Chương 628: Người đàn ông da thú
Đang cập nhập
17/11/2021
Yên Kinh, tại một khu nhà cực kỳ lớn được điêu khắc rồng phượng, mang phong cách phục cổ. Có thể sở hữu một khu nhà hết sức xa hoa hào nhoáng ở một nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô Yên Kinh này... có thể nói đây cũng không phải chuyện cứ có tiền là có thể làm được! Muốn như thế thì phải có quyền lợi, quyền lợi tuyệt đối! Quyền lợi đáng sợ vượt qua giới hạn của thương nhân bình thường!
Trên cửa của căn nhà phục cổ có một tấm bảng hiệu rất lớn và rất nặng, bề mặt điêu khắc ba chữ rồng bay phượng múa: nhà họ Vương.
Lúc này nhà họ Vương hết sức yên tĩnh, nơi đây đã sừng sững đứng ở Yên Kinh hơn mười năm. Mỗi một đệ tử của nhà họ Vương đều ở lại mảnh đất này sinh sôi nảy nở, đặt nền móng xây dựng cơ nghiệp của nhà họ Vương.
Bác Hai nhấc bước chân già nua, trong tay siết chặt một đạo mật lệnh, chậm rãi đi đến chỗ sâu bên trong ngôi nhà...
Mười phút sau, một đạo mật lệnh từ trong tay bác Hai truyền xuống bên dưới!
Đầu tiên, mật lệnh được truyền tới bộ phận vũ trang phòng vệ của nhà họ Vương.
Khi nhận được đạo mật lệnh này, toàn bộ bộ phận vũ trang phòng vệ đều hết sức chấn động!
"Cái gì... muốn điều động Liệp Ưng? Nhà họ Vương chúng ta gặp phải chuyện lớn gì sao?"
Thời điểm bộ vũ trang phòng vệ khiếp sợ, bác Hai lại cưỡng ép đè xuống sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, mật lệnh rời khỏi bộ vũ trang phòng vệ!
Cuối cùng, mệnh lệnh dễ dàng thông qua từng đạo xét duyệt chính thức được khởi xướng!
Điều động Liệp Ưng xuất kích!
Liệp Ưng, như một con đại bàng bay lượn trên trời cao!
Cùng ngày, một chiếc máy bay trực thăng từ thủ đô Yên Kinh trực tiếp cất cánh, gào thét tiến thẳng về phía đông bắc!
...
Vùng đông bắc, tại một mảnh rừng rậm nguyên thủy nào đó.
Nơi đây tuyết trắng mênh mông, nhiệt độ xuống dưới ba mươi độ. Đây là thời điểm lạnh nhất ở vùng đông bắc, lạnh đến mức ngay cả một giọt nước bắn ra cũng đều sẽ kết thành băng chỉ trong nháy mắt, người bình thường đều không thể chịu nổi loại nhiệt độ này nhiều hơn mấy phút.
Ở chỗ sâu trong khu rừng, một cái bóng màu nâu nhạt chậm rãi phủ phục dưới nền tuyết. Tuyết trắng vẫn rơi khắp bầu trời, xóa sạch bóng hình nâu nhạt đang chậm rãi di chuyển, đó là một con hổ đông bắc hung hãn hoang dại!
Nó chậm rãi bò trên mặt tuyết, bởi vì nó bị vật gì đó đánh thức!
Một nơi khác, tuyết trắng bay tán loạn giữa làn gió rét, một gã đàn ông mặc áo khoác da thú bước từng bước một, đạp xuống nền tuyết tạo thành những dấu chân lõm sâu!
Cơ thể của người đàn ông da thú kinh khủng tựa như tảng đá, bên trên trải rộng rất nhiều gân xanh. Đập vào mắt là lớp da chằng chịt vết sẹo dữ tợn... Không thể phân rõ đó là loại vết thương gì, có cái do súng, có cái do binh khí, thậm chí còn có các loại vết thương do bị dã thú cắn xé... Rất nhiều vết sẹo, nhiều đến mức chồng chéo lên nhau khiến người khác vốn chẳng thể phân biệt rõ ràng!
Khi người đàn ông da thú chậm rãi giẫm chân đi về phía trước, ánh mắt của con hổ đông bắc kia lập tức tập trung chăm chú! Đó là một ánh mắt hung tàn hiện vẻ máu tanh, chuẩn bị tập sát con mồi, và cũng là ánh mắt của dã thú chân chính! Hổ đông bắc, vua của dã thú! Thế nhưng, người đàn ông da thú lại hoàn toàn không hề sợ hãi! Thậm chí trong tay anh ta cũng không có bất cứ binh khí hay công cụ nào, bàn tay trống rỗng, trên thân không hề có thứ gì! Chỉ có một tấm áo da thú đang mặc trên người!
Ánh mắt của anh ta bình tĩnh không gì sánh được, giống như nhàn rỗi đi dạpo vậy, từng bước một tiến về phía con hổ đông bắc!
Hổ đông bắc hết sức cảnh giác trừng mắt nhìn người đàn ông này, toàn bộ thân mình của nó lập tức nằm rạp trên mặt đất, giống như dây cung căng cứng chuẩn bị bắn đi, động tác dồn sức chuẩn bị phóng tới phía trước!
Đôi mắt người đàn ông da thú ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào con hổ đông bắc.
Khi nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông này, đột nhiên con hổ đông bắc run lên bần bật! Nó rùng mình một cái! Nó nhìn thấy cái gì? Nó vậy mà lại nhìn thấy ánh mắt của... đồng loại trên người gã đàn ông kia! Ánh mắt của anh ta tựa như mãnh thú! Thậm chí... còn kinh khủng hơn so với mãnh thú!
Hổ đông bắc há cái miệng to như chậu máu, gào lên một tiếng trầm thấp! Đó là âm thanh hổ gầm!
Vèo! Những con sóc và các loài vật nhỏ trốn ở dưới tuyết kinh hoảng bỏ chạy tứ tán!
Ngay sau đó, ở một góc khác của vùng đất tuyết phủ... Một đầu hổ đông bắc khác chậm rãi nhấc người lên! Cả người nó bị bao phủ đầy tuyết trắng, nó... đã ẩn núp ở đây rất lâu! Hình thể của nó hết sức to lớn!
Hai đầu hổ đông bắc trợn trừng cặp mắt hung hãn máu tanh của mãnh thú, gắt gao tập trung vào người đàn ông da thú!
Hai con mãnh hổ kết bạn để săn bắn! Song hổ cùng nhìn chằm chằm... sát khí lạnh lẽo tản ra!
Tuyết trắng tràn ngập khắp trời, gió lạnh thổi tới, không khí căng thẳng, băng lãnh đến tận xương tuỷ.
Bước chân của người đàn ông da thú vẫn không dừng lại, lần thứ hai anh ta chậm rãi giẫm chân xuống đất tiến lên từng bước... Dường như hai con hổ ở cách đó không xa chẳng có bất cứ sự uy hiếp nào đối với anh ta, anh ta vẫn bình tĩnh tựa như một con quái vật.
"Ngao!" Đột nhiên, hai tiếng hổ gầm hung lệ trầm thấp vang lên! Hai bóng dáng mang tông màu vàng nâu bất chợt bổ nhào về phía trước! Không hề do dự chút nào, giống như một thanh trường cung căng cứng được bắn ra! Mãnh hổ, hổ đông bắc! Vua của vạn thú!
Bỗng nhiên, ánh mắt của người đàn ông da thú ngưng trọng! Sức mạnh trong thân thể bùng nổ, anh ta vọt tới! Tuyết trắng dưới chân bị anh ta đạp mạnh khiến cho hàng ngàn bông tuyết bị xốc lên! Giữa khung cảnh tuyết trắng tràn ngập, thân thể anh ta... hóa thành một đạo tàn ảnh!
Người đàn ông da thú nhanh như tia chớp, giữa nền tuyết trắng thân thể anh ta tựa như một thanh trường kiếm đâm thẳng tới! Hai tay anh ta mạnh mẽ khởi động, lực đạo bắn ra, trong nháy mắt gân xanh trên cánh tay gồ lên tăng vọt!
Khoảnh khắc đầu hổ đông bắc mở cái miệng to như chậu máu, anh ta trực tiếp bắn tới! Nắm đấm của người đàn ông da thú chợt vung ra! Không khí chấn động!
"Ầm!" Một quyền!
Đầu hổ đông bắc mãnh liệt lõm xuống, tất cả khớp xương đều bị vỡ vụn, thân thể hổ dữ nặng mấy trăm ký trực tiếp bị một quyền này đánh bay ngược ra, một chuỗi máu tươi phụt ra từ trong miệng hổ!
Một đầu mãnh hổ khác bắn tới, chấn động đến đáng sợ. Mắt thấy hàm răng nanh sắc bén kia đã sắp cắn trúng người đàn ông!
Người đàn ông da thú giang hai tay ra, gắt gao banh rộng cái miệng hổ to như chậu máu!
Bắp thịt đáng sợ trên hai cánh tay của người đàn ông tăng vọt!
"Rắc… răng rắc!" Âm thanh xương gãy kịch liệt vang lên! Cái miệng to như chậu máu của con hổ đông bắc lại bị anh ta dùng tay không mạnh mẽ xé rách! Giữa màn tuyết trắng đầy trời tràn ngập máu huyết của dã thú!
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, một mình người đàn ông... đã đánh giết hai đầu hổ đông bắc! Khủng bố đến tận cùng!
Người đàn ông chậm rãi phủi đi vết máu ở trên tay, đôi mắt bình tĩnh không gì sánh được. Anh ta xốc đầu con hổ lên, trực tiếp mang theo hai đầu hổ đông bắc hoang dại chậm rãi rời đi...
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một cái máy truyền tin trên thân người đàn ông vang lên!
Người đàn ông hơi sững sờ, để đầu hổ trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ thâm thúy, kinh ngạc lấy máy truyền tin của mình ra. Anh ta ẩn thân ở nơi này, đã rất lâu rồi chưa từng xuất sơn, thậm chí ngay cả hình dáng ở thế giới bên ngoài thế nào anh ta cũng đã sắp quên rồi. Nhưng lúc này, chiếc máy truyền tin mấy năm nay đều chẳng hề có động tĩnh nào giờ đây lại vang lên!
"Ai vậy?" Người đàn ông chậm rãi hỏi thông qua máy truyền tin, giọng nói thâm thúy của anh ta khàn khàn, chấn động giống như mãnh thú. Trong máy truyền tin phun ra ba chữ "nhà họ Vương", trịnh trọng không gì sánh được.
"Chuyện gì?" Ánh mắt người đàn ông hơi ngưng trọng, dường như ngôn ngữ có hơi trúc trắc. Anh ta trịnh trọng hỏi, âm thanh kéo dài không gì sánh được, bởi vì anh ta nhớ kỹ, đã rất lâu rồi nhà họ Vương chưa từng liên lạc với anh ta.
"Gia tộc ban bố mật lệnh, có nhiệm vụ." Trong máy truyền tin nặng nề truyền ra mấy chữ đơn giản.
Rốt cuộc sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông cũng khôi phục vẻ trịnh trọng, bởi vì chuyện có thể khiến anh xuất thủ... thì chính là chuyện lớn! Anh ta có nhiệm vụ quan trọng!
"Địa điểm, thời gian, nhân vật." Người đàn ông bình tĩnh hỏi vào máy truyền tin.
"Chúng tôi sắp tới đó, mời anh trực tiếp lên máy bay nói chuyện." Âm thanh vang lên trong máy truyền tin.
Trên cửa của căn nhà phục cổ có một tấm bảng hiệu rất lớn và rất nặng, bề mặt điêu khắc ba chữ rồng bay phượng múa: nhà họ Vương.
Lúc này nhà họ Vương hết sức yên tĩnh, nơi đây đã sừng sững đứng ở Yên Kinh hơn mười năm. Mỗi một đệ tử của nhà họ Vương đều ở lại mảnh đất này sinh sôi nảy nở, đặt nền móng xây dựng cơ nghiệp của nhà họ Vương.
Bác Hai nhấc bước chân già nua, trong tay siết chặt một đạo mật lệnh, chậm rãi đi đến chỗ sâu bên trong ngôi nhà...
Mười phút sau, một đạo mật lệnh từ trong tay bác Hai truyền xuống bên dưới!
Đầu tiên, mật lệnh được truyền tới bộ phận vũ trang phòng vệ của nhà họ Vương.
Khi nhận được đạo mật lệnh này, toàn bộ bộ phận vũ trang phòng vệ đều hết sức chấn động!
"Cái gì... muốn điều động Liệp Ưng? Nhà họ Vương chúng ta gặp phải chuyện lớn gì sao?"
Thời điểm bộ vũ trang phòng vệ khiếp sợ, bác Hai lại cưỡng ép đè xuống sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, mật lệnh rời khỏi bộ vũ trang phòng vệ!
Cuối cùng, mệnh lệnh dễ dàng thông qua từng đạo xét duyệt chính thức được khởi xướng!
Điều động Liệp Ưng xuất kích!
Liệp Ưng, như một con đại bàng bay lượn trên trời cao!
Cùng ngày, một chiếc máy bay trực thăng từ thủ đô Yên Kinh trực tiếp cất cánh, gào thét tiến thẳng về phía đông bắc!
...
Vùng đông bắc, tại một mảnh rừng rậm nguyên thủy nào đó.
Nơi đây tuyết trắng mênh mông, nhiệt độ xuống dưới ba mươi độ. Đây là thời điểm lạnh nhất ở vùng đông bắc, lạnh đến mức ngay cả một giọt nước bắn ra cũng đều sẽ kết thành băng chỉ trong nháy mắt, người bình thường đều không thể chịu nổi loại nhiệt độ này nhiều hơn mấy phút.
Ở chỗ sâu trong khu rừng, một cái bóng màu nâu nhạt chậm rãi phủ phục dưới nền tuyết. Tuyết trắng vẫn rơi khắp bầu trời, xóa sạch bóng hình nâu nhạt đang chậm rãi di chuyển, đó là một con hổ đông bắc hung hãn hoang dại!
Nó chậm rãi bò trên mặt tuyết, bởi vì nó bị vật gì đó đánh thức!
Một nơi khác, tuyết trắng bay tán loạn giữa làn gió rét, một gã đàn ông mặc áo khoác da thú bước từng bước một, đạp xuống nền tuyết tạo thành những dấu chân lõm sâu!
Cơ thể của người đàn ông da thú kinh khủng tựa như tảng đá, bên trên trải rộng rất nhiều gân xanh. Đập vào mắt là lớp da chằng chịt vết sẹo dữ tợn... Không thể phân rõ đó là loại vết thương gì, có cái do súng, có cái do binh khí, thậm chí còn có các loại vết thương do bị dã thú cắn xé... Rất nhiều vết sẹo, nhiều đến mức chồng chéo lên nhau khiến người khác vốn chẳng thể phân biệt rõ ràng!
Khi người đàn ông da thú chậm rãi giẫm chân đi về phía trước, ánh mắt của con hổ đông bắc kia lập tức tập trung chăm chú! Đó là một ánh mắt hung tàn hiện vẻ máu tanh, chuẩn bị tập sát con mồi, và cũng là ánh mắt của dã thú chân chính! Hổ đông bắc, vua của dã thú! Thế nhưng, người đàn ông da thú lại hoàn toàn không hề sợ hãi! Thậm chí trong tay anh ta cũng không có bất cứ binh khí hay công cụ nào, bàn tay trống rỗng, trên thân không hề có thứ gì! Chỉ có một tấm áo da thú đang mặc trên người!
Ánh mắt của anh ta bình tĩnh không gì sánh được, giống như nhàn rỗi đi dạpo vậy, từng bước một tiến về phía con hổ đông bắc!
Hổ đông bắc hết sức cảnh giác trừng mắt nhìn người đàn ông này, toàn bộ thân mình của nó lập tức nằm rạp trên mặt đất, giống như dây cung căng cứng chuẩn bị bắn đi, động tác dồn sức chuẩn bị phóng tới phía trước!
Đôi mắt người đàn ông da thú ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào con hổ đông bắc.
Khi nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông này, đột nhiên con hổ đông bắc run lên bần bật! Nó rùng mình một cái! Nó nhìn thấy cái gì? Nó vậy mà lại nhìn thấy ánh mắt của... đồng loại trên người gã đàn ông kia! Ánh mắt của anh ta tựa như mãnh thú! Thậm chí... còn kinh khủng hơn so với mãnh thú!
Hổ đông bắc há cái miệng to như chậu máu, gào lên một tiếng trầm thấp! Đó là âm thanh hổ gầm!
Vèo! Những con sóc và các loài vật nhỏ trốn ở dưới tuyết kinh hoảng bỏ chạy tứ tán!
Ngay sau đó, ở một góc khác của vùng đất tuyết phủ... Một đầu hổ đông bắc khác chậm rãi nhấc người lên! Cả người nó bị bao phủ đầy tuyết trắng, nó... đã ẩn núp ở đây rất lâu! Hình thể của nó hết sức to lớn!
Hai đầu hổ đông bắc trợn trừng cặp mắt hung hãn máu tanh của mãnh thú, gắt gao tập trung vào người đàn ông da thú!
Hai con mãnh hổ kết bạn để săn bắn! Song hổ cùng nhìn chằm chằm... sát khí lạnh lẽo tản ra!
Tuyết trắng tràn ngập khắp trời, gió lạnh thổi tới, không khí căng thẳng, băng lãnh đến tận xương tuỷ.
Bước chân của người đàn ông da thú vẫn không dừng lại, lần thứ hai anh ta chậm rãi giẫm chân xuống đất tiến lên từng bước... Dường như hai con hổ ở cách đó không xa chẳng có bất cứ sự uy hiếp nào đối với anh ta, anh ta vẫn bình tĩnh tựa như một con quái vật.
"Ngao!" Đột nhiên, hai tiếng hổ gầm hung lệ trầm thấp vang lên! Hai bóng dáng mang tông màu vàng nâu bất chợt bổ nhào về phía trước! Không hề do dự chút nào, giống như một thanh trường cung căng cứng được bắn ra! Mãnh hổ, hổ đông bắc! Vua của vạn thú!
Bỗng nhiên, ánh mắt của người đàn ông da thú ngưng trọng! Sức mạnh trong thân thể bùng nổ, anh ta vọt tới! Tuyết trắng dưới chân bị anh ta đạp mạnh khiến cho hàng ngàn bông tuyết bị xốc lên! Giữa khung cảnh tuyết trắng tràn ngập, thân thể anh ta... hóa thành một đạo tàn ảnh!
Người đàn ông da thú nhanh như tia chớp, giữa nền tuyết trắng thân thể anh ta tựa như một thanh trường kiếm đâm thẳng tới! Hai tay anh ta mạnh mẽ khởi động, lực đạo bắn ra, trong nháy mắt gân xanh trên cánh tay gồ lên tăng vọt!
Khoảnh khắc đầu hổ đông bắc mở cái miệng to như chậu máu, anh ta trực tiếp bắn tới! Nắm đấm của người đàn ông da thú chợt vung ra! Không khí chấn động!
"Ầm!" Một quyền!
Đầu hổ đông bắc mãnh liệt lõm xuống, tất cả khớp xương đều bị vỡ vụn, thân thể hổ dữ nặng mấy trăm ký trực tiếp bị một quyền này đánh bay ngược ra, một chuỗi máu tươi phụt ra từ trong miệng hổ!
Một đầu mãnh hổ khác bắn tới, chấn động đến đáng sợ. Mắt thấy hàm răng nanh sắc bén kia đã sắp cắn trúng người đàn ông!
Người đàn ông da thú giang hai tay ra, gắt gao banh rộng cái miệng hổ to như chậu máu!
Bắp thịt đáng sợ trên hai cánh tay của người đàn ông tăng vọt!
"Rắc… răng rắc!" Âm thanh xương gãy kịch liệt vang lên! Cái miệng to như chậu máu của con hổ đông bắc lại bị anh ta dùng tay không mạnh mẽ xé rách! Giữa màn tuyết trắng đầy trời tràn ngập máu huyết của dã thú!
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, một mình người đàn ông... đã đánh giết hai đầu hổ đông bắc! Khủng bố đến tận cùng!
Người đàn ông chậm rãi phủi đi vết máu ở trên tay, đôi mắt bình tĩnh không gì sánh được. Anh ta xốc đầu con hổ lên, trực tiếp mang theo hai đầu hổ đông bắc hoang dại chậm rãi rời đi...
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một cái máy truyền tin trên thân người đàn ông vang lên!
Người đàn ông hơi sững sờ, để đầu hổ trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ thâm thúy, kinh ngạc lấy máy truyền tin của mình ra. Anh ta ẩn thân ở nơi này, đã rất lâu rồi chưa từng xuất sơn, thậm chí ngay cả hình dáng ở thế giới bên ngoài thế nào anh ta cũng đã sắp quên rồi. Nhưng lúc này, chiếc máy truyền tin mấy năm nay đều chẳng hề có động tĩnh nào giờ đây lại vang lên!
"Ai vậy?" Người đàn ông chậm rãi hỏi thông qua máy truyền tin, giọng nói thâm thúy của anh ta khàn khàn, chấn động giống như mãnh thú. Trong máy truyền tin phun ra ba chữ "nhà họ Vương", trịnh trọng không gì sánh được.
"Chuyện gì?" Ánh mắt người đàn ông hơi ngưng trọng, dường như ngôn ngữ có hơi trúc trắc. Anh ta trịnh trọng hỏi, âm thanh kéo dài không gì sánh được, bởi vì anh ta nhớ kỹ, đã rất lâu rồi nhà họ Vương chưa từng liên lạc với anh ta.
"Gia tộc ban bố mật lệnh, có nhiệm vụ." Trong máy truyền tin nặng nề truyền ra mấy chữ đơn giản.
Rốt cuộc sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông cũng khôi phục vẻ trịnh trọng, bởi vì chuyện có thể khiến anh xuất thủ... thì chính là chuyện lớn! Anh ta có nhiệm vụ quan trọng!
"Địa điểm, thời gian, nhân vật." Người đàn ông bình tĩnh hỏi vào máy truyền tin.
"Chúng tôi sắp tới đó, mời anh trực tiếp lên máy bay nói chuyện." Âm thanh vang lên trong máy truyền tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.