Chàng Rể Phế Vật

Chương 158: Tôi là rồng!

Đang cập nhập

03/07/2021

Bốp! Cái tát này của Đường Nhu, âm thanh vô cùng vang vọng, lập tức khiến bầu không khí yên ắng hẳn đi, một số thực khách xung quanh quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhu rơm rớm nước mắt, mà Trần Xuân Độ đang ôm lấy gò má ửng đỏ với vẻ mặt ngượng ngùng, còn cả mấy người phụ nữ xinh đẹp khí chất vô cùng như Lê Kim Huyên đang đứng bên cạnh, họ ngay lập tức hiểu ra.

Nhiều thực khách tỏ vẻ kỳ quái, nhìn về phía Trần Xuân Độ rồi bắt đầu chỉ trỏ.

“Người đàn ông này chắc chắn là một tên cặn bã, anh xem con gái nhà người ta sắp khóc đến nơi rồi.”

“Không phải là có con luôn rồi chứ?”

“Nói chung không phải có con thì cũng là mặc quần vào rồi không chịu nhận, những người đứng bên cạnh anh ta, nhìn là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đều là hồ ly tinh.”

Nhiều thực khách thảo luận rôm rả, ánh mắt căm ghét nhìn đám người Lê Kim Huyên và Irene.

Họ nhìn Lên Kim Huyên trông có vẻ quen quen, nhưng không thể nghĩ rằng cô lại là nữ thần trong giới kinh doanh ở T!

Điều họ càng không ngờ tới là Lê Kim Huyên đến đây dùng bữa hơn nữa còn ngồi cạnh tên cặn bã này.

Điều này đúng là nhức mắt quá đi! Nhiều thực khách rỉ tai nhau rằng, một người đàn ông hèn mọn nghèo nàn như Trần Xuân Độ còn lâu mới xứng với nước da trắng trẻo mịn màng và dáng người cao ráo xinh đẹp của Lê Kim Huyên.

Đó là nữ thần trong mộng của vô số người đấy, có bao nhiêu người đàn ông khao khát được cúi đầu dưới làn váy màu hạt lựu của cô, chỉ riêng khí chất của Lê Kim Huyên đã có thể chinh phục rất nhiều người!

Mà điều khiến người ta mở to mắt kinh ngạc là một nữ thần cực phẩm như vậy không ngờ lại ngồi dùng bữa với loại cặn bã kia!

Không chỉ vậy, người phụ nữ ngồi đối diện với tên cặn bã cũng là nữ thần cực phẩm không hề kém cạnh!

Vô số thực khách đều kinh ngạc, sắc mặt phức tạp, những ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp, ngưỡng mộ ghen ghét và căm hận có đủ cả.

“Chết tiệt, cái tên này sao lại may mắn như vậy, quen biết được hai cực phẩm này!”

“Mẹ kiếp, cho tôi làm quen với một trong hai người đó thì sống ít hơn mười năm cũng đáng!”

“Tên này trông hèn hạ như vậy, còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt chắc chắn cũng thuộc dạng giàu có.”

Tô Loan Loan nhìn thấy sắc mặt trở nên gượng gạo và ngơ ngác khó hiểu của Trần Xuân Độ, khóe miệng nở một nụ cười đùa giỡn đứng xem kịch hay, cô ta rất thích nhìn thấy cảnh này.

Lê Kim Huyên đứng bên cạnh Trần Xuân Độ, cô nghe thấy hết tất cả những gì thực khách đang bàn tán, lúc này, cô nhìn chằm chằm vào anh, một luồng sát khí lạnh lẽo tràn ngập xung quanh!

Cô nghiến răng, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lời nói của đám thực khách kia khiến trán cô nổi gân xanh!

“Xem ra anh đã quên mất những gì mình nói trong quán bar rồi, đồ cặn bã, sau này đừng để tôi gặp lại anh nữa!” Đường Nhu lạnh lùng nói, làm cho Trần Xuân Độ ngẩn người đơ ra. Câu nói của cô ta gần như là là dấu chấm hết, anh hoàn toàn không thể nói gì nữa, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

“Tôi...” Trần Xuân Độ mở miệng, anh muốn giải thích, nhưng cho dù anh là người túc trí đa mưu cũng thể không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này, lúc này có giải thích thế nào cũng không ai tin anh... Trần Xuân Độ ấm ức bực bội, mình còn chưa nói gì, nhưng cuối cùng lại bị vài câu nói của Đường Nhu đổi trắng thay đen biến thành đồ cặn bã!

Trần Xuân Độ thậm chí có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người của Lê Kim Huyên bên cạnh, khiến toàn thân anh run rẩy!

“Cô đứng lại cho tôi, nói rõ ràng đi chứ!” Trần Xuân Độ cất lời, nhưng Đường Nhu không thèm để ý, cô ta lạnh lùng liếc nhìn anh rồi quay người bỏ đi.

Anh bước một chân về phía trước, định đuổi theo đòi Đường Nhu trả lại sự trong sạch cho mình thì đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hét lạnh lùng: “Đứng lại!”

Bước chân của Trần Xuân Độ khựng lại, cả người run lên, quay lại, nở một nụ cười ấm ức lấy lòng: “Sếp Lê...”

Lê Kim Huyên đứng tại chỗ, hai tay vòng trước ngực, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta nghẹt thở, lạnh như băng!

Anh chột dạ cười cười, thận trọng nói: “Cái đó...em hãy nghe anh giải thích...”

“Còn có gì cần giải thích sao, khoảng thời gian trước anh ở lại quán bar cả đêm không về, thì ra là ở cùng cô ta.” Lúc này, Tô Loan Loan nhân cơ hội mở miệng, nở nụ cười lạnh lùng mỉa mai.



Trần Xuân Độ liếc nhìn Tô Loan Loan, cau mày nói: “Tôi và cô ta hoàn toàn trong sạch...”

“Trong sạch? Ha!” Lê Kim Huyên cười nhạt, tiếng cười này đối với Trần Xuân Độ nghe cực kỳ mỉa mai!

Không ai ở đây sẽ tin lời giải thích của Trần Xuân Độ, Đường Nhu đã nói như vậy rồi, anh có giải thích thế nào cũng vô dụng!

“Sếp Lê đối xử với anh không tệ, không ngờ anh lại đi ngoại tình lộ liễu như vậy. Đây là cách anh trả ơn nhà họ Lê sao?” Tô Loan Loan lạnh lùng nói.

“Tất cả chỉ là hiểu lầm, cô ta đang vu oan cho tôi.” Trần Xuân Độ bình tĩnh lại giải thích.

“Cô ta muốn vu oan cho anh có nhiều cách mà, sao lại phải vu oan bằng chuyện này chứ? Không có lửa làm sao có khói, đạo lý này đứa trẻ lên ba còn hiểu.” Tô Loan Loan cười nhạo.

Trần Xuân Độ nhíu mày nhìn Tô Loan Loan, trong lòng khó chịu thầm nhủ, người thanh niên đẹp trai kia chọ lựa kiểu gì mà lại không biết thức thời như vậy!

Sau khi trở về căn cứ, anh nhất định phải uốn nắn lại mới được

Hai ánh mắt chạm nhau, bầu không khí đột nhiên căng thẳng, nồng nặc mùi thuốc súng!

“Có rất nhiều người ở đây, nói điều này không được thích hợp, chúng ta hãy ăn trước đi.” Irene tìm cách hòa giải.

Tô Loan Loan khịt mũi ngồi xuống, còn Trần Xuân Độ ngồi xuống đã gắp thức ăn cho Lê Kim Huyên nhưng cô không thèm để ý, thậm chí còn không động đũa.

Trần Xuân Độ khổ não, trong lòng phiền muộn, khó khăn lắm quan hệ của mình với chủ tịch nữ thần mới thân mật hơn một chút, cuối cùng hôm nay chỉ vì sự xuất hiện của Đường Nhu mà mọi thứ công cốc!

Trong khi ăn, Irene liên tục nâng cốc mời anh uống rượu, hết ly này đến ly khác mà không hề ngừng nghỉ.

“Cô Ngải, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào uống rượu giỏi như cô.” Trần Xuân Độ cười nói.

Irene mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, năm đó khi được huấn luyện làm đặc vụ ngầm thì cũng đã được đào tạo chuyên nghiệp để nâng cao tửu lượng, làm sao một người bình thường như anh thể đo được với cô ta được!

Nhưng trong lòng Irene cũng hơi ngạc nhiên về tửu lượng của Trần Xuân Độ. Lượng rượu mà họ vừa uống có thể quật ngã mấy người đàn ông đô con, còn anh đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì.

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||

Irene liếc nhìn Lê Kim Huyên, đôi mắt chơm chớp, nháy mắt ra hiệu với cô.

Lê Kim Huyên hiểu ý bỗng cất giọng nói dễ nghe: “Uống những thứ này có nghĩa lý gì chứ, muốn uống thì phải uống loại trắng cơ.”

“Loại trắng?” Trần Xuân Độ kinh ngạc liếc nhìn Lê Kim Huyên với vẻ mặt kỳ lạ.

Cô rất kén chọn, ngoại trừ Lafite cao cấp hàng đầu thì hầu như không uống rượu nào khác, sao hôm nay đột nhiên lại nói muốn uống loại màu trắng?

Chẳng bao lâu sau người phục vụ đi đến và đổi tất cả thành rượu Mao Đài.

Đột nhiên ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn về phía Irene, nhìn thấy hai người họ trao đổi ngầm với nhau, chợt hiểu ra điều gì đó, sâu thẳm trong đôi mắt anh dần dần ấp ủ...

“Được thôi, rượu trắng uống rất cuốn.” Trần Xuân Độ cười ha ha gật đầu đồng ý.

Vừa mở chai rượu Mao Đài ra mở ra, hương thơm đã lan tỏa nồng nàn, Irene vừa nâng cốc vừa nói: “Anh Trần, anh thật là phong lưu, không ngờ người đầu tiên tôi quem biết khi tới T lại là anh.”

Trần Xuân Độ cười nói: “Với người táo bạo thì sao lại dùng ly được.”

Anh cầm lấy chai rượu áp môi vào miệng chai, uống ừng ực như trâu uống nước dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.



Irene và Lê Kim Huyên có vẻ choáng váng, họ không ngờ rằng anh sẽ cắn câu sớm như vậy.

Khóe miệng của Tô Loan Loan khẽ nhếch lên có vẻ khinh thường, cô ta nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng giễu cợt, quả nhiên...Anh ta sập bẫy rồi!

Đợi lát nữa khi Trần Xuân Độ đã say, Irene lại dùng Truth Serum để phát huy tối đa hiệu quả của thuốc, đến lúc đó rốt cuộc thân phận của anh ta là ai sẽ rõ!

Cho dù Trần Xuân Độ che giấu kĩ đến đâu, Tô Loan Loan cũng không tin với ảnh hưởng của Truth Serum do nước M mới sáng chế gần đây mà anh vẫn không chịu thừa nhận!

Sau khi nốc hết một chai rượu, đúng như đám người Irene dự đoán, Trần Xuân Độ ợ hơi một cái, nồng nặc mùi rượu và sắp say khướt rồi.

Trần Xuân Độ sau khi mơ màng nhìn chằm chằm Irene rồi nở nụ cười ngây ngốc: “Người đẹp, uống tiếp không?”

Irene và Lê Kim Huyên đưa mắt nhìn nhau nở nụ cười, bây giờ anh say đến nối thậm chí còn không nhớ nổi Irene là ai.

Irene cẩn thận dò hỏi: “Anh có biết mình là ai không?”

“Tôi là ai thế?” Trần Xuân Độ ngẩn người ra.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đôi bàn tay nõn nà nhanh nhẹn đổ Truth Serum vào rượu, chất lỏng không màu không mùi nhanh chóng hòa tan, Irene đẩy ly rượu đến trước mặt anh: “Nào, anh Trần, tôi kính anh một ly.”

“Được thôi.” Trần Xuân Độ cười ngây dại, nhấp một ngụm, bắt đầu cẩn thận nhìn thăm dò Irene.

Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp và quyến rũ, mái tóc đen nhánh buông xõa sau vai, đôi mắt đẹp trong veo như làn nước mùa thu.

Khác với khí chất lạnh lùng như băng của Lê Kim Huyên, cô ta được ví như nữ thần của làng giải trí, với khí chất có thể khiến mọi người mê đắm, quyến rũ trời sinh, khiến trái tim bao người dâng lên khát khao chinh phục, hận không thể giữ ở trong túi, yêu thương chiều chuộng suốt đời.

Một lúc sau, Trần Xuân Độ hoa mắt chóng mặt, lẩm bẩm nói: “Khốn kiếp, đau đầu quá...”

Irene vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Anh Trần, anh còn nhớ mình tên gì không?”

“Nhĩ Đông Trần, Đông trong Đông Nam Á.” Trần Xuân Độ choáng váng, vẻ mặt của Tô Loan Loan nghiêm nghị, Truth Serum phát huy tác dụng rồi.

“Cả đêm không về nhà, anh đã ở đâu?” Lê Kim Huyên cất giọng hỏi.

“Quán bar.” Trần Xuân Độ nói.

Trái tim Lê Kim Huyên run lên, vẻ mặt khó coi bỗng tái nhợt đi... Quả nhiên là ở quán bar, trong đôi mắt của cô không khỏi có sự thất vọng.

“Anh làm gì trong quán bar? Có phát sinh quan hệ với người khác không?” Tô Loan Loan hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục hỏi.

“Chỉ uống rượu, không có chuyện gì xảy ra.” Dưới sự xúc tác của Truth Serum, Trần Xuân Độ trả lời từng câu hỏi, càng khiến đám người Lê Kim Huyên tin tưởng vào tác dụng của thuốc.

Lê Kim Huyên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng sắc mặt vẫn không được vui vẻ, nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều.

Ít nhất, sự kiêu ngạo của nữ thần vẫn còn đó, cô chưa bị Trần Xuân Độ cắm sừng, vừa rồi sự xuất hiện của Đường Nhu khiến cô nghi ngờ mình không còn sức hút nữa, không ngờ lại bị phản bội rồi!

“Vậy rốt cuộc anh là ai?” Tô Loan Loan hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trịnh trọng, cuối cùng lên tiếng hỏi vấn đề mà mình đã đè nén trong lòng bao lâu nay.

Lê Kim Huyên đang đứng ở bên cạnh, trái tim cô không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ cẩn thận lắng nghe, lúc này những tiếng ồn ào xung quanh cũng sự bàn tán của thực khách đã bị bọn họ để ngoài tai.

Khóe miệng của Irene nở một nụ cười vô cùng tự tin, loại thuốc này sắp tiết lộ thân phận thực sự của Trần Xuân Độ!

Quả nhiên anh mở miệng và cuối cùng cũng thốt ra một câu.

“Tôi là rồng...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook