Chương 967: Thần Dũ thuật
Điểm Tinh Linh
26/06/2014
"Ta là bằng hữu của Feinuoya tông sư! Ta được mời đến Ngân Nguyệt tiên đô!"
Trần Duệ cũng không muốn dẫm phải vết xe đổ giống với lần hiểu lầm với ải nhân miền núi, hơn nữa hiện tại hắn nóng lòng muốn xem thôn Thạch Quyền rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn giơ tấm bản đồ Lục Diệp lên, lớn tiếng nói: "Đây là bản đồ hắn tặng cho ta, bản đồ Lục Diệp!"
Feinuoya từng nói, bản đồ Lục Diệp không chỉ dùng để dò đường mà còn là một thứ để chứng minh thân phận. Chỉ cần hắn đến được nơi tộc Tinh Linh ở rồi đưa bản đồ ra là sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất, được đưa đến Ngân Nguyệt tiên đô.
Chỉ có điều, kế hoạch của Trần Duệ lúc này hơi thay đổi, hắn không trực tiếp đi đến nơi ở của Tinh Linh tộc mà theo hướng khác đi vào Lâm Hải.
Tiếng rít lập tức dừng lại, dường như là tiến hành câu thông nào đó. Kết giới người cây chậm rãi thu lại nhưng các tinh linh vẫn nhắm cung tên vào hai người như cũ.
Trần Duệ ra hiệu cho Lola hạ xuống đất, rồi đứng nguyên chỗ cũ kiên nhẫn chờ. Xa xa, một âm thanh quen thuộc vọng tới.
"Lão bằng hữu, là ngươi sao?" Thanh âm này rõ ràng là của Feinuoya.
"Đương nhiên!" Trần Duệ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: "Feinuoya các hạ, ngươi chào đón lão bằng hữu Trần Duệ như vậy sao?"
Cái tên Trần Duệ tại thế giới này vô cùng xa lạ, chỉ có mấy người thân thuộc là hiểu, Feinuoya cũng nằm trong số đó. Tinh linh tông sư không tiếp tục nghi vấn nữa, bước nhanh ra khỏi rừng cây, xuất hiện trước mặt Trần Duệ.
"Ngươi rốt cục đã tới, bằng hữu của ta." Tinh Linh tông sư bước đến, ôm Trần Duệ một cái. Loại xã giao đụng vai này trong Tinh Linh tộc là một lễ tiết vô cùng thân mật, một màn này khiến các tinh linh còn lại triệt tiêu địch ý.
"Vị này là vợ của ta, Lola, trước đó khi ngươi và Boende tới, nàng đang tu hành nên không gặp mặt được. Nhưng mà ta nhớ đã từng nhắc với ngươi về phụ thân của nàng."
Feinuoya chấn động, ánh mắt nhìn về phía Lola càng trở nên kính trọng. Hắn ưu nhã hành một lễ tiết rất long trọng: "Rất vinh hạnh được thấy ngươi, nữ sĩ xinh đẹp, hậu duệ của vương giả anh hùng truyền kỳ."
Lola biết tinh linh trước mắt này là một trong những người bạn ít ỏi của Trần Duệ ở thế giới mặt đất, nàng mỉm cười, cũng trả lại một lễ tiết cổ xưa.
Các tinh linh ở phía xa thấy phương thức hành lễ của Feinuoya liền dồn dập kinh hãi, âm thầm suy đoán lai lịch của vị nữ ma pháp sư cường đại kia. Người này không ngờ lại khiến tông sư trong tộc kính trọng đến thế.
Feinuoya hỏi Trần Duệ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ta đã phân phó cho tinh linh ở vài nơi chú ý đến ngươi, không ngờ ngươi lại chọn đi con đường này."
"Lát nữa sẽ giải thích." Trần Duệ nhìn những tinh linh võ trang đầy đủ đứng đằng xa. "Chỗ này là thôn Thạch Quyền của Boende? Vì sao lại có nhiều chiến sĩ Tinh Linh tộc thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Sắc mặt Feinuoya rất ngưng trọng: "Sâm lâm ải nhân quả thật đã xảy ra chuyện, ngươi tới rất đúng lúc, vào xem xem có cách nào giải quyết phiền toái của thôn Thạch Quyền hay không."
Trần Duệ và Lola theo Feinuoya đi vào trong rừng, trên đường đi gặp rất nhiều người cây và chiến sĩ tinh linh. Một lúc sau, cả bọn đã tới một nơi có địa hình như lòng trảo, đúng là thôn Thạch Quyền của sâm lâm ải nhân.
"Thì ra ngươi đã trợ giúp ải nhân miền núi và huyệt động ải nhân hóa giải nguy cơ rồi sau đó còn chạy tới thôn Thạch Quyền để cảnh báo!" Feinuoya nghe lời Trần Duệ kể liền cảm khái nói: "Đáng tiếc, ngươi đã tới chậm một bước."
Trần Duệ liên tưởng tới việc quân đội tinh linh xuất hiện gần đây, trong lòng xuất hiện cảm giác xấu. "Chẳng lẽ sâm lâm ải nhân đã..."
"Ngươi nhìn ta này... mấy ngày nay vì truyện của tộc ải nhân mà bề bộn váng cả đầu, một lời khó nói hết..." Feinuoya vỗ vỗ đầu mình: "Chuyện cũng không bết bát như ngươi tưởng đâu. Tuy sâm lâm ải nhân bị huyệt động ải nhân lừa gạt, suýt nữa thì bị khống chế nhưng tiên tri của tộc Tinh Linh chúng ta cảm ứng được sự xâm lấn ăn mòn của lực lượng tà ác với Phỉ Thúy Lâm Hải, trải qua một hồi điều tra, chúng ta mới tập trung tới thôn Thạch Quyền. Đêm qua, tộc Tinh Linh xuất động siêu giai thủ hộ giả, cứu ải nhân vương Baker bị bắt nhốt, sau đó đột thập và thôn Thạch Quyền, triệt để khống chế khu vực này. Chúng ta đã phá hủy tế đàn tà ác, hốt gọn đám đọa lạc giả kia."
Xem ra thực lực của tộc Tinh Linh rất cường đại, không ngờ có thể phát giác ra sự tồn tại của lực lượng Thâm Uyên, cũng nhanh chóng khống chế được sâm lâm ải nhân. Trần Duệ thở dài một hơi: "Thì ra là vậy, Boende thế nào rồi?"
"Rất nhiều sâm lâm ải nhân bị lực lượng tà ác ăn mòn đã đánh mất bản thân. Boende mặc dù không bị ăn mòn nhưng đã trọng thương trong chiến đấu..." Nói đến lão bằng hữu, cảm xúc của Feinuoya trầm xuống: "Hiện tại chúng ta đang cố gắng trị liệu thương thế cho hắn nhưng tình huống không ổn lắm, không biết ngươi có biện pháp cứu hắn hay không."
Trần Duệ kinh hãi: "Dẫn ta đi mau."
Sâm lâm ải nhân đã sống ở Phỉ Thúy Lâm Hải nhiều năm. Họ tôn sùng lực lượng tự nhiên, ngoài tường thành bên ngoài ra thì kiến trúc bên trong đều được làm từ cây cối. Những căn phòng ở này phần lớn đều bị tổn hại do trận chiến hôm qua. Trần Duệ theo Feinuoya đi vào trong cung điện của sâm lâm ải nhân, phòng cấp cứu tạm thời ở trong tẩm điện.
Trong cung la liệt là những ải nhân và tinh linh bị thương, trong đại điện là những người bị thương nặng nhất.
Trần Duệ liếc mắt liền nhìn thấy lão ải nhân Boende đang quấn băng gạc, tiếp nhận trị liệu ma pháp. Hắn bước nhanh tới: "Boende!"
Đang cứu chữa cho Boende là một vị tinh linh nữ pháp sư. Thấy một người xa lạ lại lỗ mãng đi tới như thế, nàng ta đang muốn lên tiếng trách mắng nhưng lại thấy Feinuoya ở đằng sau khoát tay nên mới im lặng không lên tiếng.
"Là ngươi sao? Tiểu tử nhân loại." Lão ải nhân hé mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Còn... còn rượu không? Ta muốn loại ngon nhất."
Trần Duệ lẳng lặng lấy ra một bình rượu, mở nút ra rồi đưa nó cho lão ải nhân.
Bình rượu vừa mới mở ra, mùi rượu phiêu tán trong không khí, hương thơm kia mãnh liệt vô cùng. Nữ tinh linh đứng cạnh ngửi thấy mùi rượu cảm thấy đầu váng mắt hoa nhưng các ải nhân đang trọng thương nằm gần đó ngửi thấy thì lại phấn chấn hẳn lên. Không ít tên hít hít mũi, cất tiếng hỏi: "Rượu gì thế? Thơm quá đi?"
"Ha, mặc kệ là rượu gì, đây là của ta! Nhanh mang tới cho ta nếm thử." Hai mắt Boende tỏa sáng, nếu không phải bản thân trọng thương không thể nhúc nhích thì hắn đã sớm phóng tới đoạt rượu rồi.
"Đây là rượu đế ta mới nhưỡng, nhưng chỉ có mỗi một bình này thôi, ngươi uống chậm một chút." Trần Duệ cầm chiếc bình hình vuông khá đặc biệt kia đến trước mặt Boende.
Em "y tá" tinh linh không thể nhịn được nữa, kêu lên: "Hắn hiện tại đang trọng thương, lại vừa mới đắp dược thảo, sao có thể uống rượu chứ!"
Trần Duệ còn chưa mở miệng, các ải nhân ở bên còn không biết sống chết đã ào ạt tru lên.
"Tinh linh nhà ngươi thì biết cái quái gì, rượu mới là thứ tốt nhất đó!"
"Dược thảo gì gì đấy làm sao so sánh được với rượu ngon!"
"Có thể chết trong rượu chính là niềm hạnh phúc lớn nhất!"
"Rượu thơm như vậy, chỉ cần cho ta uống một ngụm, cho dù bắt ta trở về với vòng tay của mẫu thần ta cũng cam tâm tình nguyện."
"..."
Em y tá tinh linh tức đến đỏ mặt, nhất thời không nói ra lời. Mấy tinh linh cũng bị thương ở bên nhìn một màn này mà há to mồm không nói được một câu, cái bọn này đâu giống "bệnh nhân trọng thương cần chăm sóc" chứ.
Boende vừa mới hớp một ngụm nhỏ rượu đế liền trừng hai mắt, thở ra một hơi, thanh âm cũng đề cao vài phần: "Rượu mạnh thật đấy! Ta chưa từng uống thứ rượu nào mạnh thế này!"
Bộ dáng kia hồn nhiên cứ như không phải tính mạng mình đang bị đe dọa, nhưng Trần Duệ cũng nhìn ra, thương thế của lão ải nhân rất nặng, hiện tại chỉ là gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Feinuoya hỏi: "Lavel, thương thế của họ sao rồi?"
Em y tá tinh linh Lavel lắc đầu nói: "Các tinh linh còn tốt một chút chứ các ải nhân có thể chất đặc thù, thuật trị liệu bình thường gần như không có hiệu quả, chỉ có thể dùng dược thảo để chữa trị, tình huống của họ không hề lạc quan chút nào, cái người này lại còn cầm rượu mà uống nữa..."
Hiển nhiên, em gái tinh linh không hề thích thú gì với thằng cha dám quấy nhiễu trị liệu kia. Trần Duệ nhún vai, mỉm cười với Feinuoya. Feinuoya thấy hắn cười thoải mái như thế, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên im lặng không nói.
"Boende! Cho ta một ngụm với!" Trên mặt đất có một ải nhân râu đen lớn tiếng kêu lên.
"Baker, ngươi mơ à! Kể cả ngươi có là ca ca của ta, vương giả của sâm lâm ải nhân thì cũng đừng có hòng đoạt ngụm rượu này!" Boende hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Trần Duệ mới biết ải nhân râu đen kia là ải nhân vương Baker, còn là huynh trưởng của Boende. Hắn cầm bình rượu đế đi tới, mặc kệ Boende đang kêu gào phía sau: "Quay lại! Ta còn chưa uống đủ! Đây là bình rượu cuối cùng trong cuộc đời ta!"
Trần Duệ đi được vài bước, quay đầu lại cười: "Boende, bằng hữu của ta, ta cam đoan đây tuyệt đối không phải bình rượu cuối cùng trong cuộc đời ngươi!"
Sau đó không lâu, những người bệnh bên ngoài đều được Feinuoya và Baker gọi vào, chen chúc nhau ngồi trong đại điện. Đây tất nhiên là yêu cầu của Trần Duệ.
Trần Duệ tính toán phạm vi một chút, sau đó đi tới trung tâm của đại sảnh, trên đầu hắn xuất hiện Kinh Cức chi quan sáng như bạch ngọc. Ánh sáng nhu hòa tỏa ra, chỗ nào ánh sáng kia đi qua, người bệnh đều cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thương thế bắt đầu khép lại nhanh chóng. Kể cả các ải nhân có tố chất kháng cự ma pháp nguyên tố cũng đều như thế.
Thần Dũ thuật! Trị liệu thuật cao cấp nhất, không để lại tai họa ngầm, chữa trị từ thân thể tới linh hồn, xúc tiến lực lượng tái sinh sinh sôi, mỗi tiếng đồng hồ có thể sử dụng một lần (có thể lựa chọn chữa trị tập trung hoặc nhiều đối tượng).
Sau khi bạch quang thu lại, những người bị thương vừa sợ hãi vừa vui mừng, nhất là những người bị trọng thương không chữa khỏi. Có không ít người đứng lên nhảy nhảy thử mấy cái, các tinh linh trị liệu sư nhìn cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm.
Feinuoya mừng rỡ, không ngừng gật đầu, Trần Duệ quả nhiên có biện pháp!
Trần Duệ cũng không muốn dẫm phải vết xe đổ giống với lần hiểu lầm với ải nhân miền núi, hơn nữa hiện tại hắn nóng lòng muốn xem thôn Thạch Quyền rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn giơ tấm bản đồ Lục Diệp lên, lớn tiếng nói: "Đây là bản đồ hắn tặng cho ta, bản đồ Lục Diệp!"
Feinuoya từng nói, bản đồ Lục Diệp không chỉ dùng để dò đường mà còn là một thứ để chứng minh thân phận. Chỉ cần hắn đến được nơi tộc Tinh Linh ở rồi đưa bản đồ ra là sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất, được đưa đến Ngân Nguyệt tiên đô.
Chỉ có điều, kế hoạch của Trần Duệ lúc này hơi thay đổi, hắn không trực tiếp đi đến nơi ở của Tinh Linh tộc mà theo hướng khác đi vào Lâm Hải.
Tiếng rít lập tức dừng lại, dường như là tiến hành câu thông nào đó. Kết giới người cây chậm rãi thu lại nhưng các tinh linh vẫn nhắm cung tên vào hai người như cũ.
Trần Duệ ra hiệu cho Lola hạ xuống đất, rồi đứng nguyên chỗ cũ kiên nhẫn chờ. Xa xa, một âm thanh quen thuộc vọng tới.
"Lão bằng hữu, là ngươi sao?" Thanh âm này rõ ràng là của Feinuoya.
"Đương nhiên!" Trần Duệ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: "Feinuoya các hạ, ngươi chào đón lão bằng hữu Trần Duệ như vậy sao?"
Cái tên Trần Duệ tại thế giới này vô cùng xa lạ, chỉ có mấy người thân thuộc là hiểu, Feinuoya cũng nằm trong số đó. Tinh linh tông sư không tiếp tục nghi vấn nữa, bước nhanh ra khỏi rừng cây, xuất hiện trước mặt Trần Duệ.
"Ngươi rốt cục đã tới, bằng hữu của ta." Tinh Linh tông sư bước đến, ôm Trần Duệ một cái. Loại xã giao đụng vai này trong Tinh Linh tộc là một lễ tiết vô cùng thân mật, một màn này khiến các tinh linh còn lại triệt tiêu địch ý.
"Vị này là vợ của ta, Lola, trước đó khi ngươi và Boende tới, nàng đang tu hành nên không gặp mặt được. Nhưng mà ta nhớ đã từng nhắc với ngươi về phụ thân của nàng."
Feinuoya chấn động, ánh mắt nhìn về phía Lola càng trở nên kính trọng. Hắn ưu nhã hành một lễ tiết rất long trọng: "Rất vinh hạnh được thấy ngươi, nữ sĩ xinh đẹp, hậu duệ của vương giả anh hùng truyền kỳ."
Lola biết tinh linh trước mắt này là một trong những người bạn ít ỏi của Trần Duệ ở thế giới mặt đất, nàng mỉm cười, cũng trả lại một lễ tiết cổ xưa.
Các tinh linh ở phía xa thấy phương thức hành lễ của Feinuoya liền dồn dập kinh hãi, âm thầm suy đoán lai lịch của vị nữ ma pháp sư cường đại kia. Người này không ngờ lại khiến tông sư trong tộc kính trọng đến thế.
Feinuoya hỏi Trần Duệ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ta đã phân phó cho tinh linh ở vài nơi chú ý đến ngươi, không ngờ ngươi lại chọn đi con đường này."
"Lát nữa sẽ giải thích." Trần Duệ nhìn những tinh linh võ trang đầy đủ đứng đằng xa. "Chỗ này là thôn Thạch Quyền của Boende? Vì sao lại có nhiều chiến sĩ Tinh Linh tộc thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Sắc mặt Feinuoya rất ngưng trọng: "Sâm lâm ải nhân quả thật đã xảy ra chuyện, ngươi tới rất đúng lúc, vào xem xem có cách nào giải quyết phiền toái của thôn Thạch Quyền hay không."
Trần Duệ và Lola theo Feinuoya đi vào trong rừng, trên đường đi gặp rất nhiều người cây và chiến sĩ tinh linh. Một lúc sau, cả bọn đã tới một nơi có địa hình như lòng trảo, đúng là thôn Thạch Quyền của sâm lâm ải nhân.
"Thì ra ngươi đã trợ giúp ải nhân miền núi và huyệt động ải nhân hóa giải nguy cơ rồi sau đó còn chạy tới thôn Thạch Quyền để cảnh báo!" Feinuoya nghe lời Trần Duệ kể liền cảm khái nói: "Đáng tiếc, ngươi đã tới chậm một bước."
Trần Duệ liên tưởng tới việc quân đội tinh linh xuất hiện gần đây, trong lòng xuất hiện cảm giác xấu. "Chẳng lẽ sâm lâm ải nhân đã..."
"Ngươi nhìn ta này... mấy ngày nay vì truyện của tộc ải nhân mà bề bộn váng cả đầu, một lời khó nói hết..." Feinuoya vỗ vỗ đầu mình: "Chuyện cũng không bết bát như ngươi tưởng đâu. Tuy sâm lâm ải nhân bị huyệt động ải nhân lừa gạt, suýt nữa thì bị khống chế nhưng tiên tri của tộc Tinh Linh chúng ta cảm ứng được sự xâm lấn ăn mòn của lực lượng tà ác với Phỉ Thúy Lâm Hải, trải qua một hồi điều tra, chúng ta mới tập trung tới thôn Thạch Quyền. Đêm qua, tộc Tinh Linh xuất động siêu giai thủ hộ giả, cứu ải nhân vương Baker bị bắt nhốt, sau đó đột thập và thôn Thạch Quyền, triệt để khống chế khu vực này. Chúng ta đã phá hủy tế đàn tà ác, hốt gọn đám đọa lạc giả kia."
Xem ra thực lực của tộc Tinh Linh rất cường đại, không ngờ có thể phát giác ra sự tồn tại của lực lượng Thâm Uyên, cũng nhanh chóng khống chế được sâm lâm ải nhân. Trần Duệ thở dài một hơi: "Thì ra là vậy, Boende thế nào rồi?"
"Rất nhiều sâm lâm ải nhân bị lực lượng tà ác ăn mòn đã đánh mất bản thân. Boende mặc dù không bị ăn mòn nhưng đã trọng thương trong chiến đấu..." Nói đến lão bằng hữu, cảm xúc của Feinuoya trầm xuống: "Hiện tại chúng ta đang cố gắng trị liệu thương thế cho hắn nhưng tình huống không ổn lắm, không biết ngươi có biện pháp cứu hắn hay không."
Trần Duệ kinh hãi: "Dẫn ta đi mau."
Sâm lâm ải nhân đã sống ở Phỉ Thúy Lâm Hải nhiều năm. Họ tôn sùng lực lượng tự nhiên, ngoài tường thành bên ngoài ra thì kiến trúc bên trong đều được làm từ cây cối. Những căn phòng ở này phần lớn đều bị tổn hại do trận chiến hôm qua. Trần Duệ theo Feinuoya đi vào trong cung điện của sâm lâm ải nhân, phòng cấp cứu tạm thời ở trong tẩm điện.
Trong cung la liệt là những ải nhân và tinh linh bị thương, trong đại điện là những người bị thương nặng nhất.
Trần Duệ liếc mắt liền nhìn thấy lão ải nhân Boende đang quấn băng gạc, tiếp nhận trị liệu ma pháp. Hắn bước nhanh tới: "Boende!"
Đang cứu chữa cho Boende là một vị tinh linh nữ pháp sư. Thấy một người xa lạ lại lỗ mãng đi tới như thế, nàng ta đang muốn lên tiếng trách mắng nhưng lại thấy Feinuoya ở đằng sau khoát tay nên mới im lặng không lên tiếng.
"Là ngươi sao? Tiểu tử nhân loại." Lão ải nhân hé mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Còn... còn rượu không? Ta muốn loại ngon nhất."
Trần Duệ lẳng lặng lấy ra một bình rượu, mở nút ra rồi đưa nó cho lão ải nhân.
Bình rượu vừa mới mở ra, mùi rượu phiêu tán trong không khí, hương thơm kia mãnh liệt vô cùng. Nữ tinh linh đứng cạnh ngửi thấy mùi rượu cảm thấy đầu váng mắt hoa nhưng các ải nhân đang trọng thương nằm gần đó ngửi thấy thì lại phấn chấn hẳn lên. Không ít tên hít hít mũi, cất tiếng hỏi: "Rượu gì thế? Thơm quá đi?"
"Ha, mặc kệ là rượu gì, đây là của ta! Nhanh mang tới cho ta nếm thử." Hai mắt Boende tỏa sáng, nếu không phải bản thân trọng thương không thể nhúc nhích thì hắn đã sớm phóng tới đoạt rượu rồi.
"Đây là rượu đế ta mới nhưỡng, nhưng chỉ có mỗi một bình này thôi, ngươi uống chậm một chút." Trần Duệ cầm chiếc bình hình vuông khá đặc biệt kia đến trước mặt Boende.
Em "y tá" tinh linh không thể nhịn được nữa, kêu lên: "Hắn hiện tại đang trọng thương, lại vừa mới đắp dược thảo, sao có thể uống rượu chứ!"
Trần Duệ còn chưa mở miệng, các ải nhân ở bên còn không biết sống chết đã ào ạt tru lên.
"Tinh linh nhà ngươi thì biết cái quái gì, rượu mới là thứ tốt nhất đó!"
"Dược thảo gì gì đấy làm sao so sánh được với rượu ngon!"
"Có thể chết trong rượu chính là niềm hạnh phúc lớn nhất!"
"Rượu thơm như vậy, chỉ cần cho ta uống một ngụm, cho dù bắt ta trở về với vòng tay của mẫu thần ta cũng cam tâm tình nguyện."
"..."
Em y tá tinh linh tức đến đỏ mặt, nhất thời không nói ra lời. Mấy tinh linh cũng bị thương ở bên nhìn một màn này mà há to mồm không nói được một câu, cái bọn này đâu giống "bệnh nhân trọng thương cần chăm sóc" chứ.
Boende vừa mới hớp một ngụm nhỏ rượu đế liền trừng hai mắt, thở ra một hơi, thanh âm cũng đề cao vài phần: "Rượu mạnh thật đấy! Ta chưa từng uống thứ rượu nào mạnh thế này!"
Bộ dáng kia hồn nhiên cứ như không phải tính mạng mình đang bị đe dọa, nhưng Trần Duệ cũng nhìn ra, thương thế của lão ải nhân rất nặng, hiện tại chỉ là gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Feinuoya hỏi: "Lavel, thương thế của họ sao rồi?"
Em y tá tinh linh Lavel lắc đầu nói: "Các tinh linh còn tốt một chút chứ các ải nhân có thể chất đặc thù, thuật trị liệu bình thường gần như không có hiệu quả, chỉ có thể dùng dược thảo để chữa trị, tình huống của họ không hề lạc quan chút nào, cái người này lại còn cầm rượu mà uống nữa..."
Hiển nhiên, em gái tinh linh không hề thích thú gì với thằng cha dám quấy nhiễu trị liệu kia. Trần Duệ nhún vai, mỉm cười với Feinuoya. Feinuoya thấy hắn cười thoải mái như thế, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên im lặng không nói.
"Boende! Cho ta một ngụm với!" Trên mặt đất có một ải nhân râu đen lớn tiếng kêu lên.
"Baker, ngươi mơ à! Kể cả ngươi có là ca ca của ta, vương giả của sâm lâm ải nhân thì cũng đừng có hòng đoạt ngụm rượu này!" Boende hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Trần Duệ mới biết ải nhân râu đen kia là ải nhân vương Baker, còn là huynh trưởng của Boende. Hắn cầm bình rượu đế đi tới, mặc kệ Boende đang kêu gào phía sau: "Quay lại! Ta còn chưa uống đủ! Đây là bình rượu cuối cùng trong cuộc đời ta!"
Trần Duệ đi được vài bước, quay đầu lại cười: "Boende, bằng hữu của ta, ta cam đoan đây tuyệt đối không phải bình rượu cuối cùng trong cuộc đời ngươi!"
Sau đó không lâu, những người bệnh bên ngoài đều được Feinuoya và Baker gọi vào, chen chúc nhau ngồi trong đại điện. Đây tất nhiên là yêu cầu của Trần Duệ.
Trần Duệ tính toán phạm vi một chút, sau đó đi tới trung tâm của đại sảnh, trên đầu hắn xuất hiện Kinh Cức chi quan sáng như bạch ngọc. Ánh sáng nhu hòa tỏa ra, chỗ nào ánh sáng kia đi qua, người bệnh đều cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thương thế bắt đầu khép lại nhanh chóng. Kể cả các ải nhân có tố chất kháng cự ma pháp nguyên tố cũng đều như thế.
Thần Dũ thuật! Trị liệu thuật cao cấp nhất, không để lại tai họa ngầm, chữa trị từ thân thể tới linh hồn, xúc tiến lực lượng tái sinh sinh sôi, mỗi tiếng đồng hồ có thể sử dụng một lần (có thể lựa chọn chữa trị tập trung hoặc nhiều đối tượng).
Sau khi bạch quang thu lại, những người bị thương vừa sợ hãi vừa vui mừng, nhất là những người bị trọng thương không chữa khỏi. Có không ít người đứng lên nhảy nhảy thử mấy cái, các tinh linh trị liệu sư nhìn cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm.
Feinuoya mừng rỡ, không ngừng gật đầu, Trần Duệ quả nhiên có biện pháp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.