Chàng Rể Phế Vật

Chương 694: Đàn cung ra tay

Đang cập nhập

16/12/2021

Trong căn phòng xa xỉ ở tầng cao nhất của hội sở khách sạn.

Ông chủ khách sạn trẻ tuổi ngồi trên ghế salon, hút loại thuốc lá đắt tiền, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với đám bạn, tay ôm người đẹp bên cạnh, vẻ mặt ung dung tự tại.

Nhưng chính lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Vào đi.” Ông chủ kia khó chịu lên tiếng. Đang vui vẻ uống trà nói chuyện với bạn lại bị quấy rầy nên tất nhiên có hơi bực mình.

Tên giám đốc đứng ngoài cửa, mặt mày hốt hoảng nói: “Ông chủ… trong một phòng riêng của khách sạn… có người gây chuyện…”

“Cái gì cơ? Gây chuyện?” Nghe thấy tên giám đốc nói thế, ông chủ khách sạn lập tức bật dậy! Trong thành phố T này vẫn còn kẻ dám gây chuyện ở khách sạn của gã sao?

“Kẻ nào dám sinh sự? Đi, dẫn tôi qua đó xem thử!” Khí thế của ông chủ cực kỳ bá đạo, gã nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng! Gã muốn xem xem kẻ nào dám gây chuyện ở địa bàn của mình!

Trong một phòng riêng nọ tràn ngập sát khí lành lạnh. Đám đàn em của Ngô Đống tay cầm dao phay, nhe răng đầy dữ tợn, cả người nồng nặc mùi máu tươi!

Đám chị em tốt có mặt ở đó thấy vậy thì vô cùng sợ hãi! Mặt mày ai nấy trắng bệch, bị dọa không dám nói lời nào!

“Chém hết cho tao! Chém chết hết cho tao!” Ngô Đống tức giận, gầm lên đầy hung tợn!. Kiếm Hiệp Hay

“Vụt!” Lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng rợn người, bay thẳng về phía Trần Xuân Độ! Không hề nương tay một chút nào! Xem ra thật sự nổi sát tâm rồi!

“Á á!” Mấy người phụ nữ thấy thế thì bị dọa sợ hét toáng lên!

Tôn Giai Giai ngây ngốc đứng ở một bên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch. Giờ phút này cô ta không còn hồn vía phản ứng lại nữa…

Khoảnh khắc dao phay bổ tới, Trần Xuân Độ chợt vung tay lên!

“Ầm!” Một bóng người bay vụt ra ngoài… đập mạnh vào vách tường, vách tường tức khắc nứt ra!

Thân pháp của Trần Xuân Độ nhanh như chớp, thoắt ẩn thoát hiện giữa đám đàn em, sau đó bất ngờ tập kích!

“Ầm ầm ầm!” Từng tiếng va chạm nặng nề vang lên… liên tục có bóng người bị đánh văng ra khỏi phòng!

Hai giây sau, bầu không khĩ lắng xuống, yên tĩnh không một tiếng động!

Chu Thương hơi sững sờ, ngờ ngợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Cậu là ai?"

“Anh Thương! Em là Ngô Đống đây. Là thành viên cổ đông của Tập đoàn Ngô Thị đây ạ! Ba tháng trước, dưới sự chỉ dẫn của ba, em may mắn được gặp anh một lần ạ!” Ngô Đống vô cùng kích động trả lời.

Ánh mắt Chu Thương hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt. Gã chần chờ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra.



Sắc mặt Ngô Đống căng thêm kích động, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ vâng, em là Ngô Đống đây… Anh Thương, em không ngờ anh lại ở đây! Mong anh Thương làm chủ cho em!”

Mặt mày Chu Thương hơi nhăn lại, nhìn gương mặt máu me của Ngô Đống và bộ dáng chật vật của anh ta thì không kiềm được mà hỏi: “Thằng nào đánh cậu ra nông nỗi này?”

Sắc mặt Ngô Đống trở nên tức giận, chỉ vào Trần Xuân Độ đứng cách đó không xa: “Anh Thương… Chính là thằng kia ạ… chính là thằng khốn nạn đó ạ!”

Mắt Chu Thương nheo lại, hướng tầm nhìn về nơi Ngô Đống đang chỉ tay.

Chu Thương sửng sốt vài giây, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Mày chính là thằng… đánh Ngô Đống thành ra như vậy?”

Khách sạn này là do gã quản lý. Có kẻ dám gây chuyện ở đây thì tất nhiên gã phải ra mặt can thiệp! Huống hồ Ngô Đống và gã từng có duyên gặp mặt một lần. Với lại, tập đoàn Ngô thị cũng có chút quan hệ làm ăn với khách sạn này của gã. Nếu đã là con trai của người quen, tất nhiên Chu Thương càng có lý do nhúng tay vào.

Trần Xuân Độ lạnh lùng châm một điếu thuốc, dửng dưng trả lời: “Tôi khuyên anh đừng nên chõ mõm vào chuyện của người khác…”

Nói xong, anh miệng ngậm điếu thuốc, chân chậm rãi cất bước đi về phía Ngô Đống.

Ngô Đống sợ hãi, hoảng loạn lùi ra sau! Thủ đoạn sắc bén, ác độc vừa rồi của Trần Xuân Độ đã dọa anh ta sợ mất mật. Bây giờ anh ta không muốn đối mặt với Trần Xuân Độ một chút nào… Người duy nhất mà anh ta có thể dựa vào lúc này chỉ có Chu Thương!

Chu Thương từ tốn đứng ngăn trước mặt Trần Xuân Độ. Đám bảo vệ khách sạn sau lưng gã cũng lập tức tiến tới, bao vây Trần Xuân Độ!

“Anh muốn xen vào việc của người khác à?” Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một vòng khói, khói thuốc chẳng nể nang ai, phả thẳng vào mặt Chu Thương, đậm mùi khiêu khích.

Chu Thương hơi sững sờ, ngờ ngợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Cậu là ai?"

“Anh Thương! Em là Ngô Đống đây. Là thành viên cổ đông của Tập đoàn Ngô Thị đây ạ! Ba tháng trước, dưới sự chỉ dẫn của ba, em may mắn được gặp anh một lần ạ!” Ngô Đống vô cùng kích động trả lời.

Ánh mắt Chu Thương hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt. Gã chần chờ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra.

Sắc mặt Ngô Đống căng thêm kích động, gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ vâng, em là Ngô Đống đây… Anh Thương, em không ngờ anh lại ở đây! Mong anh Thương làm chủ cho em!”

Mặt mày Chu Thương hơi nhăn lại, nhìn gương mặt máu me của Ngô Đống và bộ dáng chật vật của anh ta thì không kiềm được mà hỏi: “Thằng nào đánh cậu ra nông nỗi này?”

Sắc mặt Ngô Đống trở nên tức giận, chỉ vào Trần Xuân Độ đứng cách đó không xa: “Anh Thương… Chính là thằng kia ạ… chính là thằng khốn nạn đó ạ!”

Mắt Chu Thương nheo lại, hướng tầm nhìn về nơi Ngô Đống đang chỉ tay.

Chu Thương sửng sốt vài giây, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Mày chính là thằng… đánh Ngô Đống thành ra như vậy?”

Khách sạn này là do gã quản lý. Có kẻ dám gây chuyện ở đây thì tất nhiên gã phải ra mặt can thiệp! Huống hồ Ngô Đống và gã từng có duyên gặp mặt một lần. Với lại, tập đoàn Ngô thị cũng có chút quan hệ làm ăn với khách sạn này của gã. Nếu đã là con trai của người quen, tất nhiên Chu Thương càng có lý do nhúng tay vào.

Trần Xuân Độ lạnh lùng châm một điếu thuốc, dửng dưng trả lời: “Tôi khuyên anh đừng nên chõ mõm vào chuyện của người khác…”



Nói xong, anh miệng ngậm điếu thuốc, chân chậm rãi cất bước đi về phía Ngô Đống.

Ngô Đống sợ hãi, hoảng loạn lùi ra sau! Thủ đoạn sắc bén, ác độc vừa rồi của Trần Xuân Độ đã dọa anh ta sợ mất mật. Bây giờ anh ta không muốn đối mặt với Trần Xuân Độ một chút nào… Người duy nhất mà anh ta có thể dựa vào lúc này chỉ có Chu Thương!

Chu Thương từ tốn đứng ngăn trước mặt Trần Xuân Độ. Đám bảo vệ khách sạn sau lưng gã cũng lập tức tiến tới, bao vây Trần Xuân Độ!

“Anh muốn xen vào việc của người khác à?” Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một vòng khói, khói thuốc chẳng nể nang ai, phả thẳng vào mặt Chu Thương, đậm mùi khiêu khích.

Khắp phòng ngổn ngang toàn người là người, đám đàn em hệt như con búp bê vải rách nát, bị đánh ngã rạp xuống đất, miệng không ngừng kêu rên!

Mặt mày Ngô Đống trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn tình cảnh trước mắt!

Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Lan run lên… run lên vì sợ hãi tột độ!

Đám chị em tốt xung quanh nín thở không dám hé răng, tất cả đã hóa đá hết!

Trần Xuân Độ mặt mày bình tĩnh, bước từng bước đến trước mặt Ngô Đống.

“Bỏ thuốc chuột… Chém người… Đúng là đã hao tâm tổn trí rất nhiều đấy.” Giọng điệu Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh nhưng lại hệt như âm thanh tới từ địa ngục!

Giờ phút này anh thực sự nổi giận rồi. Hành vi của Trương Tử Lan và Ngô Đống đã hoàn toàn chọc giận Long Vương!

Ngô Đống cầm một con dao phay nằm dưới đất lên, hung tợn đâm về phía Trần Xuân Độ!

Trần Xuân Độ vung tay tát một phát!

“Bốp!” Ngô Đống bị tát lệch cả mặt, phun cả máu tươi ra ngoài!

Đúng lúc này, cửa phòng riêng thình lình bị ai đó đá văng!

Chu Thương nổi giận đùng đùng dẫn theo một đám bảo vệ của khánh sạn đứng trước cửa!

“Láo xược! Kẻ nào dám gây chuyện ở khách sạn của tao?” Sắc mặt Chu Thương vô cùng lạnh lùng, thấp thoáng nét tức giận!

Bầu không khí trong phòng riêng hoàn toàn tĩnh lặng!

Mọi người rối rít quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa.

Ngô Đống thấy gã đàn ông trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, ban đầu có hơi sửng sốt, sau đấy thì chuyển sang vui mừng!

“Anh Thương!” Ngô Đống mặt mày kích động nhanh chân đi đến trước mặt Chu Thương, thái độ cực kỳ cung kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook