Chương 327: Sự dụ hoặc của thị nữ.
Điểm Tinh Linh
18/03/2013
Giữa bầu trời, một thân ảnh thướt tha đứng trên lưng một con song túc phi long, mắt nhắm lại, hai tay mở ra, dường như rất hưởng thụ cái cảm giác gió thổi ở trên trời cao này.
Tuy biết rằng Cơ Á là người tu hành ma pháp ma vương cấp tinh thông hai hệ phong và hỏa, dù có trượt chân té xuống thì cũng có thể dựa vào phi tường thuật hoặc vũ lạc thuật để bình yên vô sự, nhưng Trần Duệ vẫn rất cẩn thận đỡ lấy eo nàng. Điều này có phải cẩn thận hay là có tâm tư nhỏ gì hay không thì không ai biết được.
Trên thực tế, mục đích Trần Duệ trở về Ám Nguyệt lần này trọng yếu nhất là muốn lợi dụng Joseph để hoàn thành một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch. Thuận tiện cũng muốn tiểu biệt thắng tân hôn cùng với Athena, thoải mái mà cuồng nhiệt một phen. Nhưng mà một câu nói “mấy ngày nay thân thể không tiện” của Athena đã dội lên đầu người nào đó một gáo nước lạnh, nhiệt độ giảm đi một nửa. Sau đó lúc mà hắn nói muốn đến Tây Lang sơn một chuyến, Athena không thèm để ý mà đưa ra đề nghị “mang Cơ Á đi cùng”.
Trần Duệ đã thầm rõ ràng, Athena muốn mượn cơ hội này tác hợp cho hắn và Cơ Á. Nhìn thấy bộ dạng cố ra vẻ không thèm để ý nhưng không dấu được vị chua của nàng, hắn không nhịn được mà ôm nàng vào ngực vỗ về một trận.
Nữ nhân mà không ghen tuông thì còn là nữ nhân sao? Mặt khác, nữ nhân hào phóng thì cũng là nữ nhân. Ăn giấm chứng tỏ nàng yêu hắn. Vô luận thế nào hắn cũng không muốn lãng phí tâm ý của Athena.
Theo ý này, Cơ Á lấy lý do thân thể không khỏe xin nghỉ mấy ngày, Alice đối với những người bên dưới cũng rất quan tâm, không nói hai lời đã đồng ý. Trọng yếu nhất là tiểu la lị không biết Trần Duệ trở về, nếu không chuyến lữ hành này chắc chắc lại có thêm một cái bóng đèn to đùng rồi.
"Chủ nhân, tay của người lại không thành thật nha?" Cái đuôi nhỏ đằng sau bộ quần áo nữ bộc của Cơ Á đột nhiên đánh nhẹ một cái lên tay Trần Duệ. Thì ra là cái tay đang đỡ lấy eo bất tri bất giác đã trượt xuống dưới một đoạn.
"Việc này, là chẳng may thôi" Trần Duệ khẽ cười hắc hắc, chẳng may là có chút chẳng may, chẳng qua là tại cái bộ vị này nó thuận tay hơn mà thôi.
Thực lực của hai người đều không bình thường, tuy đang phi hành trên cao nhưng nói chuyện mười phần rõ ràng, không chịu chút ảnh hưởng nào của sức gió.
“Có đứng lên được không?” Cơ Á thả hai tay xuống: "Tiểu công chúa lần trước nói với ta, lúc ngươi mang nàng phi hành đã bồi nàng chơi trò Tatanic rất thân mật… Người ta cũng muốn làm Rusi."
Nhắc đến Tatanic và Rusi, trán của Trần Duệ đã nổi đầy vạch đen, xem ra tiểu la lị còn đặc biệt khoa trương trước mặt Cơ Á. Từ “thân mật” được dùng ở đây rất có thể là phóng đại sự thật.
Chẳng qua yêu cầu này của Cơ Á Trần Duệ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đứng thẳng người lên, vẫn duy trì cự ly đủ để chống lấy bả vai nàng cười nói: "Đây là bộ dáng của Alice ngày đó…"
"Sau đó, đây là bộ dáng của Cơ Á cùng ta ngày hôm nay…" Nói xong hắn liền dán tới, ôm chặt lấy eo của mị ma: "Đây mới thực sự là thân mật."
“Không cần giải thích cẩn thận như vậy đâu” Cơ Á cười hì hì nói: "Có một câu nói, giải thích là che dấu, kỳ thực, người ta cũng nhìn ra được, tiểu công chúa cũng ưa thích ngươi."
"Nàng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ thích hồ nháo mà thôi" Trần Duệ bày ra một cái mặt khổ não.
"Tiểu công chúa không còn nhỏ, nếu tính theo tuổi thì đã có thể gả được rồi" Cơ Á nhè nhẹ dựa vào hắn: "Tiểu công chúa là người tốt, mấy năm nay đều rất tốt đối với ta… Được rồi, không nói chuyện này nữa, Jayke?"
"Đừng nói hai chữ Jayke này có được không?" Trần Duệ gần như trợn trắng mắt, nhưng vẫn rất phối hợp ôm sát eo Cơ Á, trong luồng gió rét lạnh trên không trung, hai người ở gần kề nhau lại đều có thể cảm nhận được sự ấm áp, thậm chí là cả nhịp tim đập rộn ràng.
Cơ Á quay đầu lại, lần này Trần Duệ tất nhiên là không tránh xa ra giống như đối với tiểu la lị mà lại tiến lên, tiếp nhận đôi môi hồng dụ người của mị ma, mặc dù tư thế này chỉ lướt qua rồi dừng lại nhưng cũng khiến thân thể của Cơ Á bắt đầu nóng lên.
Tư thế bay lượn được bảo trì một lúc, mị ma liền mềm nhũn ngã vào trong ngực của Trần Duệ. Vì phòng ngừa tiểu thị nữ ngã xuống, tên chủ nhân vô lương rất có trách nhiệm đưa tay ra “đỡ” trước ngực nàng. Mặt của thị nữ lập tức nóng lên nhưng lại không kháng cự, chỉ cười khanh khách lên. Ở trên độ cao này, lại là trên lưng song túc phi long, dù có muốn làm cái sự tình tiến thêm một bước cũng không phù hợp. Chẳng qua là thừa cơ chiếm chút tiện nghi hẳn là không thiếu được rồi.
"Sắc trời không còn sớm, đêm nay chúng ta nghỉ ở Lục Diệp lâm phía trước đi."
Trần Duệ cho song túc phi long giảm tốc độ lại, đáp xuống trước mặt một gian nhà nhỏ.
Cơ Á lộ ra thần sắc kỳ dị: "Có người sống tại rừng cây hẻo lánh này sao? Vì sao lại đáp xuống trước gian nhà này chứ?"
Trần Duệ nhìn vào căn nhà gỗ nhỏ giản lậu kia, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp: "Lúc ta tới Tây Lang sơn đã cùng Athena xây dựng một căn nhà nhỏ. Khi đó nàng không biết thực lực của ta, chỉ nghĩ rằng ta là một tên nhân loại tầm thường không có một chút lực lượng mà thôi."
Cơ Á nhìn vào thần sắc ôn nhu trên mặt hắn, trong mắt lướt qua một tia hâm mộ, nhè nhẹ cắn môi nói: "Chàng thật sự rất yêu Athena, người ta, cũng không nhịn được mà có chút đố kị."
"Nàng không biết, ta cùng nàng ấy trải qua cái việc gì ở Tây Lang sơn này" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Đúng rồi, hôm nay chúng ta bay lâu như thế, em chắc cũng đã đói bụng rồi, chúng ta trước hết ăn một chút gì đó đã."
"Vâng…"
Trần Duệ không hề tiến vào gian nhà nhỏ thuộc về hắn cùng Athena mà lại lấy ra một cái trướng bồng.
Lúc trước Trần Duệ cùng Kristina đến U Dạ Thấp địa, hắn đã khắc sâu ấn tượng về ma pháp trướng bồng của nàng. Sau khi Trần Duệ trở thành đại sư tinh thông ba hệ, lại tham khảo được bút kí trân quý của chế khí sư đồng minh, thì mới nắm giữ được phương pháp chế tạo tiểu không gian này. Sau này tại Thủy Tinh sơn cốc, hắn lại lợi dụng những tài liệu trân quý “miễn phí” kia, phí không ít tâm huyết mới tự mình sáng chế ra được trướng bồng này. Công năng của trướng bồng này lại càng đầy đủ, không gian bên trong càng lớn, bàn ghế giường đệm đều không thiếu, lại có thể quan sát tốt hoàn cảnh bên ngoài. Lại còn có khả năng tĩnh âm, tự mình ngụy trang, cảnh báo ma pháp trận hiệu quả. Có thể nói là một thứ đạo cụ tốt nhất để cắm trại ngoài trời.
Cơ Á hiếu kỳ tiến vào trướng bồng, đánh giá tình huống bên trong rồi lộ ra thần sắc kinh thán. Trần Duệ lại giống như làm ảo thuật bày ra trên bàn toàn món ăn cùng nước quả nàng thích, tất nhiên là vô cùng tươi mới. Cái này không ngờ lại còn có cả diệu dụng của một cái kho trữ vật nữa.
Sau khi đã thưởng thức một bữa tối trọn vẹn dưới ánh nến , Trần Duệ ôm lấy Cơ Á nằm lên tấm thảm trên đất, kích hoạt công năng của trướng bồng làm cho có thể trực tiếp nhìn lên bầu trời từ bên trong. Đỉnh trướng dường như đã trở nên trong suốt.
“Thật là đẹp” Cơ Á thoải mái nằm trong lồng ngực hắn, ngước nhìn lên hai mặt trăng và sao trời: "Từ lúc sinh ra tới nay thì đây là cảnh đêm đẹp nhất mà em được nhìn thấy."
"Đừng nói quá sớm như vậy" Trần Duệ thương yêu vỗ về mái tóc của mị ma: "Sau này em sẽ càng có nhiều cảnh đẹp hơn."
"Em biết, bởi vì đau khổ của em qua" Trong mắt của Cơ Á chớp động lệ quang: "Tin rằng nếu mẫu thân biết được cũng sẽ rất vui vẻ."
"Đúng thế, em không nhìn lên những vì sao trên trời sao? Bà đã trở thành một vì sao trong đó, vĩnh viễn nhìn theo và bảo vệ cho em."
Cơ Á có chút si ngốc nhìn vào bầu trời đêm đầy sao, dường như đang tìm kiếm vì sao thuộc về mẫu thân Laiya của mình.
"Nhân loại chúng ta có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến các vì sao. Ngôi sao kia có điểm giống sao Anh Tiên, câu chuyện xưa là như thế này, có một dũng sĩ tên là Pers…"
Trần Duệ nhắc tới nhân loại là chỉ địa cầu. Đối với những truyền thuyết của thế giới mặt đất trong vị diện này, hắn không biết một chút gì. Nói đến chòm sao cũng tránh nặng tìm nhẹ, thậm chí là tùy ý thay đổi, nhưng Cơ Á lại nghe đến hứng thú, trong lúc thương cảm bất tri bất giác còn nấc lên.
"Pers vì người con gái mà mình yêu đã dám chiến đấu cùng thần linh…" Ngữ khí của Cơ Á trở nên vô cùng kinh ngạc. Thần linh ở thế giới này là có thật, cho dù là ma đế cấp đỉnh phong cường đại nhất cũng chỉ có thể bò rạp xuống mà run rẩy trước ý chí của thần. Nhưng do đã quá lâu không không xuất hiện thần tích nên dần dần trở thành truyền thuyết. Nhưng không có một người nào dám hoài nghi sự tồn tại của họ bởi vì sinh mạng của thần linh là vĩnh hằng. Ngủ một lần vài vạn, vài vạn năm không dậy cũng bình thường.
"Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không một chút do dự mà làm như thế, em có tin không?"
“Em tin” Cơ Á nhìn thẳng vào mắt hắn "Thực tế sẽ là minh chứng tốt nhất, hơn nữa chàng cũng không cần chứng minh lại điều gì. Em biết… tiếp theo chàng sẽ còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm, bản thân em có lẽ không giúp được gì nhưng em hi vọng chàng có thể vì em, vì Athena mà sống tốt trở về. Đáp ứng em, sau này tiếp tục cùng em ngắm cảnh đêm mỹ lệ được không, điều đó sẽ tiếp tục, được chứ?"
"Ta đáp ứng em."
Tròng mắt của Cơ Á lưu chuyển, miệng lộ ra nụ cười nhạt: "Người ta biết chủ nhân là một tên lừa đảo rất lợi hại, chỉ một mưu kế nho nhỏ gần như đã lừa được em. Nhưng chuyện này nhất định không được lừa Cơ Á, nếu không dù cho phải đi tới một thế giới khác thì người ta cũng sẽ tìm chủ nhân tính sổ."
“Nhất định…” Trần Duệ cảm nhận được tình ý rất rõ ràng trong lời của Cơ Á, so với lần trước Athena trực tiếp đề ra khế ước cộng sinh cùng sống cùng chết thì loại biểu đạt này càng thêm hàm súc và uyển chuyển. Nhưng tình cảm nồng ấm trong đó giống như nhau.
"Chuyện xưa vừa rồi thật dễ nghe…" Cơ Á nghiêng người, đổi sang một tư thế thoải mái hơn: "Chẳng qua người ta còn muốn nghe chuyện xưa của chàng và Athena… Chỉ đêm nay thôi, được không?"
Loại ngữ khí nũng nịu này thật sự có một lực dụ hoặc kỳ dị, làm cho đầu óc của Trần Duệ lâm vào một trận lửa nóng, cái bộ phận nào nào đó bắt đầu ngẩng đầu lên chào hỏi, gần như sắp không kiềm chế được, hắn vỗ một cái không nặng không nhẹ lên kiều đồn đầy đặn của mị ma: "Lại dám dùng thiên phú mị hoặc!"
"Chủ nhân, em sai rồi" Cơ Á miệng thì xin tha nhưng thân thể dụ người trong ngực hắn lại dần dần trườn lên trên, gần như đã thành một mĩ nữ xà câu hồn đoạt phách, không có một chút giác ngộ nào: "Chủ nhân, sau khi kể xong chuyện xưa, tùy chàng muốn trừng phạt người ta… như thế nào cũng được, vậy có được không?"
Lại sử dụng thiên phú, đúng là yêu nữ dụ hoặc chết người không bồi mạng… Trần Duệ không thể không vận dụng định lực luyện tâm lúc tu hành, hít sâu một ngụm khí, đè xuống ý niệm xử lý yêu nữ này ngay tại chỗ, hắn kể ra từng chuyện từng chuyện giữa mình và Athena tại Tây Lang sơn.
Ban đầu Trần Duệ còn muốn phân tán sự dụ hoặc của Cơ Á, cuối cùng thì nàng lại bị cuốn hút vào câu chuyện. Cơ Á nghe đến nhập thần, thiên phú mị hoặc sớm đã được thu liễm lại. Khi nghe đến thời điểm mạo hiểm, tuy đã biết được chắc chắn sau đó không có việc gì nhưng nàng vẫn không nhịn được mà gắt gao nắm chặt tay của Trần Duệ.
"Em thật sự không bằng Athena" Cơ Á sau khi nghe Trần Duệ kể lại rõ ràng thì nói một câu tràn đầy cảm xúc: "Em bây giờ đã rõ, vì sao mà nàng ấy lại là độc nhất vô nhị trong tim chàng."
"Em cũng là Cơ Á độc nhất vô nhị trong lòng ta" Trần Duệ cảm thán nói: "Các em đều là những cô gái động lòng người, lại đều rất ưu tú, tất cả đều là báu vật như nhau. Ngược lại ta lại là kẻ lòng tham không đáy, có một người còn không thỏa mãn… Đã ủy khuất cho các em rồi."
“Chủ nhân…” Cơ Á nhìn kỹ vào tròng mắt của Trần Duệ: "Chàng còn là một tên ngốc… Nhưng thực sự lại là một tên ngốc làm cho người ta yên tâm và động lòng."
"Không cần phải gọi ta là chủ nhân, em mới là chủ nhân của chỉnh mình, ta sẽ không gò ép em làm bất cứ một chuyện gì cả" Trần Duệ vỗ về lên cặp sừng cong tinh trí trên đầu nàng. Cặp sừng cong này cùng với đôi cánh nhỏ và cái đuôi đằng sau thật sự đã làm cho mị ma lại có thêm một loại mị lực khác.
"Chàng không hiểu, chỉ có ở bên cạnh chàng, con tim của em mới thật sự tự do và an bình. Nếu như giống như trước đây thì cho dù em có đi xa tới mấy linh hồn vấn sẽ bị gông cùm giam cầm. Em không muốn tranh sủng với bất cứ người nào, cũng không muốn bất cứ một danh phận gì, em chỉ muốn làm một thị nữ nho nhỏ để mãi mãi theo bên người chàng, để hưởng thụ lấy phần tự do cùng an bình này" Vành mắt của Cơ Á đã nổi lên một tầng sương mù nhạt nhạt: "Không cần biết chàng có bao nhiêu phu nhân, thị nữ của chàng vĩnh viễn chỉ có một mình Cơ Á, có được không?"
"Em không cần như vậy, ta đã nói rồi, em cũng là độc nhất vô nhị" Trần Duệ nhìn vào thần sắc kiên trì của Cơ Á mà than nhẹ một tiếng: "Nếu như đây là sự tự do của em, vậy thì cứ làm theo tâm nguyện của em đi. Nhưng ở trong lòng ta, em và Athena đều là thê tử của mình."
Cơ Á nghe được hai chữ thê tử thì trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn trước đây chưa từng có bao giờ, nàng khẽ cười một tiếng: "Chỉ có em và Athena thôi à? Chủ nhân không thành thực nha, em nghe Athena nói… chàng còn tương hảo với một người con gái khác ở Âm Ảnh đế quốc…"
Trần Duệ âm thầm toát mồ hôi ròng ròng, Athena nói cả điều này với Cơ Á, chẳng phải là đã đứng chung chiến tuyến rồi à? Đúng là phụ nữ vừa mới động đến loại chuyện này đều tinh minh lên cả.
"Buổi dã ngoại hôm nay kể một câu chuyện xưa là đủ rồi" Nhãn thần của Cơ Á trở nên vũ mị, Trần Duệ đã cảm nhận được sự chuyển động mềm mại của vưu vật trong lồng ngực: "Người ta không phải là loại người tham lam không biết chán, thời gian kể chuyện xưa của đêm nay đã hết. Tiếp theo… người ta muốn tiếp nhận sự trừng phạt của chủ nhân."
Câu này vừa nói ra thì cái bộ vị hào hùng vừa mới lắng xuống không lâu đã bắt đầu tràn đầy khí thế. Trần Duệ có thể khẳng định mị ma không hề sử dụng thiên phú mị hoặc, chỉ là… nam nhân đúng là loại sinh vật không thể chịu được dụ hoặc mà.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi ba lăng nhăng thì mỹ nữ xà ở trong lòng đã dần dần trườn xuống chỗ cái bộ phận đang nhanh chóng bành trướng. Nhè nhẹ cởi bỏ sự trói buộc, cái vật đang bạo lộ ở trong không khí lại càng hiên ngang ngẩng cao đầu. Cặp hung khí phong mãn trắng như tuyết kia đã gắt gao kẹp chặt lấy thân cái đồ vật ấy, đầu mút còn bị bao bọc bởi một cảm giác ôn nhuận. Cái loại tư vị kỳ diệu này thực sự không cách nào mà hình dung bằng ngôn ngữ được. Trần Duệ gần như muốn rên lên để giải tỏa cái cảm giác này.
Rất lâu sau, thanh âm “Ô ô” của Cơ Á mới biến thành âm thanh thở dốc đầy kiều mị: "Chủ nhân, người ta có làm tốt hơn Athena không?"
Cái chuyện này… làm sao mà đem ra so sánh được.
Trần Duệ lựa chọn không nói, chẳng qua không thể phụ nhận, mặc dù Cơ Á chỉ tích lũy được mấy lần kinh nghiệm thực tế ở trên người hắn, nhưng thiên phú truyền thừa đặc biệt của mị ma tộc đã làm cho kỹ xảo của tiểu thị nữ tiến bộ thần tốc. Huống hồ, loại phục thị này dường như Athena còn chưa thử qua.
Trần Duệ đương nhiên sẽ không hạ thấp Athena trước mặt Cơ Á, càng không muốn nghiên cứu về vấn đề kia vào cái lúc quan trọng gần như sắp lấy mạng này, hắn chỉ hàm hồ đáp: "Athena cũng làm rất tốt, các em… đều làm rất tốt."
"Trước mặt một nữ nhân lại đi khen ngợi một nữ nhân khác. Chủ nhân thật là ngốc chết rồi."
Hô hấp của Cơ Á trở nên gấp gáp, sắc mặt đã đỏ ửng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái động tình cực độ. Xác nhận rõ giới chỉ trên tay Trần Duệ đã được đeo lên, nàng mị nhãn như tơ bỏ thêm một câu: "Thật ra, Cơ Á còn chưa phải một nữ nhân chân chính… Chủ nhân có thể giúp Cơ Á được không?"
Ở giờ phút này, nếu làm một nam nhân thì ngoài bốn chữ thú huyết sôi trào ra thì còn có thể làm gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.