Chương 501: Phản bội?
Điểm Tinh Linh
02/06/2013
Mộng đẹp của Samuel không kéo dài được bao lâu, thanh âm náo nhiệt truyền đến trong đêm khuya làm hắn bừng tỉnh giấc. Có vẻ như trong thành có người phóng hỏa, lông mày Samuel khẽ nhăn, nhất định là những tên gia hỏa chưa chết tâm của Ám Nguyệt kia, thật là dai dẳng mà. Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng có thể đoạt lại Ma Đa trấn trước dưới sự trấn thủ của đại quân?
“Tướng quân!” Phó tướng Liersi vội vàng chạy vào báo cáo: “Nhiều địa phương quan trọng trong trấn đều bốc lửa, phụ cận quân doanh xuất hiện lượng lớn khói độc, đã không ít binh sĩ bị trúng độc.”
“Đáng chết!” Samuel biết rõ là do địch nhân Ám Nguyệt bày trò, những tên này không đủ sức đối đầu chính diện với đại quân, nhưng chiến thuật quấy rối của bọn chúng quả thực làm người khác căm tức, xem ra bên trong trấn còn lưu lại không ít gian tế của chúng.
“Thuộc hạ đã phái người đi dập lửa, tăng thêm thủ vệ, chỉ là… những binh sĩ bị trúng độc kia rất phiền toái, không loại thuốc giải độc nào có tác dụng! Chỉ có ma pháp lực mới miễn cưỡng kìm chế được, nhưng là số lượng ma pháp sư của chúng ta rất ít, mà những người trúng độc phần lớn là binh sĩ của hai lãnh địa…”
“Để ma pháp sư cứu trợ binh sĩ của chúng ta trước đi!” Samuel vừa nghe xong Minh Xà quân đoàn chỉ có vài người bị trúng độc, tinh thần lập tức thả lỏng, về phần hai tên gia hỏa đi theo vơ vét công lao kia trong lòng hắn căn bản không quan tâm đến.
“Tuân lệnh tướng quân!”
Liersi vừa trả lời xong đang muốn rời đi, đột nhiên một tên binh sĩ vội vã chạy vào: “Tướng quân, phát hiện đại đội kyh binh ở vùng hoang nguyên phía nam của trấn, có vẻ như là chủ lực của quân địch!”
Mấy ngày nay Samuel bị chiến thuật quấy rối liên tục của Ám Nguyệt làm phiền đến nỗi bốc hỏa, đang lo không cách nào đánh trúng chỗ hiểm của đối phương, vì thế vừa nghe tin chủ lực của địch nhân đang tiến đến hắn liền vung quyền ra lệnh: “Lập tức chuẩn bị nghênh địch!”
Samuel nhanh chóng tập kết quân đội đuổi đến phía nam hoang nguyên, quả nhiên, quân địch nguyên bản chỉ có một vài tiểu đội nhỏ lẻ, từ rừng đuốc rậm rạp chi chít kia có thể đoán được số lượng của đội quân này ít nhất phải trên một vạn. Bất quá, vẫn là còn xa mới bì kịp với quân lực của Samuel.
Quân Ám Nguyệt hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nhìn thấy quân Samuel đuổi tới, không chờ cho bọn chúng tiếp cận, một trời mưa tên đã phá không mà đến. Samuel đã từng chứng kiến tầm bắn siêu xa của địch nhân, hiển nhiên đã có chuẩn bị, hạ lệnh một tiếng, những tên lính ở hàng đầu lập tức nâng mấy tấm thuẫn lớn lên, bộ binh phía sau cũng đồng thời giơ viên thuẫn trong tay mình. Tuy nhiên, phạm vi che chắn có hạn, mà trời lại tối nên khó mà thấy rõ được mũi tên, một đợt mưa tên qua đi, vẫn có không ít binh sĩ ngã xuống, nhưng hiệu quả sát thương đã yếu hơn nhiều so với những lần tập kích trước đó.
Cao đẳng cung thủ của ma giới có chiến thuật tam đoạn liên xạ, phân làm ba đội bắn luân phiên, vì thế nhất thời mưa tên liên miên không dứt, làm cho Minh Xà quân đoàn không cách nào tiến lên. Samuel âm thầm tính toán khoảng cách giữa mỗi lần bắn, không đợi đợt tam xạ tiếp theo của đối phương bắt đầu, hắn lập tức hạ lệnh cho tiền quân đột kích.
Song khi binh sĩ mạo hiểm xông qua làn tên đánh tới kẻ thù thì trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong phạm vi vụ nổ chân tay binh sĩ bị đứt lìa bay tán loạn, vô cùng thảm thiết.
"Mẹ kiếp! Ma pháp ám lôi!" Samuel không nhịn được mắng một câu, rốt cục cũng hiểu ra vì sao quân địch lại tới vùng hoang dã này vào sáng sớm nhưng lại chậm chạp không tiến công, hẳn là vì để bố trí mấy cái ám lôi này.
Trong khoảnh khắc quân Samuel khựng lại, mưa tên lại bắt đầu rơi xuống như trút nước.
“Tất cả không được náo loạn! Duy trì trận hình!” Samuel hét lớn, “Đệ nhị quân đoàn, đệ tam quân đoàn xuất kích!”
Đệ nhị và đệ tam quân đoàn là quân đội của hai tên lãnh chủ, một tên không nhịn được mở miệng nói: “Tướng quân, ma pháp ám lôi kia quá lợi hại, ta nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp khác…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị một cỗ sát khí bao phủ, trong mắt Samuel hiện lên tơ máu: “Nếu như ngươi vì sợ hãi mà không dám tiếp chiến, lão tử liền chém đầu ngươi!”
Hai tên lãnh chủ rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ dẫn quân tiến về trước. Sau khi trả một cái giá lớn, dùng binh sĩ làm quân cảm tử cuối cùng cũng triệt tiêu hết ma pháp ám lôi. Quân Ám Nguyệt không ham chiến, vừa rút lui vừa dùng cung tiễn công kích. Chỉ là lực sát thương đã không còn cường đại như lúc trước, Minh Xà quân đoàn sau khi rút ngắn được khoảng cách cũng bắt đầu bắn tên trả đũa tạo nên thương vong nhất định.
Samuel rút trường đao ra khỏi vỏ, đang muốn hạ lệnh cho toàn quân đột kích thì một tên binh sĩ đột nhiên phóng ngựa tới báo: “Cấp báo! Tướng quân, Ma Đa trấn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều kỵ binh của địch nhân, quân doanh bị tập kích, quân lương toàn bộ bị thiêu hủy!”
“Ngươi nói gì?” Samuel vừa sợ vừa giận quát: “Các ngươi… đúng là phế vật!”
Phó tướng Liersi cũng kinh hãi không thôi: “Quân Ám Nguyệt không phải là đã bị chúng ta đuổi ra khỏi Ma Đa trấn rồi hay sao? Những tên kỵ binh này từ đâu mà ra?”
Samuel không hề biết, mấy ngày trước khi bị hắn chiếm đóng, bên trong Ma đa trấn đã được thiết lập một số cơ quan và đường hầm bí mật, quân Ám Nguyệt chính là lợi dụng những cái này, nhân lúc Samuel suất lĩnh quân chủ lực tiến về hoang dã phía nam, phát động tập kích thiêu hủy lương thảo.
Tiếp tế hậu cần là nhân tố không thể thiếu đối với bất kỳ đội quân nào, mặc dù còn một bộ phận lương thực cất giấu trong không gian trang bị nhưng với mười vạn đại quân mà nói thì chẳng khác gì hạt muối bỏ bể, binh sĩ vừa nghe xong tin này lập tức hoảng loạn.
Ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng náo loạn, tựa hồ như lọt vào tập kích của địch.
“Là kỵ binh của địch nhân!”
“Cẩn thận!”
Chỉ thấy từng đội nhân mã nhanh chóng xuất hiện, tính cơ động cùng lực xung kích mạnh mẽ của kỵ binh được biểu hiện vô cùng nhuẫn nhuyễn trên bình nguyên, làm trận hình phía sau của quân địch tán loạn đến thất tinh bát lạc.
“Cùng ta vây chặt bọn chúng!” Samuel hét lớn, “Toàn bộ kỵ binh nghe lệnh ta!”
Minh Xà quân đoàn lấy bộ binh làm chủ nhưng cũng có được mấy ngàn kỵ binh, dưới sự thống lĩnh của Samuel xông tới kỵ binh của Ám Nguyệt.
Samuel xung phong mở đường, biểu lộ ra thực lực cường đại, trường đao trong tay như gió, mỗi một lần vung lên đều đem người ngựa của địch nhân chém thành hai đoạn.
Chỉ là số lượng Samuel giết được chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tố chất của nhóm kỵ binh này lại tương đối cao, tuyệt không ham chiến mà lợi dụng toàn bộ ưu thế về tốc độ tọa kỵ và địa hình, trước sau chia cách quân địch, cho dù có viện trợ từ kỵ binh Minh Xà cũng không thể nào ngăn chặn.
Không ngờ kỵ binh của Ám Nguyệt lại mạnh như vậy!
Samuel âm thầm kinh hãi, bỗng nhiên hắn phát hiện những tên kỵ binh này mặc dù mang áo choàng che kín cả thân người nhưng loan đao và viên thuẫn mà bọn chúng sử dụng lại có điểm quen thuộc, dường như là loại được chế tạo riêng.
Samuel không phải suy nghĩ lâu, bởi vì thủ lĩnh của Ám Nguyệt kỵ binh lúc này đang xông tới chỗ hắn, tên này cũng mặc áo choàng, đeo mặt nạ che dấu thân phận.
Trường kiếm trong tay tên áo choàng vung lên, một đoàn hắc sắc hỏa diễm gào thét xông ra, binh lính Minh Xà quân đoàn đứng gần đó trong nháy mắt biến thành tro bụi.
“Hắc viêm!” Samuel cảm giác được thực lực của đối phương ngang ngửa mình, lập tức phi thân lên, hai mắt màu tím chợt biến thành một đen một trắng, trường đao cũng được bao bọc bởi một tầng hắc sắc hỏa diễm, hướng Hắc Viêm của đối thủ chém tới, tốc độ xuất thủ của hắn rất nhanh. Hắc Viêm kia trong chớp mắt bị phân thành hai, rồi tiêu tán vô tung.
Samuel nhảy lên, kéo gần khoảng cần với tên kia, đối phương không chút yếu thế, cũng lập tức bay lên nghênh chiến.
Ngay khi hai bên sắp sửa giao tranh, trường đao trong tay Samuel đột nhiên biến thành hai, tạo thành một chuôi đại đao dài. Biến hóa đột ngột này khiến kẻ địch giống như là tự đưa cổ mình dâng lên vậy, Samuel từng dựa vào chiêu này đánh bại không ít kình địch, hắn nóng lòng muốn đánh rụng đối thủ với tốc độ nhanh nhất nhằm cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.
Nhưng ngoài ý muốn của Samuel là tên kia dường như đối với hắn vô cùng quen thuộc, sớm nhìn thấu một chiêu này. Trong tay xuất hiện một cái thuẫn lớn hình vuông, nhát đao “kéo dài” kia lướt qua mặt thuẫn tạo ra một dãy tia lửa hắc sắc, lưu lại một vết cắt mờ trên đó, không tạo thành một chút thương tổn nào, trường kiếm của tên áo choàng lúc này thuận theo thanh đao nhanh như chớp đâm xuống.
Samuel hoảng hốt, tận lực né tránh nhưng lại chậm nửa nhịp, hộ giáp trên tay bị cắt một vết sâu, giáp trụ chung quanh bị hắc viêm nung chảy, dính vào máu thịt bên trong, hắn không nhịn được rống lên một tiếng đau đớn.
Samuel trong lòng chấn động mãnh liệt, chiêu này với hắn quá đỗi quen thuộc, năm đó trong cuộc luận võ ở vương cung Đọa Thiên Sứ đế quốc, dưới sự quan sát của Hắc Diệu, hắn đã bị đối thủ dùng chiêu thức giống thế này chiếm mất tiên cơ, cuối cùng thảm bại.
Không chỉ tỷ thí cá nhân mà ngay cả đối kháng đoàn đội sau đó hắn lại vẫn thua trong tay người này. Từ đó về sau, hắn luôn ghi hận trong lòng, khắp nơi gây khó dễ cho tên đối thủ này.
“Là ngươi!”
Nghĩ tới đây, tròng mắt Samuel đột nhiên phản ứng, mọi thứ trước mắt chợt lướt qua trong đầu hắn, Lucifer vương tộc, ma hoàng trung đoạn, những tên kỵ binh cường đại kia, loan đao và viên thuẫn quen thuộc… Lại là hắn!
Khoảnh khắc Samuel còn đang ngây người, trường kiếm hắc viêm của đối phương đã muốn đâm thủng ngực hắn, song trường kiếm kia còn chưa kịp đụng tới thân thể Samuel, thân ảnh hắn chợt lui ra xa, kéo giãn khoảng cách với đối thủ. Nguyên lai trước mặt Samuel lúc này xuất hiện thêm một người, chính là nguyên lão gia tộc ma đế cấp được phái theo để bảo hộ hắn, Zeta.
Zeta một mực tập trung vào tên thủ lĩnh áo choàng, sát khí bừng bừng như muốn cuốn bay tất cả. Bình thường, Zeta chỉ phụ trách bảo hộ an toàn cho Samuel, không chịu sự điều khiển của hắn, chỉ là hiện giờ hắn muốn tự mình ra tay. Kỵ binh của Ám Nguyệt bộc lộ lực công kích cường đại, Minh Xà quân đoàn nhất thời không thể sánh bằng, nếu như có thể giết được tên thủ lĩnh này hẳn là có thể khiến quân địch hoảng sợ.
“Nesta!”
Samuel rống to, tròng mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn thẳng tên thủ lĩnh áo choàng kia.
Zeta không khỏi cả kinh, tên địch nhân này là quân đoàn trưởng Ma Ảnh quân đoàn, Nesta? Hắn không phải đang bị đại quân của Ám Nguyệt vây khốn ở Huyết Vụ sơn cốc chờ viện binh tới cứu ư? Làm sao có thể…
Thân hình tên áo choàng khẽ chấn động nhưng vẫn không nói tiếng nào, Zeta đang muốn bắt giữ tên này để tra xét, bỗng dưng nhíu mày, liền nhìn thấy ánh lửa đại thịnh, một bóng người bao bọc trong hỏa diễm đột nhiên xuất hiện từ hư không, một quyền đánh tới.
Lực đạo của đối phương vô cùng khủng bố, Zeta không dám chậm trễ, trong tay nhiều hơn một cây ma trượng đen nhánh, tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, ngưng tụ thành một nắm đấm bằng băng, lăng không nghênh tiếp.
Hai thứ đụng vào nhau, không kinh thiên động địa như tưởng tượng, mà chỉ phát ra một tiếng trầm vang, nhưng lực trường cường đại khuếch tán ra xung quanh làm cho mọi vật đều chấn động, ngay cả Samuel và thủ lĩnh áo choàng là cường giả ma hoàng cấp cũng không ngoại lệ, binh sĩ có thực lực kém một chút ngay lập tức hóa thành tro bụi tứ tán trong không trung.
"Wawumu Toro!" Zeta nhìn bóng người trong hỏa diễm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi quả nhiên đầu phục Ám Nguyệt ! Mặt mũi của Toro gia tộc, kể cả nguyên lão gia tộc chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết!"
Wawumu là một trong hai tên thích khách ma đế cấp muốn cướp đoạt quả ác ma trong hội đấu giá lần trước, sau khi bị bắt liền hàng phục, hiện giờ lại bị ma đế nguyên lão gia tộc Zeta nhận ra.
“Mau đi đi!” Wawumu không thèm để ý đến chất vấn của Zeta, quay đầu nói với tên đầu lĩnh áo choàng phía sau.
Tên kia lập tức xoay người lên ngựa, thổi kèn hiệu, trên người mấy tên kỵ binh đột nhiều xuất hiện quang mang hồng sắc, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh, rất nhanh liền kéo dài khoảng cách với truy binh, phá tan vòng vây phía trước của đế đô, hợp làm một với quân đội Ám Nguyệt, nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.
“Ma Ảnh xung phong!” Samuel nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu, trường đao trong tay siết chặt đến nỗi các ngón tay đều trắng bệch.
Zeta đang muốn ngăn cản liền thấy ánh lửa trên người Wawumu đại thịnh, hỏa diễm như lưu tinh bắn tới Zeta, nếu Zeta né tránh, Samuel đang ở phía sau hắn sẽ bị công kích khủng bố này đánh trúng, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể vũ động ma trượng, mấy đạo hàn khí đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn, hỏa diễm đụng vào lưới này phát ra thanh âm vang dội, không lâu sau, cả hai đồng thời biến mất.
Wawumu cùng Zeta đánh mấy chiêu rồi nhân lúc hắn sơ hở lập tức hướng phía sau bay đi, không lâu sau liền biến mất trong bầu trời đêm. Zeta cũng không đuổi theo, trên mặt lộ vẻ trầm tư, thực lực của Wawumu vốn kém hắn một bậc, hiện giờ lại tương đương hắn, xem ra sau khi nương nhờ Ám Nguyệt hẳn đã gặp được duyên cớ nào đó mà lực lượng tăng tiến không ít.
Bên kia, Samuel đang mang binh truy kích quân Ám Nguyệt, mắt thấy địch nhân càng lúc càng xa, hơn nữa cũng không biết còn có mai phục nào khác hay không, chỉ đành hậm hực dừng bước.
Lần này quân đội đế đô thiệt hại lớn, chưa kể tới thương vong nhiều hơn hẳn địch nhân, ngay cả quân lương cũng bị kỵ binh địch đột nhập tiêu hủy, vừa về đến Ma Đa trấn Samuel lập tức nổi cơn tam bành.
“Ngươi xác định kẻ chỉ huy đội kỵ binh kia là Nesta?”
“Zeta đại nhân, ta có thể xác định!” Samuel tương đối khẳng định nói: “Mặc dù hắn mặc áo choàng nhưng kiếm kỹ của hắn ta vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn có kỹ năng Ma Ảnh xung phong độc nhất của Ma Ảnh quân đoàn kia, lại thêm trang bị lưu lại trên thi thể địch nhân… Cầu viện từ Huyết Vụ sơn cốc khẳng định là một âm mưu lớn.”
Zeta trầm ngâm nói: “Việc này không phải chuyện đùa, chúng ta tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức báo cáo cho nhiếp chính vương điện hạ, để ngài ra quyết đinh.”
Samuel gật đầu, phó tướng Liersi mở miệng nói: “Hiện tại quân lương khan hiếm, cho dù án binh bất động cũng sợ khó mà duy trì được.”
“Không sao, chúng ta có thể trưng thu của Ma Đa trấn!” Samuel cười lạnh nói: “Chúng ta giúp dân chúng đuổi kẻ xâm lược Ám Nguyệt đi, theo lý thuyết bọn họ cũng nên dâng lên chút thù lao mới đúng! Ngươi hiện tại đi tìm lão gia hỏa trưởng trấn, bảo hắn giao lương thực ra, nếu như còn không đủ thì mang theo binh sĩ đến từng hộ mà trưng thu! Nếu dám kháng cự, lấy lý do là gian tế của Ám Nguyệt mà xét xử!”
“Vâng tướng quân!”
Những ngày sau đó, trong Ma Đa trấn tiếng oán than dậy lên khắp nơi, ngoài việc cưỡng ép thu lấy lương thực, rất nhiều binh sĩ còn gian dâm, cướp bóc trắng trợn, nguyên nhân Samuel cố ý không quản thúc binh lính của mình chính là coi đó là phương pháp đề thăng sĩ khí, về phần dân tâm dân sinh gì gì đó của dân chúng Xích U lãnh địa, căn bản không phải là việc của hắn.
Cùng so sánh những tên binh sĩ đế đô đến “viện trợ” này, Ám Nguyệt quân trước đó ngược lại lại không chút đụng chạm gì đến dân chúng, trong lòng trấn dân, kẻ hiện tại mới thực sự là kẻ xâm lược.
Những ngày nơm nớp sống trong lo sợ này cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, bởi vì Samuel đã nhận được mệnh lệnh của Hắc Diệu, tiến công Huyết Vụ sơn cốc trong rừng Hắc Sơn, thanh trừ sạch sẽ toàn bộ quân Ám Nguyệt bên trong Xích U. Về phần Nesta đang bị hoài nghi đầu hàng địch, yêu cầu của Hắc Diệu là bắt sống!
Samuel lập tức rời khỏi Ma Đa trấn, xuôi nam tới rừng rậm Hắc Sơn mà đi.
“Tướng quân!” Phó tướng Liersi vội vàng chạy vào báo cáo: “Nhiều địa phương quan trọng trong trấn đều bốc lửa, phụ cận quân doanh xuất hiện lượng lớn khói độc, đã không ít binh sĩ bị trúng độc.”
“Đáng chết!” Samuel biết rõ là do địch nhân Ám Nguyệt bày trò, những tên này không đủ sức đối đầu chính diện với đại quân, nhưng chiến thuật quấy rối của bọn chúng quả thực làm người khác căm tức, xem ra bên trong trấn còn lưu lại không ít gian tế của chúng.
“Thuộc hạ đã phái người đi dập lửa, tăng thêm thủ vệ, chỉ là… những binh sĩ bị trúng độc kia rất phiền toái, không loại thuốc giải độc nào có tác dụng! Chỉ có ma pháp lực mới miễn cưỡng kìm chế được, nhưng là số lượng ma pháp sư của chúng ta rất ít, mà những người trúng độc phần lớn là binh sĩ của hai lãnh địa…”
“Để ma pháp sư cứu trợ binh sĩ của chúng ta trước đi!” Samuel vừa nghe xong Minh Xà quân đoàn chỉ có vài người bị trúng độc, tinh thần lập tức thả lỏng, về phần hai tên gia hỏa đi theo vơ vét công lao kia trong lòng hắn căn bản không quan tâm đến.
“Tuân lệnh tướng quân!”
Liersi vừa trả lời xong đang muốn rời đi, đột nhiên một tên binh sĩ vội vã chạy vào: “Tướng quân, phát hiện đại đội kyh binh ở vùng hoang nguyên phía nam của trấn, có vẻ như là chủ lực của quân địch!”
Mấy ngày nay Samuel bị chiến thuật quấy rối liên tục của Ám Nguyệt làm phiền đến nỗi bốc hỏa, đang lo không cách nào đánh trúng chỗ hiểm của đối phương, vì thế vừa nghe tin chủ lực của địch nhân đang tiến đến hắn liền vung quyền ra lệnh: “Lập tức chuẩn bị nghênh địch!”
Samuel nhanh chóng tập kết quân đội đuổi đến phía nam hoang nguyên, quả nhiên, quân địch nguyên bản chỉ có một vài tiểu đội nhỏ lẻ, từ rừng đuốc rậm rạp chi chít kia có thể đoán được số lượng của đội quân này ít nhất phải trên một vạn. Bất quá, vẫn là còn xa mới bì kịp với quân lực của Samuel.
Quân Ám Nguyệt hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nhìn thấy quân Samuel đuổi tới, không chờ cho bọn chúng tiếp cận, một trời mưa tên đã phá không mà đến. Samuel đã từng chứng kiến tầm bắn siêu xa của địch nhân, hiển nhiên đã có chuẩn bị, hạ lệnh một tiếng, những tên lính ở hàng đầu lập tức nâng mấy tấm thuẫn lớn lên, bộ binh phía sau cũng đồng thời giơ viên thuẫn trong tay mình. Tuy nhiên, phạm vi che chắn có hạn, mà trời lại tối nên khó mà thấy rõ được mũi tên, một đợt mưa tên qua đi, vẫn có không ít binh sĩ ngã xuống, nhưng hiệu quả sát thương đã yếu hơn nhiều so với những lần tập kích trước đó.
Cao đẳng cung thủ của ma giới có chiến thuật tam đoạn liên xạ, phân làm ba đội bắn luân phiên, vì thế nhất thời mưa tên liên miên không dứt, làm cho Minh Xà quân đoàn không cách nào tiến lên. Samuel âm thầm tính toán khoảng cách giữa mỗi lần bắn, không đợi đợt tam xạ tiếp theo của đối phương bắt đầu, hắn lập tức hạ lệnh cho tiền quân đột kích.
Song khi binh sĩ mạo hiểm xông qua làn tên đánh tới kẻ thù thì trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong phạm vi vụ nổ chân tay binh sĩ bị đứt lìa bay tán loạn, vô cùng thảm thiết.
"Mẹ kiếp! Ma pháp ám lôi!" Samuel không nhịn được mắng một câu, rốt cục cũng hiểu ra vì sao quân địch lại tới vùng hoang dã này vào sáng sớm nhưng lại chậm chạp không tiến công, hẳn là vì để bố trí mấy cái ám lôi này.
Trong khoảnh khắc quân Samuel khựng lại, mưa tên lại bắt đầu rơi xuống như trút nước.
“Tất cả không được náo loạn! Duy trì trận hình!” Samuel hét lớn, “Đệ nhị quân đoàn, đệ tam quân đoàn xuất kích!”
Đệ nhị và đệ tam quân đoàn là quân đội của hai tên lãnh chủ, một tên không nhịn được mở miệng nói: “Tướng quân, ma pháp ám lôi kia quá lợi hại, ta nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp khác…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị một cỗ sát khí bao phủ, trong mắt Samuel hiện lên tơ máu: “Nếu như ngươi vì sợ hãi mà không dám tiếp chiến, lão tử liền chém đầu ngươi!”
Hai tên lãnh chủ rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ dẫn quân tiến về trước. Sau khi trả một cái giá lớn, dùng binh sĩ làm quân cảm tử cuối cùng cũng triệt tiêu hết ma pháp ám lôi. Quân Ám Nguyệt không ham chiến, vừa rút lui vừa dùng cung tiễn công kích. Chỉ là lực sát thương đã không còn cường đại như lúc trước, Minh Xà quân đoàn sau khi rút ngắn được khoảng cách cũng bắt đầu bắn tên trả đũa tạo nên thương vong nhất định.
Samuel rút trường đao ra khỏi vỏ, đang muốn hạ lệnh cho toàn quân đột kích thì một tên binh sĩ đột nhiên phóng ngựa tới báo: “Cấp báo! Tướng quân, Ma Đa trấn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều kỵ binh của địch nhân, quân doanh bị tập kích, quân lương toàn bộ bị thiêu hủy!”
“Ngươi nói gì?” Samuel vừa sợ vừa giận quát: “Các ngươi… đúng là phế vật!”
Phó tướng Liersi cũng kinh hãi không thôi: “Quân Ám Nguyệt không phải là đã bị chúng ta đuổi ra khỏi Ma Đa trấn rồi hay sao? Những tên kỵ binh này từ đâu mà ra?”
Samuel không hề biết, mấy ngày trước khi bị hắn chiếm đóng, bên trong Ma đa trấn đã được thiết lập một số cơ quan và đường hầm bí mật, quân Ám Nguyệt chính là lợi dụng những cái này, nhân lúc Samuel suất lĩnh quân chủ lực tiến về hoang dã phía nam, phát động tập kích thiêu hủy lương thảo.
Tiếp tế hậu cần là nhân tố không thể thiếu đối với bất kỳ đội quân nào, mặc dù còn một bộ phận lương thực cất giấu trong không gian trang bị nhưng với mười vạn đại quân mà nói thì chẳng khác gì hạt muối bỏ bể, binh sĩ vừa nghe xong tin này lập tức hoảng loạn.
Ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng náo loạn, tựa hồ như lọt vào tập kích của địch.
“Là kỵ binh của địch nhân!”
“Cẩn thận!”
Chỉ thấy từng đội nhân mã nhanh chóng xuất hiện, tính cơ động cùng lực xung kích mạnh mẽ của kỵ binh được biểu hiện vô cùng nhuẫn nhuyễn trên bình nguyên, làm trận hình phía sau của quân địch tán loạn đến thất tinh bát lạc.
“Cùng ta vây chặt bọn chúng!” Samuel hét lớn, “Toàn bộ kỵ binh nghe lệnh ta!”
Minh Xà quân đoàn lấy bộ binh làm chủ nhưng cũng có được mấy ngàn kỵ binh, dưới sự thống lĩnh của Samuel xông tới kỵ binh của Ám Nguyệt.
Samuel xung phong mở đường, biểu lộ ra thực lực cường đại, trường đao trong tay như gió, mỗi một lần vung lên đều đem người ngựa của địch nhân chém thành hai đoạn.
Chỉ là số lượng Samuel giết được chỉ là một phần nhỏ mà thôi, tố chất của nhóm kỵ binh này lại tương đối cao, tuyệt không ham chiến mà lợi dụng toàn bộ ưu thế về tốc độ tọa kỵ và địa hình, trước sau chia cách quân địch, cho dù có viện trợ từ kỵ binh Minh Xà cũng không thể nào ngăn chặn.
Không ngờ kỵ binh của Ám Nguyệt lại mạnh như vậy!
Samuel âm thầm kinh hãi, bỗng nhiên hắn phát hiện những tên kỵ binh này mặc dù mang áo choàng che kín cả thân người nhưng loan đao và viên thuẫn mà bọn chúng sử dụng lại có điểm quen thuộc, dường như là loại được chế tạo riêng.
Samuel không phải suy nghĩ lâu, bởi vì thủ lĩnh của Ám Nguyệt kỵ binh lúc này đang xông tới chỗ hắn, tên này cũng mặc áo choàng, đeo mặt nạ che dấu thân phận.
Trường kiếm trong tay tên áo choàng vung lên, một đoàn hắc sắc hỏa diễm gào thét xông ra, binh lính Minh Xà quân đoàn đứng gần đó trong nháy mắt biến thành tro bụi.
“Hắc viêm!” Samuel cảm giác được thực lực của đối phương ngang ngửa mình, lập tức phi thân lên, hai mắt màu tím chợt biến thành một đen một trắng, trường đao cũng được bao bọc bởi một tầng hắc sắc hỏa diễm, hướng Hắc Viêm của đối thủ chém tới, tốc độ xuất thủ của hắn rất nhanh. Hắc Viêm kia trong chớp mắt bị phân thành hai, rồi tiêu tán vô tung.
Samuel nhảy lên, kéo gần khoảng cần với tên kia, đối phương không chút yếu thế, cũng lập tức bay lên nghênh chiến.
Ngay khi hai bên sắp sửa giao tranh, trường đao trong tay Samuel đột nhiên biến thành hai, tạo thành một chuôi đại đao dài. Biến hóa đột ngột này khiến kẻ địch giống như là tự đưa cổ mình dâng lên vậy, Samuel từng dựa vào chiêu này đánh bại không ít kình địch, hắn nóng lòng muốn đánh rụng đối thủ với tốc độ nhanh nhất nhằm cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.
Nhưng ngoài ý muốn của Samuel là tên kia dường như đối với hắn vô cùng quen thuộc, sớm nhìn thấu một chiêu này. Trong tay xuất hiện một cái thuẫn lớn hình vuông, nhát đao “kéo dài” kia lướt qua mặt thuẫn tạo ra một dãy tia lửa hắc sắc, lưu lại một vết cắt mờ trên đó, không tạo thành một chút thương tổn nào, trường kiếm của tên áo choàng lúc này thuận theo thanh đao nhanh như chớp đâm xuống.
Samuel hoảng hốt, tận lực né tránh nhưng lại chậm nửa nhịp, hộ giáp trên tay bị cắt một vết sâu, giáp trụ chung quanh bị hắc viêm nung chảy, dính vào máu thịt bên trong, hắn không nhịn được rống lên một tiếng đau đớn.
Samuel trong lòng chấn động mãnh liệt, chiêu này với hắn quá đỗi quen thuộc, năm đó trong cuộc luận võ ở vương cung Đọa Thiên Sứ đế quốc, dưới sự quan sát của Hắc Diệu, hắn đã bị đối thủ dùng chiêu thức giống thế này chiếm mất tiên cơ, cuối cùng thảm bại.
Không chỉ tỷ thí cá nhân mà ngay cả đối kháng đoàn đội sau đó hắn lại vẫn thua trong tay người này. Từ đó về sau, hắn luôn ghi hận trong lòng, khắp nơi gây khó dễ cho tên đối thủ này.
“Là ngươi!”
Nghĩ tới đây, tròng mắt Samuel đột nhiên phản ứng, mọi thứ trước mắt chợt lướt qua trong đầu hắn, Lucifer vương tộc, ma hoàng trung đoạn, những tên kỵ binh cường đại kia, loan đao và viên thuẫn quen thuộc… Lại là hắn!
Khoảnh khắc Samuel còn đang ngây người, trường kiếm hắc viêm của đối phương đã muốn đâm thủng ngực hắn, song trường kiếm kia còn chưa kịp đụng tới thân thể Samuel, thân ảnh hắn chợt lui ra xa, kéo giãn khoảng cách với đối thủ. Nguyên lai trước mặt Samuel lúc này xuất hiện thêm một người, chính là nguyên lão gia tộc ma đế cấp được phái theo để bảo hộ hắn, Zeta.
Zeta một mực tập trung vào tên thủ lĩnh áo choàng, sát khí bừng bừng như muốn cuốn bay tất cả. Bình thường, Zeta chỉ phụ trách bảo hộ an toàn cho Samuel, không chịu sự điều khiển của hắn, chỉ là hiện giờ hắn muốn tự mình ra tay. Kỵ binh của Ám Nguyệt bộc lộ lực công kích cường đại, Minh Xà quân đoàn nhất thời không thể sánh bằng, nếu như có thể giết được tên thủ lĩnh này hẳn là có thể khiến quân địch hoảng sợ.
“Nesta!”
Samuel rống to, tròng mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn thẳng tên thủ lĩnh áo choàng kia.
Zeta không khỏi cả kinh, tên địch nhân này là quân đoàn trưởng Ma Ảnh quân đoàn, Nesta? Hắn không phải đang bị đại quân của Ám Nguyệt vây khốn ở Huyết Vụ sơn cốc chờ viện binh tới cứu ư? Làm sao có thể…
Thân hình tên áo choàng khẽ chấn động nhưng vẫn không nói tiếng nào, Zeta đang muốn bắt giữ tên này để tra xét, bỗng dưng nhíu mày, liền nhìn thấy ánh lửa đại thịnh, một bóng người bao bọc trong hỏa diễm đột nhiên xuất hiện từ hư không, một quyền đánh tới.
Lực đạo của đối phương vô cùng khủng bố, Zeta không dám chậm trễ, trong tay nhiều hơn một cây ma trượng đen nhánh, tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, ngưng tụ thành một nắm đấm bằng băng, lăng không nghênh tiếp.
Hai thứ đụng vào nhau, không kinh thiên động địa như tưởng tượng, mà chỉ phát ra một tiếng trầm vang, nhưng lực trường cường đại khuếch tán ra xung quanh làm cho mọi vật đều chấn động, ngay cả Samuel và thủ lĩnh áo choàng là cường giả ma hoàng cấp cũng không ngoại lệ, binh sĩ có thực lực kém một chút ngay lập tức hóa thành tro bụi tứ tán trong không trung.
"Wawumu Toro!" Zeta nhìn bóng người trong hỏa diễm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi quả nhiên đầu phục Ám Nguyệt ! Mặt mũi của Toro gia tộc, kể cả nguyên lão gia tộc chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết!"
Wawumu là một trong hai tên thích khách ma đế cấp muốn cướp đoạt quả ác ma trong hội đấu giá lần trước, sau khi bị bắt liền hàng phục, hiện giờ lại bị ma đế nguyên lão gia tộc Zeta nhận ra.
“Mau đi đi!” Wawumu không thèm để ý đến chất vấn của Zeta, quay đầu nói với tên đầu lĩnh áo choàng phía sau.
Tên kia lập tức xoay người lên ngựa, thổi kèn hiệu, trên người mấy tên kỵ binh đột nhiều xuất hiện quang mang hồng sắc, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh, rất nhanh liền kéo dài khoảng cách với truy binh, phá tan vòng vây phía trước của đế đô, hợp làm một với quân đội Ám Nguyệt, nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.
“Ma Ảnh xung phong!” Samuel nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu, trường đao trong tay siết chặt đến nỗi các ngón tay đều trắng bệch.
Zeta đang muốn ngăn cản liền thấy ánh lửa trên người Wawumu đại thịnh, hỏa diễm như lưu tinh bắn tới Zeta, nếu Zeta né tránh, Samuel đang ở phía sau hắn sẽ bị công kích khủng bố này đánh trúng, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể vũ động ma trượng, mấy đạo hàn khí đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn, hỏa diễm đụng vào lưới này phát ra thanh âm vang dội, không lâu sau, cả hai đồng thời biến mất.
Wawumu cùng Zeta đánh mấy chiêu rồi nhân lúc hắn sơ hở lập tức hướng phía sau bay đi, không lâu sau liền biến mất trong bầu trời đêm. Zeta cũng không đuổi theo, trên mặt lộ vẻ trầm tư, thực lực của Wawumu vốn kém hắn một bậc, hiện giờ lại tương đương hắn, xem ra sau khi nương nhờ Ám Nguyệt hẳn đã gặp được duyên cớ nào đó mà lực lượng tăng tiến không ít.
Bên kia, Samuel đang mang binh truy kích quân Ám Nguyệt, mắt thấy địch nhân càng lúc càng xa, hơn nữa cũng không biết còn có mai phục nào khác hay không, chỉ đành hậm hực dừng bước.
Lần này quân đội đế đô thiệt hại lớn, chưa kể tới thương vong nhiều hơn hẳn địch nhân, ngay cả quân lương cũng bị kỵ binh địch đột nhập tiêu hủy, vừa về đến Ma Đa trấn Samuel lập tức nổi cơn tam bành.
“Ngươi xác định kẻ chỉ huy đội kỵ binh kia là Nesta?”
“Zeta đại nhân, ta có thể xác định!” Samuel tương đối khẳng định nói: “Mặc dù hắn mặc áo choàng nhưng kiếm kỹ của hắn ta vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn có kỹ năng Ma Ảnh xung phong độc nhất của Ma Ảnh quân đoàn kia, lại thêm trang bị lưu lại trên thi thể địch nhân… Cầu viện từ Huyết Vụ sơn cốc khẳng định là một âm mưu lớn.”
Zeta trầm ngâm nói: “Việc này không phải chuyện đùa, chúng ta tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức báo cáo cho nhiếp chính vương điện hạ, để ngài ra quyết đinh.”
Samuel gật đầu, phó tướng Liersi mở miệng nói: “Hiện tại quân lương khan hiếm, cho dù án binh bất động cũng sợ khó mà duy trì được.”
“Không sao, chúng ta có thể trưng thu của Ma Đa trấn!” Samuel cười lạnh nói: “Chúng ta giúp dân chúng đuổi kẻ xâm lược Ám Nguyệt đi, theo lý thuyết bọn họ cũng nên dâng lên chút thù lao mới đúng! Ngươi hiện tại đi tìm lão gia hỏa trưởng trấn, bảo hắn giao lương thực ra, nếu như còn không đủ thì mang theo binh sĩ đến từng hộ mà trưng thu! Nếu dám kháng cự, lấy lý do là gian tế của Ám Nguyệt mà xét xử!”
“Vâng tướng quân!”
Những ngày sau đó, trong Ma Đa trấn tiếng oán than dậy lên khắp nơi, ngoài việc cưỡng ép thu lấy lương thực, rất nhiều binh sĩ còn gian dâm, cướp bóc trắng trợn, nguyên nhân Samuel cố ý không quản thúc binh lính của mình chính là coi đó là phương pháp đề thăng sĩ khí, về phần dân tâm dân sinh gì gì đó của dân chúng Xích U lãnh địa, căn bản không phải là việc của hắn.
Cùng so sánh những tên binh sĩ đế đô đến “viện trợ” này, Ám Nguyệt quân trước đó ngược lại lại không chút đụng chạm gì đến dân chúng, trong lòng trấn dân, kẻ hiện tại mới thực sự là kẻ xâm lược.
Những ngày nơm nớp sống trong lo sợ này cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, bởi vì Samuel đã nhận được mệnh lệnh của Hắc Diệu, tiến công Huyết Vụ sơn cốc trong rừng Hắc Sơn, thanh trừ sạch sẽ toàn bộ quân Ám Nguyệt bên trong Xích U. Về phần Nesta đang bị hoài nghi đầu hàng địch, yêu cầu của Hắc Diệu là bắt sống!
Samuel lập tức rời khỏi Ma Đa trấn, xuôi nam tới rừng rậm Hắc Sơn mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.