Chàng Rể Phế Vật

Chương 347: Biến cố bất ngờ

Đang cập nhập

02/09/2021

Những đặc công tinh anh kia đều xụ mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

Lại một lúc nữa, Trần Xuân Độ mới chậm rãi đi xuống tiếp, đi tới trước mặt những đặc công tinh anh kia, hỏi: “Các người là người của Trạm trưởng Lý à?”

Mấy đặc công gật đầu.

Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười một tiếng, nhìn thoáng qua mấy người này, lạnh lùng nói: “Bản lĩnh dạy dỗ của Trạm trưởng lý cũng xem như hàng đầu trong tổ chức an ninh quốc gia, sao ông ấy có thể có đám thuộc hạ như các người vậy?”

Soạt!

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh như muốn khiến người ta cảm thấy ngạt thở!

Ánh mắt của những đặc công tinh anh kia trở nên nặng nề, dưới đôi mắt kính đen bỗng phát ra ánh sáng lạnh lẽo!

Sắc mặt bọn họ thay đổi, ngày càng lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run!

“Tôi nói này, tốt xấu gì các người cũng là người của an ninh quốc gia, cũng được xem như đặc công, nhưng ngay cả ý thức phản trinh sát cơ bản nhất cũng không có.” Trần Xuân Độ lấy một điếu thuốc ra, sau đó lấy bật lửa châm thuốc, phun ra một hơi thuốc.

Những đặc công tinh anh kia mang vẻ mặt cứng đờ, sau đó trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo!

Đây thật sự là lời chế giễu một cách lộ liễu mà! Ý thức phản trinh sát là kỹ năng cơ bản nhất mà mỗi một đặc công trong tất cả các tổ chức đặc công ở nước C hay nước ngoài đều phải nắm giữ!

Ý thức phản trinh sát gần như là một phần bản năng của rất nhiều đặc công!

Càng khỏi nói tới những đặc công xuất sắc như bọn họ… Ý thức phản trinh sát là một thứ quá đơn giản với bọn họ!

Mà bây giờ, người đàn ông trước mắt lại đang chê bai ý thức phản trinh sát của bọn họ!

“Ý thức phản trinh sát… Anh có biết cái gì là ý thức phản trinh sát không?” Một đặc công tinh anh trong đó nhếch môi, nở nụ cười khinh thường.

“Chúng tôi không có ý thức phản trinh sát? Ha ha ha…”

“Chúng tôi không có ý thức phản trinh sát, vậy anh có sao?”

Những tiếng giễu cợt không ngừng vang lên, mấy đặc công tỏ vẻ tức giận, xôn xao cất lời.

Đối mặt với lời chất vấn của những đặc công tinh anh này, vẻ mặt Trần Xuân Độ không chút thay đổi, anh đột nhiên cất lời: “Hai phương hướng, người đeo kính râm ở hướng khách sạn, người kéo hành lí ở hướng mười giờ…”

Trần Xuân Độ vẫn không dừng lại, nhanh chóng nói ra vị trí của từng người, ánh mắt của anh vô cùng sâu thẳm!

Những đặc công tinh anh nhìn theo vị trí Trần Xuân Độ nói, Trần Xuân Độ lại tiếp tục: “Ngay cả những kẻ theo dõi này cũng không phát hiện ra, các người cũng có mặt mũi nói mình có ý thức phản trinh sát à?”

Đương nhiên các đặc công tinh anh không biết, lúc Trần Xuân Độ rời khỏi khoang máy bay nhìn một vòng xung quanh, anh đã nhạy bén phát hiện ra những người đang lặng lẽ theo dõi ở mấy nơi rồi!

Được Trần Xuân Độ nhắc nhở, mấy đặc công đảo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi… Đa số những kẻ theo dõi này đều do hai nhà Đỗ Trương sắp xếp, cực kỳ bí ẩn, khiến mấy đặc công xuất sắc từng được đào tạo như bọn họ cũng không phát hiện ra!

Không có Trần Xuân Độ nhắc nhở, bọn họ hoàn toàn không thể phát hiện sự tồn tại của những kẻ theo dõi này!

Ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ của mấy đặc công tinh anh đã thay đổi, giọng điệu của một đặc công trong đó còn mang theo sự khách sáo, không còn khinh thường như khi nãy nữa: “Anh là cậu Trần đúng không.”

“Dẫn tôi đi gặp Trạm trưởng Lý.” Trần Xuân Độ không muốn day dưa với những đặc công tinh anh này, nói thẳng.

Mấy đặc công thấy Trần Xuân Độ hoàn toàn không để tâm đến bọn họ thì đưa mắt nhìn nhau, Trần Xuân Độ quá ngông cuồng, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều mang theo vẻ lưu manh!

