Chàng Rể Phế Vật

Chương 376: Anh ta đã tìm chết thì thành toàn!

Đang cập nhập

11/09/2021

Chạng vạng, mặt trời ngả bóng về tây, tập đoàn Lê thị chi nhánh Yên Kinh, Lê Kim Huyên kết thúc công việc một ngày bận rộn, thân thể mềm mại ngã lên ghế, khuôn mặt tinh tế như tạc tràn đầy mệt mỏi.

Tổng giám đốc nữ thần nặng nề thở ra một hơi, đứng dậy tắt đèn, dẫm lên đôi giày cao gót tinh xảo, chậm rãi đi ra ngoài.

Tiếng giày cao gót thanh thúy ngân vang trong tòa nhà công ty yên tĩnh, bóng lưng gợi cảm của dưới vài ngọn đèn còn sót lại thêm phần lạc lõng mê mang.

Toàn bộ tòa nhà, ngoại trừ mấy nhân viên trực ban cần thiết duy trì việc vận hành bình thường của tòa nhà, hầu như tất cả mọi người đều đã tan làm, Lê Kim Huyên trở thành người cuối cùng tan ca.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, làn gió se lạnh lướt qua mặt, thổi bay những sợi tóc trước trán cô, khiến Lê Kim Huyên có chút tỉnh táo.

Rất nhanh, chiếc xe thương vụ bình thường màu đen lái ra khỏi gara, hướng về phía Lê Kim Huyên, chậm rãi dừng lại trước mặt cô.

Sắc trời quá u ám, Lê Kim Huyên không nhìn rõ khuôn mặt tài xế, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo còn hơn cả thiên sứ lóe lên tia kinh ngạc, mấy ngày trước đều là cô gọi điện thoại xong xe mới lái tới, dừng trước mặt cô.

Hôm nay là thế nào, tài xế đột nhiên canh chuẩn thời gian, khiến Lê Kim Huyên có chút ngoài ý muốn.

Xe thương vụ dừng trước mặt Lê Kim Huyên, cô không nghĩ nhiều nữa, kéo mở cửa xe, khom người ngồi vào hàng ghế sau.

“Về khách sạn.” Giọng nói từ tính của Lê Kim Huyên vang lên, vẫn lạnh lùng như cũ, lại bao hàm sự quyến rũ mê người.

Lê Kim Huyên không nhìn thấy, bóng lưng ngồi ở ghế lái, khóe miệng cong lên có chút ý tứ.

Ngồi ở hàng ghế sau, không bao lâu sau, Lê Kim Huyên cau mày, hai tay khoanh trước ngực, chiếc mũi thanh tú khẽ ngửi, cô thoáng chốc liền ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, ở nơi hương thoảng như lan này, rõ ràng cực kỳ gay mũi.

Lê Kim Huyên khẽ lạnh mặt, nhìn sang bóng lưng ở vị trí ghế lái, sắc mặt không tốt lắm, trầm xuống, lạnh giọng, lời nói lộ ra cảnh cáo uy hiếp: “Tôi đã nói rồi, đừng hút thuốc trong xe tôi, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, anh đừng làm nữa.”

Bóng dáng ngồi ở ghế lái không có bất kỳ phản ứng nào, như hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói gì.

Không chỉ vậy, không gian trong xe tràn ra mùi thuốc lá, ngược lại càng thêm nồng nặc.

Tổng giám đốc nữ thần cau chặt mày, cô bỗng nhiên nhìn thấy, tài xế không xem lời của cô ra gì, thậm chí càng thêm không chút cố kỵ móc một điếu thuốc lá ra, tự nhiên châm lửa!

Đôi mắt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần ngưng trọng, một giây sau, bắn ra tia sáng lạnh lẽo!

Quá không coi cô ra gì rồi! Cô còn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân viên tùy tiện như vậy!

Khuôn mặt cô lạnh lẽo, lửa giận trong lòng bốc lên nghi ngút!

Cô thân là cấp trên uy nghiêm, lại bị tùy ý khiêu khích như vậy!

“Anh còn hút thuốc!” Không nhịn được nữa, cô lạnh giọng hét lên.

Bóng dáng ở vị trí ghế lái không hề màng tới, khiến Lê Kim Huyên không cách nào chịu đựng được nữa, sắc bén quát: “Dừng xe, lập tức dừng xe!”

Xe thương vụ lúc này mới đạp thắng, bánh xe ma sát kịch liệt với mặt đường, phát ra tiếng vang chói tai, dừng lại.

Quán tính xuất hiện đột ngột mạnh mẽ, khiến Lê Kim Huyên ngồi ở hàng sau xém chút bay ra ngoài, mái tóc đen dài vén qua vai lại thêm vài phần gợi cảm hỗn loạn.

Sau khi dừng xe, Lê Kim Huyên tức giận đùng đùng tháo dây an toàn, đẩy mở cửa xe, dẫm lên giày cao gót, đi cộp cộp tới trước cửa ghế lái, cô vừa định kéo tài xế ra ngoài, dạy dỗ một trận, ngay lúc ánh mắt cô rơi trên người tài xế, khuôn mặt lập tức ngưng kết!

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên chấn động khó tin! Cơ thể run rẩy như khó mà tiếp nhận!

Lúc Lê Kim Huyên nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt quen thuộc đó, cô đứng nguyên tại chỗ, thân thể vì kích động mà run lên, toàn thân như hóa đá!

Khuôn mặt tướng mạo bình thường đó lại như chất chứa mị lực quỷ dị, khóe môi cong lên nụ cười lưu manh, khắc sâu vào trí nhớ cô, khiến cô làm sao cũng không thể quên được!



Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, ngực cô đầy phẫn nộ, bỗng biến mất không còn tung tích, thay vào đó là sắc mặt phức tạp không thể hóa giải.

Cô nhìn anh một lát, giây phút đó, cô thậm chí không tin anh là Trần Xuân Độ, thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ!

Cô nhìn chằm chằm anh, cơ thể khẽ run rẩy, nội tâm trước nay luôn bình tĩnh thản nhiên lại chấn động kịch liệt, khó mà xoa dịu!

Chính vào lúc này, Trần Xuân Độ chậm rãi thổi ra một làn khói, anh nhìn Lê Kim Huyên, nhàn nhạt cười: “Nhớ anh không?”

“Bệnh thần kinh!” Lê Kim Huyên nhìn chất lưu manh quen thuộc trong nụ cười bên khóe môi anh, mặt lập tức lạnh đi, nhưng nội tâm lại dâng lên dòng nước ấm.

Cô lạnh mặt phun ra một câu, liền không chút do dự xoay người, dẫm lên giày cao gót đi về phía xa, cô muốn cách xa Trần Xuân Độ, càng xa càng tốt!

Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng gợi cảm của cô, khẽ sững sốt, lập tức phản ứng lại, vội vàng xông ra khỏi xe, nhanh chóng đuổi theo, với thân thủ của anh, Lê Kim Huyên còn chưa đi bao xa thì đã bị anh ôm eo từ phía sau.

Thân thể Lê Kim Huyên bất giác run lên, toàn thân căng thẳng, đôi tay to ôm lấy bờ eo mềm mại của cô, vòng ngực ấm áp dán sau lưng cô, hơi thở quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá xộc vào mũi, khiến cô lập tức yên tâm, sinh ra cảm giác an toàn.

Cảm giác an toàn mất đi mấy hôm nay lại được khôi phục, Lê Kim Huyên thầm thở phào một hơi, thân thể căng cứng dần mềm xuống, đôi mắt lóe lên phức tạp mê ly.

“Mấy ngày nay...có nhớ anh không?” Chính vào lúc này, câu nói tràn đầy lưu manh kèm theo hơi nóng tràn vào tai Lê Kim Huyên.

Tai Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ hà hơi như vậy, thân thể giật bắn, xuất hiện phản ứng quá khích cực kỳ bất thường!

Một chốc sau, Lê Kim Huyên phản ứng lại, trên mặt, trong mắt bỗng chốc bao trùm sát khí lạnh lẽo.

Cô ra sức giãy giụa, thân thể vặn vẹo, bất đắc dĩ đôi tay Trần Xuân Độ như gọng kìm ôm chặt lấy cô, khiến cô giãy giụa thế nào không thể xoay chuyển.

Lê Kim Huyên giãy giụa một lúc, mặt lộ ra thẹn quá hóa giận, động tác vừa rồi của Trần Xuân Độ thoáng chốc chọc giận ranh giới cuối cùng của cô, đó là cấm địa của cô, lại bị cái hà hơi vừa rồi của anh tùy ý xâm nhập!

Khuôn mặt tinh tế của Lê Kim Huyên đỏ bừng, nóng rẫy, hành vi này của Trần Xuân Độ vốn là trêu chọc cô! Khiến cô bị hơi thở nóng bóng của anh làm tê dại khó chịu!

Chính vào lúc này, Lê Kim Huyên nhấc chân dài gợi cảm mang giày cao gót, cắn răng nghiến lợi, hung hăng đạp lên chân anh!

“A!” Nụ cười lưu manh trên mặt Trần Xuân Độ lập tức cứng ngắc! Anh đờ người, hít ngụm khí lạnh!

Gót giày cao gót của Lê Kim Huyên đạp chính xác lên chân anh, mặt anh đầy đau đớn!

Cô tranh thủ cơ hội giãy thoát khỏi đôi tay Trần Xuân Độ, xoay người, bàn tay ngọc ngà đặt lên vai anh.

Mặt cô đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo bình thường đã tuyệt mỹ, bây giờ đỏ lên càng khiến người ta ngạt thở! Đẹp đến khuynh thành!

Ánh mắt Trần Xuân Độ rơi trên bàn tay ngọc ngà đặt trên vai mình của cô, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không lành.

Một khắc sau, Lê Kim Huyên liền thi triển cú lật vai kiểu nữ!

“Phịch!”

Trần Xuân Độ thành thực ngã xuống đất, ngã như chó ăn cứt, kẻ từng khiến vô số thế lực siêu cấp phải rùng mình, xông vào mưa bom lửa đạn như chốn không người, lúc này cực kỳ thê thảm! Ai có thể nghĩ tới, Long Vương hô mưa gọi gió, bễ nghễ thiên hạ ở nước ngoài, ở trước mặt người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp này lại không chút thủ đoạn phòng vệ cảnh giác!

Lê Kim Huyên trợn mắt, tức giận phừng phừng nhìn Trần Xuân Độ: “Đồ khốn, cho anh chạm vào tôi sao!”

Lê Kim Huyên thở hổn hển, cô lúc này sớm đã bị phẫn nộ thay thế, thân là tổng giám đốc bình thường thông minh lạnh lùng, trên người cô bây giờ lại không hề nhìn thấy.

Trần Xuân Độ bò dậy, vội vàng hít ngụm khí lạnh, thì thào: “Vợ ơi, em thật sự ra tay hung ác…”

“Ai là vợ anh!” Lê Kim Huyên lại hừ lạnh một tiếng, Trần Xuân Độ bất đắc dĩ chỉ đành sửa miệng: “Yêu dấu à, lâu như vậy không gặp anh, vừa gặp mặt đã muốn động tay, không tốt lắm đi?”



“Anh!” Lê Kim Huyên giận dữ: “Ai biết anh chết đi đâu?”

Trần Xuân Độ cực kỳ gian xảo lộ ra nụ cười lưu manh: “Vậy xem ra em rất quan tâm anh à?”

“Vô sỉ! Lưu manh!” Lê Kim Huyên lười để ý tới anh, cô phát hiện mình càng để ý tới anh, lửa giận của mình càng khó giải trừ!

“Không còn sớm nữa, về khách sạn đi, có người đợi chúng ta, hẳn đã đợi không kịp rồi.” Trần Xuân Độ nói.

Lê Kim Huyên xoa chỗ bị Trần Xuân Độ bóp đau trước đó, nghe anh nói vậy, bèn hỏi: “Có người, ai?”

Khóe môi Trần Xuân Độ nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Về khách sạn là biết.”



Trong khách sạn, Trần Xuân Độ dựa vào bên cửa sổ, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Anh mất tích mấy ngày nay, rốt cuộc đã đi làm gì?”

“Thăm một người bạn cũ.” Trần Xuân Độ đáp.

“Bạn cũ, ai?” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, không buông tha hỏi.

Trần Xuân Độ không trả lời, nhàn nhạt đáp:” Sau này có cơ hội, em sẽ biết.”

Lê Kim Huyên liếc nhìn anh, hừ một tiếng, cô không lại hỏi nhiều nữa.



Chính vào lúc này, trong phòng khách sạn khác, chiếc bàn tròn gỗ trắc rộng lớn, vải đỏ dày dặn, ly rượu tinh xảo, bát sứ, thức ăn tinh tế, đầy cả một bàn.

Nhân viên phục vụ không ngừng bưng thức ăn bốc khói nghi ngút lên.

Ngọc Vinh Hiên ngồi đó, bật nắp Lafite thượng hạng, nâng ly với các trưởng lão ngồi quanh, cung kính nói: “Các vị trưởng lão, khiến mọi người không ngại vất vả tới, là vãn bối không đúng, còn may lần nay đã lấy lại được mặt mũi của nhà họ Ngọc, không đến mức mất hết mặt mũi trên giang hồ.”

Chính vào lúc này, Thái Thượng trưởng lão ngồi ở trung tâm khẽ cau mày, hỏi: “Cậu ta chết rồi?”

Ngọc Vinh Hiên nhìn ông ta, trên mặt Thái Thượng trưởng lão còn mang vải che, thảm không nỡ nhìn, ông ta chỉ vừa tỉnh mấy ngày nay.

Ngọc Vinh Hiên gật đầu, cười ha hả, giải thích: “Theo tin tức đáng tin, anh ta đã rời khỏi Yên Kinh.”

Ngọc Vinh Hiên nhìn sang Thái Thượng trưởng lão, cung kính cười nói: “Vẫn là nhờ trưởng lão, nếu không cũng không thể đuổi tên này rời kinh, nếu anh ta lại ở trên đại hội đổ thạch, nhà họ Ngọc sớm muộn sẽ vì anh ta mà không còn mặt mũi.”

Thái Thượng trưởng lão không nói, chỉ cau chặt mày, vẫn luôn không giãn ra.

“Tô trưởng lão, chuyện này quả thực xem như là chuyện tốt, đáng chúc mừng, cậu ta có thể khiến ông bị thương, vốn là có thực lực nhất định, nếu một trong số chúng tôi đi, kết quả còn chưa biết được.” Chính vào lúc này, một trưởng lão khác khuyên.

Tô trưởng lão lắc đầu, chậm rãi mở miệng: “Tôi không phải lo lắng chuyện này.”

“Trưởng lão, còn có chuyện gì cần ngài lo lắng?” Ngọc Vinh Hiên sắc mặt ngưng trọng hỏi.

Tô trưởng lão liếc nhìn anh ta, con ngươi thâm thúy lóe lên sâu xa khó đoán.

Tô trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hỏi Ngọc Vinh Hiên: “Ban đầu cậu chỉ nói với tôi, cậu ta chỉ là có chút thân thủ?”

Ngọc Vinh Hiên gật đầu: “Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới, anh ta lại che giấu thực lực, lại còn có thể làm ngài bị thương.”

“Làm tôi bị thương?” Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn trưởng lão khác, nói: “Cậu ta không chỉ làm tôi bị thương, cậu ta còn là người Võ Đang!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook