Chàng Rể Quân Vương

Chương 37: Đều là đồ Thật

Lâm Thiên Sơn

31/10/2022

Phương Châu nhìn người thanh niên đứng trên sân khấu kia, trong khoảnh khắc khi đối phương xé tan bức tranh ra, ông ta thấy, dường như mình là một người bị chết đuối, đột nhiên bị người kéo lên trên bờ, cảm thấy tất cả mọi chuyện trở nên tố đến bất ngờ.

Cũng vào giây phút này, Phương Châu đột nhiên hiểu ra ý đồ của anh, ông ta đứng dậy nhìn lên sân khấu: “Anh tốn năm triệu mua một bức tranh giả, mục đích là để cho trong lòng tôi thoải mái một chút, dễ hợp tác với các anh hơn đúng không?”

Trương Thác giơ một ngón tay: “Có tất cả hai lý do, ông nói đúng một lý do, tôi xé bức tranh này, thật sự vì muốn để lòng ông dịu hơn một chút, một người sưu tầm – đấu giá, lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn không phân biệt được thật giả, thì khó nhường nào chứ, tôi hiểu rất rõ chuyện đó, tôi muốn dùng phương pháp này đổi lấy một cơ hội hợp tác của chúng tôi.”

Trên mặt Phương Châu lộ ra nụ cười: “Anh nói có hai lý do, tôi đã nói đúng lý do thứ nhất, vậy lý do thứ hai thì sao?” Khóe Trương Thác hơi nhếch lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Phương Châu: ‘Ai bảo với ông bức tranh này là đồ giả?” Anh” Trên mặt Phương Châu lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trương Thác đi xuống sân khấu, đứng trước mặt Phương Châu: “Bức tranh trong tay tôi, là đồ thật, mà bức tranh ở nhà ông cũng là đồ thật.” “Ha ha ha, thật sự là một câu chuyện cực kỳ buồn cười!”

Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa cười to lên: “Theo như anh nói tức là, bậc thầy Diêm thời nhà Đường đã vẽ tổ hai bức Đông Mai, cả hai bức đều được lưu truyền đến bây giờ sao?”

Trương Thác liếc mát lườm Tống Đào một cái: ‘Không cần đến sự dốt nát của anh vênh váo ở chỗ này, làm trò cười cho người khác.”

Tống Đào bị lời nói của Trương Thác làm cho ngẩn ra, sau đó trên mặt anh ta tràn đầy phẫn nộ, một tên ở rể nhà họ Lâm nói mình sao?

“Tôi dốt nát? Được, bản thân tôi cũng muốn nghe anh nói xem, tôi dốt nát như thế nào, anh nói hai bức tranh đều là đồ thật thì không dốt nát hả?” “Giấy Tuyên Thành.”

Trương Thác giơ mảnh giấy vụn của bức tranh trong tay lên: “Người hiểu về tranh Hoa Hạ đều biết, giấy Tuyên Thành chia là Sinh Tuyên, Thục Tuyên, Bán Thục Tuyên, lại còn chia thành Giáp Tuyên, tầng hai, tầng ba, nếu thấm nước vào Giáp Tuyên chia ra, có thể tách một tấm giấy Tuyên ra thành hai tấm, bậc thầy Diêm, bậc thầy hội họa đời nhà Đường, có cách nói nét cứng cáp, những bức tranh mà ông ta tự tay vẽ ra, cho dù có tách một tờ giấy ra thành hai tấm, nét bút kia vẫn cũng có thể lên tầng thứ hai trên tấm giấy Tuyên một cách rõ ràng, cho nên hai tấm đều là đồ thật, Chủ tịch Phương, nếu tôi đoán khô bức tranh Đông Mai trong nhà ông kia, màu sắc giấy đã bị ố vàng rất nặng nề, nhưng màu mực lại đậm hơn bức này đúng không?”

Phương Châu suy nghĩ hai giây, gật gật đầu: “Quả thật bức tranh Đông Mai trong nhà tôi kia, màu mực đậm hơn bức này rất nhiều.” “Đó là bởi vì bức tranh trong nhà ông kia là một tầng, còn bức này là lớp giấy sau".



“Làm bộ làm tịch!” Tống Đào hừ lạnh một tiếng: “Trên đời nhiều bức tranh nổi tiếng như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thế này!” “Cho nên mới nói anh dốt đặc cán mai.” Trương Thác khinh thường lườm Tống Đào một cái, làm sao có chuyện không nhận ra được, người này cũng chỉ là một tên đâm bị thóc bị gạo chọc thôi.

“Nói linh tinh! Tôi thấy, đây chẳng qua chỉ là anh đang viện cớ cho mình thôi! Ông Phương, ông đừng tin anh ta” Phương Châu vẻ mặt nghi ngờ, ông ta cũng không biết mình có nên tin tưởng Trương Thác này hay không.

“Ông Phương, ông Phương, ông quả thật đang ở đây, hy vọng tôi còn chưa đến muộn!” Một giọng nói có vẻ lớn tuổi đột nhiên vang lên.

Nhìn về phía giọng nói phát ra, chủ nhân của giọng nói là một ông lão tóc hoa râm.

