Chàng Rể Phế Vật

Chương 590: Người chơi mới gia nhập

Đang cập nhập

05/11/2021

“Không thể nào!” Vân Lăng Tiêu kinh ngạc: “Điều này không thực tế, trên đời làm gì có chuyện này?”

Người đàn ông mặc vest lắc đầu: “Cậu chỉ là quân cờ trong tay đại nhân thôi, sao cậu biết được đã có người chơi mới gia nhập.”

“Người chơi mới? Ai?” Vân Lăng Tiêu bình tĩnh lại một chút.

Người mặc vest chỉ ra một hướng bên ngoài cửa sổ với vẻ đầy ẩn ý.

Vân Lăng Tiêu nhìn theo, phát hiện hướng đó là hướng Tây.



Sáng sớm, chuyến bay đầu tiên từ sân bay quốc tế Hồng Kiều thành phố T chầm chậm hạ cánh, đó là chuyến bây sáng sớm từ châu Âu về nước C.

Cửa cabin mở ra, một người đàn ông nước ngoài mặc vest sang trọng màu xanh đậm từ khoang hạng nhất bước xuống, trong tay người này cầm một chiếc gậy đắt tiền, đầu đội chiếc mũ quý ông, toàn thân toát ra khí chất tao nhã của giới thượng lưu.

Phía sau người đàn ông là vài người mặc vest nữa, họ đi theo đứng sau lưng người đàn ông cực kỳ cung kính, có thể thấy thân phận của người này rất phi thường.

“Nước C… lâu rồi không tới.” Người đàn ông nói ra một câu tiếng Anh lưu loát, sau đó chống gậy, lịch lãm đi về phía lối ra sân bay.

Bên ngoài sân bay quốc tế, năm chiếc Land Rover màu đen đã chờ sẵn ở cửa.

Người đàn ông ung dung bước ra khỏi sân bay, một đoàn tuỳ tùng bước tới, kính cẩn mở cửa xe.

Đôi mắt xanh của quý ông liéc nhìn chiếc xe Land Rover dường như có vẻ kén chọn: “Chiếc xe này xuất khẩu tới nước C đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, không còn sự thuần tuý của đất nước chúng ta nữa.”

Nói xong hắn ta miễn cưỡng ngồi vào xe.

Nhóm tuỳ tùng mặc vest lập tức lên xe, năm chiếc Land Rover màu đen chậm rãi khởi động, chạy thẳng ra khỏi sân bay quốc tế...

Năm chiếc Land Rover chạy nhanh, mười phút sau từ từ dừng lại ở tập đoàn Lê thị.

Nhân viên bảo vệ thấy năm chiếc xe Land Rover thì cung kính cúi đầu hỏi: “Xin chào, xin hỏi mọi người tìm ai? Xe từ ngoài vào toà nhà… cần đăng ký.”

Cửa kính xe hạ uống, người đàn ông nước ngoài thò đầu ra, nói bằng tiếng nước C không lưu loát: “Tôi tìm Lê Kim Huyên.”

Nhân viên bảo vệ sửng sốt rồi nói tiếp: “Được, mời mọi người đăng ký thông tin thân phận.”



Ánh mắt người đàn ông ngoại quốc lạnh đi: “Chúng tôi cũng cần đăng ký?”

“Đúng vậy… Đây là quy định của công ty… phải đăng ký thông tin mới vào được công ty.” Nhân viên bảo vệ khó xử.

“Vô lễ! Chúng tôi vào công ty mà còn phải đăng ký?” Một tên tuỳ túng mặc vest túm cổ áo nhân viên bảo vệ, sau đó khởi động xe.

Land Rover phi nước đại, đâm vỡ rào cản ra vào ở cổng, kéo nhân viên bảo vệ đi hơn mười mét rồi phanh gấp dừng lại ở tầng dưới tập đoàn Lê thị!

Nhân viên bảo vệ bị kéo cả chục mét, giày sờn hết, quần cũng bị mài, chân bị mài rách da chảy máu, vô cùng thảm hại.

Tuỳ tùng kia hất tay, ném nhân viên bảo vệ ra xa vài mét.

Cửa năm chiếc xe mở ra, vài tên mặc vest đen bước tới, cung kính mở cửa cho chủ nhân.

Người đàn ông mặc vest xanh đậm cao quý chống gậy chậm rãi bước ra khỏi xe.

Lúc nhìn thấy cảnh này, nhân viên bảo vệ ở trạm gác lập tức nổi khùng, cả nhóm người xông lên tranh luận: “Này, sao các người lại làm người khác bị thương? Đám người nước ngoài các người không có giáo dục!”

Người đàn ông lịch lãm chẳng thèm để tâm đến nhóm nhân viên bảo vệ quèn, ung dung tự đắc đi vào tập đoàn Lê thị. Nhóm tuỳ tùng phía sau cũng bước vào theo.

Có nhân viên bảo vệ muốn tranh luận tiếp nhưng bị một tên tuỳ tùng nước ngoài tát bay, máu chảy đầm đìa.

Trong văn phòng tổng giám đốc ở tập đoàn Lê thị, Lê Kim Huyên đang ngồi xử lý tài liệu của công ty.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, điện thoại trên bàn cũng đổ chuông.

Lê Kim Huyên nghe máy, lông mày chau lại, điện thoại được gọi từ phòng bảo vệ, giọng của một nhân viên bảo vệ lọt vào tai cô: “Sếp Lê… bên ngoài… bên ngoài có một nhóm người nước ngoài tìm cô…”

Mặt Lê Kim Huyên nghiêm nghị: “Người nước ngoài?” Lê Kim Huyên còn đang nghi ngờ chưa phản ứng lại thì cửa văn phòng đã bị đá văng.

Một người đàn ông khí chất bất phàm mặc vest xanh đậm bước vào văn phòng tổng giám đốc, bên ngoài văn phòng, nhóm tuỳ tùng rất tự giác canh cửa, đứng thẳng tắp thành hàng.

Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm người đi vào.

Người đàn ông nhìn quanh phòng cô một lượt rồi từ tốn ngồi lên ghế sofa bằng da thật, hắn ta ngồi đó hoàn toàn mang ý đổi khách thành chủ.

“Cô là Lê Kim Huyên đúng không?” Người đàn ông ngồi trên sofa, tay chống gậy, hỏi bằng tiếng Anh lưu loát.



Lê Kim Huyên nghiêm nghị, nhìn hắn ta rồi trả lời bằng tiếng Anh: “Tôi là Lê Kim Huyên, xin hỏi anh là ai?”

Đôi mắt xanh của người đàn ông khẽ chau lại: “Quả nhiên cô Lê từng du học ở nước ngoài, giọng điệu rất chuẩn.”

Lê Kim Huyên hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn người đàn ông kỳ quái này.

“Xin hỏi anh là ai?” Lê Kim Huyên thận trọng hỏi lại.

Hắn ta chầm chậm bỏ chiếc mũ màu xanh trên đầu xuống, để lộ mái tóc màu vàng nhạt, tóc được chải gọn gàng, tỉ mỉ.

“Tôi là Richard đến từ đế quốc mặt trời không bao giờ lặn.” Giọng của người đàn ông vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo cố hữu.

Đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, Richard?

Cô… quen sao?

Lê Kim Huyên nhanh chóng sàng lọc trong đầu một lượt, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng nào về người này.

Lẽ nào là bạn của ba?

Nghe người đàn ông tự giới thiệu, trong mắt nữ thần hiện lên vẻ nghi ngờ.

Dù nghi ngờ nhưng Lê Kim Huyên vẫn thể hiện phong độ xã giao, cô gọi thư ký tới dặn dò: “Mang trà cho anh Richard.”

Thư ký gật đầu rồi lập tức đi pha cho Richard một tách trà đen đặc, nước trà trong veo có mùi thơm phức.

Khi thư ký cung kính mang trà đến cho Richard, hắn ta khẽ cau mày.

“Không phải chứ? Nước C các cô uống loại trà kém sang này sao?” Richard không nói lời nào, quơ tách trà còn nóng hổi trên bàn cà phê rơi xuống đất, tách trà vỡ tan, nước trà văng ra khắp nhà.

“Không phải trà đen Ceylon do Sri Lanka sản xuất mà cũng mang tới cho tôi uống?” Richard cao ngạo nhìn xuống, vẻ mặt rất lãnh đạm.

Thấy vậy, mắt Lê Kim Huyên ngưng lại, dường như cô không ngờ tên Richard kỳ quái này lại không biết lịch sự đến thế.

Lê Kim Huyên đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi hỏi: “Anh Richard, xin lỗi anh… Tôi không quen anh, nếu anh là bạn của ba tôi thì mời anh tới văn phòng chủ tịch.”

Richard nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Đương nhiên các cô không biết gia tộc Richard chúng tôi rồi, nhưng cô chỉ cần biết Richard là người mà các cô không được động đến, là thế lực mà tập đoàn Lê thị không thể chống lại. Tốt nhất tập đoàn Lê thị các cô đừng tự tìm đường chết thì hơn.” Giọng hắn ta giễu cợt, lại mang theo chút chế giễu và uy hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook