Chương 490: Hạt giống không gian! Chìa khóa đi tới thế giới loài người
Điểm Tinh Linh
01/06/2013
Trong ngọn núi ngoài thành, nhà xưởng của gia tộc Terry đã biến thành một phiến hoang tàn, lực trường khủng bố bao trùm khu vực vài trăm thước, rất nhiều người liều mạng trốn tới ngọn núi gần đó, sợ hãi nhìn kỹ cảnh tượng dị dạng nơi xa.
Một vùng kia lúc thì phát ra thanh sắc mờ mờ, lúc thì phát ra ngọn lửa hắc sắc, cuốn thành một đoàn, dây dưa qua lại. Ngay cả tầm nhìn cũng bị vặn vẹo
“Ầm! Ầm! Ầm!” Mấy tiếng nổ ầm vang lên, mọi người chỉ thấy tầm nhìn vốn đã vặn vẹo xuất hiện từng vòng sóng dao động, dập dờn lan về bốn phía, không gian cuối cùng cũng khôi phục sự tĩnh lặng.
Bụi khói dày đặc làm cảnh tượng bên trong không rõ lắm, chỉ là một ít ma tộc có nhãn lực đặc thù có thể mơ hồ nhìn ra được vết tích đáng sợ do lực lượng tàn phá ra bốn phía. Bỗng dưng, một bóng người phóng ra khỏi làn khói đậm, hiện vẻ nhếch nhác không chịu được, trên người còn mang mấy dải sương xanh lè, sau người truyền tới tiếng cười to đắc ý.
Jason trốn trong đám người nhận ra, bóng người đó chính là cường giả Sarandi của đế đô. Hắn hoảng hốt, Sarandi này không phải là cưởng giả ma đế cấp vương tộc hay sao, không ngờ lại thất bại!
“Sarandi đại nhân!” Jason hoảng hốt gọi bừa một tiếng, Sarandi hình như bại rồi, như vậy hắn ở lại Ám Nguyệt chỉ có chết. Nhất định phải quyết đoán, theo Sarandi về đế đô, thuận tiện đầu nhập nhiếp chính vương Hắc Diệu.
Sarandi vừa nghe thanh âm của Jason, quả nhiên phương hướng phi hành hơi đổi, rẽ qua đó. Jason sướng rơn, vội vàng tiến lên. Sarandi nháy mắt đã tới, nhưng mà Jason lại thấy ánh mắt sát khí đằng đằng, trong lòng biết không ổn, câu “tha mạng” còn chưa nói ra thì đã mất đi ý thức.
Người xung quanh chỉ nhìn thấy thân ảnh đó lướt qua Jason, trên người Jason dính phải một chút khói màu lục, ngay sau đó cả người hóa thành tro tàn.
Jason biết không ít bí mật, Sarandi không muốn cho kẻ này còn sống mà rơi vào tay Ám Nguyệt. Giải quyết Jason, sau đó không hề đình chỉ mà chạy trốn về phía trước.
Bay một lúc, lại lẩn vào rừng rậm trên mặt đất, cảm thấy đã cắt đuôi được kẻ địch sau lưng. Nhưng mà độc tố lại càng phát ra kịch liệt, Sarandi phải chậm rãi ngừng lại, ngồi xuống đống đá ở bên một cái hồ lớn lam sắc.
Sarandi thử dùng lực lượng loại bỏ độc tố, nhưng mà những độc tố kia cứ như là dính vào xương cốt, nội tạng thậm chí là trên mỗi một mạch máu, trong thời gian ngắn không thể nào trừ bỏ.
Sarandi nhăn nhó hết cả mặt, không ngờ được lần này tới Ám Nguyệt lại đụng phải kẻ địch đáng sợ như thế, không chỉ có lực lượng cường đại, lại còn có thủ đoạn đáng sợ này, ngay cả thân thể của ma đế đỉnh phong cũng không chống đỡ nổi.
Vừa rồi hắn giết Jason, ngoại trừ diệt khẩu thì còn có mục đích là dùng quang ám chi tâm dẫn một phần độc tố ra, giảm bớt áp lực cho mình. Nhưng mà độc tố trong người lại không thể giải trừ bằng phương pháp này, nếu như thứ này ở trong thân thể lâu, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.
Phải tìm một nơi an toàn thật nhanh, phối hợp với lực lượng thiên phú hắc viêm, thử xem có trừ bỏ hoàn toàn được hay không.
Ngay lúc này, Sarandi chợt thấy cảnh giác, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ngay một cái bóng đen to đùng ở trên không trung đối diện.
Đây là một con cự long, thân cao mấy chục thước, khắp người hiện lên màu vàng nâu, vảy rồng mơ hồ phát ra ánh kim. Trướng mạo hung ác, trên đầu có một cái sừng, hai má có cái gì đó mọc dài ra, con ngươi màu ám kim trợn lên phát ra hàn quang khiếp người. Đôi cánh to lớn phất lên, làm cho ánh trăng của song nguyệt cũng bị che khuất.
Sarandi cả kinh không nhỏ, long tộc đáng sợ này ở đâu ra? Ngay cả mình lúc phi hành cũng không phát hiện. Khí tức quen thuộc này… chính là đối thủ đã đả thương mình kia!
Hóa ra là một độc long cực kỳ hiếm gặp trong long tộc!
“Hừ, trúng độc của bổn đại gia mà còn chạy à? Chỗ này chính là sào huyệt của bổn đại gia, nhắm mắt lại cũng biết ngươi ở chỗ nào!” Trong miệng độc long phát ra thanh âm quen thuộc, quả nhiên là kẻ địch gọi là Pagliuca kia!
Sarandi thở dài một hơi, tài không bằng người, thân trúng kịch độc, đối phương lại có năng lực phi hành sở trường của long tộc, bây giờ hy vọng chạy trốn cũng không có. Hắn dứt khoát từ bỏ chống cự, vỗ vỗ bụi đất trên người, rất có phong độ đứng thẳng người lên, thần sắc vô cùng bình tĩnh: “Ta thừa nhận thất bại, trước khi chết, ta yêu cầu được gặp trưởng công chúa Mejia điện hạ.”
Vừa nói xong, thân hình cự long kia đã hơi lắc, biến thành hình người bay tới, một quyền đánh vỡ phòng ngự của Sarandi, làm hắn ngất tại chỗ, hùng hùng hổ hổ nói một câu: “Thua là thua, còn bày cái phong độ phân chó ra trước mặt bổn đại gia.”
Trong lúc Pagliuca đánh ngất Sarandi, Trần Duệ buông bàn tay đã bóp nát xương đầu Nero ra.
Thân thể khô quắt kia lập tức rơi xuống đất, một vật phát ra vầng sáng màu lục bay ra từ trong thi thể, cặp mắt đỏ của Trần Duệ chợt lóe, chộp luôn một phát.
Đây là một thứ nhỏ như hạt táo, xanh tươi ướt át, lưu động những sóng năng lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay.
“Thứ này là…” Mấy ký ức ngắt quãng trong đầu Trần Duệ trở nên rõ nét, đồng tử màu huyết hồng chớp lên tinh mang: “Hạt giống không gian!”
Nhân loại đi vào ma giới dùng phương pháp mở không gian thông đạo thường khá nguy hiểm. Còn trở về thì không có gì nguy hiểm, chỉ cần dựa vào một loại “hạt giống” đã cấy vào trong người từ lúc ở thế giới loài người, cũng chính là hạt giống không gian trong tay Trần Duệ.
Nhân loại tiến vào ma giới có thể thông qua điều kiện đặc thù nào đó kích hoạt hạt giống không gian, sau đó chỉ định tọa độ trở về thế giới loài người, tương đương với một lần định vị truyền tống.
“Có đồ vật này, cho dù là loại địa phương thú vị như thế giới loài người cũng đi được.” Trần Duệ ha ha cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy tà ác, tâm niệm vừa động, hạt giống đã tan vào thể nội. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Isabella một cái.
Đối mặt với tròng mắt đầy máu, Isabella không kinh hoàng hay trốn tránh, chỉ bình tĩnh nhìn vào hắn.
Tròng mắt Trần Duệ híp lại, hừ lạnh một tiếng, màu máu trong con ngươi dần tan đi, khôi phục lại màu đen ban đầu. Một thân khải giáp màu đỏ cũng biến mất, biến thành hình thái nguyên bản sáng rực, chỉ là tinh lực dường như tiêu hao quá lớn, miệng thở hổn hển.