Nếu khi nãy Trần Xuân Độ không làm như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không tin đây chính là người Trạm trưởng Lý bị thương nặng vẫn muốn mời tới!



Những đặc công tinh anh kia đi theo sau Trần Xuân Độ, một người trong đó thì đi bên cạnh anh, nói tình huống trước mắt của Trạm trưởng Lý với anh.

“Chúng tôi đã cấp cứu cho Trạm trưởng Lý rồi, những Trạm trưởng Lý vẫn còn đang hôn mê, còn đang nguy hiểm đến tính mạng.” Đặc công tinh anh kia nói theo tình hình thực tế, giọng điệu nghiêm nghị.

“Không sao, tôi đã đến rồi, chỉ cần ông ta có thể chịu đựng là được.” Trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Bây giờ nói tôi nghe xem tại sao Trạm trưởng Lý lại tàn phế.”

“Được.” Đặc công tinh anh gật đầu, kể lại ngọn nguồn.

Trần Xuân Độ nghe đặc công tinh anh kể lại, vẻ mặt ngày càng lạnh hơn, đặc công ngồi ở ghế sau không biết trong lòng Trần Xuân Độ đang nghĩ gì… Nhưng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo đến khó tin, khiến sâu trong linh hồn của anh ta cũng đang run rẩy!

Đặc công tinh anh nhìn về phía Trần Xuân Độ, khoảnh khắc đó, anh ta luôn có một cảm giác hình như người đàn ông trước mắt đã thay đổi, trở nên khác với lúc trước!



Trong một khu biệt thự cao cấp ở thành phố T.

Người trung niên ngồi trên sofa hút một hơi xì gà, mùi khói thơm chậm rãi lan tràn, khuếch tán trong không trung.

Vẻ mặt người trung niên rất bình tĩnh, lúc này, điện thoại bàn ở một bên đột nhiên reo lên.

Ông ta nghe mấy, đầu bên kia vang lên một giọng nói: “Gia chủ, người của an ninh quốc gia đến sân bay đón một người.”

“Có biết người kia là ai không?” Người trung niên hỏi.

“Không biết.”

“Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì thì lập tức báo với tôi.”

Sau khi cúp máy, đôi mắt người trung niên trở nên sâu thẳm, lẩm bẩm: “Nếu ông vẫn chưa chịu thôi, vậy tôi chỉ có thể chơi đến cùng thôi.”



Nửa giờ sau, mấy đặc công tinh anh dẫn Trần Xuân Độ đi tới một căn biệt thự nho nhỏ, Trần Xuân Độ nhìn căn biệt thự, hỏi; “Đây là nhà an toàn tổ chức an ninh quốc gia sắp xếp cho các người à?”

Mấy đặc công tinh anh sững sờ, bọn họ không ngờ Trần Xuân Độ còn biết cả nhà an toàn, đây là bí mật chỉ người từng làm đặc công mới biết!

Những khi nhớ tới ý thức phản trinh sát hơn hẳn người bình thường của Trần Xuân Độ ở sân bay khi nãy, bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, gật đầu nói: “Đây là một nhà an toàn trong đó, rất bí mật, cấp trên thường sẽ để tất cả vật tư cần thiết ở đây.”

“Bí mật?” Trần Xuân Độ đột nhiên nhếch môi cười nhạt, nụ cười thần bí khiến mấy đặc công tinh anh phải khó hiểu.

“Nó đã không an toàn từ lâu rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì các người đã sớm bị lộ rồi.” Trần Xuân Độ nhìn mấy người này, nói một câu sâu xa.

“Anh nói gì?” Mấy đặc công giật mình, câu nói này của Trần Xuân Độ khiến bọn họ trở nên cảnh giác!

Ý trên mặt chữ, trên đường đi, chúng ta vẫn luôn bị người ta theo dõi, các người không phát hiện ra chiếc BMW màu đen cách chúng ta bốn năm chiếc xe sao?” Trần Xuân Độ hỏi.

Những đặc công tinh anh kia không hẹn mà cùng rơi vào im lặng, vì không ai trong bọn họ nhìn ra chiếc BMW đang theo dõi mình!

“Tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc BMW màu đen, có phải anh nhìn lầm rồi không, cách tận bốn năm chiếc xe, bọn họ rất dễ bị chúng ta bỏ xa.” Một đặc công trong đó cất lời.

Anh ta vừa nói thế, lập tức có mấy người tán thành.

Trần Xuân Độ bĩu môi, phản bác: “Sao, chẳng lẽ bảo bọn họ đi theo sát các người? Vậy còn không bằng dán lên xe một hàng chữ tôi đang theo dõi các người luôn đi!’

Mấy đặc công kia lập tức nghẹn họng, Trần Xuân Độ từ tốn nói: “Mở cửa đi.”



Cửa nhà mở ra, Trần Xuân Độ đi vào phòng ngủ trong nhà an toàn, lập tức nhìn thấy một người nằm trên giường.

Người này không phải ai khác mà chính là Trạm trưởng Lý.

Trần Xuân Độ bước nhanh đến bên giường, nhìn Trạm trưởng Lý, anh híp mắt lại, sát khí lạnh lẽo xuất hiện trên người!

Trạm trưởng Lý nằm trên giường, dáng vẻ này có còn giống một con người sao… Ông ta nhắm chặt mắt nằm trên giường, sau khi bị thương nặng đã hoàn toàn mất đi tinh thần, giống như một ông lão gần đất xa trời, một ngọn nến yếu ớt… Tựa như gió thổi qua là có thể dập tắt!

Trần Xuân Độ nắm chặt hai tay, dù vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẫn có sát khí lạnh lẽo không ngừng tích tụ!

Nói Trạm trưởng Lý bây giờ giống một bộ xương khô hoàn toàn không quá đáng, ông ta đã không còn giống một con người nữa, mà giống một bộ da bọc xương hơn!

Những đặc công tinh anh kia đi tới, khẽ gọi: “Trạm trưởng, Trạm trưởng, chúng tôi đã dẫn người ngài cần đến cho ngài rồi đây.”

Đặc công tinh anh vây quanh bên giường Trạm trưởng Lý, một lúc lâu sau đó, Trạm trưởng Lý mới mở đôi mắt đục ngầu ra, nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, hai mắt Trạm trưởng Lý sáng lên, ngay cả hơi thở yếu ớt cũng dồn dập hơn đôi chút, ông ta giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Trần Xuân Độ đè xuống: “Nằm đi cho khỏe.”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, vì anh đang cố kiềm chế để mình không nổi giận!

“Cậu đến rồi.” Yết hầu của Trạm trưởng Lý lăn lộn lên xuống, một lát sau mới khàn giọng nói.

Trần Xuân Độ gật đầu, sau đó đáp: “Tôi đến rồi.”

“Tuyệt đối… đừng đi gây chuyện với hai nhà Đỗ Trương…” Trạm trưởng Lý khó khăn căn dặn.

Trần Xuân Độ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Lần này tôi đến đây là muốn tàn sát.”

Trạm trưởng Lý không ngừng lắc đầu, cười khổ: “Cậu sai rồi, chúng ta đều sai rồi… Chúng ta đã không đủ khả năng khống chế hai nhà Đỗ Trương nữa… Dã tâm của bọn họ quá lớn.”

“Cho nên, bọn họ nhất định phải bị diệt vong.” Trần Xuân Độ ngắt lời Trạm trưởng Lý: “Cố gắng tĩnh dưỡng, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt!”

“Bọn họ đã vượt xa quy mô gia tộc hoàng kim của thành phố T nên có rồi!” Trạm trưởng Lý đột nhiên nói, ông ta cố gắng ngăn cản Trần Xuân Độ.

“Gia tộc hoàng kim?’ Trần Xuân Độ nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa với Trạm trưởng Lý: “Ông thật sự cho rằng gia tộc hoàng kim gì đó có thể lọt vào mắt tôi sao?”

Trần Xuân Độ xoay người rời đi, Trạm trưởng Lý sững sờ nhìn Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau đó vẫn không kịp phản ứng.



Sáng sớm hôm sau, khu biệt thự xa hoa ở thành phố T.

Một chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại, ông lão áo đen bước xuống xe, sau khi để vệ sĩ trước cổng biệt thự soát người thì mới đi vào trong.

Người trung niên đang ngồi trên ghế sofa vừa rộng lớn vừa xa hoa, gã ta trông giống như một pho tượng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

“Xem ra tâm trạng của cậu rất tốt.” Ông lão áo đen cười đi tới ngồi xuống ở một bên.

Người trung niên nhìn ông lão áo đen: “Rất tốt? người của an ninh quốc gia vẫn chưa chịu yên, ông cảm thấy tâm trạng của tôi có thể tốt được sao?”

Ông lão áo đen cười khẽ: “Đương nhiên tôi đã nhận được tin tức, nhưng một người thôi mà, không tạo thành sóng gió gì được đâu… Nhưng người của an ninh quốc gia không chịu yên, chúng ta cũng không thể không để tâm được.”

Người trung niên nhìn ông lão áo đen: “Ông muốn làm gì?”

“Tiên hạ thủ vi cường, vốn dĩ đã tha cho bọn họ một lần, nhưng ai ngờ bọ họ muốn tìm đường chết, vậy không bằng cho bọn họ như ý đi!” Ông lão áo đen gõ quải trượng, hung ác nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook