Chàng Rể Phế Vật

Chương 510: Vũ khí sinh học!

Đang cập nhập

14/10/2021

“Kim Huyên, em không sao chứ?” Trần Xuân Độ đỡ lấy Lê Kim Huyên đang loạng choạng, lo lắng hỏi.

“Tôi không sao.” Lê Kim Huyên lắc đầu.

“Các anh ra ngoài trước đi.” Trần Xuân Độ quay đầu, nói với đồng nghiệp nam và lễ tân đang chờ lệnh.

Cả hai cùng nhìn Trần Xuân Độ, hai người họ đều không biết Trần Xuân Độ nên không tuân theo mệnh lệnh của anh, nhưng ngay sau đó, giọng điệu của anh đã trở nên uy nghiêm và không cho phép chống lại, cuối cùng họ vẫn bước ra khỏi văn phòng.

“Kim Huyên, đừng để trong lòng, Lê Thần Vũ là người kiêu ngạo, anh ta làm ra chuyện này cho thấy tạm thời anh ta cũng không làm được gì chúng ta.”

Trần Xuân Độ đỡ Lê Kim Huyên ngồi xuống rồi an ủi cô.

Đừng nói là phụ nữ, dù là đàn ông khi không có sự chuẩn bị gì bất chợt mở gói hàng ra nhìn thấy một ngón tay trong đó, hầu hết đều sẽ không chịu nổi.

Trần Xuân Độ mở cửa sổ thông gió, một lúc sau mùi máu tanh đã đỡ nồng hơn, lúc này Lê Kim Huyên mới ổn định hơn chút.

“Ngón tay này là ngón tay của phụ nữ, Lê Thần Vũ cao ngạo, có lẽ thật sự là của Lê Hiền Thục, cũng là bà ta đáng đời.” Trần Xuân Độ phân tích.

“Lê Thần Vũ muốn làm gì đây!” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.

“Tà tâm chưa hết, chắc anh ta và Lê Hồng vẫn chưa chịu từ bỏ đâu.” Trần Xuân Độ hờ hững nói.

“Tà tâm chưa hết?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, nhìn chằm chằm hồi lâu mới đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Lê Thần Vũ…”

Giọng Lê Kim Huyên rất nhẹ, rất lạnh. Chuyển phát nhanh hôm nay rõ ràng là một lời doạ giết của Lê Thần Vũ! Anh ta muốn ép cô phục tùng, ép cô trở về nhà họ Lê, trở thành vật hy sinh cho hôn nhân thương mại!

Mặt Lê Kim Huyên lạnh băng chưa từng có, cô chầm chậm đi hai vòng trong văn phòng, sau đó đột nhiên đi tới bàn làm việc, gọi một cuộc: “Lập tức gửi tin cho các toà soạn và phương tiện truyền thông lớn, nói rằng tôi có tin rất hot muốn tiết lộ cho bọn họ!”

Sau khi gọi xong, cô lại gọi tiếp một cuộc khác: “Liên lạc với tất cả các tạp chí tài chính, tôi có thể chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào!”

Trần Xuân Độ nhìn dáng vẻ bận rộn của Lê Kim Huyên, khoé miệng dần nhếch lên thành hình vòng cung, Lê Kim Huyên đang phản kích!

Đối mặt với Lê Thần Vũ cực kỳ có quyền lực nhưng Lê Kim Huyên không chút sợ hãi, ngược lại còn tấn công mãnh liệt!

Chẳng mấy chốc, giới truyền thông của Yên Kinh lập tức náo loạn!

Điện thoại trong phòng làm việc của Lê Kim Huyên như sắp nổ tung, vô số toà soạn và phương tiện truyền thông đang tranh nhau tìm hiểu tất cả tin tức của nhà họ Lê từ Lê Kim Huyên qua nhiều cách khác nhau!

Mà những tài liệu phi pháp của Lê Thần Vũ cũng lập tức bùng nổ trên Internet của Yên Kinh, trở thành chủ đều bàn tán của vô số người sau bữa tối!

Lê Kim Huyên chẳng những không bị ngón tay đẫm máu này làm cho sợ hãi, ngược lại còn tung đòn phản công dữ dội hơn! Cô muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Lê!



Nhà họ Lê, trong phòng ngủ của Lê Thần Vũ.



“Uỳnh! Rầm!”

Từng tiếng động cực lớn phát ra từ văn phòng của Lê Thần Vũ!

Một nữ giúp việc kinh hãi lo sợ đứng ở cửa, cô thấy rất nhiều đồ bị ném ra ngoài!

Chậu hoa… Gậy đánh gôn… Đồ chạm khắc bằng vàng… Các loại ngọc quý… Đồ đạc bay tứ tưng khiến cho phòng ngủ xa hoa trở thành một đống hỗn độn!

“Vút!” Một chiếc đèn bàn bằng vàng 24k đập thằng vào cửa sổ, ngay sau đó cửa sổ bị lõm một lỗ lớn!

“Cậu Lê… Cậu bình tĩnh đi, bình tĩnh lại nào…” Nữ giúp việc xinh đẹp đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ iy¦8 Á‡1 _­÷~A¨Àòç½sËë)†UY6«ý1W.¯Àš]ÐØÓÍÀ)¡ÆíVc”oC cå@Ã3çÛtåØz„›—ŠNØ)*š(9Ž1¨jÆûtðõHâD#{qš¸ZE8l⤑©0[ÿç-ûŽÍt'kNaéއ-ÐòKëõÔÛº ROm}øîκ VðwŠŸôW‡· 6Ùse8ëúºÌýŊ¼‚@ÝW¥gsHZتM¤}@ì×Ã+ðžn€Ûÿ©†æd©!F “h§IÇ( kmñ3â#¥ŠBº´Á—T4XÔÛð(Þ¸Ú±|†„3§ÿwj,gÆã{µçt´WëÐUÊju`¼²Á¬‰PÃ4âãÙÖ¬ÓôŒíÜàˆW(6dÑõ­Ów¯W‚ §šž¶øÌj<ÐaÂ9ZÝ¥! š6;¢LG³¬æÍ·÷IûäHT`û›¨ ¾ìCSÃ)àIRšgÃàçÈÔÀ &/Þ4Ï=#[žäͱV…³µH18$’,B•8ý 9÷µ_½wÅú8W|´PŒ`ä]É,Ý7’'Kò©™õm ¥üJÿp^¸Ï‘|PÄ挤R ­ßjyÔʓì-÷¶®¡þ«3m½^æhN¡z|~ %_–¥äç•õÇö¤Œo "Üï*'¼ïºJvØä]Áõ³¦&zCÃRÿÈ{¯v¬}ü“ѽÆïÝþÀ;˜WùÎ;oJ0g¶úÿƒCZ³|ZœtPU´(&f¤Nú$‚,¹ÌŒL¯É–è¼6¦Yüb³¶þ]„¨±i>ybvâ#Íãá-6;Qð‡õZð×c_¤ZÔã<úH³eLiÐù#µoðæU(VÙÁÍÒï¿c0eª5k»œO/ˆ[E‚GY°¿b……Œ›y±ùú¨~À>Ç÷Zñȇv>‚1æ”ËW^ù¡…à‚Èp£>;M ¬gîâõ§…À<8Ú8[Öכtm,±,è•Ë±uVüŠÑoIï‰ö­öðæKN㳅»ú•3p¦_ðIŸUzêŽôèši, qñýÃRȌ ÅzÒQkúÑ)y±€cb'ÏBG ݂±ä­ ¿Òzc6›fB)‹B#tÕÃ-™`„Z“7~«5ÿ¾Ñ‹vè¼ÑqØêâåö}o¦6ïý«þ NC(©ï䈷”,A‘D×;Àçòþ3¸±i¥•øyi֟¯²r™¨Ìká…rÐ%û*.¿G_nlñø:˜è ö9+ÍCY˜rÙ´¢tïãƒZ׫[email protected]ôÿŸæj¾‡ÖúàâÄjQ%ûõ½;IJ5é8¨üYdáõtøwãr§5ҏ$º‚¶´ò@šs0qnљñO~‚fÒ+LrcW(koa:ùPˆŠSgf.£‡Iß?â@…C0§0}–;£—Au¡AÂ盟 ß[î¼Ï$ޗ”4L.}‚AØ´?mX‚;~Š Ø{t0´Ñ…|¶Î@f&ؘ}"ºgZeë’Ç8•øÛ|–Zb%“3Ò×Ý{¨N߬ ùhb|Þ©vú(Ò9l€Wlʳl¥¦È_‹U0ü°êÔYkMþqŠ&x)Z«§zï>Dá¾÷Oä2ÄÈ­wRÄwBíÊ#Ø·×1n½ÆN»£L¯áHYíF¸®#O•Ü…žÜMŠº.˜Kíº†à’÷÷“Ï1FNïr¯ïÝTj减ìj֊¿—é(Aôî¶9`³jG݃:Û¨âw—¸­P/ü:UX~Ú@N aÿø>]Â‡„Ï­SŽ*=!Ö³ˆ-­ÖZø̃4é4ñ(—tr¶Æ.iÔÜwôhן/rd˜ž„daßrŒž®oXÝyå¾R;ׂÐ˟Ñe<£EÁ§FÂÅG÷RTwø‹2Œåe¥6eÝ÷›º-àãª%aÓµRÉ£YRùȨڔR”0‰`¸ÑÅÒ¯Šnùžß¤·ŒÕeÖyEߤ®7öBcîƒÕPÓY —7<µ»jz¿­·FÔX/ðä1ÊQ!)¾¤"Dlž ñ @R±Ü†î§'Û`wñ•ýÀi¿­ŽfÅò‹Õ?G¢J!Uó{bŸ1¹8*ÿ×A¸H.u ¼SR-å ¿;Eî °Às{32“÷ñÄ×¢27~ué7Và^Á¦…âò#¿²íƒ ÏÌjMI÷»‘yï%…Ùð“!‰OïòŸnMÁ 1…àæ3n² OÎ}Ý?m5¶Xì˜màü.¾ò-iƒ>ßïDÓÖ*åq˜Ë¿Ì‚hüø­ØÌþÉ/ÌÕÇ(Y|öi'Œ_jjo7 –›GD‡,ˆàg.E÷”5§5ўä•A¶G!¹‚ô­á%©®k$‡hfq4#«Ná¨Â.!°aÜ ù#ãaÍ¸B…Ml£òlº—ܦòÕ£síÆç(8ƒ*ááÛ÷GîáNë£ïX^T5 ø•)|Ž±Š‰…¦ÑÑâ¼2½AhF˜*Rñ,J:Rÿg…DxW^vâ³ý“v²Ã”¤Ë"u™Vé°+üÂ?C¶- ¬¡ ¬ËR?‡UG)*´ˆÂêð8/6[01_¥¥ÖÐgIüˆ7JfV+Cà2ºl¸c¦F˜ Š/W†Y5ÇZÿH%»'¨»ÌûWƆÉefB‰{WIè“]SŠU7‡(<”*ꔝ* ÒúŸmAõý¦’9è?=ÊÚøèb~´s>ÄüÔOå†ñ 1U‡j SÞãïÞ`úÖ#ºž þ°Ùp?÷—¹ —óÔm¿ŒTq‹pرY‰¶ËÐÄÏᙨJߙ"&یÀ¡ÑéWo¼<çôúÓ7„©`:v.FÂr™úNr¶Ã$~)}Æ — =¹ÖL8ò®ú%ˆB!و‡ÝX‡û†ë‘º©â|×KªâÅÈB6ˆR_ª,†S-tÍ¥.ªÿ±Ùõ-B¤Ó&^-¾_Y8[ŒHºáÙO:"7ìc³z4É(/C¿MÕxŽ„·ÎNZêUC¼À$ªSÝjLé&ÿÏBéYÃxD^¹dwšÏ¼ÂPb£3Ž°nÛwErРúlÁGø¥Ëd‚þíP=…-ѬÑÏ& y*¹Ú»€ÊÝnî)2ÀÖ[¸OÄ8FQŽl>üӞvái8]š3fG»þ˜Õ£;:ŒFµí…9!ȵI:øÈéï¹ %Þd%åGÑrÍ9Äð`Û¹.Ç[email protected]ï_m—,×PñÓ;M¼fO&~‰OCÿÛö|Ž|lŸÍîöweIútàÀ¢ G{FSJþ.o  ¼,fÛwäsÁeáôR$=q=;1®fZ%¸ö›óÕ%Úl²p´ÈqŸ×:½äýQUëLwɱ¯w ÔÑÅÎ ›ÒŠ±ká™n‘Òøk*§’v4FÐP´‡¯ìvD2çZ ÓêÄáïi‡tÁ+ !ý¥ðbkACee1ò$÷ǀ¡˜ªF9²Q”Ò{èP sðæ§Õ±}£¡`'ÀRéc].Χ:fXúŕl7ÓSÎ+±¶Ãj;‹#6^YÆ+⩔þ!ŠÃM+A´ß–¾HônŠU¾TÚê_výFÇâõߖɐf¹±Q†ÂMÞl½Æìç铑õŽÊ³ÿâºEdy‘ìÕ¸v˜¢(Ð"œ{áü‘µf!RÖ1¦gð]ONýˆžqúUQÝBSˆ´­ õX“oê÷q!o{:…cly©R=¬úÇ©®EóÒè]ïj±—zäÙ7ÿ¯­g–+윽ë^ôõc8ü‡×—‡ìß?W5«Î½„]A#†Ó¥„¹?b&1¹œ‡²PÉð&Ǔlè-ÌtjÎA^ãu̐¢ÏÓMb”~µR‚GCÃÉCaý ^5<k‡ËÁ_Ÿإªè½*ÒL  à3'O2ûÉ&„e!ã‚]ƹŸJ•¸›Ìt-Ž·<•5œTa=.uóÂÄo)ÖK_°‚EâúÈ»²nˊéá&×pwõµ¹Fb˜^ùœÎaÊd)V¸+¯²j¸²ë!£tV¨!xà³ìW ¦:C³^þRAÁt»Nèì#ïfYPÙwwéG™v!ÐÖöØñUícõU0;!{L8Zä-ºÂùÚ¿»"FŒIàë6¹ééÇ2Îy T¤µèI<NeUD²àRFoœÚ,Þ.F6¿º™“ åæøàjɹÂmIbQ Í4mÆÿþªjûßë;êǍ'Úzw‘ÁNȐ†,v³LÝ®€ºsÇáø„*>®/0™ÆòZKäjuþÈÄ$¶µƒALú­AÏmvÛaýºrÔêÞGfÇI9 +BŸwiWĂ=“Œbô(îlJh Œ&l×!¥sáã 0º¬•Ð‡DUú!0ÿÚ£Ý?)= ½fÐmücü4Çqҁc½÷ÕUYî²Z.–Ì<Pq~ÆH;W-aP€(=ú¤^. +kì| ps2Oi×@ՏÍ:üó§ð­_œJ¸ ”{nÁ¿4?›•Þ²3N³Î÷Þ£©×§vÑùO…ÀSqëjƏ˜i:ò:¡˜|É×Iî$N~‹ÛP|F£Ÿ¼$»Yýbab·ë´j”*·)˜¿»±5È4JŸùìZv¹Á½€kùe—35=¸KÆÁ×&„Qÿ¾^„’,b9{CF ɃV<­6àû[¿I@#›C ¸–S<é&KS®DyF%â0=Ó"ü¯¡SïtÒ<ÊGöÜ.8ø·s}…ãÝFlċTšÀÙ?ß,à"*1T†lv˜ø§¦2ÀB/Ό~µ°;*š¢„X E•S—ð·RA6A}ǝÏ2ÆiDí¶¡MH̟̱1PQ€NˆÉ|ÃP¨4ʶÙZÿ5m_eÛèÁ%Uº>¥vie0ÄCë#«]lcœ=!šcÚ¥Û³G^QáÝ¢sJÇKW‹ îµÄ‰j#À‚Åz^ïÈ$€Á¤ûz½`b۝úqµQeu:íÊ=ÔúLƏ¿žÝfóßDÿ±^fèÿS5}°&§Ÿ¼máæWøMÀµúüþ¬)5½Ã¦Â‰i.CÖw¨xx¯ ·äϰ݌ÊFM¢®'“€™©Àlòfº2sïMIÈ!Pé ¹ `ip¤L,^*r&T;¢õdUd@¬‹ÍXÕ#Ó~㣧Š‰”¥(pG՘VóUíf0˜ñV¹}ˆªw{#GG>ýf½é»ÁTz"WJ¥›¸*©“<0ŠÏ`λ{QiX$‰-gP·(õ[3Åòþ>Mš/n¡µ:ø¢ê²#ãÊû9|ý¸ÕŒäGaìe[qcr1B²'ÓÙZÕ{5Ý×ýâ‘Úö¤2€T‡þ`_ë¤YÏk#>zÎ Æ&b_[ùèîµEÅ5¯;ü´óFHÐEËöŒÑžê>…Û7ç¿G­™>õ°Ñ‘´Ó«ÕçØ»¥ú'äÆ=”ÈŠ:‚ê7߈»$EÃdÏ"?¾b‘ÁX±Ú ã#—•›_OqíGw{!|¨ú¯–ð˜o…Åö¿‰h†t–qN_WEP„(x»{dá’ÆÍ aî°)É©õF2›ºí ïèˆ"~È ~€ì“­ xY-ü•nN†UÃ~º Út3$ÛÂöá¡nMC%‰¡u"ÀÙAõm9Ž%9þÝ®8n@d·³øDîµ[¢¦OH8ª_e˜¹Û›»<-M™Î^`ÛçòMî⏞ÌÙY†ÛçCaÌW A•b*ƽôSþ!#íØr ߖ˜SR'£Â½¾‡(köOW<41]H›™(L¶®à5pä¸I&R°z¤—Hñ(t¾îLN5NsT¿±¿ñb_…³ßÐÝh?XôÚÑHŸü‹¦ %ØÀ ž4¹*œU1»ôÁúœ« L‘с”@T X6þTÎÃy½¹xýC-S•ðºï|yœ±Ë…£ƒ³´ÓߨM‹uºÚÔȃÂÏt6f” ºbr­´ˆ·6¹R§ŠD&¤m?qóuM«É˅gþx–‹šú×Cç¹´Š±>„úb¸N%´k~Ae/þxdŒ b?ͦzí@Ô¬LM©ÇªP´ãu—R[ƒ 4Ã8i؂Æaà‚ÉG¦´že»ùbp=Ž`…Ù‘)i²“Ú0“s—Â2˜ˆßÝ Ë%Ž4$N}Ìëc/¿ñ„1{n#’KB’™§‹ìѪ¤%+£°÷"AoŽjXFÂ[email protected]‚õäÎ7e‹€¶Õý°ç=kh:&FÅ4I>!.8à­ó© n|!nLjÈkèþÎôkÐJeô֋X g‡ÑCZ6­Ä¼ ô‘Y$NÃoËoª®Ûé¤ µ©x`SãgÑÚõlOÇý¡[email protected]ã]Ky˜¢2Ù¥°y^%c“Thằng nhãi, mày là ai?” Men rượu phát tác, Tiểu Phong trở nên cá»±c kỳ kiêu ngạo.

Trần Xuân Độ không nói gì, ánh mắt anh nhìn Tiểu Phong rất lạnh nhạt, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người đã chết.

“Ai yo, là một tên tới phá rối à! Sao, mày vẫn muốn chết đúng không?” Tiểu Phong hét to, quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nhưng vừa nhìn đã phát hiện tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Trên bàn những người xung quanh không có chai rượu nào, hiển nhiên họ không uống rượu.

Không biết âm nhạc trong quán đã dừng lại từ lúc nào, nhân viên phục vụ cũng biến mất, bầu không khí tỏng quán bar lúc này trở nên cực kỳ ngột ngạt.

Ba người Tiểu Phong lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Nói, mày đi theo cô ấy làm gì?” Trần Xuân Độ lại lên tiếng.

Mà Tiểu Phong lập tức trở nên mất bình tĩnh, ánh mắt trở nên sợ hãi.

“Nó không nói, chúng mày nói.” Trần Xuân Độ nhìn hai thanh niên uống rượu cùng Tiểu Phong.

“Đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả…” Thanh niên vừa nãy còn nói mấy lời thô tục, giờ đây liên tục xua tay, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Thanh niên còn lại cũng vội vàng nhận sai: “Đại ca, tôi… tôi cũng không biết chuyện, chúng tôi uống quá chén nên bốc phét linh tinh thôi!”

“Bốc phét linh tinh!” Trần Xuân Độ liếc nhìn ba thanh niên rồi cười khẩy, đột nhiên anh giơ tay lên túm lấy Tiểu Phong!

Ngay tức khắc, cảnh tượng trước mắt Tiểu Phong đảo lộn, cánh tay hắn bị Trần Xuân Độ từ từ vặn lại!

Cơn đau không thể tưởng tượng nổi khiến toàn bộ khuôn mặt Tiểu Phong biến dạng, tiếng hét kinh thiên động địa vang lên!

“Tha cho chúng mày?” Trần Xuân Độ nở nụ cười cực kỳ lạnh lùng.

Sắc mặt hai thanh niên còn lại tái nhợt, toàn thân run rẩy!

“Không liên quan?” Trần Xuân Độ nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn hai thanh niên đó: “Vừa nãy hai chúng mày nói chuyện cũng vui lắm mà.”

“A!”



Trần Xuân Độ chưa bao giờ là người nhân từ, chỉ lát sau ba tên này đã khai.

Tiểu Phong quỳ trên mặt đất, cơn đau dữ dội khiến hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, mà Trần Xuân Độ đứng trước mặt khiến bọn chúng không dám phát ra tiếng nào.

“Nói đi.”

“Tao hỏi lần cuối, ai lệnh cho chúng mày theo dõi?” Giọng Trần Xuân Độ lại vang lên, không khí lập tức lạnh lẽo.

Một tên trong số đó vội tát mạnh vào mặt mình: “Đại ca, tôi xin lỗi, là cái miệng của tôi hư đốn, là cậu Lê, cậu Lê bảo chúng tôi theo dõi.”

Tên thanh niên khác run rẩy lên tiếng, hai mắt Trần Xuân Độ khựng lại: “Lê Thần Vũ? Lê Thần Vũ bảo chúng mày làm gì?”

Ba tên nhìn nhau, đột nhiên do dự.

Trần Xuân Độ hừ lạnh, không chút do dự cầm lấy tay một tên khác, bẻ thật mạnh.

Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên thanh niên đó lập tức nói: “Cậu Lê không bảo chúng tôi làm gì, chỉ bảo chúng tôi đi theo Lê Kim Huyên, mỗi tối trở về khách sạn báo cáo.”

“Chúng mày ở khách sạn nào? Số phòng bao nhiêu?” Trần Xuân Độ lạnh lùng hỏi.

“Chúng tôi ở cạnh phòng Lê Kim Huyên, cậu Lê còn sắp xếp một nhóm người khác nghe lén 24/24 ở phòng bên cạnh!”

“Nghe lén! Lê Thần Vũ đang tìm tự chết!” Trần Xuân Độ nheo mắt, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo!

Trần Xuân Độ không chịu nổi, Lê Thần Vũ quá trắng trợn, dám theo dõi và nghe lén mọi hành động của người phụ nữ của anh!

…

Yên Kinh, trong phòng khách sạn, từng cấp dưới của nhà họ Lê đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe nghe lén và theo dõi tất cả âm thanh trong phòng Lê Kim Huyên.

Chẳng bao lâu, họ nghe thấy âm thanh nước chảy trong phòng tắm, mấy tên đang nghe lén nở nụ cười thú vị.

Mà bọn họ hoàn toàn không nhận thấy có một bóng người nhảy vào từ cửa sổ khách sạn, đang từ từ đến gần chỗ bọn họ.

Bóng người đó không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ.

Khi Trần Xuân Độ xuất hiện sau lưng bọn họ, bọn họ đang đeo tai nghe nên không phát hiện ra phía sau có người xuất hiện.

Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, một nhát dao hạ gục mấy người đó, sau đó anh lại lén vào phòng Lê Kim Huyên, mò tìm thì phát hiện ba thiết bị nghe lén ở điện thoại cố định, đèn bàn và bàn trà.

Khoé miệng Trần Xuân Độ nở nụ cười khinh bỉ, anh về lại phòng của mấy tên thuộc hạ nhà họ Lê, giấu máy nghe lén đi.

Làm xong những việc này, Trần Xuân Độ mới về phòng mình.

Khi anh mở rèm cá»­a, nhìn thoáng qua bêf[®%“¬ ôŽVYXûŒå§ÐА·KhIúlíÀ®†mSJà`"¦ár—ÌjzLòkÚÁ&&çMì,·PPôpҟþJ`ñ;ßôùY²È8¾tNGowƒ7ÅՇ˜ð{]| µ=!–˜ÓK±Ð5Ö¢eêK¬–駔·5]=X_ÂKèDðD„SÁuÐHõg·Û潆Ø]ŽZýS žËþ–º¸éR¢¸Ë+‰8ÄÖõwf†ý ÁåïXŸjÃ{_ȱSkl"‘_Õs±æAà¥0Û÷я¨)òd‰XêàCѪ_ þÆkž=´Ç¬zM$Ø.Ύuê^ôÍ"{Ø+]Ô»G„ë—{ÿùõ4S‚ùr*ÎâFN!¤ŒÃÔ̻͐ý¾vǓ~ì-ÛnÜÎÅr*X£÷Ènw¡ ÈϞ†—Ô‚¹¿æ^/’+Uh•_ȟÔ#×Í|ü®Ÿˆª)ÐO¼¸9ºÖ;E±Ö¢«ïfªktÑSÿFøCoeÎ~¦s®kÅö‚bبA!‰°‚Â…Œ°ÌæSïGg™¥„^ËñÿnªKÿ× ·™dcՑ­€Grn å½Ò¤O¶áv€ùƽM}µÎ¥µ{˜zlyÌTè> ÏòXUûB€i÷X]‹8A ˆdR” ¢>ñJ[ŠúÅá-ùU=;f/Pœ&:«Ïßw׿¶¥]˜ Òúᤒ‘z†ó°I¤ˆáµèIWœUîàm<RöŒœÊ,™`M3¯{AïØtæÀæìSsº]mD/š…ud4{¤ªG¦=°¾ÓÚ`¥æÝ|Š'S”ʼ<öUh¼@«Mp¼qÀ$!—bïÏ{®œá]¨ÛQäÁôªiK«¥PIÇ×"‚—Ô¬¾Æ/{.5-[Þ~ïÒ¿†€cK¥èΠ,ZÍ)ò¾aëîjh`é‚V€ ?x¸@!èoSªTÈM IU;øÐ=´Ú¦yúƒü ®gòbP‡Ÿ °n÷=rNõ¶‘¿èt۟‹uüџ ½’Cg-a4³’â̛;h)xûKÞ`ƒpÑ?¯e²{¤Ösъ¨ÕIÏ “²s±`T‡å¹ãT¾Is‚軬4?0H|À_3’åÉ݉´Õ„³GêΩ ãO¾ÁU“2f±Ý¹±0¾û+ð¬Ð7Í¿ÊÑ©™Ei™%ۖší—æQ¡¼, ýmËö²»·Ï¹jŒ6·7›¿wëA‘yÁî¹D¶ <A2í¥*ªðDû8uõÄ^¤Å›hQÿ1´^Š°íÒ¤Øbi¹µ‡S§¿ É֑õãû[¿yD‘ܝtFZòÌyËÉÒFÈ·¸ª`{ñã(kÿB!Èçá’:ÏËGF% 3˜yÎxŠÂ2wIù𔬂$oðǃln€˜è6#©‚D&ϟ¹sy+Jg•NéSÝÈrkó¢b‡Kô<ÙÃLúß× yo_OŸ‹¶ÈÊ`­¬ñ€÷ú¯°×—dÚp¹ÈÄKj›‘PÚ+íÕ¢­,bÆbë"«ElyéåÕ2ÎëÇüæ=Ÿ¯ž¢ýÑø њ‚Kç]7Ÿš¤#ڂ%bPD«6¡:Ù~98H¾ˆ­‹.•ÇækìÏ,[a³Éš¿•ùt>ÈDPH^q¦âz×FÅhŸ}»‘2Þ¬l¶2sä¹úÝ聃éç¬B¡âŸáðãgèU|kpFÄÈ,6?Jð4“€GYbÚÚv…y8²4œUÈ8ّ*¾ë`e W®ã»ó›ÒóÚT$¢}þŒÓZÚÓ«„GøXuafDÚܔ¸!ÜÔY8¯Û ´z6G©m_e¡Û©‹¤Ÿ9{ýV_!Á•Wí¼²nf.>” Á¡Ø™LUŠŸåFå$´ö²[email protected]º^§ØŸš.b¬µ<ðA,>¹:duvre¬I%ˆ?1,ۚ‘íñƒ•%5>øXf‘<ØpjÖ-™Åþȧ뤌Åö£j;ÒzÁî<Žòí9#æîµ_ižr!z'áísO};M@¾m€1jëK­˜$»¹ð5Xi±¶h|ÔwR[ƒM³WH8@ȼsœLºtdn‰ô Ð÷GºO߶ßቕ™Ù4GÇ{ot´ë;!³›/3¿Uúúï[Çœê… “$¹W™x¿—I”í@ÏXZFuÖÑJ Ò÷ZÛPxñ&DtA5çjÂý°˜þ@bA­ágHû—_³ƒ@/êljŒœIiu(âЙI¹°¬ÕEƒØ&'§¹m·€Ó£­8(+Äu}bF_¸0ˆêJ<‰”“pSÀ­^açõû®ØçC€æûÞY‹]5‡/ Ä šf”Y#dkÍ> °–@ ‘* Ù2±ÿ¤¥Š0ä²à(¤H9ÿëõç=‡Õ‡å‹°¶o3Y¥ ößË«IS¢¸Úú-w¾N™²›Ä’œŠO~¢ø–õ¬»ÍŽõ J‘þášû Ԉ]OÑòá2,ÎÔz,¯)tOŠžR§~QxŠHìʽEú,8¨óU¼Öî5¬ªV17Æ Âí#á`‘æÁÚ'2øS)Ó¡M¡É6oáo”Úœ'ftþOšÉ £X/á=°:¹Sì‘ J¦|]Áþ:¤s­]ÅyBVAË îþëúÏê[ã´«†Í­‡j·zÂòíÈFÈE;­ Zu:9]ÓA Ò¡ýñ£¶›ä`Á‡ör´P’-Ûî)p2†™‹ÍבÁÓñpÅKu~É´y×ÇÑÊ»5R×Uyçђ–:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Phế Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook