Chương 331
Lâm Thiên Sơn
04/01/2023
Chiếc xe taxi lái đi chưa được bao xa, thì Tiêu Sơn và Dương Hùng mỗi người đi một ngả.
Bắt một chiếc taxi mới, Tiêu Sơn và Trương Thác cùng nhau trở về nhà, trên đường, Tiêu Sơn không ngừng gọi điện thoại.
“Xin lỗi Tiêu tổng, khoảng thời gian này vừa đúng lúc gặp phải vấn đề, thật khó có thể giúp được ông rồi.”
“Tiêu tổng, thật sự không đúng lúc rồi, tôi đang ở nước ngoài, thời gian gần đây không có trở về.”
“Tiêu tổng, thật xin lỗi rồi.”Một loạt mấy cuộc điện thoại gọi đi, câu trả lời nhận được hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn và Dương Hùng, trước đó rất lâu đã đặt ra quy tắc này, về việc phân chia lợi ích, hai người đều tán thành cách phân chia thế này, tương tự như vậy, hai người cũng đều đã sớm liên lạc xong hét với một số nhân tài hàng đầu của các lĩnh vực khác nhau.
Kết quả lần này khi Tiêu Sơn liên lạc lại, thì những người đã bàn bạc xong trước đó, toàn bộ đều tìm đủ những cái cớ, viện lý do không cách nào xuất hiện được.
Sự việc phát triển như thế, đối với Tiêu Sơn mà nói, chẳng khác nào một đòn đánh cảnh tỉnh cả, ông ấy căn bản không thể nào lường trước được.
Chiếc xe taxi chậm rãi đi về hướng chỗ ở của Tiêu Sơn.
Chiếc taxi dừng lại ở một cột đèn giao thông.
Trong khoảnh khắc khi chiếc xe dừng lại, tài xế ngồi ở ghế lái chính, mở cửa xe ra, lao vào trong nháy mắt.
Hành động này của tên tài xế, đã khiến cho Tiêu Sơn và Trương Thác nhận ra được có chuyện gì đó không đúng ngay tại chỗ.
“Xuống xe!”
Trương Thác và Tiêu Sơn gần như cùng lúc gào lớn lên một tiếng, mở cửa xe ở hai bên, rồi lao ra ngoài.
Vừa mới lao ra khỏi xe, thì thấy một chiếc Land Rover màu trắng lao thật mạnh vào đuôi xe chiếc taxi, phát ra một tiếng “ bùm” vang dội.
Nếu vừa rồi hai người không lao ra khỏi xe, Trương Thác thì không nói, nhưng Tiêu Sơn chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cửa xe của chiếc Land Rover mở ra, một mạch 5 người từ trên xe bước xuống, đều mang mũ trùm đầu.
Năm tên này xếp thành một hàng, nhìn Tiêu Sơn, không thèm để ý đến Trương Thác bên cạnh.
“Tiêu tổng, đồ đâu?” Một người mở miệng nói.
“Đồ gì?” Tiêu Sơn cau mày lên.
“Đều là người thông minh hết cả, Tiêu tổng chắc cũng sẽ không chơi mấy cái trò biết rõ những vẫn có hỏi đó đúng chứ?” Tên nói chuyện đó vẫy tay, 4 tên còn lại, tạo thành vòng vây, bao vây xung quanh Tiêu Sơn: “Tiêu tổng, hạng mục kỹ thuật đó của ông, đã đe dọa đến quá nhiều người rồi, tốt hơn hết nhân lúc chưa muộn thì lấy ra càng sớm càng tốt.”
“Quá không may mắn rồi.” Tiêu Sơn lắc đầu: “Những kỹ thuật đó, mấy phút trước đã bị một đám người khác lấy đi rồi, các cậu đến muộn rồi, kỹ thuật đã ngừng nghiên cứu phát triển rồi.”
Tên đó vừa đang định nói thì nghe tháy điện thoại trong túi mình reo lên một tiếng, hắn ta lấy điện thoại ra xem, sau mắy phút trầm mặc thì nói với người của mình: “Đi"
Mấy người đó nhanh chóng chạy lên chiếc Land Rover, lao vút đi biến mắt trong màn đêm.
Trên xe, tên mà lúc vừa rồi nói chuyện cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, chính là người đã trói Dương Hùng ở dưới hàm để xe của Công nghiệp Vĩnh Phong ngày hôm nay, hắn ta lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại.
“Dương Hùng, ông đang giở trò gì với tôi đây hả? Đừng quên, con trai ông đang nằm trong tay tôi đấy!”
“Đừng kích động mà, tài liệu ở chỗ tôi, anh thả con trai tôi ra, tôi đưa tài liệu cho anh.”
Bắt một chiếc taxi mới, Tiêu Sơn và Trương Thác cùng nhau trở về nhà, trên đường, Tiêu Sơn không ngừng gọi điện thoại.
“Xin lỗi Tiêu tổng, khoảng thời gian này vừa đúng lúc gặp phải vấn đề, thật khó có thể giúp được ông rồi.”
“Tiêu tổng, thật sự không đúng lúc rồi, tôi đang ở nước ngoài, thời gian gần đây không có trở về.”
“Tiêu tổng, thật xin lỗi rồi.”Một loạt mấy cuộc điện thoại gọi đi, câu trả lời nhận được hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn và Dương Hùng, trước đó rất lâu đã đặt ra quy tắc này, về việc phân chia lợi ích, hai người đều tán thành cách phân chia thế này, tương tự như vậy, hai người cũng đều đã sớm liên lạc xong hét với một số nhân tài hàng đầu của các lĩnh vực khác nhau.
Kết quả lần này khi Tiêu Sơn liên lạc lại, thì những người đã bàn bạc xong trước đó, toàn bộ đều tìm đủ những cái cớ, viện lý do không cách nào xuất hiện được.
Sự việc phát triển như thế, đối với Tiêu Sơn mà nói, chẳng khác nào một đòn đánh cảnh tỉnh cả, ông ấy căn bản không thể nào lường trước được.
Chiếc xe taxi chậm rãi đi về hướng chỗ ở của Tiêu Sơn.
Chiếc taxi dừng lại ở một cột đèn giao thông.
Trong khoảnh khắc khi chiếc xe dừng lại, tài xế ngồi ở ghế lái chính, mở cửa xe ra, lao vào trong nháy mắt.
Hành động này của tên tài xế, đã khiến cho Tiêu Sơn và Trương Thác nhận ra được có chuyện gì đó không đúng ngay tại chỗ.
“Xuống xe!”
Trương Thác và Tiêu Sơn gần như cùng lúc gào lớn lên một tiếng, mở cửa xe ở hai bên, rồi lao ra ngoài.
Vừa mới lao ra khỏi xe, thì thấy một chiếc Land Rover màu trắng lao thật mạnh vào đuôi xe chiếc taxi, phát ra một tiếng “ bùm” vang dội.
Nếu vừa rồi hai người không lao ra khỏi xe, Trương Thác thì không nói, nhưng Tiêu Sơn chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Cửa xe của chiếc Land Rover mở ra, một mạch 5 người từ trên xe bước xuống, đều mang mũ trùm đầu.
Năm tên này xếp thành một hàng, nhìn Tiêu Sơn, không thèm để ý đến Trương Thác bên cạnh.
“Tiêu tổng, đồ đâu?” Một người mở miệng nói.
“Đồ gì?” Tiêu Sơn cau mày lên.
“Đều là người thông minh hết cả, Tiêu tổng chắc cũng sẽ không chơi mấy cái trò biết rõ những vẫn có hỏi đó đúng chứ?” Tên nói chuyện đó vẫy tay, 4 tên còn lại, tạo thành vòng vây, bao vây xung quanh Tiêu Sơn: “Tiêu tổng, hạng mục kỹ thuật đó của ông, đã đe dọa đến quá nhiều người rồi, tốt hơn hết nhân lúc chưa muộn thì lấy ra càng sớm càng tốt.”
“Quá không may mắn rồi.” Tiêu Sơn lắc đầu: “Những kỹ thuật đó, mấy phút trước đã bị một đám người khác lấy đi rồi, các cậu đến muộn rồi, kỹ thuật đã ngừng nghiên cứu phát triển rồi.”
Tên đó vừa đang định nói thì nghe tháy điện thoại trong túi mình reo lên một tiếng, hắn ta lấy điện thoại ra xem, sau mắy phút trầm mặc thì nói với người của mình: “Đi"
Mấy người đó nhanh chóng chạy lên chiếc Land Rover, lao vút đi biến mắt trong màn đêm.
Trên xe, tên mà lúc vừa rồi nói chuyện cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, chính là người đã trói Dương Hùng ở dưới hàm để xe của Công nghiệp Vĩnh Phong ngày hôm nay, hắn ta lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại.
“Dương Hùng, ông đang giở trò gì với tôi đây hả? Đừng quên, con trai ông đang nằm trong tay tôi đấy!”
“Đừng kích động mà, tài liệu ở chỗ tôi, anh thả con trai tôi ra, tôi đưa tài liệu cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.