Chương 376
Lâm Thiên Sơn
04/01/2023
Những vinh dự này làm cho lý lịch cá nhân của Giang Tĩnh trở nên đặc biệt hấp dẫn và cũng đại diện cho kiến thức của cô ấy.
Trong năm năm huy hoàng nhất, Giang Tĩnh đã gặp gỡ vô số cao thủ, cũng gặp rất nhiều người hung hãn. Nhưng cô chưa từng gặp qua người nào giống như hôm nay, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Phải biết rằng ánh mắt của Trương Thác chỉ là vô tình để lộ ra thôi cũng không phải là cố ý làm vậy.
Mặc dù Giang Tĩnh đã nhìn ra Trương Thác là một cao thủ giấu mặt nhưng trong lòng Giang Tĩnh không biết rằng Trương Thác mạnh đến mức nào.
“Cô có tâm sự gì sao?”
Giọng nói của Trương Thác vang lên phía sau Giang Tĩnh.
Trong lòng Giang Tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, cô quay người lại lắc đầu:”Không có gì.”
“Đây không phải là trạng thái mà một vệ sĩ nên có.”
Trương Thác dùng ánh mắt đánh giá Giang Tĩnh một lượt. “Nếu tôi là kẻ địch của cô thì cô đã chết rồi, trong lúc chấp hành nhiệm vụ không nên để xảy ra sơ suất như vậy.
Giang Tĩnh nghe anh nói xong có chút xấu hổ. Nhưng cô hiểu rằng, điều Trương Thác nói là đúng.
“Cũng không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi. Một mình cô làm công việc cận vệ như vậy cũng không tránh khỏi những lúc bị phân tâm. Sau này cô không cần dậy đúng giờ để đi tuần vào buổi tối nữa.”
“Nhưng tôi…” Giang Tĩnh vừa mở miệng liền bị giọng nói của Trương Thác cắt ngang.
“Không nhưng nhị gì cả, buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu. Mà, tôi thấy cô đáp xuống có chút không vững, có phải cô luyện xa mã hổ quyền không?” Trương Thác hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Tĩnh gật đầu, trong mắt cô hiện lên một thoáng kinh ngạc. “Rất ít người biết về quyền pháp này, không ngờ anh Trương có thể nói ra được.
Trương Thác mỉm cười, Hoa Hạ có lịch sử trên dưới năm nghìn năm với vô số quyền pháp, một vài quyền không nồi danh đều bị mọi người lãng quên rồi.
“Xa mã hổ quyền chú trọng hình và ý, nếu không có việc gì cô có thể luyện đá chân để tăng sự ổn định khi hạ xuống.
Nếu chân trái đã từng bị thương cần luyện tập nhiều hơn, nếu không vài năm sau nó có thể trở thành điểm yếu của cô.” Trương Thác thở dài, nhưng anh không biết rằng lời nói của mình đã khiến trong lòng Giang Tĩnh nổi sóng lớn.
Giang Tĩnh chưa từng nói về vết thương ở chân trái. Từ trước đến giờ cô vẫn che giấu rất tốt, nhưng hiện giờ lại bị phát hiện rồi.
Với một người luyện võ, khi bị người khác nhìn ra nội thương của mình tương đương với việc mình đã lộ ra quân bài cuối cùng rồi.
Trương Thác dường như đã nhìn ra sự lo lắng của Giang Tĩnh, anh cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi chỉ là có nghiên cứu một chút về y học, nên không hề nói nhảm đâu.”
“Cảm ơn anh Trương.” Giang Tĩnh chào Trương Thác giống như các nhân sĩ giang hồ thời cổ đại, nói: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước.”
*Ừ.” Trương Thác gật đầu nhìn Giang Tĩnh đi vào phòng.
Sau khi Giang Tĩnh rời đi, Trương Thác nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Đã tìm ra người nào động thủ chưa?”
Một bóng người đáp xuống trước mặt Trương Thác, quỳ một gối xuống đáp: “Đã điều tra ra rồi, là Trịnh gia.”
“Trịnh gia…” khóe miệng Trương Thác nhếch lên nụ cười: “Đúng là khẩu vị tốt thật, định một lần nuốt trọn hai nhà sao”
Người xử lý Tần Nhu tối nay là người do Trịnh gia sắp xếp. Người xử lý Lâm Ngữ Lam cũng là do Trịnh gia bố trí. Trương Thác cho rằng anh nhất định phải đến Trịnh gia.
Trương Thác tranh thủ lúc trời tối bước ra khỏi nhà.
Trong năm năm huy hoàng nhất, Giang Tĩnh đã gặp gỡ vô số cao thủ, cũng gặp rất nhiều người hung hãn. Nhưng cô chưa từng gặp qua người nào giống như hôm nay, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Phải biết rằng ánh mắt của Trương Thác chỉ là vô tình để lộ ra thôi cũng không phải là cố ý làm vậy.
Mặc dù Giang Tĩnh đã nhìn ra Trương Thác là một cao thủ giấu mặt nhưng trong lòng Giang Tĩnh không biết rằng Trương Thác mạnh đến mức nào.
“Cô có tâm sự gì sao?”
Giọng nói của Trương Thác vang lên phía sau Giang Tĩnh.
Trong lòng Giang Tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, cô quay người lại lắc đầu:”Không có gì.”
“Đây không phải là trạng thái mà một vệ sĩ nên có.”
Trương Thác dùng ánh mắt đánh giá Giang Tĩnh một lượt. “Nếu tôi là kẻ địch của cô thì cô đã chết rồi, trong lúc chấp hành nhiệm vụ không nên để xảy ra sơ suất như vậy.
Giang Tĩnh nghe anh nói xong có chút xấu hổ. Nhưng cô hiểu rằng, điều Trương Thác nói là đúng.
“Cũng không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi. Một mình cô làm công việc cận vệ như vậy cũng không tránh khỏi những lúc bị phân tâm. Sau này cô không cần dậy đúng giờ để đi tuần vào buổi tối nữa.”
“Nhưng tôi…” Giang Tĩnh vừa mở miệng liền bị giọng nói của Trương Thác cắt ngang.
“Không nhưng nhị gì cả, buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu. Mà, tôi thấy cô đáp xuống có chút không vững, có phải cô luyện xa mã hổ quyền không?” Trương Thác hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Tĩnh gật đầu, trong mắt cô hiện lên một thoáng kinh ngạc. “Rất ít người biết về quyền pháp này, không ngờ anh Trương có thể nói ra được.
Trương Thác mỉm cười, Hoa Hạ có lịch sử trên dưới năm nghìn năm với vô số quyền pháp, một vài quyền không nồi danh đều bị mọi người lãng quên rồi.
“Xa mã hổ quyền chú trọng hình và ý, nếu không có việc gì cô có thể luyện đá chân để tăng sự ổn định khi hạ xuống.
Nếu chân trái đã từng bị thương cần luyện tập nhiều hơn, nếu không vài năm sau nó có thể trở thành điểm yếu của cô.” Trương Thác thở dài, nhưng anh không biết rằng lời nói của mình đã khiến trong lòng Giang Tĩnh nổi sóng lớn.
Giang Tĩnh chưa từng nói về vết thương ở chân trái. Từ trước đến giờ cô vẫn che giấu rất tốt, nhưng hiện giờ lại bị phát hiện rồi.
Với một người luyện võ, khi bị người khác nhìn ra nội thương của mình tương đương với việc mình đã lộ ra quân bài cuối cùng rồi.
Trương Thác dường như đã nhìn ra sự lo lắng của Giang Tĩnh, anh cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi chỉ là có nghiên cứu một chút về y học, nên không hề nói nhảm đâu.”
“Cảm ơn anh Trương.” Giang Tĩnh chào Trương Thác giống như các nhân sĩ giang hồ thời cổ đại, nói: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước.”
*Ừ.” Trương Thác gật đầu nhìn Giang Tĩnh đi vào phòng.
Sau khi Giang Tĩnh rời đi, Trương Thác nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Đã tìm ra người nào động thủ chưa?”
Một bóng người đáp xuống trước mặt Trương Thác, quỳ một gối xuống đáp: “Đã điều tra ra rồi, là Trịnh gia.”
“Trịnh gia…” khóe miệng Trương Thác nhếch lên nụ cười: “Đúng là khẩu vị tốt thật, định một lần nuốt trọn hai nhà sao”
Người xử lý Tần Nhu tối nay là người do Trịnh gia sắp xếp. Người xử lý Lâm Ngữ Lam cũng là do Trịnh gia bố trí. Trương Thác cho rằng anh nhất định phải đến Trịnh gia.
Trương Thác tranh thủ lúc trời tối bước ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.