Chương 659: Về nhà
Đang cập nhập
28/11/2021
"Cục trưởng Lạc, nếu như ông không tình nguyện... thì thôi vậy... Dù sao cũng đúng như ông nói, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ... Tôi bị bắt cũng hợp tình hợp lý... Những chứng cứ đó của tôi, tôi cảm thấy vẫn nên thực hiện theo quy trình... báo cáo lên để xác minh là được. Nên xử thế nào thì xử thế đó." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, giọng điệu mang vẻ châm chọc.
Hô hấp của Lạc Quán Trung run rẩy! Đương nhiên ông ta hiểu rõ ý tứ của tên khốn Trần Xuân Độ này! Trong số những chứng cứ của Trần Xuân Độ... có một tư liệu video... là ngụy tạo... Nếu như bị đưa lên trên... vậy giả như chuyện bị vạch trần... Thế thì vị trí của ông ta cũng đừng hòng giữ lại! Sợ rằng lúc này người phải đợi ở sở chiêu đãi chính là ông ta!
Mà Trần Xuân Độ này còn nắm được nhược điểm đó để uy hiếp ông ta!
Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều phát ra âm thanh 'kẽo kẹt' đáng sợ, có thể thấy ông ta có bao nhiêu phẫn nộ và luống cuống!
"Trần Xuân Độ... vụ án của cậu... là cấp dưới của tôi xét duyệt xuất hiện sai sót... Hiện tại cậu được thả... xin... lỗi... cậu..." Mỗi câu mỗi chữ trong câu nói này, Lạc Quán Trung đều nghiến răng nghiến lợi. Đó là ông ta đang dùng sự nhục nhã và phẫn nộ lớn nhất trong suốt cuộc đời để nói chuyện!
Cả đám nhân viên cảnh sát đã hoàn toàn ngơ ngác! Cảnh tượng hôm nay... quá mức chấn động! Đường đường là cục trưởng đại nhân... mà lại chính miệng... xin lỗi một nghi phạm?
Trạm trưởng ngớ ra, nét mặt phức tạp, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải... Trần Xuân Độ... thật khiến người ta khó đoán...
Trong căn phòng tối cách vách... ông già nọ dựa vào bên cạnh cửa sắt, nghe hết động tĩnh bên ngoài... Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo ý cười, cười vì được xem trò vui... Trong hơn vài chục năm tang thương ông ta đã trải qua, nụ cười như vậy rất hiếm xuất hiện... Thật thú vị...
Nghe Lạc Quán Trung chính miệng xin lỗi... Trần Xuân Độ nở nụ cười.
Anh phủi bụi trên người rồi chậm rãi đứng dậy, ung dung đi về phía cửa của căn phòng tối nhỏ.
Lạc Quán Trung vẫn cứ đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích chút nào! Lúc này, ông ta giống như một pho tượng điêu khắc vậy, không ngừng phẫn nộ run rẩy!
Khi Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh Lạc Quán Trung, anh đột nhiên chậm rãi nói: "Cục trưởng Lạc, thuận tiện... nhờ ông thêm chuyện này..."
"Coong!" Lạc Quán Trung dùng hết sức nện một quyền vào cách cửa nặng nề, nổi giận nói: "Cậu còn muốn làm gì?"
"Đừng nóng, đừng nóng." Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh khuyên nhủ, trên mặt hiện lên nụ cười vô lại, anh chỉ chỉ căn phòng tối sát vách: "Tiện thể đổi phòng cho ông già sát vách kia nhé, một cụ già mà lại đem nhốt trong căn phòng tối nhỏ xíu đó, thật không hiểu nổi mà..."
"Làm càn! Cậu cho rằng đây là chỗ nào? Cậu muốn đổi là đổi được sao?" Lạc Quán Trung tức giận không gì sánh được, giờ khắc này ông ta thật sự rất giống một ngọn núi lửa đang phun trào!
Lúc này có một nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng nói mấy câu ở bên tai Cục trưởng Lạc...
Ngay sau đó, sắc mặt Cục trưởng Lạc biến đổi chỉ trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ! Hiện tại ông ta cực kỳ chật vật bất kham!
Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, giờ đây Lạc Quán Trung chỉ cảm thấy lên trời không có đường, xuống đất không có cửa!
"Được rồi... các người cút nhanh đi, đừng ở đây quấy rối lão già tôi sống yên ổn... Lão già tôi sẽ ở chỗ này, không đi đâu cả." Trong phòng tối nhỏ, ông già kia vô cùng tang thương nói.
Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi sửng sốt... Cái ông này... còn kỳ lạ hơn anh... Không phải là có bệnh tâm thần gì đó đó chứ?
Lạc Quán Trung nghe ông già nói chuyện, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác trái tim đột nhiên ngừng đập...
Mà một đám nhân viên cảnh sát xung quanh lại càng im lặng ngậm miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thấy ông cụ không muốn đi, Trần Xuân Độ cũng bất đắc dĩ, lên tiếng chào với căn phòng tối sát vách: "Ông già, đi nhé, không hẹn gặp lại."
Nói xong hai tay anh đút túi quần, ung dung tự tại rời đi.
Ông cụ nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thấy anh chậm rãi đi ra phòng giam đặc biệt.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu sáng rỡ chiếu nghiêng xuống, chói mắt khiến Trần Xuân Độ không thể mở mắt.
Đây là thế giới bên ngoài, thật tốt.
Bị nhốt bên trong vài ngày, bốn phía đều là không gian lạnh lẽo tối đen và không khí đầy mùi hôi, trong lúc bất chợt được đi ra khỏi không gian bị đè nén... Trái lại khiến tâm tình của người ta trở nên khoan khoái.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lão giả bên cạnh: "Cảm ơn nhé ông già." Chuyện hôm nay, Trạm trưởng có thể vội vã chạy tới đứng ra cứu mình trượng nghĩa như vậy, điều này làm cho Trần Xuân Độ vốn không ngờ tới.
"Không còn cách nào, tôi vốn thiếu cậu một ân tình rất lớn, chuyện này chẳng là gì cả... Hơn nữa nếu như cậu thật sự muốn ra ngoài, toàn bộ nước C có bao nhiêu người có thể ngăn cản cậu đây?"
Trần Xuân Độ cười ha hả, trực tiếp đi ra xa bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong.
"Tôi đi trước, rảnh rỗi mời ông uống rượu.." Trần Xuân Độ ngồi trong xe taxi, phất tay nói tạm biệt với lão giả...
Chiếc xe rền vang một trận, nhanh chóng phóng đi.
Ánh mắt lão giả hiện vẻ phức tạp khó hiểu. Nhìn chiếc xe lao nhanh... ông ta luôn có cảm giác rất có thể trong tương lai... cuộc sống sẽ hỗn loạn... Nghĩ đến chuyện này, ông chậm rãi ngửa đầu nhìn lên bầu trời...
...
Xe taxi dừng ở cửa tòa nhà Lê thị.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc lá chậm rãi đi vào tòa nhà.
Anh đi thang máy, một đường tiến thẳng lên tầng chín mươi chín.
Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khi vừa đi tới cửa phòng, Trần Xuân Độ lại chần chờ. Dường như anh có chút khẩn trương, bèn hít sâu một hơi, chậm rãi dụi tắt đầu mẩu thuốc lá.
Sau đó, anh đẩy cửa phòng tổng giám đốc.
Cửa mở, đập vào mi mắt anh là một thân ảnh tuyệt mỹ... Cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai... Mặc dù hơi lộn xộn nhưng càng thêm duy mỹ động lòng người.
Tô Loan Loan ngồi trên ghế sô pha kinh ngạc nghiêng đầu sang, lập tức nhìn thấy Trần Xuân Độ. Đối với sự xuất hiện của anh, cô không hề bất ngờ chút nào... Nếu Long Vương đã muốn ra, trên thế giới này không ai ngăn được anh.
Dường như thân ảnh tuyệt mỹ kia nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô nhẹ nhàng xoay người lại... Ngay sau đó, cô ngây ngẩn cả người!
Người đàn ông... khiến cô lo lắng trắng đêm không ngủ... giờ khắc này đang đứng ở trước cửa... Hết thảy đều chân thật như vậy, rõ ràng như vậy... khiến con người ta hết sức xúc động!
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên... hơi đỏ lên, một tia sương mờ dần dần làm ướt mắt cô...
Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, cũng không khống chế được nữa, trực tiếp sải bước tới bên cạnh Lê Kim Huyên, sau đó ôm chầm lấy cô!
Ánh mắt của Lê Kim Huyên hỗn loạn, thân thể mềm mại khẽ run bởi vì thứ tình cảm không rõ. Giờ khắc này, cô không biết mình phải phát tiết tâm tình này như thế nào...
Trần Xuân Độ dùng sức ôm cô, cúi đầu ngửi hương vị của cô... Mùi thơm nhàn nhạt của phái nữ khiến người khác lưu luyến, giống như mùi hương tuyệt vời nhất trên thế giới này!
Tô Loan Loan ngồi trên ghế sô pha hơi ngây người, cô lẳng lặng nhìn một màn trước mắt... Giờ khắc này, trong lòng cô mơ hồ nổi lên một tia ghen tuông chua chát... Xem ra cuối cùng cũng thua Lê Kim Huyên.
Trong lòng Tô Loan Loan hỗn loạn phức tạp... chỉ cảm thấy mình ở chỗ này giống như biến thành một cái bóng đèn... Cô thở nhẹ đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc.
Trần Xuân Độ ôm Lê Kim Huyên thật chặt, hai người hoàn toàn dán sát vào nhau, giống như hai viên kẹo đường vậy, dính vào chặt chẽ!
Giờ khắc này, Lê Kim Huyên chẳng biết phải làm thế nào cho phải... Thân thể mềm mại khẽ run, cả người tựa như con nai nhỏ hốt hoảng.
Trần Xuân Độ ôm cô, ôm người phụ nữ trong ngực thật chặt... Khoảng thời gian anh bị giam giữ... tất cả những gì Lê Kim Huyên làm vì anh, anh đều nhìn ở trong mắt! Người phụ nữ này thật sự đáng giá được anh dùng cả tính mạng để bảo vệ. Lê Kim Huyên là người Trần Xuân Độ anh đã định rồi!
Hô hấp của Lạc Quán Trung run rẩy! Đương nhiên ông ta hiểu rõ ý tứ của tên khốn Trần Xuân Độ này! Trong số những chứng cứ của Trần Xuân Độ... có một tư liệu video... là ngụy tạo... Nếu như bị đưa lên trên... vậy giả như chuyện bị vạch trần... Thế thì vị trí của ông ta cũng đừng hòng giữ lại! Sợ rằng lúc này người phải đợi ở sở chiêu đãi chính là ông ta!
Mà Trần Xuân Độ này còn nắm được nhược điểm đó để uy hiếp ông ta!
Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều phát ra âm thanh 'kẽo kẹt' đáng sợ, có thể thấy ông ta có bao nhiêu phẫn nộ và luống cuống!
"Trần Xuân Độ... vụ án của cậu... là cấp dưới của tôi xét duyệt xuất hiện sai sót... Hiện tại cậu được thả... xin... lỗi... cậu..." Mỗi câu mỗi chữ trong câu nói này, Lạc Quán Trung đều nghiến răng nghiến lợi. Đó là ông ta đang dùng sự nhục nhã và phẫn nộ lớn nhất trong suốt cuộc đời để nói chuyện!
Cả đám nhân viên cảnh sát đã hoàn toàn ngơ ngác! Cảnh tượng hôm nay... quá mức chấn động! Đường đường là cục trưởng đại nhân... mà lại chính miệng... xin lỗi một nghi phạm?
Trạm trưởng ngớ ra, nét mặt phức tạp, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải... Trần Xuân Độ... thật khiến người ta khó đoán...
Trong căn phòng tối cách vách... ông già nọ dựa vào bên cạnh cửa sắt, nghe hết động tĩnh bên ngoài... Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo ý cười, cười vì được xem trò vui... Trong hơn vài chục năm tang thương ông ta đã trải qua, nụ cười như vậy rất hiếm xuất hiện... Thật thú vị...
Nghe Lạc Quán Trung chính miệng xin lỗi... Trần Xuân Độ nở nụ cười.
Anh phủi bụi trên người rồi chậm rãi đứng dậy, ung dung đi về phía cửa của căn phòng tối nhỏ.
Lạc Quán Trung vẫn cứ đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích chút nào! Lúc này, ông ta giống như một pho tượng điêu khắc vậy, không ngừng phẫn nộ run rẩy!
Khi Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh Lạc Quán Trung, anh đột nhiên chậm rãi nói: "Cục trưởng Lạc, thuận tiện... nhờ ông thêm chuyện này..."
"Coong!" Lạc Quán Trung dùng hết sức nện một quyền vào cách cửa nặng nề, nổi giận nói: "Cậu còn muốn làm gì?"
"Đừng nóng, đừng nóng." Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh khuyên nhủ, trên mặt hiện lên nụ cười vô lại, anh chỉ chỉ căn phòng tối sát vách: "Tiện thể đổi phòng cho ông già sát vách kia nhé, một cụ già mà lại đem nhốt trong căn phòng tối nhỏ xíu đó, thật không hiểu nổi mà..."
"Làm càn! Cậu cho rằng đây là chỗ nào? Cậu muốn đổi là đổi được sao?" Lạc Quán Trung tức giận không gì sánh được, giờ khắc này ông ta thật sự rất giống một ngọn núi lửa đang phun trào!
Lúc này có một nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng nói mấy câu ở bên tai Cục trưởng Lạc...
Ngay sau đó, sắc mặt Cục trưởng Lạc biến đổi chỉ trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ! Hiện tại ông ta cực kỳ chật vật bất kham!
Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, giờ đây Lạc Quán Trung chỉ cảm thấy lên trời không có đường, xuống đất không có cửa!
"Được rồi... các người cút nhanh đi, đừng ở đây quấy rối lão già tôi sống yên ổn... Lão già tôi sẽ ở chỗ này, không đi đâu cả." Trong phòng tối nhỏ, ông già kia vô cùng tang thương nói.
Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi sửng sốt... Cái ông này... còn kỳ lạ hơn anh... Không phải là có bệnh tâm thần gì đó đó chứ?
Lạc Quán Trung nghe ông già nói chuyện, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác trái tim đột nhiên ngừng đập...
Mà một đám nhân viên cảnh sát xung quanh lại càng im lặng ngậm miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thấy ông cụ không muốn đi, Trần Xuân Độ cũng bất đắc dĩ, lên tiếng chào với căn phòng tối sát vách: "Ông già, đi nhé, không hẹn gặp lại."
Nói xong hai tay anh đút túi quần, ung dung tự tại rời đi.
Ông cụ nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, thấy anh chậm rãi đi ra phòng giam đặc biệt.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu sáng rỡ chiếu nghiêng xuống, chói mắt khiến Trần Xuân Độ không thể mở mắt.
Đây là thế giới bên ngoài, thật tốt.
Bị nhốt bên trong vài ngày, bốn phía đều là không gian lạnh lẽo tối đen và không khí đầy mùi hôi, trong lúc bất chợt được đi ra khỏi không gian bị đè nén... Trái lại khiến tâm tình của người ta trở nên khoan khoái.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lão giả bên cạnh: "Cảm ơn nhé ông già." Chuyện hôm nay, Trạm trưởng có thể vội vã chạy tới đứng ra cứu mình trượng nghĩa như vậy, điều này làm cho Trần Xuân Độ vốn không ngờ tới.
"Không còn cách nào, tôi vốn thiếu cậu một ân tình rất lớn, chuyện này chẳng là gì cả... Hơn nữa nếu như cậu thật sự muốn ra ngoài, toàn bộ nước C có bao nhiêu người có thể ngăn cản cậu đây?"
Trần Xuân Độ cười ha hả, trực tiếp đi ra xa bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong.
"Tôi đi trước, rảnh rỗi mời ông uống rượu.." Trần Xuân Độ ngồi trong xe taxi, phất tay nói tạm biệt với lão giả...
Chiếc xe rền vang một trận, nhanh chóng phóng đi.
Ánh mắt lão giả hiện vẻ phức tạp khó hiểu. Nhìn chiếc xe lao nhanh... ông ta luôn có cảm giác rất có thể trong tương lai... cuộc sống sẽ hỗn loạn... Nghĩ đến chuyện này, ông chậm rãi ngửa đầu nhìn lên bầu trời...
...
Xe taxi dừng ở cửa tòa nhà Lê thị.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc lá chậm rãi đi vào tòa nhà.
Anh đi thang máy, một đường tiến thẳng lên tầng chín mươi chín.
Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khi vừa đi tới cửa phòng, Trần Xuân Độ lại chần chờ. Dường như anh có chút khẩn trương, bèn hít sâu một hơi, chậm rãi dụi tắt đầu mẩu thuốc lá.
Sau đó, anh đẩy cửa phòng tổng giám đốc.
Cửa mở, đập vào mi mắt anh là một thân ảnh tuyệt mỹ... Cô đang đứng trước cửa sổ sát đất, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai... Mặc dù hơi lộn xộn nhưng càng thêm duy mỹ động lòng người.
Tô Loan Loan ngồi trên ghế sô pha kinh ngạc nghiêng đầu sang, lập tức nhìn thấy Trần Xuân Độ. Đối với sự xuất hiện của anh, cô không hề bất ngờ chút nào... Nếu Long Vương đã muốn ra, trên thế giới này không ai ngăn được anh.
Dường như thân ảnh tuyệt mỹ kia nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô nhẹ nhàng xoay người lại... Ngay sau đó, cô ngây ngẩn cả người!
Người đàn ông... khiến cô lo lắng trắng đêm không ngủ... giờ khắc này đang đứng ở trước cửa... Hết thảy đều chân thật như vậy, rõ ràng như vậy... khiến con người ta hết sức xúc động!
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên... hơi đỏ lên, một tia sương mờ dần dần làm ướt mắt cô...
Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, cũng không khống chế được nữa, trực tiếp sải bước tới bên cạnh Lê Kim Huyên, sau đó ôm chầm lấy cô!
Ánh mắt của Lê Kim Huyên hỗn loạn, thân thể mềm mại khẽ run bởi vì thứ tình cảm không rõ. Giờ khắc này, cô không biết mình phải phát tiết tâm tình này như thế nào...
Trần Xuân Độ dùng sức ôm cô, cúi đầu ngửi hương vị của cô... Mùi thơm nhàn nhạt của phái nữ khiến người khác lưu luyến, giống như mùi hương tuyệt vời nhất trên thế giới này!
Tô Loan Loan ngồi trên ghế sô pha hơi ngây người, cô lẳng lặng nhìn một màn trước mắt... Giờ khắc này, trong lòng cô mơ hồ nổi lên một tia ghen tuông chua chát... Xem ra cuối cùng cũng thua Lê Kim Huyên.
Trong lòng Tô Loan Loan hỗn loạn phức tạp... chỉ cảm thấy mình ở chỗ này giống như biến thành một cái bóng đèn... Cô thở nhẹ đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc.
Trần Xuân Độ ôm Lê Kim Huyên thật chặt, hai người hoàn toàn dán sát vào nhau, giống như hai viên kẹo đường vậy, dính vào chặt chẽ!
Giờ khắc này, Lê Kim Huyên chẳng biết phải làm thế nào cho phải... Thân thể mềm mại khẽ run, cả người tựa như con nai nhỏ hốt hoảng.
Trần Xuân Độ ôm cô, ôm người phụ nữ trong ngực thật chặt... Khoảng thời gian anh bị giam giữ... tất cả những gì Lê Kim Huyên làm vì anh, anh đều nhìn ở trong mắt! Người phụ nữ này thật sự đáng giá được anh dùng cả tính mạng để bảo vệ. Lê Kim Huyên là người Trần Xuân Độ anh đã định rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.