“Bậc thầy Tôn?” Phương Châu nhìn thấy ông lão, trên mặt có chút kinh ngạc: “Bậc thầy Tôn, không phải ông đang ở thủ đô sao, tại sao lại chạy đến Ngân Châu?” “Ài, cũng chỉ vì một bức tranh mà thôi, ông còn nhớ bức tranh Đông Mai kia không?

Ba năm trước tôi đã từng giám định một bức rồi, được ông mua về, một thời gian trước, tôi lại giám định được lần nữa, lú còn tưởng rằng, là ông Phương định ra tay bán lại bức tranh, nhưng bây giờ suy nghĩ lại cẩn thận, bức tranh kia có chút giống với bức tranh mà ông đã từng mua, cho nên tôi lập tức chạy đến, không biết có thể gặp được người mua hay không, để giải thích cho người đó.” “Giải thích cái gì?” Phương Châu hỏi.

“Giải thích là, trên đời này có hai bức tranh Đông Mai, chất liệu giấy vẽ của bức Đông Mai này là Giáp Tuyên, có thể thông phương pháp thấm nước để chia thành hai tấm, bậc thầy Diêm thời cổ đại, nét bút cứng cáp, sau khi chia tờ giấy Tuyên thành hai tấm, trên đời này lập tức có hai bức tranh Đông Mai, một bức màu sắc đậm hơn, một bức màu sắc nhạt hơn, nhưng là đồ thật cả!” Lời nói của bậc thầy Tôn giống hệt như những gì Trương Thác vừa mới nói.

“Cái này!” Phương Châu há hốc miệng nhìn về phía Trương Thác.

“Trên đời vẫn chỉ có một bức Đông Mai, ở chỗ Chủ tịch Phương, có một không hai.” Trương Thác thả lỏng nắm tay vẫn luôn chặt.

Từng mảnh giấy vụn của Đông Mai từ trong tay Trương Thác chậm rãi bay lả tả xuống mặt đất, khi những mảnh vụn này r xuống, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng càng tươi tắn hơn.

Về phần Tống Đào, sắc mặt kia muốn khó coi bao nhiêu cũng khó coi bấy nhiêu, anh ta cảm thấy bản thân mình lại trở thà tên hề lần nữa rồi, đã trở thành lá xanh để làm nền cho hoa hồng rồi.

“Ha ha ha, anh Trương, không thể không nói, cách làm của anh khiến trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, đối với tôi, loạ kinh doanh chỉ nhìn thấy lợi nhuận trước mắt mà nói, đều không cần nhìn xa trông rộng đã thấy được lợi ích rồi”



Ánh mát Phương Châu tán thưởng vỗ vỗ bả vai Trương Thác, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm, lần lợi nhuận ngắn hạn này, chồng cô đã để tôi thấy được rồi, vậy tiếp theo, chúng ta bàn chuyện lợi nhuận lâu dài đi.”

Con ngươi xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ ra ánh sáng: “Cảm ơn Chủ tịch Phương!”

“Cảm ơn tôi làm cái gì, chỉ có thể nói, hai vợ chồng các người, thật sự rất lợi hại, lợi hại đấy, ha ha ha!” Phương Châu giơ ngón cái lên: Trong lòng Lâm Ngữ Lam trở nên vui sướng, niềm vui này có một phần nhỏ là vì đạt thành hợp tác bước đầu với Phương Châu, phần lớn hơn nữa là vì Trương Thác thật sự giải quyết được chuyện này rồi! Sau khi bước ra khỏi triển lãm tranh, vì còn có việc nên phải rời đi trước, trên đường về nhà chỉ còn có Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam lái xe, Trương Thác ngồi ghế phó lái.

“Tại sao anh biết về những thứ như tranh Hoa Hạ vậy?” Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn Trương Thác một cái, tiếp tục lái xe.

“Tôi… Trương Thác giơ điện thoại di động lên, đang định nói chuyện.

“Đừng nói là anh tìm kiếm trên mạng, trên Internet cũng không có nhiều thứ cho anh tìm kiếm như vậy, hơn nữa anh chỉ những tài liệu tìm được trên Internet mà có thể kết luận được bức tranh kia là đồ thật, đã dám tự ý ra quyết định dùng năm đấu giá về, sau đó xé bỏ?” Lâm Ngữ Lam nhướn mày.

“Hì hì.” Trương Thác cười khan một tiếng: “Chủ tịch Lâm, bị em phát hiện ra rồi, quả thật không phải tôi tìm được trên mạn khi tôi đến, trong lúc vô tình đã nghe thấy bậc thầy Tôn kia nói hết ra miệng rồi, nói trên thế giới có hai bức Đông Mai, nên kỹ thôi.”

“Hóa ra là như vậy.’ Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, tán thưởng liếc nhìn Trương Thác một cái: “Xem ra khả năng quan sát của anh cũng không tệ lắm”

“Cảm ơn Chủ tịch Lâm khen ngợi.” Trương Thác gật gật đầu, trong lòng vui mừng, một người đàn ông cho dù có làm tốt đến mức nào chăng nữa, đơn giản chỉ là muốn nhận được sự công nhận từ người phụ nữ của mình mà thôi.

Xe lái về Tái Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam cố ý muốn đưa Trương Thác về nhà, đợi sau khi Trương Thác xuống xe, Lâm Ngữ Lam lại hấp tấp chạy về công ty, bát đầu vạch ra kế hoạch hợp tác với Phương Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Quân Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook