Chương 962: Quyết định
Điểm Tinh Linh
10/06/2014
Lực lượng huyết vũ vô cùng bá đạo, ẩn chứa sức ăn mòn của "sợ hãi". Hai cường giả ải nhân cũng bị thương rất nặng, cũng may có
"Thần Thánh Chiếu Cố" và "Thần Dũ thuật" cho nên Trần Duệ đã cứu được
mạng sống của Hodder Heck và Rochester Brooklyn.
Chỉ có điều, nếu muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài, trước khi không khôi phục triệt để tuyệt đối không được thi triển lực lượng, nếu không sẽ vĩnh viễn mất năng lực chiến đấu.
Tế đàn trong lòng đất bị phá hủy xong, những thi thể kia cũng bị các ải nhân dọn sạch hết. Đến lúc này đây, nguy cơ của ải nhân miền núi cuối cùng cũng triệt để giải trừ. Hodder Heck và Rochester Brooklyn cộng với ải nhân vương Oufuge đều bày tỏ sự cảm tạ chân thành nhất tới bọn người Trần Duệ.
Đầu tiên, nếu như không phải Trần Duệ kịp thời ra tay cứu trị thì Oufuge đã không còn sống trên đời này nữa. Một khi để Meinck độc tài thì rất có thể thành Hậu Thổ sẽ thành địa cung Kim Huy thứ hai. Thậm chí cả dãy Hắc Nham cũng sẽ biến thành Ngạc Mộng chi nguyên thứ hai bị Thâm Uyên giáo phái khống chế, hậu quả đúng là khó lường.
Sau đó, trong tầng hầm lòng đất, Trần Duệ lại giải khai ngụy trang tế đàn, tiếp tục rơi vào chiến đấu hung hiểm. Cũng nhờ có "thủ hộ giả" Lola nên tên cường giả tà ác không biết tên kia mới bị đánh lui (Trần Duệ đẩy chuyện đánh lui Naxos Baher cho Lola). Ngoại trừ các ải nhân bị trúng độc kia, hắn còn cứu trị hai vị ải nhân siêu giai cường giả, nhìn ngang nhìn dọc, Trần Duệ đều là đại ân nhân của tộc Ải Nhân.
Thực ra, nguy cơ Thâm Uyên ẩn núp ở thành Hậu Thổ bị Trần Duệ giải quyết lần này rất có thể là khâu cuối trong cả chuỗi phục kích. Cho dù "Arthur" có thể hóa giải hiểu lầm với các ải nhân nhưng khi đối mặt với ải nhân vương Meinck đã bị Thâm Uyên đồng hóa thì cũng rất có thể bị chết trong "nguy cơ trúng độc" bộc phát tại tộc Ải Nhân này.
Đây là một sát cục đáng sợ, đáng tiếc người bố cục cũng không ngờ thủ hộ giả thậm chí là chính bản thân Trần Duệ lại có thực lực lớn đến vậy. Chúng không chỉ thất bại trong kết hoạch diệt sát mà còn sụp đổ luôn âm mưu nhắm vào tộc Ải Nhân.
Sau đó, Trần Duệ từ miệng của Oufuge biết được một chuyện. Hodder Heck và Rochester Brooklyn là siêu giai thủ hộ giả của tộc Ải Nhân miền núi, còn hai vị siêu giai cường giả của huyệt động ải nhân đã sớm đi tìm sâm lâm ải nhân gần Tinh Linh tộc để thương nghị chuyện kiến lập địa cung rồi.
Về sau, hai "siêu giai cường giả" đi liên lạc với sâm lâm ải nhân đó nhận được tin tức xác nhập của hai tộc miền núi cùng huyệt động cho nên cũng không lập tức phản hồi, mà nghĩ cách đào ra một ít báu vật còn sót lại sau khi địa cung bị đổ vỡ. Một khi hoàn thành, họ sẽ trở về dãy Hắc Nham sau.
Hôm nay xem ra, lời nói của Meinck khẳng định có vấn đề. Hai vị cường giả không phải chết thì cũng đã bị sa đọa, còn "tai họa địa chấn" khẳng định không phải do thiên tai!
Nhưng sau khi biết địch nhân vô cùng đáng sợ, lại thêm hai siêu giai cường giả bị trọng thương, ải nhân ở đây đã không còn lực đi dò xét Kim Huy địa cung.
Còn một việc cấp bách khác đó là phải tới thôn Thạch Quyền ở Phỉ Thúy Lâm Hải báo tin. Cho dù hai vị cường giả huyệt động ải nhân có thực sự đi thôn Thạch Quyền hay không thì cũng nhất định phải báo cho ải nhân sâm lâm biết những chuyện đã phát sinh tại dãy Hồng Thạch và núi Hắc Nham, để họ cảnh giác tránh bị rơi vào vết xe đổ.
"Bây giờ ta phải tới Lam Diệu đế quốc, cũng vừa vặn thuận đường vòng qua Phỉ Thúy Lâm Hải bái phỏng hai vị tông sư Feinuoya và Boende. Nếu như các ngươi tin ta, hãy để ta đi báo tin." Trong lòng Trần Duệ cũng hơi bận tâm tình hình của Boende bên kia. Nếu như hai thủ hộ giả huyệt động ải nhân thật sự bị sa đọa thì sâm lâm ải nhân sẽ gặp phải một hồi tai họa đáng sợ.
Trần Duệ quyết không cho chuyện này phát sinh, mặc dù không có lời mời của Feinuoya thì hắn cũng phải tới Phỉ Thúy Lâm Hải một chuyến.
"Đương nhiên, ngươi là người bạn mà ải nhân chúng ta tín nhiệm nhất." Ải nhân vương Oufuge chân thành nói: "Arthur Roland điện hạ, các ải nhân vĩnh viễn khắc ghi ân tình của ngươi."
Trần Duệ mở trừng hai mắt: "Nếu như không có 'Roland' hoặc 'điện hạ' thì sao?"
Oufuge sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Lúc này, lão sư của ải nhân vương, trưởng lão trí giả trong tộc Ải Nhân, Askar tiến lên nói nhỏ vài câu. Oufuge như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng. "Cho dù ngươi có thân phận gì thì mãi vẫn là bằng hữu và ân nhân của ải nhân, vĩnh viễn."
"Nếu là bằng hữu thì có thể lược bớt xưng hô 'ân nhân' đi, bạn của ta ạ." Trần Duệ nở nụ cười: "Có một yêu cầu nhỏ, tình hữu nghị của chúng ta xin hãy giữ bí mật... thật ra ta có một chút chuyện không muốn người biết, cũng giống như ý định của ta khi cách ly đội hộ vệ. Ta tạm thời không muốn lộ diện quá rõ. Chỉ nói một câu, trong lòng ta, ải nhân mãi là người bạn không thể thiếu, cho dù là sâm lâm hải nhân, huyệt động ải nhân hay là ải nhân miền núi."
Tính tình Oufuge rất ngay thẳng, không hề hỏi nhiều mà gật đầu. Hắn tiến lên, dùng sức ôm Trần Duệ một cái.
Nghỉ ngơi đôi chút, Trần Duệ lại lần nữa gặp mặt đám Projo vẫn bị cách ly kia. Thấy hoàng tử "Arthur" vẫn bình yên vô sự, Projo thở phào một hơi. "Điện hạ, các ải nhân không bắt nạt ngài chứ?"
"Làm sao có thể?" Trần Duệ tự tin lắc đầu. "Ta và các ải nhân hoàn thành một số giao dịch. Ta giúp họ trị độc, họ cho ta một đống trang bị và khoáng thạch cực phẩm. Các ngươi anh dũng chiến đấu đã cho ta ấn tượng vô cùng tốt, để khen tưởng, tý nữa mỗi người đều được tặng một bộ khôi giáp và vũ khí."
Công nghệ rèn đúc của các ải nhân tuy không thể nào bằng chế khí tông sư "Arthur" nhưng cũng gọi là nổi tiếng thế giới rồi. Có thể nhận được trang bị cực phẩm từ tộc Ải Nhân, các kỵ sĩ tinh anh này cũng coi như kiếm được món hời lớn.
Mọi người mừng rỡ, đồng loạt hành lễ: "Đa tạ điện hạ!"
Trang bị cực phẩm và khoáng thạch thật ra là Oufuge cố ý đưa tặng Trần Duệ, muốn làm quà đáp lễ. Trần Duệ đưa cho Oufuge một ít rượu vàng cực phẩm và các tài liệu rèn được tinh luyện cao. Loại rượu cực phẩm này làm các ải nhân hớn hở, mà khoáng thạch "tinh khiết" trăm phần trăm cũng là thứ ngàn vàng khó cầu. Trên đấu giá hội, mấy thứ này được đẩy giá cao khiến người ta líu lưỡi. Quà đáp lễ của Trần Duệ đã vượt xa lễ vật của Oufuge.
Trang bị của ải nhân cũng giúp Trần Duệ che dấu tốt hơn. Giống như những lời mà vị "hoàng tử" này nói với đám Projo, đây chẳng qua là một lần giao dịch bình thường thôi. "Arthur" điện hạ là chế khí tông sư, cũng là một vị thương nhân, bằng không làm sao có thể biến Kim Diệu lãnh địa thành tiêu điểm buôn bán toàn thế giới. Cho nên, sự tình giải độc cho các ải nhân trở nên hoàn toàn hợp lý.
Projo nói: "Nếu đã giải quyết hiểu lầm với các ải nhân, vậy chúng ta mau chóng tới thành Garden thôi, điện hạ."
Trần Duệ cũng không lập tức khởi hành mà nói: "Vừa rồi ta gặp tao ngộ ám sát mọi người cũng đã biết, bố cục của địch nhân quá đáng sợ. Đầu tiên chúng phục kích sau đó lợi dụng thủ đoạn hạ độc ải nhân, muốn khiến chúng ta và tộc Ải Nhân tàn sát lẫn nhau... Nếu như không phải thủ hộ giả của ta có thực lực cường đại thì mọi người đã chết oan uổng. Bởi vậy có thể thấy, địch nhân chúng ta đối mặt vô cùng giảo hoạt và hung tàn. Trên đường đi sợ rằng còn gặp nhiều sát cục đáng sợ hơn, ta muốn hỏi mọi người một câu, liệu có quyết tâm chiến đấu bảo vệ ta không?"
"Có!" Projo và các kỵ sĩ nhất thề hét lên. Hai vị thánh cấp cường giả cũng gật đầu.
"Cảm tạ sự trung thành và dũng khí của mọi người." Trần Duệ cười nói: "Vậy ta tuyên bố một quyết định, hành trình kế tiếp ta và mọi người sẽ tách ra."
Tách ra? Cả lũ đều vô cùng kinh hãi. Projo khẽ biến sắc mặt. "Điện hạ, ý của người là gì? Thực lực của chúng ta tuy kém thủ hộ giả của người nhưng sự trung thành của chúng ta tuyệt đối không thua họ. Vì bảo vệ điện hạ, chúng ta có thể hiến dâng sinh mệnh mình bất cứ lúc nào."
"Ngươi sai rồi!" Trần Duệ lắc đầu. "Các ngươi không hề vướng chân ta. Ngược lại, lần này ta có thể bình an tới mục tiêu hay không, không thể thiếu lực lượng của các ngươi. Kế hoạch của ta là các ngươi vẫn ra vẻ bảo vệ 'ta', trực tiếp hành quân tới Lam Diệu đế quốc. Còn ta sẽ giả trang, ẩn nấp thân phận, lựa chọn một con đường an toàn hơn để tới nơi."
Projo phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt như mình đã hiểu. Thần sắc Trần Duệ nghiêm nghị, chỉ vào Đâu Đâu ở trên vai. "Vị thủ hộ giả này của ta có thiên phú biến ảo cường đại, có thể biến thành hình dạng của ta. Nó sẽ lên đường cùng các ngươi. Để thêm mê hoặc địch nhân, ta sẽ bảo vị Long tộc cường đại kia gia nhập đội ngũ, còn Lola tiểu thư... sẽ bảo vệ ta âm thầm đi trước. Sau khi tới Lam Diệu đế đô, ta sẽ tới tìm các ngươi."
"Điện hạ, thì ra người muốn chúng ta đi hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch." Projo giải thích cho mọi người. "Giương đông kích tây, quả là một kế hoạch tác chiến quá tuyệt, chỉ là an toàn của điện hạ..."
Giương đông kích tây? Rõ ràng là hoạt động bí mật mà... Trần Duệ mỉm cười liếc nhìn tiên nữ long tiểu thư. "Ngươi cho rằng Lola tiểu thư không cách nào bảo vệ được ta sao?"
"Điện hạ hiểu lầm! Nếu như ngay cả Lola đại nhân cũng không bảo vệ được điện hạ thì chúng ta ở đó cũng chỉ vướng víu tay chân." Projo cảm giác được ý bất thiện trong mắt tiên nữ long tiểu thư, liền cười khổ nói: "Đã vậy, cứ làm theo những gì điện hạ phân phó."
"Nhiệm vụ này với các ngươi rất không thoải mái, có thể gặp nhiều nguy hiểm." Trần Duệ vỗ vai Projo, ánh mắt liếc qua hai cường giả thánh cấp và các kỵ sĩ. "Ta lệnh cho các ngươi, nếu như gặp bất cứ tình huống nào cũng phải đặt việc bảo vệ tính mạng lên hàng đầu."
Mọi người cảm động hô: "Tuân mệnh!"
Độc long đại gia đã sớm biết chuyện, rất không hài lòng uống ngụm rượu. Cái thằng nói dối không biết ngượng mồm, trọng sắc khinh bạn! Ngươi dám vứt bổn đại gia và Đâu Đâu ở đây làm bia ngắm rồi tiêu diêu tự tại chàng chàng thiếp thiếp với vợ... Bổn đại gia khinh!
Đâu Đâu rỏ ra đáng thương nhìn chủ nhân, giống như một sủng vật bị bỏ rơi. Đến khi trong tay Trần Duệ xuất hiện hai viên hỏa quang tinh sáng long lanh như rubi, trùng biến hình đại gia lập tức đề cao tinh thần, vươn ra năm "ngón tay", ngẫm nghĩ sao lại thấy không đủ, thế là một "bàn tay" mười ngón lập tức xuất hiện.
Cuối cùng, thật đẹp trai đại gia cò kè mặc cả, thành công bán bản thân bằng mười viên hỏa quang tinh.
(Ghi chú của chủ nhân vô lương: hỏa quang tinh là thứ tài liệu ma pháp rẻ mạt nhất trên thế giới mặt đất.)
Chỉ có điều, nếu muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài, trước khi không khôi phục triệt để tuyệt đối không được thi triển lực lượng, nếu không sẽ vĩnh viễn mất năng lực chiến đấu.
Tế đàn trong lòng đất bị phá hủy xong, những thi thể kia cũng bị các ải nhân dọn sạch hết. Đến lúc này đây, nguy cơ của ải nhân miền núi cuối cùng cũng triệt để giải trừ. Hodder Heck và Rochester Brooklyn cộng với ải nhân vương Oufuge đều bày tỏ sự cảm tạ chân thành nhất tới bọn người Trần Duệ.
Đầu tiên, nếu như không phải Trần Duệ kịp thời ra tay cứu trị thì Oufuge đã không còn sống trên đời này nữa. Một khi để Meinck độc tài thì rất có thể thành Hậu Thổ sẽ thành địa cung Kim Huy thứ hai. Thậm chí cả dãy Hắc Nham cũng sẽ biến thành Ngạc Mộng chi nguyên thứ hai bị Thâm Uyên giáo phái khống chế, hậu quả đúng là khó lường.
Sau đó, trong tầng hầm lòng đất, Trần Duệ lại giải khai ngụy trang tế đàn, tiếp tục rơi vào chiến đấu hung hiểm. Cũng nhờ có "thủ hộ giả" Lola nên tên cường giả tà ác không biết tên kia mới bị đánh lui (Trần Duệ đẩy chuyện đánh lui Naxos Baher cho Lola). Ngoại trừ các ải nhân bị trúng độc kia, hắn còn cứu trị hai vị ải nhân siêu giai cường giả, nhìn ngang nhìn dọc, Trần Duệ đều là đại ân nhân của tộc Ải Nhân.
Thực ra, nguy cơ Thâm Uyên ẩn núp ở thành Hậu Thổ bị Trần Duệ giải quyết lần này rất có thể là khâu cuối trong cả chuỗi phục kích. Cho dù "Arthur" có thể hóa giải hiểu lầm với các ải nhân nhưng khi đối mặt với ải nhân vương Meinck đã bị Thâm Uyên đồng hóa thì cũng rất có thể bị chết trong "nguy cơ trúng độc" bộc phát tại tộc Ải Nhân này.
Đây là một sát cục đáng sợ, đáng tiếc người bố cục cũng không ngờ thủ hộ giả thậm chí là chính bản thân Trần Duệ lại có thực lực lớn đến vậy. Chúng không chỉ thất bại trong kết hoạch diệt sát mà còn sụp đổ luôn âm mưu nhắm vào tộc Ải Nhân.
Sau đó, Trần Duệ từ miệng của Oufuge biết được một chuyện. Hodder Heck và Rochester Brooklyn là siêu giai thủ hộ giả của tộc Ải Nhân miền núi, còn hai vị siêu giai cường giả của huyệt động ải nhân đã sớm đi tìm sâm lâm ải nhân gần Tinh Linh tộc để thương nghị chuyện kiến lập địa cung rồi.
Về sau, hai "siêu giai cường giả" đi liên lạc với sâm lâm ải nhân đó nhận được tin tức xác nhập của hai tộc miền núi cùng huyệt động cho nên cũng không lập tức phản hồi, mà nghĩ cách đào ra một ít báu vật còn sót lại sau khi địa cung bị đổ vỡ. Một khi hoàn thành, họ sẽ trở về dãy Hắc Nham sau.
Hôm nay xem ra, lời nói của Meinck khẳng định có vấn đề. Hai vị cường giả không phải chết thì cũng đã bị sa đọa, còn "tai họa địa chấn" khẳng định không phải do thiên tai!
Nhưng sau khi biết địch nhân vô cùng đáng sợ, lại thêm hai siêu giai cường giả bị trọng thương, ải nhân ở đây đã không còn lực đi dò xét Kim Huy địa cung.
Còn một việc cấp bách khác đó là phải tới thôn Thạch Quyền ở Phỉ Thúy Lâm Hải báo tin. Cho dù hai vị cường giả huyệt động ải nhân có thực sự đi thôn Thạch Quyền hay không thì cũng nhất định phải báo cho ải nhân sâm lâm biết những chuyện đã phát sinh tại dãy Hồng Thạch và núi Hắc Nham, để họ cảnh giác tránh bị rơi vào vết xe đổ.
"Bây giờ ta phải tới Lam Diệu đế quốc, cũng vừa vặn thuận đường vòng qua Phỉ Thúy Lâm Hải bái phỏng hai vị tông sư Feinuoya và Boende. Nếu như các ngươi tin ta, hãy để ta đi báo tin." Trong lòng Trần Duệ cũng hơi bận tâm tình hình của Boende bên kia. Nếu như hai thủ hộ giả huyệt động ải nhân thật sự bị sa đọa thì sâm lâm ải nhân sẽ gặp phải một hồi tai họa đáng sợ.
Trần Duệ quyết không cho chuyện này phát sinh, mặc dù không có lời mời của Feinuoya thì hắn cũng phải tới Phỉ Thúy Lâm Hải một chuyến.
"Đương nhiên, ngươi là người bạn mà ải nhân chúng ta tín nhiệm nhất." Ải nhân vương Oufuge chân thành nói: "Arthur Roland điện hạ, các ải nhân vĩnh viễn khắc ghi ân tình của ngươi."
Trần Duệ mở trừng hai mắt: "Nếu như không có 'Roland' hoặc 'điện hạ' thì sao?"
Oufuge sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Lúc này, lão sư của ải nhân vương, trưởng lão trí giả trong tộc Ải Nhân, Askar tiến lên nói nhỏ vài câu. Oufuge như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng. "Cho dù ngươi có thân phận gì thì mãi vẫn là bằng hữu và ân nhân của ải nhân, vĩnh viễn."
"Nếu là bằng hữu thì có thể lược bớt xưng hô 'ân nhân' đi, bạn của ta ạ." Trần Duệ nở nụ cười: "Có một yêu cầu nhỏ, tình hữu nghị của chúng ta xin hãy giữ bí mật... thật ra ta có một chút chuyện không muốn người biết, cũng giống như ý định của ta khi cách ly đội hộ vệ. Ta tạm thời không muốn lộ diện quá rõ. Chỉ nói một câu, trong lòng ta, ải nhân mãi là người bạn không thể thiếu, cho dù là sâm lâm hải nhân, huyệt động ải nhân hay là ải nhân miền núi."
Tính tình Oufuge rất ngay thẳng, không hề hỏi nhiều mà gật đầu. Hắn tiến lên, dùng sức ôm Trần Duệ một cái.
Nghỉ ngơi đôi chút, Trần Duệ lại lần nữa gặp mặt đám Projo vẫn bị cách ly kia. Thấy hoàng tử "Arthur" vẫn bình yên vô sự, Projo thở phào một hơi. "Điện hạ, các ải nhân không bắt nạt ngài chứ?"
"Làm sao có thể?" Trần Duệ tự tin lắc đầu. "Ta và các ải nhân hoàn thành một số giao dịch. Ta giúp họ trị độc, họ cho ta một đống trang bị và khoáng thạch cực phẩm. Các ngươi anh dũng chiến đấu đã cho ta ấn tượng vô cùng tốt, để khen tưởng, tý nữa mỗi người đều được tặng một bộ khôi giáp và vũ khí."
Công nghệ rèn đúc của các ải nhân tuy không thể nào bằng chế khí tông sư "Arthur" nhưng cũng gọi là nổi tiếng thế giới rồi. Có thể nhận được trang bị cực phẩm từ tộc Ải Nhân, các kỵ sĩ tinh anh này cũng coi như kiếm được món hời lớn.
Mọi người mừng rỡ, đồng loạt hành lễ: "Đa tạ điện hạ!"
Trang bị cực phẩm và khoáng thạch thật ra là Oufuge cố ý đưa tặng Trần Duệ, muốn làm quà đáp lễ. Trần Duệ đưa cho Oufuge một ít rượu vàng cực phẩm và các tài liệu rèn được tinh luyện cao. Loại rượu cực phẩm này làm các ải nhân hớn hở, mà khoáng thạch "tinh khiết" trăm phần trăm cũng là thứ ngàn vàng khó cầu. Trên đấu giá hội, mấy thứ này được đẩy giá cao khiến người ta líu lưỡi. Quà đáp lễ của Trần Duệ đã vượt xa lễ vật của Oufuge.
Trang bị của ải nhân cũng giúp Trần Duệ che dấu tốt hơn. Giống như những lời mà vị "hoàng tử" này nói với đám Projo, đây chẳng qua là một lần giao dịch bình thường thôi. "Arthur" điện hạ là chế khí tông sư, cũng là một vị thương nhân, bằng không làm sao có thể biến Kim Diệu lãnh địa thành tiêu điểm buôn bán toàn thế giới. Cho nên, sự tình giải độc cho các ải nhân trở nên hoàn toàn hợp lý.
Projo nói: "Nếu đã giải quyết hiểu lầm với các ải nhân, vậy chúng ta mau chóng tới thành Garden thôi, điện hạ."
Trần Duệ cũng không lập tức khởi hành mà nói: "Vừa rồi ta gặp tao ngộ ám sát mọi người cũng đã biết, bố cục của địch nhân quá đáng sợ. Đầu tiên chúng phục kích sau đó lợi dụng thủ đoạn hạ độc ải nhân, muốn khiến chúng ta và tộc Ải Nhân tàn sát lẫn nhau... Nếu như không phải thủ hộ giả của ta có thực lực cường đại thì mọi người đã chết oan uổng. Bởi vậy có thể thấy, địch nhân chúng ta đối mặt vô cùng giảo hoạt và hung tàn. Trên đường đi sợ rằng còn gặp nhiều sát cục đáng sợ hơn, ta muốn hỏi mọi người một câu, liệu có quyết tâm chiến đấu bảo vệ ta không?"
"Có!" Projo và các kỵ sĩ nhất thề hét lên. Hai vị thánh cấp cường giả cũng gật đầu.
"Cảm tạ sự trung thành và dũng khí của mọi người." Trần Duệ cười nói: "Vậy ta tuyên bố một quyết định, hành trình kế tiếp ta và mọi người sẽ tách ra."
Tách ra? Cả lũ đều vô cùng kinh hãi. Projo khẽ biến sắc mặt. "Điện hạ, ý của người là gì? Thực lực của chúng ta tuy kém thủ hộ giả của người nhưng sự trung thành của chúng ta tuyệt đối không thua họ. Vì bảo vệ điện hạ, chúng ta có thể hiến dâng sinh mệnh mình bất cứ lúc nào."
"Ngươi sai rồi!" Trần Duệ lắc đầu. "Các ngươi không hề vướng chân ta. Ngược lại, lần này ta có thể bình an tới mục tiêu hay không, không thể thiếu lực lượng của các ngươi. Kế hoạch của ta là các ngươi vẫn ra vẻ bảo vệ 'ta', trực tiếp hành quân tới Lam Diệu đế quốc. Còn ta sẽ giả trang, ẩn nấp thân phận, lựa chọn một con đường an toàn hơn để tới nơi."
Projo phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt như mình đã hiểu. Thần sắc Trần Duệ nghiêm nghị, chỉ vào Đâu Đâu ở trên vai. "Vị thủ hộ giả này của ta có thiên phú biến ảo cường đại, có thể biến thành hình dạng của ta. Nó sẽ lên đường cùng các ngươi. Để thêm mê hoặc địch nhân, ta sẽ bảo vị Long tộc cường đại kia gia nhập đội ngũ, còn Lola tiểu thư... sẽ bảo vệ ta âm thầm đi trước. Sau khi tới Lam Diệu đế đô, ta sẽ tới tìm các ngươi."
"Điện hạ, thì ra người muốn chúng ta đi hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch." Projo giải thích cho mọi người. "Giương đông kích tây, quả là một kế hoạch tác chiến quá tuyệt, chỉ là an toàn của điện hạ..."
Giương đông kích tây? Rõ ràng là hoạt động bí mật mà... Trần Duệ mỉm cười liếc nhìn tiên nữ long tiểu thư. "Ngươi cho rằng Lola tiểu thư không cách nào bảo vệ được ta sao?"
"Điện hạ hiểu lầm! Nếu như ngay cả Lola đại nhân cũng không bảo vệ được điện hạ thì chúng ta ở đó cũng chỉ vướng víu tay chân." Projo cảm giác được ý bất thiện trong mắt tiên nữ long tiểu thư, liền cười khổ nói: "Đã vậy, cứ làm theo những gì điện hạ phân phó."
"Nhiệm vụ này với các ngươi rất không thoải mái, có thể gặp nhiều nguy hiểm." Trần Duệ vỗ vai Projo, ánh mắt liếc qua hai cường giả thánh cấp và các kỵ sĩ. "Ta lệnh cho các ngươi, nếu như gặp bất cứ tình huống nào cũng phải đặt việc bảo vệ tính mạng lên hàng đầu."
Mọi người cảm động hô: "Tuân mệnh!"
Độc long đại gia đã sớm biết chuyện, rất không hài lòng uống ngụm rượu. Cái thằng nói dối không biết ngượng mồm, trọng sắc khinh bạn! Ngươi dám vứt bổn đại gia và Đâu Đâu ở đây làm bia ngắm rồi tiêu diêu tự tại chàng chàng thiếp thiếp với vợ... Bổn đại gia khinh!
Đâu Đâu rỏ ra đáng thương nhìn chủ nhân, giống như một sủng vật bị bỏ rơi. Đến khi trong tay Trần Duệ xuất hiện hai viên hỏa quang tinh sáng long lanh như rubi, trùng biến hình đại gia lập tức đề cao tinh thần, vươn ra năm "ngón tay", ngẫm nghĩ sao lại thấy không đủ, thế là một "bàn tay" mười ngón lập tức xuất hiện.
Cuối cùng, thật đẹp trai đại gia cò kè mặc cả, thành công bán bản thân bằng mười viên hỏa quang tinh.
(Ghi chú của chủ nhân vô lương: hỏa quang tinh là thứ tài liệu ma pháp rẻ mạt nhất trên thế giới mặt đất.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.