Chương 957: Hiểu lầm và âm mưu
Điểm Tinh Linh
02/06/2014
Ngay khi Pagliuca đứng dậy, ở phương xa truyền tới một tiếng hét giận dữ.
Thanh âm này to lớn rõ ràng, mang theo lực xuyên thấu khiến các kỵ sĩ rung động tâm thần. Kiếm trên tay ào ạt rơi xuống đất, tất cả đều thống khổ bưng kín ngực, sắc mặt vô cùng đau đớn. Kể cả Projo và hai vị thánh cấp cường giả cũng không ngoại lệ.
Trần Duệ bởi vì có Đâu Đâu và Lola "bảo vệ" cho nên không hề bị ảnh hưởng.
Pagliuca hừ lạnh một tiếng, phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Thanh âm rồng ngâm tuy không phải rất vang dội nhưng lại mang theo lực lượng vô cùng hùng hồn, hoàn toàn đánh tan dị lực gào thét của đối phương. Các kỵ sĩ hồi phục về bình thường.
Tiếng hét giận dữ kia lập tức tìm đến phương hướng tiếng rồng ngâm, nháy mắt đã tiếp cận tới gần. Thân hình Pagliuca bắn ra, biến mất khỏi đỉnh xe ngựa.
Chớp mắt, bầu trời đêm xa xa vọng lại tiếng chát chát nặng nề, kèm thêm tiếng gào rú đánh đấm kịch liệt. Không gian dưới ánh trăng bị vặn vẹo kịch liệt, có thể tưởng trận chiến kia đáng sợ tới mức nào.
Trần Duệ vận đủ thị lực, ngưng mắt nhìn tình hình phía trước. Hắn thấy Pagliuca đang kịch chiến với một thân ảnh. Người nọ râu tóc màu bạc trắng, người mặc áo giáp toàn thân màu đen, tay cầm đại thiết trùy màu đỏ sậm, thực lực đã bằng với quốc độ cấp của độc long. Đặc biệt là dáng người của kẻ này rất thấp bé.
Ải nhân!
Trần Duệ đột nhiên nhớ ra, vùng này thuộc dãy Hắc Nham, lúc trước Ena và Thiết Thuẫn dong binh đoàn cũng từng bị bắt tới địa bàn của ải nhân ở Hậu Thổ thành. Trong lần đó, Trần Duệ đã dùng tạo nghệ trong lĩnh vực rèn đúc của mình để chứng minh sự trong sạch, kết tình bằng hữu với Oufuge, còn tiếp nhận Thánh Diệp huy chương của ải nhân miền núi, nhận ủy thác đi sứ Phỉ Thúy Lâm Hải.
Ải nhân cùng Pagliuca ác chiến hẳn là siêu giai cường giả thủ hộ cho tộc Ải Nhân miền núi. Nói vậy thì, trừ khi xuất phát từ tự vệ, ải nhân sẽ không chủ động công kích nhân loại. Làm sao họ lại đi công kích hoàng tử của thần thánh đế quốc đây?
Lúc này, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng vang chỉnh tề trầm trọng, là tiếng bước chân, dường như có rất nhiều địch nhân tiếp cận.
"Ải nhân! Là đại thuẫn chiến sĩ tinh nhuệ của ải nhân miền núi!" Kỵ sĩ điều tra ở phía trước hồng hộc chạy trở về báo cáo: "Chừng hơn ngàn người!"
Các kỹ sĩ rối rít biến sắc mặt, tâm tình của Projo lập tức trở nên ngưng trọng. Năng lực cận chiến của các ải nhân rất mạnh, chiến sĩ đại thuẫn tinh nhuệ là binh chủng chủ lực của tộc ải nhân, chiến lực còn xếp trên cả Long Lân quân đoàn, hơn nữa họ có đến hơn ngàn người, trong đó khẳng định còn có thánh cấp cường giả điều trận. Cho dù thực lực cá nhân hay số lượng đều kém nhau rất xa, phần thắng gần như bằng không.
Projo lập tức hạ lệnh: "Mau chóng lui ra đằng sau vật chắn, bỏ qua xe ngựa, cấp tốc lui về Dương Thiệu vương đô!"
Lợi dụng tốc độ của chiến mã để chạy thoát bộ đội ải nhân, đây là đường sống duy nhất.
"Không hay rồi! Tướng quân, phía sau núi chạy ra rất nhiều địch nhân, là hùng kỵ binh của ải nhân miền núi! Chúng ta bị bao vây!"
Hùng kỵ binh là kỵ binh đặc biệt của các ải nhân, tọa kỵ không phải chiến mã mà là các chiến hùng ải nhân nuôi nhốt. Chúng hung hãn cuồng bạo, năng lực công thủ rất cao, am hiểu tác chiến vùng núi, có tác dụng uy hiếp trời sinh với chiến mã.
"Đáng chết! Ải nhân miền núi không ngờ lại cấu kết với thích khách!" Projo cắn răng nói: "Hiện tại tình thế vô cùng nguy cấp, chỉ có thể mạo hiểm phá vây! Ta sẽ mang một số các chiến sĩ Long Lân quân đoàn đi dẫn dời sự chú ý của kẻ địch. Bader và Caddo đại nhân hãy bảo vệ Arthur điện hạ rời khỏi nơi này!"
Projo quyết định hy sinh bản thân và tinh anh của Long Lân quân đoàn để yểm hộ Trần Duệ thoát đi. Bader và Caddo đều thấy cảm động. Trần Duệ đột nhiên mở miệng: "Ta cảm thấy, ải nhân cũng không nhất định đồng lõa với thích khách, trong này nhất định có hiểu lầm!"
"Cho dù thế nào, điện hạ hãy thoát khỏi nguy hiểm trước rồi nói!" Projo nhíu mày. "Chỉ chậm một chút thôi, nguy hiểm của điện hạ sẽ tăng thêm một phần!"
"Các ngươi đều là những dũng sĩ tinh anh trung thành nhất!" Trần Duệ lắc đầu: "Ta sẽ không vì bỏ chạy lấy thân mà vứt bỏ tính mạng của các ngươi! Hơn nữa, bây giờ còn chưa tới lúc tuyệt vọng. Projo, ta lệnh cho ngươi lập tức phái người tới thử bàn bạc với các ải nhân chiến sĩ kia, nếu không cách nào câu thông thì lập tức lui về..."
"Điện hạ! Bây giờ không phải là..."
"Đây là mệnh lệnh!"
Projo thở dài, cúi đầu nói: "Tuân mệnh."
Các kỵ sĩ chung quanh đều nắm chặt kiếm trong tay, cho dù thế nào, điện hạ dám lưu lại cùng đồng sinh cộng tử với mọi người đã khiến họ tôn trọng. Cho dù các kỵ sĩ bọn họ có phải chảy tới giọt máu cuối cùng, họ cũng phải đứng chắn trước điện hạ!
Không lâu sau, các kỵ sĩ được phái đi giục ngựa quay về hồi báo: "Các ải nhân không đáp lại, chỉ tiếp tục tiến tới, tràn đầy địch ý!"
Kỵ sĩ điều tra đằng sau cũng về báo cáo: "Hùng kỵ binh đã tản ra tạo thành vòng vây, đang tiếp cận lại gần!"
Tiếng bước chân phía trước ngày càng rõ ràng, giống như đạp vào trong lòng mọi người, đằng sau cũng mơ hồ vọng tới tiếng thú rống. Các kỵ sĩ cảm thấy rất nặng nề, sắc mặt Trần Duệ vẫn không hề thay đổi. Lola nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, giống như không hề nghe thấy mấy thanh âm kia. Đâu Đâu đại gia thì ngược lại hoàn toàn, sĩ khí sục sôi lên đỉnh điểm. Rốt cục cũng tới phiên đại gia phát uy rồi, những quà hồng mềm này quả thực là làm ra riêng cho đại gia thật đẹp trai mà... trong trò chơi ma pháp gọi cái này là gì nhỉ, à đúng rồi, cày công huân!
Đại thuẫn chiến sĩ tinh nhuệ của ải nhân xuất hiện trong tầm mắt, đội ngũ xếp thành từng mảnh đông nghịt. Mỗi người họ đều mặc trọng giáp, tay cầm lá chắn và chiến phủ, hoặc lá chắn và chiến chùy. Mặc dù ải nhân thấp hơn người người bình thường một đoạn nhưng áp lực họ tạo ra vẫn vô cùng lớn.
Kỵ sĩ ở phía sau càng thêm khẩn trương, bởi vì các kỵ mã đã xuất hiện các trạng thái chấn kinh không giống nhau. Điều này đại biểu cho việc chiến hùng của ải nhân đã tiếp cận. Tuy những kỵ sĩ này đều là tinh nhuệ trong Long Lân quân đoàn nhưng Long Lân quân đoàn dù sao cũng không phải quân đoàn kỵ sĩ mạnh nhất. Đối mặt với chiến hùng là thiên địch tự nhiên, các chiến mã mặc dù được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không ức chế nổi sự khủng hoảng.
"Chỉ có thể tử chiến! Điện hạ, xin lỗi không thể đưa người tới điểm đích!" Projo rút trường kiếm ra, đáy mắt ánh lên ý chí chiến đấu quyết tử.
"Không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không cần nhúc nhích." Trần Duệ chậm rãi đi tới, đưa ra một thiết bị khuếch đại âm thanh, bắt đầu kêu gọi đầu hàng: "Chiến chùy của ải nhân cớ sao lại chỉ về phía bạn mình? Ta là bạn tốt của Rick tông sư đã qua đời!"
Bộ đội ải nhân dường như nghe được lệnh gì đó, đồng loạt ngừng lại.
Một quan chỉ huy có râu mép màu đen bước ra khỏi đội ngũ: "Tên nhân loại hèn hạ giảo hoạt! Ải nhân sẽ không tiếp tục tin tưởng các ngươi nữa!"
"Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm điều gì đó, ngươi là Taikelin đúng không. Ta từng nghe Rick nhắc về ngươi khi còn sống, ngươi có tửu lượng rất khá, trong lần đầu uống rượu đã thiếu chút nữa đốt trụi râu mép của mình!"
"Làm sao ngươi biết!" Ải nhân râu đen lắp bắp kinh hãi. Thấy những chiến sĩ ải nhân đứng sau nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị, hắn vội vàng cải chính: "Nói bậy, rõ ràng là khi ta rèn sắt không cẩn thận..."
Râu mép của Taikelin thật ra là câu chuyện lúc trước Trần Duệ nghe được ở lần tới Hậu Thổ thành. Bí mật bất ngờ nói ra này khiến ải nhân râu đen trở tay không kịp, hào khí bị sút giảm vài phần.
Trần Duệ nhân cơ hội nói tiếp: "Người bạn ải nhân của ta, mục đích lần này của ta là tới thành Garden nhưng vừa rồi mới bị thích khách phục kích, các ngươi có thể nhìn xem, chúng ta còn chưa kịp dọn sạch chướng ngại vật và thi thể. Ta không sợ chiến tranh nhưng ta không cam lòng trở thành vật chịu tội oan! Ta hy vọng những người bạn ải nhân có thể cảnh giác cao độ, nhìn rõ ai là bạn, ai là địch!"
Taikelin hơi chần chờ, một thanh âm tức giận khác đã vọng tới: "Đừng nghe hắn nói xạo! Tên Long tộc này rõ ràng có độc lực đáng sợ, kẻ hạ độc nhất định là bọn họ! Trước hết cứ xử lý toàn bộ lũ người kia, sau đó tới thành Hậu Thổ báo cho Rochester Brooklyn tới cùng ta bắt giữ tên độc long này!"
Hạ độc? Hai chữ này vừa vào tai, Trần Duệ lập tức hiểu thành Hậu Thổ xảy ra chuyện gì. Thành Hậu Thổ bị hạ độc, tiểu đội gặp phục kích, ải nhân công kích... những chuyện này xâu chuỗi vào một chỗ thành một thể hoàn chỉnh. Cho dù độc lực của độc long chỉ là ngẫu nhiên thì từng đốt trong chuyện này vẫn không hề ngẫu nhiên chút nào, đây là một sát cục tinh tế được sắp đặt từ lâu!
Ải nhân trên không trung đột nhiên biến thành một ải nhân... khổng lồ. Chỉnh thể cả thân hình trở nên vô cùng to lớn nhưng tỉ lệ vóc người vẫn không hề có biến hóa, cánh tay cẳng chân vẫn rất ngắn. Thiết chùy trong tay ải nhân bốc lửa cháy rực, sáng chói gần như mặt trời. Uy lực tăng cao không biết bao nhiêu lần!
(Dịch: Đệch, tung skill cuối rồi Không biết có quả phi búa làm choáng không nhỉ )
Pagliuca không cam lòng yếu thế, hóa thành một độc long mặc trọng khải giáp cực lớn, tình hình chiến đấu song phương càng ngày càng kịch liệt.