Vừa rồi Trần Duệ đã phẫn nộ cực độ, bất chấp dung hợp lực hủy diệt của tu la, không ngờ lại tan vào trong hố đen “phệ tinh”, cuối cùng đã hấp phệ sạch lực lượng và máu thịt của Nero.
Mặc dù tiêu diệt Nero, nhưng loại lực lượng và thủ đoạn tàn nhẫn hung bạo này vẫn làm hắn kinh hãi, đây là hóa thân “hủy diệt” sao?
Trong hành lang trạng thái của siêu cấp hệ thống, điểm kinh nghiệm quả nhiên thay đổi: 2%.
Đây là hóa cảnh? Sau này phải làm như vậy sao?
Con đường tu hành, nguy hiểm từng bước, không trải qua ma luyện sao có thể thấy được tài năng?
Trần Duệ hít sâu một hơi, ý chí trở nên kiên định, khải giáp trên người dần tan biến, nhìn vào Isabella đang chăm chú nhìn mình bên cạnh: “Isabella, thương thế của nàng sao rồi?”
Isabella vừa nghe cách xưng hô của hắn, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống: “Lực lượng của ngươi tăng tiến thật vượt quá tưởng tượng, xem ra vừa rồi ta đã tự tác thông minh rồi.”
Nói xong, nàng xoay người muốn đi, đáng tiếc lúc này bị thương nặng và tiêu hao lực lượng, trạng thái thân thể của nàng cực kỳ hư nhược, loạng choạng một cái đã đổ về phía trước, một bóng người xuất hiện, kịp thời đỡ được nàng.
“Uống nó vào.” Trong tay Trần Duệ xuất hiện một bình hắc sắc dược tề.
Isabella thấy lần này hắn không hề che giấu lấy ra hắc sắc dược tề, lãnh đạm nói: “Đây là dược tề gì?”
“Diên thọ dược tề, trừ kéo dài thọ mệnh, còn có tác dụng khôi phục thương thế nữa.” Trần Duệ chậm rãi đỡ nàng ngồi xuống đất: “Sau này không nên tùy tiện thiêu đốt sinh mệnh, thứ này chỉ có thể dùng một lần thôi.”
Nhìn vào bình dược tề tông sư cấp có thể làm cho vô số cường giả ma giới điên cuồng, Isabella lạnh lẽo đáp: “Không cần, ta chết không phải rất tốt sao? Người chết sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.”
“Nàng không uống thật à?”
Isabella dứt khoát không nói chuyện, quay mặt ra chỗ khác.
“Đối phó với nữ nhân giận dỗi, ta chỉ có một phương pháp.” Trần Duệ mở nắp bình ra, lực lượng ngưng tụ trong miệng, dốc dược tề ồng ộc xuống, sau đó đỡ lấy mặt nữ nhân đang giận dỗi nào đó, miệng đối miệng đưa vào bên trong.
Isabella liều mạng giãy dụa, nhưng bây giờ chẳng còn khí lực gì, bị tên kia cưỡng hôn. Dần dần, khí lực để giãy dụa cũng nhỏ đi, cánh tay đang đấm đấm ôm chặt lấy cổ nam nhân, cho dù là diên thọ dược tề bây giờ đã “truyền” xong, môi của hai người vẫn chẳng hề tách ra, vẫn cứ tham lam hưởng thụ cháo lưỡi của đối phương trong nhịp tim thình thịch này.
Đây là lần đầu tiên Trần Duệ lớn mật chủ động hôn Isabella như thế, mà không phải như dưới tình huống bị “uy hiếp” như trước kia. Mặc dù nụ hôn này có lẽ sẽ có “hậu hoạn” vô cùng, nhưng nữ tử này dù là lấy thân dụ địch, hay là không tiếc tự giết chính mình cũng đều đáng để hắn làm như thế.
Rất lâu, cuối cùng hai người cũng tách ra.
Isabella nhìn kỹ hắn, cảm thụ cảm giác kỳ diệu đã mất đi từ lâu này, đột nhiên thu lại sự ôn nhu trong mắt, hung hăng nói một câu: “Chuyện vừa rồi, không được nói cho bất cứ ai!”
Trần Duệ cười khổ nói: “Lại là uy hiếp kiểu này… hình như ta không có lựa chọn nào khác, Isa đại nhân.”
Nghe được cách xưng hô làm vừa lòng kia, trên mặt Isabella bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, không biết là vì ngượng ngùng hay là tác dụng của dược tề, hừ lạnh nói: “Đêm nay chàng có đi vương cung hay không?”
“Vương cung” cũng gần như là ám hiệu của hai người, Trần Duệ lắc lắc đầu, lộ ra thần sắc cực kỳ mệt nhọc: “Ta muốn đi, đáng tiếc không đi được, bởi vì vừa mới dùng loại bí kỹ nào đó, ta phải ngủ say ngay lập tức… lần này Ám Ma tổn thất thảm trọng, dự tính là cứ điểm ở đế đô cũng khó bảo trụ được, chúng ta đã bị đánh bại. Dù thế nào đi nữa, nàng cứ dưỡng thương cho tốt trước đã…”
Nhắc đến Ám Ma, nhãn thần của Isabella lập tức trở nên ảm đạm.
Mí mắt của Trần Duệ đã díp lại, hoàn toàn không chống đỡ được sự mệt mỏi sau khi thi triển ngự tinh biến, huồng hồ, hắn còn dung hợp lực hủy diệt của tu la. Thân thể của hắn chầm chậm mềm nhũn, Isabella vội vàng đỡ lấy hắn, gối lên đùi của mình.
Trần Duệ vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của nàng, lại cảm thấy trước mắt mông lung, vươn đến một nửa thì không chống đỡ được nữa, nói một câu cuối cùng bằng tia thanh tỉnh trước khi ngủ say: “Ta vui lắm, hoa…”
Phun ra một chữ cuối cùng, hắn cũng đã thiếp đi.
Mặc dù câu nói này mơ hồ, nhưng Isabella vẫn nghe được.
Chăm chú nhìn nét mặt ngủ say như trẻ nít của nam nhân, một giọt nước mắt từ trong cặp mắt ngọc bích kia rơi xuống, nhỏ lên trên mặt hắn, đôi môi đào tím tái lộ ra một nụ cười nhẹ, giống như hoa tươi nở rộ, thanh lệ làm người ta mê say.
x
Một vùng kia lúc thì phát ra thanh sắc mờ mờ, lúc thì phát ra ngọn lửa hắc sắc, cuốn thành một đoàn, dây dưa qua lại. Ngay cả tầm nhìn cũng bị vặn vẹo
“Ầm! Ầm! Ầm!” Mấy tiếng nổ ầm vang lên, mọi người chỉ thấy tầm nhìn vốn đã vặn vẹo xuất hiện từng vòng sóng dao động, dập dờn lan về bốn phía, không gian cuối cùng cũng khôi phục sự tĩnh lặng.
Bụi khói dày đặc làm cảnh tượng bên trong không rõ lắm, chỉ là một ít ma tộc có nhãn lực đặc thù có thể mơ hồ nhìn ra được vết tích đáng sợ do lực lượng tàn phá ra bốn phía. Bỗng dưng, một bóng người phóng ra khỏi làn khói đậm, hiện vẻ nhếch nhác không chịu được, trên người còn mang mấy dải sương xanh lè, sau người truyền tới tiếng cười to đắc ý.
Jason trốn trong đám người nhận ra, bóng người đó chính là cường giả Sarandi của đế đô. Hắn hoảng hốt, Sarandi này không phải là cưởng giả ma đế cấp vương tộc hay sao, không ngờ lại thất bại!
“Sarandi đại nhân!” Jason hoảng hốt gọi bừa một tiếng, Sarandi hình như bại rồi, như vậy hắn ở lại Ám Nguyệt chỉ có chết. Nhất định phải quyết đoán, theo Sarandi về đế đô, thuận tiện đầu nhập nhiếp chính vương Hắc Diệu.
Sarandi vừa nghe thanh âm của Jason, quả nhiên phương hướng phi hành hơi đổi, rẽ qua đó. Jason sướng rơn, vội vàng tiến lên. Sarandi nháy mắt đã tới, nhưng mà Jason lại thấy ánh mắt sát khí đằng đằng, trong lòng biết không ổn, câu “tha mạng” còn chưa nói ra thì đã mất đi ý thức.
Người xung quanh chỉ nhìn thấy thân ảnh đó lướt qua Jason, trên người Jason dính phải một chút khói màu lục, ngay sau đó cả người hóa thành tro tàn.
Jason biết không ít bí mật, Sarandi không muốn cho kẻ này còn sống mà rơi vào tay Ám Nguyệt. Giải quyết Jason, sau đó không hề đình chỉ mà chạy trốn về phía trước.
Bay một lúc, lại lẩn vào rừng rậm trên mặt đất, cảm thấy đã cắt đuôi được kẻ địch sau lưng. Nhưng mà độc tố lại càng phát ra kịch liệt, Sarandi phải chậm rãi ngừng lại, ngồi xuống đống đá ở bên một cái hồ lớn lam sắc.
Sarandi thử dùng lực lượng loại bỏ độc tố, nhưng mà những độc tố kia cứ như là dính vào xương cốt, nội tạng thậm chí là trên mỗi một mạch máu, trong thời gian ngắn không thể nào trừ bỏ.
Sarandi nhăn nhó hết cả mặt, không ngờ được lần này tới Ám Nguyệt lại đụng phải kẻ địch đáng sợ như thế, không chỉ có lực lượng cường đại, lại còn có thủ đoạn đáng sợ này, ngay cả thân thể của ma đế đỉnh phong cũng không chống đỡ nổi.
Vừa rồi hắn giết Jason, ngoại trừ diệt khẩu thì còn có mục đích là dùng quang ám chi tâm dẫn một phần độc tố ra, giảm bớt áp lực cho mình. Nhưng mà độc tố trong người lại không thể giải trừ bằng phương pháp này, nếu như thứ này ở trong thân thể lâu, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn.
Phải tìm một nơi an toàn thật nhanh, phối hợp với lực lượng thiên phú hắc viêm, thử xem có trừ bỏ hoàn toàn được hay không.
Ngay lúc này, Sarandi chợt thấy cảnh giác, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ngay một cái bóng đen to đùng ở trên không trung đối diện.
Đây là một con cự long, thân cao mấy chục thước, khắp người hiện lên màu vàng nâu, vảy rồng mơ hồ phát ra ánh kim. Trướng mạo hung ác, trên đầu có một cái sừng, hai má có cái gì đó mọc dài ra, con ngươi màu ám kim trợn lên phát ra hàn quang khiếp người. Đôi cánh to lớn phất lên, làm cho ánh trăng của song nguyệt cũng bị che khuất.
Sarandi cả kinh không nhỏ, long tộc đáng sợ này ở đâu ra? Ngay cả mình lúc phi hành cũng không phát hiện. Khí tức quen thuộc này… chính là đối thủ đã đả thương mình kia!
Hóa ra là một độc long cực kỳ hiếm gặp trong long tộc!
“Hừ, trúng độc của bổn đại gia mà còn chạy à? Chỗ này chính là sào huyệt của bổn đại gia, nhắm mắt lại cũng biết ngươi ở chỗ nào!” Trong miệng độc long phát ra thanh âm quen thuộc, quả nhiên là kẻ địch gọi là Pagliuca kia!
Sarandi thở dài một hơi, tài không bằng người, thân trúng kịch độc, đối phương lại có năng lực phi hành sở trường của long tộc, bây giờ hy vọng chạy trốn cũng không có. Hắn dứt khoát từ bỏ chống cự, vỗ vỗ bụi đất trên người, rất có phong độ đứng thẳng người lên, thần sắc vô cùng bình tĩnh: “Ta thừa nhận thất bại, trước khi chết, ta yêu cầu được gặp trưởng công chúa Mejia điện hạ.”
Vừa nói xong, thân hình cự long kia đã hơi lắc, biến thành hình người bay tới, một quyền đánh vỡ phòng ngự của Sarandi, làm hắn ngất tại chỗ, hùng hùng hổ hổ nói một câu: “Thua là thua, còn bày cái phong độ phân chó ra trước mặt bổn đại gia.”
Trong lúc Pagliuca đánh ngất Sarandi, Trần Duệ buông bàn tay đã bóp nát xương đầu Nero ra.
Thân thể khô quắt kia lập tức rơi xuống đất, một vật phát ra vầng sáng màu lục bay ra từ trong thi thể, cặp mắt đỏ của Trần Duệ chợt lóe, chộp luôn một phát.
Đây là một thứ nhỏ như hạt táo, xanh tươi ướt át, lưu động những sóng năng lượng kỳ dị bên trong lòng bàn tay.
“Thứ này là…” Mấy ký ức ngắt quãng trong đầu Trần Duệ trở nên rõ nét, đồng tử màu huyết hồng chớp lên tinh mang: “Hạt giống không gian!”
Nhân loại đi vào ma giới dùng phương pháp mở không gian thông đạo thường khá nguy hiểm. Còn trở về thì không có gì nguy hiểm, chỉ cần dựa vào một loại “hạt giống” đã cấy vào trong người từ lúc ở thế giới loài người, cũng chính là hạt giống không gian trong tay Trần Duệ.
Nhân loại tiến vào ma giới có thể thông qua điều kiện đặc thù nào đó kích hoạt hạt giống không gian, sau đó chỉ định tọa độ trở về thế giới loài người, tương đương với một lần định vị truyền tống.
“Có đồ vật này, cho dù là loại địa phương thú vị như thế giới loài người cũng đi được.” Trần Duệ ha ha cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy tà ác, tâm niệm vừa động, hạt giống đã tan vào thể nội. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Isabella một cái.
Đối mặt với tròng mắt đầy máu, Isabella không kinh hoàng hay trốn tránh, chỉ bình tĩnh nhìn vào hắn.
Tròng mắt Trần Duệ híp lại, hừ lạnh một tiếng, màu máu trong con ngươi dần tan đi, khôi phục lại màu đen ban đầu. Một thân khải giáp màu đỏ cũng biến mất, biến thành hình thái nguyên bản sáng rực, chỉ là tinh lực dường như tiêu hao quá lớn, miệng thở hổn hển.
Vừa rồi Trần Duệ đã phẫn nộ cực độ, bất chấp dung hợp lực hủy diệt của tu la, không ngờ lại tan vào trong hố đen “phệ tinh”, cuối cùng đã hấp phệ sạch lực lượng và máu thịt của Nero.
Mặc dù tiêu diệt Nero, nhưng loại lực lượng và thủ đoạn tàn nhẫn hung bạo này vẫn làm hắn kinh hãi, đây là hóa thân “hủy diệt” sao?
Trong hành lang trạng thái của siêu cấp hệ thống, điểm kinh nghiệm quả nhiên thay đổi: 2%.
Đây là hóa cảnh? Sau này phải làm như vậy sao?
Con đường tu hành, nguy hiểm từng bước, không trải qua ma luyện sao có thể thấy được tài năng?
Trần Duệ hít sâu một hơi, ý chí trở nên kiên định, khải giáp trên người dần tan biến, nhìn vào Isabella đang chăm chú nhìn mình bên cạnh: “Isabella, thương thế của nàng sao rồi?”
Isabella vừa nghe cách xưng hô của hắn, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống: “Lực lượng của ngươi tăng tiến thật vượt quá tưởng tượng, xem ra vừa rồi ta đã tự tác thông minh rồi.”
Nói xong, nàng xoay người muốn đi, đáng tiếc lúc này bị thương nặng và tiêu hao lực lượng, trạng thái thân thể của nàng cực kỳ hư nhược, loạng choạng một cái đã đổ về phía trước, một bóng người xuất hiện, kịp thời đỡ được nàng.
“Uống nó vào.” Trong tay Trần Duệ xuất hiện một bình hắc sắc dược tề.
Isabella thấy lần này hắn không hề che giấu lấy ra hắc sắc dược tề, lãnh đạm nói: “Đây là dược tề gì?”
“Diên thọ dược tề, trừ kéo dài thọ mệnh, còn có tác dụng khôi phục thương thế nữa.” Trần Duệ chậm rãi đỡ nàng ngồi xuống đất: “Sau này không nên tùy tiện thiêu đốt sinh mệnh, thứ này chỉ có thể dùng một lần thôi.”
Nhìn vào bình dược tề tông sư cấp có thể làm cho vô số cường giả ma giới điên cuồng, Isabella lạnh lẽo đáp: “Không cần, ta chết không phải rất tốt sao? Người chết sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.”
“Nàng không uống thật à?”
Isabella dứt khoát không nói chuyện, quay mặt ra chỗ khác.
“Đối phó với nữ nhân giận dỗi, ta chỉ có một phương pháp.” Trần Duệ mở nắp bình ra, lực lượng ngưng tụ trong miệng, dốc dược tề ồng ộc xuống, sau đó đỡ lấy mặt nữ nhân đang giận dỗi nào đó, miệng đối miệng đưa vào bên trong.
Isabella liều mạng giãy dụa, nhưng bây giờ chẳng còn khí lực gì, bị tên kia cưỡng hôn. Dần dần, khí lực để giãy dụa cũng nhỏ đi, cánh tay đang đấm đấm ôm chặt lấy cổ nam nhân, cho dù là diên thọ dược tề bây giờ đã “truyền” xong, môi của hai người vẫn chẳng hề tách ra, vẫn cứ tham lam hưởng thụ cháo lưỡi của đối phương trong nhịp tim thình thịch này.
Đây là lần đầu tiên Trần Duệ lớn mật chủ động hôn Isabella như thế, mà không phải như dưới tình huống bị “uy hiếp” như trước kia. Mặc dù nụ hôn này có lẽ sẽ có “hậu hoạn” vô cùng, nhưng nữ tử này dù là lấy thân dụ địch, hay là không tiếc tự giết chính mình cũng đều đáng để hắn làm như thế.
Rất lâu, cuối cùng hai người cũng tách ra.
Isabella nhìn kỹ hắn, cảm thụ cảm giác kỳ diệu đã mất đi từ lâu này, đột nhiên thu lại sự ôn nhu trong mắt, hung hăng nói một câu: “Chuyện vừa rồi, không được nói cho bất cứ ai!”
Trần Duệ cười khổ nói: “Lại là uy hiếp kiểu này… hình như ta không có lựa chọn nào khác, Isa đại nhân.”
Nghe được cách xưng hô làm vừa lòng kia, trên mặt Isabella bỗng nhiên trở nên đỏ ửng, không biết là vì ngượng ngùng hay là tác dụng của dược tề, hừ lạnh nói: “Đêm nay chàng có đi vương cung hay không?”
“Vương cung” cũng gần như là ám hiệu của hai người, Trần Duệ lắc lắc đầu, lộ ra thần sắc cực kỳ mệt nhọc: “Ta muốn đi, đáng tiếc không đi được, bởi vì vừa mới dùng loại bí kỹ nào đó, ta phải ngủ say ngay lập tức… lần này Ám Ma tổn thất thảm trọng, dự tính là cứ điểm ở đế đô cũng khó bảo trụ được, chúng ta đã bị đánh bại. Dù thế nào đi nữa, nàng cứ dưỡng thương cho tốt trước đã…”
Nhắc đến Ám Ma, nhãn thần của Isabella lập tức trở nên ảm đạm.
Mí mắt của Trần Duệ đã díp lại, hoàn toàn không chống đỡ được sự mệt mỏi sau khi thi triển ngự tinh biến, huồng hồ, hắn còn dung hợp lực hủy diệt của tu la. Thân thể của hắn chầm chậm mềm nhũn, Isabella vội vàng đỡ lấy hắn, gối lên đùi của mình.
Trần Duệ vươn tay ra, muốn vuốt ve mặt của nàng, lại cảm thấy trước mắt mông lung, vươn đến một nửa thì không chống đỡ được nữa, nói một câu cuối cùng bằng tia thanh tỉnh trước khi ngủ say: “Ta vui lắm, hoa…”
Phun ra một chữ cuối cùng, hắn cũng đã thiếp đi.
Mặc dù câu nói này mơ hồ, nhưng Isabella vẫn nghe được.
Chăm chú nhìn nét mặt ngủ say như trẻ nít của nam nhân, một giọt nước mắt từ trong cặp mắt ngọc bích kia rơi xuống, nhỏ lên trên mặt hắn, đôi môi đào tím tái lộ ra một nụ cười nhẹ, giống như hoa tươi nở rộ, thanh lệ làm người ta mê say.
x
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.