Chương 47: Không được khóc!
Đại Nương
12/09/2023
Cánh phóng viên xuất hiện bên ngoài đông như kiến cỏ.
Cũng dễ hiểu thôi! Một cánh bướm chập chờn vỗ nhẹ cũng có thể khiến cả vườn hoa đung đưa sắc xuân tan rã trong nháy mắt thì chuyện một dự án được đầu tư đến tiền tỷ, được người trong giới thương trường đánh giá cao mà rạo rỡ thì chuyện đến góp vui cũng là điều hiển nhiên.
Giả Thập Linh xuất hiện trong bộ trang phục đỏ rực ôm sát thân thể. Từng cử chỉ chuyển động đều có thể dễ dàng nhận thấy ánh mắt khắp nơi đổ dồn vào một phía chung vui. Lâm Lam Thành đứng im lặng trong đám phóng viên tấp nập, cũng không quên nhìn ngắm bốn phía những cảnh tượng khinh diễm ngày nào cũng thấy đến phát ngán.
“Cô Giả Thập Linh! Hôm nay cô đại diện Bất động sản Nhược Thuỷ thông cáo là chuyện nội bộ được đồn từ ngày qua là chính xác hay sao?”
Lại một người nữa thấy nhốn nháo cũng lao lên:
“Cô Giả Thập Linh! Sao hôm nay không phải người đứng đầu công ty ra phát biểu hay sao? Sao lại để gánh nặng lên một thư ký như cô vậy?”
“Có phải Bất động sản Nhược Thuỷ này thực sự không thể nào cứu vớt được nữa lên mới xảy ra chuyện như vậy?”
…
Giả Thập Linh trước sau chỉ im lặng tiến tới bục cao nhất. Người khác nhìn thấy trên gương mặt là nét cười kinh diễm, chỉ có Lâm Lam Thành bên dưới mới biết được, trong lòng Giả Thập Linh hẳn muốn băm hắn thành vài mảnh, ném cho chó ăn không chừa vụn xương.
“Như quý vị đã biết tình hình hiện nay của Bất động sản Nhược Thuỷ. Mọi tin đồn xuất phát từ đâu, lan nhanh đến thế nào cũng không phải vô lý không có nguyên do. Quả thật, hiện tai công ty đang gặp vô số những vấn đề về mặt tài chính.”
Giả Thập Linh nâng cao tay, giương ra tờ giấy vay nợ ngân hàng hiện tại:
“Chúng tôi đã vay ngân hàng 80 tỷ dưới sự trợ giúp hết mình của cá nhân Phó chủ tịch Bạch Ưng Phúc. Nhưng tình hình không chút khả quan, vốn lưu chuyển hiện tại vẫn còn âm một số lượng kha khá, hiện trạng công ty mẹ cũng không đủ khả năng tài trợ cho chuyện này.”
Càng nói, Giả Thập Linh càng hùng hổ:
“Chính vì lẽ đó, chúng tôi cần kêu gọi mọi người đầu tư cho Bất động sản Nhược Thuỷ, cho dự án Diêu Hy A nhanh chóng đi vào hoạt động. Chỉ có thể đi vào hoạt động, những chuyện trước mắt sẽ nhanh chóng được giải quyết, vấn đề lợi nhuận chia sẻ cũng thành thuận ý. Những vấn đề trước mắt chỉ là tạm thời, không thể ngăn được sự phát triển này càng mạnh mẽ hơn dự án Chí Thành.”
Câu chuyện đến đây nhưng dư âm hiển nhiên không thể kết thúc.
Lâm Lam Thành quay về văn phòng, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ cánh cửa lớn đã bị người ta đá văng.
“LAM THÀNH! CẬU ĐANG NGHĨ CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ? MỞ CUỘC HỌP BÁO LÀ SAO? SAO KHÔNG BÀN VỚI TÔI TRƯỚC?”
Lam Thành chưa kịp thu lại ý cười trên miệng, lại nhìn thấy bộ dạng tức giận này càng khiến bản thân run lên từng hồi nín nhịn khó khăn:
“Chú! Chú sao lại tức giận vậy? Cháu cũng không thể đi vay ngân hàng thêm được nữa! Nếu còn vay thêm làm sao có thể trả lại số lãi kia được? Tìm một nhà đầu tư không phải sẽ là lợi ích tốt hơn sao?”
Bạch Ưng Phúc gõ mạnh tay xuống bàn, khóe môi run lên bần bật cố gắng gượng không phun ra tràng tục tĩu đã chuẩn bị sẵn trong đầu:
“Chuyện vốn lưu động có vấn đề? Cậu mở họp báo thông cáo chuyện này lại muốn có nhà đầu tư vào? Cậu đang giả bộ ngu hay ngu thật vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“CÓ CHUYỆN GÌ SAO? CẬU MUỐN CỔ PHIẾU CỦA ĐỨC NH N RỚT THẢM ĐÁY CẬU MỚI CHỊU ĐƯỢC SAO? MỘT CÔNG TY CON LẠI KHÔNG CHI NỔI VỐN LƯU ĐỘNG, CHẲNG PHẢI CŨNG THÔNG BÁO ĐỨC NH N SẮP TÀN? CẬU CÓ BIẾT SUY NGHĨ KHÔNG?”
Lam Thành ngồi tựa người vào ghế cao, dáng vẻ thẫn thờ những điệu bộ chán ghét khiến bản thân Bạch Ưng Phúc cũng không muốn nhìn mà trực tiếp quay người bỏ đi.
“Cổ phiếu rớt đáy sao? Sao có thể như vậy được? Nó trong túi tôi rồi thì phải là rớt trong túi chủ mới mới đúng.”
Khoảng thời gian mở họp báo đến khi cổ phiếu Đức Nhân chạm đáy chỉ vỏn vẹn trong buổi sáng. Từ mức giá 45000 đồng một cổ, đến nay vỏn vẹn không hơn không thấp 13000 đồng một cổ. Công việc của Lam Thành cũng vì thế mà chất đống không thấy điểm dừng.
Một người bán, một kẻ mua.
Chục người bán, một kẻ mua.
Đến cả tài khoản như Bạch Ưng Phúc mà Lâm Lam Thành điều tra được cũng bán tống bán tháo một lượng lớn cổ phần chỉ đủ để lại không quá 1000.
Giả Thập Linh ném cho hắn cốc cà phê lại nhàn hạ nhìn phân tích số liệu của Bất động sản Chí Thành mà ngạc nhiên:
“Đúng là hiệu ứng cánh bướm. Mới hôm qua còn bỏ 60 tỷ mua cổ phiếu của Chí Thành, đến hôm nay lại lời 30 tỷ để bán ra mấy cố phiếu tăng giá gấp 3 lần thế này. Đúng là vụ làm ăn không chỉ thấy lợi mà còn đại lãi hốt không xuể.”
“Số tiền này cũng coi như phí giới thiệu của Bạch Ưng Phúc. Nếu không có ông ta, tôi làm sao có thể mua lại toàn bộ cổ phiếu trên sản của Đức Nhân mà không tốn một đồng nào?”
“Vậy cậu phải tạ ơn ông chú Phó chủ tịch phần đại lễ đấy.”
Lam Thành gật đầu nhìn tập tài liệu ngay ngắn trên bàn cùng cuộn camera được gửi tới từ sáng.
Chuyện hiện tại của Nhược Thuỷ cũng khiến Định Giao rơi vào một vòng lao đao không biết kiểm soát. Điện thoại bàn làm việc của Nguyên Huyền réo vang không phút ngừng:
“Rốt cuộc chuyện ở Nhược Thuỷ là thế nào?”
“Bọn họ không có vốn nên ngừng nhận nguyên vật liệu đã bàn trong hợp đồng sao?”
“Đã nói chuyện với người bên đó chưa? Bên đó dự định bồi thường như thế nào?”
…
Nguyên Huyền trở về nhà với cái đầu nặng trĩu cùng những câu hỏi vòng vòng như ong vỡ tổ. Thân thể mệt rã rời cùng dòng tin nhắn chưa được trả lời.
“Nguyên Nguyên! Vào đây xem anh mua gì cho em nào!”
Lam Thành vẫn như mọi hôm, dáng vẻ tươi cười đón lấy túi sách của Nguyên Huyền mới dìu cô vào trong nhà. Hắn như thường ngày, mua về một phần bánh ngọt, một phần thịt gà cùng hai lý cà phê thật nhiều sữa béo.
Dáng vẻ nhiệt tình không chút vấn lòng chẳng khác gì bình thường khiến Nguyên Huyền càng thêm chua xót. Người đàn ông này, từ bao giờ lại sống mà không nói những điều chua chát, từ khi nào an nhiên chấp nhận mọi thứ như số phận an bài mà không phản kháng?
Cô bước đến, vòng tay nhỏ bé ôm thiếu một vòng ngực rắn chắc. Gương mặt nhỏ nhắn áp sát thân thể, cách một lớp áo vẫn nghe rõ ràng từng tiếng nhịp đập hỗn loạn bên trong:
“Lam Thành! Hôm nay anh vất vả nhiều như vậy…không cần chuẩn bị những thứ này cho em.”
Nguyên Huyền nói mới được nửa câu, hàng nước mắt đã rưng rưng mơ màng che phủ tầm nhìn. Đến khi hoàn thành nguyên vẹn câu nói, Lam Thành chỉ có thể cảm nhận vòng ngực bị cô gái nhỏ siết chặt đến mức khó thở. Nơi đó nóng rực ươn ướt, lạnh lạnh.
Hắn bất giác cứ như thế mà cười, cười sảng khoái, cười đến độ bản thân cũng không biết nổi lý do:
“Nguyên Nguyên nhà chúng ta ơi! Em làm sao vậy? Hôm nay là ngày vui của anh, không được khóc như vậy chứ?”
Người đàn ông này đang gắng gượng cười?
Nguyên Huyền càng ôm chặt không buông, nước mắt càng lã chã ướt thành vệt dài in trên thân cơ thể rõ ràng:
“Anh không cần gắng gượng! Ở bên em có thể tùy ý buồn, không cần phải gồng mình như vậy đâu!”
Lam Thành cũng vòng tay, ôm cô gái bé nhỏ vào lòng mà gật đầu:
“Thôi được rồi! Anh không gắng gượng nữa! Anh sẽ thoải mái, anh sẽ đợi em khóc xong rồi chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng kế hoạch bước đầu của anh đã thành công.”
“Kế hoạch thành công? Không phải hôm nay Nhược Thuỷ thông báo vỡ nợ sao? Chuyện này còn ảnh hưởng cả tới cổ phiếu của Đức Nhân, có gì mà thành công được chứ?”
Lam Thành lại cười lớn không vội vàng trả lời mà kéo Nguyên Huyền đến bên sofa, nhanh tay cắt miếng bánh ngọt thành phần nhỏ:
“Không phải cứ kiếm được nhiều tiền mới có thể thành công, cũng không phải thua lỗ là thất bại. Thương trường chính là chiến trường, phải nhu mì điều khiển theo ý thích mới có thể khiến những thứ không phải của mình biến thành của mình, biến thứ của mình thành đồng minh mãi mãi.”
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve nhẹ gò má ửng hồng vì mít ướt của cô nàng bé nhỏ:
“Sau này, anh không cho phép em khóc. Anh đã hứa phải bảo vệ em cả đời, khiến em cả đời tươi cười, không thể chỉ vì chút chuyện bên ngoài mà khóc. Biết chưa!”
Cũng dễ hiểu thôi! Một cánh bướm chập chờn vỗ nhẹ cũng có thể khiến cả vườn hoa đung đưa sắc xuân tan rã trong nháy mắt thì chuyện một dự án được đầu tư đến tiền tỷ, được người trong giới thương trường đánh giá cao mà rạo rỡ thì chuyện đến góp vui cũng là điều hiển nhiên.
Giả Thập Linh xuất hiện trong bộ trang phục đỏ rực ôm sát thân thể. Từng cử chỉ chuyển động đều có thể dễ dàng nhận thấy ánh mắt khắp nơi đổ dồn vào một phía chung vui. Lâm Lam Thành đứng im lặng trong đám phóng viên tấp nập, cũng không quên nhìn ngắm bốn phía những cảnh tượng khinh diễm ngày nào cũng thấy đến phát ngán.
“Cô Giả Thập Linh! Hôm nay cô đại diện Bất động sản Nhược Thuỷ thông cáo là chuyện nội bộ được đồn từ ngày qua là chính xác hay sao?”
Lại một người nữa thấy nhốn nháo cũng lao lên:
“Cô Giả Thập Linh! Sao hôm nay không phải người đứng đầu công ty ra phát biểu hay sao? Sao lại để gánh nặng lên một thư ký như cô vậy?”
“Có phải Bất động sản Nhược Thuỷ này thực sự không thể nào cứu vớt được nữa lên mới xảy ra chuyện như vậy?”
…
Giả Thập Linh trước sau chỉ im lặng tiến tới bục cao nhất. Người khác nhìn thấy trên gương mặt là nét cười kinh diễm, chỉ có Lâm Lam Thành bên dưới mới biết được, trong lòng Giả Thập Linh hẳn muốn băm hắn thành vài mảnh, ném cho chó ăn không chừa vụn xương.
“Như quý vị đã biết tình hình hiện nay của Bất động sản Nhược Thuỷ. Mọi tin đồn xuất phát từ đâu, lan nhanh đến thế nào cũng không phải vô lý không có nguyên do. Quả thật, hiện tai công ty đang gặp vô số những vấn đề về mặt tài chính.”
Giả Thập Linh nâng cao tay, giương ra tờ giấy vay nợ ngân hàng hiện tại:
“Chúng tôi đã vay ngân hàng 80 tỷ dưới sự trợ giúp hết mình của cá nhân Phó chủ tịch Bạch Ưng Phúc. Nhưng tình hình không chút khả quan, vốn lưu chuyển hiện tại vẫn còn âm một số lượng kha khá, hiện trạng công ty mẹ cũng không đủ khả năng tài trợ cho chuyện này.”
Càng nói, Giả Thập Linh càng hùng hổ:
“Chính vì lẽ đó, chúng tôi cần kêu gọi mọi người đầu tư cho Bất động sản Nhược Thuỷ, cho dự án Diêu Hy A nhanh chóng đi vào hoạt động. Chỉ có thể đi vào hoạt động, những chuyện trước mắt sẽ nhanh chóng được giải quyết, vấn đề lợi nhuận chia sẻ cũng thành thuận ý. Những vấn đề trước mắt chỉ là tạm thời, không thể ngăn được sự phát triển này càng mạnh mẽ hơn dự án Chí Thành.”
Câu chuyện đến đây nhưng dư âm hiển nhiên không thể kết thúc.
Lâm Lam Thành quay về văn phòng, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ cánh cửa lớn đã bị người ta đá văng.
“LAM THÀNH! CẬU ĐANG NGHĨ CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ? MỞ CUỘC HỌP BÁO LÀ SAO? SAO KHÔNG BÀN VỚI TÔI TRƯỚC?”
Lam Thành chưa kịp thu lại ý cười trên miệng, lại nhìn thấy bộ dạng tức giận này càng khiến bản thân run lên từng hồi nín nhịn khó khăn:
“Chú! Chú sao lại tức giận vậy? Cháu cũng không thể đi vay ngân hàng thêm được nữa! Nếu còn vay thêm làm sao có thể trả lại số lãi kia được? Tìm một nhà đầu tư không phải sẽ là lợi ích tốt hơn sao?”
Bạch Ưng Phúc gõ mạnh tay xuống bàn, khóe môi run lên bần bật cố gắng gượng không phun ra tràng tục tĩu đã chuẩn bị sẵn trong đầu:
“Chuyện vốn lưu động có vấn đề? Cậu mở họp báo thông cáo chuyện này lại muốn có nhà đầu tư vào? Cậu đang giả bộ ngu hay ngu thật vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“CÓ CHUYỆN GÌ SAO? CẬU MUỐN CỔ PHIẾU CỦA ĐỨC NH N RỚT THẢM ĐÁY CẬU MỚI CHỊU ĐƯỢC SAO? MỘT CÔNG TY CON LẠI KHÔNG CHI NỔI VỐN LƯU ĐỘNG, CHẲNG PHẢI CŨNG THÔNG BÁO ĐỨC NH N SẮP TÀN? CẬU CÓ BIẾT SUY NGHĨ KHÔNG?”
Lam Thành ngồi tựa người vào ghế cao, dáng vẻ thẫn thờ những điệu bộ chán ghét khiến bản thân Bạch Ưng Phúc cũng không muốn nhìn mà trực tiếp quay người bỏ đi.
“Cổ phiếu rớt đáy sao? Sao có thể như vậy được? Nó trong túi tôi rồi thì phải là rớt trong túi chủ mới mới đúng.”
Khoảng thời gian mở họp báo đến khi cổ phiếu Đức Nhân chạm đáy chỉ vỏn vẹn trong buổi sáng. Từ mức giá 45000 đồng một cổ, đến nay vỏn vẹn không hơn không thấp 13000 đồng một cổ. Công việc của Lam Thành cũng vì thế mà chất đống không thấy điểm dừng.
Một người bán, một kẻ mua.
Chục người bán, một kẻ mua.
Đến cả tài khoản như Bạch Ưng Phúc mà Lâm Lam Thành điều tra được cũng bán tống bán tháo một lượng lớn cổ phần chỉ đủ để lại không quá 1000.
Giả Thập Linh ném cho hắn cốc cà phê lại nhàn hạ nhìn phân tích số liệu của Bất động sản Chí Thành mà ngạc nhiên:
“Đúng là hiệu ứng cánh bướm. Mới hôm qua còn bỏ 60 tỷ mua cổ phiếu của Chí Thành, đến hôm nay lại lời 30 tỷ để bán ra mấy cố phiếu tăng giá gấp 3 lần thế này. Đúng là vụ làm ăn không chỉ thấy lợi mà còn đại lãi hốt không xuể.”
“Số tiền này cũng coi như phí giới thiệu của Bạch Ưng Phúc. Nếu không có ông ta, tôi làm sao có thể mua lại toàn bộ cổ phiếu trên sản của Đức Nhân mà không tốn một đồng nào?”
“Vậy cậu phải tạ ơn ông chú Phó chủ tịch phần đại lễ đấy.”
Lam Thành gật đầu nhìn tập tài liệu ngay ngắn trên bàn cùng cuộn camera được gửi tới từ sáng.
Chuyện hiện tại của Nhược Thuỷ cũng khiến Định Giao rơi vào một vòng lao đao không biết kiểm soát. Điện thoại bàn làm việc của Nguyên Huyền réo vang không phút ngừng:
“Rốt cuộc chuyện ở Nhược Thuỷ là thế nào?”
“Bọn họ không có vốn nên ngừng nhận nguyên vật liệu đã bàn trong hợp đồng sao?”
“Đã nói chuyện với người bên đó chưa? Bên đó dự định bồi thường như thế nào?”
…
Nguyên Huyền trở về nhà với cái đầu nặng trĩu cùng những câu hỏi vòng vòng như ong vỡ tổ. Thân thể mệt rã rời cùng dòng tin nhắn chưa được trả lời.
“Nguyên Nguyên! Vào đây xem anh mua gì cho em nào!”
Lam Thành vẫn như mọi hôm, dáng vẻ tươi cười đón lấy túi sách của Nguyên Huyền mới dìu cô vào trong nhà. Hắn như thường ngày, mua về một phần bánh ngọt, một phần thịt gà cùng hai lý cà phê thật nhiều sữa béo.
Dáng vẻ nhiệt tình không chút vấn lòng chẳng khác gì bình thường khiến Nguyên Huyền càng thêm chua xót. Người đàn ông này, từ bao giờ lại sống mà không nói những điều chua chát, từ khi nào an nhiên chấp nhận mọi thứ như số phận an bài mà không phản kháng?
Cô bước đến, vòng tay nhỏ bé ôm thiếu một vòng ngực rắn chắc. Gương mặt nhỏ nhắn áp sát thân thể, cách một lớp áo vẫn nghe rõ ràng từng tiếng nhịp đập hỗn loạn bên trong:
“Lam Thành! Hôm nay anh vất vả nhiều như vậy…không cần chuẩn bị những thứ này cho em.”
Nguyên Huyền nói mới được nửa câu, hàng nước mắt đã rưng rưng mơ màng che phủ tầm nhìn. Đến khi hoàn thành nguyên vẹn câu nói, Lam Thành chỉ có thể cảm nhận vòng ngực bị cô gái nhỏ siết chặt đến mức khó thở. Nơi đó nóng rực ươn ướt, lạnh lạnh.
Hắn bất giác cứ như thế mà cười, cười sảng khoái, cười đến độ bản thân cũng không biết nổi lý do:
“Nguyên Nguyên nhà chúng ta ơi! Em làm sao vậy? Hôm nay là ngày vui của anh, không được khóc như vậy chứ?”
Người đàn ông này đang gắng gượng cười?
Nguyên Huyền càng ôm chặt không buông, nước mắt càng lã chã ướt thành vệt dài in trên thân cơ thể rõ ràng:
“Anh không cần gắng gượng! Ở bên em có thể tùy ý buồn, không cần phải gồng mình như vậy đâu!”
Lam Thành cũng vòng tay, ôm cô gái bé nhỏ vào lòng mà gật đầu:
“Thôi được rồi! Anh không gắng gượng nữa! Anh sẽ thoải mái, anh sẽ đợi em khóc xong rồi chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng kế hoạch bước đầu của anh đã thành công.”
“Kế hoạch thành công? Không phải hôm nay Nhược Thuỷ thông báo vỡ nợ sao? Chuyện này còn ảnh hưởng cả tới cổ phiếu của Đức Nhân, có gì mà thành công được chứ?”
Lam Thành lại cười lớn không vội vàng trả lời mà kéo Nguyên Huyền đến bên sofa, nhanh tay cắt miếng bánh ngọt thành phần nhỏ:
“Không phải cứ kiếm được nhiều tiền mới có thể thành công, cũng không phải thua lỗ là thất bại. Thương trường chính là chiến trường, phải nhu mì điều khiển theo ý thích mới có thể khiến những thứ không phải của mình biến thành của mình, biến thứ của mình thành đồng minh mãi mãi.”
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve nhẹ gò má ửng hồng vì mít ướt của cô nàng bé nhỏ:
“Sau này, anh không cho phép em khóc. Anh đã hứa phải bảo vệ em cả đời, khiến em cả đời tươi cười, không thể chỉ vì chút chuyện bên ngoài mà khóc. Biết chưa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.