Thực lực của ải nhân này cùng bậc với Pagliuca. Theo lý thuyết, Pagliuca thân là Long tộc, hơn nữa còn có Phong tinh, Tinh cấp cường hóa, tăng thêm chuẩn thần khí Bá Vương khải, hẳn phải dễ dàng chiến thắng mới đúng. Nhưng mà ải nhân lại có một thiên phú đặc biệt khác, đó chính là khi đối đầu với sinh vật khổng lồ, sức chiến đấu của họ sẽ tăng gấp bội. Dựa vào thiên phú này, ải nhân không ngờ có thể đấu ngang tay với độc long.
Ải nhân cường giả kia vừa thốt lên xong, Taikelin không tiếp tục do dự nữa, lập tức lui về đội ngũ, ngát ra mệnh lệnh công kích. Đại thuẫn chiến sĩ phía trước bắt đầu công kích, hùng kỵ sĩ phía sau cũng nhanh chóng xúm lại. Đồng thời, vài đạo khí tức đặc biệt một mực tập trung trên người hai thánh cấp hộ vệ Bader và Caddo, hiển nhiên tộc Ải Nhân cũng có cường giả thánh cấp.
Không hề nghi ngờ, đây là một tử cục, các kỵ sĩ Long Lân quân đoàn đều nắm chặt kiếm, lòng bàn tay toát mồ hôi. Ngoại lệ duy nhất trong đám người chỉ có vợ chồng Trần Duệ và trùng biến hình.
"Đâu Đâu, ngươi đừng có động!" Trần Duệ ngăn cản tên trùng biến hình đang vọng động muốn "đoạt công huân" kia rồi quay ra nói với Lola: "Thủ hộ giả tiểu thư xinh đẹp động lòng người nhất của ta, hay là nàng ra tay nhé, ta không hy vọng xuất hiện thương vong, à... kể cả hai tên đang quấn quýt với nhau trên không trung kia nữa."
"Ồ." Tiên nữ long tiểu thư cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với cách dùng từ của Trần Duệ. Dưới cái nhìn soi mói cộng với kinh ngạc của đám kỵ sĩ, nàng chậm rãi đứng thẳng dậy.
Thanh âm này to lớn rõ ràng, mang theo lực xuyên thấu khiến các kỵ sĩ rung động tâm thần. Kiếm trên tay ào ạt rơi xuống đất, tất cả đều thống khổ bưng kín ngực, sắc mặt vô cùng đau đớn. Kể cả Projo và hai vị thánh cấp cường giả cũng không ngoại lệ.
Trần Duệ bởi vì có Đâu Đâu và Lola "bảo vệ" cho nên không hề bị ảnh hưởng.
Pagliuca hừ lạnh một tiếng, phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Thanh âm rồng ngâm tuy không phải rất vang dội nhưng lại mang theo lực lượng vô cùng hùng hồn, hoàn toàn đánh tan dị lực gào thét của đối phương. Các kỵ sĩ hồi phục về bình thường.
Tiếng hét giận dữ kia lập tức tìm đến phương hướng tiếng rồng ngâm, nháy mắt đã tiếp cận tới gần. Thân hình Pagliuca bắn ra, biến mất khỏi đỉnh xe ngựa.
Chớp mắt, bầu trời đêm xa xa vọng lại tiếng chát chát nặng nề, kèm thêm tiếng gào rú đánh đấm kịch liệt. Không gian dưới ánh trăng bị vặn vẹo kịch liệt, có thể tưởng trận chiến kia đáng sợ tới mức nào.
Trần Duệ vận đủ thị lực, ngưng mắt nhìn tình hình phía trước. Hắn thấy Pagliuca đang kịch chiến với một thân ảnh. Người nọ râu tóc màu bạc trắng, người mặc áo giáp toàn thân màu đen, tay cầm đại thiết trùy màu đỏ sậm, thực lực đã bằng với quốc độ cấp của độc long. Đặc biệt là dáng người của kẻ này rất thấp bé.
Ải nhân!
