Chương 361
Lâm Thiên Sơn
04/01/2023
Khi cả hai đối đầu với nhau, một khi để đối phương giành được lợi thế, thế trận tiếp theo có thể sẽ chuyển từ giằng co cầm cự sang bị tiêu diệt dễ như chẻ tre.
Tình hình hiện tại là thế này, vốn dĩ hai người còn tiếp tục đánh qua đánh lại, nhưng bây giờ, là người thanh niên hoàn toàn đánh theo Thượng Phát.
Sau khi né được ba cú đấm của Thượng Phát, người thanh niên xoay người nhắc một chân lên, lực của động tác này rất nhanh và mạnh mẽ, giống như nước chảy mây trôi, dùng eo để dồn lực toàn bộ cơ thể, đá mạnh vào bắp đùi của Thượng Phát.
Thượng Phát bị cú đá này đá lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy toàn bộ chân đều tê dại, làm cho cậu ấy không thể cử động được.
Người thanh niên đắc thế không tha, lại tắn công lần nữa, đánh đến mức Thượng Phát liên tục bị lùi lại, cuối cùng bị thiếu niên đắm vào bụng, ôm bụng nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng.
Kết quả này đã khiến những người xem kinh hãi.
“Cậu Thượng!”
“Cậu Thượng, cậu sao thế?”
“Cậu là ai, không được phép đánh cậu Thượng nhà chúng tôi.” Một người phụ nữ hét lên.
Trước khi người thanh niên bước tới, đã giãm lên mu bàn tay của Thượng Phát, dùng lực phun một ngụm nước miếng: “Phụt, đồ vô dụng! Cậu có biết chiêu thức của máy người giống như những con khỉ chưa được khai hóa vậy, thấp kém, ghê tởm!”
“Con mẹ nó!” Thượng Phát hét một tiếng: “Cậu mới là con khỉ, vừa rồi tôi chỉ là sơ ý mà thôi!
“Ha ha, nếu đây không phải là võ đài, cậu nhất thời sơ ý, vẫn có thể nói chuyện với tôi ở đây?” Người thanh niên liếc nhìn Thượng Phát với vẻ khinh bỉ, đầy sự kiêu ngạo: “Tôi đã sớm nói rồi, chịu đựng thời gian dài chỉ khiến đám người thấp kém mấy người cảm thấy mình rất giỏi, kỳ thực trong mắt chúng tôi, mấy người chỉ là một đám rác rưởi!”
“Có bản lĩnh thì để tôi đứng dậy, chúng ta đấu lại lần nữa!”
Thượng Phát muốn rút tay ra khỏi chân của người thanh niên, nhưng người thanh niên lại giãm mạnh khiến cậu ấy không làm được.
“Đấu lại lần nữa? Dựa vào cái gì?” Thanh niên nhìn Thượng Phát như nhìn kẻ bị thiểu năng: “Cậu cho rằng tôi tới đây chỉ để chơi với cậu sao?”
“Buông cậu Thượng ra, đấu lại lần nữa!”
“Đúng vậy!”
*Tôi thấy cậu đúng là may mắn, nếu không tại sao không dám đấu lại lần nữa?”
Dưới võ đài vang lên một loạt giọng nói nói giúp cho.
Thượng Phát.
Thượng Phát nhìn chằm chằm thanh niên: “Cậu có dám đấu lại lần nữa không, nếu không phải tôi sơ ý, cậu sẽ không thể…”
Thượng Phát chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng hét lớn dưới võ đài cắt ngang.
“Đủ rồi! Còn cho rằng mình chưa đủ mắt mặt sao? Về chuyện đánh nhau liên quan đến sinh tử, đến lúc liều mạng, đối thủ của con còn có thể cho con thêm một cơ hội sao?”
Tiếng hét lớn này khiến tất cả mọi người khác rơi vào im lặng.
Tắt cả mọi người đều nhìn về phía người phát ra tiếng hét, muốn biết người nào không có mắt mà dám mắng chửi Thượng Phát trước mặt nhiều người như vậy.
Cũng như vậy, hai người trên lôi đài, cũng đều theo bản năng nhìn về phía người nói chuyện.
Trương Thác đẩy đám người chắn trước người mình ra, đi về phía lôi đài.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trương Thác, đồng tử Thượng Phát đột nhiên giãn ra, cậu ấy nhớ rõ Trương Thác, đây là… Hành Giả đại nhân!
Trong mắt Thượng Phát, xuất hiện sự kính trọng ở sâu bên trong, chẳng qua người khác, cũng không chú ý tới điều này.
Người thanh niên kia lại rất khinh bỉ nhìn Trương Thác, ra tiếng nói: “Sao thế, lại tới thêm một kẻ vô dụng ư?”
Tình hình hiện tại là thế này, vốn dĩ hai người còn tiếp tục đánh qua đánh lại, nhưng bây giờ, là người thanh niên hoàn toàn đánh theo Thượng Phát.
Sau khi né được ba cú đấm của Thượng Phát, người thanh niên xoay người nhắc một chân lên, lực của động tác này rất nhanh và mạnh mẽ, giống như nước chảy mây trôi, dùng eo để dồn lực toàn bộ cơ thể, đá mạnh vào bắp đùi của Thượng Phát.
Thượng Phát bị cú đá này đá lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy toàn bộ chân đều tê dại, làm cho cậu ấy không thể cử động được.
Người thanh niên đắc thế không tha, lại tắn công lần nữa, đánh đến mức Thượng Phát liên tục bị lùi lại, cuối cùng bị thiếu niên đắm vào bụng, ôm bụng nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng.
Kết quả này đã khiến những người xem kinh hãi.
“Cậu Thượng!”
“Cậu Thượng, cậu sao thế?”
“Cậu là ai, không được phép đánh cậu Thượng nhà chúng tôi.” Một người phụ nữ hét lên.
Trước khi người thanh niên bước tới, đã giãm lên mu bàn tay của Thượng Phát, dùng lực phun một ngụm nước miếng: “Phụt, đồ vô dụng! Cậu có biết chiêu thức của máy người giống như những con khỉ chưa được khai hóa vậy, thấp kém, ghê tởm!”
“Con mẹ nó!” Thượng Phát hét một tiếng: “Cậu mới là con khỉ, vừa rồi tôi chỉ là sơ ý mà thôi!
“Ha ha, nếu đây không phải là võ đài, cậu nhất thời sơ ý, vẫn có thể nói chuyện với tôi ở đây?” Người thanh niên liếc nhìn Thượng Phát với vẻ khinh bỉ, đầy sự kiêu ngạo: “Tôi đã sớm nói rồi, chịu đựng thời gian dài chỉ khiến đám người thấp kém mấy người cảm thấy mình rất giỏi, kỳ thực trong mắt chúng tôi, mấy người chỉ là một đám rác rưởi!”
“Có bản lĩnh thì để tôi đứng dậy, chúng ta đấu lại lần nữa!”
Thượng Phát muốn rút tay ra khỏi chân của người thanh niên, nhưng người thanh niên lại giãm mạnh khiến cậu ấy không làm được.
“Đấu lại lần nữa? Dựa vào cái gì?” Thanh niên nhìn Thượng Phát như nhìn kẻ bị thiểu năng: “Cậu cho rằng tôi tới đây chỉ để chơi với cậu sao?”
“Buông cậu Thượng ra, đấu lại lần nữa!”
“Đúng vậy!”
*Tôi thấy cậu đúng là may mắn, nếu không tại sao không dám đấu lại lần nữa?”
Dưới võ đài vang lên một loạt giọng nói nói giúp cho.
Thượng Phát.
Thượng Phát nhìn chằm chằm thanh niên: “Cậu có dám đấu lại lần nữa không, nếu không phải tôi sơ ý, cậu sẽ không thể…”
Thượng Phát chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng hét lớn dưới võ đài cắt ngang.
“Đủ rồi! Còn cho rằng mình chưa đủ mắt mặt sao? Về chuyện đánh nhau liên quan đến sinh tử, đến lúc liều mạng, đối thủ của con còn có thể cho con thêm một cơ hội sao?”
Tiếng hét lớn này khiến tất cả mọi người khác rơi vào im lặng.
Tắt cả mọi người đều nhìn về phía người phát ra tiếng hét, muốn biết người nào không có mắt mà dám mắng chửi Thượng Phát trước mặt nhiều người như vậy.
Cũng như vậy, hai người trên lôi đài, cũng đều theo bản năng nhìn về phía người nói chuyện.
Trương Thác đẩy đám người chắn trước người mình ra, đi về phía lôi đài.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trương Thác, đồng tử Thượng Phát đột nhiên giãn ra, cậu ấy nhớ rõ Trương Thác, đây là… Hành Giả đại nhân!
Trong mắt Thượng Phát, xuất hiện sự kính trọng ở sâu bên trong, chẳng qua người khác, cũng không chú ý tới điều này.
Người thanh niên kia lại rất khinh bỉ nhìn Trương Thác, ra tiếng nói: “Sao thế, lại tới thêm một kẻ vô dụng ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.