Chương 183: Phúc của đôi vợ chồng!
Đang cập nhập
11/07/2021
Với IQ của Trần Xuân Độ, ngay lập tức thì nghe ra trong lời của Đường Đức có ý.
Mà Đường Nhu, cúi gằm gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen nhánh che đi phần lớn gương mặt, chỉ lộ ra một cái cằm nhọn.
Trần Xuân Độ nhìn không thấy gương mặt của Đường Nhu, bởi vì Đường Nhu lúc này mặt mày đỏ ửng, trong đôi mắt to trong trẻo, lộ ra tia thẹn thùng.
Trong lòng cô ta đã mắng Đường Đức ngàn vạn lần... vậy mà dùng phương thức ghê tởm như vậy... vậy mà nói với tên này chuyện kết hôn của cô ta!
Sau này tên này sẽ nhìn cô ta như nào chứ? Không biết sẽ chê cười bao nhiêu lần, cô ta cũng không ngẩng đầu lên được nữa rồi!
Trần Xuân Độ liếc nhìn Đường Nhu từ đầu tới cuối đều cúi gằm mặt, cố kìm sự sửng sốt trong lòng, ngại ngùng nói với Đường Đức: “Lão Đường, ông lại nói nói đùa gì nữa vậy?”
“Tôi không có nói đùa, cháu gái của tôi bình thường thiếu quản giáo, cần một người trị nó, nhưng người tôi tìm đều kiêng dè sợ hãi thân phận của nó, không làm nặng tay được, cũng chỉ có cậu là được.” Đường Đức vuốt bộ râu, ánh mắt thâm thúy, từ từ nói.
Trần Xuân Độ nghẹn lời: “Vậy cũng không cần kết hôn...”
Đường Đức cười ha ha nói: “Tiểu Trần cậu đối với nhà họ Đường chúng tôi có ơn lớn, nếu không phải là cậu, tôi và Tiểu Nhu đều không thể bình an vô sự sống tới bây giờ, nhà họ Đường là một gia tộc có ơn tất báo, cộng thêm cậu và Tiểu Nhu trai tài gái sắc, trời đất tác hợp... tôi thấy rất thích hợp.”
Đường Nhu ở một bên cúi gằm gương mặt xinh đẹp, nghe thấy lời này của Đường Đức, gương mặt xinh đẹp bỗng ngưng đọng... Chút xấu hổ của cô ta không áp chế được nữa mà trở nên xúc động, ngẩng đầu phản bác... Cô ta lớn lên xinh đẹp như vậy, làn da trắng muốt, tên này sao có thể là trời đất tác hợp với cô ta chứ... Ông nội của cô ta đến thể diện cũng không cần rồi!
Cái trán trắng bóc của Đường Nhu gân xanh đang giật giật... Người ông nội này của cô ta tốt xấu gì cũng là trọng thần ở Yên Kinh, quyền cao chức trọng, vậy mà nói ra lời lẽ như này!
Mà thần sắc của Trần Xuân Độ tuy thản nhiên, nhưng trong lòng anh cũng có hơi ngạc nhiên, không ngờ Đường Đức lại tác hợp hai người, thật sự từ gì cũng nói ra được.
Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười: “Lão Đường, cảm ơn ý tốt của ông, có điều cô ấy quá ưu tú rồi, tôi không xứng.”
Thần sắc của lão Đường đờ ra, ngay cả Đường Nhu cũng ngẩn người, sau đó trong lòng thấy chút mừng rỡ, tên này, tóm lại xem như có chút tự biết lấy mình.
Nhưng một giây sau, giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào trong tai của hai người: “Tôi đã có gia đình rồi, vợ của tôi rất ưu tú, cô ấy... còn kém một chút.”
Giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Trần Xuân Độ khiến gương mặt xinh đẹp của Đường Như trong nháy mắt có sát ý lạnh lẽo tản ra... sát khí bừng bừng!
Lời này của Trần Xuân Độ rất rõ ràng, nói cô ta ưu tú đó là ý uyển chuyển... thật ra chính là nói cô ta không xứng với anh!
Thâm ý ẩn chứa trong câu nói này là sự chế giễu!
Trần Xuân Độ không chỉ xem Đường Nhu thua kém không bằng Lê Kim Huyên, còn nói theo kiểu ý ở ngoài lời, cô ta không xứng với anh.
Ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh như búp măng của Đường Nhu siết thành nắm đấm, hàm răng trắng dùng sức cắn cánh môi đỏ, đều sắp cắn rách da rồi!
Cái tên khốn vô sỉ này! Cái tên đáng chém ngàn đao!
Đường Nhu tốt xấu gì cũng là cô chủ của nhà họ Đường, nhan sắc gia cảnh đều vô cùng vượt trội, trước kia khi ở Yên Kinh, không biết có bao nhiêu công tử thiếu gia của các nhà lớn theo đuổi, chỉ tính người theo đuổi thôi thì có thể xếp từ cửa của biệt thự xa hoa tới mấy con phố rồi!
Với điều kiện của Đường Nhu, ai không xứng với cô ta chứ? Người cô ta không xứng, cô ta tự tin kiêu ngạo nói rằng người đó còn chưa sinh ra!
Kết quả bây giờ, lại có một tên, sáng châm tối chọc! Khiến cô ta gần như không nhịn được nữa.
Đường Đức sững ra, sau đó cười ha ha: “Tự nhiên tự nhiên, Tiểu Trần cậu thủ đoạn vô số, tự nhiên rất ưu tú, tôi hôm nay tìm cậu tới, không phải là bảo cậu lấy con bé, mà là...”
Thần sắc của Đường Đức bỗng dưng trở nên thâm thúy, ánh mắt ẩn chứa thâm ý.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa thâm ý của Đường Đức, trong lòng Trần Xuân Độ bỗng rung lên, ngay cả bàn tay vừa cầm ly cà phê lên đều đang run!
Trong lòng anh bỗng nhảy ra một suy nghĩ to gan, khiến anh không dám tin!
“Thật sao?” Trần Xuân Độ siết ly cà phê, ly cà phê hơi run rẩy, ánh mắt nóng bỏng!
Thậm chí, anh trước giờ ý chí kiên định, sau khi chạm phải suy nghĩ này, đều khó mà duy trì, hô hấp dồn dập, vô cùng kích động!
“Cô ấy thật sự bằng lòng làm vợ bé của tôi sao?” Trần Xuân Độ mở miệng, đó phải gọi là kích động... Anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới cảnh, có một ngày Lê Kim Huyên và Đường Nhu, hai kiểu mỹ nữ tuyệt sắc có khí chất khác nhau, có một ngày cùng lúc phục vụ anh... Đó thật sự là phúc phần! Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Loại chuyện tốt nằm mơ cũng không nghĩ tới này, khiến bất kỳ một người đàn ông nào đều sẽ không từ chối! Cho dù bắt anh ta sống ít đi mười năm cũng vui lòng.
Trần Xuân Độ nhả ra một câu, thanh âm đều mang theo sự run rẩy, mà Đường Nhu cúi gằm mặt, nghe thấy lời của Trần Xuân Độ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu gương mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, đứng dậy tức giận quát: “Làm vợ bé cho đồ khốn như anh? Anh đi nằm mơ đi!”
Đường Nhu nói xong, quăng ra một cái tát, đánh mạnh vào gò má của Trần Xuân Độ!
Tiếng tát giòn tan trong nháy mắt thu hút sự chú ý của các khách hàng trong quán cà phê, từng vị khách hàng lần lượt nhìn sang bên này.
Trần Xuân Độ ôm gò má, trên má hơi hơi truyền tới sự đau rát, khiến khóe miệng của anh giật giật, nhìn sang Đường Đức.
Đường Đức đanh giọng quát Đường Nhu: “Tiểu Nhu, quay lại!”
Mà Đường Nhu không có để ý ông ta, bóng dáng gợi cảm đó, nhanh chóng lao ra ngoài quán cà phê, trong nháy mắt đẩy cửa kính của quán cà phê ra, rất nhanh thì biến mất không thấy đâu nữa.
“Tôi đuổi theo.” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
Đợi sau khi Trần Xuân Độ lao ra khỏi quán cà phê, lại nhìn thấy Đường Nhu đã lên một chiếc taxi, đang nhanh chóng đi về phía cuối đường.
Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra độ cong, lái chiếc xe đạp ở một bên.
Chiếc taxi rất nhanh đã dừng lại, mái tóc dài của Đường Nhu bay bay, tức tối đi vào trong một quán bar.
“Thưa cô, uống chút gì ạ?” Một nhân viên phục vụ ngầu như minh tinh tiểu thịt tươi nào đó hỏi.
“Một ly Depth Charge.” Đường Nhu nhàn nhạt nói.
Nhân viên phục vụ sững ra, Depth Charge... Loại rượu mạnh này vô số người đàn ông khỏe mạnh đều tự nhận không địch lại được... Cô gái yếu ớt này, vậy mà muốn Depth Charge?! Điên rồi à!
Thần sắc của Đường Nhu bình tĩnh, người nhân viên phục vụ đó hết cách, chỉ có thể lấy tới hai ly rượu.
Vẻ ửng đỏ xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu dần lui đi, cô ta bỗng dốc rượu vào cổ họng, chất lỏng màu vàng kim xuôi theo cổ họng trắng ngần mà chảy xuống, cuối cùng xuôi theo mái tóc dài chảy vào trong khe rãnh chập trùng kia.
“Hô, mỹ nữ không tồi nha, thêm một ly nữa!” Vào lúc này, hai tên thanh niên tới gần, huýt hai tiếng sáo khiêu khích Đường Nhu.
Đường Nhu phớt lờ hai người, mà hai người không hề để bụng mà nói với nhân viên phục vụ: “Rượu của vị mỹ nữ này tôi bao, cô ấy muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!”
“Nữa.” Đường Nhu mở miệng, trong ngữ khí còn sót lại sự tức giận.
Cô ta bị chủ ý thối của Đường Đức và Trần Xuân Độ làm cho tức tới mức sắp nổ phổi rồi... Cô ta xuất thân bất phàm, kết quả Đường Đức ông nội ngu ngốc của cô ta lại muốn để cô ta làm tiểu tam cho Trần Xuân Độ?
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc anh đã cứu nhà họ Đường sao?!
Thần sắc của Đường Nhu lạnh lùng, mà hai tên thanh niên kia, ngồi ở hai bên Đường Nhu, đầu từ từ áp sát, cẩn thận đánh giá Đường Nhu.
Đôi mắt trong trẻo, lông mi cong dài gợi cảm... cánh mũi cao, môi đỏ dụ người, trên người Đường Nhu tản ra một mùi hương thơm thoang thoảng, là một mỹ nữ hiếm gặp.
Hai tên đó ánh mắt phấn khích, trong lòng thầm kích động... Bọn họ không ngờ, ban ngày tới đây, vậy mà cũng có thể bắt gặp con mồi cực phẩm!
“Mỹ nữ là bị người trong nhà làm cho tức giận sao” Một thanh niên rất vô lại hỏi.
Đường Nhu chỉ mải uống rượu, phớt lời hai tên thanh niên kia.
“Mỹ nữ, một mình ở bên ngoài uống rượu không an toàn, không bằng hai anh đây uống cùng em.” Một tên thanh niên khác mở miệng, đột nhiên đưa tay về phía khuôn ngực cao vút đang phập phồng của Đường Nhu.
“Bốp!” Đường Nhu tát một cái vào mặt của tên thanh niên đó, thần sắc lạnh lẽo như băng sương!
“Mẹ nó, còn khá ngông!” Tên thanh niên ôm mặt, thần sắc sau khi hơi sững sờ, lập tức trở nên giận dữ: “Có điều, anh Yamamoto thích ngông!”
“Không sai, anh Yamamoto từng nói, cô gái càng ngông, quá trình dạy dỗ càng thú vị.” Một thanh niên khác gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Nhu: “Chúng ta tuy không ăn được thịt, nhưng cũng có thể uống ngụm canh, đợi anh Yamamoto chơi xong rồi, chúng ta cũng có thể chơi, còn có thể bán vào câu lạc bộ.”
Đường Nhu đối với hai tên thanh niên này xem như không nhìn không nghe thấy, chỉ mải mê uống rượu, vẻ đỏ bừng choáng váng trên gương mặt xinh đẹp càng lộ rõ, lá gan của cô ta càng lúc càng lớn.
“Đi thôi mỹ nữ, cùng chúng tôi đi gặp anh Yamamoto.” Hai tên thanh niên liếc nhìn nhau, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, một tay túm lấy hai cánh tay của Đường Nhu, lôi về phía một góc của quán bar.
Đối với chuyện này, nhân viên phục vụ giống như không nhìn thấy, một màn này, ở quán bar, thật sự là quá đỗi bình thường.
“Buông tôi ra!” Đường Nhu không ngừng giãy giụa, dần khôi phục một tia ý thức, men rượu vơi đi không ít, so với lúc trước đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Bụp!” Hai tên thanh niên ném mạnh Đường Nhu xuống sàn, Đường Nhu khó nhọc bò dậy, bỗng nhiên nhìn thấy, trên một chiếc sô pha trước mặt mình, có một người đàn ông đeo kính đen, đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Thậm chí cơ thể yêu kiều của Đường Nhu không khỏi run lên, cô ta gần như trong nháy mắt cảm nhận được sự lạnh lẽo xuyên qua mặt kính đen bắn ra của người đàn ông đó!
Thần sắc của người đàn ông rất lãnh khốc, mà hai tên thanh niên vừa rồi ngông cuồng ngang ngược kia, ở trước mặt người đàn ông này, lại rất khiêm tốn mà thu liễm lại, cung kính cúi đầu nói: “Anh Yamamoto, vừa rồi tìm được một cô gái chất lượng không tồi, tính tình rất ngông, hy vọng anh có thể thích.”
Người đàn ông nhìn Đường Nhu trong chốc lát, cơ thể của Đường Nhu tuy không ngừng run rẩy, nhưng trong mắt bỗng nhiều thêm một tia không chịu khuất phục, va chạm với ánh mắt của người đàn ông trong hư không!
“Rất tốt.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, thần sắc lãnh khốc có hơi dịu đi.
Khi anh ta cảm nhận được từ trên người Đường Nhu tản ra sự kiêu ngạo và bất khuất, anh ta rất hài lòng!
“Mang cô ta tới phòng của tôi.” Người đàn ông ra mệnh lệnh.
“Được.” Hai tên thanh niên gật đầu, ánh mắt nhìn sang Đường Nhu nhiều thêm hai phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Bọn họ biết rõ, anh Yamamoto nói như vậy, ý vị chính là lát nữa muốn lâm hạnh mỹ nữ này rồi.
Mặc cô ngông nữa khó thuần phục nữa, ở dưới sự lăng nhục của anh Yamamoto, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao!
Mà Đường Nhu, cúi gằm gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen nhánh che đi phần lớn gương mặt, chỉ lộ ra một cái cằm nhọn.
Trần Xuân Độ nhìn không thấy gương mặt của Đường Nhu, bởi vì Đường Nhu lúc này mặt mày đỏ ửng, trong đôi mắt to trong trẻo, lộ ra tia thẹn thùng.
Trong lòng cô ta đã mắng Đường Đức ngàn vạn lần... vậy mà dùng phương thức ghê tởm như vậy... vậy mà nói với tên này chuyện kết hôn của cô ta!
Sau này tên này sẽ nhìn cô ta như nào chứ? Không biết sẽ chê cười bao nhiêu lần, cô ta cũng không ngẩng đầu lên được nữa rồi!
Trần Xuân Độ liếc nhìn Đường Nhu từ đầu tới cuối đều cúi gằm mặt, cố kìm sự sửng sốt trong lòng, ngại ngùng nói với Đường Đức: “Lão Đường, ông lại nói nói đùa gì nữa vậy?”
“Tôi không có nói đùa, cháu gái của tôi bình thường thiếu quản giáo, cần một người trị nó, nhưng người tôi tìm đều kiêng dè sợ hãi thân phận của nó, không làm nặng tay được, cũng chỉ có cậu là được.” Đường Đức vuốt bộ râu, ánh mắt thâm thúy, từ từ nói.
Trần Xuân Độ nghẹn lời: “Vậy cũng không cần kết hôn...”
Đường Đức cười ha ha nói: “Tiểu Trần cậu đối với nhà họ Đường chúng tôi có ơn lớn, nếu không phải là cậu, tôi và Tiểu Nhu đều không thể bình an vô sự sống tới bây giờ, nhà họ Đường là một gia tộc có ơn tất báo, cộng thêm cậu và Tiểu Nhu trai tài gái sắc, trời đất tác hợp... tôi thấy rất thích hợp.”
Đường Nhu ở một bên cúi gằm gương mặt xinh đẹp, nghe thấy lời này của Đường Đức, gương mặt xinh đẹp bỗng ngưng đọng... Chút xấu hổ của cô ta không áp chế được nữa mà trở nên xúc động, ngẩng đầu phản bác... Cô ta lớn lên xinh đẹp như vậy, làn da trắng muốt, tên này sao có thể là trời đất tác hợp với cô ta chứ... Ông nội của cô ta đến thể diện cũng không cần rồi!
Cái trán trắng bóc của Đường Nhu gân xanh đang giật giật... Người ông nội này của cô ta tốt xấu gì cũng là trọng thần ở Yên Kinh, quyền cao chức trọng, vậy mà nói ra lời lẽ như này!
Mà thần sắc của Trần Xuân Độ tuy thản nhiên, nhưng trong lòng anh cũng có hơi ngạc nhiên, không ngờ Đường Đức lại tác hợp hai người, thật sự từ gì cũng nói ra được.
Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười: “Lão Đường, cảm ơn ý tốt của ông, có điều cô ấy quá ưu tú rồi, tôi không xứng.”
Thần sắc của lão Đường đờ ra, ngay cả Đường Nhu cũng ngẩn người, sau đó trong lòng thấy chút mừng rỡ, tên này, tóm lại xem như có chút tự biết lấy mình.
Nhưng một giây sau, giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào trong tai của hai người: “Tôi đã có gia đình rồi, vợ của tôi rất ưu tú, cô ấy... còn kém một chút.”
Giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Trần Xuân Độ khiến gương mặt xinh đẹp của Đường Như trong nháy mắt có sát ý lạnh lẽo tản ra... sát khí bừng bừng!
Lời này của Trần Xuân Độ rất rõ ràng, nói cô ta ưu tú đó là ý uyển chuyển... thật ra chính là nói cô ta không xứng với anh!
Thâm ý ẩn chứa trong câu nói này là sự chế giễu!
Trần Xuân Độ không chỉ xem Đường Nhu thua kém không bằng Lê Kim Huyên, còn nói theo kiểu ý ở ngoài lời, cô ta không xứng với anh.
Ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh như búp măng của Đường Nhu siết thành nắm đấm, hàm răng trắng dùng sức cắn cánh môi đỏ, đều sắp cắn rách da rồi!
Cái tên khốn vô sỉ này! Cái tên đáng chém ngàn đao!
Đường Nhu tốt xấu gì cũng là cô chủ của nhà họ Đường, nhan sắc gia cảnh đều vô cùng vượt trội, trước kia khi ở Yên Kinh, không biết có bao nhiêu công tử thiếu gia của các nhà lớn theo đuổi, chỉ tính người theo đuổi thôi thì có thể xếp từ cửa của biệt thự xa hoa tới mấy con phố rồi!
Với điều kiện của Đường Nhu, ai không xứng với cô ta chứ? Người cô ta không xứng, cô ta tự tin kiêu ngạo nói rằng người đó còn chưa sinh ra!
Kết quả bây giờ, lại có một tên, sáng châm tối chọc! Khiến cô ta gần như không nhịn được nữa.
Đường Đức sững ra, sau đó cười ha ha: “Tự nhiên tự nhiên, Tiểu Trần cậu thủ đoạn vô số, tự nhiên rất ưu tú, tôi hôm nay tìm cậu tới, không phải là bảo cậu lấy con bé, mà là...”
Thần sắc của Đường Đức bỗng dưng trở nên thâm thúy, ánh mắt ẩn chứa thâm ý.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa thâm ý của Đường Đức, trong lòng Trần Xuân Độ bỗng rung lên, ngay cả bàn tay vừa cầm ly cà phê lên đều đang run!
Trong lòng anh bỗng nhảy ra một suy nghĩ to gan, khiến anh không dám tin!
“Thật sao?” Trần Xuân Độ siết ly cà phê, ly cà phê hơi run rẩy, ánh mắt nóng bỏng!
Thậm chí, anh trước giờ ý chí kiên định, sau khi chạm phải suy nghĩ này, đều khó mà duy trì, hô hấp dồn dập, vô cùng kích động!
“Cô ấy thật sự bằng lòng làm vợ bé của tôi sao?” Trần Xuân Độ mở miệng, đó phải gọi là kích động... Anh ta trước giờ chưa từng nghĩ tới cảnh, có một ngày Lê Kim Huyên và Đường Nhu, hai kiểu mỹ nữ tuyệt sắc có khí chất khác nhau, có một ngày cùng lúc phục vụ anh... Đó thật sự là phúc phần! Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Loại chuyện tốt nằm mơ cũng không nghĩ tới này, khiến bất kỳ một người đàn ông nào đều sẽ không từ chối! Cho dù bắt anh ta sống ít đi mười năm cũng vui lòng.
Trần Xuân Độ nhả ra một câu, thanh âm đều mang theo sự run rẩy, mà Đường Nhu cúi gằm mặt, nghe thấy lời của Trần Xuân Độ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu gương mặt xấu hổ tới mức đỏ bừng, đứng dậy tức giận quát: “Làm vợ bé cho đồ khốn như anh? Anh đi nằm mơ đi!”
Đường Nhu nói xong, quăng ra một cái tát, đánh mạnh vào gò má của Trần Xuân Độ!
Tiếng tát giòn tan trong nháy mắt thu hút sự chú ý của các khách hàng trong quán cà phê, từng vị khách hàng lần lượt nhìn sang bên này.
Trần Xuân Độ ôm gò má, trên má hơi hơi truyền tới sự đau rát, khiến khóe miệng của anh giật giật, nhìn sang Đường Đức.
Đường Đức đanh giọng quát Đường Nhu: “Tiểu Nhu, quay lại!”
Mà Đường Nhu không có để ý ông ta, bóng dáng gợi cảm đó, nhanh chóng lao ra ngoài quán cà phê, trong nháy mắt đẩy cửa kính của quán cà phê ra, rất nhanh thì biến mất không thấy đâu nữa.
“Tôi đuổi theo.” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
Đợi sau khi Trần Xuân Độ lao ra khỏi quán cà phê, lại nhìn thấy Đường Nhu đã lên một chiếc taxi, đang nhanh chóng đi về phía cuối đường.
Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra độ cong, lái chiếc xe đạp ở một bên.
Chiếc taxi rất nhanh đã dừng lại, mái tóc dài của Đường Nhu bay bay, tức tối đi vào trong một quán bar.
“Thưa cô, uống chút gì ạ?” Một nhân viên phục vụ ngầu như minh tinh tiểu thịt tươi nào đó hỏi.
“Một ly Depth Charge.” Đường Nhu nhàn nhạt nói.
Nhân viên phục vụ sững ra, Depth Charge... Loại rượu mạnh này vô số người đàn ông khỏe mạnh đều tự nhận không địch lại được... Cô gái yếu ớt này, vậy mà muốn Depth Charge?! Điên rồi à!
Thần sắc của Đường Nhu bình tĩnh, người nhân viên phục vụ đó hết cách, chỉ có thể lấy tới hai ly rượu.
Vẻ ửng đỏ xấu hổ trên gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu dần lui đi, cô ta bỗng dốc rượu vào cổ họng, chất lỏng màu vàng kim xuôi theo cổ họng trắng ngần mà chảy xuống, cuối cùng xuôi theo mái tóc dài chảy vào trong khe rãnh chập trùng kia.
“Hô, mỹ nữ không tồi nha, thêm một ly nữa!” Vào lúc này, hai tên thanh niên tới gần, huýt hai tiếng sáo khiêu khích Đường Nhu.
Đường Nhu phớt lờ hai người, mà hai người không hề để bụng mà nói với nhân viên phục vụ: “Rượu của vị mỹ nữ này tôi bao, cô ấy muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!”
“Nữa.” Đường Nhu mở miệng, trong ngữ khí còn sót lại sự tức giận.
Cô ta bị chủ ý thối của Đường Đức và Trần Xuân Độ làm cho tức tới mức sắp nổ phổi rồi... Cô ta xuất thân bất phàm, kết quả Đường Đức ông nội ngu ngốc của cô ta lại muốn để cô ta làm tiểu tam cho Trần Xuân Độ?
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc anh đã cứu nhà họ Đường sao?!
Thần sắc của Đường Nhu lạnh lùng, mà hai tên thanh niên kia, ngồi ở hai bên Đường Nhu, đầu từ từ áp sát, cẩn thận đánh giá Đường Nhu.
Đôi mắt trong trẻo, lông mi cong dài gợi cảm... cánh mũi cao, môi đỏ dụ người, trên người Đường Nhu tản ra một mùi hương thơm thoang thoảng, là một mỹ nữ hiếm gặp.
Hai tên đó ánh mắt phấn khích, trong lòng thầm kích động... Bọn họ không ngờ, ban ngày tới đây, vậy mà cũng có thể bắt gặp con mồi cực phẩm!
“Mỹ nữ là bị người trong nhà làm cho tức giận sao” Một thanh niên rất vô lại hỏi.
Đường Nhu chỉ mải uống rượu, phớt lời hai tên thanh niên kia.
“Mỹ nữ, một mình ở bên ngoài uống rượu không an toàn, không bằng hai anh đây uống cùng em.” Một tên thanh niên khác mở miệng, đột nhiên đưa tay về phía khuôn ngực cao vút đang phập phồng của Đường Nhu.
“Bốp!” Đường Nhu tát một cái vào mặt của tên thanh niên đó, thần sắc lạnh lẽo như băng sương!
“Mẹ nó, còn khá ngông!” Tên thanh niên ôm mặt, thần sắc sau khi hơi sững sờ, lập tức trở nên giận dữ: “Có điều, anh Yamamoto thích ngông!”
“Không sai, anh Yamamoto từng nói, cô gái càng ngông, quá trình dạy dỗ càng thú vị.” Một thanh niên khác gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Nhu: “Chúng ta tuy không ăn được thịt, nhưng cũng có thể uống ngụm canh, đợi anh Yamamoto chơi xong rồi, chúng ta cũng có thể chơi, còn có thể bán vào câu lạc bộ.”
Đường Nhu đối với hai tên thanh niên này xem như không nhìn không nghe thấy, chỉ mải mê uống rượu, vẻ đỏ bừng choáng váng trên gương mặt xinh đẹp càng lộ rõ, lá gan của cô ta càng lúc càng lớn.
“Đi thôi mỹ nữ, cùng chúng tôi đi gặp anh Yamamoto.” Hai tên thanh niên liếc nhìn nhau, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, một tay túm lấy hai cánh tay của Đường Nhu, lôi về phía một góc của quán bar.
Đối với chuyện này, nhân viên phục vụ giống như không nhìn thấy, một màn này, ở quán bar, thật sự là quá đỗi bình thường.
“Buông tôi ra!” Đường Nhu không ngừng giãy giụa, dần khôi phục một tia ý thức, men rượu vơi đi không ít, so với lúc trước đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Bụp!” Hai tên thanh niên ném mạnh Đường Nhu xuống sàn, Đường Nhu khó nhọc bò dậy, bỗng nhiên nhìn thấy, trên một chiếc sô pha trước mặt mình, có một người đàn ông đeo kính đen, đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Thậm chí cơ thể yêu kiều của Đường Nhu không khỏi run lên, cô ta gần như trong nháy mắt cảm nhận được sự lạnh lẽo xuyên qua mặt kính đen bắn ra của người đàn ông đó!
Thần sắc của người đàn ông rất lãnh khốc, mà hai tên thanh niên vừa rồi ngông cuồng ngang ngược kia, ở trước mặt người đàn ông này, lại rất khiêm tốn mà thu liễm lại, cung kính cúi đầu nói: “Anh Yamamoto, vừa rồi tìm được một cô gái chất lượng không tồi, tính tình rất ngông, hy vọng anh có thể thích.”
Người đàn ông nhìn Đường Nhu trong chốc lát, cơ thể của Đường Nhu tuy không ngừng run rẩy, nhưng trong mắt bỗng nhiều thêm một tia không chịu khuất phục, va chạm với ánh mắt của người đàn ông trong hư không!
“Rất tốt.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, thần sắc lãnh khốc có hơi dịu đi.
Khi anh ta cảm nhận được từ trên người Đường Nhu tản ra sự kiêu ngạo và bất khuất, anh ta rất hài lòng!
“Mang cô ta tới phòng của tôi.” Người đàn ông ra mệnh lệnh.
“Được.” Hai tên thanh niên gật đầu, ánh mắt nhìn sang Đường Nhu nhiều thêm hai phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Bọn họ biết rõ, anh Yamamoto nói như vậy, ý vị chính là lát nữa muốn lâm hạnh mỹ nữ này rồi.
Mặc cô ngông nữa khó thuần phục nữa, ở dưới sự lăng nhục của anh Yamamoto, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.