Trần Duệ đột nhiên nhớ ra, vùng này thuộc dãy Hắc Nham, lúc trước Ena và Thiết Thuẫn dong binh đoàn cũng từng bị bắt tới địa bàn của ải nhân ở Hậu Thổ thành. Trong lần đó, Trần Duệ đã dùng tạo nghệ trong lĩnh vực rèn đúc của mình để chứng minh sự trong sạch, kết tình bằng hữu với Oufuge, còn tiếp nhận Thánh Diệp huy chương của ải nhân miền núi, nhận ủy thác đi sứ Phỉ Thúy Lâm Hải.
Ải nhân cùng Pagliuca ác chiến hẳn là siêu giai cường giả thủ hộ cho tộc Ải Nhân miền núi. Nói vậy thì, trừ khi xuất phát từ tự vệ, ải nhân sẽ không chủ động công kích nhân loại. Làm sao họ lại đi công kích hoàng tử của thần thánh đế quốc đây?
Lúc này, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng vang chỉnh tề trầm trọng, là tiếng bước chân, dường như có rất nhiều địch nhân tiếp cận.
"Ải nhân! Là đại thuẫn chiến sĩ tinh nhuệ của ải nhân miền núi!" Kỵ sĩ điều tra ở phía trước hồng hộc chạy trở về báo cáo: "Chừng hơn ngàn người!"
Các kỹ sĩ rối rít biến sắc mặt, tâm tình của Projo lập tức trở nên ngưng trọng. Năng lực cận chiến của các ải nhân rất mạnh, chiến sĩ đại thuẫn tinh nhuệ là binh chủng chủ lực của tộc ải nhân, chiến lực còn xếp trên cả Long Lân quân đoàn, hơn nữa họ có đến hơn ngàn người, trong đó khẳng định còn có thánh cấp cường giả điều trận. Cho dù thực lực cá nhân hay số lượng đều kém nhau rất xa, phần thắng gần như bằng không.
Projo lập tức hạ lệnh: "Mau chóng lui ra đằng sau vật chắn, bỏ qua xe ngựa, cấp tốc lui về Dương Thiệu vương đô!"
Lợi dụng tốc độ của chiến mã để chạy thoát bộ đội ải nhân, đây là đường sống duy nhất.
"Không hay rồi! Tướng quân, phía sau núi chạy ra rất nhiều địch nhân, là hùng kỵ binh của ải nhân miền núi! Chúng ta bị bao vây!"
Hùng kỵ binh là kỵ binh đặc biệt của các ải nhân, tọa kỵ không phải chiến mã mà là các chiến hùng ải nhân nuôi nhốt. Chúng hung hãn cuồng bạo, năng lực công thủ rất cao, am hiểu tác chiến vùng núi, có tác dụng uy hiếp trời sinh với chiến mã.
"Đáng chết! Ải nhân miền núi không ngờ lại cấu kết với thích khách!" Projo cắn răng nói: "Hiện tại tình thế vô cùng nguy cấp, chỉ có thể mạo hiểm phá vây! Ta sẽ mang một số các chiến sĩ Long Lân quân đoàn đi dẫn dời sự chú ý của kẻ địch. Bader và Caddo đại nhân hãy bảo vệ Arthur điện hạ rời khỏi nơi này!"
Projo quyết định hy sinh bản thân và tinh anh của Long Lân quân đoàn để yểm hộ Trần Duệ thoát đi. Bader và Caddo đều thấy cảm động. Trần Duệ đột nhiên mở miệng: "Ta cảm thấy, ải nhân cũng không nhất định đồng lõa với thích khách, trong này nhất định có hiểu lầm!"
"Cho dù thế nào, điện hạ hãy thoát khỏi nguy hiểm trước rồi nói!" Projo nhíu mày. "Chỉ chậm một chút thôi, nguy hiểm của điện hạ sẽ tăng thêm một phần!"
"Các ngươi đều là những dũng sĩ tinh anh trung thành nhất!" Trần Duệ lắc đầu: "Ta sẽ không vì bỏ chạy lấy thân mà vứt bỏ tính mạng của các ngươi! Hơn nữa, bây giờ còn chưa tới lúc tuyệt vọng. Projo, ta lệnh cho ngươi lập tức phái người tới thử bàn bạc với các ải nhân chiến sĩ kia, nếu không cách nào câu thông thì lập tức lui về..."
"Điện hạ! Bây giờ không phải là..."
"Đây là mệnh lệnh!"
Projo thở dài, cúi đầu nói: "Tuân mệnh."
