Chương 578: Tự sát thì được toàn thây
Đang cập nhập
31/10/2021
“Xin Long Vương tha tội!" quỳ phịch xuống đất, dập đầu liên tục, trán hắn đã rách, máu chảy liên tục, thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý dừng lại, trên mặt đất đã có cả một vũng máu.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Dương Hạ, đột nhiên lạnh giọng quát: “Tự tìm cái chết!”
“Ầm!” Tiếng hét này giống như tiếng sấm rền, sát khí nồng nặc.
Người Dương Hạ run rẩy kịch liệt, giữa hai chân đã có dòng nước ầm tràn ra. Anh ta bị tiếng quát của Trần Xuân Độ làm cho tè cả ra quần!
Mà nhóm sát thủ đang quỳ dưới đất lại càng run lẩy bẩy, lúc này bọn họ đều đã cảm nhận được sự chết chóc đến từ địa ngục.
“Ai phái chúng mày đến?” Giọng Trần Xuân Độ bình tĩnh, lãnh đạm nhưng lại mang theo hơi thở của ác ma.
Dương Hạ đang bò trên mặt đất, không tự chủ được nước tiểu, cả người trông vô cùng thảm hại. Anh ta đường đường là đội trưởng tiểu đội sát thủ nổi danh ở nước ngoài nhưng bây giờ lại sợ hãi đến mức này?
Giọng Dương Hạ run run: “Là… Là chủ nhân của thành phố này và minh chủ của chúng tôi… Bọn họ bắt tay nhau… phái chúng tôi tới…”
Lúc này, con ngươi đỏ như máu của Trần Xuân Độ hơi co lại, hơi thở sắc bén vụt qua.
Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng, Kinh càng ngày càng ngông cuồng rồi.
Bên ngoài khách sạn, hiện trường vô cùng tang thương, bàng hoàng!
Nhóm sát thủ quỳ rạp dưới đất, người run bần bật.
Mà Trần Xuân Độ chỉ đứng đó thôi cũng như sát thần đến từ địa ngục.
“Đến cũng đến rồi, vậy thì không cần về nữa.” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn đáng người: “Tự sát thì tao có thể giữ cho chúng mày toàn thây.”
Bùm! Lời này vừa được thốt ra, tất cả sát thủ đang có mặt tại hiện trường đều thảng thốt.
Trần Xuân Độ - Long Vương nổi tiếng, anh không định tha cho tất cả bọn họ!
“Không…” Hai chân Dương Hạ run rẩy, anh ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, gắng gượng bò dậy, hoảng sợ chạy về phía bóng đêm…
Anh ta không cam tâm, không cam tâm chết ở nơi này.
Dương Hạ tung hoành ở trong và ngoài nước, thoát khỏi bao nhiêu kiếp nạn, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì địa vị của anh ta ở Ma Minh sẽ tăng vọt, thậm chí có khả năng trở thành trưởng lão của Ma Minh! Nhưng anh ta không ngờ, hôm nay… đêm nay mình lại phải chết ở nước C? Anh ta không cam lòng! Chỉ cần hôm nay anh ta sóng sót, thay tên đổi họ thì cho dù Long Vương có thủ đoạn lợi hại đến mấy cũng không tìm được anh ta!
Không chỉ Dương Hạ mà tất cả những sát thủ còn lại đều như vậy, bọn họ đều cố gắng trốn thoát, bọn họ không muốn chết.
Tiểu đội sát thủ Ma Minh đã từng vô cùng tàn nhẫn, giờ phút này lại đang điên cuồng chạy trốn!
“Chạy trốn?” Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, trong mắt loé lên một tia giễu cợt lạnh lùng.
Đột nhiên anh giơ tay phải lên, lòng bàn tay nắm lấy khoảng không.
“Long Nha… Hiện!”
Con dao găm Long Nha đang cắm trên mặt đất bỗng rung lên bần bật, dường như nhận được lực triệu hồi, “vút” một tiếng, bay ngược vào lòng bàn tay Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cầm dao trong tay phải, miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.
“Giết!” Trần Xuân Độ quát to một tiếng, tay phải vung ra.
Vút! dao găm Long Nha xẹt qua khoảng không, lập tức bay về phía Dương Hạ đang điên cuồng bỏ chạy phía xa.
Âm thanh xé không khí chói tai khiến những người đang chạy trốn đều run lên.
Dao găm Long Nha lao nhanh như chớp, thân dao ma sát vào không khí với tốc độ cực nhanh, phát ra tiếng rồng gầm nhẹ.
Long Nha xuất hiện, chư thần đều phục!
Dao găm Long Nha xoẹt qua hư không, hoá thành một đường sáng đen kịt, nhanh chóng bắn về phía Dương Hạ.
Dương Hạ đang vội vã trốn chạy.
“Phụt!”
Đột nhiên một tai sáng màu đen đâm xuyên tim, con dao găm bật ra khỏi ngực anh ta.
Mặt Dương Hạ tái nhợt, bước chân từ từ chậm lại, thân thể lảo đảo, anh ta cúi đầu nhìn xuống ngực, trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, hai tay anh ta bịt chặt vết thương trước ngực.
Nhưng làm vậy thì có ích gì?
Máu chảy dọc từ ngực anh ta xuống, thoáng chốc thấm vào giữa các ngón tay. Hai tay anh ta đỏ au, cả người gần như đều bị máu nhuốm đỏ.
Cùng lúc đó, con dao găm đã quay trong khoảng không phía trước, sau đó theo quán tính lại đập vào đầu anh ta một phát.
“Phụt!” Tia điện của dao găm Long Nha vụt qua, thoáng chốc đầu mày và đầu anh ta đều bị đâm thủng. Ngay giữa đầu mày anh ta xuất hiện một lỗ máu, nhìn mà thấy sợ!
“A!” Dương Hạ sợ hãi hét lên như phát điên, anh ta không muốn chết, anh ta không muốn chết.
Trên mặt Dương Hạ xuất hiện từng vết nứt nhỏ li ti màu đỏ tươi… đó là vết thương do dấu dao để lại, và nó đang lan rộng ra khắp mặt.
Có tiếng nổ chợt vang lên, đầu anh ta thoáng chốc nổ tung.
Dương Hạ - đội trưởng tiểu đội sát thủ Ma Minh hung danh hiển hách đã ngã xuống, chỉ còn lại cái xác không đầu.
Trần Xuân Độ khẽ quát một tiếng, dao găm Long Nha lại nhanh chóng trở lại tay anh.
Lúc này con ngươi của Trần Xuân Độ đã đỏ như máu, hoàn toàn bị máu tanh thay thế.
Trong khách sạn, Tô Loan Loan bước qua mấy cái xác, đi qua hành lang vào phòng VIP của khách sạn. Cô ta đứng trong phòng, cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao sát thủ đuổi giết mình lại đột nhiên ít đi nhiều như thế…
Đột nhiên mắt Tô Loan Loan nheo lại, cô ta chợt nghĩ ra điều gì, nhìn ra cửa sổ mà tim như ngừng đập.
Cho dù Tô Loan Loan đã trải qua vô số trận mưa bom bão đạn nhưng cũng vẫn phải tái mặt sợ hãi trước cảnh tượng này!
Làm sao có thể?
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh dị, khủng khiếp. Bên ngoài khách sạn, một bóng người mờ ảo, xung quanh máu đã chảy thành sông, chẳng khác gì cảnh tượng trong địa ngục!
Bên ngoài khách sạn, máu tanh lan ra khắp chốn.
Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng tại chỗ, hai mắt anh đỏ như máu, chầm chậm quét qua những sát thủ đã bỏ chạy tán loạn.
Tiếng dao găm Long Nha cắt ngang không khí.
Và nhiều âm thanh khác nhau đan xen tạo thành một bản nhạc đến từ địa ngục.
Phụt!
Dao găm Long Nha cứa qua cổ một tên sát thủ, sau đó từ từ dừng lại giữa không trung.
Một giọt máu từ từ trượt xuống từ lưỡi dao.
“Bùm!” Cơ thể tên sát thủ ấy bị nổ thành một vũng máu.
“Uỳnh!”
Sau đó tên sát thủ vô lực ngã xuống đất, trên người dường như vẫn còn một chút hơi ấm.
“Phù…” Trần Xuân Độ chậm rãi thở ra, đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Lúc này, ở nơi cách khách sạn khá xa, một sát thủ may mắn trốn thoát đang quan sát hiện trường qua kính ngắm.
Khi nhìn thấy xác chết la liệt trên đất, người hắn run lên dữ dội, hắn đã bị cảnh tượng còn đáng sợ hơn cả địa ngục này doạ sợ, tè cả ra quần.
Trốn!
Lập tức về Ma Minh, chỉ Ma Minh mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn, ngoài Ma Minh ra, không có nơi nào là an toàn.
Mặt tên sát thủ tái nhợt, khi hắn đang định bò dậy tiếp tục bỏ chạy thì đột nhiên phát hiện, cơ thể dường nhất mất kiểm soát, hai chân vì sợ hãi mà không thể cử động!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm Dương Hạ, đột nhiên lạnh giọng quát: “Tự tìm cái chết!”
“Ầm!” Tiếng hét này giống như tiếng sấm rền, sát khí nồng nặc.
Người Dương Hạ run rẩy kịch liệt, giữa hai chân đã có dòng nước ầm tràn ra. Anh ta bị tiếng quát của Trần Xuân Độ làm cho tè cả ra quần!
Mà nhóm sát thủ đang quỳ dưới đất lại càng run lẩy bẩy, lúc này bọn họ đều đã cảm nhận được sự chết chóc đến từ địa ngục.
“Ai phái chúng mày đến?” Giọng Trần Xuân Độ bình tĩnh, lãnh đạm nhưng lại mang theo hơi thở của ác ma.
Dương Hạ đang bò trên mặt đất, không tự chủ được nước tiểu, cả người trông vô cùng thảm hại. Anh ta đường đường là đội trưởng tiểu đội sát thủ nổi danh ở nước ngoài nhưng bây giờ lại sợ hãi đến mức này?
Giọng Dương Hạ run run: “Là… Là chủ nhân của thành phố này và minh chủ của chúng tôi… Bọn họ bắt tay nhau… phái chúng tôi tới…”
Lúc này, con ngươi đỏ như máu của Trần Xuân Độ hơi co lại, hơi thở sắc bén vụt qua.
Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng, Kinh càng ngày càng ngông cuồng rồi.
Bên ngoài khách sạn, hiện trường vô cùng tang thương, bàng hoàng!
Nhóm sát thủ quỳ rạp dưới đất, người run bần bật.
Mà Trần Xuân Độ chỉ đứng đó thôi cũng như sát thần đến từ địa ngục.
“Đến cũng đến rồi, vậy thì không cần về nữa.” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn đáng người: “Tự sát thì tao có thể giữ cho chúng mày toàn thây.”
Bùm! Lời này vừa được thốt ra, tất cả sát thủ đang có mặt tại hiện trường đều thảng thốt.
Trần Xuân Độ - Long Vương nổi tiếng, anh không định tha cho tất cả bọn họ!
“Không…” Hai chân Dương Hạ run rẩy, anh ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, gắng gượng bò dậy, hoảng sợ chạy về phía bóng đêm…
Anh ta không cam tâm, không cam tâm chết ở nơi này.
Dương Hạ tung hoành ở trong và ngoài nước, thoát khỏi bao nhiêu kiếp nạn, nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì địa vị của anh ta ở Ma Minh sẽ tăng vọt, thậm chí có khả năng trở thành trưởng lão của Ma Minh! Nhưng anh ta không ngờ, hôm nay… đêm nay mình lại phải chết ở nước C? Anh ta không cam lòng! Chỉ cần hôm nay anh ta sóng sót, thay tên đổi họ thì cho dù Long Vương có thủ đoạn lợi hại đến mấy cũng không tìm được anh ta!
Không chỉ Dương Hạ mà tất cả những sát thủ còn lại đều như vậy, bọn họ đều cố gắng trốn thoát, bọn họ không muốn chết.
Tiểu đội sát thủ Ma Minh đã từng vô cùng tàn nhẫn, giờ phút này lại đang điên cuồng chạy trốn!
“Chạy trốn?” Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, trong mắt loé lên một tia giễu cợt lạnh lùng.
Đột nhiên anh giơ tay phải lên, lòng bàn tay nắm lấy khoảng không.
“Long Nha… Hiện!”
Con dao găm Long Nha đang cắm trên mặt đất bỗng rung lên bần bật, dường như nhận được lực triệu hồi, “vút” một tiếng, bay ngược vào lòng bàn tay Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cầm dao trong tay phải, miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.
“Giết!” Trần Xuân Độ quát to một tiếng, tay phải vung ra.
Vút! dao găm Long Nha xẹt qua khoảng không, lập tức bay về phía Dương Hạ đang điên cuồng bỏ chạy phía xa.
Âm thanh xé không khí chói tai khiến những người đang chạy trốn đều run lên.
Dao găm Long Nha lao nhanh như chớp, thân dao ma sát vào không khí với tốc độ cực nhanh, phát ra tiếng rồng gầm nhẹ.
Long Nha xuất hiện, chư thần đều phục!
Dao găm Long Nha xoẹt qua hư không, hoá thành một đường sáng đen kịt, nhanh chóng bắn về phía Dương Hạ.
Dương Hạ đang vội vã trốn chạy.
“Phụt!”
Đột nhiên một tai sáng màu đen đâm xuyên tim, con dao găm bật ra khỏi ngực anh ta.
Mặt Dương Hạ tái nhợt, bước chân từ từ chậm lại, thân thể lảo đảo, anh ta cúi đầu nhìn xuống ngực, trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, hai tay anh ta bịt chặt vết thương trước ngực.
Nhưng làm vậy thì có ích gì?
Máu chảy dọc từ ngực anh ta xuống, thoáng chốc thấm vào giữa các ngón tay. Hai tay anh ta đỏ au, cả người gần như đều bị máu nhuốm đỏ.
Cùng lúc đó, con dao găm đã quay trong khoảng không phía trước, sau đó theo quán tính lại đập vào đầu anh ta một phát.
“Phụt!” Tia điện của dao găm Long Nha vụt qua, thoáng chốc đầu mày và đầu anh ta đều bị đâm thủng. Ngay giữa đầu mày anh ta xuất hiện một lỗ máu, nhìn mà thấy sợ!
“A!” Dương Hạ sợ hãi hét lên như phát điên, anh ta không muốn chết, anh ta không muốn chết.
Trên mặt Dương Hạ xuất hiện từng vết nứt nhỏ li ti màu đỏ tươi… đó là vết thương do dấu dao để lại, và nó đang lan rộng ra khắp mặt.
Có tiếng nổ chợt vang lên, đầu anh ta thoáng chốc nổ tung.
Dương Hạ - đội trưởng tiểu đội sát thủ Ma Minh hung danh hiển hách đã ngã xuống, chỉ còn lại cái xác không đầu.
Trần Xuân Độ khẽ quát một tiếng, dao găm Long Nha lại nhanh chóng trở lại tay anh.
Lúc này con ngươi của Trần Xuân Độ đã đỏ như máu, hoàn toàn bị máu tanh thay thế.
Trong khách sạn, Tô Loan Loan bước qua mấy cái xác, đi qua hành lang vào phòng VIP của khách sạn. Cô ta đứng trong phòng, cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao sát thủ đuổi giết mình lại đột nhiên ít đi nhiều như thế…
Đột nhiên mắt Tô Loan Loan nheo lại, cô ta chợt nghĩ ra điều gì, nhìn ra cửa sổ mà tim như ngừng đập.
Cho dù Tô Loan Loan đã trải qua vô số trận mưa bom bão đạn nhưng cũng vẫn phải tái mặt sợ hãi trước cảnh tượng này!
Làm sao có thể?
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh dị, khủng khiếp. Bên ngoài khách sạn, một bóng người mờ ảo, xung quanh máu đã chảy thành sông, chẳng khác gì cảnh tượng trong địa ngục!
Bên ngoài khách sạn, máu tanh lan ra khắp chốn.
Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng tại chỗ, hai mắt anh đỏ như máu, chầm chậm quét qua những sát thủ đã bỏ chạy tán loạn.
Tiếng dao găm Long Nha cắt ngang không khí.
Và nhiều âm thanh khác nhau đan xen tạo thành một bản nhạc đến từ địa ngục.
Phụt!
Dao găm Long Nha cứa qua cổ một tên sát thủ, sau đó từ từ dừng lại giữa không trung.
Một giọt máu từ từ trượt xuống từ lưỡi dao.
“Bùm!” Cơ thể tên sát thủ ấy bị nổ thành một vũng máu.
“Uỳnh!”
Sau đó tên sát thủ vô lực ngã xuống đất, trên người dường như vẫn còn một chút hơi ấm.
“Phù…” Trần Xuân Độ chậm rãi thở ra, đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Lúc này, ở nơi cách khách sạn khá xa, một sát thủ may mắn trốn thoát đang quan sát hiện trường qua kính ngắm.
Khi nhìn thấy xác chết la liệt trên đất, người hắn run lên dữ dội, hắn đã bị cảnh tượng còn đáng sợ hơn cả địa ngục này doạ sợ, tè cả ra quần.
Trốn!
Lập tức về Ma Minh, chỉ Ma Minh mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn, ngoài Ma Minh ra, không có nơi nào là an toàn.
Mặt tên sát thủ tái nhợt, khi hắn đang định bò dậy tiếp tục bỏ chạy thì đột nhiên phát hiện, cơ thể dường nhất mất kiểm soát, hai chân vì sợ hãi mà không thể cử động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.