Chương 373
Lâm Thiên Sơn
04/01/2023
“Đùa à, tôi sao có thể sợ vợ được!” Trương Thác dựng thẳng ngực.
“Vậy là anh cảm thấy tôi không có sức hút rồi?” Tần Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thác.
Bị Tần Nhu nhìn một cách tự nhiên như vậy, Trương Thác lại thấy hơi khó xử: “Em rất có sức hắp dẫn.”
Ánh mắt Tần Nhu lộ rõ sự tức giận, “Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất mâu thuẫn, vừa rồi anh hành động như vậy rõ ràng là tôn trọng tôi, nhưng lại khiến tôi nghi ngờ rằng có phải sự hấp dẫn của mình chưa đủ lớn.”
Trương Thác không biết Tần Nhu đang ám chỉ điều gì, cười một cái gượng gạo, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Em biết những người kia do ai điều tới không?”
“Đương nhiên.” Tần Nhu gật đầu: “Trịnh Thị!”
“Trịnh Thị…”
Đêm đã khuya, Lâm Ngữ Lam rời dinh thự Lâm Thị, Giang Tịnh đi phía sau cô.
Vừa bước ra khỏi dinh thự, vẻ mặt Giang Tịnh liền biến sắc.
“Giám đốc Lâm, cẩn thận.”
Giang Tịnh vừa nói xong, một lưỡi dao sáng chói đâm vào Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam không kịp tránh, trên cánh tay bị rạch một vết.
Giang Tịnh kéo Lâm Ngữ Lam về phía sau để bảo vệ.
Từ trong bóng tối, năm bóng người xuất hiện đều bịt kín mặt, tay cầm dao sắc, chạy đến áp sát Lâm Ngữ Lam.
“Giết chết hai người đó.”
Bọn chúng hô nhẹ một tiếng, vung dao găm ở trong tay, đâm về phía Lâm Ngữ Lam.
Ngay lúc đó tố chất của Giang Tịnh thẻ hiện ra, cô ấy vừa bảo vệ Lâm Ngữ Lam vừa chiến đấu với năm người kia rất điêu luyện, hai bên lép vé rõ ràng.
Ba phút sau, năm người này hình như nhận thấy được hành động hôm nay thất bại, không ở lại thêm, liền lập tức rút lui.
“Giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”
Năm người đó vừa đi, Giang Tịnh liền lo lắng nhìn Lâm Ngữ Lam.
“Không sao.” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Chúng ta đi về thôi.”
Giang Tịnh gật đầu, không dám buông lỏng, lái xe chở Lâm Ngữ Lam về nhà.
Một chiếc BMW cũng đi hướng về phía vùng sông nước.
Tần Nhu ngồi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Trương Thác: “Anh thật sự không sợ vợ sao?”
Vẻ mặt Trương Thác đầy bát lực: “Đêm nay em đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không sợ!”
“Vậy tại sao anh không dám động vào tôi?”
Trương Thác vỗ trán: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”
Tần Nhu lại nói khiến người nghe kinh ngạc: “Vậy tôi làm người thứ ba được không?”
Nghe xong câu nói đó, Trương Thác bị sặc nước miếng sau đó ho liên tục.
“Tôi nói thật đấy.” Vẻ mặt Tần Nhu rất nghiêm túc: Tôi làm người thứ ba, sẽ không để vợ anh biết, không ảnh hưởng đến gia đình anh.”
“Được rồi, em đừng đùa nữa, đến rồi, xuống xe đi.”
Trương Thác không nhìn Tần Nhu, đưa tay chỉ về phía trước.
Chiếc xe BMW đang di chuyển thì từ từ dừng lại, Trương Thác mở cửa ra, vừa chuẩn bị xuống xe thì giọng nói của Tần Nhu lại lần nữa vang lên.
“Hay là tôi làm người thứ ba, không ảnh hưởng gia đình anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ theo đuổi anh trước mặt vợ anh, đến lúc đó vợ anh mà ghen thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé.”
Tần Nhu cười trông rất xinh đẹp.
Trương Thác đi bộ vào khu phố nhỏ.
Bây giờ anh mới hiểu ra một chân lý, phụ nữ thật sự muốn giở trò thì gê gớm hơn đàn ông bắt cứ việc gì.
Lời nói lúc nãy của Tần Nhu, đặt ở vị trí là người đàn ông nói với phụ nữ thì thật sự không thể thể hiện được khẩu khí đó.
Mặc dù mới rời đi vài ngày thôi nhưng trong lòng Trương Thác thật sự có chút nhớ nhung khu phố nhỏ này, cảm giác này trước giờ Trương Thác chưa từng trải qua.
Gia đình sống ở đây cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.
“Vậy là anh cảm thấy tôi không có sức hút rồi?” Tần Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thác.
Bị Tần Nhu nhìn một cách tự nhiên như vậy, Trương Thác lại thấy hơi khó xử: “Em rất có sức hắp dẫn.”
Ánh mắt Tần Nhu lộ rõ sự tức giận, “Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất mâu thuẫn, vừa rồi anh hành động như vậy rõ ràng là tôn trọng tôi, nhưng lại khiến tôi nghi ngờ rằng có phải sự hấp dẫn của mình chưa đủ lớn.”
Trương Thác không biết Tần Nhu đang ám chỉ điều gì, cười một cái gượng gạo, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Em biết những người kia do ai điều tới không?”
“Đương nhiên.” Tần Nhu gật đầu: “Trịnh Thị!”
“Trịnh Thị…”
Đêm đã khuya, Lâm Ngữ Lam rời dinh thự Lâm Thị, Giang Tịnh đi phía sau cô.
Vừa bước ra khỏi dinh thự, vẻ mặt Giang Tịnh liền biến sắc.
“Giám đốc Lâm, cẩn thận.”
Giang Tịnh vừa nói xong, một lưỡi dao sáng chói đâm vào Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam không kịp tránh, trên cánh tay bị rạch một vết.
Giang Tịnh kéo Lâm Ngữ Lam về phía sau để bảo vệ.
Từ trong bóng tối, năm bóng người xuất hiện đều bịt kín mặt, tay cầm dao sắc, chạy đến áp sát Lâm Ngữ Lam.
“Giết chết hai người đó.”
Bọn chúng hô nhẹ một tiếng, vung dao găm ở trong tay, đâm về phía Lâm Ngữ Lam.
Ngay lúc đó tố chất của Giang Tịnh thẻ hiện ra, cô ấy vừa bảo vệ Lâm Ngữ Lam vừa chiến đấu với năm người kia rất điêu luyện, hai bên lép vé rõ ràng.
Ba phút sau, năm người này hình như nhận thấy được hành động hôm nay thất bại, không ở lại thêm, liền lập tức rút lui.
“Giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”
Năm người đó vừa đi, Giang Tịnh liền lo lắng nhìn Lâm Ngữ Lam.
“Không sao.” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Chúng ta đi về thôi.”
Giang Tịnh gật đầu, không dám buông lỏng, lái xe chở Lâm Ngữ Lam về nhà.
Một chiếc BMW cũng đi hướng về phía vùng sông nước.
Tần Nhu ngồi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Trương Thác: “Anh thật sự không sợ vợ sao?”
Vẻ mặt Trương Thác đầy bát lực: “Đêm nay em đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không sợ!”
“Vậy tại sao anh không dám động vào tôi?”
Trương Thác vỗ trán: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”
Tần Nhu lại nói khiến người nghe kinh ngạc: “Vậy tôi làm người thứ ba được không?”
Nghe xong câu nói đó, Trương Thác bị sặc nước miếng sau đó ho liên tục.
“Tôi nói thật đấy.” Vẻ mặt Tần Nhu rất nghiêm túc: Tôi làm người thứ ba, sẽ không để vợ anh biết, không ảnh hưởng đến gia đình anh.”
“Được rồi, em đừng đùa nữa, đến rồi, xuống xe đi.”
Trương Thác không nhìn Tần Nhu, đưa tay chỉ về phía trước.
Chiếc xe BMW đang di chuyển thì từ từ dừng lại, Trương Thác mở cửa ra, vừa chuẩn bị xuống xe thì giọng nói của Tần Nhu lại lần nữa vang lên.
“Hay là tôi làm người thứ ba, không ảnh hưởng gia đình anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ theo đuổi anh trước mặt vợ anh, đến lúc đó vợ anh mà ghen thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé.”
Tần Nhu cười trông rất xinh đẹp.
Trương Thác đi bộ vào khu phố nhỏ.
Bây giờ anh mới hiểu ra một chân lý, phụ nữ thật sự muốn giở trò thì gê gớm hơn đàn ông bắt cứ việc gì.
Lời nói lúc nãy của Tần Nhu, đặt ở vị trí là người đàn ông nói với phụ nữ thì thật sự không thể thể hiện được khẩu khí đó.
Mặc dù mới rời đi vài ngày thôi nhưng trong lòng Trương Thác thật sự có chút nhớ nhung khu phố nhỏ này, cảm giác này trước giờ Trương Thác chưa từng trải qua.
Gia đình sống ở đây cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.