Các kỵ sĩ chung quanh đều nắm chặt kiếm trong tay, cho dù thế nào, điện hạ dám lưu lại cùng đồng sinh cộng tử với mọi người đã khiến họ tôn trọng. Cho dù các kỵ sĩ bọn họ có phải chảy tới giọt máu cuối cùng, họ cũng phải đứng chắn trước điện hạ!
Không lâu sau, các kỵ sĩ được phái đi giục ngựa quay về hồi báo: "Các ải nhân không đáp lại, chỉ tiếp tục tiến tới, tràn đầy địch ý!"
Kỵ sĩ điều tra đằng sau cũng về báo cáo: "Hùng kỵ binh đã tản ra tạo thành vòng vây, đang tiếp cận lại gần!"
Tiếng bước chân phía trước ngày càng rõ ràng, giống như đạp vào trong lòng mọi người, đằng sau cũng mơ hồ vọng tới tiếng thú rống. Các kỵ sĩ cảm thấy rất nặng nề, sắc mặt Trần Duệ vẫn không hề thay đổi. Lola nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn, giống như không hề nghe thấy mấy thanh âm kia. Đâu Đâu đại gia thì ngược lại hoàn toàn, sĩ khí sục sôi lên đỉnh điểm. Rốt cục cũng tới phiên đại gia phát uy rồi, những quà hồng mềm này quả thực là làm ra riêng cho đại gia thật đẹp trai mà... trong trò chơi ma pháp gọi cái này là gì nhỉ, à đúng rồi, cày công huân!
Đại thuẫn chiến sĩ tinh nhuệ của ải nhân xuất hiện trong tầm mắt, đội ngũ xếp thành từng mảnh đông nghịt. Mỗi người họ đều mặc trọng giáp, tay cầm lá chắn và chiến phủ, hoặc lá chắn và chiến chùy. Mặc dù ải nhân thấp hơn người người bình thường một đoạn nhưng áp lực họ tạo ra vẫn vô cùng lớn.
Kỵ sĩ ở phía sau càng thêm khẩn trương, bởi vì các kỵ mã đã xuất hiện các trạng thái chấn kinh không giống nhau. Điều này đại biểu cho việc chiến hùng của ải nhân đã tiếp cận. Tuy những kỵ sĩ này đều là tinh nhuệ trong Long Lân quân đoàn nhưng Long Lân quân đoàn dù sao cũng không phải quân đoàn kỵ sĩ mạnh nhất. Đối mặt với chiến hùng là thiên địch tự nhiên, các chiến mã mặc dù được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không ức chế nổi sự khủng hoảng.
"Chỉ có thể tử chiến! Điện hạ, xin lỗi không thể đưa người tới điểm đích!" Projo rút trường kiếm ra, đáy mắt ánh lên ý chí chiến đấu quyết tử.
"Không có mệnh lệnh của ta, các ngươi không cần nhúc nhích." Trần Duệ chậm rãi đi tới, đưa ra một thiết bị khuếch đại âm thanh, bắt đầu kêu gọi đầu hàng: "Chiến chùy của ải nhân cớ sao lại chỉ về phía bạn mình? Ta là bạn tốt của Rick tông sư đã qua đời!"
Bộ đội ải nhân dường như nghe được lệnh gì đó, đồng loạt ngừng lại.
Một quan chỉ huy có râu mép màu đen bước ra khỏi đội ngũ: "Tên nhân loại hèn hạ giảo hoạt! Ải nhân sẽ không tiếp tục tin tưởng các ngươi nữa!"
"Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm điều gì đó, ngươi là Taikelin đúng không. Ta từng nghe Rick nhắc về ngươi khi còn sống, ngươi có tửu lượng rất khá, trong lần đầu uống rượu đã thiếu chút nữa đốt trụi râu mép của mình!"
"Làm sao ngươi biết!" Ải nhân râu đen lắp bắp kinh hãi. Thấy những chiến sĩ ải nhân đứng sau nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị, hắn vội vàng cải chính: "Nói bậy, rõ ràng là khi ta rèn sắt không cẩn thận..."
Râu mép của Taikelin thật ra là câu chuyện lúc trước Trần Duệ nghe được ở lần tới Hậu Thổ thành. Bí mật bất ngờ nói ra này khiến ải nhân râu đen trở tay không kịp, hào khí bị sút giảm vài phần.
Trần Duệ nhân cơ hội nói tiếp: "Người bạn ải nhân của ta, mục đích lần này của ta là tới thành Garden nhưng vừa rồi mới bị thích khách phục kích, các ngươi có thể nhìn xem, chúng ta còn chưa kịp dọn sạch chướng ngại vật và thi thể. Ta không sợ chiến tranh nhưng ta không cam lòng trở thành vật chịu tội oan! Ta hy vọng những người bạn ải nhân có thể cảnh giác cao độ, nhìn rõ ai là bạn, ai là địch!"
Taikelin hơi chần chờ, một thanh âm tức giận khác đã vọng tới: "Đừng nghe hắn nói xạo! Tên Long tộc này rõ ràng có độc lực đáng sợ, kẻ hạ độc nhất định là bọn họ! Trước hết cứ xử lý toàn bộ lũ người kia, sau đó tới thành Hậu Thổ báo cho Rochester Brooklyn tới cùng ta bắt giữ tên độc long này!"
Hạ độc? Hai chữ này vừa vào tai, Trần Duệ lập tức hiểu thành Hậu Thổ xảy ra chuyện gì. Thành Hậu Thổ bị hạ độc, tiểu đội gặp phục kích, ải nhân công kích... những chuyện này xâu chuỗi vào một chỗ thành một thể hoàn chỉnh. Cho dù độc lực của độc long chỉ là ngẫu nhiên thì từng đốt trong chuyện này vẫn không hề ngẫu nhiên chút nào, đây là một sát cục tinh tế được sắp đặt từ lâu!
Ải nhân trên không trung đột nhiên biến thành một ải nhân... khổng lồ. Chỉnh thể cả thân hình trở nên vô cùng to lớn nhưng tỉ lệ vóc người vẫn không hề có biến hóa, cánh tay cẳng chân vẫn rất ngắn. Thiết chùy trong tay ải nhân bốc lửa cháy rực, sáng chói gần như mặt trời. Uy lực tăng cao không biết bao nhiêu lần!
(Dịch: Đệch, tung skill cuối rồi Không biết có quả phi búa làm choáng không nhỉ )
Pagliuca không cam lòng yếu thế, hóa thành một độc long mặc trọng khải giáp cực lớn, tình hình chiến đấu song phương càng ngày càng kịch liệt.
Thực lực của ải nhân này cùng bậc với Pagliuca. Theo lý thuyết, Pagliuca thân là Long tộc, hơn nữa còn có Phong tinh, Tinh cấp cường hóa, tăng thêm chuẩn thần khí Bá Vương khải, hẳn phải dễ dàng chiến thắng mới đúng. Nhưng mà ải nhân lại có một thiên phú đặc biệt khác, đó chính là khi đối đầu với sinh vật khổng lồ, sức chiến đấu của họ sẽ tăng gấp bội. Dựa vào thiên phú này, ải nhân không ngờ có thể đấu ngang tay với độc long.
Ải nhân cường giả kia vừa thốt lên xong, Taikelin không tiếp tục do dự nữa, lập tức lui về đội ngũ, ngát ra mệnh lệnh công kích. Đại thuẫn chiến sĩ phía trước bắt đầu công kích, hùng kỵ sĩ phía sau cũng nhanh chóng xúm lại. Đồng thời, vài đạo khí tức đặc biệt một mực tập trung trên người hai thánh cấp hộ vệ Bader và Caddo, hiển nhiên tộc Ải Nhân cũng có cường giả thánh cấp.
Không hề nghi ngờ, đây là một tử cục, các kỵ sĩ Long Lân quân đoàn đều nắm chặt kiếm, lòng bàn tay toát mồ hôi. Ngoại lệ duy nhất trong đám người chỉ có vợ chồng Trần Duệ và trùng biến hình.
"Đâu Đâu, ngươi đừng có động!" Trần Duệ ngăn cản tên trùng biến hình đang vọng động muốn "đoạt công huân" kia rồi quay ra nói với Lola: "Thủ hộ giả tiểu thư xinh đẹp động lòng người nhất của ta, hay là nàng ra tay nhé, ta không hy vọng xuất hiện thương vong, à... kể cả hai tên đang quấn quýt với nhau trên không trung kia nữa."
"Ồ." Tiên nữ long tiểu thư cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với cách dùng từ của Trần Duệ. Dưới cái nhìn soi mói cộng với kinh ngạc của đám kỵ sĩ, nàng chậm rãi đứng thẳng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.