Chương 689: Virut trong máy vi tính?
Đang cập nhập
13/12/2021
"Anh muốn làm gì?" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lẽo, cô lập tức cảnh giác.
Trần Xuân Độ cười làm lành nói: “Chuyện này... Kim Huyên à, mọi người đều là người một nhà, dễ nói chuyện... Chỉ là trong máy vi tính anh bị virus... Chút chuyện nhỏ này, em coi như không thấy là được ~ "
Nói đùa... Anh xem thứ này trong phòng làm việc... Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài... Thì không phải mình sẽ xong đời sao!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm trọng, cô quát mắng: “Ai là người một nhà với anh? Cút ngay cho tôi!"
"Kim Huyên, em không nể mặt anh sao... Chỉ là trong máy vi tính anh có virut... Thật sự anh không tự bấm vào..." Trần Xuân Độ tiếp tục lưu manh cười nói.
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ trong máy tính vẫn không ngừng vang lên như cũ... Nghe thấy âm thanh buồn nôn bẩn thỉu đó Lê Kim Huyên nhíu đôi mày đẹp, mang theo vẻ chán ghét.
"Cút đi!" Lê Kim Huyên có hơi nổi giận, cô hoàn toàn không còn chút hảo cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, Lê Kim Huyên hận không thể trừng trị anh!
"Chỉ cần em không để việc này ở trong lòng, anh sẽ để cho em đi." Trần Xuân Độ thản nhiên cười đểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm túc, cô nổi giận quát: "Anh đang uy hiếp tôi à?"
Nụ cười trên mặt Trần Xuân Độ càng sâu mang theo một tia tà ác vô lại.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn biến thái của Trần Xuân Độ lần này, trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng chán ghét! Cô giẫm lên giày cao gót định lách qua Trần Xuân Độ đi mở cửa ban công.
Trần Xuân Độ đột nhiên tiến lên, ôm chiếc eo thon của cô, rồi trực tiếp bế ngang cả người cô lên!
"A——" Lê Kim Huyên khẽ kêu lên... Còn chưa kịp phản ứng... Trần Xuân Độ đã đặt cô lên bàn làm việc...
Dáng người hoàn mỹ của Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ làm cho ngã sấp xuống bàn làm việc... Cả người cô đều đau đớn... Lúc này cô không chỉ bối rối... Mà còn tức giận! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lẽo tức giận! Tên khốn đáng chết này! Dám đối xử với mình như thế! Người đàn ông này chết chắc rồi!
"Anh muốn làm gì?" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lẽo, cô lập tức cảnh giác.
Trần Xuân Độ cười làm lành nói: “Chuyện này... Kim Huyên à, mọi người đều là người một nhà, dễ nói chuyện... Chỉ là trong máy vi tính anh bị virus... Chút chuyện nhỏ này, em coi như không thấy là được ~ "
Nói đùa... Anh xem thứ này trong phòng làm việc... Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài... Thì không phải mình sẽ xong đời sao!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm trọng, cô quát mắng: “Ai là người một nhà với anh? Cút ngay cho tôi!"
"Kim Huyên, em không nể mặt anh sao... Chỉ là trong máy vi tính anh có virut... Thật sự anh không tự bấm vào..." Trần Xuân Độ tiếp tục lưu manh cười nói.
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ trong máy tính vẫn không ngừng vang lên như cũ... Nghe thấy âm thanh buồn nôn bẩn thỉu đó Lê Kim Huyên nhíu đôi mày đẹp, mang theo vẻ chán ghét.
"Cút đi!" Lê Kim Huyên có hơi nổi giận, cô hoàn toàn không còn chút hảo cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, Lê Kim Huyên hận không thể trừng trị anh!
"Chỉ cần em không để việc này ở trong lòng, anh sẽ để cho em đi." Trần Xuân Độ thản nhiên cười đểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm túc, cô nổi giận quát: "Anh đang uy hiếp tôi à?"
Nụ cười trên mặt Trần Xuân Độ càng sâu mang theo một tia tà ác vô lại.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn biến thái của Trần Xuân Độ lần này, trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng chán ghét! Cô giẫm lên giày cao gót định lách qua Trần Xuân Độ đi mở cửa ban công.
Trần Xuân Độ đột nhiên tiến lên, ôm chiếc eo thon của cô, rồi trực tiếp bế ngang cả người cô lên!
"A——" Lê Kim Huyên khẽ kêu lên... Còn chưa kịp phản ứng... Trần Xuân Độ đã đặt cô lên bàn làm việc...
Dáng người hoàn mỹ của Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ làm cho ngã sấp xuống bàn làm việc... Cả người cô đều đau đớn... Lúc này cô không chỉ bối rối... Mà còn tức giận! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lẽo tức giận! Tên khốn đáng chết này! Dám đối xử với mình như thế! Người đàn ông này chết chắc rồi!
Lê Kim Huyên nhẹ nhàng run rẩy, cả người giống như bị kiến cắn! Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng và đầy vẻ phẫn nộ!
"Không muốn... Xin anh dừng lại đi!" Lê Kim Huyên điên cuồng cầu xin tha thứ, cả người hoàn toàn luống cuống và đang run rẩy!
Trần Xuân Độ lưu manh cười: “Em nói gì vậy... Hình như anh không nghe thấy ~"
Lê Kim Huyên cắn chặt hàm răng, giờ phút này, cô vô cùng ấm ức! Đôi mắt đẹp đã phiếm hồng! Vốn dĩ cô muốn mượn chuyện này để uy hiếp trả thù Trần Xuân Độ... Kết quả không ngờ... Người đàn ông này lại không kiêng nể gì như thế, thật ghê tởm! Cũng dám... Đối xử với mình như vậy... Lúc này, cô đã trở thành con mồi của đối phương... Cô không thể không khuất phục...
"Không muốn... Thả tôi ra..." Giọng nói Lê Kim Huyên cũng đang run rẩy mang theo sự khuất nhục.
Trần Xuân Độ ghé vào vành tai nói: "Vậy em... Còn muốn uy hiếp anh không?"
Lê Kim Huyên khẽ cắn răng, cuối cùng không cam tâm khuất nhục nói ra mấy chữ: “Sẽ không..."
"Vậy gọi một tiếng chồng đi." Trần Xuân Độ cười lưu manh uy hiếp nói, nụ cười đó vô cùng khinh bỉ, tựa như một tên du côn lưu manh.
"Chồng...!" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng, cô thở phì phò, đây quả thực là khuất nhục!
Ý cười lưu manh bên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm hơn, đột nhiên anh lại chặn môi cô...
Lê Kim Huyên vô cùng phẫn nộ, đang định há miệng quát mắng... Nhưng một giây sau... Người đàn ông ghê tởm này lại đột nhiên đè lên người cô... Sau đó không chút kiêng kỵ chặn miệng cô lại...
"A..." Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đầy vẻ ngơ ngác... Cô dùng sức giãy dụa... Muốn đẩy người đàn ông này ra... Nhưng sức của Trần Xuân Độ rất mạnh, căn bản không cho người phụ nữ có bất cứ cơ hội phản kháng nào!
Trần Xuân Độ hung hăng đặt Lê Kim Huyên lên bàn làm việc, dùng sức chặn miệng cô lại, không cho cô mở miệng nói chuyện...
Hai người cứ như vậy triền miên quấn quýt với nhau... Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đã ửng đỏ vì tức giận...
Trên màn hình máy tính, cảnh tượng kích thích vẫn đang tiếp tục diễn ra, âm thanh trong đó đang không ngừng vang lên...
Mà trên bàn làm việc, một trận đại chiến thật sự cũng đang kéo dài...
Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ đè ép không ngừng xâm nhập... Cuối cùng dưới sự phẫn nộ, cô hung hăng cắn một cái vào môi Trần Xuân Độ!
Một hương vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng... Dường như điều này càng khơi dậy nhiệt huyết của Trần Xuân Độ! Anh trực tiếp đẩy hai chân Lê Kim Huyên ra, vô cùng bá đạo vén váy cô lên...!
Giờ phút này, Lê Kim Huyên thật sự bối rối!
Cô dùng hai tay cố gắng xô đẩy che chắn! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lúng túng!
"Anh làm gì vậy? Khốn nạn!" Lê Kim Huyên dùng sức giãy dụa, hai cái đùi dùng sức đạp vào Trần Xuân Độ, giày cao gót đã bị rơi xuống, hai chân dùng sức đạp Trần Xuân Độ, vùng vẫy giãy giụa...
Khuôn mặt Trần Xuân Độ đầy vẻ phẫn nộ và lưu manh: “Không phải vừa nãy em rất cứng rắn sao? Không phải muốn vạch trần anh sao? Dù sao hôm nay cũng chết, anh sẽ dứt khoát gạo nấu thành cơm...!"
"Không muốn! Khốn nạn! Nếu anh dám đụng vào tôi! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đây!" Lê Kim Huyên hoàn toàn phẫn nộ, cô thật sự luống cuống! Lúc này dáng vẻ Trần Xuân Độ bá đạo đáng sợ như vậy, làm cô không thể phản kháng!
Trần Xuân Độ mỉm cười gian tà hơn: “Cô gái nhỏ, còn dám mạnh miệng à?" Nói xong, động tác của anh càng làm càn thêm mấy phần...
Trần Xuân Độ cười làm lành nói: “Chuyện này... Kim Huyên à, mọi người đều là người một nhà, dễ nói chuyện... Chỉ là trong máy vi tính anh bị virus... Chút chuyện nhỏ này, em coi như không thấy là được ~ "
Nói đùa... Anh xem thứ này trong phòng làm việc... Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài... Thì không phải mình sẽ xong đời sao!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm trọng, cô quát mắng: “Ai là người một nhà với anh? Cút ngay cho tôi!"
"Kim Huyên, em không nể mặt anh sao... Chỉ là trong máy vi tính anh có virut... Thật sự anh không tự bấm vào..." Trần Xuân Độ tiếp tục lưu manh cười nói.
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ trong máy tính vẫn không ngừng vang lên như cũ... Nghe thấy âm thanh buồn nôn bẩn thỉu đó Lê Kim Huyên nhíu đôi mày đẹp, mang theo vẻ chán ghét.
"Cút đi!" Lê Kim Huyên có hơi nổi giận, cô hoàn toàn không còn chút hảo cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, Lê Kim Huyên hận không thể trừng trị anh!
"Chỉ cần em không để việc này ở trong lòng, anh sẽ để cho em đi." Trần Xuân Độ thản nhiên cười đểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm túc, cô nổi giận quát: "Anh đang uy hiếp tôi à?"
Nụ cười trên mặt Trần Xuân Độ càng sâu mang theo một tia tà ác vô lại.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn biến thái của Trần Xuân Độ lần này, trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng chán ghét! Cô giẫm lên giày cao gót định lách qua Trần Xuân Độ đi mở cửa ban công.
Trần Xuân Độ đột nhiên tiến lên, ôm chiếc eo thon của cô, rồi trực tiếp bế ngang cả người cô lên!
"A——" Lê Kim Huyên khẽ kêu lên... Còn chưa kịp phản ứng... Trần Xuân Độ đã đặt cô lên bàn làm việc...
Dáng người hoàn mỹ của Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ làm cho ngã sấp xuống bàn làm việc... Cả người cô đều đau đớn... Lúc này cô không chỉ bối rối... Mà còn tức giận! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lẽo tức giận! Tên khốn đáng chết này! Dám đối xử với mình như thế! Người đàn ông này chết chắc rồi!
"Anh muốn làm gì?" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lẽo, cô lập tức cảnh giác.
Trần Xuân Độ cười làm lành nói: “Chuyện này... Kim Huyên à, mọi người đều là người một nhà, dễ nói chuyện... Chỉ là trong máy vi tính anh bị virus... Chút chuyện nhỏ này, em coi như không thấy là được ~ "
Nói đùa... Anh xem thứ này trong phòng làm việc... Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài... Thì không phải mình sẽ xong đời sao!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm trọng, cô quát mắng: “Ai là người một nhà với anh? Cút ngay cho tôi!"
"Kim Huyên, em không nể mặt anh sao... Chỉ là trong máy vi tính anh có virut... Thật sự anh không tự bấm vào..." Trần Xuân Độ tiếp tục lưu manh cười nói.
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ trong máy tính vẫn không ngừng vang lên như cũ... Nghe thấy âm thanh buồn nôn bẩn thỉu đó Lê Kim Huyên nhíu đôi mày đẹp, mang theo vẻ chán ghét.
"Cút đi!" Lê Kim Huyên có hơi nổi giận, cô hoàn toàn không còn chút hảo cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, Lê Kim Huyên hận không thể trừng trị anh!
"Chỉ cần em không để việc này ở trong lòng, anh sẽ để cho em đi." Trần Xuân Độ thản nhiên cười đểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên nghiêm túc, cô nổi giận quát: "Anh đang uy hiếp tôi à?"
Nụ cười trên mặt Trần Xuân Độ càng sâu mang theo một tia tà ác vô lại.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn biến thái của Trần Xuân Độ lần này, trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng chán ghét! Cô giẫm lên giày cao gót định lách qua Trần Xuân Độ đi mở cửa ban công.
Trần Xuân Độ đột nhiên tiến lên, ôm chiếc eo thon của cô, rồi trực tiếp bế ngang cả người cô lên!
"A——" Lê Kim Huyên khẽ kêu lên... Còn chưa kịp phản ứng... Trần Xuân Độ đã đặt cô lên bàn làm việc...
Dáng người hoàn mỹ của Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ làm cho ngã sấp xuống bàn làm việc... Cả người cô đều đau đớn... Lúc này cô không chỉ bối rối... Mà còn tức giận! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lẽo tức giận! Tên khốn đáng chết này! Dám đối xử với mình như thế! Người đàn ông này chết chắc rồi!
Lê Kim Huyên nhẹ nhàng run rẩy, cả người giống như bị kiến cắn! Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng và đầy vẻ phẫn nộ!
"Không muốn... Xin anh dừng lại đi!" Lê Kim Huyên điên cuồng cầu xin tha thứ, cả người hoàn toàn luống cuống và đang run rẩy!
Trần Xuân Độ lưu manh cười: “Em nói gì vậy... Hình như anh không nghe thấy ~"
Lê Kim Huyên cắn chặt hàm răng, giờ phút này, cô vô cùng ấm ức! Đôi mắt đẹp đã phiếm hồng! Vốn dĩ cô muốn mượn chuyện này để uy hiếp trả thù Trần Xuân Độ... Kết quả không ngờ... Người đàn ông này lại không kiêng nể gì như thế, thật ghê tởm! Cũng dám... Đối xử với mình như vậy... Lúc này, cô đã trở thành con mồi của đối phương... Cô không thể không khuất phục...
"Không muốn... Thả tôi ra..." Giọng nói Lê Kim Huyên cũng đang run rẩy mang theo sự khuất nhục.
Trần Xuân Độ ghé vào vành tai nói: "Vậy em... Còn muốn uy hiếp anh không?"
Lê Kim Huyên khẽ cắn răng, cuối cùng không cam tâm khuất nhục nói ra mấy chữ: “Sẽ không..."
"Vậy gọi một tiếng chồng đi." Trần Xuân Độ cười lưu manh uy hiếp nói, nụ cười đó vô cùng khinh bỉ, tựa như một tên du côn lưu manh.
"Chồng...!" Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng, cô thở phì phò, đây quả thực là khuất nhục!
Ý cười lưu manh bên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm hơn, đột nhiên anh lại chặn môi cô...
Lê Kim Huyên vô cùng phẫn nộ, đang định há miệng quát mắng... Nhưng một giây sau... Người đàn ông ghê tởm này lại đột nhiên đè lên người cô... Sau đó không chút kiêng kỵ chặn miệng cô lại...
"A..." Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đầy vẻ ngơ ngác... Cô dùng sức giãy dụa... Muốn đẩy người đàn ông này ra... Nhưng sức của Trần Xuân Độ rất mạnh, căn bản không cho người phụ nữ có bất cứ cơ hội phản kháng nào!
Trần Xuân Độ hung hăng đặt Lê Kim Huyên lên bàn làm việc, dùng sức chặn miệng cô lại, không cho cô mở miệng nói chuyện...
Hai người cứ như vậy triền miên quấn quýt với nhau... Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đã ửng đỏ vì tức giận...
Trên màn hình máy tính, cảnh tượng kích thích vẫn đang tiếp tục diễn ra, âm thanh trong đó đang không ngừng vang lên...
Mà trên bàn làm việc, một trận đại chiến thật sự cũng đang kéo dài...
Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ đè ép không ngừng xâm nhập... Cuối cùng dưới sự phẫn nộ, cô hung hăng cắn một cái vào môi Trần Xuân Độ!
Một hương vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng... Dường như điều này càng khơi dậy nhiệt huyết của Trần Xuân Độ! Anh trực tiếp đẩy hai chân Lê Kim Huyên ra, vô cùng bá đạo vén váy cô lên...!
Giờ phút này, Lê Kim Huyên thật sự bối rối!
Cô dùng hai tay cố gắng xô đẩy che chắn! Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lúng túng!
"Anh làm gì vậy? Khốn nạn!" Lê Kim Huyên dùng sức giãy dụa, hai cái đùi dùng sức đạp vào Trần Xuân Độ, giày cao gót đã bị rơi xuống, hai chân dùng sức đạp Trần Xuân Độ, vùng vẫy giãy giụa...
Khuôn mặt Trần Xuân Độ đầy vẻ phẫn nộ và lưu manh: “Không phải vừa nãy em rất cứng rắn sao? Không phải muốn vạch trần anh sao? Dù sao hôm nay cũng chết, anh sẽ dứt khoát gạo nấu thành cơm...!"
"Không muốn! Khốn nạn! Nếu anh dám đụng vào tôi! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đây!" Lê Kim Huyên hoàn toàn phẫn nộ, cô thật sự luống cuống! Lúc này dáng vẻ Trần Xuân Độ bá đạo đáng sợ như vậy, làm cô không thể phản kháng!
Trần Xuân Độ mỉm cười gian tà hơn: “Cô gái nhỏ, còn dám mạnh miệng à?" Nói xong, động tác của anh càng làm càn thêm mấy phần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.