Chương 396: Thêm 15 tỷ nữa!
Đang cập nhập
14/09/2021
...
Trong đại hội đổ thạch, Kinh đi trong khu cược cao cấp, giống như tản bộ nơi sân vắng, thần sắc xa xăm, đôi mắt tựa như bầu trời sao bao la, giống như có thể chấn nhiếp hồn phách của con người.
Đột nhiên, bước chân của Kinh khựng lại, đi vào góc ngoặt mà người khác khó phát giác.
Kinh đi vào góc ngoặt, thông qua một hành lang dài, đột nhiên, anh ta dừng lại, nhìn một căn phòng trong đó, khóe miệng bỗng hơi cong lên.
Ngay sau đó, Kinh đẩy cửa đi vào, đi vào trong một văn phòng.
Trong văn phòng, một ông già đang cúi đầu làm việc, đột nhiên, một giọng nói xa xăm bỗng dưng vang lên trong văn phòng.
“Việc tôi bảo ông làm, như thế nào rồi?”
Ông già ngẩng đầu, khi ông ta nhìn thấy Kinh xuất hiện trong văn phòng, ánh mắt bỗng đanh lại!
Thần sắc của ông ta bỗng lắng đọng lại, ông ta nhìn chằm chằm Kinh, mặt mày khó tin!
Ngay sau đó, cơ thể của ông già run rẩy dữ dội, ông ta nhìn Kinh với vẻ khó tin, cẩn thận nói với giọng run run: “Ngài... thật sự là Kinh sao?”
“Tôi không phải là Kinh, tôi còn có thể là ai?” Kinh từ từ hỏi, vẻ mặt sâu xa bình tĩnh của anh, khiến tâm thần của ông già run rẩy kịch liệt!
“Đại nhân... là tôi đánh bạo đụng chạm tìm chết!” Ông già sau khi nhận ra Kinh, thần sắc kích động vui mừng... Đột nhiên, ông ta lập tức đứng vụt dậy, xông tới trước mặt Kinh, cúi người quỳ lạy!
Lời nói vừa rồi của Kinh rất bình thường, nhưng anh ta lại mang tới áp lực cho ông ta, khó mà tưởng tượng!
Đây chính là sức ảnh hưởng của một người thống trị Yên Kinh, vô cùng đáng sợ!
Trong lòng ông già kích động không thôi... Ông ta rất rõ, người đàn ông đứng ở trước mặt mình là ai... Đó là Kinh! Người thống trị của cả Yên Kinh!
Anh ta là chủ nhân của thành phố này... mà ông ta, cùng lắm chỉ là một hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của một thành phố, so với Kinh thần bí, ông già thấp kém nhỏ bé như con kiến!
Mà bây giờ, vậy mà lại xuất hiện ở trước mặt ông ta!
Ông già quỳ lạy trên sàn, ông ta không có ngẩng đầu, giọng nói từ trong đầu của ông ta rền rĩ vang lên: “Đại nhân, tôi thật sự không ngờ ngài lại đích thân tới... hoàn toàn là tôi thất lễ!”
Trong lòng ông già vô cùng kích động, ông ta chưa từng thấy mặt của Kinh, có mấy lần chỉ nghe thấy giọng nói tràn ngập tính tiêu chí, vô cùng thâm trầm trong điện thoại.
Phần lớn đều là nữ thư ký kia của Kinh truyền lệnh.
Mà trí nhớ của ông già rất tốt, chỉ thông qua cuộc gọi trong mấy lần thì có ấn tượng sâu sắc về giọng nói của Kinh ở trong đầu.
Khóe miệng của Kinh hơi nhếch lên, cất bước, ngồi ở trên chiếc sô pha trước ông già, ghế sô pha từ từ xoay qua, lưng ghế quay lưng với ông già, cơ thể ông già run rẩy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn lưng ghế quay lưng với mình, nói: “Không biết chuyện đại nhân hỏi là tiến triển của phương diện nào?”
“Ông nói xem?” Kinh nhàn nhạt mở miệng, tuy giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng điệu đã có tia mất kiên nhẫn.
“Đại nhân bớt giận, tôi cũng muốn nhanh chóng cho cậu ta danh ngạch, kết quả vài ngày trước cứ có người nhìn vào, phát hiện cậu ta cứ luôn thong dong trong đại hội đổ thạch, cái gì cũng không làm, khiến tôi căn bản không tìm được lý do.” Ông già vội giải thích.
“Thú vị...”
Kinh ngồi trên ghế ông chủ, ghê thấy ông già sau khi nói như vậy, khóe miệng nhếch lên để lộ độ cong, kèm theo sự thích thú.
“Tôi mặc lệ ông làm như nào, hôm nay... hôm nay tôi muốn nhìn thấy cậu ta tiến vào trong Chung Cực Tam Đao.” Kinh từ từ mở miệng, giọng điệu của Kinh rất điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự bá đạo vô hình, căn bản không không được nghi ngờ.
“Rõ.” Ông già đó cúi đầu đáp, Kinh nhìn cảnh đêm của Yên Kinh ở bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên tạo nên độ cong sâu.
...
Ở cửa phòng cước cấp thấp, Bào Vũ khẽ mỉm cười rồi giải thích cho đám Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên: “Nơi này chính là phòng cược cấp thấp trong khu cược cao cấp, tuy phòng cược cấp thấp không giống kiểu vung tiền như rác như ở phòng cược cao cấp, nhưng cũng không có nghĩa những tiêu phí của khu cược cấp thấp có thể so sánh với nơi này.”
“Thường xuyên sẽ xuất hiện một số tình huống, chính là một vài ông chủ ở khu cược cấp thấp, bước vào phòng cược cấp thấp trong khu cược cao cấp, không lâu sau đi ra từ bên trong, trở nên nghèo rớt mồng tơi.” Khi Bào Vũ nói, thỉnh thoảng nhìn sang Trần Xuân Độ, giống như cô ta là nói cho Trần Xuân Độ nghe.
“Rất có khả năng chi phí tiêu xài của khu cược cấp thấp, tới khu cược cao cấp, chẳng qua chỉ là vài con số 0, cho nên các vị nếu như lần đầu tiên tới đây, nhất định phải lượng sức mà làm.” Bào Vũ nói tới về sau, dứt khoát nhìn sang Trần Xuân Độ.
Cô ta nhớ rõ, lúc đó sau khi cô ta dẫn Trần Xuân Độ đi vào phòng cược cao cấp, không lâu sau, Trần Xuân Độ bèn từ trong đi ra, căn bản không tham gia đấu giá ở trong, rõ ràng là không có thực lực đó.
Người như vậy, Bào Vũ thế nào cũng không tin anh sẽ là ông chủ lớn trong miệng đồng nghiệp, còn một hơi kiếm được 27 tỷ ở khu cược cấp thấp.
Đây thật sự là chuyện viển vông, theo Bào Vũ thấy, chuyện này để ở khu cược cao cấp cô ta còn tin, nhưng khu cược cấp thấp... nghĩ cũng đừng nghĩ tới!
Lại cộng thêm lời nói hành vi của Trần Xuân Độ, thế nào cũng không giống một người giàu có.
Trần Xuân Độ gật đầu, sau khi liếc qua mấy người kia, khẽ mỉm cười, nói: “Đi thôi, vào trong xem thử.”
Lê Kim Huyên gật đầu, đi theo Trần Xuân Độ vào trong.
Sau khi cô nhìn thấy Trần Xuân Độ một hơi dùng phương thức người khác khó thể tưởng tượng kiếm được 27 tỷ, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ bất tri bất giác có hơi thay đổi, tuy cô vẫn không tin Trần Xuân Độ có thể thật sự hoàn thành giao kèo.
Trần Xuân Độ đi vào trong phòng cược, mấy người lần lượt tìm một vị trí ngồi xuống, ở đây đang tiến hành một cuộc đấu giá.
MC sau khi giới thiệu xong về một khối đá thô để trên bàn, trong phòng cược cấp thấp, từng vị khách quý lũ lượt ra giá.
Sức hút của khối đá thô này rất thấp, phía triển lãm chính phủ cũng chỉ ra giá cơ bản là một tỷ rưỡi.
Mà mấy vị khách quý đó, cũng không mặn mà muốn đấu giá khối đá thô này lắm, mỗi người tăng thêm vài chục triệu, ham muốn muốn có không cao, rõ ràng không có bao nhiêu hứng thú.
Vào lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên giở bảng, hô: “Hai tỷ mốt.”
“Điên rồi, khối đá thô này nhiều nhất chỉ đáng một tỷ tám, cậu vậy mà tốn hai tỷ mốt để đấu giá được nó?” Trương Bảo Thành ở một bên đầu tiên là sững người, sau đó cười lạnh.
Mà Trương Bảo Thành vừa dứt lời, lập tức liền thu hút được sự chú ý của không ít khách quý.
Rất nhanh thì có một vị khách quý cung kính mở miệng: “Là hội trưởng Trương sao?”
Trương Bảo Thành gật đầu, bỗng chốc, những khách quý đó rần rần bàn tán, Trương Bảo Thành là hội trưởng của cả hiệp hội đổ thạch, ông ta đã đoán chắc giá trị của khối đá thô này rồi, bọn họ việc gì phải tăng giá?
Mà MC trên sân khấu càng thêm khó coi, anh ta không ngờ Trương Bảo Thành lại xuất hiện ở loại phòng cược cấp thấp này, đây không phải rõ ràng là muốn phá anh ta sao?
“Tiếp tục đi.” Trần Xuân Độ rất nhanh đã dùng hai tỷ mốt đấu giá được khối đá thô đó.
“Khối đá thô này tuy thể tích lớn, nhưng phòng cược trước giờ không nhìn thể tích của đá thô, chất lượng của khối đá thô này nhìn sơ qua đã thấy không được, nhiều nhất chỉ đáng một tỷ tám.” Trương Bảo Thành nhàn nhạt mở miệng.
Dựa vào kinh nghiệm của Trương Bảo Thành, rất nhanh liền khiến những khách quý đó lũ lượt gật đầu, rất tán đồng cách nhìn của Trương Bảo Thành.
Còn Trần Xuân Độ phớt lờ Trương Bảo Thành, sau khi đấu giá được, lại tới phòng cược cấp thấp thứ hai, tương tự, dùng giá 400 triệu đấu giá được khối đá thô.
Sau đó, Trần Xuân Độ lại bước vào phòng thứ ba, phòng thứ tư... mãi cho tới khi anh bước ra khỏi phòng cược cao cấp cuối cùng, mặt mày rất thư giãn, thậm chí còn ngâm nga một bài hát ngắn!
Đằng sau Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên đi theo với vẻ mặt cổ quái, mấy người Trương Bảo Thành thì mặt mày âm trầm.
Trên gương mặt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần lộ ra tia nghi hoặc, cô căn bản nhìn không hiểu, không rõ Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Mà Trương Bảo Thành mặt mày âm trầm sau khi theo Trần Xuân Độ đi ra khỏi phòng cược, cuối cùng không kìm được, mặt mày âm trầm hỏi: “Mỗi khi vào một phòng cược, cậu luôn tìm đá thô có giá trị thấp để đấu giá, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này có liên quan tới việc cậu kiếm 300 tỷ sao?”
Trương Bảo Thành lạnh lùng chất vấn, ông ta rất bất mãn, càng cảm thấy uất ức, ông ta đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, vậy mà đi theo Trần Xuân Độ chạy đông chạy tây, ông ta còn cần thể diện nữa không?
Khu cược cấp thấp ngược lại còn tốt, tuy trong khu dược cao cấp, có không ít người đều là người quyền quý nổi tiếng, nếu như bọn họ truyền tin ông ta đi theo một tên lưu manh chạy loạn khắp nơi, ông ta còn làm người như nào được nữa?
“Đương nhiên có liên quan, liên quan rất lớn.” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, biếng nhác đáp lạ, điều này càng khiến Trương Bảo Thành bốc hỏa, loại cảm giác bị xem thường như này, khiến ông ta rất không thoải mái!
Trương Bảo Thành lạnh lùng nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, ông ta đã thầm hạ quyết tâm, đợi tới khi Trần Xuân Độ bởi vì không hoàn thành được mà mất mặt, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh! Nhất định phải sỉ nhục một trận mới có thể khiến ông ta cảm thấy trái tim được nguôi ngoai!
Trần Xuân Độ sau khi đi tới một khu nghi ngơi của khu cược cao cấp, mở miệng nói với Bào Vũ đã đi theo từ đầu tới cuối ở một bên: “Đi lấy đá thô của tôi tới.”
“Đá thô của anh để ở đâu?” Bào Vũ hơi sững người, mới đầu không phản ứng kịp.
“Còn có thể ở đâu, chắc chắn là ở đây.” Khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra nụ cười vô lại, đáp.
“Nơi này là khu nghỉ ngơi, là nơi có rất nhiều khách đổ cược nghỉ ngơi, sao có thể để anh dùng làm nơi để đá thô!” Bào Vũ bỗng chốc nhíu mày, liều mạng rồi lắc đầu nói.
“Hội trưởng hiệp hội đổ cược nước C ở một bên cũng không có phản đối, cô không đồng ý thì làm được cái gì, mau chóng đi cho người tìm chiếc xe đẩy đẩy tới.” Lông mày Trần Xuân Độ hơi nhíu lại, giọng điệu nói chuyện bỗng nhiều thêm một loại cảm giác không được nghi ngờ.
Bào Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng.
Cô ta luôn đi theo bên cạnh mấy người, sau khi thông qua quan sát tỉ mỉ của cô ta, cho dù không hiểu toàn bộ quá trình, cũng biết được một ít.
27 tỷ Trần Xuân Độ trước đó cầm trong tay, vào vừa rồi đã hết sạch.
Anh của bây giờ, đã không còn thực lực để đấu giá tiếp khối đá thô tiếp theo.
“Đi thôi, đi chuyển số đá thô đó tới.” Vào lúc này, Trương Bảo Thành bỗng mở miệng nói, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lập lòe bất định.
Ông ta rất muốn biết Trần Xuân Độ điềm tĩnh như không vậy, nguồn gốc của sự tự tin này của anh ta từ đâu ra!
Rốt cuộc là ai khiến anh có dự tính như vậy!
Trong đại hội đổ thạch, Kinh đi trong khu cược cao cấp, giống như tản bộ nơi sân vắng, thần sắc xa xăm, đôi mắt tựa như bầu trời sao bao la, giống như có thể chấn nhiếp hồn phách của con người.
Đột nhiên, bước chân của Kinh khựng lại, đi vào góc ngoặt mà người khác khó phát giác.
Kinh đi vào góc ngoặt, thông qua một hành lang dài, đột nhiên, anh ta dừng lại, nhìn một căn phòng trong đó, khóe miệng bỗng hơi cong lên.
Ngay sau đó, Kinh đẩy cửa đi vào, đi vào trong một văn phòng.
Trong văn phòng, một ông già đang cúi đầu làm việc, đột nhiên, một giọng nói xa xăm bỗng dưng vang lên trong văn phòng.
“Việc tôi bảo ông làm, như thế nào rồi?”
Ông già ngẩng đầu, khi ông ta nhìn thấy Kinh xuất hiện trong văn phòng, ánh mắt bỗng đanh lại!
Thần sắc của ông ta bỗng lắng đọng lại, ông ta nhìn chằm chằm Kinh, mặt mày khó tin!
Ngay sau đó, cơ thể của ông già run rẩy dữ dội, ông ta nhìn Kinh với vẻ khó tin, cẩn thận nói với giọng run run: “Ngài... thật sự là Kinh sao?”
“Tôi không phải là Kinh, tôi còn có thể là ai?” Kinh từ từ hỏi, vẻ mặt sâu xa bình tĩnh của anh, khiến tâm thần của ông già run rẩy kịch liệt!
“Đại nhân... là tôi đánh bạo đụng chạm tìm chết!” Ông già sau khi nhận ra Kinh, thần sắc kích động vui mừng... Đột nhiên, ông ta lập tức đứng vụt dậy, xông tới trước mặt Kinh, cúi người quỳ lạy!
Lời nói vừa rồi của Kinh rất bình thường, nhưng anh ta lại mang tới áp lực cho ông ta, khó mà tưởng tượng!
Đây chính là sức ảnh hưởng của một người thống trị Yên Kinh, vô cùng đáng sợ!
Trong lòng ông già kích động không thôi... Ông ta rất rõ, người đàn ông đứng ở trước mặt mình là ai... Đó là Kinh! Người thống trị của cả Yên Kinh!
Anh ta là chủ nhân của thành phố này... mà ông ta, cùng lắm chỉ là một hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của một thành phố, so với Kinh thần bí, ông già thấp kém nhỏ bé như con kiến!
Mà bây giờ, vậy mà lại xuất hiện ở trước mặt ông ta!
Ông già quỳ lạy trên sàn, ông ta không có ngẩng đầu, giọng nói từ trong đầu của ông ta rền rĩ vang lên: “Đại nhân, tôi thật sự không ngờ ngài lại đích thân tới... hoàn toàn là tôi thất lễ!”
Trong lòng ông già vô cùng kích động, ông ta chưa từng thấy mặt của Kinh, có mấy lần chỉ nghe thấy giọng nói tràn ngập tính tiêu chí, vô cùng thâm trầm trong điện thoại.
Phần lớn đều là nữ thư ký kia của Kinh truyền lệnh.
Mà trí nhớ của ông già rất tốt, chỉ thông qua cuộc gọi trong mấy lần thì có ấn tượng sâu sắc về giọng nói của Kinh ở trong đầu.
Khóe miệng của Kinh hơi nhếch lên, cất bước, ngồi ở trên chiếc sô pha trước ông già, ghế sô pha từ từ xoay qua, lưng ghế quay lưng với ông già, cơ thể ông già run rẩy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn lưng ghế quay lưng với mình, nói: “Không biết chuyện đại nhân hỏi là tiến triển của phương diện nào?”
“Ông nói xem?” Kinh nhàn nhạt mở miệng, tuy giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng điệu đã có tia mất kiên nhẫn.
“Đại nhân bớt giận, tôi cũng muốn nhanh chóng cho cậu ta danh ngạch, kết quả vài ngày trước cứ có người nhìn vào, phát hiện cậu ta cứ luôn thong dong trong đại hội đổ thạch, cái gì cũng không làm, khiến tôi căn bản không tìm được lý do.” Ông già vội giải thích.
“Thú vị...”
Kinh ngồi trên ghế ông chủ, ghê thấy ông già sau khi nói như vậy, khóe miệng nhếch lên để lộ độ cong, kèm theo sự thích thú.
“Tôi mặc lệ ông làm như nào, hôm nay... hôm nay tôi muốn nhìn thấy cậu ta tiến vào trong Chung Cực Tam Đao.” Kinh từ từ mở miệng, giọng điệu của Kinh rất điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự bá đạo vô hình, căn bản không không được nghi ngờ.
“Rõ.” Ông già đó cúi đầu đáp, Kinh nhìn cảnh đêm của Yên Kinh ở bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên tạo nên độ cong sâu.
...
Ở cửa phòng cước cấp thấp, Bào Vũ khẽ mỉm cười rồi giải thích cho đám Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên: “Nơi này chính là phòng cược cấp thấp trong khu cược cao cấp, tuy phòng cược cấp thấp không giống kiểu vung tiền như rác như ở phòng cược cao cấp, nhưng cũng không có nghĩa những tiêu phí của khu cược cấp thấp có thể so sánh với nơi này.”
“Thường xuyên sẽ xuất hiện một số tình huống, chính là một vài ông chủ ở khu cược cấp thấp, bước vào phòng cược cấp thấp trong khu cược cao cấp, không lâu sau đi ra từ bên trong, trở nên nghèo rớt mồng tơi.” Khi Bào Vũ nói, thỉnh thoảng nhìn sang Trần Xuân Độ, giống như cô ta là nói cho Trần Xuân Độ nghe.
“Rất có khả năng chi phí tiêu xài của khu cược cấp thấp, tới khu cược cao cấp, chẳng qua chỉ là vài con số 0, cho nên các vị nếu như lần đầu tiên tới đây, nhất định phải lượng sức mà làm.” Bào Vũ nói tới về sau, dứt khoát nhìn sang Trần Xuân Độ.
Cô ta nhớ rõ, lúc đó sau khi cô ta dẫn Trần Xuân Độ đi vào phòng cược cao cấp, không lâu sau, Trần Xuân Độ bèn từ trong đi ra, căn bản không tham gia đấu giá ở trong, rõ ràng là không có thực lực đó.
Người như vậy, Bào Vũ thế nào cũng không tin anh sẽ là ông chủ lớn trong miệng đồng nghiệp, còn một hơi kiếm được 27 tỷ ở khu cược cấp thấp.
Đây thật sự là chuyện viển vông, theo Bào Vũ thấy, chuyện này để ở khu cược cao cấp cô ta còn tin, nhưng khu cược cấp thấp... nghĩ cũng đừng nghĩ tới!
Lại cộng thêm lời nói hành vi của Trần Xuân Độ, thế nào cũng không giống một người giàu có.
Trần Xuân Độ gật đầu, sau khi liếc qua mấy người kia, khẽ mỉm cười, nói: “Đi thôi, vào trong xem thử.”
Lê Kim Huyên gật đầu, đi theo Trần Xuân Độ vào trong.
Sau khi cô nhìn thấy Trần Xuân Độ một hơi dùng phương thức người khác khó thể tưởng tượng kiếm được 27 tỷ, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ bất tri bất giác có hơi thay đổi, tuy cô vẫn không tin Trần Xuân Độ có thể thật sự hoàn thành giao kèo.
Trần Xuân Độ đi vào trong phòng cược, mấy người lần lượt tìm một vị trí ngồi xuống, ở đây đang tiến hành một cuộc đấu giá.
MC sau khi giới thiệu xong về một khối đá thô để trên bàn, trong phòng cược cấp thấp, từng vị khách quý lũ lượt ra giá.
Sức hút của khối đá thô này rất thấp, phía triển lãm chính phủ cũng chỉ ra giá cơ bản là một tỷ rưỡi.
Mà mấy vị khách quý đó, cũng không mặn mà muốn đấu giá khối đá thô này lắm, mỗi người tăng thêm vài chục triệu, ham muốn muốn có không cao, rõ ràng không có bao nhiêu hứng thú.
Vào lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên giở bảng, hô: “Hai tỷ mốt.”
“Điên rồi, khối đá thô này nhiều nhất chỉ đáng một tỷ tám, cậu vậy mà tốn hai tỷ mốt để đấu giá được nó?” Trương Bảo Thành ở một bên đầu tiên là sững người, sau đó cười lạnh.
Mà Trương Bảo Thành vừa dứt lời, lập tức liền thu hút được sự chú ý của không ít khách quý.
Rất nhanh thì có một vị khách quý cung kính mở miệng: “Là hội trưởng Trương sao?”
Trương Bảo Thành gật đầu, bỗng chốc, những khách quý đó rần rần bàn tán, Trương Bảo Thành là hội trưởng của cả hiệp hội đổ thạch, ông ta đã đoán chắc giá trị của khối đá thô này rồi, bọn họ việc gì phải tăng giá?
Mà MC trên sân khấu càng thêm khó coi, anh ta không ngờ Trương Bảo Thành lại xuất hiện ở loại phòng cược cấp thấp này, đây không phải rõ ràng là muốn phá anh ta sao?
“Tiếp tục đi.” Trần Xuân Độ rất nhanh đã dùng hai tỷ mốt đấu giá được khối đá thô đó.
“Khối đá thô này tuy thể tích lớn, nhưng phòng cược trước giờ không nhìn thể tích của đá thô, chất lượng của khối đá thô này nhìn sơ qua đã thấy không được, nhiều nhất chỉ đáng một tỷ tám.” Trương Bảo Thành nhàn nhạt mở miệng.
Dựa vào kinh nghiệm của Trương Bảo Thành, rất nhanh liền khiến những khách quý đó lũ lượt gật đầu, rất tán đồng cách nhìn của Trương Bảo Thành.
Còn Trần Xuân Độ phớt lờ Trương Bảo Thành, sau khi đấu giá được, lại tới phòng cược cấp thấp thứ hai, tương tự, dùng giá 400 triệu đấu giá được khối đá thô.
Sau đó, Trần Xuân Độ lại bước vào phòng thứ ba, phòng thứ tư... mãi cho tới khi anh bước ra khỏi phòng cược cao cấp cuối cùng, mặt mày rất thư giãn, thậm chí còn ngâm nga một bài hát ngắn!
Đằng sau Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên đi theo với vẻ mặt cổ quái, mấy người Trương Bảo Thành thì mặt mày âm trầm.
Trên gương mặt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần lộ ra tia nghi hoặc, cô căn bản nhìn không hiểu, không rõ Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Mà Trương Bảo Thành mặt mày âm trầm sau khi theo Trần Xuân Độ đi ra khỏi phòng cược, cuối cùng không kìm được, mặt mày âm trầm hỏi: “Mỗi khi vào một phòng cược, cậu luôn tìm đá thô có giá trị thấp để đấu giá, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này có liên quan tới việc cậu kiếm 300 tỷ sao?”
Trương Bảo Thành lạnh lùng chất vấn, ông ta rất bất mãn, càng cảm thấy uất ức, ông ta đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, vậy mà đi theo Trần Xuân Độ chạy đông chạy tây, ông ta còn cần thể diện nữa không?
Khu cược cấp thấp ngược lại còn tốt, tuy trong khu dược cao cấp, có không ít người đều là người quyền quý nổi tiếng, nếu như bọn họ truyền tin ông ta đi theo một tên lưu manh chạy loạn khắp nơi, ông ta còn làm người như nào được nữa?
“Đương nhiên có liên quan, liên quan rất lớn.” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, biếng nhác đáp lạ, điều này càng khiến Trương Bảo Thành bốc hỏa, loại cảm giác bị xem thường như này, khiến ông ta rất không thoải mái!
Trương Bảo Thành lạnh lùng nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, ông ta đã thầm hạ quyết tâm, đợi tới khi Trần Xuân Độ bởi vì không hoàn thành được mà mất mặt, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh! Nhất định phải sỉ nhục một trận mới có thể khiến ông ta cảm thấy trái tim được nguôi ngoai!
Trần Xuân Độ sau khi đi tới một khu nghi ngơi của khu cược cao cấp, mở miệng nói với Bào Vũ đã đi theo từ đầu tới cuối ở một bên: “Đi lấy đá thô của tôi tới.”
“Đá thô của anh để ở đâu?” Bào Vũ hơi sững người, mới đầu không phản ứng kịp.
“Còn có thể ở đâu, chắc chắn là ở đây.” Khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra nụ cười vô lại, đáp.
“Nơi này là khu nghỉ ngơi, là nơi có rất nhiều khách đổ cược nghỉ ngơi, sao có thể để anh dùng làm nơi để đá thô!” Bào Vũ bỗng chốc nhíu mày, liều mạng rồi lắc đầu nói.
“Hội trưởng hiệp hội đổ cược nước C ở một bên cũng không có phản đối, cô không đồng ý thì làm được cái gì, mau chóng đi cho người tìm chiếc xe đẩy đẩy tới.” Lông mày Trần Xuân Độ hơi nhíu lại, giọng điệu nói chuyện bỗng nhiều thêm một loại cảm giác không được nghi ngờ.
Bào Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng.
Cô ta luôn đi theo bên cạnh mấy người, sau khi thông qua quan sát tỉ mỉ của cô ta, cho dù không hiểu toàn bộ quá trình, cũng biết được một ít.
27 tỷ Trần Xuân Độ trước đó cầm trong tay, vào vừa rồi đã hết sạch.
Anh của bây giờ, đã không còn thực lực để đấu giá tiếp khối đá thô tiếp theo.
“Đi thôi, đi chuyển số đá thô đó tới.” Vào lúc này, Trương Bảo Thành bỗng mở miệng nói, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lập lòe bất định.
Ông ta rất muốn biết Trần Xuân Độ điềm tĩnh như không vậy, nguồn gốc của sự tự tin này của anh ta từ đâu ra!
Rốt cuộc là ai khiến anh có dự tính như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.