Chương 26: Linh khí? Phế mỏ của tiệm rèn
Điểm Tinh Linh
18/03/2013
Sau khi đến Ma giới, hầu hết thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, bởi vì không quen thuộc nơi này, nên ít đi ra ngoài, hôm nay bởi vì do linh khí nên mới có ý định dạo phố trong đầu.
Aldaz đối với việc này cũng không ý kiến, phất tay tỏ ý tùy tiện. Thà để hắn ra ngoài còn hơn ở đây uống độc dược như thuốc bổ.
Trần Duệ nghĩ một hồi rồi quyết định mang theo Sly, vốn quen thuộc với hoàn cảnh trong thành. Hai lần trước ra ngoài đều do người hầu của tiểu công chúa hoặc Athena dẫn đi, đây là lần đầu tiên tự mình mang theo người hầu dạo phố. Đi trên đường, bởi vì không có ngụy trang, cho nên Trần Duệ lập tức trở thành tiểu điểm của mọi người.
Ven đường có không ít ma tộc chỉ trỏ, nghị luận ồn ào, đa phần là vì lần khiêu chiến trước. Tại tràng đại sư khiêu chiến lần trước, biểu hiện của Trần Duệ được một bộ phận ma tộc tán đồng, bất quá đại đa số vẫn đối với hắn cảnh giác.
“Hey! Nhân loại, thịt của mày nhìn có vẻ ngon nhể.” Rốt cục, một tên Ma tộc tướng mạo xấu xí kềm không được, chặn đường khiêu khích.
“Hừm!Đúng là có mắt như mù.” Trần Duệ không còn là gã nhân loại yếu ớt như trước, đôi mắt lướt một vòng qua đám ma tộc đnag vây xem, cũng không kinh hoàng, nhơn nhơn, cười lạnh nói: “Nói cho mày biết một chuyện, sau trận khiêu chiến lần trước, cơ thể của tao xảy ra biến dị, máu thịt bên trong đều có chứa chất độc. Nếu như không không sợ chết, có thể tới thử. Bất quá trước đó, nhấm nháp thử chút thuốc độc của tao nha.”
Dứt lời, ngón tay hắn búng cái choc, một dúm thuốc bột tung ra, sức mạnh của hắn xưa đâu bằng nay, lực bắn ra tựa như dùng sung bắn ra vậy. Gã ma tộc kia bị thuốc bột văng lên người, lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, lập tức liều mạng gãi, chỉ trong chốc lát, trên người hắn toát ra từng đường máu đỏ lòm. Chịu không nổi, gã nằm vật xuống đất lăn qua lộn lại, bất quá cũng khôn ngăn được cái cảm giác ngứa ngáy đang lang tỏa.
“Có muốn ăn thịt tao nữa không?” Trần Duệ thân thiết hỏi một câu, gã kia lập tức lắc đầu.
“Có muốn giải độc không?”
Gã Ma tộc kia gật đầu lia lịa, Trần Duệ vung tay, một ít chất lỏng rơi trên người hắn. Tên kia vừa thấy hết ngứa, định trở mặt báo thù, ai ngờ thân thể trở nên mềm nhũng, không có chút lực. Cảm giác ngứa ngáy lập tức biến thành đau đớn, tựa như mỗi tất thịt trên cơ thể đều đang bị xé ra, đau từng centimet, nhức nhối đến mức hắn phải gào rú lên.
“Dám động vào người của phòng thí nghiệm Aldaz, phải trr giá đắt!” Trần Duệ cười quỷ dị, rồi lớn tiếng nói: “Trưởng công chúa cách đây không lâu đã ban lệnh, ta đã trở thành một phần tử của Ám Nguyệt Thành, tên này cố ý gậy sự, chính là coi thường trưởng công chúa và Aldaz đại sư! So với việc hạ độc chết hắn, ta càng thích nghe tiếng kêu thảm thiết này hơn, thật mỹ diệu à nha ~ Cứ để cho hắn kêu gào thêm hai ngày hai đêm nữa, sau này nếu như còn dám đến gây sự với ta nữa, lúc đó thì xương cốt cũng không còn!
Hai ngày hai đêm! Đám ma tộc đnag vây quanh nhìn bộ dạng thảm thiết của tên xui xẻo kia, tim đều đập nhanh hơn, mấy tên trẻ trâu manh động còn lại cũng sợ vãi ra, bỏ đi ý đồ trong đầu. Thằng cha nhân loại này, so với Ma tộc còn tàn ác hơn, không hổ là người của phòng thí nghiệm Aldaz.
Sau khi trận đại sư khiêu chiến kia kết thúc, sự tích gã Sandro kia bị cú rắm độc của ám tinh linh đại sưu thổi thành mây khói đã lưu truyền khắp Ám Nguyệt. Có thằng cha nào đó còn chém, chính mắt nhìn thấy Aldaz đại sư phóng khí từ mông, độc chết nguyên một con cự long.
Khác với cảm giác xấu hổ của Aldaz, trong lòng mọi người, sự kính sợ vị ám tinh linh này tăng lên thêm một cấp độ mới.
Thủ đoạn hạ độc của Trần Duệ không tầm thường, còn chôm chỉa thêm từ phía Aldaz một mớ độc dược. Một chiêu giết gà dọa khỉ này hiệu quả vô cùng, dưới sự tuyên truyền bằng miệng của mọi người, gã nhân loại học đồ này toàn thân là độc, nham hiểm tàn nhẫn lan truyền ra. Trên đường đi đã không còn có tên Ma tộc nào dám lên xì đểu, Trần Duệ dưới những ánh mắt này, ngày càng tự nhiên.
Tiểu liệt ma thấy chủ nhân đại phát dâm uy, hù một đám ma tộc xoắn từa lưa, tự nhiên cảm thấy thơm lây, vừa đi vừa giới thiệu tình hình của Ám Nguyệt thành.
Ma giới từng có 7 đại vương tộc, sau mấy hồi chinh chiến, rốt cục chỉ còn lại 3 đại vương tộc Lucifer, Mammon cùng Asmos. Số còn lại không mai danh ẩn tích thì cũng thần phục cường giả hòng duy trì huyết mạch.
Ám Nguyệt lãnh địa vốn là một trong những lãnh địa phồn hoa nhất của Đọa Lạc Thiên Sứ đế quốc, nhưng vào khỏng 400 năm trước, Beelzebub vương tộc vốn ẩn cư nhiều năm bỗng tại Ám Nguyệt quật khởi, cầm đầu chính là một kẻ tên Glorfin.Một cường giả của vương tộc Beelzebub. Glorfin mang thần khí của tộc Beelzebub là “Mặt Nạ Phệ Thần”, sức mạnh vô cùng, công nhiên đập chết Ám Nguyệt lĩnh chủ cùng với mấy vị cường giả, nhanh chóng khống chế cả Ám Nguyệt lãnh địa, sau đó bắt đầu xâm chiếm Xích U lãnh địa, tiện bề công phá Đọa Lạc Thiên Sứ đế quốc.
Bạch Dạ Lucicfer đại đế suất lĩnh đại quân thân chính Ám Nguyệt, tiến vào trong Ám Nguyệt thành, tay cầm thần khí Đọa Lạc Thiên Sứ chi kiếm của tộc Lucifer, tại đấu trường đơn đấu với Glorfin. Glorfin trọng thương, dùng sức mạnh của thần khí đào tẩu, sau đó mất tích, cuộc phản loạn cũng theo đó mà tan tành.
Trải qua trận chiến hỏa này, lãnh địa Ám Nguyệt không còn phồn hoa như trước nữa. Sau khi Bạch Dạ đại đế tử trận, nhiếp chính vương Hắc Diệu đem cháu là Grimm, người kế thừa chính thức đuổi đến Ám Nguyệt làm lĩnh chủ, lại thực hiện nhiều thủ đoạn giám thị cùng khống chế, khiến cho Ám Nguyệt càng suy bại. Tuy về sau, trưởng công chúa Zya kế thừa vị trí lĩnh chủ, chăm lo công việc, thực hiển chỉnh đốn cùng cải cách, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi cảnh suy bại.
Tài chính quan của Ám Nguyệt thành, Joseph – Alvin vốn là con trai trưởng của Xích U lãnh chúa Trác Thiết, bày ra nhiều sự giúp đỡ đối với Ám Nguyệt. Nhưng sự giúp đỡ này chỉ là bề ngoài, thực tế là vì không chế mạch máu kinh tế của Ám Nguyệt. Ngày hôm nay, phân nửa cửa hàng cùng thương hội đều nằm trong tay Kiều Sắt Phu. Cho dù là cung ứng lương thực của Ám Nguyệt, phần lớn đều do gia tộc Alvin cung cấp.. Rõ ràng, đây chính là thủ đoạn không chế của Hắc Diệu.
Về phương diện quân sựu, con gái của đệ nhất tướng quân George Welles là Athena tuy ở Ám Nguyệt, nhưng quân đội thủ vệ lãnh địa lại nằm trong tay Allen của gia tộc Charon. Gia tộc Charon vốn ủng hộ thái tử Grimm, nhưng về sau lại ngả sang nhiếp chính vương Hắc Diệu, quân lực chính thức của Zya chỉ là đội hộ vệ quân hoàng cung do Khách Cổ Long đứng đầu.
Đây là cục diện rối rắm do thái tử Grimm lưu lại, bất quá tình thế bức bách khiến cho kinh tế cùng quân sựu rơi vào tay người khác, Zya cũng bất lực.
Rất nhiều chuyện Athena không có nói rõ, Trần Duệ cho tới bầy giờ mới biết được, tình cảnh của Zya so với trong tưởng tượng của hắn còn nguy ngập hơn. Hắn chợt hiểu nguyên nhân vì sao trưởng công chúa trở nên lạnh lùng lãnh đạm, có lẽ, chỉ như vậy mới chống đỡ nổi gánh nặng do phụ thân lưu lại.
Cuộc sống có nhiều trách nhiệm, không phải là mình muốn gánh vác, mà là không thể không vác.
Nếu như Bạch Dạ đại đế vẫn còn, nếu như lúc trước Grimm có thể leo lên ngôi hoàng đế, thì vị tỷ tỷ dịu dàng trước kia của tiểu công chúa, không cần phải mang cái mặt nạ lạnh lùng kia. Chỉ là bây giờ, cái mặt nạ này đã trở thành một phần của nàng, không thể lấy xuống được nữa.
Trần Duệ thu hồi tâm tưởng, quay sang tiểu liệt ma hỏi: “Sly, trong thành có cửa hàng nào bán những thứ kỳ quái hay không? Ví dụ như tài liệu đặc biệt hoặc các loại khoáng thạch…?
“Cửa hàng bán đồ kỳ quái…” Sly lộ vẻ suy nghĩ, đôi mắt chợt sáng,” Giống như vậy thì có một, bất quá cửa hàng này…. Nếu như chủ nhân chỉ muốn tìm khoáng thạch, lò rèn phía trước hẳn là có.”
“Được, vậy chúng ta đến lò rèn trước.”
Đây là một trong hai lò rèn duy nhất ở trong thành, tên gọi có chút kinh dị, là : “Chặt đầu”, rất đậm đà bản sắc Ma tộc. Chủ của tiệm rèn là một gã giác ma cường tráng, ba gã thợ đang rèn bên trong cũng là giác ma nốt, ngoài, ngoài ra còn có một tiểu liệt ma phụ trách tạp dịch.
Giác ma trâu bò có tiếng tại Ma tộc, ngoài trừ phát huy trong chiến đấu, có một bộ phận giác ma trở thành thợ rèn lành nghề.
Thấy co khách đến, tiểu liệt ma vốn giỏi ăn nói lập tức lên nghênh tiếp, thấy bộ dạng của Trần Duệ, chần chừ một lát rồi nói : “Nhân loại, người là tên nhân loại ở đấu trường?”
Trận thi đấu đại sư khiêu chiến vẫn đang là chủ đề hot nhất tại Am Nguyệt thành, cho nên Trần Duệ được nhân ra ngay lập tức.
Sly chứng kiến bộ dạng kinh ngạc của đồng tộc, trong lòng đắc ý, giới thiệu: “Vị này chính là chủ nhân của ta, Trần Duệ đại nhân, học trò của đại sư Aldaz.”
“Ngươi là người hầu của nhân loại?” Tên tiểu liệt ma kia càng thêm kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ khinh thường. Ma tộc tôn thờ sức mạnh, tên nhân loại này nghe nói không hề có lực lượng, so với tầng chót của Ma tộc là tiểu liệt mà còn kém hơn, không thể tưởng được, tên đồng tộc ngu đần này lại nhận làm chủ nhân! Nếu như có thể làm người hầu của đại sư Aldaz, như thế mới đáng khoe khoang.
“Tạp Khảm, dong dài gì đó!” tên chủ giác ma đi ra, nhìn Trần Duệ vài lần, khinh miệt nói: “Nhân loại yếu ớt, ngươi tới tiệm rèn của Zack để làm gì? Chỗ này không có dược thảo cho ngươi!”
Trận chiến tối qua khiến cho niềm tin của Trần Duệ tăng mạnh, đối với sự khinh thị của mấy tên này tự nhiên là không quan tâm, nói : “ Ta được Aldaz đại sư phân phó, tìm kiếm một ít khoáng thạch đặc biệt để luyện chế độc dược, cho nên mới đến đây.”
Danh tiêng của rắm vương đại sư quả nhiên có tác dụng, cho dù Zack không biết khoáng thạch cùng với độc dược có liên quan gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức mang theo Trần Duệ đi vào Kho chứa khoáng thạch.
Bởi vì phân tích chi nhãn trong quá trình lựa chọn này không có tác dụng gì, nên Trần Duệ mở ra kỹ năng “Linh khí chuyển đổi”, chọn phương pháp chạm vào từng khối để xác định, linh khí mỗi lần tiêu hao 1, duy trì nửa giờ.
Trần Duệ lựa chọn hồi lâu, đều không thu hoạch gì, Zack đứng một bên bắt đầu mất kiên nhẫn. Chợt thấy nhân loại lộ ra dị sắc, nắm trên tay một khối khoáng thạch gồ ghề, hỏi : “Đây là khoáng thạch gì?”
Zack vừa thấy, lộ vẻ kỳ quái: “Cái này có thể xem là khoáng thạch phế phẩm, bởi vì những tinh thể màu vàng kia rất phiền toái, phải mất rất nhiều công sức mới có thể loại ra, hơn nữa nếu không loại bỏ sạch sẽ, sẽ ảnh hưởng đến độ tinh khiết.”
Phế phẩm? Trần Duệ nội tâm chợt động, lúc nãy vừa chạm vào khoáng thạch, hệ thống hiện lên nhắc nhở, cũng không biết hiệu quả ra sao.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta thực hiện một thí nghiệm nhỏ, xác định loại tinh thể này có phải là thứ đại sư cần hay không. Nếu thật sự hư hao, ta có thể bồi thường.’
Zack gật đầu, dù sao khối khoáng thạch này cũng là nửa phế phẩm.
Trần Duệ lấy ra một ít bột phấn, thả lên tinh thể. Zack chỉ thấy tinh thể kia từ từ biến mất, cuối cùng hóa thành một đống bột phấn, mà khoáng thạch không hư hao chút nào thì con mắt muốn rớt ra. Bình thường đều phải đập mạnh mới có thể khó khăn mà tách tinh thể ra, còn nhân loại nhẹ nhàng như vậy mà xử lý không còn một mảnh, chút cặn cũng không chừa.
Trong mắt của Zack, dược tề sư càng trở nên thần bí, cho dù là học đồ, đều có bản lãnh kỳ dị đến vậy.
Bột phấn thực ra chỉ là thủ đoạn che mắt của Trần Duệ, chính thức có tác dụng chính là kỹ năng “Chuyển đổi linh khí” Làm hắn cuồng hỉ chính là, thứ bị chuyển hóa không phải là khoáng thạch, mà chính là thứ tinh thể bị xem là phê svaatj này, rõ ràng cung cấp tận 25 điểm linh khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.