Chàng Rể Phế Vật

Chương 533: Đối Chiến Với Tóc Vàng

Đang cập nhập

20/10/2021

"Em gái xinh đẹp, thằng già đó không thỏa mãn được em đâu. Không bằng đi theo bọn anh đi, chắc chắn mấy anh có thể phục vụ em thoải mái, chất lượng năm sao!" Đám người tóc vàng càng nói càng quá đáng, tiếng trêu đùa cũng càng lúc càng lớn.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Nhã Nhụy khẽ nhíu, dường như cô có chút tức giận.

Trần Xuân Độ kéo cô, thản nhiên nhìn đám người tóc vàng: "Khuyên chúng mày mồm miệng nên sạch sẽ một chút."

Bọn người tóc vàng không nghĩ tới cái thằng già này lại dám cự cãi? Cả đám lập tức nổi giận, đột nhiên sấn tới bao vây Trần Xuân Độ ở chính giữa, tức giận phẫn nộ!

"Mày là cái thá gì! Lớn tuổi rồi còn muốn gặm cỏ non sao? Nhanh buông cô bé này ra!" Bọn tóc vàng khí thế hung hăng xúm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, không có ý tốt!

Trần Xuân Độ nhàn nhạt nhìn bọn chúng: "Dựa vào cái gì?"

Đám tóc vàng nhất thời nổi giận: "Dựa vào nắm đấm của bố mày!"

Đám tóc vàng tức tối tụ tập trong cửa hàng bán đồ ăn, mấy khách hàng trong quán kinh hãi chạy trốn đến nơi xa... Một số học sinh trung học nhỏ tuổi hoảng sợ chạy ra khỏi cửa hàng... Nhưng cũng có mấy học sinh tò mò núp ở phía xa nhìn chăm chú tình huống ở nơi này...

"Ôi chao nhìn kìa, anh tóc vàng lại muốn gây chuyện!"

"Lần trước anh tóc vàng cưỡng ép chia rẽ một cặp sinh viên, anh sinh viên kia bị đánh đến mức trọng thương phải nằm bệnh viện... Còn chị gái thì bị anh tóc vàng đùa giỡn... Có người nói báo cảnh sát cũng vô dụng... trong nhà anh tóc vàng có bối cảnh..."

"Người đàn ông kia gặp xui rồi..." Một đám học sinh trung học run sợ nghị luận, bọn họ đều là học sinh của một trường học ở gần đây, ngày nào tan học cũng đi ngang qua chỗ này, đối với anh tóc vàng cũng có nghe được đôi chút.

Anh tóc vàng là một tên côn đồ ở xung quanh đây, thường ngày ngang ngược càn quấy làm xằng làm bậy, khi dễ rất nhiều học sinh nữ, còn đánh không ít học sinh nam. Một đám học sinh nam bắt gặp cậu ta đều sẽ đi đường vòng... Thậm chí có một vài người trưởng thành cũng đã từng bị cậu ta khi dễ... Có mấy người trưởng thành muốn đánh trả, kết quả bị tóc vàng thọc cho một đao! Hình như trong nhà tóc vàng có địa vị rất lớn, vì thế cậu ta hung tàn không gì sánh được, mỗi lần đâm người khác xong đều có thể bình yên vô sự xuất hiện! Vì lẽ đó, ở gần đây không có người nào dám chọc vào cậu ta!

"Thằng rác rưởi kia! Nói với mày đó có nghe thấy không?" Sắc mặt tóc vàng lạnh lẽo, cậu ta chỉ vào Trần Xuân Độ uy hiếp nói: "Buông con đó ra!"

Phía sau tóc vàng, một đám người nhuộm tóc với đủ mọi màu sắc, mặc quần áo hoa hoè hoa sói trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, khí thế lưu manh dọa người!

Trần Xuân Độ đang định nói... Hoa Nhã Nhụy kéo anh cánh tay lại mở miệng trước: "Anh là ai vậy? Tôi ôm bạn trai của tôi thì liên quan quái gì đến anh?" Hoa Nhã Nhụy trừng mắt khinh bỉ nhìn tóc vàng, trong con ngươi mang theo sự khinh thường và chán ghét.

Hoa Nhã Nhụy vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt Trần Xuân Độ đọng lại! Anh nghe được cái gì? Anh không nghe lầm đấy chứ!

Trần Xuân Độ không thể tin nổi cúi đầu nhìn Hoa Nhã Nhụy đang ôm mình, trong lòng sôi trào một trận. Chính mình thế mà lại trở rồi?

Đầu tiên tóc vàng sửng sốt, ngay sau đó lập tức biến sắc. Giờ khắc này, cậu ta cảm con nhóc xinh đẹp này giễu cợt? Ở phụ cận mảnh đất Yên Kinh, cậu ta hoành hành không hề gặp trở ngại, không ai dám nói chuyện như thế với cậu ta, thế mà con nhóc này lại dám trào phúng cậu ta?



"Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa!" Ánh mắt tóc vàng lạnh lẽo, vừa làm bộ cởi quần, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhã Nhụy: "Có tin bố mày xử mày ngay hai lời lập tức nhấc chân lên đá mạnh vào đũng quần của tóc vàng!

"A... "

Âm thanh trứng vỡ vang lên!

Đi kèm là một tiếng hét thảm xé ruột xé gan! Sắc mặt tóc vàng chợt biến, thân thể cậu ta run rẩy, cong lưng khom người bưng lấy đũng quần... Biểu cảm muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu! Như vậy thì con mẹ nó đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy đôi quả là độc ác! Thật sự có thể so với con cọp cái Lê Kim Huyên kia rồi! Không nói lời nào đã đá vào hạ bộ của người ta... Như vậy mẹ nó quá nóng nảy rồi đó?

Nếu như sau này cô ta có bạn trai thật, không biết người nào lại đáng thương như vậy đây?

"Anh Hoàng? Anh không sao chứ?" Đám anh em phía sau tóc vàng nhất thời kinh hãi, cẩn thận đỡ lấy cậu ta giận dữ hét lên: "Mày thấy tao giống như không sao không?"

"Bao vây chúng nó, xử chúng nó cho tao! Nam thì đánh cho tàn phế! Nữ thì bắt lại, hôm nay bố mày muốn chơi lớn!" Khuôn mặt tóc vàng run lên vì phẫn nộ!

"Xôn xao!"

Một đám thanh niên bất lương vô cùng dữ tợn vọt tới, bao vây xung quanh hai người Trần Xuân Độ và Hoa Nhã Nhụy, hung ác trừng mắt!

Giờ khắc này cuối cùng Hoa Nhã Nhụy cũng có chút khẩn trương, cô ta ôm chặt cánh tay của Trần Xuân Độ, sắc mặt có chút trắng bệch.

Cho dù uống say thì ở thời điểm này, cô ta cũng đã tỉnh táo lại.

Trần Xuân Độ không nói hai lời, giơ một tay kéo cô ta vào lòng, nhẹ giọng nói: "Có tôi ở đây, đừng sợ."

"Còn ra vẻ kiêu ngạo hả? Muốn chết!" Một tên côn đồ hung ác không gì sánh được vung thẳng một đấm, mang theo lực đạo đáng sợ! Nếu như cú đấm này đánh vào trên mặt của Trần Xuân Độ, sợ là sẽ đánh ra máu!

Sắc mặt những người xung quanh cả kinh... Đám côn đồ này thật là đáng sợ, một lời không hợp liền động thủ đánh người... hung bạo không gì sánh được!

"Người đàn ông này sắp gặp tai hoạ rồi..."

"Mau tránh xa một chút… đừng xen vào việc của người khác..."

Những người chung quanh không ngừng rút lui... Ai cũng không muốn dây vào rắc rối...

Khoảnh khắc nắm đấm ác liệt mạnh mẽ lao tới, Trần Xuân Độ vô cùng thản nhiên giơ lên một trảo!



Quả đấm mãnh liệt bị Trần Xuân Độ dễ dàng nắm lại, ngay sau đó bàn tay đang cầm nắm đấm của Trần Xuân Độ bỗng nhiên xoay tròn!

"Răng rắc!" Quả đấm của tên côn đồ kia trực tiếp gãy xương vỡ vụn!

"Áaa..." Tên côn đồ hét thảm một tiếng! Xương gãy như vậy cực kỳ đau đớn!

Hả? Toàn bộ đám người có mặt ở chỗ này đều trợn tròn mắt! Đây là tình huống gì?

Đồng bọn của tên côn đồ biến sắc!

"mẹ mày!" Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, trực tiếp móc ra một con dao bấm sắc nhọn!

Mấy tên còn lại cũng đều móc ra dao găm sắc bén! Sát khí vọt lên!

Đám người vây xem xung quanh sợ hãi lùi lại liên tục... Mấy học sinh trung học lòng đầy hiếu kỳ lại càng sợ đến mức run rẩy lảo đảo... thậm chí muốn di chuyển cũng không thể nhúc nhích...

Đây chính là dao găm sắc nhọn đó! Đây chính là muốn động đao đó!

"Tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi... anh tóc vàng lại muốn động đao!" Một học sinh trung học run rẩy nói.

"Lần trước anh tóc vàng đâm một người tận ba mươi sáu nhát... Nghe nói người kia đã bị tàn phế cả đời..." Một học sinh trung học lau mồ hôi lạnh trên trán, cả người đều đang phát run.

Đám người vây xem xung quanh tỏ vẻ kinh sợ e ngại... Bọn côn đồ vị thành niên này quá mức càn quấy... lại dám lấy đao ra... Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.

Trần Xuân Độ quét mắt nhìn lướt qua đám côn đồ cầm đao, lạnh nhạt mở miệng: "Lâu rồi không ai dám động dao trước mặt tao..."

"Động con mẹ mày! Kiêu ngạo quá nhỉ!" Một tên côn đồ dữ tợn nổi giận, trực tiếp đâm dao tới!

Trần Xuân Độ nhấc chân đạp một cái nhanh như tia chớp!

"Bịch!" Tên côn đồ bị đạp bay ra ngoài, đụng mạnh vào một thân cây, cái cây bị gãy ngang đổ xuống đất!

Xôn xao! Toàn trường ồ lên một trận! Trời mẹ ơi... một cước trực tiếp đạp bay người khác? Đây chẳng phải là công phu trong phim điện ảnh sao?

Sắc mặt bọn côn đồ cả kinh, mang theo vẻ khiếp sợ không dám tin tưởng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook