Chàng Rể Phế Vật

Chương 677: Cuộc tấn công khủng bố lại đến

Đang cập nhập

08/12/2021

Nhưng Lê Kim Huyên lại đột nhiên nói: "Không sao Giai Giai, cô là người mình, nghe cũng không việc gì."

Nghe thấy câu nói này, khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai có hơi ngẩn ra... Người mình? Tổng giám đốc Lê... đang coi cô ấy như người của mình sao? Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tôn Giai Giai đột nhiên có hơi phức tạp...

Nhìn những thông tin đầu mối này, ánh mắt Trần Xuân Độ nheo lại.

"Những điều này, hẳn là vẫn không đủ để Lạc Quán Trung ra tay... thậm chí không ngại ngụy tạo bằng chứng giả như vậy... Đây là một vụ kinh doanh rơi đầu..." Giọng nói của Trần Xuân Độ thâm thúy vô cùng.

“Anh nghĩ, sẽ là ai?” Lê Kim Huyên hỏi.

Trần Xuân Độ lắc đầu. Câu hỏi này... anh tạm thời không muốn biết, cũng không thèm nghĩ tới... Dù sao là rắn hay rồng đều sẽ lòi ra phần đuôi... chỉ cần chờ đợi và dụ rắn ra khỏi hang.

Lê Kim Huyên gật đầu: “Anh xem qua trước đi.” Nói xong, cô chuẩn bị đi giày cao gót ra ngoài.

Nhìn thấy nữ thần tổng giám đốc rời đi... Trong phòng làm việc, Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai đưa mắt nhìn nhau, cảm giác có tật giật mình…!. truyện tiên hiệp hay

Tôn Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không thể giải thích được... Cô không biết làm vậy có đúng không... bởi vì cô mơ hồ cảm thấy Trần Xuân Độ là người đàn ông của tổng giám đốc Lê... Bản thân làm như vậy, sẽ có lỗi với tổng giám đốc Lê hay không?

Trần Xuân Độ nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Tôn Giai Giai, nhẹ giọng nói: "Giai Giai, vừa rồi tôi ăn chưa no... tôi còn hơi đói, vẫn còn muốn ăn..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai lập tức đỏ bừng, muốn trốn tránh... Nhưng ngay sau đó, cả người cô đều bị Trần Xuân Độ ép vào tường...

"Ưm..." Tôn Giai Giai khẽ rên lên... vốn không kịp phản kháng, hai người quyện vào nhau, quấn lấy nhau như hai giọt mật...

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đang dần bị mây che khuất... Vào chạng vạng tối lúc xế chiều, một tia chớp cắt ngang phía chân trời, tiếp sau đó là một tràng tiếng sấm chói tai vang lên.

Thân thể Tôn Giả Gia khẽ run lên, dường như bị tiếng sấm làm cho kinh hãi. Trần Xuân Độ ôm chặt cô vào lòng, thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào của cô, còn mang theo ý muốn bảo vệ mãnh liệt.

Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cơn mưa rào bắt đầu trút xuống... tiếp sau đó, trời chuyển thành cơn mưa xối xả... toàn bộ bầu trời hoàng hôn lập tức bị nhuộm thành một màu đen sẫm...

Đêm nay, sẽ có mưa to.

Trong văn phòng của Trần Xuân Độ, Tôn Giai Giai đã bị Trần Xuân Độ chiếm lợi hồi lâu trước khi hốt hoảng, lúng túng mà trốn chạy...

Lúc này cũng đã gần tan sở.



Trần Xuân Độ liếm môi, cảm nhận vị ngọt của Giai Giai còn đọng lại trên môi, sau đó xách theo quần áo cô tặng đi xuống lầu.

Xuống lầu chuẩn bị xe xong, chỉ chốc lát sau, nữ thần tổng giám đốc chậm rãi đi tới... nữ thần tổng giám đốc vẫn ngồi vào ghế sau như trước.

Chiếc Maybach khởi động chậm rãi, chạy trong đêm mưa tầm tã.

Trận mưa này cực kỳ dữ dội, bầu trời đen kịt đầy mây đen, tiếng sấm không ngừng vang lên, tia sét và sấm chớp rạch ngang trời đêm... Toàn bộ đường phố đều bị gió lớn kèm mưa xối xả quét qua...

"Kính thưa quý vị khán giả, hôm nay có một luồng không khí nhiệt đới từ bờ biển Đông Nam Á kéo tới, có khả năng sẽ hình thành một luồng áp thấp nhiệt đới có cường độ mạnh... Hiện tại, cơn bão đã quét qua khu vực thành phố T, mong quý thính giả và các bạn chú ý an toàn khi đi lại..." Bên trong chiếc Maybach, diễn biến dự báo thời tiết mới nhất được phát trên radio.

"Thì ra là một cơn bão... Thời tiết ở vùng ven biển này rất xấu, quanh năm đều có bão..." Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lái chiếc Maybach rất chậm và cẩn thận... Lúc này, trên đường đã có mưa to gió lớn quét qua, con đường phía trước dường như khó có thể nhìn thấy hết... tầm nhìn cực kỳ thấp...

Chiếc Maybach chạy chầm chậm trên đường phố bão tố, ngoài cửa kính ô tô, mưa to gió lớn đổ ập tới. Cả bầu trời đen kịt, cơn mưa lớn trộn lẫn với rác rưởi và bụi bặm trên mặt đất vần vũ như một cơn gió quỷ cuốn tới.

Trần Xuân Độ ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, chậm rãi đạp ga. Trong xe tràn ngập mùi khói thuốc thoang thoảng. Trong thời tiết mưa bão như thế này, nó có vẻ rất ngột ngạt và khó chịu.

Nhìn mưa xối xả và bầu trời đen kịt, ánh mắt Trần Xuân Độ dần dần nheo lại. Mưa to... gió lớn... đúng là thời tiết tốt...

Lê Kim Huyên dường như không chịu nổi mùi khói thuốc trong xe, bàn tay trắng ngọc khẽ quạt mùi khói thuốc trước chiếc mũi xinh xắn... sau đó nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống một chút.

“Đừng mở cửa sổ!” Sắc mặt Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, hét lên! Nhưng đã quá trễ!

Lê Kim Huyên đã hạ cửa kính xe xuống một chút... hạ xuống một khe hở khoảng một xăng-ti-mét...!

Qua khe hở... có thể cảm nhận được mưa và gió xối xả bên ngoài ập tới! Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngây ra... có chút không phản ứng kịp?! Ngay thời khắc một phần mười giây này...!

“Vút…!” Một mũi nhọn vô hình bắn vào cửa kính xe nhanh như chớp!

Trần Xuân Độ vươn tay trực tiếp bảo vệ Lê Kim Huyên trong tay, đồng thời dao găm Long Nha trong tay phải lập tức xuất hiện!

“Keng!” Tiếng kim loại vang lên! Mũi nhọn kim loại vô hình đã bị Long Nha đẩy ngược trở ra...

“Xẹt xẹt xẹt!” Một giây tiếp theo... lại có vô số mũi nhọn bay vụt tới! Vẻ mặt Trần Xuân Độ nghiêm trọng! Long Nha bay lượn nhanh như chớp!

"Keng keng keng…" Vô số mũi nhọn kim loại đã bị anh đánh bật trở ra ngay lập tức!



Trần Xuân Độ tức khắc đóng cửa sổ xe đột ngột!

“Keng keng keng keng…!” Vào lúc cửa sổ xe đóng lại, trong màn mưa đen lại có vô số mũi nhọn kim loại bay vụt tới! Tất cả đều bắn phá vào cửa kính xe!

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe... kim loại tập kích tới đó... lần này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ...! Là kim châm! Từng cây kim châm màu đen!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt: "Đây... là cái gì?!"

“Kim độc.” Trần Xuân Độ rất bình tĩnh đáp.

Khi nghe đến hai chữ này, trái tim của Lê Kim Huyên bỗng nhiên nhảy dựng lên... Kim độc?!

Chiếc Maybach tiếp tục chạy trong đêm giông bão, xung quanh là những cơn gió dữ dội kèm theo tiếng rít chấn động! Bầu trời tối đến mức gần như không thể nhìn thấy năm ngón tay! Khung cảnh bên ngoài hoàn toàn bị che khuất bởi mưa lớn, và tầm nhìn cực kỳ thấp!

"Làm sao bây giờ? Mau chóng rời đi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút tái nhợt.

Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cô đừng có hành động thiếu suy nghĩ.

Mưa to gió lớn càn quét xâm chiếm... Dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy, đối phương đã chiếm giữ được thiên thời và địa lợi! Giờ này, đến đối phương là ai cũng chưa rõ... tùy tiện xuống xe như vậy thì lành ít dữ nhiều!

Ngoài cửa sổ xe, mưa rền gió dữ quét qua, xen lẫn tiếng sấm không ngừng trong bầu trời đen kịt trên đỉnh đầu!

Đột nhiên, một tia sét xuyên qua khoảng không! Trong màn đêm miên man vô tận... một bóng người nhanh như chớp, không ngừng xẹt qua trong đêm đen tĩnh mịch... như muốn đuổi kịp tốc độ sấm sét!

“Đoàng…!” Một tiếng sấm rền vang! Khi tia sét xuyên qua khoảng không, cả bầu trời đột nhiên sáng bừng lên!

Chỉ nhìn thấy một bóng đen khủng khiếp như một ác ma đáng sợ, đột nhiên sà xuống trần xe Maybach!

“Keng…!” Kiếm võ sĩ sắc bén và lạnh lẽo chém xuống nhanh như chớp! Trong đêm đen này, nó chính là tia chớp!

“Bang…!” Tiếng kim loại va chạm dữ dội và đáng sợ! Kiếm võ sĩ lập tức đánh úp vào trần xe Maybach! Tia lửa bắn tung tóe, nguyên tố kim loại khua lên dữ dội!

Bên trong chiếc Maybach, đồng tử Trần Xuân Độ đột nhiên chăm chú, ngửa đầu nhìn lên trần xe! Xuyên qua lớp kính chống đạn trên trần xe... có thể nhìn thấy rõ nét bóng đen như ác ma trên đó!

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hoàn toàn trắng bệch! Cuộc tấn công khủng bố! Lại là một cuộc tấn công khủng bố khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook