Chương 307: Giận dữ!
Đang cập nhập
22/08/2021
Ngọc Vinh Hiên cứng đờ mặt. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cực kỳ ngang ngược: “Cậu Ngọc, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Vẻ mặt anh ta lập tức trở nên nhăn nhó, cái điện thoại này thuộc về trưởng lão nhà họ Ngọc, nhưng Trần Xuân Độ lại cầm nó gọi lại cho anh ta, thế trưởng lão rốt cuộc bị làm sao?
Gần như trong nháy mắt, trong lòng Ngọc Vinh Hiên dâng lên cảm giác không lành... không lẽ trưởng lão...
Nhưng khi anh ta vừa nghĩ như vậy anh ta đã lập tức bác bỏ, rõ ràng là anh ta không tin. Trưởng lão nhà họ Ngọc rất mạnh, thực lực sâu không lường được, không phải là loại lưu manh cỏn con này có thể so sánh được!
Trưởng lão nhà họ Ngọc thành danh đã lâu, sao có thể bị thằng con nít này giết cho được? Không thể nào!
Ngọc Vinh Hiên gần như loại bỏ khả năng này đầu tiên. Chỉ là anh ta vẫn không hiểu, vì sao Trần Xuân Độ lại có điện thoại của ông ta? Người này làm thế nào mà làm được vậy?
Ngọc Vinh Hiên nghĩ như vậy, nhăn mặt, trầm giọng nói: “Vì sao mày lại cầm điện thoại của trưởng lão?”
“Mày nói xem?” Đầu bên kia là Trần Xuân Độ, giọng điệu vô cùng lưu manh, phách lối ngang ngược khiến khóe miệng Ngọc Vinh Hiên giật giật, vẻ mặt tái xanh khó coi... Anh ta chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như Trần Xuân Độ!
“Trưởng lão đi đâu rồi?” Ngọc Vinh Hiên cố đè sự tức giận trong lòng xuống, hỏi.
“Mày đoán xem, mày sai trưởng lão tới giết tao, còn hỏi tao ông ta đi đâu?” Trần Xuân Độ vừa nói vừa nhếch môi cười.
“Này, có phải mày bị thần kinh không, người bình thường không thể nào hỏi câu như vậy.” Trần Xuân Độ phun ra một ngụm khói, anh bĩu môi, thái độ vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không coi Ngọc Vinh Hiên ra gì!
“Đưa điện thoại cho trưởng lão... nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết...” Bàn tay cầm điện thoại của Ngọc Vinh Hiên nổi lên một sợi gân xanh, anh ta nói giọng lạnh lẽo, cố gắng không để vẻ mặt của bản thân trở nên dữ tợn!
“Sống không bằng chết. Ồ, lẽ nào mày còn học được cách giết người qua điện thoại?” Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý lời đe dọa của đối phương, mỉm cười giễu cợt khiến Ngọc Vinh Hiên run rẩy cả người!
Một câu nói của Trần Xuân Độ đều như một đợt dầu hỏa tinh khiết nhất, tạt lên cơn giận dữ trong lòng Ngọc Vinh Hiên!
Ngọc Vinh Hiên bề ngoài lạnh nhạt tùy tính, nhưng người như vậy, kiêu ngạo khắc trong xương cốt, thậm chí không cho phép kẻ khác sỉ nhục nửa câu... Quan trọng là anh ta còn xuất thân trong dòng họ đổ thạch, cũng vì thế mà có ai lại không cung kính đối xử với anh ta sau khi nghe thấy bối cảnh hùng hậu kia?
Nhưng anh ta không nghĩ rằng lại gặp phải loại lưu manh đầu đường như Trần Xuân Độ! Ngang ngược đến mức không coi anh ta ra gì! Con kiến hôi này!
“Trưởng lão của mày, bây giờ đang nằm trước cửa khách sạn. Mười lăm phút sau cảnh sát sẽ tới chở xác ông ta đi... Mày nắm chắc thời gian đi.”
Ngay lúc này, giọng nói bĩnh tĩnh và lạnh nhạt truyền qua điện thoại khiến Ngọc Vinh Hiên cứng người, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin!
“Mày nói cái gì? Xác? Trưởng lão không thể chết được!” Ngọc Vinh Hiên không kiềm chế nổi nữa, quát lên với vẻ mặt dữ tợn.
Anh ta có chết cũng không tin, trưởng lão thực lực kinh khủng bản lĩnh cao siêu lại chết rồi... biến thành xác chết rồi!
Trưởng lão đó từng nói, nếu ông ta bùng nổ hết thực lực, càn quét cả đại hội đổ thạch hoàn toàn không thành vấn đề... Người có thể giết được ông ta, trừ khi là chủ nhân của Yên Kinh!
Nhưng... sao chủ nhân Yên Kinh có thể tới đó... chỉ vì đối phó trưởng lão của anh ta!
Ngọc Vinh Hiên có đập vỡ đầu cũng không nghĩ tới rốt cuộc thì trưởng lão chết như thế nào!
“Mày nói láo, trưởng lão không thể nào chết được. Nhất định là mày gây rối đằng sau, có âm mưu gì!” Ngọc Vinh Hiên cắn răng thở hồng hộc, ngực anh ta kịch liệt phập phồng, hai trong mắt hiện đầy tơ máu!
Lời Trần Xuân Độ nói khiến nhịp tim của anh ta khó mà đập chậm lại! Thậm chí cả cổ của anh ta cũng nổi lên mạch máu xanh!
Ngay cả chiếc điện thoại anh ta cầm trong tay cũng rạn nứt, dần dần xuất hiện vết nứt nhỏ!
Khuôn mặt đẹp trai của Ngọc Vinh Hiên cũng trở nên méo mó dữ tợn... Nếu trưởng lão chết, anh ta không còn mặt mũi nào trở về nhà họ Ngọc! Anh ta lấy đâu ra mặt mũi ăn nói với dòng họ!
Cái chết của một trưởng lão nhất định sẽ gây ra xao động không nhỏ, đến lúc đó dòng họ nhất định sẽ hỏi tội anh ta!
Điều khiến anh ta giận nhất là, anh ta bảo trưởng lão giết Trần Xuân Độ, nhưng không ngờ rằng tên chết tiệt đó vẫn còn sống nhăn răng mà trưởng lão... lại chết?
Ngọc Vinh Hiên không chấp nhất được sự thật này, chuyện này không thể nào xảy ra!
“Rốt cuộc trưởng lão xảy ra chuyện gì, ông ta đang ở đâu?!” Ngọc Vinh Hiên quát.
“Ngay cửa khách sạn. Tao vừa đi ra khỏi khách sạn đã thấy một người rơi từ trên trời xuống, đập trúng cửa khách sạn. Mày thấy có khéo hay không?” Đầu bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, thậm chí còn xen lẫn một chút hài hước.
Rõ ràng là anh đang trêu đùa Ngọc Vinh Hiên, nói ra lời này, bản thân anh có tin không?
“Rơi từ trên trời xuống... mày đùa tao à?!” Gân xanh trên trán Ngọc Vinh Hiên nổi hết lên, cơn giận ngút trời bùng nổ khiến anh ta muốn nôn ra máu!
“Đúng là từ trên trời rơi xuống đấy, mẹ nó mày tin hay không thì tùy. Mày mà tới chậm thì ngay cả xác cũng không nhìn thấy đâu, ngu ngốc.” Trần Xuân Độ bĩu môi, khinh thường cười rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh gửi tấm hình xác chết trưởng lão đã chụp cho anh ta.
“Đùa tao? Cho rằng tao dễ lừa như vậy? Không biết lấy được điện thoại từ đâu mà lại muốn lừa tao, nghĩ tao là kẻ ngu chắc!?” Giờ phút này, trong phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên nhìn cái điện thoại đã đầy vết nứt, gần như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, cười nhạt đầy khinh thường.
Sau khi anh ta để điện thoại xuống thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Khi anh ta khinh thường cầm nó lên, nhìn thấy tấm ảnh được gửi tới thì ngây ngẩn cả người.
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta nhất thời khựng lại giữa không trung, cả người như biến thành một pho tượng trong nháy mắt.
Trong ảnh, xác chết của trưởng lão thình lình xuất hiện trước cửa khách sạn!
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hơi thở khủng bố dần dần vây quanh anh ta, ầm ầm bùng nổ!
Vẻ mặt anh ta rất dữ tợn, cả gương mặt như méo mó tới nơi, hơi thở chết chóc lạnh lẽo không bị che giấu, bắn thẳng ra ngoài!
“Tìm chết!” Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng gằn từng chữ, điện thoại di động trong tay anh ta bỗng nhiên nứt ra, chia năm xẻ bảy!
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta dần dần siết chặt, chiếc điện thoại cao cấp tinh xảo hơn 30 triệu biến dạng trong nháy mắt... Khi anh ta buông tay ra lần nữa, nó đã biến thành một đống sắt vụn!
Trên người Ngọc Vinh Hiên tràn ngập sát khí không hề che giấu!
Bốn góc phòng tổng thống có bốn người hầu nữ, ai nấy đều run lẩy bẩy. Bọn họ cảm nhận được ngọn lửa giận trên người Ngọc Vinh Hiên, biết rõ, cậu Ngọc, nổi giận rồi!
Một khi cậu Ngọc tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Rốt cuộc là ai không có mắt dám chọc giận cậu Ngọc!
Bọn họ không hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp cảnh này, cậu Ngọc nổi giận lại đáng sợ như vậy!
“Người đâu!” Ngọc Vinh Hiên hét lớn, vẻ mặt giận dữ, giận ngút trời!
“Ầm!” Cửa phòng mở ra, mấy bóng người cường tráng vọt vào trong phòng. Giống như một cơn gió mạnh thổi qua, có mấy người quỳ một chân trên mặt đất, xuất hiện trước mặt Ngọc Vinh Hiên.
“Mang xác của trưởng lão về. Tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nếu trưởng lão chết thật... tôi phải huyết tẩy nhà họ Lê!” Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng ra lệnh, xao động cả không khí!
“Rõ!”
***
Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ nhìn xác của trưởng lão nằm trước cửa khách sạn, khóe môi cong lên một nụ cười thần bí.
“Này, anh đang làm gì thế?” Đúng lúc này, sau lưng anh vang lên chuỗi tiếng giày cào gót dẫm lên mặt đất.
Trần Xuân Độ nghiêng đầu, không biết từ lúc nào Lê Kim Huyên đã đi tới trước cửa khách sạn.
“Xem kịch hay.” Trần Xuân Độ cười khà khà.
“Xem kịch hay? Kịch gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày, tỏ vè nghi ngờ.
“Kịch hay vừa xuất hiện.” Trần Xuân Độ dửng dưng nói. Lê Kim Huyên đi lên phía trước thì nhìn thấy xác chết ngay trước cửa, sợ hết hồn.
“Sao xác chết này lại xuất hiện trước cửa khách sạn?” Lê Kim Huyên nhìn thấy vết chém lớn trước ngực xác chết thì sợ hãi vỗ ngực.
“Ai biết được, vừa rơi từ trên trời xuống.” Trần Xuân Độ thản nhiên nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt nghiêm túc nói lời lung tung.
“Rơi từ trên trời xuống? Anh lừa quỷ à?” Lê Kim Huyên cười lạnh: “Lời này đến quỷ cũng chẳng tin!”
“Cô có thể xem camera giám sát, cái xác này vốn rơi từ trên cao xuống.” Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá, ngẩng đầu nhìn màn đêm thăm thẳm, trong đáy mắt lóe lên ý tứ sâu xa.
Anh mơ hồ có dự cảm... Yên Kinh trước nay vẫn được coi là thành phố bình yên... sẽ không tiếp tục yên bình nữa, đại hội đổ thạch chính là khởi đầu của mọi thứ.
“Cuối cùng cảnh sát cũng tới.” Lê Kim Huyên nhìn về phía xa xa, tiếng còi báo của cảnh sát réo vang truyền tới, mờ mờ nhìn thấy đèn cảnh báo xanh đỏ không ngừng lóe lên, đang lao nhanh về phía này...
Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên, anh nghiêng đầu nhìn về phía khác, cuối con đường bên đó cũng có một chiếc xe Maybach đen đang lao tới, động cơ gầm rú ầm ầm, khí thế hung dữ.
Đúng là Ngọc Vinh Hiên không muốn để cảnh sát lấy được xác của trưởng lão, như vậy chỉ tăng thêm phiền phức, thậm chí còn có thể biến thành tin tức xấu ảnh hưởng đến nhà họ Ngọc.
Người nhà họ Ngọc cũng rất nhanh, vừa cúp điện thoại không bao lâu thì người của bọn họ đã chạy tới rồi.
“Đi thôi, về.” Trần Xuân Độ xoay người.
“Về làm gì? Khắp nơi trên hành lang đều là xác chết.” Từ sau khi quen Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên gặp phải quá nhiều chuyện bình thường không gặp được. Nhưng khi phải đối mặt với xác chết trên hành lang, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu nào.
Mùi máu tanh quá nồng nặc, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy nó từ trên nười cô.
Trần Xuân Độ liếc nhìn cô, sau đó anh đột nhiên đi đến trước người cô, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Kim Huyên, lên đi.”
Lê Kim Huyên sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, nơi lạnh băng nào đó trong lòng lẳng lặng hòa tan.
Nếu là trong quá khứ cô nhất định sẽ mắng anh “Lưu manh” rồi nhanh chóng bỏ đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, hình như khoảng cách giữa cô và anh đang được kéo gần lại...
Lúc này nữ tổng giám đốc lạnh lùng lại lộ ra vẻ mặt rối rắm của một đứa trẻ. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một lúc lâu mới cẩn thận giẫm giày cao gọt tới gần Trần Xuân Độ, chậm rãi trèo lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh.
Sau khi ôm cổ anh, Lê Kim Huyên mới nỏi nhỏ: “Đi thôi.”
Vẻ mặt anh ta lập tức trở nên nhăn nhó, cái điện thoại này thuộc về trưởng lão nhà họ Ngọc, nhưng Trần Xuân Độ lại cầm nó gọi lại cho anh ta, thế trưởng lão rốt cuộc bị làm sao?
Gần như trong nháy mắt, trong lòng Ngọc Vinh Hiên dâng lên cảm giác không lành... không lẽ trưởng lão...
Nhưng khi anh ta vừa nghĩ như vậy anh ta đã lập tức bác bỏ, rõ ràng là anh ta không tin. Trưởng lão nhà họ Ngọc rất mạnh, thực lực sâu không lường được, không phải là loại lưu manh cỏn con này có thể so sánh được!
Trưởng lão nhà họ Ngọc thành danh đã lâu, sao có thể bị thằng con nít này giết cho được? Không thể nào!
Ngọc Vinh Hiên gần như loại bỏ khả năng này đầu tiên. Chỉ là anh ta vẫn không hiểu, vì sao Trần Xuân Độ lại có điện thoại của ông ta? Người này làm thế nào mà làm được vậy?
Ngọc Vinh Hiên nghĩ như vậy, nhăn mặt, trầm giọng nói: “Vì sao mày lại cầm điện thoại của trưởng lão?”
“Mày nói xem?” Đầu bên kia là Trần Xuân Độ, giọng điệu vô cùng lưu manh, phách lối ngang ngược khiến khóe miệng Ngọc Vinh Hiên giật giật, vẻ mặt tái xanh khó coi... Anh ta chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như Trần Xuân Độ!
“Trưởng lão đi đâu rồi?” Ngọc Vinh Hiên cố đè sự tức giận trong lòng xuống, hỏi.
“Mày đoán xem, mày sai trưởng lão tới giết tao, còn hỏi tao ông ta đi đâu?” Trần Xuân Độ vừa nói vừa nhếch môi cười.
“Này, có phải mày bị thần kinh không, người bình thường không thể nào hỏi câu như vậy.” Trần Xuân Độ phun ra một ngụm khói, anh bĩu môi, thái độ vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không coi Ngọc Vinh Hiên ra gì!
“Đưa điện thoại cho trưởng lão... nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết...” Bàn tay cầm điện thoại của Ngọc Vinh Hiên nổi lên một sợi gân xanh, anh ta nói giọng lạnh lẽo, cố gắng không để vẻ mặt của bản thân trở nên dữ tợn!
“Sống không bằng chết. Ồ, lẽ nào mày còn học được cách giết người qua điện thoại?” Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý lời đe dọa của đối phương, mỉm cười giễu cợt khiến Ngọc Vinh Hiên run rẩy cả người!
Một câu nói của Trần Xuân Độ đều như một đợt dầu hỏa tinh khiết nhất, tạt lên cơn giận dữ trong lòng Ngọc Vinh Hiên!
Ngọc Vinh Hiên bề ngoài lạnh nhạt tùy tính, nhưng người như vậy, kiêu ngạo khắc trong xương cốt, thậm chí không cho phép kẻ khác sỉ nhục nửa câu... Quan trọng là anh ta còn xuất thân trong dòng họ đổ thạch, cũng vì thế mà có ai lại không cung kính đối xử với anh ta sau khi nghe thấy bối cảnh hùng hậu kia?
Nhưng anh ta không nghĩ rằng lại gặp phải loại lưu manh đầu đường như Trần Xuân Độ! Ngang ngược đến mức không coi anh ta ra gì! Con kiến hôi này!
“Trưởng lão của mày, bây giờ đang nằm trước cửa khách sạn. Mười lăm phút sau cảnh sát sẽ tới chở xác ông ta đi... Mày nắm chắc thời gian đi.”
Ngay lúc này, giọng nói bĩnh tĩnh và lạnh nhạt truyền qua điện thoại khiến Ngọc Vinh Hiên cứng người, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin!
“Mày nói cái gì? Xác? Trưởng lão không thể chết được!” Ngọc Vinh Hiên không kiềm chế nổi nữa, quát lên với vẻ mặt dữ tợn.
Anh ta có chết cũng không tin, trưởng lão thực lực kinh khủng bản lĩnh cao siêu lại chết rồi... biến thành xác chết rồi!
Trưởng lão đó từng nói, nếu ông ta bùng nổ hết thực lực, càn quét cả đại hội đổ thạch hoàn toàn không thành vấn đề... Người có thể giết được ông ta, trừ khi là chủ nhân của Yên Kinh!
Nhưng... sao chủ nhân Yên Kinh có thể tới đó... chỉ vì đối phó trưởng lão của anh ta!
Ngọc Vinh Hiên có đập vỡ đầu cũng không nghĩ tới rốt cuộc thì trưởng lão chết như thế nào!
“Mày nói láo, trưởng lão không thể nào chết được. Nhất định là mày gây rối đằng sau, có âm mưu gì!” Ngọc Vinh Hiên cắn răng thở hồng hộc, ngực anh ta kịch liệt phập phồng, hai trong mắt hiện đầy tơ máu!
Lời Trần Xuân Độ nói khiến nhịp tim của anh ta khó mà đập chậm lại! Thậm chí cả cổ của anh ta cũng nổi lên mạch máu xanh!
Ngay cả chiếc điện thoại anh ta cầm trong tay cũng rạn nứt, dần dần xuất hiện vết nứt nhỏ!
Khuôn mặt đẹp trai của Ngọc Vinh Hiên cũng trở nên méo mó dữ tợn... Nếu trưởng lão chết, anh ta không còn mặt mũi nào trở về nhà họ Ngọc! Anh ta lấy đâu ra mặt mũi ăn nói với dòng họ!
Cái chết của một trưởng lão nhất định sẽ gây ra xao động không nhỏ, đến lúc đó dòng họ nhất định sẽ hỏi tội anh ta!
Điều khiến anh ta giận nhất là, anh ta bảo trưởng lão giết Trần Xuân Độ, nhưng không ngờ rằng tên chết tiệt đó vẫn còn sống nhăn răng mà trưởng lão... lại chết?
Ngọc Vinh Hiên không chấp nhất được sự thật này, chuyện này không thể nào xảy ra!
“Rốt cuộc trưởng lão xảy ra chuyện gì, ông ta đang ở đâu?!” Ngọc Vinh Hiên quát.
“Ngay cửa khách sạn. Tao vừa đi ra khỏi khách sạn đã thấy một người rơi từ trên trời xuống, đập trúng cửa khách sạn. Mày thấy có khéo hay không?” Đầu bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, thậm chí còn xen lẫn một chút hài hước.
Rõ ràng là anh đang trêu đùa Ngọc Vinh Hiên, nói ra lời này, bản thân anh có tin không?
“Rơi từ trên trời xuống... mày đùa tao à?!” Gân xanh trên trán Ngọc Vinh Hiên nổi hết lên, cơn giận ngút trời bùng nổ khiến anh ta muốn nôn ra máu!
“Đúng là từ trên trời rơi xuống đấy, mẹ nó mày tin hay không thì tùy. Mày mà tới chậm thì ngay cả xác cũng không nhìn thấy đâu, ngu ngốc.” Trần Xuân Độ bĩu môi, khinh thường cười rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh gửi tấm hình xác chết trưởng lão đã chụp cho anh ta.
“Đùa tao? Cho rằng tao dễ lừa như vậy? Không biết lấy được điện thoại từ đâu mà lại muốn lừa tao, nghĩ tao là kẻ ngu chắc!?” Giờ phút này, trong phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên nhìn cái điện thoại đã đầy vết nứt, gần như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, cười nhạt đầy khinh thường.
Sau khi anh ta để điện thoại xuống thì điện thoại lại rung lên lần nữa. Khi anh ta khinh thường cầm nó lên, nhìn thấy tấm ảnh được gửi tới thì ngây ngẩn cả người.
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta nhất thời khựng lại giữa không trung, cả người như biến thành một pho tượng trong nháy mắt.
Trong ảnh, xác chết của trưởng lão thình lình xuất hiện trước cửa khách sạn!
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hơi thở khủng bố dần dần vây quanh anh ta, ầm ầm bùng nổ!
Vẻ mặt anh ta rất dữ tợn, cả gương mặt như méo mó tới nơi, hơi thở chết chóc lạnh lẽo không bị che giấu, bắn thẳng ra ngoài!
“Tìm chết!” Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng gằn từng chữ, điện thoại di động trong tay anh ta bỗng nhiên nứt ra, chia năm xẻ bảy!
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta dần dần siết chặt, chiếc điện thoại cao cấp tinh xảo hơn 30 triệu biến dạng trong nháy mắt... Khi anh ta buông tay ra lần nữa, nó đã biến thành một đống sắt vụn!
Trên người Ngọc Vinh Hiên tràn ngập sát khí không hề che giấu!
Bốn góc phòng tổng thống có bốn người hầu nữ, ai nấy đều run lẩy bẩy. Bọn họ cảm nhận được ngọn lửa giận trên người Ngọc Vinh Hiên, biết rõ, cậu Ngọc, nổi giận rồi!
Một khi cậu Ngọc tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Rốt cuộc là ai không có mắt dám chọc giận cậu Ngọc!
Bọn họ không hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp cảnh này, cậu Ngọc nổi giận lại đáng sợ như vậy!
“Người đâu!” Ngọc Vinh Hiên hét lớn, vẻ mặt giận dữ, giận ngút trời!
“Ầm!” Cửa phòng mở ra, mấy bóng người cường tráng vọt vào trong phòng. Giống như một cơn gió mạnh thổi qua, có mấy người quỳ một chân trên mặt đất, xuất hiện trước mặt Ngọc Vinh Hiên.
“Mang xác của trưởng lão về. Tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nếu trưởng lão chết thật... tôi phải huyết tẩy nhà họ Lê!” Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng ra lệnh, xao động cả không khí!
“Rõ!”
***
Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ nhìn xác của trưởng lão nằm trước cửa khách sạn, khóe môi cong lên một nụ cười thần bí.
“Này, anh đang làm gì thế?” Đúng lúc này, sau lưng anh vang lên chuỗi tiếng giày cào gót dẫm lên mặt đất.
Trần Xuân Độ nghiêng đầu, không biết từ lúc nào Lê Kim Huyên đã đi tới trước cửa khách sạn.
“Xem kịch hay.” Trần Xuân Độ cười khà khà.
“Xem kịch hay? Kịch gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày, tỏ vè nghi ngờ.
“Kịch hay vừa xuất hiện.” Trần Xuân Độ dửng dưng nói. Lê Kim Huyên đi lên phía trước thì nhìn thấy xác chết ngay trước cửa, sợ hết hồn.
“Sao xác chết này lại xuất hiện trước cửa khách sạn?” Lê Kim Huyên nhìn thấy vết chém lớn trước ngực xác chết thì sợ hãi vỗ ngực.
“Ai biết được, vừa rơi từ trên trời xuống.” Trần Xuân Độ thản nhiên nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt nghiêm túc nói lời lung tung.
“Rơi từ trên trời xuống? Anh lừa quỷ à?” Lê Kim Huyên cười lạnh: “Lời này đến quỷ cũng chẳng tin!”
“Cô có thể xem camera giám sát, cái xác này vốn rơi từ trên cao xuống.” Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá, ngẩng đầu nhìn màn đêm thăm thẳm, trong đáy mắt lóe lên ý tứ sâu xa.
Anh mơ hồ có dự cảm... Yên Kinh trước nay vẫn được coi là thành phố bình yên... sẽ không tiếp tục yên bình nữa, đại hội đổ thạch chính là khởi đầu của mọi thứ.
“Cuối cùng cảnh sát cũng tới.” Lê Kim Huyên nhìn về phía xa xa, tiếng còi báo của cảnh sát réo vang truyền tới, mờ mờ nhìn thấy đèn cảnh báo xanh đỏ không ngừng lóe lên, đang lao nhanh về phía này...
Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên, anh nghiêng đầu nhìn về phía khác, cuối con đường bên đó cũng có một chiếc xe Maybach đen đang lao tới, động cơ gầm rú ầm ầm, khí thế hung dữ.
Đúng là Ngọc Vinh Hiên không muốn để cảnh sát lấy được xác của trưởng lão, như vậy chỉ tăng thêm phiền phức, thậm chí còn có thể biến thành tin tức xấu ảnh hưởng đến nhà họ Ngọc.
Người nhà họ Ngọc cũng rất nhanh, vừa cúp điện thoại không bao lâu thì người của bọn họ đã chạy tới rồi.
“Đi thôi, về.” Trần Xuân Độ xoay người.
“Về làm gì? Khắp nơi trên hành lang đều là xác chết.” Từ sau khi quen Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên gặp phải quá nhiều chuyện bình thường không gặp được. Nhưng khi phải đối mặt với xác chết trên hành lang, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu nào.
Mùi máu tanh quá nồng nặc, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy nó từ trên nười cô.
Trần Xuân Độ liếc nhìn cô, sau đó anh đột nhiên đi đến trước người cô, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Kim Huyên, lên đi.”
Lê Kim Huyên sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, nơi lạnh băng nào đó trong lòng lẳng lặng hòa tan.
Nếu là trong quá khứ cô nhất định sẽ mắng anh “Lưu manh” rồi nhanh chóng bỏ đi, nhưng hôm nay không biết vì sao, hình như khoảng cách giữa cô và anh đang được kéo gần lại...
Lúc này nữ tổng giám đốc lạnh lùng lại lộ ra vẻ mặt rối rắm của một đứa trẻ. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, do dự một lúc lâu mới cẩn thận giẫm giày cao gọt tới gần Trần Xuân Độ, chậm rãi trèo lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh.
Sau khi ôm cổ anh, Lê Kim Huyên mới nỏi nhỏ: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.