Chương 633: Mục sư Romana
Điểm Tinh Linh
07/06/2013
Romana vốn còn nửa tin nửa ngờ nhưng sau khi hắn tiếp lấy vòng tay không gian chứa ba quả trứng sư hạt kia thì biểu tình liền trở nên phấn khích. Sau khi xác nhận lại kỹ càng, sự lãnh ngạo và ác liệt lập tức tan thành mây khói. Khuôn mặt béo mập nở một nụ cười thân thiết.
"Lucio, ta rất vui. Từ trên người ngươi ta có thể nhìn thấy hình ảnh của phụ thân ngươi." Mục sư mập gật đầu khen Lucio, khuôn mặt tràn đầy sự khen ngợi. Ánh mắt dừng trên người Trần Duệ lại càng thêm hòa ái dễ gần.
"Richard các hạ, vô cùng cao hứng khi quen biết các hạ. Lucio có một bằng hữu như các hạ chính là vận may lớn nhất cuộc đời hắn. Nếu như có cần ta giúp đỡ cái gì thì ta nhất định sẽ không chối từ."
Romana đương nhiên cao hứng, vốn tưởng phải đau lòng bỏ ra ba trăm hắc tinh tệ, treo thưởng một quả trứng sư hạt nhưng hiện tại lại không mất một xu còn được ba quả trứng, kèm thêm một vòng tay không gian có giá trị không nhỏ.
Mục sư mập là kẻ nhìn mặt lựa lời, trông đối phương vừa ra tay đã ném ra một vòng tay không gian quý giá thì biết kẻ này không phải là một nhân vật đơn giản. Hắn liếc mắt nhìn cái vòng tay không gian trên cổ tay của Lucio. Tên điệt nhi của lão hữu này, Romana cũng hiểu được một ít chuyện về hắn. Nghe nói sau khi nhà cửa ly tán, gia tài cạn kiệt, hắn đã trở thành một con quỷ nghèo, căn bản không có khả năng có một trang bị cao đẳng thế này.
Rất hiển nhiên, đây là một đồ vật được một đại nhân vật nào đó tặng cho... tỷ như người thanh niên có tướng mạo bình thường này chẳng hạn.
Cho nên, mập mạp bỏ đi tư thái cao quý và tự mãn ngày thường, trông rất là thân thiện.
"Mục sư đại nhân quả nhiên là người dễ gần y như Lucio nói." Trần Duệ khẽ cười: "Vậy ta nói thẳng, gia tộc của ta cũng tính là một đại gia tộc hiển hách trong một vương quốc. Đáng tiếc, ta chỉ là một trong rất đông những kẻ thừa kế mà thôi, vì để mình có được sức cạnh tranh cao hơn nên ta đã rời khỏi ngôi nhà ấm áp kia để ra ngoài nhờ sương gió tẩy lễ cho mình. Trước khi không nắm chắc thì ta sẽ không dùng đến dòng họ cao quý kia. Vậy nên, hiện tại ta mới tiếp thụ sự trợ giúp của Lucio, trở thành một dong binh."
Romana lộ ra biểu tình "quả nhiên là như thế" nhưng trong lòng thì lại kín đáo đánh giá. Đối phương có thể có được trứng sư hạt, thực lực tự thân hoặc bối cảnh sau lưng khẳng định không hề đơn giản, hơn nữa hắn ta còn ra tay rất hào phóng. Lời nói vừa rồi cho dù không thể tin hoàn toàn nhưng chắc là cũng khá chân thật.
"Quang Minh giáo hội chính là kẻ chỉ dẫn của thế giới nhân loại, nhận được sự kính ngưỡng của tất cả mọi người. Uy năng của giáo hội cũng to lớn không thể tưởng tượng nổi. Trên đường đi ra ngoài lịch duyệt, ta cũng đã cảm thụ được điều này một cách sâu sắc. Ta hy vọng có thể góp một phần sức mình cho giáo hội, chuẩn bị thêm chút vốn khi cạnh tranh trong gia tộc." Trần Duệ lại cung kính khom người. "Cho nên, ta đặc biệt tới bái phỏng mục sư đại nhân, muốn mời đại nhân chỉ cho ta một con đường sáng."
"Các hạ nhầm lẫn một chút rồi. Có được uy năng vô thượng không phải giáo hội mà là Quang Minh thần." Đôi mắt tam giác của mục sư mập híp lại, hắn thương tiếc lắc đầu: "Hơn nữa, Richard các hạ, ta nghĩ các hạ tìm lầm người rồi. Ta chỉ là mục sư của một trấn nhỏ mà thôi, làm sao có thể chỉ điểm gì cho các hạ đây."
Trần Duệ vẫn mỉm cười: "Đối với một người có trí tuệ đầy mình như đại nhân thì chỉ cho một kẻ lạc đường như ta cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Trước kia, ta tới đây quá vội vàng, chỉ kịp mang thới ba quả trứng sư hạt. Quả thực là thất lễ lắm, còn xin đại nhân thứ lỗi nhiều. Chỉ cần đại nhân có thể cho ta một kiến nghị thích hợp thì ta sẽ có hậu lễ đáp tạ cho đại nhân. Nếu như có thể thành công thì ta còn có thể tạ ơn khiến cho đại nhân vừa ý."
"Tạ ơn" trong miệng đối phương khiến cho đôi mắt của mập mạp sáng rực lên, ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: "Richard các hạ, nếu như tất cả những gì các hạ nói là thật... Xin thứ cho ta thất lễ, kiến nghị của ta sẽ liên quan đến điều này đấy..."
Nhìn Trần Duệ gật đầu, mục sư mập tiếp tục nói: "Uy năng của Quang Minh thần là vô cùng vô tận, chỉ cần có thành tâm và tín ngưỡng thì được quang minh chiếu cố cũng không phải không có khả năng... Loại tình huống như các hạ, trở thành Quang Minh kỵ sĩ dự bị thì cũng là một con đường tốt. Chỉ cần như thế thì các hạ sẽ được lực lượng của quang minh, lại có thể giải quyết vấn đề phía gia tộc. Điều thiếu hụt duy nhất là tương lai các hạ tiếp quản gia tộc rồi thì sẽ không cách nào suốt đời làm nhân viên thần chức để thờ phụ Quang Minh được nữa. Quang Minh kỵ sĩ dự bị cũng chính là mức cao nhất trong số những nhân viên thần chức mà các hạ có thể đạt đến."
Lời nói này thỉnh thoảng còn lộ ra chút ngữ khí thần côn nhưng Trần Duệ đã nghe rõ trọng điểm trong đó: Quang Minh kỵ sĩ dự bị.
"Làm sao để có thể trở thành Quang Minh kỵ sĩ dự bị?"
"Án chiếu theo đẳng cấp của Dương Thiệu vương quốc, nhân tuyển Quang Minh kỵ sĩ dự bị cần phải do người phụ trách cấp thành thị hoặc là chủ giáo vương đô đề danh. Ta vẫn chưa có tư cách này."
"Trong thời gian đi lịch duyệt này, ta học được một điều quan trọng nhất, đó chính là phóng mắt nhìn tương lai. Có đôi lúc nhân tố quyết định tiềm lực còn nặng hơn biểu tượng trước mắt rất nhiều." Trần Duệ khẽ lắc đầu, nở một nụ cười đầy thâm ý: "Đại nhân hiện tại chỉ là mục sư, đúng đấy. Nhưng điều này không đại biểu rằng tương lai cũng là như thế. Tin rằng... rất nhanh thôi, ta sẽ phải xưng với ngài một tiếng 'giáo chủ đại nhân' rồi."
Romana cau mày, đang muốn mở miệng liền nhìn thấy trong tay Trần Duệ hiện thêm một túi đồ: "Mục sư đại nhân, là do ta sơ sót. Đại nhân người đã chỉ cho ta một con đường sáng, chiếu theo lời ta đã nói thì khối bảo thạch xích ma này chính là hậu lễ của ta, xin đại nhân thu lấy."
Romana nhìn phần cái túi có chút nho nhỏ thì vốn cảm thấy không vui nhưng khi nghe thấy bốn chữ "bảo thạch xích ma" thì liền kinh hãi. Hắn không để ý hai người Trần Duệ và Lucio đứng bên mà vội vàng mở luôn cái túi ra xem. Bên trong túi có mấy khối bảo thạch hỏa hồng sắc to bằng quả trứng gà, mơ hồ lộ ra khí tức hỏa nguyên tố và ám nguyên tố, không hề có chút tạp chất nào. Romana là một người biết hàng, mấy viên bảo thạch này vô cùng giá trị, cái rẻ nhất cũng phải trên dưới ba ngàn hắc tinh tệ!
Đây là một chút "hậu lễ"? Ánh mắt Romana nhìn về phía Trần Duệ ngay lập tức trở nên nóng bỏng. Không ngờ, loại bảo thạch có mật độ nguyên tố nồng nặc nhất ở ma giới này cũng không quá quý trọng. Cũng đúng, Trần lão bản còn lưu trữ rất nhiều. Hắn chỉ cần tùy tiện cầm một viên ở trong bảo tàng ra còn quý giá hơn mấy viên này nhiều lắm. Phải biết rằng, chủ nhân cũ của bảo tàng vốn là long tộc.
"Richard các hạ, quan điểm vừa rồi của các hạ, ta vô cùng tán đồng. Tiềm lực là một yếu tố khá là trọng yếu." Romana thuận tay cất mấy viên bảo thạch vào trong vòng tay không gian. "Tục nữ nói, sự do người làm, dù đường đi còn khó khăn thì con người cũng đi hết. Nếu như các hạ thực sự có hứng thú với vị trí Quang Minh kỵ sĩ dự bị thì có chút một con đường có thể đi thử. Nhưng ta có việc phải nhắc nhở các hạ trước, cho dù thông qua con đường gì để có thể được trở thành một Quang Minh kỵ sĩ dự bị mà không có thực lực tương ứng thì cũng khó mà thành công nổi."
"Chuyện này à..." Trần Duệ trầm ngâm. "Không giấu đại nhân, sau lưng ta quả thực có lực lượng nhất định nhưng nhiệm vụ trứng sư hạt lần là do tự mình ta hoàn thành. Điều này thì Lucio có thể làm chứng cho ta. Nhưng mà ta cũng không chính diện đối quyết với sư hạt mà dùng một loại lực lượng thiên phú đặc thù, miễn cưỡng tính là một loại thực lực không gây trở ngại gì đi."
"A?" Romana vừa nghe là do tự bản thân Trần Duệ hoàn thành thì liền kinh ngạc.
"Richard đại nhân dùng ngự thú thuật, hơn nữa còn là một ngự thú thuật cường đại trên cả tưởng tượng." Lucio tiếp lời: "Hai sư hạt kia căn bản không hề phát động chút công kích nào chỉ mặc cho Richard đại nhân lấy trứng đi. Lúc đó, ta xem thấy một màn trước mắt mà cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Không giấu mục sư đại nhân, ta đã tự cắn mình một cái thì mới hiểu rõ đây chính là sự thực."
"Ngự thú thuật có thể sai khiến sư hạt!" Đôi mắt của Romana lộ ra một tia sáng kỳ dị, tử tế đánh giá Trần Duệ. "Richard các hạ, đây là thật sao? Đây là vấn đề then chốt liên quan đến chuyện mộng tưởng của ngươi có thể thực hiện được hay không, xin hãy thành thật trả lời ta!"
"Thật!" Trần Duệ gật đầu khẳng định. "Ba quả trứng trong túi kia là chứng minh tốt nhất. Hơn nữa, hai con sư hạt kia cũng được ta sai rời khỏi từng Lam Dã rồi. Nếu ngài không tin thì có thể phái người tới điều tra."
Cái gọi là ngự thú thuật chẳng qua chỉ là phòng bị mà Trần Duệ chôn xuống trước. Từ tình báo của Lucio thì Romana không tiếc tiền để có được trứng sư hạt, xem ra trứng sư hạt chắc hẳn là liên quan đến sở thích của một nhân vật lớn nào đó. Nếu như có thể gặp mặt thì chí ít có thể nhờ vả được gì đó từ tên Romana này.
Quả nhiên, mục sư mập vô cùng hứng thú, đôi mắt tam giác xoay tròn. Hắn đè sự nôn nóng của mình xuống, hỏi: "Richard các hạ. Chuyện này vô cùng trọng yếu. Trước khi chúng ta tiến tới hợp tác, các hạ có thể để cho ta tận mắt thấy ngự thú thuật được không?
"Đương nhiên là được!"
"Mấy năm trước, có người tặng ta một con phong báo. Con phong báo này tuy không thể so được với sư hạt nhưng tính tình của nó thô bạo, cho dù ta đã lập khế ước với nó nhưng vẫn không thể chân chính thuần phục, không biết các hạ có thể..."
Trần Duệ đáp lại không chút do dự: "Không thành vấn đề."
"Vậy, mời đi theo ta." Mục sư mập mang hai người đi ra ngoài.
Thông qua mấy hành lang, đi tới một tòa đại sảnh, đây chính là nơi tất cả tín đồ đến khấn bái. Hôm nay vừa vặn không phải là ngày cầu an, tất cả tín đồ đều cầu khấn tại gia cho nên không có người ngoài.
Mập mạp ra lệnh cho mọi tu sĩ đều rời khỏi đại sảnh, chỉ lưu lại hai người Trần Duệ: "Hai vị, ở chỗ này đợi ta. Hiện tại ta sẽ mang phong báo qua."
Mập mạp vừa rời khỏi, Lucio lập tức thấp dọng nói: "Chủ nhân, ta biết đầu phong báo kia. Đó chính là một huyết mạch biến dị, lực chiến đấu đạt tới sĩ cấp đỉnh phong, chỉ cách sư cấp một bước thôi. Đương nhiên, lấy thực lực của đại nhân thì khẳng định chỉ cần thổi một cái là nó bay nhưng..."
"Yên tâm!" Trần Duệ khinh thường lắc đầu, bắt đầu đánh giá đại điện cầu khấn này. Diện tích đại điện này vô cùng rộng rãi, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy từng dãy ghế của giáo đường. Ở phía trong có một pho tượng của Quang Minh thần. Bức tượng này rất tinh xảo nhưng diện mạo lại dùng thủ pháp mơ hồ để tạo thành nên càng có thêm phần thần bí.
Trần Duệ nhìn kỹ bức tượng Quang Minh thần này, trong đôi mắt của hắn phát ra ánh sáng lạ. Làm người khống chế tối cao của siêu cấp hệ thống, hắn có thể cảm nhận bức tượng này cất chứa một loại khí tức đặc thù mà người thường không thể phát giác được.
Khí tức tín ngưỡng!
Trong lòng Trần Duệ lướt qua một tia linh quang, dường như nghĩ đến điều gì đó rất trọng yếu nhưng lại không bắt kịp thì một tiếng gào thét đã đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Romana mang theo một ma thú đen thui đi đến. Đây chắc chính là phong báo.
Tính tình của phong báo quả nhiên hung hãn và thô bạo như lời Romana nói. Khi nhìn Lucio, yết hầu phong báo cất tiếng gầm nhẹ, dường như muốn lao tới. Thương bị dọa nhảy dựng lên, gần như muốn rút vũ khí ra.
"Richard các hạ..." Romana đang muốn mở miệng thì liền nhìn thấy động tác của phong báo đột nhiên cứng đờ lại. Nó chầm chậm quay đầu nhìn Trần Duệ một cái. Mắt báo lớt qua sự sợ hãi, không dám nhúc nhích chút nào.
Trần Duệ trầm mặc một chút rồi vẫy vẫy tay. Phong báo cẩn thận đi tới, nằm sấp trước mặt hắn, phát ra thanh âm ư ử như tiếng mèo kêu. Phong báo lúc này giống như không phải một ma thú hung hãn gì mà chỉ là một con mèo nhỏ vô cùng ôn thuận.
Một màn này không chỉ khiến Romana trợn mắt há mồm mà ngay cả Lucio cũng bị dọa cho phát ngốc. Loại ngự thú thuật khiến cho một phong báo vốn luôn hung ác vừa gặp mặt đã thần phục, họ chưa bao giờ nghe qua.
Trần Duệ rất muốn nói, thực ra hắn chỉ phóng ra một tia khí tực hù cho phong báo sợ thôi. Sau đó, hắn dùng phân tích chi nhãn uy bực lợi dụ mấy câu. Phong báo đáng thương liền biến thành một con mèo ngoan ngoãn.
"Lucio, ta rất vui. Từ trên người ngươi ta có thể nhìn thấy hình ảnh của phụ thân ngươi." Mục sư mập gật đầu khen Lucio, khuôn mặt tràn đầy sự khen ngợi. Ánh mắt dừng trên người Trần Duệ lại càng thêm hòa ái dễ gần.
"Richard các hạ, vô cùng cao hứng khi quen biết các hạ. Lucio có một bằng hữu như các hạ chính là vận may lớn nhất cuộc đời hắn. Nếu như có cần ta giúp đỡ cái gì thì ta nhất định sẽ không chối từ."
Romana đương nhiên cao hứng, vốn tưởng phải đau lòng bỏ ra ba trăm hắc tinh tệ, treo thưởng một quả trứng sư hạt nhưng hiện tại lại không mất một xu còn được ba quả trứng, kèm thêm một vòng tay không gian có giá trị không nhỏ.
Mục sư mập là kẻ nhìn mặt lựa lời, trông đối phương vừa ra tay đã ném ra một vòng tay không gian quý giá thì biết kẻ này không phải là một nhân vật đơn giản. Hắn liếc mắt nhìn cái vòng tay không gian trên cổ tay của Lucio. Tên điệt nhi của lão hữu này, Romana cũng hiểu được một ít chuyện về hắn. Nghe nói sau khi nhà cửa ly tán, gia tài cạn kiệt, hắn đã trở thành một con quỷ nghèo, căn bản không có khả năng có một trang bị cao đẳng thế này.
Rất hiển nhiên, đây là một đồ vật được một đại nhân vật nào đó tặng cho... tỷ như người thanh niên có tướng mạo bình thường này chẳng hạn.
Cho nên, mập mạp bỏ đi tư thái cao quý và tự mãn ngày thường, trông rất là thân thiện.
"Mục sư đại nhân quả nhiên là người dễ gần y như Lucio nói." Trần Duệ khẽ cười: "Vậy ta nói thẳng, gia tộc của ta cũng tính là một đại gia tộc hiển hách trong một vương quốc. Đáng tiếc, ta chỉ là một trong rất đông những kẻ thừa kế mà thôi, vì để mình có được sức cạnh tranh cao hơn nên ta đã rời khỏi ngôi nhà ấm áp kia để ra ngoài nhờ sương gió tẩy lễ cho mình. Trước khi không nắm chắc thì ta sẽ không dùng đến dòng họ cao quý kia. Vậy nên, hiện tại ta mới tiếp thụ sự trợ giúp của Lucio, trở thành một dong binh."
Romana lộ ra biểu tình "quả nhiên là như thế" nhưng trong lòng thì lại kín đáo đánh giá. Đối phương có thể có được trứng sư hạt, thực lực tự thân hoặc bối cảnh sau lưng khẳng định không hề đơn giản, hơn nữa hắn ta còn ra tay rất hào phóng. Lời nói vừa rồi cho dù không thể tin hoàn toàn nhưng chắc là cũng khá chân thật.
"Quang Minh giáo hội chính là kẻ chỉ dẫn của thế giới nhân loại, nhận được sự kính ngưỡng của tất cả mọi người. Uy năng của giáo hội cũng to lớn không thể tưởng tượng nổi. Trên đường đi ra ngoài lịch duyệt, ta cũng đã cảm thụ được điều này một cách sâu sắc. Ta hy vọng có thể góp một phần sức mình cho giáo hội, chuẩn bị thêm chút vốn khi cạnh tranh trong gia tộc." Trần Duệ lại cung kính khom người. "Cho nên, ta đặc biệt tới bái phỏng mục sư đại nhân, muốn mời đại nhân chỉ cho ta một con đường sáng."
"Các hạ nhầm lẫn một chút rồi. Có được uy năng vô thượng không phải giáo hội mà là Quang Minh thần." Đôi mắt tam giác của mục sư mập híp lại, hắn thương tiếc lắc đầu: "Hơn nữa, Richard các hạ, ta nghĩ các hạ tìm lầm người rồi. Ta chỉ là mục sư của một trấn nhỏ mà thôi, làm sao có thể chỉ điểm gì cho các hạ đây."
Trần Duệ vẫn mỉm cười: "Đối với một người có trí tuệ đầy mình như đại nhân thì chỉ cho một kẻ lạc đường như ta cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Trước kia, ta tới đây quá vội vàng, chỉ kịp mang thới ba quả trứng sư hạt. Quả thực là thất lễ lắm, còn xin đại nhân thứ lỗi nhiều. Chỉ cần đại nhân có thể cho ta một kiến nghị thích hợp thì ta sẽ có hậu lễ đáp tạ cho đại nhân. Nếu như có thể thành công thì ta còn có thể tạ ơn khiến cho đại nhân vừa ý."
"Tạ ơn" trong miệng đối phương khiến cho đôi mắt của mập mạp sáng rực lên, ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: "Richard các hạ, nếu như tất cả những gì các hạ nói là thật... Xin thứ cho ta thất lễ, kiến nghị của ta sẽ liên quan đến điều này đấy..."
Nhìn Trần Duệ gật đầu, mục sư mập tiếp tục nói: "Uy năng của Quang Minh thần là vô cùng vô tận, chỉ cần có thành tâm và tín ngưỡng thì được quang minh chiếu cố cũng không phải không có khả năng... Loại tình huống như các hạ, trở thành Quang Minh kỵ sĩ dự bị thì cũng là một con đường tốt. Chỉ cần như thế thì các hạ sẽ được lực lượng của quang minh, lại có thể giải quyết vấn đề phía gia tộc. Điều thiếu hụt duy nhất là tương lai các hạ tiếp quản gia tộc rồi thì sẽ không cách nào suốt đời làm nhân viên thần chức để thờ phụ Quang Minh được nữa. Quang Minh kỵ sĩ dự bị cũng chính là mức cao nhất trong số những nhân viên thần chức mà các hạ có thể đạt đến."
Lời nói này thỉnh thoảng còn lộ ra chút ngữ khí thần côn nhưng Trần Duệ đã nghe rõ trọng điểm trong đó: Quang Minh kỵ sĩ dự bị.
"Làm sao để có thể trở thành Quang Minh kỵ sĩ dự bị?"
"Án chiếu theo đẳng cấp của Dương Thiệu vương quốc, nhân tuyển Quang Minh kỵ sĩ dự bị cần phải do người phụ trách cấp thành thị hoặc là chủ giáo vương đô đề danh. Ta vẫn chưa có tư cách này."
"Trong thời gian đi lịch duyệt này, ta học được một điều quan trọng nhất, đó chính là phóng mắt nhìn tương lai. Có đôi lúc nhân tố quyết định tiềm lực còn nặng hơn biểu tượng trước mắt rất nhiều." Trần Duệ khẽ lắc đầu, nở một nụ cười đầy thâm ý: "Đại nhân hiện tại chỉ là mục sư, đúng đấy. Nhưng điều này không đại biểu rằng tương lai cũng là như thế. Tin rằng... rất nhanh thôi, ta sẽ phải xưng với ngài một tiếng 'giáo chủ đại nhân' rồi."
Romana cau mày, đang muốn mở miệng liền nhìn thấy trong tay Trần Duệ hiện thêm một túi đồ: "Mục sư đại nhân, là do ta sơ sót. Đại nhân người đã chỉ cho ta một con đường sáng, chiếu theo lời ta đã nói thì khối bảo thạch xích ma này chính là hậu lễ của ta, xin đại nhân thu lấy."
Romana nhìn phần cái túi có chút nho nhỏ thì vốn cảm thấy không vui nhưng khi nghe thấy bốn chữ "bảo thạch xích ma" thì liền kinh hãi. Hắn không để ý hai người Trần Duệ và Lucio đứng bên mà vội vàng mở luôn cái túi ra xem. Bên trong túi có mấy khối bảo thạch hỏa hồng sắc to bằng quả trứng gà, mơ hồ lộ ra khí tức hỏa nguyên tố và ám nguyên tố, không hề có chút tạp chất nào. Romana là một người biết hàng, mấy viên bảo thạch này vô cùng giá trị, cái rẻ nhất cũng phải trên dưới ba ngàn hắc tinh tệ!
Đây là một chút "hậu lễ"? Ánh mắt Romana nhìn về phía Trần Duệ ngay lập tức trở nên nóng bỏng. Không ngờ, loại bảo thạch có mật độ nguyên tố nồng nặc nhất ở ma giới này cũng không quá quý trọng. Cũng đúng, Trần lão bản còn lưu trữ rất nhiều. Hắn chỉ cần tùy tiện cầm một viên ở trong bảo tàng ra còn quý giá hơn mấy viên này nhiều lắm. Phải biết rằng, chủ nhân cũ của bảo tàng vốn là long tộc.
"Richard các hạ, quan điểm vừa rồi của các hạ, ta vô cùng tán đồng. Tiềm lực là một yếu tố khá là trọng yếu." Romana thuận tay cất mấy viên bảo thạch vào trong vòng tay không gian. "Tục nữ nói, sự do người làm, dù đường đi còn khó khăn thì con người cũng đi hết. Nếu như các hạ thực sự có hứng thú với vị trí Quang Minh kỵ sĩ dự bị thì có chút một con đường có thể đi thử. Nhưng ta có việc phải nhắc nhở các hạ trước, cho dù thông qua con đường gì để có thể được trở thành một Quang Minh kỵ sĩ dự bị mà không có thực lực tương ứng thì cũng khó mà thành công nổi."
"Chuyện này à..." Trần Duệ trầm ngâm. "Không giấu đại nhân, sau lưng ta quả thực có lực lượng nhất định nhưng nhiệm vụ trứng sư hạt lần là do tự mình ta hoàn thành. Điều này thì Lucio có thể làm chứng cho ta. Nhưng mà ta cũng không chính diện đối quyết với sư hạt mà dùng một loại lực lượng thiên phú đặc thù, miễn cưỡng tính là một loại thực lực không gây trở ngại gì đi."
"A?" Romana vừa nghe là do tự bản thân Trần Duệ hoàn thành thì liền kinh ngạc.
"Richard đại nhân dùng ngự thú thuật, hơn nữa còn là một ngự thú thuật cường đại trên cả tưởng tượng." Lucio tiếp lời: "Hai sư hạt kia căn bản không hề phát động chút công kích nào chỉ mặc cho Richard đại nhân lấy trứng đi. Lúc đó, ta xem thấy một màn trước mắt mà cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Không giấu mục sư đại nhân, ta đã tự cắn mình một cái thì mới hiểu rõ đây chính là sự thực."
"Ngự thú thuật có thể sai khiến sư hạt!" Đôi mắt của Romana lộ ra một tia sáng kỳ dị, tử tế đánh giá Trần Duệ. "Richard các hạ, đây là thật sao? Đây là vấn đề then chốt liên quan đến chuyện mộng tưởng của ngươi có thể thực hiện được hay không, xin hãy thành thật trả lời ta!"
"Thật!" Trần Duệ gật đầu khẳng định. "Ba quả trứng trong túi kia là chứng minh tốt nhất. Hơn nữa, hai con sư hạt kia cũng được ta sai rời khỏi từng Lam Dã rồi. Nếu ngài không tin thì có thể phái người tới điều tra."
Cái gọi là ngự thú thuật chẳng qua chỉ là phòng bị mà Trần Duệ chôn xuống trước. Từ tình báo của Lucio thì Romana không tiếc tiền để có được trứng sư hạt, xem ra trứng sư hạt chắc hẳn là liên quan đến sở thích của một nhân vật lớn nào đó. Nếu như có thể gặp mặt thì chí ít có thể nhờ vả được gì đó từ tên Romana này.
Quả nhiên, mục sư mập vô cùng hứng thú, đôi mắt tam giác xoay tròn. Hắn đè sự nôn nóng của mình xuống, hỏi: "Richard các hạ. Chuyện này vô cùng trọng yếu. Trước khi chúng ta tiến tới hợp tác, các hạ có thể để cho ta tận mắt thấy ngự thú thuật được không?
"Đương nhiên là được!"
"Mấy năm trước, có người tặng ta một con phong báo. Con phong báo này tuy không thể so được với sư hạt nhưng tính tình của nó thô bạo, cho dù ta đã lập khế ước với nó nhưng vẫn không thể chân chính thuần phục, không biết các hạ có thể..."
Trần Duệ đáp lại không chút do dự: "Không thành vấn đề."
"Vậy, mời đi theo ta." Mục sư mập mang hai người đi ra ngoài.
Thông qua mấy hành lang, đi tới một tòa đại sảnh, đây chính là nơi tất cả tín đồ đến khấn bái. Hôm nay vừa vặn không phải là ngày cầu an, tất cả tín đồ đều cầu khấn tại gia cho nên không có người ngoài.
Mập mạp ra lệnh cho mọi tu sĩ đều rời khỏi đại sảnh, chỉ lưu lại hai người Trần Duệ: "Hai vị, ở chỗ này đợi ta. Hiện tại ta sẽ mang phong báo qua."
Mập mạp vừa rời khỏi, Lucio lập tức thấp dọng nói: "Chủ nhân, ta biết đầu phong báo kia. Đó chính là một huyết mạch biến dị, lực chiến đấu đạt tới sĩ cấp đỉnh phong, chỉ cách sư cấp một bước thôi. Đương nhiên, lấy thực lực của đại nhân thì khẳng định chỉ cần thổi một cái là nó bay nhưng..."
"Yên tâm!" Trần Duệ khinh thường lắc đầu, bắt đầu đánh giá đại điện cầu khấn này. Diện tích đại điện này vô cùng rộng rãi, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy từng dãy ghế của giáo đường. Ở phía trong có một pho tượng của Quang Minh thần. Bức tượng này rất tinh xảo nhưng diện mạo lại dùng thủ pháp mơ hồ để tạo thành nên càng có thêm phần thần bí.
Trần Duệ nhìn kỹ bức tượng Quang Minh thần này, trong đôi mắt của hắn phát ra ánh sáng lạ. Làm người khống chế tối cao của siêu cấp hệ thống, hắn có thể cảm nhận bức tượng này cất chứa một loại khí tức đặc thù mà người thường không thể phát giác được.
Khí tức tín ngưỡng!
Trong lòng Trần Duệ lướt qua một tia linh quang, dường như nghĩ đến điều gì đó rất trọng yếu nhưng lại không bắt kịp thì một tiếng gào thét đã đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Romana mang theo một ma thú đen thui đi đến. Đây chắc chính là phong báo.
Tính tình của phong báo quả nhiên hung hãn và thô bạo như lời Romana nói. Khi nhìn Lucio, yết hầu phong báo cất tiếng gầm nhẹ, dường như muốn lao tới. Thương bị dọa nhảy dựng lên, gần như muốn rút vũ khí ra.
"Richard các hạ..." Romana đang muốn mở miệng thì liền nhìn thấy động tác của phong báo đột nhiên cứng đờ lại. Nó chầm chậm quay đầu nhìn Trần Duệ một cái. Mắt báo lớt qua sự sợ hãi, không dám nhúc nhích chút nào.
Trần Duệ trầm mặc một chút rồi vẫy vẫy tay. Phong báo cẩn thận đi tới, nằm sấp trước mặt hắn, phát ra thanh âm ư ử như tiếng mèo kêu. Phong báo lúc này giống như không phải một ma thú hung hãn gì mà chỉ là một con mèo nhỏ vô cùng ôn thuận.
Một màn này không chỉ khiến Romana trợn mắt há mồm mà ngay cả Lucio cũng bị dọa cho phát ngốc. Loại ngự thú thuật khiến cho một phong báo vốn luôn hung ác vừa gặp mặt đã thần phục, họ chưa bao giờ nghe qua.
Trần Duệ rất muốn nói, thực ra hắn chỉ phóng ra một tia khí tực hù cho phong báo sợ thôi. Sau đó, hắn dùng phân tích chi nhãn uy bực lợi dụ mấy câu. Phong báo đáng thương liền biến thành một con mèo ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.