Sát đế quốc, ta đã biết được thực lực cùng trạng thái tinh thần của quân đội Huyết Sát, xứng đáng đứng đầu tam đại đế quốc, có rất nhiều chỗ cho Ám Nguyệt học tập.”
Trong chiến đấu quy mô nhỏ ở cứ điểm Locker, binh sĩ Huyết Sát vẫn tử chiến không lùi bước khi thủ lĩnh trốn mất đã làm cho Trần Duệ khắc sâu ấn tượng. Trên thực tế, lúc hắn tới diễn võ trường ở Huyết Sát đế đô để xem đá bóng, hắn đã nhìn ra được tinh thần vĩnh viễn không chịu thua và ý chí kiên định của các quân nhân Huyết Sát.
Tương đối mà nói, quân đội của Ám Nguyệt, thậm chí là Đọa Thiên Sứ đế quốc hay là Âm Ảnh đế quốc thì ở phương diện này vẫn còn kém một bậc. Cho nên Trần Duệ muốn tăng cường huấn luyện nhằm vào phương diện ý chí, có thể đề thăng lực chiến đấu và lực ngưng tụ của cả đội ngũ.
“Ừ.” Mejia rất phối hợp rời lực chú ý đi, chẳng qua nàng thật sự coi trọng ý kiến này của Trần Duệ: “Đoạn thời gian trước, việc mộ binh và luyện binh của Ám Nguyệt rất hiệu quả, hiện tại quân đoàn Xích Huyết đã có bảy vạn người, quân đoàn Diễm Quang tám vạn người, quân đoàn tây bộ Nguyệt Ảnh có năm vạn người. Phi long quân đoàn thì có một ngàn hai trăm kỵ binh, quân đoàn ma pháp sư có một ngàn một trăm người, quân đoàn ngưu đầu nhân có hai ngàn bốn trăm người, quân đoàn Medusa có hai ngàn năm trăm người.”
Mejia không cần tư liệu cũng biết tường tận phân loại và quân lực của lãnh địa mình, đây cũng là tố chất mà một lãnh chủ ưu tú nên có.
Trần Duệ gật đầu nói: “Kẻ địch lớn nhất của ta trước mắt là Hắc Diệu ở đế đô, hiện nay quân lương và nhu cầu trang bị cho hai mươi vạn quân lực đã gần như là cực hạn hiện nay của Ám Nguyệt. Phương diện quân số tạm thời không cần tăng thêm, nhiệm vụ tiếp theo là chất lượng. Binh quý ở tinh không quý ở đa, phải tìm cách tạo ra một chi quân đội tinh nhuệ chân chính, lúc quan trọng còn có thể suy xét cho giải ngũ hoặc điều chỉnh biên chế…”
Mejia nghe được thì chăm chú hỏi: “Có phương án cụ thể hay không?”
“Tạm thời chưa có phương án cụ thể, nhưng ta đã từng thảo luận qua với Athena, đã có một hướng phát triển ban đầu, nội dung chủ yếu tạm thời là thi đấu quân sự và diễn tập đối kháng…”
Trần Duệ suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Trong lãnh chủ chiến, quân đoàn phi long và Medusa đã bị bại lộ, quân đoàn ma pháp sư tạm thời giữ bí mật, dùng như kỳ binh. Mà ngưu đầu nhân nắm giữ kỹ thuật phụ ma tiên tiến, mỗi người đều là thợ rèn và chế khí sư trân quý, trước mắt lấy chế tạo quân giới và trang bị làm chủ, không thể dễ dàng hao tổn. Đừng quên chúng ta còn có vong linh đại quân với số lượng và chiến lực kinh người tại trấn Nham Khẩu. Hiện tại Hắc Diệu vì việc góp vốn mà không thể phân thân, chúng ta nhờ đó mà lợi dụng thời cơ quý báu nghỉ ngơi dưỡng sức, rèn binh luyện ngựa, tích lũy thực lực thêm một bước. Bước tiếp theo của kế hoạch, ta đã có một vài phương án không tồi…”
Mejia không ngừng gật gật đầu, đột nhiên lại thấy Trần Duệ không nói tiếp thì hỏi: “Là kế hoạch gì?”
Trần Duệ lộ ra nụ cười thần bí: “Kế hoạch này cực kỳ quan trọng, ta quyết định sẽ báo cáo với một mình trưởng công chúa điện hạ.”
“Bây giờ không phải chỉ có một mình ta sao?”
“Nàng có cảm thấy phòng nghị sự này hơi rộng không? Chỗ mà ta muốn phải nhỏ hơn, tốt nhất có một tấm gương, còn có chuông gió nữa, chúng ta có thể vừa thảo luận vừa khiêu vũ trong tiếng nhạc, ngồi trên ghế thân mật đàm luận ít chuyện nhân sinh… Nếu như ở chỗ này, ta không dám cam đoan mình có bỏ sót mất vài điều then chốt gì đó hay không.”
Khuôn mặt Mejia hơi phát hồng, lạnh giọng nói: “Ngươi đang uy hiếp sao?”
“Chuyện này… coi như thế đi!” Trần Duệ khẽ cười hắc hắc, không có tý giác ngộ nào về chuyện đang uy hiếp nữ lão bản cả.
“Nếu đã không chịu nói thì bây giờ ngươi có thể đi.” Khuôn mặt Mejia lạnh xuống.
Cùng một chiêu thức nhưng lại vô dụng với kẻ xuyên việt bỉ ổi, trong lòng Trần Duệ nói một câu, thi một cái lễ thật sâu với Mejia: “Thời gian bây giờ thật sự không thích hợp, không khí ban đêm mới là tốt nhất… Vậy đi, buổi tối ta sẽ chờ điện hạ thân ái ở chốn cũ.”
Không đợi Mejia kịp phản ứng, Trần Duệ đã nhanh chóng cung kính khom người, nháy mắt đi tới cửa lớn: “Đúng rồi, ta nhớ đầu tháng sau là sinh nhật nàng, đến lúc đó sẽ có một món lễ vật khó quên dành cho nàng đó.” Nói xong hắn đã biến mất trước cổng.
Sinh nhật? Mejia hơi ngẩn ra, chính nàng suýt nữa cũng quên mất, không ngờ hắn nhớ được.
Trưởng công chúa điện hạ nhẹ nhàng che kín mặt, dường như đang đè nén cỗ lửa nóng và vui sướng trong lòng mình, chầm chậm cảm nhận nó, dưới chân bắt đầu cất từng bước tung tăng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.