Chàng Rể Phế Vật

Chương 548: Long vương nổi giận

Đang cập nhập

23/10/2021

Ánh mắt Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lùng... giống như ánh nhìn của một ác ma!

"Chín...!" Anh lại từ miệng thì thào một tiếng! Trong khoảnh khắc đó... bóng dáng của anh đã biến mất ngay tại chỗ!

Giây tiếp theo... một dư ảnh lướt qua! Với chiêu thức quen thuộc, thanh kiếm đâm xuyên qua người đàn ông đeo mặt nạ đang vẻ mặt kinh hoàng kia!

"Phụt!" Cánh tay trái của người đàn ông... trực tiếp bị chặt đứt! Cả cánh tay rơi xuống mặt đất... máu tươi lập tức điên cuồng trảo ra!

"Ách a ——!" Gương mặt người đàn ông đầy vẻ thống khổ, hai con ngươi hiện lên sự kinh hoàng!

Cơ thể người đàn ông run lên vì đau đớn... Thân thể anh ta chợt dựng thẳng dậy, căn bản không quan tâm đến miệng vết thương đang tuôn máu đầm đìa kia... mà nhanh chóng chạy trốn! Giờ khắc này, dường như anh ta đã thấy cái chết đang cận kề!

"Đạp...!" Trần Xuân Độ kêu lên một từ cuối cùng! Thanh Long Nha biến ảo, long uy vang dội! Vô số đạo hắc quang lóe lên, như muốn hóa thành một bóng ma hình rồng đáng sợ!

Long chém chín đạp, đây chính là phương thức giết người độc nhất vô nhị của Long Vương!

Ngay sau đó, khẩu ngữ vừa thoát ra khỏi miệng, ánh đen đã hóa thành hình rồng với kích thước khổng lồ nhào đến!

Ngay lúc này đây! Sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên biến đổi lớn! Anh ta giơ đoạn trường đao ra, biến con đao thành công cụ mang sát khí khôn lường, xoay tròn trên không khí với tốc độ chóng mặt, hướng Trần Xuân Độ mà phi tới!

Vứt đao... để bảo vệ tính mạng! Giờ phút này đây, người đàn ông kia... chỉ đành làm thế để bảo vệ cái mạng mình!

"Keng ——!" Đoạn trường đao đâm về phía bóng rồng đen đáng sợ! Một cú va chạm kịch liệt!

Nhưng căn bản đoạn trường đao không có cách nào chống đỡ được... trực tiếp bị một lực đạo khủng khiếp cuốn đi... rồi làm nó bay ra xa!

Bóng rồng đen thuận thế lao tới!

"Phốc phốc…!" Vô số lưỡi dao găm lập lòe quét qua! Cơ thể người đàn ông lập tức bị đâm liên tiếp thành một mảnh đầy máu... Khoảng khắc bụng anh ta bị tia sáng đen đáng sợ bắn phá... máu tươi trực tiếp tuôn ra, vô số đao quang xẹt qua bụng! Thậm chí anh ta còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn kinh khủng khi cơ thể bị cắt rời ra từng mảnh!

Người đàn ông ngã mạnh xuống mặt đất, vừa chạm đất, máu tươi đã tràn ra thành vũng, trước khi chết, hai mắt vẫn trợn tròn, vẻ mặt dường như vẫn không tin đây là sự thật!

Tiếng chém giết cùng tiếng da thịt bị cắt ra không ngừng vang vọng! Đây đúng là một chiến trường địa ngục!

Trần Xuân Độ tay cầm thanh Long Nha, lạnh lùng nhìn lướt qua, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Răng Nhọn đang bày ra vẻ mặt sững sờ cùng kinh hãi, người áo xám và vô số đặc công, sát thủ lần lượt từ các hướng chạy tới!

"Long Vương, hôm nay tội danh của mày đã thành, dù có đưa ra bao nhiêu lý do đi chăng nữa cũng chẳng ích gì đâu!" Răng Nhọn quát lên.

"Tao đã nói rồi, người nào cản tao... đều phải chết!" Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh như băng, điên cuồng giống như ma quỷ!

"Ra tay đi!" Răng Nhọn quát lên một tiếng sắc lạnh, rồi lao thẳng về phía Trần Xuân Độ!

Đồng tử Trần Xuân Độ ngưng trọng lại, lập tức lao về phía trước!

"Phốc phốc phốc…!" Thanh Long Nha giống như một thế lực sát phạt kinh người, nhanh chóng lướt qua trong không trung! Hóa thành một bóng đen ảo ảnh!

"Ách a…!" Tàn sát điên cuồng, máu tươi úa ra như mưa! Bóng đen của thanh Long Nha thật giống như một cỗ máy xay thịt đáng sợ, léo lên tia sáng ác liệt giữa không trung!

Hàng chục đặc công... trong nháy mắt bị khí thế ác liệt của ánh sáng đen áp đảo!

Một giây tiếp theo... cơ thể của họ... đã bị cắt ra thành nhiều vệt máu... trên đất chỉ còn lưu lại những mảnh thịt đỏ hẵng còn tươi sống!



Nơi đây không khác gì địa ngục trần gian, một mảnh chết chóc kinh người!

Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo như Diêm La, đứng trên lầu thứ tám, đưa mắt nhìn đám người đông như quân Nguyên, lần lượt từng người một bị chém nát bươm ở đằng xa... Thời khắc này, anh thật giống như một cỗ máy giết người! Hôm nay một màn này... hoàn toàn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh!

"Vèo...!" Thân thể Trần Xuân Độ chợt vọt lên, ánh mắt hướng về phía đám đông mấy ngàn người phía dưới!

"Phốc phốc phốc…!" Khoảng khắc Long Vương xông vào biển người ấy, chỉ trong nháy mắt... máu tươi đã điên cuồng úa ra!

Những cái xác xung quanh đều ngã xuống đất! Bóng đen ấy đi đến đâu kéo theo một mảnh máu tanh ngút trời đến đấy!

Một đạo long ngâm, máu chảy vô biên!

Đây chính xác là một trận sát phạt điên cuồng, đẫm máu!

Thân thể Long Vương chợt bay lên, không ngừng xông lên chém giết trong đám người!

Nơi thanh Long Nha đi qua, chỉ còn lại những mảnh thi thể lạnh như băng!

Long Vương, hôm nay ở đây, đại khai sát giới!

Lấy một địch ngàn...!

Đây chắc chắn đã được định trước là một trận chiến kinh hoàng, chết chóc và rúng động nhất thế gian!

Máu tươi ngập trời, tiếng kêu chết chóc điên cuồng vang lên!

Thân thể Trần Xuân Độ đã bị máu thịt nhuộm thành một màu đỏ! Trên mặt... trên tay... trên quần áo... tất cả đều là màu máu tươi! Cũng không phân biệt được là máu của kẻ địch... hay chính là máu của anh nữa!

Một biển người mênh mông, đen kịt, giống như những làn sóng vô tận... hết đợt này đến đợt khác trào tới!

Dần dần, vết thương trên người Trần Xuân Độ lại bị rách ra! Ngực phải của anh đang bị thương nặng, lúc này... vết thương ấy lại bị nứt toác ra!

"Phốc!" Đột nhiên, một con dao găm sắc bén đâm vào anh từ phía sau! Máu tươi điên cuồng trào ra dọc theo thân thể anh!

Thân thể Trần Xuân Độ đột nhiên run lên... Ngay sau đó, một thanh đao sắc bén lại từ phía sau chém tới!

"Phốc!" Trên người Trần Xuân Độ, máu tươi tràn ra! Thanh Long Nha trong tay anh rung lên dữ dội! Một trận oan tác kịch liệt khác diễn ra! Lại tiếp tục công cuộc chém giết!

Trước mặt, vô số con dao găm léo sáng! Khí thế ngút trời!

Hai tay Trần Xuân Độ run rẩy... Đó là lực đạo thấu chi cực đại! Sức lực của anh đang dần dần suy yếu!

Đây là cuộc chém giết đã định sẵn là không có phần thắng!

Khắp nơi đều là máu tươi... thi thể vương vãi đầy đất!

Cơn thịnh nộ của Long Vương đã khiến vô số người phải trả giá bằng mạng sống!

Hôm nay, đối với Trần Xuân Độ mà nói, chính là... đại khai sát giới!

Giờ khắc này, không khí dường như hoàn toàn tĩnh lặng!



Bóng người của Trần Xuân Độ giữa một biển người đông đúc, kịch liệt ra tay giết chóc! Thanh Long Nha đã nhuốm máu đỏ từ lâu! Vô số máu thịt theo lưỡi dao không ngừng nhỏ giọt xuống! Toàn thân anh, cũng sớm nhuộm một màu đỏ tươi của máu, không khác gì một người được làm ra từ máu!

Nhưng cho dù anh đủ mạnh để đấu lại địch... thì rốt cuộc anh cũng không thể nào đọ sức được với nhiều người như vậy! Anh cũng chỉ là một người phàm trần mà thôi!

"Phốc!" Đột nhiên, một đoạn trường đao sắc nhọn đâm thẳng vào sau lưng Trần Xuân Độ!

"Long Vương, mày vẫn không chịu khuất phục hả!" Răng Nhọn lạnh lùng quát lên, lúc này Trần Xuân Độ đã yếu hơn trước rất nhiều, thể lực cũng sắp tiêu hao gần hết!

Trần Xuân Độ cắn răng, đột nhiên bật cười lớn... Chỉ là tiếng cười kia mang theo mấy phần thê lương.

"Long Vương, cho dù mày có cười to hơn nữa cũng chẳng ích gì đâu!" Răng Nhọn hừ lạnh một tiếng, tung ra một quyền!

"Ầm!"

Trần Xuân Độ không kịp né tránh, bị Răng Nhọn đấm thẳng vào mặt nạ trên mặt!

"Rắc rắc..."

Dưới sức mạnh đáng sợ của cú đấm, chiếc mặt nạ đột nhiên nứt ra, những vết nứt cũng dần lan ra xung quanh!

"Rắc rắc!"

Đột nhiên, phần dưới của chiếc mặt nạ nứt hẳn ra! Khéo miệng Trần Xuân Độ lộ ra!

Một vệt máu tươi trào ra từ khóe miệng anh, nhìn vô cùng chật vật.

Khéo miệng Trần Xuân Độ hơi nâng lên, lộ ra tia giễu cợt, ngay lúc này, anh nhìn thấy cảnh tượng Răng Nhọn đang tỏ ra hơi sửng sốt!

Những ký ức ngày xưa ùa về, Răng Nhọn đột nhiên trở nên hoảng hốt, Trần Xuân Độ liền lợi dụng thời cơ này, cầm thanh Long Nha trên tay, tung ra cú đánh bất ngờ, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây!

"Long Vương..." Răng Nhọn nhìn thấy biểu cảm giễu cợt kia, cùng với động tác quất qua vai, anh ta cảm thấy hết sức quen mắt!

Đúng lúc này, điện thoại Răng Nhọn đột nhiên vang lên.

Răng Nhọn vừa nhìn theo bóng lưng mờ ảo của Trần Xuân Độ, vừa nhận điện thoại, đột nhiên, có giọng nói già nua và lo lắng của trạm trưởng Lý ở đầu dây bên kia vang lên: "Có phải cậu đang truy kích Long Vương không?"

"Làm sao ông biết? Ông cũng nhận được lệnh sao?" Răng Nhọn hỏi.

"Răng Nhọn, cậu hãy vì giao tình giữa hai chúng ta mà để cho cậu ta một còn đường sống."

"Vì sao?" Mặt Răng Nhọn hiện lên vẻ không chắc chắn, nhưng anh ta cũng đã đoán được ra nguyên nhân.

"Cậu biết người đó là ai mà." Trạm trưởng Lý nói một câu đầy ý vị sâu xa.

"Ông chắc chắn... là anh ta sao?" Răng Nhọn run lên, cả người run rẩy kịch liệt!

Vừa rồi, anh ta lại cùng người vào sinh ra tử với mình chém giết lẫn nhau? Long Vương... lại là anh ta?!

"Ba!" Răng Nhọn cúp điện thoại, đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ với vẻ mặt phức tạp.

Đột nhiên, anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía đám người áo đen bịt mặt đang truy sát Trần Xuân Độ, nghiêm nghị quát lên: "Tất cả, chuyển mục tiêu, diệt trừ sát thủ ám sát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook