Chương 137: Tức đến phun máu!
Đang cập nhập
25/06/2021
Trên bãi đáp máy bay, hố sâu khổng lồ đó đều nứt toác, khắp nơi đều có những vết nứt như mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình.
Đó giống như là dấu vết do một con thú dữ vô song to lớn để lại, những dấu vết này đủ để giải thích cho trận chiến khốc liệt trước đó.
Rất nhiều nhân viên cảnh sát sắc mặt khó coi, hai chân đều đang run rẩy, ngay cả nhân viên cảnh sát già kinh nghiệm phong phú khi nhìn đến những cảnh tượng này cũng không khỏi run sợ.
Hình ảnh như thế này chỉ tồn tại trong các bộ phim bom tấn về đặc vụ của Hollywood.
Nhưng bây giờ rõ ràng lại xuất hiện ở trước mặt họ.
Diệp Thái Linh nhìn cái hố sâu này mà lạnh cả người, như bị một chậu nước lạnh tạt qua toàn thân, cơ thể mềm mại khẽ rùng mình.
Đột nhiên một nhân viên cảnh sát hét to, vẻ mặt kinh ngạc như thể anh ta đã nhìn thấy một điều gì đó rất khủng bố.
Nhân viên cảnh sát đó đặt mông ngồi xuống hố sâu, chỉ vào một chỗ, giọng nói hoảng sợ thì thào: “Điều này sao có thể?”
Diệp Thái Linh một bước dài xông tới, đỡ nhân viên cảnh sát, nhìn theo ánh mắt của nhân viên cảnh sát đó, ánh mắt của cô đột nhiên cứng lại.
Chỉ thấy trong hố sâu lại có hai dấu giày.
“Đây là do người tạo thành?” Một vị cảnh sát thâm niên thì thào, vẻ mặt chấn động kinh ngạc.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh im ắng, tất cả nhân viên cảnh sát nhìn hai dấu giày kia hoàn toàn bị khiếp sợ rồi.
“Dấu vết đôi giày này đúng thật là do con người để lại, nhưng sức mạnh có thể tạo ra hố sâu này thật khó có thể tưởng tượng nổi.” Một pháp y sau khi thăm dò về giọng điệu hết sức kinh hãi.
“Không chỉ vậy, những cái xác khác cũng bị oanh tạc rất mạnh. Sức mạnh của tên sát nhân thật ngoài sức tưởng tượng.” Pháp y cắn răng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh mỏng mịn.”
“Sức mạnh của anh ta lớn bao nhiêu?” Diệp Thái Linh cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể mềm mại lại không ngừng run rẩy.
“Vượt qua sư hổ... có lực đạp mạnh sau khi phẫn nộ của bầy voi.” Một pháp y sau khi ước tính thì lời nói đã khiến khắp nơi sợ hãi.
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh lóe lên, tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
Sức mạnh chiến đấu của sư hổ là đỉnh cao trong số những kẻ săn mồi, mà đàn voi thì sức người càng khó mà rung chuyển.
Mà pháp y kia lại nói, sức công phá của một con người thế mà mạnh mẽ như vậy.
Đây vẫn còn là người ư? Đây mẹ nó là quái vật.
Toàn bộ hiện trường chỉ còn lại tiếng hít vào, Thành phố T thế mà lại tồn tại một cao thủ khủng bố như vậy.
“Thực lực kiểu này hoàn toàn không thể tồn tại, nó chỉ tồn tại trên lý thuyết… Bởi vì thể chất con người không có khả năng cao.” Pháp y vẻ mặt kích động, sắc mặt đều đỏ hồng.
Pháp y biết rõ điều này có nghĩa là gì, điều đó có nghĩa là lý thuyết từng được lưu truyền trong cộng đồng khoa học đã được hiện thực hóa.
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt Diệp Thái Linh lạnh lùng, quét qua những nơi khác ngoại trừ hố sâu.
Từng thi thể một ngã trong vũng máu, cơ thể đều vô cùng thê thảm, có người ngực lõm, hằn rõ vết giày và một số bị cắt cổ bởi một vũ khí sắc nhọn... Từng thi thể sau khi được pháp y giám định thì đều là nhanh chóng bị giết, hoàn toàn không có quá nhiều dây dưa với hung thủ.
Sức mạnh của hung thủ sâu không lường được, là vụ án lớn chấn động nhất mà rất nhiều nhân viên cảnh sát ở đây đã từng thấy.
Diệp Thái Linh hai tay ôm ngực, đứng ở trong sân, gương mặt xinh đẹp của cô nghiêm nghị, vụ án này khác với các vụ án khác, là nhiệm vụ quan trọng mà cấp trên truyền lệnh, nhất định phải điều tra ra hung thủ, cho nhà họ Lê ở Yên Kinh một câu trả lời.
Lúc ấy Diệp Thái Linh đang thực hiện một nhiệm vụ khác, sau khi nhận được chỉ thị của cục trưởng thì lập tức bỏ dở nhiệm vụ trước đó chạy tới đây.
“Nhất định phải điều tra ra hung thủ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lạnh lùng, hung thủ càng mạnh mẽ thì chính là mối đe dọa cực lớn đối với thành phố T, cô không thể cho phép quả bom vô hình này tồn tại ở thành phố T.
“Diệp đội trưởng, những người này nhìn từ góc độ trang phục thì đều là thuộc hạ của nhà họ Lê, là vệ sĩ của cậu hai nhà họ Lê, họ cùng nhau bao vây hung thủ nhưng lại bị hung thủ đồ sát...” Một pháp y run rẩy mở miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Hung thủ kia là siêu nhân ư?” Cậu nhân viên cảnh sát mới sắc mặt tái nhợt, sau đó... lại nôn.
“Khai thác chứng cứ vết tích dấu giày, mang về cục xét nghiệm suy đoán.” Diệp Thái Linh liếc mắt nhìn kết cục, sau đó quay người đi ra sân bay.
......
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tâm sự nặng nề.
Bàn chân ngọc ngà của cô trần trụi đứng trên mặt đất, chân ngọc cảm nhận được một làn hơi lạnh từ mặt đất lạnh lẽo mới có thể khiến cô luôn duy trì sự tỉnh táo.
Lê Kim Huyên quan sát khu trung tâm thương mại- văn phòng ở thành phố T, từng tòa nhà cao tầng san sát, vô số tác phẩm cốt thép xi măng đan dệt ra, biến nơi đây thành một khu rừng thép rực rỡ ánh đèn.
Không biết tại sao Lê Kim Huyên đang phiền muộn thế mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt vô lại mang theo ân cần của Trần Xuân Độ và đủ chuyện xảy ra trước đó.
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên co rụt lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ không thể tin được.
“Anh ta có phải biến mất một ngày một đêm, ban ngày đã không thấy tăm hơi hay không?” Lê Kim Huyên bỗng nhiên hỏi.
“Anh ta? Trần Xuân Độ sao?” Tô Hiểu Vân sửng sốt một chút, phản ứng lại rồi khẽ gật đầu: “Đúng, ban ngày cũng không biết anh ta đi đâu, sao vậy?”
“Lê Thần Vũ ở thành phố T chắc là không có kẻ thù, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên: “Đối thủ duy nhất của anh ta ở thành phố T chính là chúng ta và anh ta đến cũng là vì chúng ta.”
“Cậu muốn nói cái gì?” Tô Hiểu Vân nhíu mày.
“Lê Thần Vũ đứt một tay, tớ cảm giác có liên quan đến chúng ta.” Lê Kim Huyên từ tính nói.
Sắc mặt Tô Hiểu Vân khẽ thay đổi nói: “Cậu sẽ không nghi ngờ anh ta làm chứ?”
“Tớ cũng không rõ.” Lê Kim Huyên lắc đầu, giờ phút này chính cô cũng vô cùng mông lung.
Lê Kim Huyên lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, ngay sau đó Tô Loan Loan đẩy cửa vào.
“Cô có cái nhìn thế nào về Trần Xuân Độ?” Lê Kim Huyên hỏi.
Tô Loan Loan khẽ giật mình, cô ta không nghĩ tới Lê Kim Huyên đột nhiên hỏi chủ đề này, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt Lê Kim Huyên nghiêm túc thì liền ăn ngay nói thật: “Không khác gì một tên du côn chợ búa, miệng lưỡi trơn tru, ngoại trừ khoác lác thì không biết làm gì.”
“Hôm qua anh ta vẫn luôn ở quán bar sao?” Lê Kim Huyên tiếp tục hỏi.
Tô Loan Loan khẽ gật đầu: “Tôi thông qua một người bạn ở cục cảnh sát xem camera, từ sau khi đi vào quán bar anh ta không đi ra ngoài, quầy rượu kia không có cửa sau.”
Sau khi Tô Loan Loan nói xong, không nhịn được nghi ngờ đặt câu hỏi: “Lê tổng, rốt cuộc là thế nào?”
“Lê Thần Vũ bị ám sát, nhưng thân phận hung thủ không rõ.”
Tô Loan Loan cười nói: “Lê tổng, tôi sẽ không nhìn nhầm, tên kia làm sao có thể là hung thủ được? Mặc dù anh ta không giống với người bình thường nhưng vẫn chưa có tư cách đi chặt một tay của Lê Thần Vũ.”
“Bên cạnh Lê Thần Vũ vô số cao thủ, thậm chí có một số cường giả ngay cả tôi cũng phải dùng hết sức để nghênh chiến, nếu như anh ta thật sự là cao thủ thì tôi không thể không nhìn ra.” Tô Loan Loan cười nói.
“Hi vọng như vậy.” Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, lúc này mới yên tâm một chút.
......
Lúc này, phủ nhà họ Lê, Yên Kinh.
Sắc mặt Lê Thần Vũ lạnh lùng, anh ta vừa phẫu thuật xong, vẫn phải chịu đựng cơn đau nhức xuyên thấu.
Mỗi lần chịu đựng nỗi đau, lòng căm thù của anh ta đối với Trần Xuân Độ lại sâu đậm hơn một chút.
“Chi Lê Duy Dương này, một ngày nào đó tôi chắc sẽ giết sạch! Trần Xuân Độ, mày chờ đó cho tao.” Vẻ mặt Lê Thần Vũ lạnh lẽo dữ tợn, chân tay của nhà họ Lê ở bên cạnh an ủi: “Cậu Lê chỉ là không cẩn thận thất thủ, hiện tại cậu cả đã đi thành phố T, báo thù cho cậu chủ, đến lúc đó mang đôi nam nữ chó má kia về, có thể tùy ý cậu chủ xử lí.”
Lê Thần Vũ hừ một tiếng: “Anh ta đi đương nhiên có thể làm được, nếu tôi có địa vị và tài nguyên của anh ta thì tôi cũng có thể dễ dàng làm được, chỉ là...” Ánh mắt Lê Thần Vũ thâm thúy nghiêm nghị: “Người anh trai này của tôi rất háo sắc...”
“Cậu Lê sợ mỹ nhân Lê Kim Huyên kia bị cậu cả chiếm được sao?” Thuộc hạ nhà họ Lê hỏi.
“Đã là hàng secondhand, nếu cô ta biến thành món hàng qua tay lần ba thì làm chó cho tôi cũng không xứng.” Lê Thần Vũ nhếch miệng.
Ngay trong lúc Lê Thần Vũ và thuộc hạ nhà họ Lê đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên bên ngoài phủ họ Lê có một bóng người vội vàng xông vào!
“Cậu hai, chuyện lớn không tốt!”
Tên thuộc hạ nhà họ Lê kia vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt khó coi.
“Sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói.” Vẻ mặt Lê Thần Vũ lạnh nhạt.
“Xảy ra chuyện...” Thuộc hạ nhà họ Lê há mồm thở dốc: “Phía bên thành phố T...”
“Chuyện liên quan đến anh trai tôi đúng không? Tôi biết ngay, anh ta luôn ra tay rất nhanh chóng.” Lê Thần Vũ nói.
“Cậu hai lên trang đầu của thành phố T!” Thuộc hạ nhà họ Lê hét lên, sắc mặt Lê Thần Vũ cứng đờ, đột nhiên lạnh lẽo.
“Cậu nói cái gì? Chuyện cậu hai bị thương đã được phong tỏa tin tức nhanh chóng ở phủ họ Lê, phía bên thành phố T cũng sai người xử lý, sao lại thế...” Thuộc hạ bên cạnh Lê Thần Vũ sắc mặt thay đổi.
Thuộc hạ nhà họ Lê kia hai tay run rẩy đưa ra một tờ báo, Lê Thần Vũ nhận lấy, ánh mắt quét qua, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, sát ý kinh người phóng lên tận trời.
Cả tòa phủ họ Lê bị bao phủ trong một luồng chém giết lạnh lẽo, Lê Thần Vũ đứng tại chỗ, toàn thân đang run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Trên tờ báo buổi sáng của thành phố T, trang đầu rõ ràng in “Đánh kẻ sa cơ, thiếu gia Yến Kinh đứt một tay.”
Lê Thần Vũ vuốt tờ báo, đốt ngón tay kích động bóp trắng bệch, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng ken két.
“Cậu chủ bớt giận!” Hai người thuộc hạ run lẩy bẩy, run rẩy quỳ xuống.
“Đều phải chết!” Lê Thần Vũ giơ cao lên trời thét dài, anh ta hoàn toàn mất hết thể diện, danh tiếng ở thành phố T hoàn toàn thối nát.
Thậm chí anh ta sẽ thật nổi danh ở Thành phố T. Không chỉ như thế, nhà họ Lê cũng sẽ theo anh trở thành trò cười của vô số người.
Hiện tại Lê Thần Vũ rất sợ hãi, chẳng may những hình ảnh trước đó mình bỏ chạy bị người ta chụp được... Nếu dáng vẻ chật vật của mình bị người ta trông thấy... Hậu quả khó mà lường được.
“Đều phải chết! Tôi muốn hủy diệt Thành phố T!” Lê Thần Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, bỗng dưng cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tanh.
“Rầm!” Hai mắt Lê Thần Vũ biến thành màu đen, té xỉu trên mặt đất.
Đó giống như là dấu vết do một con thú dữ vô song to lớn để lại, những dấu vết này đủ để giải thích cho trận chiến khốc liệt trước đó.
Rất nhiều nhân viên cảnh sát sắc mặt khó coi, hai chân đều đang run rẩy, ngay cả nhân viên cảnh sát già kinh nghiệm phong phú khi nhìn đến những cảnh tượng này cũng không khỏi run sợ.
Hình ảnh như thế này chỉ tồn tại trong các bộ phim bom tấn về đặc vụ của Hollywood.
Nhưng bây giờ rõ ràng lại xuất hiện ở trước mặt họ.
Diệp Thái Linh nhìn cái hố sâu này mà lạnh cả người, như bị một chậu nước lạnh tạt qua toàn thân, cơ thể mềm mại khẽ rùng mình.
Đột nhiên một nhân viên cảnh sát hét to, vẻ mặt kinh ngạc như thể anh ta đã nhìn thấy một điều gì đó rất khủng bố.
Nhân viên cảnh sát đó đặt mông ngồi xuống hố sâu, chỉ vào một chỗ, giọng nói hoảng sợ thì thào: “Điều này sao có thể?”
Diệp Thái Linh một bước dài xông tới, đỡ nhân viên cảnh sát, nhìn theo ánh mắt của nhân viên cảnh sát đó, ánh mắt của cô đột nhiên cứng lại.
Chỉ thấy trong hố sâu lại có hai dấu giày.
“Đây là do người tạo thành?” Một vị cảnh sát thâm niên thì thào, vẻ mặt chấn động kinh ngạc.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh im ắng, tất cả nhân viên cảnh sát nhìn hai dấu giày kia hoàn toàn bị khiếp sợ rồi.
“Dấu vết đôi giày này đúng thật là do con người để lại, nhưng sức mạnh có thể tạo ra hố sâu này thật khó có thể tưởng tượng nổi.” Một pháp y sau khi thăm dò về giọng điệu hết sức kinh hãi.
“Không chỉ vậy, những cái xác khác cũng bị oanh tạc rất mạnh. Sức mạnh của tên sát nhân thật ngoài sức tưởng tượng.” Pháp y cắn răng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh mỏng mịn.”
“Sức mạnh của anh ta lớn bao nhiêu?” Diệp Thái Linh cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể mềm mại lại không ngừng run rẩy.
“Vượt qua sư hổ... có lực đạp mạnh sau khi phẫn nộ của bầy voi.” Một pháp y sau khi ước tính thì lời nói đã khiến khắp nơi sợ hãi.
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh lóe lên, tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
Sức mạnh chiến đấu của sư hổ là đỉnh cao trong số những kẻ săn mồi, mà đàn voi thì sức người càng khó mà rung chuyển.
Mà pháp y kia lại nói, sức công phá của một con người thế mà mạnh mẽ như vậy.
Đây vẫn còn là người ư? Đây mẹ nó là quái vật.
Toàn bộ hiện trường chỉ còn lại tiếng hít vào, Thành phố T thế mà lại tồn tại một cao thủ khủng bố như vậy.
“Thực lực kiểu này hoàn toàn không thể tồn tại, nó chỉ tồn tại trên lý thuyết… Bởi vì thể chất con người không có khả năng cao.” Pháp y vẻ mặt kích động, sắc mặt đều đỏ hồng.
Pháp y biết rõ điều này có nghĩa là gì, điều đó có nghĩa là lý thuyết từng được lưu truyền trong cộng đồng khoa học đã được hiện thực hóa.
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt Diệp Thái Linh lạnh lùng, quét qua những nơi khác ngoại trừ hố sâu.
Từng thi thể một ngã trong vũng máu, cơ thể đều vô cùng thê thảm, có người ngực lõm, hằn rõ vết giày và một số bị cắt cổ bởi một vũ khí sắc nhọn... Từng thi thể sau khi được pháp y giám định thì đều là nhanh chóng bị giết, hoàn toàn không có quá nhiều dây dưa với hung thủ.
Sức mạnh của hung thủ sâu không lường được, là vụ án lớn chấn động nhất mà rất nhiều nhân viên cảnh sát ở đây đã từng thấy.
Diệp Thái Linh hai tay ôm ngực, đứng ở trong sân, gương mặt xinh đẹp của cô nghiêm nghị, vụ án này khác với các vụ án khác, là nhiệm vụ quan trọng mà cấp trên truyền lệnh, nhất định phải điều tra ra hung thủ, cho nhà họ Lê ở Yên Kinh một câu trả lời.
Lúc ấy Diệp Thái Linh đang thực hiện một nhiệm vụ khác, sau khi nhận được chỉ thị của cục trưởng thì lập tức bỏ dở nhiệm vụ trước đó chạy tới đây.
“Nhất định phải điều tra ra hung thủ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lạnh lùng, hung thủ càng mạnh mẽ thì chính là mối đe dọa cực lớn đối với thành phố T, cô không thể cho phép quả bom vô hình này tồn tại ở thành phố T.
“Diệp đội trưởng, những người này nhìn từ góc độ trang phục thì đều là thuộc hạ của nhà họ Lê, là vệ sĩ của cậu hai nhà họ Lê, họ cùng nhau bao vây hung thủ nhưng lại bị hung thủ đồ sát...” Một pháp y run rẩy mở miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Hung thủ kia là siêu nhân ư?” Cậu nhân viên cảnh sát mới sắc mặt tái nhợt, sau đó... lại nôn.
“Khai thác chứng cứ vết tích dấu giày, mang về cục xét nghiệm suy đoán.” Diệp Thái Linh liếc mắt nhìn kết cục, sau đó quay người đi ra sân bay.
......
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tâm sự nặng nề.
Bàn chân ngọc ngà của cô trần trụi đứng trên mặt đất, chân ngọc cảm nhận được một làn hơi lạnh từ mặt đất lạnh lẽo mới có thể khiến cô luôn duy trì sự tỉnh táo.
Lê Kim Huyên quan sát khu trung tâm thương mại- văn phòng ở thành phố T, từng tòa nhà cao tầng san sát, vô số tác phẩm cốt thép xi măng đan dệt ra, biến nơi đây thành một khu rừng thép rực rỡ ánh đèn.
Không biết tại sao Lê Kim Huyên đang phiền muộn thế mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt vô lại mang theo ân cần của Trần Xuân Độ và đủ chuyện xảy ra trước đó.
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên co rụt lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ không thể tin được.
“Anh ta có phải biến mất một ngày một đêm, ban ngày đã không thấy tăm hơi hay không?” Lê Kim Huyên bỗng nhiên hỏi.
“Anh ta? Trần Xuân Độ sao?” Tô Hiểu Vân sửng sốt một chút, phản ứng lại rồi khẽ gật đầu: “Đúng, ban ngày cũng không biết anh ta đi đâu, sao vậy?”
“Lê Thần Vũ ở thành phố T chắc là không có kẻ thù, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên: “Đối thủ duy nhất của anh ta ở thành phố T chính là chúng ta và anh ta đến cũng là vì chúng ta.”
“Cậu muốn nói cái gì?” Tô Hiểu Vân nhíu mày.
“Lê Thần Vũ đứt một tay, tớ cảm giác có liên quan đến chúng ta.” Lê Kim Huyên từ tính nói.
Sắc mặt Tô Hiểu Vân khẽ thay đổi nói: “Cậu sẽ không nghi ngờ anh ta làm chứ?”
“Tớ cũng không rõ.” Lê Kim Huyên lắc đầu, giờ phút này chính cô cũng vô cùng mông lung.
Lê Kim Huyên lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, ngay sau đó Tô Loan Loan đẩy cửa vào.
“Cô có cái nhìn thế nào về Trần Xuân Độ?” Lê Kim Huyên hỏi.
Tô Loan Loan khẽ giật mình, cô ta không nghĩ tới Lê Kim Huyên đột nhiên hỏi chủ đề này, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt Lê Kim Huyên nghiêm túc thì liền ăn ngay nói thật: “Không khác gì một tên du côn chợ búa, miệng lưỡi trơn tru, ngoại trừ khoác lác thì không biết làm gì.”
“Hôm qua anh ta vẫn luôn ở quán bar sao?” Lê Kim Huyên tiếp tục hỏi.
Tô Loan Loan khẽ gật đầu: “Tôi thông qua một người bạn ở cục cảnh sát xem camera, từ sau khi đi vào quán bar anh ta không đi ra ngoài, quầy rượu kia không có cửa sau.”
Sau khi Tô Loan Loan nói xong, không nhịn được nghi ngờ đặt câu hỏi: “Lê tổng, rốt cuộc là thế nào?”
“Lê Thần Vũ bị ám sát, nhưng thân phận hung thủ không rõ.”
Tô Loan Loan cười nói: “Lê tổng, tôi sẽ không nhìn nhầm, tên kia làm sao có thể là hung thủ được? Mặc dù anh ta không giống với người bình thường nhưng vẫn chưa có tư cách đi chặt một tay của Lê Thần Vũ.”
“Bên cạnh Lê Thần Vũ vô số cao thủ, thậm chí có một số cường giả ngay cả tôi cũng phải dùng hết sức để nghênh chiến, nếu như anh ta thật sự là cao thủ thì tôi không thể không nhìn ra.” Tô Loan Loan cười nói.
“Hi vọng như vậy.” Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, lúc này mới yên tâm một chút.
......
Lúc này, phủ nhà họ Lê, Yên Kinh.
Sắc mặt Lê Thần Vũ lạnh lùng, anh ta vừa phẫu thuật xong, vẫn phải chịu đựng cơn đau nhức xuyên thấu.
Mỗi lần chịu đựng nỗi đau, lòng căm thù của anh ta đối với Trần Xuân Độ lại sâu đậm hơn một chút.
“Chi Lê Duy Dương này, một ngày nào đó tôi chắc sẽ giết sạch! Trần Xuân Độ, mày chờ đó cho tao.” Vẻ mặt Lê Thần Vũ lạnh lẽo dữ tợn, chân tay của nhà họ Lê ở bên cạnh an ủi: “Cậu Lê chỉ là không cẩn thận thất thủ, hiện tại cậu cả đã đi thành phố T, báo thù cho cậu chủ, đến lúc đó mang đôi nam nữ chó má kia về, có thể tùy ý cậu chủ xử lí.”
Lê Thần Vũ hừ một tiếng: “Anh ta đi đương nhiên có thể làm được, nếu tôi có địa vị và tài nguyên của anh ta thì tôi cũng có thể dễ dàng làm được, chỉ là...” Ánh mắt Lê Thần Vũ thâm thúy nghiêm nghị: “Người anh trai này của tôi rất háo sắc...”
“Cậu Lê sợ mỹ nhân Lê Kim Huyên kia bị cậu cả chiếm được sao?” Thuộc hạ nhà họ Lê hỏi.
“Đã là hàng secondhand, nếu cô ta biến thành món hàng qua tay lần ba thì làm chó cho tôi cũng không xứng.” Lê Thần Vũ nhếch miệng.
Ngay trong lúc Lê Thần Vũ và thuộc hạ nhà họ Lê đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên bên ngoài phủ họ Lê có một bóng người vội vàng xông vào!
“Cậu hai, chuyện lớn không tốt!”
Tên thuộc hạ nhà họ Lê kia vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt khó coi.
“Sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói.” Vẻ mặt Lê Thần Vũ lạnh nhạt.
“Xảy ra chuyện...” Thuộc hạ nhà họ Lê há mồm thở dốc: “Phía bên thành phố T...”
“Chuyện liên quan đến anh trai tôi đúng không? Tôi biết ngay, anh ta luôn ra tay rất nhanh chóng.” Lê Thần Vũ nói.
“Cậu hai lên trang đầu của thành phố T!” Thuộc hạ nhà họ Lê hét lên, sắc mặt Lê Thần Vũ cứng đờ, đột nhiên lạnh lẽo.
“Cậu nói cái gì? Chuyện cậu hai bị thương đã được phong tỏa tin tức nhanh chóng ở phủ họ Lê, phía bên thành phố T cũng sai người xử lý, sao lại thế...” Thuộc hạ bên cạnh Lê Thần Vũ sắc mặt thay đổi.
Thuộc hạ nhà họ Lê kia hai tay run rẩy đưa ra một tờ báo, Lê Thần Vũ nhận lấy, ánh mắt quét qua, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, sát ý kinh người phóng lên tận trời.
Cả tòa phủ họ Lê bị bao phủ trong một luồng chém giết lạnh lẽo, Lê Thần Vũ đứng tại chỗ, toàn thân đang run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Trên tờ báo buổi sáng của thành phố T, trang đầu rõ ràng in “Đánh kẻ sa cơ, thiếu gia Yến Kinh đứt một tay.”
Lê Thần Vũ vuốt tờ báo, đốt ngón tay kích động bóp trắng bệch, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng ken két.
“Cậu chủ bớt giận!” Hai người thuộc hạ run lẩy bẩy, run rẩy quỳ xuống.
“Đều phải chết!” Lê Thần Vũ giơ cao lên trời thét dài, anh ta hoàn toàn mất hết thể diện, danh tiếng ở thành phố T hoàn toàn thối nát.
Thậm chí anh ta sẽ thật nổi danh ở Thành phố T. Không chỉ như thế, nhà họ Lê cũng sẽ theo anh trở thành trò cười của vô số người.
Hiện tại Lê Thần Vũ rất sợ hãi, chẳng may những hình ảnh trước đó mình bỏ chạy bị người ta chụp được... Nếu dáng vẻ chật vật của mình bị người ta trông thấy... Hậu quả khó mà lường được.
“Đều phải chết! Tôi muốn hủy diệt Thành phố T!” Lê Thần Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, bỗng dưng cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tanh.
“Rầm!” Hai mắt Lê Thần Vũ biến thành màu đen, té xỉu trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.