Chương 10: Bàn giao?
Đại Nương
12/09/2023
"Sao nào? Muốn đốt hay không?"
Nguyên Huyền nhướn mày cảm thấy thật tức cười, không biết từ khi nào bản thân cảm thấy khó chịu đều tự động muốn liên lạc với người chồng hờ này?
Có lẽ sống chung đã 2 năm, không bắt đầu từ tình cảm nhưng có nhiều phần thân thiết.
"Nhìn không ra anh là người cố chấp với việc đốt nhà vợ đấy!"
Nguyên Huyền tửu lượng không tốt, vừa uống được một chén đã bắt đầu cảm thấy mông lung, lời nói không có chọn lọc khiến bản thân vừa nói xong đã lập tức muốn đào một cái lỗ chó mà chui xuống.
Lam Thành ngồi yên ở đấy, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người cô gái, trên môi dừng lại một nụ cười:
"Say rồi cũng to gan!"
"Hôm nay tâm trạng của Huyền buồn quá, muốn tìm người nói chuyện. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện của gia đình vẫn là phải nói với người trong gia đình."
"Bọn họ lại khi dễ cô?"
"Nay rõ ràng Huyền bàn được một hợp đồng lớn! Lúc đó chị Diệu còn nói rằng không cần phải làm tới mức đòi hỏi bằng được chức Phó giám đốc, chắc chắn bà nội sẽ nhìn bằng ánh mắt khác. Vậy mà hợp đồng chưa nóng tay nhưng bên đại phòng lại cố ý cho rằng Huyền dùng thân để đổi lấy. Bà nội không bênh, cũng không ai nói giúp Huyền lấy một câu!"
"Vậy muốn..."
Nguyên Huyền chưa nghe cũng đã biết tên đàn ông thối kia lại có ý định gì, nhanh tay lấy ly rượu kề trên môi Lam Thành, ánh mắt vụng về đánh giá một lượt.
Chồng của cô tuy rằng vô dụng nhưng quả thực là người có nhan sắc mức độ thượng thừa. Từ khi bước vào quán đến bây giờ không biết bao nhiêu ánh mắt cả phụ nữ lẫn đàn ông đều chú ý tới gương mặt hoa mỹ này.
"Mắt cười, thật đẹp! Huyền là người thích người đẹp! Anh cứ việc đẹp, nói ít thêm đẹp, không có ý định đốt nhà vợ lại càng đẹp."
—Sau này Huyền nuôi anh! Anh chịu trách nhiệm làm người đẹp.
Nguyên Huyền còn chưa kịp nói hết câu đã trực tiếp gục mặt xuống bàn bất tỉnh để lại Lam Thành một mình bơ vơ nhìn những ánh mắt bốn phía xung quanh vẫn chưa buông tha nhan mỹ.
Bên Định Tự.
Định lão phu nhân đi lại một ngày cũng thật vất vả, bây giờ còn đang tính nghỉ ngơi sớm lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm khó chịu:
"Chuyện gấp không để mai nói? Nhất định phải tới vào giờ này?"
Bên ngoài gian phòng lớn, tứ phòng, tam phòng đã có mặt nghiêm cẩn lo lắng nhìn vào.
"Có chuyện gì?"
Phó Minh Nguyệt được lão phu nhân yêu thích, bây giờ đứng trước đầu sóng ngọn gió lớn tất nhiên phải lên tiếng trước:
"Bà nội! Chuyện hiện tại cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là cảm thấy nếu như không nói ra rát có thể ảnh hưởng xấu tới sau này!"
"Ồ? Vậy nói ta nghe!"
"Hôm nay ở trong văn phòng, bà cũng thấy rồi đấy! Nguyên Huyền mặc dù đã ký kết được với Bất động sản Nhược Thuỷ, cũng đã xác nhận bản hợp đồng là đúng. Nhưng..."
Lão phu nhân nghe lời Minh Nguyệt ấp úng lại càng thêm rối:
"Nói thẳng ra ta xem!"
Định Đàm Công chen ngang phụ hoạ:
"Minh Nguyệt có gì phải ấp úng bao che cho nó chứ? Nếu như nó không làm chuyện khuất tất thì việc gì phải chạy vội ra ngoài? Còn chẳng phải là vô dụng nhưng dùng thân kia để mua lấy một bản hợp đồng?"
Định Đạt Mỗ bây giờ mới thêm:
"Thứ hợp đồng này chúng ta sẽ không cần!"
Định Đàm Công hùa theo:
"Cái thứ mất nết ấy! Tưởng bản thân là gì còn muốn trèo lên cái chức Phó giám đốc? Không biết nhục?"
Đúng là nhà họ Định vô cùng coi trọng danh dự, chuyện như thế này một chút cũng không thể lọt được vào mắt của lão phu nhân. Càng đừng nói đến chuyện con cháu bán thân để mua lấy danh dự cho gia tộc.
Định Ngọc Từ hơi nheo mày:
"Bất động sản Nhược Thủy là chi nhánh đầu tiên của bất động sản Đức Nhân trong thành phố Cảnh. Nếu như sau này bên Đức Nhân muốn mở rộng thêm ở đây, hay hợp tác với trụ sở chính, về căn cơ chúng ta từ chối một lần hợp đồng, liệu sau này...?"
Miếng bánh ngọt này nếu như đã không từng đến tay thì có thể ngậm đắng bỏ qua. Nhưng bây giờ quả thực đã kể tới tận miệng, chẳng lẽ chỉ vì Nguyên Huyền mà lại chấp nhận từ bỏ tương lai lớn?
Nó bán thân thì bán thân. Dù sao cũng là vợ người ta rồi, nếu có thể kết nối với gia tộc khác chẳng phải cũng vẫn còn chút giá trị?
Lão phu nhân ngập ngừng.
"Đợi ta suy xét!"
Định Ngọc Từ đưa mắt sang Minh Nguyệt. Bọn họ là con cháu bên đằng ngoại, cho dù có năng lực thực sự cũng rất nhanh có thể bị Định lão phu nhân hất tay ra khỏi Định Tự. Bây giờ không nắm lấy cơ hội thì còn chần chừ tới khi nào?
"Bà nội! Tạm thời bây giờ không điều tra sâu về vấn đề Nguyên Huyền có thực sự làm như vậy hay không. Chúng ta lên xác định nếu như để Nguyên Huyền không có năng lực chịu trách nhiệm chính cho việc hợp tác lần này. liệu sau này những tin đồn kia cho dù không phải sự thật cũng sẽ gây ra nhiều tổn thất."
"Chưa kể kinh nghiệm của em họ còn không có. Bàn dự án, đưa phương hướng trên giấy ai cũng có thể nói được. Nhưng thực trạng lại là biến số lớn."
Đàm Công tự ý thức được nguy hiểm, không nóng không giận, không vội không thong, nên tiếng vào đúng thời khắc:
"Em họ không một mực yêu cầu chú tư vào vị trí Phó giám đốc mà chỉ cần một ánh mắt khác. Như vậy chẳng phải tự biết thân hòng đòi hỏi chút quyền lợi hay sao? Bây giờ chỉ cần cho con bé thăng lên một chức, chú Tư cũng được vào trong hội đồng lớn, như vậy công lao được đền đáp đủ."
"Chuyện người hợp tác chính đương nhiên phải do Giám đốc chủ trì!"
Định Ngọc Từ hừ lạnh một tiếng:
"Nói như vậy sao ngay từ đầu đại phòng mấy người không tự đi hợp tác? Xét phương diện năng lực thì Minh Nguyệt hay Minh Khúc đều vượt trội. Hơn nữa chúng đều nằm trong phòng ngoại giao, vừa hay thuận tiện."
Phó Minh Khúc kém chị gái 1 tuổi, tính tình khá ôn hoà. Nơi nào có lợi ích tự động tìm tới chẳng cần bận tâm là thù hay bạn. Cũng chẳng kiêng nể gì mẹ ruột Định Ngọc Từ:
"Anh Đàm Công chuẩn bị sang đầu năm mới sẽ nhận chức Phó tổng giám đốc mạng Thiết bị. Bây giờ hạng mục hợp tác này vừa hay hoàn chỉnh để kiểm tra năng lực. Chuyện tốt như này không nên tranh giành."
Nguyên Huyền tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau. Đầu óc như muốn nổ tung, đau tới mức toàn thân khó chịu.
Bên giường đã để sẵn ly nước trắng. Nguyên Huyền tu ở một hơi hết cạn, đến cuối cùng mới phát giác bên trong có vị mặn của muối:
"Không đốt nhà cũng khá chu đáo!"
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã đập ngay vào tầm mắt một tin nhắn đơn điệu.
Định Đạt Mỗ gửi lúc 23:37:
"Dự án hợp tác với Bất động sản Nhược Thủy sẽ không do em họ phụ trách chính mà toàn quyền thuộc về anh. Sáng sớm ngày mai đến văn phòng lớn bàn giao công tác."
Nguyên Huyền nhướn mày cảm thấy thật tức cười, không biết từ khi nào bản thân cảm thấy khó chịu đều tự động muốn liên lạc với người chồng hờ này?
Có lẽ sống chung đã 2 năm, không bắt đầu từ tình cảm nhưng có nhiều phần thân thiết.
"Nhìn không ra anh là người cố chấp với việc đốt nhà vợ đấy!"
Nguyên Huyền tửu lượng không tốt, vừa uống được một chén đã bắt đầu cảm thấy mông lung, lời nói không có chọn lọc khiến bản thân vừa nói xong đã lập tức muốn đào một cái lỗ chó mà chui xuống.
Lam Thành ngồi yên ở đấy, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người cô gái, trên môi dừng lại một nụ cười:
"Say rồi cũng to gan!"
"Hôm nay tâm trạng của Huyền buồn quá, muốn tìm người nói chuyện. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện của gia đình vẫn là phải nói với người trong gia đình."
"Bọn họ lại khi dễ cô?"
"Nay rõ ràng Huyền bàn được một hợp đồng lớn! Lúc đó chị Diệu còn nói rằng không cần phải làm tới mức đòi hỏi bằng được chức Phó giám đốc, chắc chắn bà nội sẽ nhìn bằng ánh mắt khác. Vậy mà hợp đồng chưa nóng tay nhưng bên đại phòng lại cố ý cho rằng Huyền dùng thân để đổi lấy. Bà nội không bênh, cũng không ai nói giúp Huyền lấy một câu!"
"Vậy muốn..."
Nguyên Huyền chưa nghe cũng đã biết tên đàn ông thối kia lại có ý định gì, nhanh tay lấy ly rượu kề trên môi Lam Thành, ánh mắt vụng về đánh giá một lượt.
Chồng của cô tuy rằng vô dụng nhưng quả thực là người có nhan sắc mức độ thượng thừa. Từ khi bước vào quán đến bây giờ không biết bao nhiêu ánh mắt cả phụ nữ lẫn đàn ông đều chú ý tới gương mặt hoa mỹ này.
"Mắt cười, thật đẹp! Huyền là người thích người đẹp! Anh cứ việc đẹp, nói ít thêm đẹp, không có ý định đốt nhà vợ lại càng đẹp."
—Sau này Huyền nuôi anh! Anh chịu trách nhiệm làm người đẹp.
Nguyên Huyền còn chưa kịp nói hết câu đã trực tiếp gục mặt xuống bàn bất tỉnh để lại Lam Thành một mình bơ vơ nhìn những ánh mắt bốn phía xung quanh vẫn chưa buông tha nhan mỹ.
Bên Định Tự.
Định lão phu nhân đi lại một ngày cũng thật vất vả, bây giờ còn đang tính nghỉ ngơi sớm lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm khó chịu:
"Chuyện gấp không để mai nói? Nhất định phải tới vào giờ này?"
Bên ngoài gian phòng lớn, tứ phòng, tam phòng đã có mặt nghiêm cẩn lo lắng nhìn vào.
"Có chuyện gì?"
Phó Minh Nguyệt được lão phu nhân yêu thích, bây giờ đứng trước đầu sóng ngọn gió lớn tất nhiên phải lên tiếng trước:
"Bà nội! Chuyện hiện tại cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là cảm thấy nếu như không nói ra rát có thể ảnh hưởng xấu tới sau này!"
"Ồ? Vậy nói ta nghe!"
"Hôm nay ở trong văn phòng, bà cũng thấy rồi đấy! Nguyên Huyền mặc dù đã ký kết được với Bất động sản Nhược Thuỷ, cũng đã xác nhận bản hợp đồng là đúng. Nhưng..."
Lão phu nhân nghe lời Minh Nguyệt ấp úng lại càng thêm rối:
"Nói thẳng ra ta xem!"
Định Đàm Công chen ngang phụ hoạ:
"Minh Nguyệt có gì phải ấp úng bao che cho nó chứ? Nếu như nó không làm chuyện khuất tất thì việc gì phải chạy vội ra ngoài? Còn chẳng phải là vô dụng nhưng dùng thân kia để mua lấy một bản hợp đồng?"
Định Đạt Mỗ bây giờ mới thêm:
"Thứ hợp đồng này chúng ta sẽ không cần!"
Định Đàm Công hùa theo:
"Cái thứ mất nết ấy! Tưởng bản thân là gì còn muốn trèo lên cái chức Phó giám đốc? Không biết nhục?"
Đúng là nhà họ Định vô cùng coi trọng danh dự, chuyện như thế này một chút cũng không thể lọt được vào mắt của lão phu nhân. Càng đừng nói đến chuyện con cháu bán thân để mua lấy danh dự cho gia tộc.
Định Ngọc Từ hơi nheo mày:
"Bất động sản Nhược Thủy là chi nhánh đầu tiên của bất động sản Đức Nhân trong thành phố Cảnh. Nếu như sau này bên Đức Nhân muốn mở rộng thêm ở đây, hay hợp tác với trụ sở chính, về căn cơ chúng ta từ chối một lần hợp đồng, liệu sau này...?"
Miếng bánh ngọt này nếu như đã không từng đến tay thì có thể ngậm đắng bỏ qua. Nhưng bây giờ quả thực đã kể tới tận miệng, chẳng lẽ chỉ vì Nguyên Huyền mà lại chấp nhận từ bỏ tương lai lớn?
Nó bán thân thì bán thân. Dù sao cũng là vợ người ta rồi, nếu có thể kết nối với gia tộc khác chẳng phải cũng vẫn còn chút giá trị?
Lão phu nhân ngập ngừng.
"Đợi ta suy xét!"
Định Ngọc Từ đưa mắt sang Minh Nguyệt. Bọn họ là con cháu bên đằng ngoại, cho dù có năng lực thực sự cũng rất nhanh có thể bị Định lão phu nhân hất tay ra khỏi Định Tự. Bây giờ không nắm lấy cơ hội thì còn chần chừ tới khi nào?
"Bà nội! Tạm thời bây giờ không điều tra sâu về vấn đề Nguyên Huyền có thực sự làm như vậy hay không. Chúng ta lên xác định nếu như để Nguyên Huyền không có năng lực chịu trách nhiệm chính cho việc hợp tác lần này. liệu sau này những tin đồn kia cho dù không phải sự thật cũng sẽ gây ra nhiều tổn thất."
"Chưa kể kinh nghiệm của em họ còn không có. Bàn dự án, đưa phương hướng trên giấy ai cũng có thể nói được. Nhưng thực trạng lại là biến số lớn."
Đàm Công tự ý thức được nguy hiểm, không nóng không giận, không vội không thong, nên tiếng vào đúng thời khắc:
"Em họ không một mực yêu cầu chú tư vào vị trí Phó giám đốc mà chỉ cần một ánh mắt khác. Như vậy chẳng phải tự biết thân hòng đòi hỏi chút quyền lợi hay sao? Bây giờ chỉ cần cho con bé thăng lên một chức, chú Tư cũng được vào trong hội đồng lớn, như vậy công lao được đền đáp đủ."
"Chuyện người hợp tác chính đương nhiên phải do Giám đốc chủ trì!"
Định Ngọc Từ hừ lạnh một tiếng:
"Nói như vậy sao ngay từ đầu đại phòng mấy người không tự đi hợp tác? Xét phương diện năng lực thì Minh Nguyệt hay Minh Khúc đều vượt trội. Hơn nữa chúng đều nằm trong phòng ngoại giao, vừa hay thuận tiện."
Phó Minh Khúc kém chị gái 1 tuổi, tính tình khá ôn hoà. Nơi nào có lợi ích tự động tìm tới chẳng cần bận tâm là thù hay bạn. Cũng chẳng kiêng nể gì mẹ ruột Định Ngọc Từ:
"Anh Đàm Công chuẩn bị sang đầu năm mới sẽ nhận chức Phó tổng giám đốc mạng Thiết bị. Bây giờ hạng mục hợp tác này vừa hay hoàn chỉnh để kiểm tra năng lực. Chuyện tốt như này không nên tranh giành."
Nguyên Huyền tỉnh lại thì đã sang ngày hôm sau. Đầu óc như muốn nổ tung, đau tới mức toàn thân khó chịu.
Bên giường đã để sẵn ly nước trắng. Nguyên Huyền tu ở một hơi hết cạn, đến cuối cùng mới phát giác bên trong có vị mặn của muối:
"Không đốt nhà cũng khá chu đáo!"
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã đập ngay vào tầm mắt một tin nhắn đơn điệu.
Định Đạt Mỗ gửi lúc 23:37:
"Dự án hợp tác với Bất động sản Nhược Thủy sẽ không do em họ phụ trách chính mà toàn quyền thuộc về anh. Sáng sớm ngày mai đến văn phòng lớn bàn giao công tác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.